Thánh Vương – Chương 61: Cảnh giới Khí Tông – Botruyen

Thánh Vương - Chương 61: Cảnh giới Khí Tông

“Thần tượng trấn ngục, minh vương quy lai… .”

Tâm pháp Thần Tượng Trấn Ngục Kình vận chuyển nhuần nhuyễn như suối chảy, khi
vi hạt thứ 11 thức tỉnh, chân khí bão hòa càng thêm bão hòa, rốt cục đã đạt
tới đỉnh điểm.

Chân khí trong cơ thể hắn đã biến thành dịch thể, bắt đầu kết tinh số lượng
lớn, ngưng kết thành những phù văn giống như hoa tuyết trong Khí Hải. Mỗi một
phù văn đều tinh diệu vô cùng, nhưng chúng có những thuộc tính khác nhau.

Linh hồn của bản thân cũng ngưng kết trong chân khí.

Vô số kinh mạch hắn bắt đầu vận chuyển chân khí hướng về phía Khí Hải, thậm
chí có cảm giác giống như là hiện tượng “vạn nguyên quy tông”.

“Vạn nguyên quy tông, đây là dấu hiệu của Khí Tông.”

Dương Kỳ biết bản thân hắn sẽ đột phá đến cảnh giới Khí Tông.

Hắn biết cảnh giới Khí Tông là cảnh giới “vạn nguyên quy tông”, nói cách khác
chính là kinh mạch toàn thân cũng có thể sinh ra chân khí, năng lực cơ thể
phát huy tới mức tận cùng, kinh mạch giống như vô vàn dòng suối chảy ra biển
rộng.

Một khi đạt đến cảnh giới Khí Tông, chân khí sẽ ngưng tụ thành hình, thể lực
rất lớn, sức chiến đấu mạnh hơn nhiều so với trước đây, thời gian phi hành
càng dài.

Hiện giờ kinh mạch và thân thể của Dương Kỳ đã được Thần Tượng Trấn Ngục Kình
cải tạo, mạnh hơn gấp trăm lần người bình thường, chân khí trong cơ thể giống
như trường giang đại hà, cuồn cuộn không dứt.

Dương Kỳ cũng tương đối quen thuộc với cảnh giới Khí Tông.

Bởi vì Dương Chiến được hắn dùng chân khí tiến vào trong kinh mạch, tới tận
đan điền luyện hóa dược lực của Nhiếp Không thảo, việc này đã giúp hắn quen
thuộc cách vận chuyển chân khí của Khí Tông.

Bản thân hắn đã có lĩnh ngộ nên việc tấn cấp không còn là khó nữa.

Một khi hiện tượng “vạn nguyên quy tông” sinh ra, hắn lập tức dẫn đám chân khí
này vào trong Khí Hải ngưng tụ thành những phù văn, những phù văn này kết
thành hình một cái Địa Ngục Dung Lô.

Cái Địa Ngục Dung Lô này hiện giờ chỉ là một cái phôi thai bằng chân khí, còn
lâu mới có thể thành hình, phôi thai còn ở trong bụng chưa cất tiếng khóc chào
đời. Một khi nó được luyện thành công, Dương Kỳ sẽ không còn dừng ở trình độ
này nữa, tới lúc đó Sở Thiên Ca cũng không phải là đối thủ.

Phải biết rằng, Địa Ngục Dung Lô là một trong những lò luyện có thể luyện hóa
những vị thần sa ngã.

Nhưng mà cho dù Địa Ngục Dung Lô mới chỉ là phôi thai, nhưng chân khí cũng
được nó luyện hóa trở nên tinh thuần hơn, chân khí dị chủng của bất cứ loại
công pháp nào cũng bị cái lò luyện này luyện hóa hết.

Vì vậy chân khí của Bất Bại Vương Quyền, Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công, thậm
chí còn cả chân khí của con quái vật biển, chân khí của Tứ Quý Kiếm Thuật, đều
được luyện chung một lò, dần dần biến thành một loại chân khí màu sắc hỗn độn,
nhưng không hề có xung đột với nhau.

Các loại khí công cũng có thể tùy ý thi triển.

Tuyết càng lúc càng lớn.

Tuyết lớn hình lông ngỗng liên tục rớt xuống tràn ngập mặt đất, giống như muốn
lấp đầy càn khôn, tạo thành một bức tranh toàn tuyết trắng.

“Dương Kỳ huynh tu luyện lâu như vậy, chẳng nhẽ cứ định tĩnh tọa mãi trong
tuyết, có phải định cô đọng cái gì không?”

Hoa Dần Hổ nhìn Dương Kỳ đang ngồi trong cái lồng khí bên ngoài, nói:

“Nếu như ta ngồi một ngày một đêm, chân khí nhất định sẽ tiêu hao hết.”

“Dương Kỳ có thể đánh bại cả cao thủ Khí Tông, thực lực không phải chuyện đùa,
chân khí đương nhiên hùng hậu vô cùng.”

Lý Hạc nói:

“Nhưng mà đánh Tống Hải Sơn cũng đồng nghĩa với việc trêu chọc đệ tử ngoại
viện, sau này hậu hoạn vô cùng.”

“Sợ cái gì.”

Một đệ tử tạp dịch tên là Cái Lương Đông lên tiếng:

“Chỉ cần thực lực cường đại, đám đệ tử kiêu ngạo kia sẽ không dám động tới
đâu.”

Lần này xuất hiện, đệ tử tạp dịch ngay cả Dương Kỳ có chừng năm người.

Lý Hạc, Hoa Dần Hổ, Hà Cát Lợi, còn có một người nữa tên là Cái Lương Đông.

Cái Lương Đông này rất thần bí, từ khiến vào học viện tới giờ không hề để lộ
cái gì, cũng chính vì vậy hắn mới là một nhân vật không đơn giản.

Sở trường của hắn là chọc cười, chọc cho lửa cháy càng lớn càng tốt.

Đột nhiên, từ bên ngoài có những thanh âm đì dùng vang lên, cùng lúc đó người
này nhăn nũi, cảm thấy mùi lửa cháy lao tới, khiến cho hắn liên tiếp hắt xì.

“Có chuyện gì vậy, núi lửa sắp phun trào?”

Hắn giật mình, đứng thẳng lên.

“Mau nhìn xem! Dương Kỳ huynh bắt đầu biến hóa, khí thế thật lớn.”

Tất cả mọi người cùng đứng lên, kinh hoàng nhìn Dương Kỳ.

Chỉ thấy cái lồng khí của Dương Kỳ càng lúc càng lớn, nó không còn màu trắng
trong suốt nữa mà đã chuyển sang màu đỏ như lửa, chân khí giống như dung nham
lấy hắn làm trung tâm khiến cho tuyết trên trời bị bốc hơi, tuyết trên mặt đất
bị hòa tan, hơi nước nghi ngút.

Vù vù, vù vù…

Cái lồng khí dung nham phát ra nhiệt độ rất cao, khiến cho con đường bằng đá
dưới chân tan chảy, sủi lên ùng ục.

Giá lạnh biến mất.

Một cỗ khí nóng tỏa ra khắp tòa thành.

Tuyết đọng trong thành cổ hoang phế lập bức bốc hơi.

“Nóng quá, nóng quá.”

Mấy người Lý Hạc đều cảm thấy khô nóng không chịu nổi.

Ầm ầm!

Nhiệt khí truyền tới khiến cho cửa sổ bằng gỗ bốc cháy, nhiệt độ cao bao phủ
tòa thành.

“Đi, mau chóng đi ra ngoài.”

Bốn người hét lớn một tiếng thi triển khí công lăng không bay vút lên thành
tường, họ sợ bị nhiệt lưu lan tới làm tổn thương, bởi đá tẳng còn bị hòa tan
chứ tính gì những thứ khác.

Bọn họ đứng ở trên tường thành mới cảm thấy dễ chịu một chút, bây giờ họ chỉ
dám đứng xa xa nhìn Dương Kỳ, hắn đang bị một cái lồng khí bằng dung nham bao
lấy, không còn nhìn thấy hình bóng gì nữa.

Lấy cái lồng khí dung nham làm trung tâm, nhiệt lưu quét ngang, quét tới chỗ
nào chỗ đó lập tức bốc cháy, gió lửa gào thét khiến cho tòa thành cổ này biến
thành một tòa thành lửa.

Ầm ầm!

Đột nhiên, cái lồng khí dung nham khổng lồ nổ tung, một ngọn lửa hình trụ xông
thẳng lên bầu trời, như muốn xuyên qua thiên địa.

Nếu không có mây che chắn, người ở cách đây mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy
cái cột lửa này.

“Khí tiếp vân hà, cảnh giới Khí Tông.”

Hoa Dần Hổ chợt quát lớn.

“Khí thế này rất lớn.”

Lý Hạc âm thầm sợ hãi:

“Dương Kỳ huynh lúc nãy vẫn ẩn giấu thực lực, với thực lực hiện giờ đã có thể
sánh ngang với chiêu thức trong kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của Sở Thiên Ca
sư huynh rồi.”

“Dương Kỳ huynh mạnh tới mức nào? Huynh ấy tu luyện loại khí công gì?”

Đệ tử này vừa dứt lời, cột lửa trên đỉnh đầu Dương Kỳ đã biến mất, khí tức
nóng bức đã thu về trong cơ thể, y phục của hắn không bị tổn hại một chút nào,
khí phách uy vũ, con đường đá bị dung nham nung chảy cũng từ từ lạnh lại.

Thời tiết vô cùng giá lạnh, băng đã kết đống, lúc nãy bởi vì có nhiệt độ cao
hòa tan, cho nên bây giờ tuyết rơi xuống phát ra những tiếng xèo xèo, nơi nào
cũng có dấu vết nứt nẻ, nổ tung.

Tòa thành này vốn chỉ còn lại cái khung như hàng mã, gặp phải một kích này
liền nhanh chóng rạn nứt.

Dương Kỳ tạo ra thanh thế như vậy không thua kém gì kiếm quang lúc nãy.

“Ta cuối cùng cũng tấn chức đạt tới Khí Tông!”

Dương Kỳ đứng im bình ổn khí tức cuồng bạo trong cơ thể, hắn cảm thấy chân khí
đang chảy xuôi không ngừng, cơ thể rắn chắc kiên cố hơn trước không chỉ gấp
đôi.

Hắn vừa tấn chức Khí Tông, sinh mệnh tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng trong cơ
thể bởi vì chân khí lột xác, đã dung nhập một lượng lớn vào trong chân khí và
cơ thể, khiến cho từng vi hạt một thức tỉnh, lúc nãy 11 viên bây giờ đã tăng
tới 15 viên.

Mà sinh mệnh tinh hoa của Lôi Đình Cự Tượng đã nhỏ đi rất nhiều, sắp hết tới
nơi.

Dương Kỳ tính toán, nếu bản thân hắn thức tỉnh 20 vi hạt, thì số sinh mệnh
tinh hoa này sẽ dùng hết. Khi đó việc tu luyện không còn thuận lợi như bây
giờ, phải tích lũy từng giọt sinh mệnh tinh hoa sẽ khó khăn hơn bây giờ cả
chục lần.

Nhưng mà đến lúc đó, Địa Ngục Dung Lô trong cơ thể cũng có khả năng luyện
thành, có thể luyện hóa tất cả chân khí dị chủng.

Mười lăm vi hạt thức tỉnh, nói cách khác, bây giờ hắn đã có lực lượng của mười
lăm con viễn cổ cự tượng.

Một bàn tay có thể hạ sát một con viễn cổ cự thú.

Tâm ý hơi khẽ động, một cỗ chân khí từ trong cơ thể tuôn ra, hóa thành một pho
tượng hình người, người này giống y như đúc với Dương Kỳ, thậm chí màu sắc làn
dan cũng giống nhau, nếu cao thủ khí công nào không nhìn kỹ thì chỉ sợ khó mà
phân biệt nổi.

“Đi thôi!”

Dương Kỳ ý niệm khẽ động, chân khí hình người này lập tức bay ra ngoài, tiến
hành tấn công vào bức tường thành cổ xưa.

Ầm ầm!

Chân khí hình người tấn công vào bức tường tạo thành những tiếng nổ lớn, toàn
bộ tường thành đua nhau sụp đổ.

Tường thành cổ này vô cùng kiên cố, dày chừng mấy trượng, toàn dùng ma thạch
kết hợp với nước thép đúc lại, cho dù là hỏa khí lợi hại cũng khó mà bắn phá
được.

Thế nhưng, chân khí hình người của Dương Kỳ lúc này chỉ tung một kích, những
khối ma thạch to lớn bay nên không trung, uy lực phá hoại có thể phá hỏng nửa
cái thành trì.

Đây không phải lực lượng mà nhân loại có thể thi triển ra được.

“Đây là… Khí Tông?”

Đám người Lý Hạc liên tục bay vút lên cao, tránh né những tảng đá lớn từ không
trung rơi xuống, lại nhìn bức tường thành bị nổ tung, mấy người trợn mắt há
mồm chẳng biết nói gì.

“Thánh Tổ hoàng triều có Bách Tông đại trận, công thành chiếm đất thế như chẻ
tre, thế nhưng uy lực cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Hoa Dần Hổ thì thào nói.

Thánh Tổ hoàng triều có Bách Tông đại trận, cũng chính là tổ hợp của hơn trăm
danh khí, vận dụng khí công liên hợp để tấn công thành trì, cho dù tường thành
kiên cố cỡ nào cũng bị đánh tan.

Thế nhưng hiện tại Dương Kỳ thi triển chân khí hình người, chỉ một kích mà
tường thành sụp hơn một nửa, cơ hồ tương đương với uy lực của Bách Tông đại
trận, nói cách khác hắn có thực lược bằng với một trăm Khí Tông?

“Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh Sở Thiên Ca. Hiện giờ ta tấn chức đến cảnh giới
Khí Tông, ta có tự tinh đánh một trận với ngươi!”

Dương Kỳ rất hài lòng với uy lực kinh người của chân khí, trong tim của hắn
bắt đầu phân tích xem uy lực kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của Sở Thiên Ca thế
nào. Hắn cho rằng nếu mình dốc toàn bộ thực lực thi triển Minh Thần Chi Mâu,
Minh Thần Thủ Hộ, Ác Ma Chi Dực thì có thể tự tin đánh với đối phương một
trận.

Cho dù không thắng được đối phương cũng không bại.

“Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, tương lai
không biết lúc nào mới có thể giao thủ với cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh đây?”

Trong lòng Dương Kỳ nghĩ ngợi:

“Vân Hải Lam, ta muốn sự kiêu ngạo của ngươi biến mất hoàn toàn, làm cho ngươi
biết việc lúc trước của ngươi là quá đáng cỡ nào. Mẫu thân, sớm muộn con cũng
tới Huyền Không sơn tìm người.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.