Thay Chị Lấy Chồng – Chương 18: Có thể trả lại chồng cho tôi không_ – Botruyen

Thay Chị Lấy Chồng - Chương 18: Có thể trả lại chồng cho tôi không_

Tống Duyên Minh đương nhiên biết rõ ông Lý mà tôi nói là ai.

Chị ta nhẹ nhàng nhấc chiếc túi hàng hiệu trong tay lên, nở một nụ cười miễn cưỡng, kì lạ nói, “Vậy sao? Vậy thì phải chúc mừng cô rồi.”

Tôi không muốn xích mích với chị ta.

Nhân viên cửa hàng thanh toán xong, tôi cầm lại chiếc thẻ, rồi rời khỏi cửa hàng, sau đó mua thêm một đôi giày cao gót màu nhạt để kết hợp.

Lần này tôi đã học được cách thông minh, phải nhìn giá trước, sau đó mới thử đi.

Sợ người lái xe đợi lâu, tôi mua xong giày liền nhanh chóng đi ra ngoài cửa, kết quả vừa đến trước cửa, hai bên cảm biến lại phát ra tiếng “Tít tít tít”.

Hai người bảo vệ đi đến, cứ thế ngăn tôi lại nói, “Cô à, trên người cô có thể có sản phẩm vẫn chưa tính tiền.”

Lúc này, giám đốc trung tâm thương mại cũng đến, yêu cầu kiểm tra sản phẩm trong túi đồ của tôi.

Tôi đương nhiên đưa cho anh ta kiểm tra rồi.

Giám đốc bỏ chiếc váy và đôi giày đều đã được tính tiền ra, tôi lại bước qua cửa cảm ứng một lần, vẫn phát ra tiếng kêu.

Bởi vì tôi mua chiếc váy hơn bảy trăm triệu, giám đốc cũng ngại ngùng khi nói muốn kiểm tra túi của tôi.

Nhưng tôi vẫn chủ động đưa túi cho giám đốc.

Kết quả, giám đốc lại tìm được một chiếc vòng tay màu bạc gắn mác từ túi của tôi!

“Không phải tôi lấy.”

Tôi cảm thấy hết sức lạ lùng!

Chiếc vòng tay này tôi có ấn tượng, là đồ trong chiếc tủ ở cửa hàng tôi mua chiếc váy, sao có thể ở trong túi của tôi?

Lúc tôi vẫn còn đang nghi ngờ thì nhân viên cửa hàng khi nãy chạy lại, nhìn thấy chiếc vòng trên tay của giám đốc liền khóc, “Hóa ra là ở đây! Tôi cứ nghĩ là mất rồi.”

Đi theo sau cô ấy còn có cả Tống Duyên Minh.

Giám đốc hỏi nhân viên cửa hàng đã xảy ra chuyện gì.

Nhân viên cửa hàng nói, khi nãy khách ở trong cửa hàng rất đông, vừa quay lại đã không thấy chiếc vòng tay nữa, sắp bị làm cho sợ hãi rồi.

Mặc dù nhân viên cửa hàng không nói là tôi đã cầm chiếc vòng tay này đi, nhưng lại tìm thấy nó trong túi của tôi, đã nói rõ tất cả, tôi liền giải thích với cô ấy, “Cái này không phải tôi lấy, tôi cũng không biết tại sao lại ở trong túi của tôi.”

Giám đốc liếc nhìn tôi một cái, khinh thường nói, “Hãy đi nói với cảnh sát đi!”

Lúc này tôi mới thực sự hoảng hốt!

Hôm nay tôi phải đi gặp ông nội của Lý Hào Kiệt, nếu như bởi vì chuyện này mà vào đồn cảnh sát, làm lỡ chuyện đó, vậy không biết ông nội của Lý Hào Kiệt sẽ xem tôi là người như nào!

Giám đốc kêu bảo vệ đưa tôi đến văn phòng tầng một của trung tâm thương mại, sau đó đợi cảnh sát.

Tôi vùng vẫy không đi, Tống Duyên Minh đứng ở một bên, điềm đạm nói một câu, “Duyên Khanh, trước kia cô ăn trộm đồ trong nhà tôi, bố mẹ đều nhắm một mắt mà bỏ qua, nhưng mà tôi thực sự không ngờ được, cô lại to gan đi trộm đồ trong trung tâm thương mại đấy.”

Chị ta và tôi có vẻ ngoài giống nhau.

Nói chuyện đương nhiên cũng có sức thuyết phục.

Giám đốc đưa tôi vào phòng chờ trong trung tâm thương mại, đồng thời cũng đi báo cảnh sát.

Không lâu sau đó cảnh sát đến, cảnh sát tìm hiểu lại tình hình, bởi vì máy quay bị đóng, buổi tối mới có thể điều tra.

Vốn dĩ họ quyết định đưa tôi đến đồn cảnh sát, nhưng giám đốc nhận một cuộc điện thoại. Bỗng nhiên nở nụ cười rồi đưa tôi đi.

Đợi đến khi tôi ra ngoài, chị ta còn xin lỗi tôi, bảo tôi đừng để trong lòng.

Trong lòng tôi cảm thấy rất khó hiểu.

Nhưng khi tôi cầm bộ đồ đi đến cổng, lúc mở cửa xe ra, liền thấy bên trong đã có hai người ngồi ở đó.

Là Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh.

Lúc đó, Tống Duyên Minh ngồi bên cửa, ngăn tôi lại.

Không biết phải làm gì, tôi chỉ có thể ngồi ở phía trước.

Khi tôi vừa ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói quan tâm hỏi tôi của Tống Duyên Minh, “Duyên Khanh, em không sao chứ? Chị sợ rằng họ sẽ làm khó em, mới tìm Hào Kiệt đến, em sẽ không trách chị chứ?”

Tôi không nói lời nào.

Ngẩng đầu lên, nhìn tấm gương chiếu hậu, đúng lúc có thể nhìn thấy đôi mắt của Lý Hào Kiệt.

Đôi mắt của Lý Hào Kiệt nhìn về phía trước, biểu cảm rất hờ hững, tôi không biết anh ấy đang suy nghĩ điều gì.

Tống Duyên Minh không thấy tôi nói gì, cũng không tự nói tự nghe, chỉ là, từ trong chiếc gương tôi có thể nhìn thấy, cánh tay của chị ta đang khoác cánh tay của Lý Hào Kiệt.

Chiếc xe đi thẳng đến nhà họ Lý, Tống Duyên Minh và Lý Hào Kiệt xuống xe trước, sau đó để phần ghế sau cho tôi thay đồ và giày.

Lúc xuống xe, nhìn thấy hai tay Tống Duyên Minh khoác trên cổ Lý Hào Kiệt muốn hôn.

Tôi bước nhanh lại, đứng ở bên cạnh hỏi, “Có thể trả lại chồng cho tôi không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.