Thánh Vương – Chương 57: Mã tặc hút máu – Botruyen

Thánh Vương - Chương 57: Mã tặc hút máu

Gió lạnh gào thét.

Bão cát bao phủ bầu trời.

Những người đi đường đều bị phủ một lớp cát vàng dày đặc, đây là tây bắc, hiện
đã tới mùa rét đậm thế nhưng tuyết lớn đâu có rơi xuống.

Khí hậu tây bắc khô hạn, đảo mắt nhìn xung quanh chỉ thấy đất vàng, cát vàng,
đồi núi, thỉnh thoảng còn có một số cây cối trụi lủi đang lạnh run trong gió
rét.

Một số con quạ đen kêu quang quác ở trên cây càng làm cho khung cảnh tăng thêm
vài phần thê lương.

Phì!

Lý Hạc phun một bãi nước miếng, nước bọt vừa rời miệng đã bị gió lạnh đóng
băng lại, rơi xuống mặt đất phát ra những thanh âm răng răc.

“Thời tiết tây bắc này thật khắc nghiệt, bão cát thì lớn, nhổ một bãi nước
miếng cũng bị đóng băng, nếu không phải chúng ta có khí công thâm hậu, sợ rằng
đã bị đông chết rồi, cũng không biết người nơi này vượt qua mùa đông như thế
nào.”

Một đệ tử tạp dịch vừa há mồm thì một cơn gió cát bay tới, trong miệng đầy cát
nên vội vã phun phì phì, hùng hùng hổ hổ.

Nhóm năm người mạo hiểm vượt qua bão cát xuất hiện ở vùng đất tây bắc.

Dương Kỳ đương nhiên cũng ở trong đó.

Năm đệ tử tạp dịch của học viện Thiên Vị lên đường tới tây bắc thực hiện nhiệm
vụ diệt mã tặc hút máu, ý đồ thu hoạch điểm công lao.

Đây là một đoàn thể nhỏ tách ra không hoạt động với những đoàn thể khác, mà
những đoàn thể khác cũng không muốn đi với họ.

Ở trong học viện Thiên Vị người ta thường tách thành những đoàn thể nhỏ để
hoạt động, ai nấy đều có lợi ích riêng, phân chia bè phải rất nghiêm trọng.

“Dương Kỳ, ngươi ung dung như vậy chứng tỏ khí công thâm hậu hơn chúng ta
nhiều.”

Hoa Dần Hổ ước ao nhìn Dương Kỳ.

Ở xung quanh Dương Kỳ có một cái lồng khí, nó có tác dụng giống như một tấm
bảo vệ ngăn trở bão cát, ở trong năm người, chỉ duy nhất Dương Kỳ là toàn thân
sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, bốn đệ tử tạp dịch khác đều đầy bụi bặm.

Kỳ thực bọn họ cũng có thể vận chuyển chân khí bảo vệ mình.

Bởi vì bọn họ đều là cường giả khí công tầng 8, xuất thần nhập hóa, nhưng họ
lại sợ tiêu hao chân khí quá nhiều, không giống nư Dương Kỳ chẳng lo lắng chút
nào cả.

Bọn họ đều là những người mới tới vùng này, không ai có kinh nghiệm hành động,
phải biết rằng để hoàn thành nhiệm vụ, quan trọng nhất là tăng cường và tránh
tiêu hao chân khí bản thân, tránh việc gặp đông cường địch bị chết oan ức.

Hành động dùng chân khí ngăn cản bão cát như Dương Kỳ đúng là một hành động tự
sát.

Thế nhưng từ khi đi cùng nhau tới giờ, lúc nào Dương Kỳ cũng dùng chân khí hộ
thân, chẳng có chút thay đổi, trên mặt không đỏ, hơi thở không gấp, ung dung
bình thản giống như một hồ nước sâu, điều này khiến cho người khác phải kinh
ngạc vô cùng.

Bọn họ chưa thấy ai có chân khí hùng hậu như vậy

“Được rồi, Dương Kỳ, mấy ngày nay chúng ta đã nhìn thấy ngươi tu luyện nhưng
không thấy ngươi xuất thủ, tu vi của ngươi có cấp độ gì chẳng ai biết, hay là
chúng ta luyện lập một chút cho nóng người, được không?”

Một người tên Hà Cát Lợi đột nhiên nảy sinh hứng thú.

Hắn có tu vi khí công tầng 8, thân phận cũng không thấp, là một trong những đệ
tử quý tộc của Thánh Tổ hoàng triều. Gia tộc khổng lồ hơn Dương gia không biết
bao nhiêu lần, trong gia tộc có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh tọa trấn, tuy
vậy hắn vẫn muốn vào học viện Thiên Vị học tập.

“Sao? Hiện giờ không nên để ý tới điều này, ta ngửi thấy được mùi máu tươi,
dường như có tình huống xảy ra, đi theo ta!”

Dương Kỳ vù một cái, chân không chạm đất lao tới.

“Mùi máu tươi? Tại sao ta không ngửi thấy?”

Bốn đệ tử tạp dịch khác đều lắc đầu thế nhưng vẫn đi theo.

Bốn người bay trong gió rét và bão cát, một lát sau đó bay được hơn 10 dặm,
khung cảnh trước mắt là một cái chợ, nhưng trong chợ lại có cảnh tượng khiến
họ trợn mắt há mồm.

Một cái chợ thật lớn nhưng toàn là người chết, ai nấy đều là xác khô, mặt đất
đỏ lừ màu máu, nam nữ già trẻ, thậm chí cả trẻ con cũng bị hút khô máu, toàn
bộ vật tư trong khu chợ bị cướp sạch không còn một chút nào.

Thây khô đầy đất, sắc mặt ai cũng trở nên dữ tợn, có người nắm chặt tay, toàn
thân cong lại, giống như phải chịu đựng đau đớn trước khi chết.

Trong chợ có một vài con sói hoang lui tới, gặm những đầu khớp xương của những
người đã chết, thanh âm răng rắc vang lên giống như một địa ngục nhân gian.

Dương Kỳ hít một hơi lạnh.

Hắn kiểm tra thi thể một nam tử, thấy trên cổ hắn có một vết thương trông như
dấu răng, hóa ra người này bị địch thủ cắn nát cổ, hút khô máu trong cơ thể.

Gió lạnh thổi vù vù, trong chợ toàn thây khô, quỷ khóc thần gào, trái tim
người nhìn phải co lại.

Vài tiếng sói tru thê lương vang lên.

Mấy con sói hoang có ý đồ nhai người khác bị Hoa Dần Hổ dùng khí công đánh
gục.

“Thủ đoạn hút máu thật là tàn nhẫn, không biết là người nào tu luyện công phu
gì, việc hút máu tu luyện khí công là cấm kỵ trên đại lục, tuy rằng tu luyện
nhanh hơn bình thường cả chục lần, nhưng hễ lộ diện là bị người ta truy giết.
Không ngờ ở vùng tây bắc này lại xuất hiện mã tặc hút máu, nếu không nhanh
chóng diệt trừ thì không biết có bao nhiêu người bị hại.”

Hoa Dần Hổ lắc đầu, hắn có thân phận của một dòng dõi danh gia, một trong
những hầu tước của Thánh Tổ hoàng triều, kiến thức phi phàm, hắn ngồi xổm
xuống xem xét những vết máu trên mặt đất.

Hắn sờ sờ vết máu, nói:

“Những người này mới chết chưa được nửa ngày, bởi vì thời tiết quá lạnh cho
nên máu đông lại, hiện trường còn lưu lại không ít dấu vết, nhóm mã tặc này ít
nhất cũng phải có mấy ngàn người, tới như gió giết sạch người trong chợ, thời
gian động thủ không tới một nén hương, chúng ta theo dấu móng ngựa đuổi theo,
nhất định có thể đuổi kịp.”

“Hoa Dần Hổ lợi hại.”

Dương Kỳ thấy hắn phân tích trong lòng cũng cảm phục, tuy rằng thực lực của
hắn hùng hậu thế nhưng bàn về kiến thức, các loại thủ đoạn thăm dò thì không
bằng mấy người xung quanh.

Cái hắn am hiểu nhất là chiến đấu, cái gì không hiểu thì im lặng học tập, khen
ngợi thật lòng.

“Hoa huynh nếu như đã tìm được dấu vết, chúng ta nhanh chóng lên đường giết
toàn bộ số mã tặc kia đi.” Trong lòng mọi người đều căm phẫn, ai cũng muốn
trảm yêu trừ ma.

Dương Kỳ cũng nghĩ đám mã tặc hút máu thật sự là tai họa, nếu không diệt trừ
thiên hạ sao được thái bình.

Lập tức, Hoa Dần Hổ dẫn đầu đi theo dấu chân ngựa.

Khu chợ này nằm ngoài đường lớn, trời đất tây bắc ảm đạm, xung quanh có nhiều
gò đất, thỉnh thoảng có một vài nhà dân nhưng đều rách nát vô cùng.

Mấy ngàn năm trước, khu tây bắc này vô cùng phồn hoa, thế nhưng khi bão cát di
chuyển tới, khu vực này dần trở nên nghèo đói rách nát. Đi vào vùng tây bắc
này, thỉnh thoảng họ còn nhìn thấy một số di tích của những tòa thành cao lớn,
hùng tráng.

Đám người Dương Kỳ ra khỏi khu chợ, truy đuổi một quãng đường dài mấy trăm
dặm, khi đêm xuống sắc trời tối dần, nhưng ai nấy đều là cao thủ khí công, có
thể nhìn rõ trong bóng tối, sắc trời u ám hơn giống như tuyết sắp rơi.

“Phía trước là một cái thành cổ hoang phế.”

Hoa Dần Hổ chỉ vào tường thành phía trước nói:

“Phải cẩn thận, đám mã tặc hút máu này có cao thủ, có khả năng chúng đang ở
trong thành này nghỉ ngơi.”

Thành cổ đứng trong gió lạnh, công sự trên tường thành đã phủ tang thương của
nam tháng.

Nhóm năm người lập tức thu liễm khí tức tiếp cận, phát hiện cửa thành không có
dấu vết gì, giống như đã rất lâu không có người đến, hơn nữa không hề có dấu
chân ngựa, hiển nhiên không có ai cưỡi ngựa vào trong đó.

“Dấu vết đã mất?”

Hoa Dần Hổ trầm mặc một hồi.

“Mất dấu cũng là điều bình thường, đám mã tặc này di chuyển như nhỏ, sắc trời
đã tối, chúng ta nên tìm một chỗ trong tòa thành này nghỉ ngơi, sáng sớm ngày
mai sẽ tiếp tục truy tìm, ngươi xem trời đã có mây đen, đêm nay nhất định có
tuyết rơi, chúng ta không chịu nổi khi khắp trời là băng tuyết đâu.”

Lý Hạc đưa ra kiến nghị.

Mọi người nhìn nhau, đều nghĩ phải làm như vậy.

Nếu trời đất đóng băng, cao thủ khí công tầng 8 cũng không thể ở bên ngoài một
đêm, huống chi đây là thời tiết tây bắc, nhổ một bãi nước miếng vừa ra khỏi
miệng đã thành băng, ban đêm trời sẽ lạnh tới mức nào?

Năm người đi qua cửa thành rách nát tiến vào bên trong.

Trong thành gió xoáy thổi ô ô, giống như là con đường dẫn tới Quỷ Môn quan.

Những cửa hàng ở hai bên đường đã sớm hoang tàn, biển hiệu cũng mục rũa.

“Chúng ta tìm một chỗ…”

Lý Hạc còn chưa nói xong thì đột nhiên có một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa
của một cửa hàng đột nhiên khép lại, thanh âm khiến cho người khác phải rợn
tóc gáy.

“Ai!”

Trong năm người, ngoại trừ Dương Kỳ, tất cả đều giật mình nhanh chóng quay
đầu, họ có cảm giác như mình trúng mai phục.

Cạc cạc, cạc cạc…

Tiếng cười giống như tiếng quạ kêu ban đêm, lại giống như Dạ xoa dưới địa ngục
hiện hình, thanh âm thần bí vang bọn không gian, không biết xuất phát từ hướng
nào.

“Cẩn thận, trong thành này có cổ quái, hình như đã bày trận, chúng ta nên tựa
lưng vào nhau đối phó.”

Hoa Dần Hổ vội vàng nói.

Hắn mới nói xong đã có một huyết ảnh quỷ dị xuất hiện ở sau lưng, dương nanh
múa vuốt đánh tới, quỷ phong lạnh lẽo khiến người khác rợn hết cả tóc gáy.

Huyết ảnh quỷ dị kia tung một trảo, năm ngón tay đầy máu phủ xuống, huyết khí
sắc bén trực tiếp phá tan chân khí hộ thân của Hoa Dần Hổ.

Mùi máu tươi tanh tưởi khiến cho người khác muốn ngất đi.

Hoa Dần Hổ oa một tiếng, hóa ra hắn bị mùi máu tươi làm cho nôn mửa, không
phản ứng kịp chiêu thế tấn công của đối phương, nếu cứ tiếp tục chắc chắn sẽ
bị đánh chết.

“Chết đi cho ta!”

Dương Kỳ xuất thủ nhanh như tia chớp, một cỗ chân khí hóa thành một làn sóng
cuồn cuộn lao tới.

Huyết ảnh bị đánh trúng, thét lên một tiếng rùng rợn rồi bay ra ngoài, biến
mất ở trong thành cổ.

Đây là một đạo chân khí hình người.

Hiển nhiên là do cường giả cấp bậc Khí Tông phát ra.

“A? Mã tặc hút máu?”

Hoa Dần Hổ rống to:

“Chúng mày tới số rồi, chúng ta là đệ tử của học viện Thiên Vị, các ngươi đều
là yêu nghiệt, mau mau xuất hiện nhận lấy cái chết.”

Hắn vừa rống to nhưng lại dùng chân khí truyền âm cho mọi người:

“Lần này sợ rằng chúng ta dữ nhiều lành ít rồi, không những bị mã tặc mai phục
mà trong đám này còn có cả cao thủ cấp bậc Khí Tông.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.