Chương 10: Bị thương
An Phùng Tiên nở nụ cười, cười đến rất bình tĩnh:
– Thật tốt quá.
Văn Dương rống to hơn, tiếng gào chấn động bầu trời đêm:
– Thả cho hai con bé đi, hết thảy mọi người không liên quan biến hết cho tao.
Một trận rối loạn, tiếng xe máy nổ vang, những người sợ phiền phức đã đi, người xem náo nhiệt cũng đã đi, khu đường đua bỏ hoang này vẫn còn tụ tập vài người.
Hướng Cảnh Phàm giật mình mà nhìn An Phùng Tiên mặt không thay đổi, hắn và đoàn xe ABC đều đang do dự, nhưng trong lúc bất chợt, ở bên ngoài thoáng cái đã tụ tập rất nhiều xe, từ trong xe ào ra gần trăm người, trong tay những người này đều mã tấu, gậy sắt, không cần đoán, tất cả đều là người của bang Đức quốc.
Hướng Cảnh Phàm thấy thế sắc mặt đại biến, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn không do dự nữa, cấp tốc nổ máy, thống lĩnh thành viên đội xe của hắn cấp tốc rời đi.
Hạ Mạt Mạt không có khởi động chiếc xe YAMAHA màu đỏ của nàng, Bối Nhị Nhị cũng không có giục, các nàng hiểu rõ An lão sư muốn các nàng rời đi trước chính là vì bảo vệ các nàng, nhưng các nàng càng hiểu hơn tình cảnh của An lão sư lúc này nguy hiểm cỡ nào. Hạ Mạt Mạt khổ sở mà nhìn An lão sư, nội tâm của nàng tràn ngập hổ thẹn, chuyện này vốn không quan hệ gì với An lão sư, nàng trách tự trách mình không nên gây phiền toái cho An lão sư.
Nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt tuyệt mỹ của Hạ Mạt Mạt, đây là lần đầu tiên nàng khóc kể từ khi hiểu chuyện tới nay, nước mắt làm nhòa đi tầm mắt của nàng. Nhưng ngay khi Hạ Mạt Mạt lau nước mắt, Bối Nhị Nhị lại nhảy xuống từ trên xe máy, cái mền trên người quá nặng, khiến nàng lung lay lắc lư đi tới trước mặt Văn Dương, mọi người cũng không biết nàng muốn làm cái gì, nàng há miệng hô to:
– Ông là đàn ông sao lại tính như đàn bà vậy? Không phải là chảy một chút máu sao? Hà tất tính toán chi li với những đứa bé như chúng ta? Ông dù gì cũng là một lão đại, lão đại thì nên lấy đức phục người, sao có thể như đám du côn gọi đánh gọi giết, hiện tại tui đều đã chịu đền tiền cho ông, ông còn muốn như thế nào nữa? Mười vạn có đủ hay không? Thiếu thì hai mươi vạn, tui… tui có nhiều tiền như vậy, đảm bảo không thiếu ông 1 cắc.
Mọi người nghe vậy đều ngây ngẩn cả người, Hạ Mạt Mạt giật mình trợn to hai mắt, nghĩ thầm: Bối Nhị Nhị luôn luôn nhu nhược lười biếng lại dám chửi ầm lên với lão đại xã hội đen, có phải là bị động kinh hay không?
An Phùng Tiên cũng kinh ngạc nhìn Bối Nhị Nhị đang tức giận, ở trong ấn tượng của hắn, Bối Nhị Nhị là một tiểu vưu vật nhìn bất kỳ nam nhân nào đều mắt ngập nước gợi cảm, hắn thậm chí hắn hoài nghi Bối Nhị Nhị đã không còn là gái trinh, bất quá thấy nàng đột nhiên nổi khùng, An Phùng Tiên không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Văn Dương có chút thẹn quá thành giận, trong ánh lửa đang lóe lên, sắc mặt của hắn biến hóa bất định, bị một con nhóc chỉ trích trước mặt mọi người, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, nếu mà không phải là bởi vì quá thích Bối Nhị Nhị, sợ rằng Bối Nhị Nhị sớm đã bị ăn mấy cái bạt tai rồi.
Trong mắt An Phùng Tiên hiện lên vẻ rầu rĩ, khoảng cách giữa Văn Dương và Bối Nhị Nhị gần quá, nếu tức giận Văn Dương tùy thời đều sẽ ra tay, không còn thời gian nghĩ, thân hình An Phùng Tiên lóe lên, thả người nhảy tới chỗ Bối Nhị Nhị, tên cao to vẻ mặt hung tợn thấy thế, cho rằng An Phùng Tiên muốn xuất thủ trước, hắn nổi giận gầm lên một tiếng nhanh chóng đánh về phía An Phùng Tiên.
Biến hóa vội vàng vượt qua mọi người dự liệu, Văn Dương muốn ngăn cản đã không kịp, An Phùng Tiên và tên cao to vẻ mặt hung tợn vừa gặp mặt đã lao vào đập nhau, mặc dù tên cao to xuất thủ trước, An Phùng Tiên vẫn là nhanh hơn hắn rất nhiều, nắm đấm lên xuống, hắn chuẩn xác mà bổ trúng động mạch chủ ngay cổ tên cao to, tên đô con ngay cả một tiếng hừ cũng không kịp, đã nằm phè xụi lơ trên mặt đất.
Văn Dương cũng hít một hơi khí lạnh, vô ý thức mà lui về phía sau mấy bước, người bên cạnh lập tức đồng loạt lao lên, đao côn bổ về phía An Phùng Tiên, An Phùng Tiên kéo Bối Nhị Nhị ra phía sau, dùng cái mền thật dầy bọc lại cánh tay, liên tục chặn vài đòn chém giết sau đó, hắn không lùi mà tiến tới, phản kích cực mạnh, nhanh như tia chớp ra quyền chuẩn xác hữu lực, trong chớp mắt đã có bốn người ngã xuống đất không dậy nổi.
Thế nhưng, cả đám mấy chục thằng cầm gậy nhào tới, An Phùng Tiên đánh trái né phải cũng đã thua chị kém em, không cẩn thận, một chân đã gậy đánh trúng, thân thể hơi có trì trệ, vai trái lại bị mã tấu chặt trung, toàn tâm đau đớn khó có thể chịu được, bất đắc dĩ, An Phùng Tiên rống lên một tiếng lớn, bắn người dậy, cái mền từ trong tay bay ra, trùm về phía đoàn người tới, đối phương một trận tay chân hoảng loạn, An Phùng Tiên thừa cơ tiến tới, đoạt được một cây Thiết Bổng to như cổ tay, khí thế bàng bạc mà càn quét ra, nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Người của Bang Đức quốc tuy rằng hàng ngày đánh đánh giết giết, nhưng chưa từng gặp được đối thủ nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy? Khí thế vừa yếu đi, dĩ nhiên tất cả đều không dám lao lên đầu tiên. An Phùng Tiên liên tiếp thở hổn hển mấy cái, cũng không có bận tâm cái vai mình đang đau đớn kịch liệt, mà là giơ lên Thiết Bổng chỉ vào mặt Văn Dương, lạnh lùng nói:
– Tao không thắng được mấy trăm người bọn mày, nhưng trước khi chết tao muốn nói cho mày biết, mày tên là Văn Dương, chủ bang Đức quốc, ba mươi ba tuổi, người ở Takahashi. Tài sản chính của mày có hai căn nhà, một trung tâm tập thể hình, một cái quán ăn, ba quán massage. Mẹ mày chết bảy năm trước, bố mày là quân nhân xuất ngũ, nhà ở Takahashi tân giới bắc hạng, đường số 76, mày còn có một em trai ở Tô Châu kinh thương.
Văn Dương thất kinh, thân thế của hắn, tình trạng của hắn, thậm chí sản nghiệp của hắn, An Phùng Tiên làm sao sẽ biết được rõ mồn một vậy? Hắn lập tức ngăn cản tất cả mọi người tiến công, trầm giọng nói:
– Mày làm thế nào biết những thứ này?
– Tao còn biết mày có một đứa con trai ba tuổi, cũng biết nó đang ở nơi nào. Hiện tại có nhiều người như vậy, tao không nói ra, bởi vì tao không có vô sỉ như mày. Nhưng tao muốn nói cho mày biết, nếu ngày hôm nay tao sống không được, mày và người nhà của mày, huynh đệ, vợ con mày, đều sẽ chết. Nếu mà mày muốn ngọc đá cùng vỡ, vậy thì tới đê!
An Phùng Tiên ném đi Thiết Bổng, hiện tại hắn thực sự tay không tấc sắt, hơn nữa trên người còn bị thương.
Mọi người của Bang Đức quốc nhìn Văn Dương, chỉ cần Văn Dương ra lệnh một tiếng, An Phùng Tiên sẽ bị đập thành thịt nát.
Văn Dương cũng không cần lo lắng bị kết án, có rất nhiều tiểu đệ nguyện ý gánh tội thay hắn, thế nhưng ngoài ý muốn xảy ra, Văn Dương nhìn lên bầu trời đêm, lộ vẻ sầu thảm cười khổ:
– Huynh đệ, xin lỗi, mong ngài giơ cao đánh khẽ, mạng của ta ngài tùy thời có thể lấy, nhưng ta hi vọng ngài chớ làm tổn thương người nhà ta.
An Phùng Tiên lạnh lùng nhìn sợ hãi Văn Dương:
– Tao nói rồi, tao không phải là kẻ cuồng sát nhân, tao cũng không muốn mạng của mày làm gì, ngày hôm nay mọi người đều có tổn thương, tao hi vọng chuyện này từ nay về sau xóa bỏ. Tao dẫn học trò của tao đi được chưa?
Văn Dương ủ rũ, hắn lo lắng cũng vô dụng, liền chủ động nhường đường:
– Các ngươi đi đi!
Khu vực đua xe bỏ hoang càng vắng vẻ không một tiếng động, chỉ có thanh âm đống lửa trại phát ra tiếng tí tách.