Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 170: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 170:

Chương 170: Hãy đối xử tốt với cô ấy

Sau cơn mưa không khí đặc biệt tươi mát, ánh trăng đặc biệt sáng sủa, Hướng Cảnh Phàm hầu như có thể thấy rõ ràng khuôn mặt âm u của An Phùng Tiên, hắn lái xe chạy như bay trên đường đi Nhũ Tuyền Sơn hai canh giờ sau, tâm tình An Phùng Tiên vẫn xấu như cũ, khó có thể bình phục, ba cô gái xinh đẹp là bảo bối của hắn, trêu chọc ba cô bảo bối tức giận. Hắn đương nhiên không vui nổi.

– Sao vết thương chi chít vậy ông hai? =))

Hướng Cảnh Phàm đang buồn cười vcl, vết cào rõ ràng trên cổ của An Phùng Tiên cho thấy đó là móng tay nữ nhân tạo ra, Hướng Cảnh Phàm rất có kinh nghiệm.

An Phùng Tiên cả giận nói:

– Đều là vì mày đó, điện thoại không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác…

Hướng Cảnh Phàm chẳng biết tại sao:

– Hết lần này tới lần khác cái gì? Đây không phải là anh nói sao? Đem người kéo đến nơi đây, liền gọi điện thoại báo tin cho anh còn zề.

An Phùng Tiên cũng lười giải thích, hắn phiền não hỏi:

– Người đâu?

Hướng Cảnh Phàm lôi ra một cái túi lớn từ hõm đất, cái túi lại còn biết động đậy.

– Mở ra.

An Phùng Tiên ngước cằm, mặt hắn âm trầm đáng sợ, dường như muốn phát tiết tâm tình nào đó. Hướng Cảnh Phàm không dám hỏi nhiều, vội vàng mở túi ra, cùng An Phùng Tiên lăn lộn nhiều năm như vậy, Hướng Cảnh Phàm biết tính khí An Phùng Tiên đang rất xấu.

– Ưm ưm…

Túi đc mở ra, bên trong là một lão đầu bị trói như bánh chưng, lộ ra cái đầu trọc, hắn chính là hiệu trưởng Ân.

– Để cho hắn nói chuyện.

An Phùng Tiên lại ngước cằm nói, Hướng Cảnh Phàm lập tức tiến lên xé miếng băng dính, hiệu trưởng Ân có thể thở dốc từng ngụm, từng ngụm:

– An lão sư, bỏ qua cho tôi đi. An lão sư. Tôi còn có mẹ già con thơ, em sai rồi, huhu…

An Phùng Tiên đang cười lạnh:

– Buông tha ông cũng được, nhưng ông phải trả lời vấn đề của tôi. Nếu mà ông nói láo, không thành thật, như vậy tôi sẽ chặt từng ngón tay của ông, chặt hết ngón tay sau đó sẽ cắt lỗ tai, cắt xong lỗ tai rồi cắt mũi, nói chung, cắt đến khi tôi không biết ông nữa thì thôi, thế nào?

Hiệu trưởng Ân lớn tiếng hô lên:

– Ngài hỏi, ngài hỏi đi, tôi bảo đảm sẽ thẳng thắn thành thật.

An Phùng Tiên lại hỏi:

– Ông mê gian rất nhiều nữ nhân đúng không?

Hiệu trưởng Ân khóc ròng nói:

– Sau này tôi sẽ không làm chuyện như vậy, xin An lão sư bỏ qua cho tôi đi!

An Phùng Tiên lạnh lùng hỏi:

– Đều là làm cùng Bối Tĩnh Phương sao?

Hiệu trưởng Ân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

– Tuyệt đại đa số là chúng tôi làm, ông ta thích gái trinh.

An Phùng Tiên bình tĩnh hỏi:

– Tịch Ly là do ông ném xuống sườn núi đúng không?

Hiệu trưởng Ân do dự một chút, vẫn là kêu khóc thừa nhận:

– Dà… Đúng vậy.

An Phùng Tiên không hỏi, nghe tiếp chỉ sẽ làm tim phổi của mình bể nát, hắn phất tay một cái:

– Mày xạo lồn nó vừa thôi, mẹ mày đã chết lâu rồi, mày đã nhớ mẫu thân như vậy, để tao thành toàn cho mày đi gặp bà ấy. Tiểu Phàm, động thủ.

Hiệu trưởng Ân sửng sốt, giống như điện giật mà giãy dụa, phát sinh tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng:

– Ai cứu mạng a…

Hướng Cảnh Phàm giơ cao cái xẻng bằng sắt, nhằm đầu hiệu trưởng Ân nện xuống, bốn phía lập tức khôi phục vẻ yên tĩnh như chết.

Vẫn là địa phương bụi gai rậm rạp, cỏ dại mọc thành bụi kia, Hướng Cảnh Phàm thả xác người xuống cái hố sâu hai thước đã đào từ sớm, cầm dao cắt túi ni lông, một cổ mùi thúi quái dị bay ra, Hướng Cảnh Phàm sợ hãi trong lòng cẩn thận lục lọi túi mấy quần áo của Bối Tĩnh Phương trong túi ni lông chốc lát, cuối cùng tìm được một khối thiết bài (thẻ sắt).

– Hai thằng mình sinh tiền làm chuyện xấu quá nhiều, sau khi chết sẽ xuống Địa ngục sao?.

An Phùng Tiên nhàn nhạt thở dài.

Hướng Cảnh Phàm từ dưới hố đất bò ra ngoài lập tức đem thi thể hiệu trưởng Ân đẩy mạnh vào trong hố đất, chậm rãi lấp đất lại.

Dưới ánh trăng sáng ngời, thiết bài màu xám đen lóng lánh quỷ dị, An Phùng Tiên cầm thiết bài nhìn hồi lâu, ngoại trừ phong cách cổ xưa ra, hắn nhìn không ra thiết bài có chỗ gì đặc biệt, dùng nước khoáng trên xe đổ lên tấm thẻ sắt để lau chùi, An Phùng Tiên dẹ dặt cẩn thận đem thiết bài bỏ vào trong túi.

– Lan Tiểu Nhân đi rồi sao?

Hướng Cảnh Phàm đang xúc đất nói:

– Đi rồi, tôi tiễn cô ta lên chuyến máy bay, đợi cất cánh sau đó mới rời đi sân bay.

An Phùng Tiên hố đất lớn nhíu nhíu mày:

– Tiểu tử mày càng ngày càng có khả năng, cái hố sâu hai thước này, là do một mình mày đào á??

Hướng Cảnh Phàm cười to, dứt khoát cởi áo, vung cánh tay:

– Ha ha, đương nhiên, tôi cũng không phải ngu ngốc, bất quá An ca anh cứ yên tâm, mấy người bọn họ đều là hảo huynh đệ của tôi, chín năm trước không nghe lời ngươi, chín năm sau tôi sẽ không phạm sai lầm đồng dạng.

An Phùng Tiên lộ ra nhãn thần tán dương:

– Thời điểm vận chuyển Ân Đồng Danh có phiền phức sao?

Hướng Cảnh Phàm sửng sốt, nói:

– Phiền phức không có, nhưng đã để cho Vương Tuyết Nhung lão sư nhìn thấy, tôi còn… Cùng nàng cười một cái.

An Phùng Tiên một tiếng thở dài:

– Ai đù! Thằng ngu này, tại sao mày lại cười với nàng làm lồn gì?

Hướng Cảnh Phàm ngượng ngùng nói:

– Tôi cũng không biết, dù sao cũng nàng ấy là nữ thần trong lòng tôi.

An Phùng Tiên cười mắng:

– Nữ thần trong lòng chú cũng quá nhiều nhỉ, được rồi, chú đã si tình Vương Tuyết Nhung như vậy. Chú hãy đối tốt với người ta đi. Dù sao mấy năm nay chú đã theo giúp anh rất nhiều việc.

—Hết chương 170—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.