Thay Chị Lấy Chồng – Chương 232: Ai nói anh không yêu em – Botruyen

Thay Chị Lấy Chồng - Chương 232: Ai nói anh không yêu em

Hai bàn tay Lý Hào Kiệt siết chặt, đứng yên tại chỗ vài giây rồi mới nói: “Có phải tôi quấy rầy hai người không.” 

“Không hề.” Lý Trọng Mạnh không giải thích nhiều, chỉ cầm áo bên cạnh lên rồi quay đầu hỏi tôi: “Đã xong chưa?” 

Tôi vẫn còn đứng đơ ra. 

Khi anh hỏi, tôi vội vã gật đầu: “Xong rồi.” 

Lúc này Lý Trọng Mạnh mới mặc áo vào, vừa chỉnh lại quần áo vừa đi về phía Lý Hào Kiệt và hỏi: “Kiệt, sao thế? Tìm chú có việc gì?” 

Anh vừa đi tới trước mặt Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt đã giơ nắm đấm lên, vung một cú thật mạnh về phía Lý Trọng Mạnh! 

Chiếc kính của người đàn ông này bị anh ta đấm rơi ra. 

“Shhh…” Lý Trọng Mạnh lảo đảo lùi về sau vài bước rồi mới đứng vững được. 

“Anh làm cái gì đấy!” Tôi không ngờ Lý Hào Kiệt sẽ đánh người, nhanh chóng chạy tới. 

Lý Hào Kiệt chẳng buồn để ý tới tôi, anh ta dùng một tay túm cổ áo của Lý Trọng Mạnh: “Anh nói đi, rốt cuộc anh có dụng ý gì! Anh có thù hằn với nhà họ Lý, cảm thấy nhà họ Lý mắc nợ anh, đó là chuyện của nhà họ Lý, anh nhắm vào tôi đây này, anh đừng xuống tay với cô ấy!” 

Lý Trọng Mạnh bị anh ta túm lấy cũng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Lý Trọng Mạnh, gương mặt rất bình tĩnh. Sau khi tháo kính xuống, trông anh vô cùng lạnh lùng, cho dù đối đầu với Lý Hào Kiệt cũng không thua kém gì về khí chất. 

Tôi nhặt kính của Lý Trọng Mạnh, gạt tay Lý Hào Kiệt: “Buông tay.” 

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, trong mắt anh ta ngoài lửa giận còn có cả ghen tuông. 

Anh ta buông Lý Trọng Mạnh ra, nhìn về phía tôi, một bàn tay túm lấy cổ tay tôi, vô cùng phẫn nộ: “Có phải anh đã bảo em cách xa anh ta ra à, anh ta không đơn giản như em nghĩ! Thiên hạ này bao nhiêu đàn ông, tại sao em cứ phải quấn lấy đàn ông nhà họ Lý không chịu buông. Có phải em giao thiệp ít, ngoài nhà họ Lý thì không tìm được đàn ông có tiền khác? Anh giới thiệu cho em!” 

“Anh nói gì thế?” Tôi sững người. Đầu óc tôi mờ mịt, nhất thời không kịp phản ứng Lý Hào Kiệt nói câu này là có ý gì. 

“Anh nói gì à?” Lý Hào Kiệt lạnh lùng nhìn tôi: “Người phụ nữ ham hư vinh như em chẳng phải chỉ vì tiền thôi sao? Anh nói cho em biết, Lý Trọng Mạnh không có tiền đâu, cho dù anh ta có tiền, anh cũng có thể khiến anh ta lập tức không còn tiền nữa! Anh khuyên em nên đổi người đàn ông khác mà quyến rũ, chưa biết chừng…” 

“Chát!” Người đàn ông kia còn chưa dứt lời, tôi đã giơ tay tặng cho gương mặt anh ta một cái tát! 

Cái tát này rất mạnh, đánh xong mà lòng bàn tay tôi tê dại, nhưng tôi không có cảm giác gì, chỉ nhìn anh ta mà cười lạnh: “Hóa ra anh nhìn nhận tôi như thế à? Trong mắt anh, tôi là người phụ nữ như thế sao?” 

“Lẽ nào không phải thế?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi, trong ánh mắt anh ta, ngoài lạnh lẽo và chán ghét ra thì không còn gì nữa. 

Câu nói của anh ta khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng! 

“Đúng thế đấy! Không sai đâu, tôi chính là người phụ nữ như vậy!” Tay nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới, lúc này mới ý thức được mình nực cười đến mức nào! 

Hóa ra trong mắt Lý Hào Kiệt, tôi là dạng người như vậy. 

Tôi bước thẳng tới bên cạnh Lý Trọng Mạnh, khoác cánh tay của người đàn ông này, ngả đầu tựa vào vai anh, ra vẻ ngọt ngào: “Nếu như tổng giám đốc Lý đã nhìn thấy rồi thì tôi cũng không giấu diếm nữa, tôi và anh ấy ở bên nhau rồi, lời mà tổng giám đốc Lý từng nói trước đây e là sắp thành hiện thực rồi.” 

“Nó nói gì thế?” 

truyện có bản quyền up trên app mê tình truyện 

Lý Trọng Mạnh bị tôi khoác tay nên lấy cặp kính trong tay tôi, phối hợp cùng phần diễn xuất của tôi. 

Tôi ngẩng đầu thấy khóe miệng người đàn ông kia dính vệt máu nên nhẹ nhàng lau đi giúp anh rồi cười bảo: “Tổng giám đốc Lý nói, có một ngày anh ấy sẽ phải gọi em là thím.” 

Lý Hào Kiệt nhìn tôi, hai mắt anh ta đỏ như sắp nhỏ máu, hai bàn tay siết chặt, hai hàm răng sít chặt, thốt ra được một từ: “Qua đây.” 

“Tổng giám đốc Lý, ngày mai anh phải kết hôn đấy.” Tôi vẫn khoác tay Lý Trọng Mạnh, chẳng hề nhúc nhích. 

“Qua đây.” Lý Hào Kiệt vẫn lặp lại hai từ kia. 

Không hiểu vì sao, tuy rằng đã tỏ vẻ không có việc gì, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nổi trống. 

Có chút hoang mang. 

Lý Trọng Mạnh rút cánh tay ra khỏi bàn tay tôi, vỗ vỗ vai tôi và dịu dàng bảo: “Em quay về trước đi, chuyện của anh và Kiệt sau cùng vẫn phải giải quyết thôi.” 

“Chuyện của tôi và chú có thể từ từ giải quyết! Bây giờ tôi cần giải quyết chuyện giữa tôi và cô ấy!” Lý Hào Kiệt nói rồi lôi tôi từ sau lưng người đàn ông về phía phạm vi của anh ta, sau đó cứ kéo tay tôi mà đi ra ngoài. 

Lý Trọng Mạnh thấy vậy nên kéo lấy cánh tay tôi, bỗng chốc tôi bị hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo. 

“Buông tay ra!” Tôi tức giận nhìn Lý Hào Kiệt: “Tổng giám đốc Lý, tôi và anh có chuyện gì chưa giải quyết à? Sao tôi không biết nhỉ?” 

“Anh nói có là có.” Trong mắt Lý Hào Kiệt toàn tơ máu, đầu lông mày nhíu chặt, mang theo cơn tức giận không thể tiêu tan! 

“Kiệt, chuyện giữa chú và cháu đừng lôi người khác vào, cháu có ý kiến với chú thì cứ tìm chú.” 

“Vậy sao?” Lý Hào Kiệt nhìn Lý Trọng Mạnh và hỏi: “Vậy tôi hỏi chú, rốt cuộc chú đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện này từ bao giờ?” 

“Cái gì?” Lý Trọng Mạnh mờ mịt, dường như không biết Lý Hào Kiệt đang nói gì. 

“Cần tôi nhắc nhở chú không?” Lý Hào Kiệt dừng lại trong chốc lát: “Chú là người tài trợ cho Tống Duyên Khanh ở cô nhi viện, chú thu nhận nhà họ Tống, chuyển năm mươi mốt phần trăm cổ phần cho cô ấy, có thể nói cho tôi biết, chú làm những thứ này vì điều gì không?” 

“Chú là ai?” 

Tôi gần như không thể tin được vào tai mình, tôi nhìn Lý Trọng Mạnh với vẻ không tin nổi: “Người tài trợ cho tôi là anh!?” 

Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, biểu cảm có vẻ mất tự nhiên, nụ cười trên môi càng nhạt nhòa: “Xin lỗi, tôi vốn không muốn em cảm thấy gánh nặng, cho nên không nói chuyện này cho em biết.” 

“Sao có thể thế được!” Khi biết được tin này, tâm trạng của tôi có thể hình dung bằng “kích động”, tôi nhìn Lý Trọng Mạnh mà lắp bắp: “Tôi, tôi vẫn luôn mong được gặp anh, tôi muốn nói tiếng cảm ơn anh!” 

Tôi muốn rút tay ra khỏi tay Lý Hào Kiệt, nhưng người đàn ông kia nắm quá chặt, bất kể tôi dồn sức thế nào vẫn bị anh ta siết lấy. 

Lý Hào Kiệt thấy tôi như thế thì càng không vui: “Em có bị ngu không thế? Em quên mất chuyện em bị bắt cóc à? Sao có thể trùng hợp như vậy, khi anh ta gửi tin nhắn thì đám bắt cóc em tới ngay!” 

Anh ta nói vậy khiến tôi sững sờ, nhìn về phía Lý Trọng Mạnh. 

Nhớ lại, chuyện này quả thực hơi trùng hợp… 

“Trùng hợp thôi.” Lý Trọng Mạnh thản nhiên nói: “Tôi làm bất kỳ chuyện gì cũng không tổn thương tới em.” 

“Hờ, chú à, chú là dạng người gì, tôi quá rõ rồi!” Lý Hào Kiệt cười lạnh: “Không tổn thương cô ấy? Có phải chú dùng vẻ mặt vô hại này lừa cô ấy không?” 

“Kiệt, nếu như cháu yêu Tống Duyên Khanh, vậy thì hãy cưới cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, nếu như cháu muốn lấy người khác thì buông cô ấy ra, đừng can dự gì thêm, đừng suy đoán vô cớ.” 

Lý Trọng Mạnh nhìn về phía Lý Hào Kiệt. 

“Anh ấy không yêu tôi.” Tôi đã lên tiếng trước. 

Lý Hào Kiệt nghe tôi nói vậy, ánh mắt hướng về phía tôi vô cùng thâm thúy, hồi lâu sau mới nói: “Ai bảo anh không yêu em.” 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.