Trong chốc lát, Mưu Đạo Sinh đón lấy cốc trà, uống một ngụm, nói với vẻ hài lòng, “Được được được, từ nay về sau cô chính là học trò của Mưu Đạo Sinh tôi, có thể gọi tôi là thầy giáo, cũng có thể gọi tôi là sư phụ.”
“Vậy tôi gọi thầy là sư phụ nhé.”
Tôi cảm thấy cách gọi này hay hơn.
Sau khi Mưu Đạo Sinh đồng ý, ông ta nhìn tôi và nói, “Cô đó, được lợi từ khuôn mặt này đó.”
“Khuôn mặt?”
Tôi hơi sửng sốt, sờ sờ chiếc khẩu trang trên mặt mình, nhất thời hơi không rõ ý ông ta nói là gì.
Mưu Đạo Sinh gật đầu, “Cô đó, dáng dấp hơi giống một người đàn em của tôi, không chỉ như vậy, khí thế lúc nói năng hay làm việc cũng rất giống cô ấy…”
Nói đến đây, Mưu Đạo Sinh cúi đầu uống hết cốc trà trước mặt, lại rót thêm một cốc cho mình.
Tôi có thể nhìn ra được, đây là một câu chuyện đau lòng của Mưu Đạo Sinh.
Người đàn em này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với ông ta, nếu đã nhận tôi làm học trò, thì chắc chắn là để bù đắp cho một thiếu sót nào đó.
Tôi suy nghĩ một chút rồi mới hỏi, “Sư phụ, vậy hiện giờ người đàn em đó của thầy ở đâu?”
“Không gặp nữa.” Mưu Đạo Sinh lắc đầu, “Khoảng hai mươi mấy năm trước, cô ấy đã đi theo một người đàn ông, từ đó về sau không hề liên lạc với tôi nữa.”
“Sao lại như vậy, người đó thực sự quá tuyệt tình rồi.” Tôi nói.
“Không.” Mưu Đạo Sinh trực tiếp ngắt lời tôi, “Không phải cô ấy tuyệt tình, chỉ là cô ấy đã suy nghĩ cho tôi thôi, lúc đi cô ấy đã nói sẽ không quay lại nữa, đã như vậy, không liên lạc đúng là một cách hay.”
“Sư phụ nói phải.”
Tôi ý thức được, khi mình nói không tốt về người đàn em này, Mưu Đạo Sinh sẽ không vui.
Đã như vậy, tôi cũng không dám phát biểu ý kiến của mình nữa.
Chiều hôm đó, Mưu Đạo Sinh trao đổi với tôi một lúc về chuyện học tập, ông ta cho biết mình có một studio trong một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố Bắc, có thể học tập ở đó.
Đồng thời nếu ông ta nhận được dự án, thì sẽ tìm tôi làm phụ tá, sẽ trả tiền như bình thường, không để tôi không có thu nhập.
“Cảm ơn sư phụ.”
Tôi vô cùng cảm ơn Mưu Đạo Sinh.
Thậm chí có thể dự liệu được, việc học tập lần này có thể thực sự là một cơ hội làm lại cho tôi.
“Được rồi, đừng cảm ơn nữa, nếu cô quá ngu ngốc lại còn không cố gắng học tập, lười biếng v.v.., tôi sẽ đuổi cô đi đấy.” Mưu Đạo Sinh không chấp nhận chiêu này của tôi, chỉ chỉ vào cái cốc trước mặt tôi, “Uống trà đi, nguội mất giờ.”
“Vâng.” Tôi cầm cốc lên, uống một ngụm, lập tức cảm thấy nôn nao một trận trong dạ dày!
Tôi gấp gáp chạy nhanh vào WC trong phòng trà!
Không nhổ được cái gì ra cả.
Tôi súc súc miệng, đột nhiên thấy hơi đau đầu.
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện sau khi gặp Mưu Đạo Sinh, thậm chí tôi còn quên mất mình đang mang thai.
Tôi phải nói cho ông ta biết chuyện này thế nào đây.
Lúc đi ra ngoài, sắc mặt Mưu Đạo Sinh không tốt lắm, có vẻ tức giận nhìn tôi và nói, “Sao nào? Tôi pha trà khó uống như vậy sao, có thể khiến cô uống vào mà ói ra à?”
“Không phải, không phải.” Tôi nhanh chóng ngồi lại chỗ cũ, rút tờ giấy ra lau tay, nhìn Mưu Đạo Sinh với vẻ hơi lúng túng, “Quên chưa nói với thầy, tôi mang thai…”
“Cái gì?!”
“Xin lỗi, nếu thầy cảm thấy tôi không có tư cách làm học trò của thầy, thì tôi cũng không trách thầy, có điều tôi cũng không phải cố ý giấu thầy chuyện này đâu.”
Tôi vô cùng áy náy cúi đầu, chờ Mưu Đạo Sinh đưa ra ý kiến.
“Ha ha ha ha.”
Không khí đại khái đã im lặng đi vài giây, tôi liền nghe thấy tiếng cười to của Mưu Đạo Sinh.
Tôi ngẩng đầu, nhìn ông ta với vẻ hơi khó tin.
Mưu Đạo Sinh tự mình cười to một hồi, mới miễn cưỡng dừng lại, bất đắc dĩ cười cười, “Thì ra là mang thai, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ.”
“Xin lỗi.”
“Tôi không phải nói cô.” Mưu Đạo Sinh vừa rót trà vừa nói, “Năm đó trước khi đàn em kia của tôi đi cùng người đàn ông đó, đã rất hay ói, giống như cô vậy, khi đó tôi còn nói là cô ấy ăn đồ linh tinh, bây giờ nghĩ lại, đúng là mình còn non trẻ mà.”
“…”
Lời này, tôi cũng không biết nói tiếp như thế nào.
Có điều đột nhiên tôi cảm thấy có lẽ những gì mà người đàn em này của Mưu Đạo Sinh từng trải qua cũng không đơn giản, theo như cách nói của ông ta, người đàn em này cũng mang thai trước khi lập gia đình.
Thời đại đó mà xảy ra chuyện như vậy, e rằng…
“Ba của đứa bé trong bụng cô là ai?”
Khi tôi đang nghĩ đến chuyện của đàn em ông ta, Mưu Đạo Sinh hỏi tôi.
Ông ta vừa hỏi như thế, thực ra tôi cũng hơi bị làm khó. Chần chừ một lát, tôi vẫn nói cho ông ta biết, “Là Lý Hào Kiệt.”
“Cậu ta?!”
“Đúng, anh ấy không biết về đứa bé này, tôi muốn giữ đứa bé này lại.” Nói đến đây, tôi sợ Mưu Đạo Sinh không đồng ý, quả quyết nói, “Nếu thầy cảm thấy có thêm một đứa bé sẽ không tiện, thì… thì hay là đợi tôi sinh con xong rồi lại…”
“Aiyo, một đứa bé thì có thể cản trở việc gì chứ,” Mưu Đạo Sinh trực tiếp ngắt lời tôi, “Cô sinh thì sinh đi, nếu đứa bé này có thiên phú tốt, lại được học tôi từ nhỏ, lớn lên nhất định có thể đạt được thành tựu to lớn.”
Theo học Mưu Đạo Sinh ư?
Đây chắc chắn là vận may cầu mong cũng chẳng được.
Hôm đó tôi và Mưu Đạo Sinh bước ra khỏi phòng trà, ông ta bèn đi trước.
Thời tiết ở thành phố Bắc ấm áp hơn thành phố Vĩnh An.
Nơi này cách khách sạn tôi ở không xa, tôi tự mình đi về, lúc đi ngang qua một quán cà phê, thấy trong TV đang phát sóng tin tức.
“Chủ tịch Lý Hào Kiệt của tập đoàn Hào Thiên và cô chủ Lâm Tuyền của tập đoàn Lâm Thị đã thành hôn trên một hòn đảo tư nhân, hôm nay về nước.”
Nghe đến tên của Lý Hào Kiệt, tôi không khỏi ngừng chân, nhìn vào trong quán cà phê. Trên màn hình TV lớn ở đại sảnh, đúng lúc chiếu hình ảnh Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền bước xuống máy bay.
Trong màn hình, Lý Hào Kiệt mặc một bộ vest, tay nắm thật chặt tay Lâm Tuyền.
Hai người đứng cùng nhau, tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Tôi không khỏi bước lên hai bước vào trong quán.
“Woah, đây đúng là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.”
Trong quán cà phê, một người trong bốn cô gái đang ngồi ở bàn bên cạnh tôi nói.
“Cái gì chứ, gần đây cậu không lên weibo xem à, cùng ngày tổ chức đám cưới của bọn họ có một chiếc thuyền rời đảo bị bốc cháy, tìm được một xác chết nữ bị thiêu cháy trên thuyền, cậu biết là ai không?” Một cô bé khác nói.
“Ôi, là ai?”
Lúc này, cả bàn đều xúm lại, tò mò hỏi.
Tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ bên cạnh bọn họ, giả bộ liếc nhìn menu trên mặt bàn, toàn bộ sức chú ý lại tập trung trong câu chuyện của các cô bé bàn bên cạnh.
Có điều cô bé kia cố ý hạ giọng xuống.
Tuy tôi rất cố gắng nghe, cũng chỉ nghe được đại khái mấy từ “Tống Thị”, “Cô dâu”, “Kết hôn”.
Mấy cô gái bên cạnh tỏ vẻ như chợt hiểu ra.
“Trời ạ, còn có người ác độc như vậy với chính bản thân mình sao?”
“Làm thế căn bản không đáng đâu, còn hơn nửa đời người về sau nữa, vì sao phải nghĩ quẩn như vậy?”
“Đúng thế, cô ấy chết như vậy, chắc chắn Lý Hào Kiệt chẳng những sẽ không áy náy, mà còn cảm thấy bớt được một gánh nặng lớn nữa!”
Lắng nghe lời mấy cô bé nói.
Lòng tôi thấy hơi chua xót, những gì bọn họ nói hình như cũng không hề sai.
Cho dù khiến Lý Hào Kiệt hiểu lầm rằng tôi đã chết, có phải anh ấy sẽ chỉ thấy may mắn khi bớt được một gánh nặng lớn không?
Nghĩ tới đây, lòng tôi thấy hơi chua xót.
Để xem thông tin trên mạng, tôi gọi một cốc nước trái cây trong quán cà phê, sau đó lấy di động ra kết nối với wifi trong quán, mở weibo ra, bắt đầu dùng từ khóa để tìm kiếm tin tức về chiếc thuyền cháy kia.