Chương 172: An ủi hai đại bảo bối
Nhân viên rửa xe lúc này mới nhớ tới Chiếc Mercedes đang cần rửa, thế nhưng người ngồi trên xe lại bảo nhân viên rửa xe hét giá quá cao, không rửa nữa, nhân viên rửa xe không khỏi thầm mắng một câu:
– Ăn mày còn đi rửa xe, có ba trăm mà còn chê đắt à? Chiếc Merc này là chắc đi mượn được sao??
Đêm đã rất khuya, nhưng ánh điện trong căn biệt thự Bối gia vẫn sáng rõ như cũ, An Phùng Tiên phát hiện, ngoài cửa Bối gia có bóng người qua lại, hắn không khỏi âm thầm chế giễu: Không cần chờ mà, cứ quan trọng hóa vấn đề lên như thế.
An Phùng Tiên không biết, chính là người đi lại ngoài cửa Bối gia này đã cứu hắn một mạng. Thì ra, còn có một bóng người nhỏ gầy đang theo dõi hắn, thẳng đến lúc An Phùng Tiên tiến vào Bối gia, mới dừng cước bộ ở xa xa.
Hoàn cảnh quỷ dị chung quanh khiến người nhỏ gầy này phải cẩn thận một chút, hắn bỏ qua ý định động thủ trong đêm nay, dù sao An Phùng Tiên cũng sẽ đi lấy xe, hãy để cho hắn ngủ thêm 1 đêm sao?! Người trông về phía căn biệt thự xa xa, phát ra một tia cười nhạt.
– Tại sao có thể như vậy? Mấy con bé này còn ác hơn so với chúng ta nha.
Từ trong kinh khủng, An Viện Viện khôi phục vẻ xinh đẹp hòa hoãn, dù cho rất tức giận, cũng đẹp đến nỗi nhân tâm xao xuyến, huống chi nàng chỉ mặc 1 bộ áo ngủ ren trong suốt mê người khinh bạc. Bất quá, vết thương ở phần lưng An Phùng Tiên khiến nàng hết hồn, nơi đó vết thương cũ chưa tan lại thêm mới vết. Hơn nữa vết đỏ mới càng sưng tấy hơn.
An Phùng Tiên không nói ra nguyên do, hắn chỉ nằm lỳ ở trên giường than thở, phảng phất bị cực đại ủy khuất.
Dụ Mạn Đình đã bị chọc tức, nàng một bên dùng khăn lông ướt giúp An Phùng Tiên thanh lý vết thương, một bên hung hăng chửi bới:
– Ngày mai tôi trở về, phải hảo hảo dạy bảo các nàng, đùa đánh cũng không tới phiên các nàng, trời ơi! So sánh với tụi mình còn quá phận hơn.
– Quên đi, các nàng chỉ đùa giỡn thôi, tiểu hài tử chẳng biết nặng nhẹ, aizz, may là có hai vị tỷ tỷ săn sóc, ít ra 2 chị đánh xong sẽ xin lỗi nhận sai, ba con bé này đánh xong, còn muốn tôi xin lỗi nhận sai tụi nó, ai… á.. đau đau…
Bộ dạng An Phùng Tiên sầu mi khổ kiểm khiến Dụ Mạn Đình cùng Viện Viện đều buồn cười, trong lòng các nàng vừa hài lòng lại vừa đố kị, vui vẻ là An Phùng Tiên một đại nam nhân hiểu được cách nhân nhượng ba cô thiếu nữ, ghen tỵ là An Phùng Tiên dường như càng muốn đem tâm tư đặt ở tại ba thiếu nữ ấy. Trong lòng đau xót. Dụ Mạn Đình ném khăn mặt đi:
– Cậu là tiếc ba con bé con, căn bản không quan tâm tới hai con bé lớn chúng tôi, tôi mặc kệ, tôi cũng muốn cậu xin lỗi nhận sai.
An Phùng Tiên nhức đầu:
– Tại trong rừng đước không phải là đã xin lỗi chị rồi sao? Tôi thật sự không phải cố ý để cho hai thằng nhóc kia nhìn thấy lồn của chị mà.
An Viện Viện nghi ngờ nhìn hai người, tằng hắng nói:
– Các người tại trong rừng đước đã làm chuyện gì? Mạn Đình dâm huyệt đã để cho người ta xem hết?
An Phùng Tiên càng đau đầu, hắn nằm úp sấp trên gối đầu, ấp a ấp úng:
– Chúng tôi đi qua… Đi qua rừng đước… đi dạo..
Tâm tình An Viện Viện vốn có tốt hơn một chút đột nhiên tụt hứng:
– Hừ, hai người len lén đi rừng đước ước hội sao?
– Ách…
– Ô ô…huhuhu
An Viện Viện anh anh mà khóc lên. Dụ Mạn Đình hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên, nhanh chóng an ủi:
– Viện Viện đừng khóc, chúng tôi không phải đi ước hội gì cả.
An Viện Viện giận điên lên:
– Chị nghĩ rằng tôi là kẻ ngu ngốc sao?
– Ách…
– Ô ô…huhu
An Viện Viện khóc càng thương tâm hơn.
Dụ Mạn Đình con mắt đảo một vòng, lặng lẽ nháy mắt hướng An Phùng Tiên, nói:
– Ngây ngô làm gì? An ủi người ta đi! Tôi đã kỳ nghỉ lễ tới rồi, thân thể không thoải mái, các người muốn thế nào liền làm thế đó, tôi đi ngủ à.
Nàng ám chỉ An Phùng Tiên hãy dùng đại nhục bổng an ủi An Viện Viện đi.
An Phùng Tiên đương nhiên ngầm hiểu, nhẹ nhàng đem An Viện Viện ôm vào trong lòng, vừa hôn lại vừa sờ, hai 3 cái, tiếng khóc của An Viện Viện liền yên tĩnh đi, An Phùng Tiên thấy thế, mò càng hăng say, nhất là thích bóp hai quả vú lớn đầy ắp dị thường:
– Viện Viện tỷ…
– Ân ân.
Viện Viện toàn thân đã nóng lên, ngăn trở An Phùng Tiên khiêu khích, ý nàng bảo trong nhà đang có người ngoài. An Phùng Tiên mất hứng, nhịn không được hỏi:
– Viện tỷ đã gặp phụ thân của mợ Trương chưa?
An Viện Viện gật đầu:
– Gặp rồi, đang nghỉ ngơi trong phòng khách, ông ấy đã đợi cậu cả đêm.
An Phùng Tiên chẳng biết tại sao:
– Chờ tôi làm cái gì? Không phải là tôi đã nói trong điện thoại cho chị biết là có chuyện trọng yếu phải làm sao? Được rồi, chị đã gặp bố chưa? Mợ Trương rốt cuộc là có phải là mẹ ruột của chị hay không?
An Viện Viện nói:
– Ba tôi không nói gì, chỉ bảo ngày mai sẽ tới. Tôi và ông ấy nói về chuyện của cậu, ông ấy thiếu chút nữa đã đến đây. Tôi nói cho ba biết là tối hôm nay cậu có việc, ông ấy mới quyết định ngày mai trở lại gặp cậu.
An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn:
– Oa! Tôi có mặt mũi lớn như vậy sao? Dĩ nhiên làm phiền lão nhân gia tới thăm trước, hẳn là tôi phải đi bái phỏng lão nhân gia ông ta mới đúng.
An Viện Viện cười giảo hoạt:
– Đúng vậy, đúng vậy, cậu ngoại trừ mặt mũi lớn ra, mọi cái khác đều nhỏ.
Dụ Mạn Đình vừa nghe, nhịn không được bật cười phác xích.
An Phùng Tiên thở dài nói:
– Viện Viện tỷ, chị bề ngoài cao quý, nội tâm thật dâm đãng.
Dụ Mạn Đình khinh thường nói:
– Cậu bây giờ mới biết? Hừ! Nàng còn từng nói qua…
An Viện Viện từ trên giường ngồi dậy giống như điện giật, vươn một ngón tay son màu xanh nhạt, lớn tiếng nói:
– Dụ Mạn Đình, chị dám nói ra, tôi với chị tuyệt giao.
Dụ Mạn Đình cười nhạt:
– Uy hiếp tôi sao?
An Phùng Tiên nhanh chóng cúi đầu vái hai siêu cấp đại mỹ nhân, nói:
– Được rồi, được rồi, chớ ồn ào, tôi vừa mệt vừa mỏi đây này.
An Viện Viện đúng lúc đánh bài chuồn:
– Ngủ đi, dù sao kỳ nghỉ lễ của tôi cũng tới rồi.
An Phùng Tiên sửng sốt, mặc dù nói là cả người thực sự mệt mỏi, nhưng tình ái chẳng những có thể mang lại sung sướng, cũng có thể thả lỏng thân thể, An Phùng Tiên sớm đang nghĩ dùng cái tư thế gì để chịch An Viện Viện, chỉ là không nghĩ tới An Viện Viện cũng đã tới dịp nghỉ lễ. Trong lòng hắn ảo não không thôi, kéo quần xuống, lộ ra đại nhục bổng đang sưng lên, ngoài miệng cầu khẩn nói:
– Không bằng hai vị tỷ tỷ giúp tôi ngậm một cái?
—Hết chương 172—