Thầy Giáo Lưu Manh – Chương 169: – Botruyen

Thầy Giáo Lưu Manh - Chương 169:

Chương 169: Thất bại lớn nhất

Kỳ thực, An Phùng Tiên vốn sức cùng lực kiệt đã dự định bỏ qua cho Hạ Mạt Mạt, thế nhưng, Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị đột nhiên đến khuyên bảo lại khiến An Phùng Tiên không còn bậc thang nào để xuống, mầm giống bạo ngược ở sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên nẩy mầm, hai mắt bắn ra hai đạo hàn quang hung ác, một đạo cho Dụ Mỹ Nhân, một đạo cho Nhị Nhị:

– Các cô đều cút trở về phòng đi, nơi này không có chuyện của các cô.

Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân giật nảy mình, liếc nhìn nhau, khiếp đảm mà rời đi.

An Phùng Tiên một lần nữa lực ngưng tụ lượng, chẳng những vì cứu vãn mặt mũi nam nhân, mà còn vì dục vọng mãnh liệt: Trước mặt là thân thể mềm mại là xinh đẹp như vậy, da thịt mềm mại mê người như vậy, An Phùng Tiên hừ lạnh một tiếng, khởi xướng tiến công hướng về Hạ Mạt Mạt lần nữa.

Hạ Mạt Mạt dù sao cũng chỉ là 1 tiểu cô nương, dù cho tính cách của nàng lại quật cường, ý chí chiến đấu ngoan cường hơn nữa, cũng không cách nào chống lại An Phùng Tiên cường hãn trong thời gian dài, thân thể mềm mại bị đè bẹp, hai chân thon dài xinh đẹp lần nữa bị tách ra, An Phùng Tiên không tìm kiếm để lột cái quần lót của nàng ra nữa, hắn chỉ cần đem chiếc nội khố xinh xắn đẩy ra bên cạnh, liền có thể thấy lỗ huyệt non mềm thiếu nữ, a, Hạ Mạt Mạt lại có một mảnh lông tơ rất dày, không biết non mềm huyệt tiêu hồn này có thể tiếp nhận đại nhục bổng tẩy lễ hay không?

An Phùng Tiên hung mãnh mà ép xuống, đại nhục bổng tiếp xúc đến đám lông tơ nồng đậm.

– Sưu sưu…

Hai đạo thanh âm thanh thúy vang lên, thân thể An Phùng Tiên đột nhiên đứng thẳng bất động, trên mông đít truyền tới đau nhức chẳng những khắc cốt ghi tâm, còn đau vãi cả lồn ra, hắn phát ra một tiếng gào thét:

– Oa oh, đau chết con mẹ nó luôn, ai làm?

– An… An lão sư, xin thầy buông tha Mạt Mạt sao?.

Dụ Mỹ Nhân nhút nhát đi tới phía bên phải An Phùng Tiên, trong tay nàng cầm một cây chổi lông gà.

– Dụ Mỹ Nhân, An lão sư tức giận rồi, mẹ em có thể đánh tôi, nhưng em không có khả năng đánh tôi, cút ngay!

An Phùng Tiên rống giận hầu như mất đi lý trí, tuy rằng mông đau đớn lợi hại, nhưng hắn vẫn đang không buông tha lỗ huyệt nhỏ non mềm hầu như sắp cắm vào. Hạ Mạt Mạt khí lực hao hết, đã bỏ qua chống lại, An Phùng Tiên lập tức liền có thể đạt được con cừu nhỏ thúc thủ chịu trói.

– Phốc phốc.

Hai đạo thanh âm trầm muộn lại vang lên, An Phùng Tiên quay đầu nhìn về phía thân thể bên trái, hắn kinh ngạc phát hiện Bối Nhị Nhị cầm một cây mộc côn to chà bá, chuyện gì xảy ra? An Phùng Tiên trừng mắt lớn tiếng nói với Bối Nhị Nhị:

– Các cô làm cái lồn gì vậy? Muốn tạo phản đúng không?

– An lão sư, buông tha Mạt Mạt đi! Mạt Mạt không tình nguyện, thầy cũng không nên ép nàng!

Bối Nhị Nhị ngẹo cái cổ, dường như đang lập lại khuyến cáo. Chỉ là giọng nói nghiêm nghị hơn nhiều lắm, nghe càng giống như là cảnh cáo.

– Tôi đéo buông tha nàng đấy, hôm nay tôi muốn cưỡng gian hảo bằng hữu Hạ Mạt Mạt các cô, sau đó sẽ chơi các cô mười lần tám lần, các cô có dũng khí thì đánh chết tôi đi.

An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng, giơ cao côn thịt to lớn tiếp tục đè ở miệng huyệt non mềm của Hạ Mạt Mạt, thân thể cung lên, liền muốn đem đại nhục bổng mạnh mẽ cắm vào.

Ở thời khắc chỉ mành treo chuông…

Tiếng bép bép cùng tiếng “phốc phốc” đột nhiên vang lên dày đặc, An Phùng Tiên đau đến gào khóc kêu to, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bối Nhị Nhị vung lên cây mộc côn lớn chừng miệng chén toan đánh xuống, An Phùng Tiên đang chửi thề, một côn này nếu mà đập trúng đầu, không chết cũng thành kẻ ngu ngốc, hắn đâu còn nhớ được con cừu nhỏ gì, cuống quít né tránh, vừa vặn đón nhận vài chổi lông gà của Dụ Mỹ Nhân, vai bị hung hăng nện mấy roi, An Phùng Tiên đau đến chảy nước mắt.

Không biết vì sao, Dụ Mỹ Nhân luôn luôn nhu nhược, giờ này vẻ mặt ửng hồng quỷ dị, ánh mắt sáng ngời dĩ nhiên không có nửa điểm vẻ sợ hãi, nàng hưng phấn mà vung vẩy chổi lông gà trong tay, dường như mẫu thân nàng Dụ Mạn Đình vậy, càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng dùng sức. An Phùng Tiên nổi giận gầm lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, đưa tay liền cướp được chổi lông gà trong tay Dụ Mỹ Nhân, thế nhưng, bên tai vụt qua tiếng gió.

An Phùng Tiên sợ đến cúi đầu, cây mộc côn lớn chừng miệng chén suýt nữa đã phang vào đầu hắn.

An Phùng Tiên dù sao cũng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hắn cấp tốc điều chỉnh sách lược, tạm thời chịu được mấy phát chổi lông gà của Dụ Mỹ Nhân, đầu tiên nhào về phía Bối Nhị Nhị. Liên tục tránh thoát vài côn càn quét, hắn bắt được hai tay của Bối Nhị Nhị, mộc côn rơi xuống đất.

Dụ Mỹ Nhân đuổi theo điên cuồng quật vào người An Phùng Tiên dường như đánh đến nghiện, trong lòng nàng vẫn thầm thoải mái nói: Ta quất, ta quất, ta quất quất quất. Tức giận, An Phùng Tiên trở tay chụp một cái, cũng đem cây chổi lông gà chộp trong tay. Lúc này Dụ Mỹ Nhân mới phát hiện chính bản thân đã gặp phiền phức lớn, nàng buông cây chổi lông gà muốn chạy, An Phùng Tiên nhảy tới trước một bước, ôm eo ếch của Dụ Mỹ Nhân, Dụ Mỹ Nhân nhất thời như con gà con, bị đại bàng tha lên.

Một tiếng nũng nịu vang lên:

– An lão sư, tôi liều mạng với thầy.

Hạ Mạt Mạt vọt ra từ trong phòng bếp, trong tay nàng có thêm một cây dao thái.

Dụ Mạn Đình yêu làm thức ăn ngon, trang bị rất nhiều dụng cụ cắt gọt, Dụ Mỹ Nhân thích ăn canh xương với nước suối, Dụ Mạn Đình thường dùng cây dao thái này để chặt xương nấu canh cho nàng.

Dụ Mỹ Nhân uống loại canh đặc biệt này tự nhiên ngọc cốt băng cơ, da thịt sáng như tuyết.

Đương nhiên, cây dao chặt xương sắc bén này dùng để sát nhân cũng là chuyện dễ dàng.

– A đù?

An Phùng Tiên trợn mắt hốc mồm, hắn vội vàng buông Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị ra, thối lui đến sau ghế sô pha:

– Hạ Mạt Mạt, em không nên làm loạn, nhanh để dao xuống.
Hạ Mạt Mạt nhắm chuẩn về phía An Phùng Tiên:

– An lão sư, xin thầy mặc quần vào, rồi lập tức cút ra ngoài.

An Phùng Tiên quả nhiên đem con cu đã mềm nhũn, nhét vào trong đũng quần:

– Mạt Mạt, có chuyện từ từ nói nào.

Hạ Mạt Mạt lạnh lùng nói:

– Cút ra ngoài.

Bối Nhị Nhị một lần nữa cầm gậy lên, Dụ Mỹ Nhân cũng nhặt chổi lông gà lên. An Phùng Tiên vừa nhìn trận thế này, biết ngày hôm nay đã khó chơi rồi, vì không để tình thế chuyển xấu, hắn liên tục gật đầu, nói:

– Tốt, tốt, tốt, tôi cút, tôi cút đây.

Rất không tình nguyện đi ra cửa phòng, đầu óc An Phùng Tiên rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh lại, hắn thầm trách chính bản thân đã phạm vào sai lầm trí mạng, chỉ mong ba cô thiếu nữ quên một màn không vui này sớm một chút, vừa định rời đi. Tiếng gọi nhõng nhẽo của Bối Nhị Nhị truyền đến:

– Chờ một chút.

An Phùng Tiên nhất thời mặt mày rạng rỡ: Nghĩ thầm các thiếu nữ dễ mềm lòng. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy một vật bay tới, muốn tránh cũng không kịp:

– Bép!

Một tiếng, thứ đập trúng đầu lại rơi xuống đất, An Phùng Tiên kinh hãi, cúi đầu vừa nhìn, lại là một quả trứng gà, bên tai còn vang lên một một câu nói rất tuyệt tình:

– Sau này không cho phép thầy tới nơi này nữa.

– Phanh.

Cửa phòng triệt để đóng lại.

An Phùng Tiên nhặt vỏ trứng gà trên đất lên, buồn bã vô cùng, đây là thất bại lớn nhất hắn gặp trong những năm tháng săn gái của mình.

—Hết chương 169—
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.