Chỉ một thoáng, hơi thở quen thuộc của Lý Hào Kiệt xâm chiếm khoang miệng của tôi.
Mang theo sự ngang ngược không cho phép từ chối!
“Ưm!” Tôi liều mạng đẩy người đàn ông!
Nhưng Lý Hào Kiệt rất mạnh, anh dùng sức ôm tôi, lực hôn như muốn nuốt tôi vào trong bụng.
Khi bị anh hôn, tôi có thể cảm giác được nơi sâu thẳm trong trái tim tôi, thứ bị nhốt dưới tầng sâu nhất…
Từng chút một.
Từng chút một, cuồn cuộn dâng lên.
Sắp không khống chế được nữa!
Không!
Đừng!
Bây giờ tôi không phải là Tống Duyên Khanh, tôi là Sa Điệp.
Tôi không muốn quay lại quá khứ nữa!
Cuối cùng tôi đoạt lại lý trí, vừa dùng sức cắn mạnh một cái!
“A.” Người đàn ông bị đau, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, đen láy như mực, ánh mắt rơi trên người tôi dường như có cảm xúc phức tạp đang dâng lên.
Tôi cố gắng che đậy tất cả những cảm xúc ban nãy trong lòng tôi, đổi thành biểu cảm chán ghét, giơ tay lên…
“Bốp”, tát vào khuôn mặt người đàn ông ấy.
Bởi vì khoảng cách giữa tôi và anh rất nhỏ, lực của cái tát đó không mạnh, ngay cả đầu của người đàn ông cũng không lệch đi.
Đôi mắt đen nhánh ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm, một lát sau mới nói không nên lời: “Em đã trở về.”
Âm thanh khàn khàn trầm thấp, lại khó có thể che đậy được sự mừng rỡ trong đó.
Sự thoải mái khi ở bên Lý Trọng Mạnh khiến tôi lúc nãy hoàn toàn rơi vào trạng thái không phòng bị.
Cho dù là giọng khi nói chuyện, hay biểu cảm khi mở cửa.
Tôi đẩy người đàn ông ấy: “Tổng giám đốc Lý, anh nhận lầm người rồi.”
“Không, anh đã sớm biết đó là em.” Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi, cằm đặt ở cổ tôi, nói với chất giọng vô cùng dịu dàng và ỷ lại: “Anh biết em chưa chết, anh luôn tin rằng em vẫn chưa chết.”
Trong giọng nói của anh hoàn toàn là sự kiên định.
Tôi liều mạng đẩy người đàn ông: “Tổng giám đốc Lý, xin anh hãy buông ra!”
Nhưng, Lý Hào Kiệt không hề nhúc nhích.
“Anh là ai?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Trọng Mạnh!
Chắc anh ấy đang hỏi bác sĩ Lý Hào Kiệt mang tới!
Tôi lập tức cảm nhận được hy vọng, hét to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Ưm!”
Vừa mới hét lên, Lý Hào Kiệt lại chặn môi của tôi một lần nữa!
Không muốn!
Tôi liều mạng cắn môi Lý Hào Kiệt, nhưng lần này người đàn ông ấy gần như không có cảm giác gì, không hề e dè xâm chiếm khoang miệng của tôi.
“Cạch.” Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa của Lý Trọng Mạnh!
Chẳng biết tại sao, lúc này tâm trạng của tôi cực kỳ sợ hãi, tôi không hy vọng Lý Trọng Mạnh thấy tôi và Lý Hào Kiệt đang hôn nhau.
Nhưng cho dù tôi giãy giụa như thế nào, Lý Hào Kiệt vẫn không chịu buông tôi ra.
Lý Trọng Mạnh đi vào thấy cảnh trước mắt, anh ấy tức giận không thôi, trực tiếp kéo Lý Hào Kiệt ra, cầm lấy cổ áo của anh.
Một cú đấm!
Đánh vào khuôn mặt của người đàn ông ấy!
Lý Hào Kiệt cũng không tránh đi, chỉ dùng ngón tay chạm vào môi của anh, đồng thời vung nắm đấm đánh về phía Lý Trọng Mạnh!
Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông đánh nhau!
“Đừng đánh!”
Tôi nhanh chóng bò dậy.
Không biết nên can ngăn như thế nào, tôi chỉ có thể chặn giữa hai người đàn ông.
Điều khiến tôi bất ngờ là khi tôi vừa đi qua, hai người đều dừng nắm đấm lại, tựa như sợ tổn thương đến tôi.
Tôi đứng bên cạnh Lý Trọng Mạnh, cực kỳ cảnh giác nhìn Lý Hào Kiệt.
Lý Trọng Mạnh cũng bảo vệ tôi: “Lý Hào Kiệt, cháu biết mình đang làm gì không?”
Trước đây, Lý Trọng Mạnh đều gọi Lý Hào Kiệt là Kiệt.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy gọi cả họ tên của Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt không nhìn anh ấy, ánh mắt vẫn rơi trên người tôi, cong khóe môi: “Chú nhỏ, chú giấu người phụ nữ của tôi năm năm trời, chú lại hỏi tôi có biết bản thân đang làm gì không?”
“Cô ấy không phải là Tống Duyên Khanh, Tống Duyên Khanh chết rồi!” Lý Trọng Mạnh nhìn quần áo trên người tôi, nói: “Chỉ là quần áo của cô ấy bị ướt, chú không có quần áo phụ nữ nên mới qua bên kia lấy quần áo của Tống Duyên Khanh.”
Lý Hào Kiệt nghe xong lời của anh ấy nói, khuôn mặt hiện ra nụ cười châm chọc: “Chú nhỏ, có phải chú cảm thấy tôi là kẻ ngốc không?”
“Cháu không tin thì chú cũng không có cách nào.” Lý Trọng Mạnh nói rồi đỡ tôi đến ghế sofa, cúi người lấy lọ phun sương vừa mua ra, nói: “Mau đi đi, không tiễn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, tôi không mất trí nhớ, tôi có thể nói một cách chắc chắn cho anh biết, trước đây tôi vốn không quen biết anh, hơn nữa tôi thực sự không thể tin, một người đường đường là ông chủ của Hào Thiên lại làm ra chuyện như vậy, tôi nghĩ, có thể tôi sẽ rút lui khỏi thiết kế lần này.”
Không phải có thể.
Là nhất định phải rút lui.
Thực ra Lý Hào Kiệt có ngốc hơn nữa thì lộ ra sơ hở là chuyện sớm muộn thôi.
Lý Hào Kiệt nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm giúp tôi xử lý vết thương trên chân, đôi mắt sâu thẳm như phủ mây đen, một lúc sau mới lên tiếng: “Xin lỗi, là tôi thấy cô mặc quần áo của cô ấy nên mất đi lý trí, chuyện này, tôi sẽ bồi thường cho cô, mấy ngày nay cô cứ dưỡng thương trước đi.”
Người đàn ông nói xong thì xoay người rời đi.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại, khoảnh khắc ấy, dường như tôi nghe thấy tiếng người đàn ông ấy thở dài.
Lý Trọng Mạnh lấy lọ phun sương xịt vào vết thương trên chân của tôi, lại giúp tôi quấn gạc.
Đứng dậy, anh ấy nhìn miệng của tôi, hơi nhíu mày, đi rửa sạch tay trước rồi mới ngồi xuống sofa, lên tiếng: “Tay của anh đã rửa kỹ, cũng đã khử trùng rồi.”
Nói xong, anh ấy giơ tay lên nhẹ chạm vào môi của tôi.
Có đau một chút, tôi hơi nhíu mày, ngón tay cũng đặt trên môi của mình, người đàn ông nhìn tôi, nói hai chữ: “Sưng rồi.”
“…”
Tôi nhìn ra được trong ánh mắt của Lý Trọng Mạnh, ngoại trừ thương xót, còn có một cảm xúc khác.
Người đàn ông giơ tay lên, cầm lấy cổ tay của tôi, bởi vì tay mới rửa, đầu ngón tay hơi lạnh truyền qua tôi, đồng thời người đàn ông cũng hơi nghiêng người…
Từng chút từng chút một, ngày càng gần tôi.
Mắt thấy đôi môi mỏng sắp kề vào môi tôi, tôi vô thức lui về phía sau: “Anh Lý.”
“…” Lý Trọng Mạnh ngồi thẳng người, biểu cảm khó xử, cười khổ một tiếng: “Nếu như anh nói, lúc nãy khi nhìn thấy cậu ta hôn em, lòng anh đầy đố kỵ, em có tin không?”
Tôi tin.
Mấy năm này, tôi luôn để ý cách Lý Trọng Mạnh đối xử với tôi, sự quan tâm dành cho Thiểm Thiểm.
Tuy vẫn chưa nói, nhưng cho dù trái tim tôi làm bằng đá thì cũng không thể không nhìn ra tấm lòng của người đàn ông ấy.
Tôi hơi cụp mắt, Lý Trọng Mạnh giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tóc của tôi: “Xin lỗi, anh không nên nói những lời này, gây áp lực cho em, mấy năm nay, anh vốn không nghĩ gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh em, chỉ là…” Người đàn ông dừng một chút, nói tiếp: “Em trở lại bên cạnh cậu ta, anh sợ em…”
“Sẽ không đâu.” Tôi biết Lý Trọng Mạnh muốn nói gì, tôi ngẩng đầu kiên định nhìn anh ấy: “Em và Lý Hào Kiệt là không thể nào.”
“Vậy ư?” Thái độ của Lý Trọng Mạnh dịu dàng như trước: “Vậy là tốt rồi, nếu như em muốn tìm cho Thiểm Thiểm một người ba, anh hy vọng anh có thể trở thành người đầu tiên được đề cử.”
Tôi hơi cụp mắt.
Người đàn ông lại nói thêm một câu: “Tuy trước đây anh không có kinh nghiệm, nhưng anh tin rằng, anh sẽ là một người chồng tốt, người ba tốt.”