Lý Hào Kiệt nhanh chóng chạy đến ôm chặt tôi trong vòng tay anh ta!
Mặc dù ánh mắt anh ta dịu dàng, nhưng lực trên tay rất mạnh: “Em yêu, đừng sợ, mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi!”
“Không, buông tôi ra!”
Tôi hét lớn.
Bởi vì tôi quá kích động, động tác quá mạnh mà đã động vào vết thương chưa khỏi trên mặt, gương mặt bên trái đau vô cùng.
Nhưng tôi đã cảm nhận được quyết tâm của Lý Hào Kiệt, anh ta thật sự có ý định muốn khống chế tôi, sau đó ép tôi uống thuốc.
Tôi không muốn.
“Ngoan, uống thuốc đi, được không?” Lý Hào Kiệt bước lên trên, ôm chặt tôi.
“Không, tôi không uống, uống thuốc thì con tôi sẽ không còn nữa!” Tôi ra sức đấu tranh, đánh, đập vào cơ thể anh ta, muốn anh ta buông tôi ra.
Nhưng với sức lực của người phụ nữ như tôi cuối cùng vẫn không thể chống lại được Lý Hào Kiệt.
Anh ta ép tôi nằm xuống giường, một tay lấy ba ống thuốc đến, lần lượt lấy ra từng viên thuốc bên trong đó: “Ngoan, uống đi, uống rồi sẽ tốt.”
“Không, người trong video đó thật sự không phải là tôi, cầu xin anh hãy tin tôi…”
Tôi muốn tiếp tục nói, muốn Lý Hào Kiệt tin tôi.
“Được, anh tin em, anh tin em.”
Miệng Lý Hào Kiệt nói như vậy nhưng tận sâu trong đáy mắt anh ta lại chứa đựng một nỗi đau, đó là thứ tôi có thể cảm nhận được nhưng nhiều hơn vậy đó chính là nỗi hận.
Hận anh ta muốn giết con tôi!
Tôi biết, anh không tin.
Anh ta vừa nói, tay vừa cầm viên thuốc đưa ra, bỏ vào trong miệng tôi.
Tôi bị anh ép buộc hoàn toàn, toàn thân không thể động đậy.
Nhưng, khi anh đưa thuốc vào miệng tôi bỗng anh ngây người: “Em, mặt của em…”
Anh nhìn tôi, dường như đã quên mất mục đích của bản thân mà khựng lại cách khuôn mặt tôi vài mm, biểu cảm tràn đầy sự đau xót.
Tôi không biết tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy, là vì do vết thương của tôi do tranh chấp vừa nãy mà bị nứt ra, bị tê liệt sao.
Ngoài chuyện này thì tôi không thể cảm nhận được thứ gì cả.
Lý Hào Kiệt không để ý, cơ thể tôi có chút thả lỏng, tôi mạnh mẽ nhấc chân đạp đúng chỗ mềm yếu nhất của người đàn ông!
“A…” Lý Hào Kiệt đau đớn, theo phản xạ mà khom người bảo vệ nơi đó của mình.
Tôi tìm đúng cơ hội, thoát khỏi cơ thể anh ta, chạy một mạch ra ngoài!
Tôi chạy không nhanh, nhưng, có lẽ là ông trời cũng đang giúp tôi!
Khi tôi chạy ra ngoài, vừa hay thấy Bùi Lộc đi ra từ thang máy, khi anh ta đi ra từ thang máy, thấy biểu cảm của tôi có chút khác thường, tôi căn bản không có thời gian để chào hỏi anh ta, trong giây phút cửa thang máy phải đóng lại.
Tôi nhanh như chớp chạy vào đó!
Khi tôi quay người lại, thấy Lý Hào Kiệt đuổi theo, thấy cửa thang máy đóng lại, tôi đứng bất động trong đó không chút nhúc nhích.
Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng tôi đã chạy thoát được rồi.
Nhưng, khi cánh cửa thang máy mở ra, mọi hi vọng của tôi đều bị dập tắt trong nháy mắt!
Thay vào đó là sự tuyệt vọng.
Ba vệ sĩ áo đen đứng vây quanh thang máy, họ nhìn thấy tôi, cứ thế đi đến túm chặt tay tôi.
Phía sau, Dương Trung đứng ở đó.
Nhìn thấy anh ta tôi kích động nói: “Trợ lý Dương, thả tôi ra được không! Cầu xin anh đó!”
“Xin lỗi, cô Tống.” Dương Trung xin lỗi.
Nhưng, tôi không cam tâm.
Trong lúc này, một thang máy khác lại mở ra, tôi thấy Lý Hào Kiệt từ trên đó đi ra, đi đến trước mặt tôi, khuôn mặt đầy ắp lo lắng: “Ngoan, về nào, về uống thuốc đi.”
“Không, tôi không muốn…” Tôi ai oán nhìn Lý Hào Kiệt, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: “Tôi thề, cả đời này tôi chỉ cầu xin anh có một chuyện, nếu sau chuyện này tôi thật sự nhiễm bệnh, tôi sẽ tự chịu, sẽ không liên lụy đến anh.”
“Không liên lụy đến anh?” Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt mang theo nỗi tức giận không thể kiềm chế.
Tôi do dự một lúc, vẫn là ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đúng, tôi sẽ chết cùng đứa con trong bụng mình.”
Dẫu sao trên thế giới này, cũng không còn ai đáng để tôi lưu luyến cả.
Nếu nhất định nói có, vậy có lẽ là Khương Thanh.
Có điều cô ấy cũng sẽ gặp được người yêu cô ấy, nhất định sẽ hạnh phúc.
“Em định như vậy sao?” Trong lúc tôi nhớ đến Khương Thanh, lại nghe thấy câu nói phát ra từ kẽ răng anh ta.
Giọng nói này dường như tảng băng giá buốt vậy, tôi nghe xong cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
“Phải, tôi quyết như vậy, hoặc là đứa bé này sống, hoặc là tôi và con cùng chết.”
Lúc này, tôi đã có quyết định rõ ràng.
Nếu đứa bé này chết.
Tôi cũng không muốn sống nữa.
Lý Hào Kiệt thay đổi sắc mặt với hai người vệ sĩ, ra hiệu họ buông tôi ra.
Sau đó hai tay nắm chặt hai tay tôi, cười lạnh lùng: “Được, rất tốt, rất tốt!”
Anh ta trực tiếp cúi người, bế bổng tôi lên: “Được, em muốn cược phải không? Vậy anh cùng em cược!”
Nói xong, anh ta bế tôi đi ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Tôi không biết Lý Hào Kiệt có ý gì!
Nhưng, không biết tại sao, anh ấy của bây giờ chỉ khiến tôi cảm thấy sợ!
Lúc này, Bùi Lộc cũng nhanh chóng chạy đến, thấy Lý Hào Kiệt ôm tôi đi ra ngoài, liền vội vàng đuổi theo: “Xảy ra chuyện gì? Thuốc vẫn uống chứ?”
“Không uống nữa.”
“Không uống nữa.”
Tôi và Lý Hào Kiệt đồng thanh trả lời.
Bùi Lộc nhìn hai người chúng tôi, anh ta nhìn chúng tôi như thể đang nhìn sinh vật lạ vậy, nhưng sau đó dường như cũng hiểu ra được gì, thở dài: “Được, nếu hai người đã quyết định rồi vậy thì tôi không can thiệp nữa, nhưng bệnh này sau này mỗi tuần phải đến kiểm tra một lần, duy trì trong hai tháng, nếu kiểm tra đều là âm tính mới có thể biết mức độ di truyền là bao nhiêu.”
Phải qua hai tháng sau mới biết được? Thật sự là một quá trình gian nan mà.
Khi trong lòng tôi tràn ngập nỗi buồn, Lý Hào Kiệt bỗng nhiên đứng khựng lại, nhìn Bùi Lộc, hỏi anh ta: “Bệnh này tỉ lệ di truyền là bao nhiêu.”
Không phải là 100% sao!
Tôi luôn cho rằng là 100%!
“Chuyện này…” Bùi Lộc nháy mắt: “Bình thường mà nói, tỉ lệ truyền bệnh của nam cho nữ cao hơn của nữ truyền cho nam, nhưng cũng ở mức độ dưới 10%.”
Có lẽ là vì tôi khẳng định bản thân không hề phát sinh quan hệ với mấy người da đen kia, cho nên không hề cảm nhận được tỉ lệ truyền nhiễm cao đến mức nào.
Lý Hào Kiệt gật đầu.
Bùi Lộc nhìn khuôn mặt của tôi: “Đã như vậy rồi các người còn muốn đi đâu? Còn không băng bó lại vết thương trên mặt, tiện cho việc chữa trị sau này sao.”
“Được.”
Lý Hào Kiệt nhanh chóng đồng ý.
Bùi Lộc dẫn tôi đi xử lý lại vết thương, một mình Lý Hào Kiệt theo sau là đủ rồi còn để vệ sĩ đứng ngoài canh nữa.
Trong phòng điều trị, trước khi y tá muốn giúp tôi gỡ bỏ băng gạc, tôi nhìn Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh: “Anh có thể ra ngoài đợi tôi được không…?”
“… Được.”
Mặc dù Lý Hào Kiệt do dự một lúc, nhưng cuối cùng anh ta vẫn đồng ý.
Khi anh ra ngoài, y tá giúp tôi gỡ băng gạc, tôi mới biết khuôn mặt tôi bị rách ra, chảy máu, máu chảy đẫm băng gạc, trong lúc tháo gỡ băng rất đau.
Hai tay tôi nắm chặt, nghiến răng cắn môi, nhưng nước mắt vì không kìm được mà chảy xuống.
Trước đây tôi không thích khóc vì khóc cũng vô dụng.
Khi y tá tháo gỡ băng rồi bôi thuốc lên, tôi do dự một lúc, hỏi cô: “Y tá, có gương không, tôi… muốn nhìn thấy gương mặt của mình.”