Chương 174: Tìm bảo bối
An Phùng Tiên điên cuồng rồi, hắn liền thích loại xấu hổ đặc biệt cùng dâm đãng này của An Viện Viện rõ ràng rất dâm, lại một bộ hình dạng như là người vợ hiền thục: Rõ ràng là giả, lại nhìn không ra là làm bộ, từng giọt từng chút đều là biểu lộ tự nhiên như vậy, làm cho An Phùng Tiên ngứa ngáy toàn thân tê dại, đâm thọc càng thêm hung ác độc địa, lần này, thực sự là huyết hoa văng khắp nơi, lạc hồng trải đầy ga giường.
– Ba ba ba…
An Viện Viện đột nhiên ỏn ẻn làm nũng:
– A, có thể bắn vào rồi, tôi muốn cậu bắn vào đi, a a, nhanh bắn vào đi.
– Tốt, tôi bắn, tôi bắn đây.
An Phùng Tiên vội vàng trả lời, kịch liệt khoái cảm đến như tia chớp, trong nháy mắt bao phủ thời gian…
Sương sớm phủ đầy, gió thổi nhè nhẹ. Đây là một buổi sáng rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Ba thiếu nữ rửa mặt chải đầu vừa hoàn tất, trang phục đã sẵn sàng, đang chờ xuất phát tiến quân tới THPT Bắc Loan, nghỉ ngơi chừng mấy ngày, ba cô gái xinh đẹp đã nhớ các bạn trong lớp, cũng nhớ các thầy cô trong trường học, đương nhiên, ngoại trừ An lão sư ra.
Hạ Mạt Mạt là Phó chủ tịch hội học sinh, lời nói của nàng rất có quyền uy:
– Chúng ta đã thỏa thuận xong, công thủ đồng minh ohhh, quyết không để ý tới An lão sư nữa.
Bối Nhị Nhị nắm lên nắm tay:
– Ân, tuyệt không nói chuyện với thầy ấy.
Dụ Mỹ Nhân âm nhu cười:
– Tuyệt không ngồi xe của thầy.
Cơn giận của Hạ Mạt Mạt còn sót lại vẫn chưa tiêu:
– Tuyệt không đi học lớp của hắn.
Dụ Mỹ Nhân nháy mắt mấy cái:
– Này, không học An lão sư, hình như không được đâu à nha.
Bối Nhị Nhị rất có sáng kiến:
– Nga, vậy thì trong tiết lịch sử tớ sẽ ngủ.
Dụ Mỹ Nhân cũng có ứng đối:
– Tớ thì nghe nhạc.
Hạ Mạt Mạt đắc ý khua điện thoại di động IPHONE trong tay:
– Tớ lên thiendia đọc truyện ^^!
– Ha ha ha…
Tiếng cười vui sướng bay lên thiên không, phảng phất có thể truyền tống cho người nào đó ở phương xa.
An Phùng Tiên muốn mở mắt ra, nhưng hắn không cách nào không mở ra được, bởi vì mí mắt hai bên trái phải hắn đều đang nhảy, tục ngữ nói, mắt trái nhảy là tài, mắt phải nhảy là tai, nếu mà hai bên cùng nhảy, đó chính là được người khác niệm tưởng, hắn ngáp một cái, trong lòng nghĩ: là ai niệm tưởng ta đei?
Hắn đoán, nhất định là ba cô bảo bối chờ hắn đưa các nàng đi học. Hắn liền cố ý đi chậm một chút, để cho các nàng cấp bách, thực sự là buồn cười, dĩ nhiên đem hắn đánh như con chó, có lão bà đánh lão công như vậy sao? Nhìn bộ dạng hung dữ của các nàng lúc ấy, đâu còn như thục nữ? Quả thực chính là ba nữ ma đầu.
– Nhanh đưa các nàng đi học đi. Tôi lại ngủ thêm một tí.
An Phùng Tiên đang miên mang suy nghĩ, Dụ Mạn Đình trở mình lầu bầu. Đem mông đít màu mỡ rất tròn đưa cho An Phùng Tiên, hắn nuốt một hớp nước miếng lớn, quay đầu nhìn về phía một bên khác, là An Viện Viện còn đang trong mộng ngọt ngào, hô hấp đều đều như lan tựa xạ, bờ vai tuyết trắng chọc người thương tiếc.
Đáng tiếc, mỹ đồn cùng bờ vai này không thể sờ, không thể đụng vào, bởi vì An Phùng Tiên lo lắng lại lâm vào bên trong vô tận ôn nhu của hai đại mỹ nhân, lúc này hắn nhớ thương nhất. Chính là ba cô bảo bối kia, nga. Không không không, là ba cái nữ ma đầu.
– Tốt, các bảo bối ngủ đi.
An Phùng Tiên nhẹ nhàng mà nói một câu, lập tức rời giường mặc quần áo, lén lút chạy ra khỏi phòng ngủ.
Mới vừa xuống lầu, An Phùng Tiên liền phát hiện mợ Trương, nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
– Good morning, mợ Trương, phó lão bá đâu roài?
An Phùng Tiên mỉm cười chào hỏi cùng mợ Trương, lão phụ nhân này giết người không chớp mắt ngược lại rất cần mẫn, An Phùng Tiên đã có một chút hảo cảm đối với mợ Trương, chỉ là không quen đối với cái tên Phó Sùng Hương này, trong lúc nhất thời cũng không thể đổi giọng, Phó Sùng Hương cũng không tính toán. Có thể trong lòng nàng cũng đã quen tiếng xưng hô là mợ Trương.
– Trời mới vừa tờ mờ sáng, ông ấy liền nói đi rừng đước rồi.
Mợ Trương múc một chén cháo nhỏ cho An Phùng Tiên, cháo rất thơm, An Phùng Tiên liên thanh nói tạ ơn, bưng lên liền ăn, ăn thêm cả bánh nướng áp chảo dưa muối, có một phong vị Phương bắc khác, rất ngon, hắn ăn rất nồng nhiệt.
– Mợ Trương, ngày hôm qua tôi thấy phó lão bá người nhẹ như yến, lão nhân gia ông ta có đúng là biết công phu võ thuật các loại hay không?
– Tộc nhân của chúng tôi đều có chút kỹ năng, trước đây đều là dân du mục, một phần truyền thống của gia tộc đến nay vẫn còn cất giữ: Hàng năm gia tộc đều phải tổ chức luận võ, đua ngựa, bắn tên… các loại tài nghệ thi đấu, cậu đừng xem ba tôi đã chín mươi ba tuổi, thân thể ông ấy rất cường tráng đấy, bất quá, ba tôi đi rừng đước không phải để luyện võ, mà là đi tìm bảo bối.
– Tìm bảo bối?
Trong lòng An Phùng Tiên khẽ động, nhớ tới ngày hôm qua nghe trộm được lời Giang Dung nói, cùng với tấm thiết bài từ trên người Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên trong lòng càng thêm khẳng định sông Bạch Thủy có kho báu bí mật, nếu như có thể tìm được bảo tàng này, thì hắn sẽ có bao nhiêu tài phú?
An Phùng Tiên đột nhiên ý thức được chính bản thân đang có cơ hội sở hữu kho báu, hắn vô ý thức sờ sờ tấm thiết bài trong túi quần, trong lúc bất chợt, sắc mặt An Phùng Tiên đại biến, hú lên quái dị một tiếng: “Hỏng con mẹ nó bét”, cũng không có chào hỏi gì mợ Trương nữa, liền tựa như phát điên chạy ra khỏi Bối gia, thì ra, hắn đã bỏ quên thiết bài trong quần vứt ở gara ô tô đêm qua…
—Hết chương 174—