Chương 173: Thô lỗ thêm chút đi
Hai đại mỹ nhân sáng mắt lên, An Viện Viện e thẹn nói:
– Không phải cậu nói vừa mệt lại vừa đau sao?
An Phùng Tiên cười to:
– Hai vị tỷ tỷ nhân gian tuyệt sắc, tôi vừa nhìn một cái thì lại có tinh thần rồi.
Dụ Mạn Đình trước tiên đi lên nhẹ nhàng sục cây đại nhục bổng, nói:
– Đáng ghét, lớn như vậy thì ngậm thế nào được?
Đại nhục bổng nhanh chóng nhảy lên, cư nhiên to thêm một vòng, An Viện Viện kinh ngạc không thôi:
– Thực sự thật to à nha.
An Phùng Tiên thấp giọng cầu xin:
– Dùng miệng há to ra, bú vẫn được mà?.
Dụ Mạn Đình cúi đầu, vung mái tóc rũ xuống một cái, mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngậm vào quy đầu to lớn. Một bên, trái tim An Viện Viện đập như hươu chạy, không che được dấu vết, nuốt một ngụm nước bọt, đợi cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Dụ Mạn Đình chậm rãi đem quy đầu nuốt hết thì, An Viện Viện ưm một tiếng, té nhào vào trong khuỷu tay An Phùng Tiên, An Phùng Tiên thừa cơ tìm đến đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi đẩy nhẹ, đẩy vào trong cổ họng An Viện Viện, vừa định truy đuổi chơi đùa, Dụ Mạn Đình đột nhiên ôn nhu nói:
– Không chịu nổi rồi, nghỉ lễ đến tôi cũng muốn chơi.
An Viện Viện trợn to con ngươi:
– Mạn Đình, cậu điên rồi.
Dụ Mạn Đình điên hay không An Phùng Tiên không biết, hắn chỉ biết là nếu mà một nữ nhân muốn làm tình lại bị một người nam nhân cự tuyệt, người nữ nhân đó nhất định sẽ hận người đàn ông này cả đời. An Phùng Tiên cũng không cố ý để cho Dụ Mạn Đình hận cả đời, cho nên hắn cấp tốc đứng lên, tại trong nháy mắt Dụ Mạn Đình tuột quần lót, mở ra hai chân, đem côn thịt cắm vào trong âm đạo tràn ngập mùi huyết.(Ôi vl, có kinh nguyệt vẫn chịch)
Dụ Mạn Đình cư nhiên rất vui thích. Khuôn mặt quyến rũ có vô tận xuân ý, thấy An Phùng Tiên lôi ra côn thịt mang máu thì, dĩ nhiên lớn tiếng rên rỉ:
– An lão sư, dùng sức một chút.
– Hay là nhẹ một chút thôi, tôi sợ máu chảy ra.
Đây là lần đầu tiên An Phùng Tiên chơi gái tới tháng, có kinh nguyệt làm chất bôi trơn, đại nhục bổng của hắn rất thông thuận đã hoàn toàn chiếm giữ âm đạo của Dụ Mạn Đình, tuy rằng trong lòng có chút ưu tư, nhưng cảm giác rất hưng phấn. Mùi tanh tuởi dâm uế tràn ngập khơi dậy tính bạo ngược trong nội tâm hắn. Hai tay của hắn dùng sức chà đạp cặp nhũ phong của Dụ Mạn Đình.
Có lẽ đến kỳ nghỉ lễ mới quan hệ, nhũ phong của Dụ Mạn Đình căng tràn hơn rất nhiều, hai viên đầu vú đứng thẳng tại giữa hai ngón tay của An Phùng Tiên kẹp chặt trở nên đỏ hồng, Dụ Mạn Đình phấn khởi mà thúc giục:
– Đừng như vậy, không phải sợ, dùng sức một chút.
An Phùng Tiên dùng sức, côn thịt như giao long xuất hải, hung mãnh mà nện vào nhục huyệt màu mỡ, lúc này nhục huyệt mặc dù không phải là huyết hoa văng khắp nơi, nhưng cũng là hồng thủy chảy ròng, nhiễm đỏ cả khăn trải giường màu nhạt.
– Oh… Lão công, em tới rồi, oh… Thật thoải mái…
Dụ Mạn Đình điên cuồng mà ưỡn ẹo thân thể, đầu vung vứt lung tung, dĩ nhiên chiếm được thỏa mãn rất nhanh. An Phùng Tiên trợn mắt hốc mồm. Nghĩ thầm: Mỗi lần đều dễ dàng giải quyết như vậy thì tốt rồi.
…
Cái tính của Bối Nhị Nhị thích sạch sẽ là An Viện Viện bồi dưỡng được đến. Khi An Viện Viện phát hiện An Phùng Tiên rút ra đại nhục bổng, nàng cảm giác buồn nôn khôn kể, ánh mắt An Phùng Tiên tà ác vừa lúc nhìn hai trái đào tiên mơn mởn, An Viện Viện liền vội vàng lắc đầu:
– Không nên nhìn tôi, tôi không muốn, quá mắc ói, ngày mai tôi muốn đổi toàn bộ khăn trải giường, cả nệm cũng thay luôn.
An Phùng Tiên hung tợn hỏi:
– Có muốn đổi luôn cả tôi không?
An Viện Viện ỏn ẻn mà làm nũng:
– Tôi, tôi không có nói vậy.
An Phùng Tiên leo đến bên hai chân của An Viện Viện, hai tay bắt lấy mắt cá chân tuyết trắng của nàng, hung tợn nói:
– Vậy còn không mau nằm xuống?
An Viện Viện dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể, bất đắc dĩ mở ra bắp đùi khêu gợi, chớp chớp mắt to xinh đẹp hướng về cây côn thịt đang diệu võ dương oai, gắt giọng:
– Ai nha, chí ít cậu phải tắm trước đã.
An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, đem đại nhục bổng dính kinh nguyệt đâm vào bên trong âm đạo cũng đồng dạng mùi máu kinh tràn ngập, âm đạo vẫn là rất chặt hẹp, dù cho có kinh nguyệt bôi trơn, An Phùng Tiên vẫn phải trải qua ba lần rút ra sau đó, mới có thể hoàn chỉnh mà đem đại nhục bổng cắm vào trong nhục huyệt của An Viện Viện.
– Oh, hai người này thật là kinh tởm, oh…
An Viện Viện rên rỉ thống khổ, mỗi lần An Phùng Tiên cắm vào, An Viện Viện đều rất thống khổ, nhưng khổ tận cam lai, sung sướng xuyên qua linh hồn này khiến nàng khắc cốt ghi tâm, An Viện Viện đương nhiên làm không biết mệt.
– Viện Viện tỷ, máu trinh của chị thật nhiều, ha ha…
An Phùng Tiên cười to.
An Viện Viện vừa thẹn vừa giận. Thật hận không thể cắn rớt cái mũi của An Phùng Tiên xuống, nhưng nàng vẫn kiên trì không có nằm xuống, nàng thích nhìn thanh thịt hành tráng kiện không ngừng xuyên toa tại trong hạ thể mình.
– Thoải mái sao? Dâm tỷ tỷ.
An Phùng Tiên tươi cười vừa hèn mọn lại vừa hạ lưu, nhưng An Viện Viện một chút đều không ghét hắn, tương phản, tình cảm tràn lan cùng thân thể nhạy cảm đồng thời chinh phục trái tim của nàng, nàng si ngốc nhìn đại nhục bổng gõ vào từng nhịp trong linh hồn của nàng, nước mắt từ trong cặp mắt to xinh đẹp dần chảy xuống.
Bởi vì trên giường tuyết trắng màu đỏ lấm tấm này rất giống như máu màng trinh bị đâm rách? Một bên Dụ Mạn Đình cũng có cảm giác cùng như An Viện Viện.
Các nàng đều cảm thấy An Phùng Tiên chính là người các nàng yêu, các nàng đều cảm thấy làm tình cùng An Phùng Tiên giống như xử nữ cùng người đàn ông đầu tiên làm tình như vậy, khắc cốt ghi tâm.
– Thế nào? Có phải rất đau không?
An Phùng Tiên thất kinh, vội vàng đình chỉ đâm thọc.
An Viện Viện kiều đà nói:
– Không phải là đau nhức rồi, cậu nhanh động một chút đi.
– Ai! Nữ nhân thật là kỳ lạ, phía trên chảy, phía dưới cũng chảy, vừa chảy máu lại rơi lệ, quả nhiên là làm ra từ nước.
An Phùng Tiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhún động cái mông của hắn, côn thịt lại bắt đầu ma sát thịt bích non mềm.
– Khanh khách… hihi…
An Viện Viện nín khóc mỉm cười, vung tay nhỏ lên. Đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đập vào ngực An Phùng Tiên. Dụ Mạn Đình đảo mắt, ê ẩm chua chát mà nói:
– Tôi cảm giác lão công đối với Viện Viện đặc biệt ôn nhu.
An Viện Viện thở hổn hển một thở gấp:
– Bởi vì… Bởi vì cậu luôn thích thô lỗ.
An Phùng Tiên mạnh mẽ chịch vài cái, cười hỏi:
– Lẽ nào Viện Viện tỷ không thích tôi thô lỗ một chút sao?
An Viện Viện ngượng ngùng lắc đầu, đứng thẳng cặp mông:
– Thích, oh… Tôi cũng thích thô lỗ một chút, An lão sư, lại thô lỗ thêm một chút đi.
—Hết chương 173—