Thánh Vương – Chương 68: Bảo tàng mã tặc (Hạ) – Botruyen

Thánh Vương - Chương 68: Bảo tàng mã tặc (Hạ)

Bịch!

Một viên bi sắt lớn bay về phía Dương Kỳ.

Thế nhưng Dương Kỳ nhấc tay lên môt cái, nó đã bị đánh thành bọt biển, sau đó
ở trên vách tường xuất hiện hàng trăm nghìn cái cường nỏ, bắn nhanh như chớp
về phía hắn, trên những mũi tên loáng thoáng thấy có phù văn.

Thế nhưng, nỏ tiễn chỉ mới tới bên cạnh Dương Kỳ đã bị chân khí hộ thân của
hắn đánh thành bột phấn.

Cùng lúc đó, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều đao nhọn, giống như muốn cắm sâu
vào hai chân của hắn, cái áo giáp hơi chấn động một cái, dưới đất chẳng còn
gì.

Vô số bẫy rập không thể tổn thương được Dương Kỳ.

Thỉnh thoảng con đường bị chặn lại bởi một bức tường thép, thế nhưng Dương Kỳ
chỉ giơ tay một cái là bức tường đổ sụp, không thứ gì ngăn được bước chân của
hắn.

Ở trong mật đạo của Lâu Lan cổ thành, hắn thoải mái thi triển Thần Tượng Trấn
Ngục Kình.

Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh trấn tọa nơi đây
không dùng chân khí thẩm thấu xuống dưới, mà lại bốc lên bầu trời.

Ầm ầm!

Lại một cánh cửa sắt khoảng 10.000 cân bị hắn đánh thủng, rất nhiều độc thủy
bắn vào người hắn nhưng đều bị chân khí hộ thân hất ngược trở lại.

Độc thủy rơi vào mảnh vụn của cánh cửa sắt, những thứ này lập tức bốc hơi.

Sau khi đánh tan tấm cửa sắt này, Dương Kỳ nhìn thấy một cái mật thất thật
lớn.

Ở trong mật thất có vô số rương lớn nhỏ đều chứa Tụ Khí đan.

Không thể dùng từ ngàn vạn để hình dung nữa rồi, chỉ sợ nơi đây phải hơn trăm
triệu (ngàn vạn = chục triệu).

“Nhiều Tụ Khí đan như vậy? Đáng tiếc không gian giới chỉ của mình tại sao
không lớn thêm một chút nữa chứ.”

Dương Kỳ cảm thán, đột nhiên nghĩ tới:

“Được rồi, trong giới chỉ chẳng phải có một cái Tam Xoa Kích đang tế luyện hay
sao? Lấy nó ra cho nó tự hấp thu Tụ Khí đan, còn mình thì đi tìm bảo bối
khác.”

Dương Kỳ điều khiển một đạo chân khí xuyên vào trong giới chỉ, cái Tam Xoa
Kích bay ra ngoài, rơi vào lòng bàn tay của hắn.

Nhất thời, binh khí này kêu lên ông ông.

Dương Kỳ phẩy tay, một cái rương lớn bị mở ra, Tụ Khí đan túa ra ngoài, rơi
vãi lung tung trong phòng, dưới tác dụng của chân khí, chúng đều biến thành
dược khí, dần dần bị Tam Xoa Kích hấp thu.

Trên cái Tam Xoa Kích truyền tới một ý niệm tham lam, hấp thu toàn bộ Tụ Khí
đan.

“Cái binh khí này sắp biến thành yêu quái rồi!”

Dương Kỳ đã cảm giác được trong cái binh khí này có rất nhiều kinh mạch hợp
thành thân thể, dược khí của Tụ Khí đan giúp cải thiện bản chất kim loại của
nó.

Nếu như cái binh khí này tấn chức thành Linh Binh, sợ rằng thực lực của nó sẽ
siêu việt hơn Khí Tông.

“Chân khí hình người!”

Dương Kỳ khẽ động, một cỗ chân khí hình người hiện ra, cỗ chân khí hình người
này tay cầm Tam Xoa Kích, sau đó đánh vỡ một rương gỗ khác cho Tam Xoa Kích
hấp thu.

Tam Xoa Kích có một bữa tiệc no nê.

“Không biết, nếu hấp thu toàn bộ Tụ Khí đan ở đây, Tam Xoa Kích sẽ có bộ dáng
thế nào?”

Dương Kỳ tràn ngập chờ mong, thân hình hắn bay lên tiến vào sâu bên trong bảo
tàng.

Mỗi một gian mật thất đều có chứa một lượng Tụ Khí đan khổng lồ, trải qua hơn
trăm gian mật thất, Dương Kỳ đã nhìn thấy một gian có đựng những bình sứ đan
dược, phẩm chất đan dược đều là trung phẩm.

Nhưng đây chỉ là cảnh tượng ảo mà thôi, khi hắn tiến lên, cảnh tượng trong
phòng biến đổi, trên mặt đất toàn là bạch ngọc, tường khảm hoàng kim, có rất
nhiều thủy châu hiếm thấy, đình đài lầu có mây vờn quanh, chân khí cường đại
từ phái trên truyền xuống.

“Tuyệt, Cửu Chuyển Kim Đan!”

Dương Kỳ liếc mắt liền đã nhận ra một cái hồ lô thủy tinh trong suốt, phải cao
tới nửa người, trong đó có chứa những viên đan dược màu vàng, giống y như Cửu
Chuyển Kim Đan mà hắn đã tìm được trong động phủ của Bạch Viên, loại đan dược
này có thể trợ giúp người khác đột phá bình cảnh Khí Tông.

Giá trị của chúng là vô giá.

Mà trong hồ lô thủy tinh lại có tới mấy trăm viên.

Trong lòng Dương Kỳ đại hỉ, hắn vung tay lên cái hồ lô này lập tức tiến vào
trong giới chỉ.

“Lý Hạc, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi mà có được ba viên Cửu Chuyển Kim Đan, lập tức
có thể tấn chức là Khí Tông, đại ca, nhị ca cũng có thể… . À, nhìn xem đây
còn bảo bối gì nữa”

Dương Kỳ nhìn xung quanh phát hiện một cái hộp ngọc, trong hộp ngọc đều là đan
dược xanh biếc, không biết là chúng được chế tạo từ cái gì, nhưng mà chúng có
thể truyền ba động ra ngoài, chắc không thấp hơn Cửu Chuyển Kim Đan, mà cao
thì là thượng phẩm đan dược.

Hắn thu cái hộp ngọc này vào trong giới chỉ, sau đó lại liên tục phát hiện hơn
mười loại đan dược khác, mỗi một loại đều có mấy trăm viên.

Lấy nhiều như vậy khiến cho hắn sững sờ.

Thử tính một chút, giá trị của một viên Cửu Chuyển Kim Đan phải tới mấy trăm
vạn Tụ Khí đan, mà bây giờ ở đây có nhiều Cửu Chuyển Kim Đan và những đan dược
tương đương, vậy thì giá trị của nó là bao nhiêu?

Hắn tiếp tục tìm kiếm nhặt sạch đan dược, ngoài ra hắn cò thấy nhiều yêu hạch
của yêu thú, mỗi một viên yêu hạch của yêu thú đều có cấp bậc Khí Tông.

Nhiều loại yêu hạch được khảm trên vách tường, phát ra đủ loại ánh sáng.

Nhưng khi Dương Kỳ nhìn kỹ, hắn cảm thấy những yêu hạch này được khảm trên một
bức tranh.

Bức tranh này vẽ một vị thánh nhân, thánh nhân kia đầu trọc, khoác một cái áo
cà sa, cưỡi… Mãnh Hổ, Mãnh Hổ cao to uy mãnh, toàn thân đen kịt, một cỗ khí
tức truyền qua bức họa khiến cho tim kẻ khác đập thình thịch, sợ hãi mà tái
mặt.

Là khí tức của viễn cổ thần thú.

Ở sau lưng thánh nhân có những vòng ánh sáng lớn.

Những vòng ánh sáng kia liên tục phát sáng, khiến cho mật thất sáng choang.

Những vòng sáng kia có thể phát sáng là do yêu hạch của yêu thú, toàn bộ đều
là yêu hạch Khí Tông, được khảm chi chít ở trên vòng sáng,… ít nhất … phải
có hơn vạn viên.

Hơn vạn viên yêu hạch Khí Tông?

Điều này chứng minh, để vẽ được bức tranh này, người ta phải giết hơn vạn yêu
thú Khí Tông.

Thế nhưng điều này còn chưa khiến cho Dương Kỳ khiếp sợ, cái khiến hắn thực sự
khiếp sợ chính là một bảo châu trong tay vị Thánh nhân kia, nhìn động tác thì
giống như người này đang muốn đút vào miệng Mãnh Hổ.

Viên bảo châu này phát ra một loại ánh sáng vượt khỏi phạm trù thế tục, trong
nháy mắt Dương Kỳ cảm nhận được viên bảo châu đó chính là yêu hạch của yêu thú
có cảnh giới Đoạt Mệnh!

“Trời ơi! Giết chết yêu thú cảnh giới Đoạt Mệnh, cướp đoạt yêu hạch khảm lên
tranh vẽ? Hơn nữa nữa bức tranh này còn có chân khí xuyên qua, ngưng tụ thành
một tòa đại trận, bức tranh này có phải là một kiện pháp bảo không? Nhưng mà
pháp bảo này quá lớn đi… .”

Dương Kỳ đột nhiên vận chuyển chân khí trên tay của mình, bắn tới cái bức
tranh kia, quả nhiên chẳng làm gì nổi nó.

Bức tranh này dường như được vẽ trên một tấm thảm, dày khoảng 5, 6 tấc, nó
không phải là giấy mà là một da thủ của dã thú, màu sắc trên bức tranh không
phải là những màu bình thường, mà là bột phấn do nghiền nát yêu hạch của yêu
thú để vẽ.

Nhìn bức tranh lớn này, Dương Kỳ không nghĩ ra đó là pháp bảo gì, chẳng còn
cách nào khác là thu nó vào trong giới chỉ.

Thế nhưng, khi hắn vừa thu bức tranh vào trong giới chỉ, từ trên mặt đất
truyền tới một giọng nói:

“Tặc tử thật giỏi, dám cả gan ăn trộm Thánh Ma Đồ do bản tọa mất hơn hai trăm
nay luyện chế! Chết đi!”

Thanh âm này từ trên mặt đất truyền tới, đồng thời với nó là một lực lượng cực
lớn xuyên thấu qua vô số lớp đất, trực tiếp tấn công về phía Dương Kỳ.

Cổ lực lượng này nguy nga như núi, mênh mông như biển, mạnh hơn cấp bậc Khí
Tông gấp trăm lần, là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.

“Cảnh giới Đoạt Mệnh!”

Dương Kỳ phát hiện cỗ chân khí này đánh xuống, không những không sợ hãi mà còn
hơi hưng phấn, hắn biết Thánh Ma Đồ kia chính là bảo bối cường đại nhất trong
mật thất.

“Thần tượng trấn ngục, Địa Ngục Dung Lô!”

Đối mặt với luồng chân khí mênh mông kia, hắn không chút nào tỏ ra yếu thế,
lập tức vận chuyển tất cả chân khí, hóa thành một hư ảnh lò luyện, lao tới.

Ầm ầm!

Chân khí nổ tung khiến cho mật thất đổ sập xuống.

“Tam Xoa Kích!”

Dương Kỳ chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, cỗ chân khí kia thiếu chút nữa đánh
cho kinh mạch của hắn tan nát, khiến cho Khí Hải nổi sóng.

Nhưng mà cỗ lực lượng này đã hoàn toàn kích phát sinh mệnh tinh hoa của Lôi
Đình Cự Tượng trong cơ thể hắn, khiến cho Dương Kỳ sảng khoái nói không nên
lời.

Hắn hét lớn một tiếng, Tam Xoa Kích không biết đã hấp thu bao nhiêu Tụ Khí đan
bay vào trong tay, đạo chân khí hình người kia cũng bị thu vào trong cơ thể.

“Cũng tốt, ta chiếm được không ít bảo bối, vậy là đủ rồi, nên xông ra ngoài
đại chiến một phen với cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, để xem tình hình như thế
nào? Nếu có thể hoàn toàn luyện hóa Lôi Đình Cự Tượng trong cơ thể, kích phát
khoảng 20 con viễn cổ cự tượng thức tỉnh, vậy là có thể luyện thành Địa Ngục
Dung Lô!”

Dương Kỳ huýt dài một tiếng, trực tiếp phá vỡ mặt đất, phóng lên cao.

Sau đó, hắn bay tới một tòa đại điện.

Đây là đại điện hoàng thành trong Lâu Lan cổ thành.

Thế nhưng trên mặt đất của đại điện hiện giờ vết máu loang lổ, nơi đây đã trở
thành địa ngục nhân gian, xung quanh có mấy cái ao máu, thỉnh thoảng còn thấy
thi thể ngâm trong đó.

Mùi máu tươi gay mũi bay đến.

Nhưng mà điều khiến Dương Kỳ chấn động không phải là ao máu, mà là một đoàn
chân khí màu đỏ trên bầu trời, nó đang chiến đấu với một kiếm quang.

Chân khí va chạm vô số cung thất, thành tường đều sụp đổ.

Giống như đang có hai con cự thú hình người đang phá hủy thành trì.

Cao thủ cấp bậc Khí Tông không thể nhúng tay vào.

Đây là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh giao đấu, Dương Kỳ nhận ra kiếm quang
chói chang như mặt trời kia, bởi vì nó đã khắc sâu trong ký ức của hắn, đây
nhất định là kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của Sở Thiên Ca.

Nói cách khác hắn đang tìm bảo khố dưới đất, thì Sở Thiên Ca tới bầu trời của
Lâu Lan cổ thành tìm thủ lĩnh của đám mã tặc hút máu, cao thủ cảnh giới Đoạt
Mệnh Kinh Vô Huyết chiến đấu.

“Vân Hải Lam đâu? Có tới không?”

Dương Kỳ đưa mắt nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện trên một tòa tháp cao của
Lâu Lan cổ thành, có một nữ tử mặc đồ xanh như ngọc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.