Thánh Vương – Chương 55: Tung tích Vân Hải Lam – Botruyen

Thánh Vương - Chương 55: Tung tích Vân Hải Lam

Dương Kỳ bắt đầu hỏi thăm tung tích của Vân Hải Lam.

Đây là một đại sự, vì nó mà hắn tới học viện Thiên Vị.

Học viện Thiên Vị mênh mông rộng lớn, kiến trúc hàng loạt kéo dài mấy trăm
dặm, trong nơi này ẩn chứa không biết bao nhiêu điều thần bí, muốn tìm một
người ở đây không khác gì mò kim đáy biển.

“Vân Hải Lam?”

Lý Hạc lắc đầu dường như không nhớ tới cái tên này, thế nhưng một lát sau hắn
đột nhiên khẽ a lên một tiếng:

“Ta có nghe nói tới người này, nàng là một cô gái tiến nhập vào học viện mấy
tháng trước, nhưng mà không phải đệ tử tạp dịch, mà trực tiếp làm đệ tử được
bồi dưỡng trọng điểm, tiến nhập học viện tinh anh tiến hành học tập.”

“Cái gì? Trực tiếp tiến nhập học viện tinh anh?”

Dương Kỳ biết học viện tinh anh là học phủ đẳng cấp cao của học viện Thiên Vị,
trong đó toàn là ường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.

Vân Hải Lam chắc chắn chưa thể tu luyện tới “cảnh giới Đoạt Mệnh”, thế nhưng
có thể tiến nhập học viện tinh anh học tập, nàng ta có tài đức gì? Trước kia,
khi Dương Kỳ quen cô gái này, nàng ta cũng mới chỉ có tu vi khí công tầng 6.

Đương nhiên, Dương Kỳ cũng hiểu rõ, Vân Hải Lam tâm kế thâm bất khả trắc, ẩn
giấu nhiều thực lực bản thân.

Nhưng mà cho dù có ẩn dấu thực lực thì cũng không thể có tu vi tầng 9 Khí
Tông, càng không thể là “Cảnh giới Đoạt Mệnh” .

“Hình như là học viện Thiên Vị và học viện Hải Thần một cái ước định.”

Lý Hạc lắc đầu:

“Nghe đồn trong cơ thể Vân Hải Lam kia có một loại huyết mạch đặc thù, thuộc
về nhân tài đặc biệt, nàng ta đã thuộc tầng lớp đại nhân vật, đám đệ tử như
chúng ta chỉ có ngước nhìn mà thôi.”

“Không ngờ Vân Hải Lam có thể tiến nhập học viện tinh anh học tập…”

Dương Kỳ sắc mặt trầm xuống.

Đây không phải chuyện đùa, lấy thực lực hiện giờ của Dương Kỳ cho dù 10 cao
thủ Khí Tông liên thủ hắn cũng có thể đánh bại, nhưng nếu mà tới gây sự ở nơi
toàn cảnh giới Đoạt Mệnh học tập, đó là hành vi tự sát.

Lấy tu vi khí công tầng 8 hiện giờ chưa chắc đã là đối thủ của một cao thủ
cảnh giới Đoạt Mệnh.

“Được rồi, từ hôm nay trở đi, sư đệ chính thức trở thành đệ tử tạp dịch của
học viện Thiên Vị, ta sẽ dẫn theo đệ đi làm quen với một số sư huynh sư đệ,
mỗi ngày cùng nhau tu luyện, làm tạp dịch, chắc chắn sẽ có ngày trở nên nổi
bật.”

Sau đó Lý Hạc dẫn Dương Kỳ đi giới thiệu với hơn 10 đệ tử tạp dịch khác, còn
dặn Dương Kỳ không nên đi lung tung, học viện Thiên Vị này hết sức phức tạp,
đệ tử tạp dịch chỉ có cách an phận thủ thường, phạm vi hoạt động cũng bị hạn
chế, chuyện cần làm mỗi ngày chính là làm tạp dịch, tu luyện, đọc sách, thỉnh
thoảng sẽ có cao thủ Khí Tông tới giảng dạy, chỉ điểm cho một chút.

Ngoài ra, thỉnh thoảng họ cũng có cơ hội ra ngoài, học viện sắp xếp một số
nhiệm vụ có thể thu được công lao, lấy đó làm cơ hội tấn chức.

Dương Kỳ bây giờ cũng biết, cái quan trọng nhất ở trong học viện Thiên Vị
chính là điểm công lao.

Điểm công lao là thứ có được do hoàn thành nhiệm vụ môn phái, tức là cống hiến
cho môn phái, môn phái ghi lại giá trị cống hiến của mình.

Ví dụ ngươi ra ngoài săn được bao nhiêu yêu hạch của yêu thú, đem bao nhiêu
cống hiến cho môn phái thì sẽ thu được số điểm công lao tương ứng. Thậm chí,
nếu như ngươi là đại tài chủ, trực tiếp cống hiến Tụ Khí đan cho môn phái cũng
có thể thu được điểm công lao.

Điểm công lao này là thứ vô cùng quan trọng.

Có điểm công lao có thể tới Tàng Kinh học tập một số võ học và khí công cái
thế, còn có thể mời tuyệt đỉnh cao thủ tới dùng chân khí cải thiện thể chất,
nếu có một lượng lớn điểm công lao còn có thể đổi lấy các loại bảo vật, nhờ
môn phái quán đỉnh (truyền khí từ đỉnh đầu vào trong cơ thể), truyền thụ công
lực cho mình.

Bắt đầu từ giờ Dương Kỳ chính thức sống cuộc sống trong học viện Thiên Vị.

Cuộc sống mỗi ngày rất đơn điệu, ngoại trừ canh gác, làm một số chuyện tạp
dịch ở ngoài, thì ai nấy đều ở trong phòng mình tu luyện, thỉnh thoảng sẽ có
mấy cao thủ Khí Tông tới chỉ điểm tu vi, điều này không có tác dụng với Dương
Kỳ.

Đệ tử tạp dịch là đệ tử có đẳng cấp thấp nhất, chưa có quyền lực và khả năng
học tập võ học chính quy của học viện.

Nhưng mà Dương Kỳ cũng không lấy làm lạ, hắn ở trong học viện Thiên Vị im lặng
tu luyện, “Thần Tượng Trấn Ngục Kình” trong cơ thể tôi luyện ngày một tinh
thuần, thân thể càng rắn chắc, hô hấp giống như cá voi hút nước, thậm chí có
thể phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt, linh khí thiên địa.

Liên tiếp im lặng tu luyện trong một tháng, cuộc sống ngày nào cũng giống như
nhau, không có chuyện gì phát sinh.

Trong một tháng này, thần niệm của hắn càng ngày càng mạnh, mỗi lần tu luyện,
linh hồn đều có khả năng phá thể ra ngoài hóa thành voi thần, cái vòi voi dài
có thể hái sao, tóm trăng.

Trong gian phòng yên tĩnh.

Dương Kỳ ngồi khoanh chân vận chuyển chân khí.

Thỉnh thoảng hắn lại thấy trong Khí Hải có một luồng khí trào dâng, giống như
dung nham núi nửa, nếu như hiện giờ có người tới xem, nhất định sẽ phát hiện
lớp da bên ngoài của Dương Kỳ có màu vàng nhạt, thân thể không còn là thân thể
máu thịt, mà đã là kim thân.

Thuộc tính Kim thì bất hủ.

Khí tức bất hủ đã bao phủ xung quanh cơ thể hắn.

Vốn dưới lớp da của hắn có một tầng da mỏng trong suốt khác, nhưng hiện giờ nó
đã có màu vàng óng.

Keng!

Dương Kỳ mở mắt, há miệng thổi một đạo chân khí ra ngoài, một thanh trường
kiếm đang treo trên tường ra bay ra khỏi vỏ, liên tục ngâm vang, rơi vào trong
tay hắn, kiếm phong thổi đứt đoạn tóc, hàn khí lạnh lẽo xuất hiện trong phòng.

Đây là bảo kiếm do học viện Thiên Vị đúc ra, trong đó có chứa kim loại hiếm,
chém sắt như chém bùn.

Cầm bảo kiếm, Dương Kỳ * một nhát vào da của mình.

Trên da không một dấu vết.

Cứa không rách da.

Đây còn trong tình huống không có chân khí phụ trợ.

Keng!

Dương Kỳ bắn ngón tay, trường kiếm gãy thành mấy đoạn rơi trên đất, biến thành
một đống sắt vụn.

“Minh Thần Cốt Hỏa, địa ngục chi viêm (ngọn lửa địa ngục).”

Bàn tay Dương Kỳ liên tục biến hóa, một cỗ chân khí mãnh liệt có nhiệt độ cao
tuôn ra, mặt đất xuất hiện dấu hiệu tan chảy, ngọn lửa chân khí nóng tới cực
điểm, hóa bảo kiếm kia thành nước.

“Khí công Thần Tượng Trấn Ngục Kình một khi cô đọng đến cực điểm, tính chất
chân khí có thể tùy ý biến hóa, hóa thành hàn băng địa ngục, liệt hỏa địa
ngục, đao thương địa ngục, bùn đen địa ngục…

Nó có thể đóng băng cả một con sông, cũng có thể làm bốc hơi một con sông.

Hiện tại Dương Kỳ diễn luyện loại khí công này, ý muốn trọng chế lại thanh
trường kiếm kia, thu lấy một vài kinh nghiệm cho việc luyện khí, đồng thời
muốn tìm hiểu “Lam Ngọc giới chỉ” lại một lần nữa.

Bằng vào trực giác, hắn biết Lam Ngọc giới chỉ là một kiện bảo bối.

Dương Kỳ điều khiển chân khí của mình tiến vào chỗ trường kiếm bị hóa thành
nước, hắn nhận ra trong trường kiếm này tồn tại… ít nhất … hơn 30 loại kim
loại hiếm, kim loại trong đó hỗ trợ lẫn nhau, kết cấu chặt chẽ, cảm giác sắc
bén tỏa ra bốn phía.

Dương Kỳ không phải đại sư luyện khí, cũng chẳng hiểu kết cấu của trường kiếm
này, nhưng mà với chân khí cường đại của mình, hắn phát hiện ra trong kiếm còn
có tạp chế, khiến cho thanh kiếm không phát huy hết sự sắc bén của nó.

Cánh tay hắn rung lên, chân khí cường đại lại một lần nữa tinh luyện những tạp
chết trong nước, trên sàn nhà xuất hiện một ít bụi.

Mà nước sắt trước mặt cũng dần biến thành một thanh kiếm nhỏ, chỉ dài có bảy
tấc, giống như chủy thủ, rơi vào trong lòng bàn tay của Dương Kỳ, tinh mang
bắn ra bốn phía, không còn giống như phàm phẩm nữa.

Cắt nhẹ một cái, mặt đất cứng rắn bị rạch như đậu hủ, hơn nữa kiếm quang còn
lấp lánh, chấn động, có tác dụng chuyên phá khí công hộ thân.

“Thanh kiếm này đúng là có chút giá trị, không biết bán đi thì được bao
nhiêu?”

Dương Kỳ cẩn thận thu thanh kiếm lại, đồng thời lấy Lam Ngọc giới chỉ ra
ngoài.

Dương Kỳ dùng chân khí nâng Lam Ngọc giới lên trên không trung.

Đồng thời hắn tiếp tục hóa hình chân khí, tạo thành hư ảnh một cái lò luyện
phái dưới Lam Ngọc giới chỉ, trong lò luyện ngọn lửa bốc cao mãnh liệt, giống
như muốn thiêu chảy giới chỉ này.

Lần này Dương Kỳ đã thi triển toàn bộ lực lượng.

Tách, tách!

Bị chân khí thiêu đốt, Lam Ngọc giới chỉ đang bốc lên những đám hơi nước.

Hơi nước này mang đậm vị biển, tỏa ra tràn ngập toàn bộ gian phòng, nó có
thanh âm như sóng biển, khiến cho giới chỉ liên tục xoay tròn, hơi nước càng
ngày càng đậm dày, chúng tụ lại một chỗ tạo thành một loại lực lượng kỳ dị,
sau đó biến thành một pho tượng hình người cao lớn.

Người này mình rắn, cầm trong tay một cây Tam Xoa Kích, bộ dáng cùng hung cực
ác, lướt sóng mà đến, đâm một kích về phía Dương Kỳ.

Một kích này tạo ra sóng lớn ngập trời, Dương Kỳ cảm nhận thấy khung cảnh gian
phòng đã biến thành biển rộng mênh mông, con quái vật hình người kia đã trở
thành vị thần của biển, Tam Xoa Kích sắc bén muốn đâm thủng linh hồn kẻ địch.

Hắn chưa từng chứng kiến khí tức nào cường đại như vậy!

Loại khí thế này đã vượt qua Khí Tông, uy mãnh có thể chém giết tất cả.

“Không tốt!”

Dương Kỳ phản ứng cực nhanh, năm ngón tay mở ra, Thần Tượng Trấn Ngục Kình lấn
tới, Minh Thần Chi Mâu ngưng tụ ở trong bàn tay, hắn tốc toàn lực thi triển
một kích, trường mâu thiên biến vạn hóa va chạm với Tam Xoa Kích.

“Trấn áp địa ngục, Ma thần thần phục.”

Dương Kỳ uy phong nghiêm nghị, Minh Thần Chi Mâu ở trong bàn tay phá không đâm
tới, mâu ảnh như núi, chân khí đen kịt cuồn cuộn tuôn ra.

“Đại Hải Vô Lượng.”

Quái vật thân rắn hình người kia hét lớn một tiếng, Tam Xoa Kích biến thành
một con đại hồng thủy, sóng lớn ngập trời, muốn nhấn chìm Dương Kỳ vào trong
đó.

Hai đại cao thủ đánh nhau khiến cho vật dụng trong phòng nổ tung.

Liên tục giao thủ mấy chiêu, Dương Kỳ dùng Minh Thần Chi Mâu phá vỡ Tam Xoa
Kích của đối phương, một mâu đâm xuyên qua thân thể kẻ địch.

Quái vật thân rắn hình người kia thực chất chỉ là một chân khí hình người,
không biết là do vị cao thủ nào lưu lạ trong giới chỉ.

Nó không phải chân thân nên khi bị Dương Kỳ đâm thủng cũng chẳng hề hấn gì,
ngược lại nó còn cười ằng ặc, trượt dọc theo trường mâu, tiến vào trong cơ thể
Dương Kỳ.

Trong giây phút này, Dương Kỳ đã bị một cỗ ý niệm băng lãnh, trực tiếp thẩm
thấu tiến vào trong cơ thể.

Nó muốn khống chế tư duy và linh hồn của Dương Kỳ.

Đẳng cấp của chân khí hình người kia vô cùng cao, vượt qua Khí Tông không biết
bao nhiêu lần, thậm chí nó có thể trực tiếp đoạt xá.

Thế nhưng nó mới vừa tiến vào thân thể Dương Kỳ, Thần Tượng Trấn Ngục Kình đã
toàn diện xuất thủ, khí tức trấn áp địa ngục tuôn ra, vận chuyển trong kinh
mạch, chân khí hình người kia liên tục kêu thảm thiết:

“Đây là loại khí công gì vậy? Chết tiệt, có khí tức của thần cấp khí công. .
.”

Thanh âm của nó dần dần bị hòa tan.

Trong cơ thể Dương Kỳ có thêm một chân khí hình người, bắt đầu xảy ra biến hóa
quỷ dị.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.