Thánh Vương – Chương 22: Đại phát tài – Botruyen

Thánh Vương - Chương 22: Đại phát tài

“Một khi đã như vậy thì chỉ còn cách ngươi chết ta sống mà thôi”

Nghe được ngữ khí hung ác của con bạch Viên, sát khí của Dương Kỳ đột nhiên
bốc lên.

Minh Thần Chi Mâu ở trong tay chấn động lên, huyễn hóa ra tầng tầng mâu ảnh,
dầy đặc như cây trong rừng, khí thế tráng lệ như khổng tước xòe đuôi.

Cảnh giới khí công của hắn bây giờ không hề thua kém con bạch Viên này chút
này, trường mâu tung ra một kích, khắp nơi liền vang lên tiếng quỷ khóc thần
sầu, hư ảnh Minh thần lại xuất hiện lần nữa, toàn bộ gian thạch thất đều bị
biến thành Địa ngục nhân gian.

Thấy thế công hung mãnh đánh tới, bạch Viên cũng không dám chậm trễ, vung Kim
cương cự bổng ở trong tay lên, thi triển ra một bộ bổng pháp phản kích lại.

Không biết Kim cương cự bổng trong tay nó được chế tạo bằng kim loại gì, không
ngờ lại có tác dụng phụ trợ chân khí, khiến cho bổng pháp của con bạch Viên
được tăng thêm một phần hung mãnh, dưới sự vận chuyển của khí công, trên thanh
cự bổng bốc lên một ngọn hỏa diễm, đây là do tốc độ quá nhanh ma sát với không
khí mà tạo thành.

Băng!

Giống như tiếng chuông lớn vang lên.

Mâu – bổng chạm nhau, thân hình của con khỉ trắng liền lùi về sau ba bước, còn
Dương Kỳ, chân khí toàn thân đã bị tản đi một ít.

Bất quá sức mạnh của hắn cực lớn, chân khí hùng hồn, lực lượng của năm đầu
viễn cổ cự Tượng có thể đem động phủ này hủy diệt, thoáng vận công, khí thế
khi nãy không những được khôi phục mà còn thêm mãnh liệt.

Trường mâu rung lên, tiếp tục đâm tới.

Bùm bùm bùm … trên Minh Thần Chi Mâu dường như lóe lên điện quang, lập tức va
vào thanh Kim cương cự bổng kia, khiến cho trên thanh cự bổng cũng lóe lên một
tầng lửa điện.

Xì xì xì xì……

Kim cương là vật dẫn điện, tia lửa điện thông qua thanh cự bổng, trong phút
chốc đã tấn công lên người con bạch Viên, chỉ nháy mắt, một mùi khét lẹt
truyền vào không khí, bộ lông màu trắng của con khỉ bị lửa đốt cháy hừng hực.

Trúng một chiêu này, con khỉ trắng kia dù rằng có cảnh giới cao hơn cũng đã
rơi xuống hạ phong.

“Lôi Điện khí công…”

Trên khuôn mặt của nó hiển hiện ra một chút hoảng hốt.

Người có thể thao túng Lôi Điện khí công đều là người cực kỳ khủng bố, bởi vì
lôi đình là lực lượng cuồng bạo nhất trong trời đất, bất kể là ai nếu có ý đồ
thao túng nó đều bị đánh cho tan xương nát thịt.

Dương Kỳ bởi vì bị sét đánh qua, hơn nữa trong cơ thể có ẩn chứa lôi đình cự
Tượng, mỗi khi khí công được vận chuyển đến cực hạn, thì trong luồng khí công
của hắn sẽ mang theo dòng lôi điện hung mãnh, khắc chế hết thảy mọi khí công.

Kim cương cự bổng vốn là kim loại, dẫn điện cực tốt, cho nên mỗi lần 2 bên va
chạm thì con bạch Viên đều là người bị hại, một thân khí công không phát huy
ra được một nửa.

Kinh mạch của nó tựa hồ đã bị tổn thương sau vài lần va chạm.

Ngược lại, Dương Kỳ càng đánh càng hăng, khí công trong cơ thể vận chuyển càng
ngày càng thuận, khi thi triển Minh Thần Chi Mâu thì giống như Lôi thần hàng
lâm, khiến bên trong huyệt động sấm chớp nổi lên đùng đùng.

A!

Rốt cuộc, con khỉ trắng đã quyết định tung ra một chiêu liều mạng, nó hít một
luồng khí, toàn bộ cơ thể phình to lên gấp đôi, máu tươi thẩm thấu ra ngoài cơ
thể, thanh Kim cương cự bổng chợt vung mạnh một cái, phá vỡ thế tấn công của
lôi điện, va chạm thẳng vào thân thể Dương Kỳ.

Lấy sức nặng của thanh cự bổng cùng với lực lượng của nó, thì lần va chạm này
cho dù người bằng sắt cũng bị đánh thành bánh thịt.

Trong lòng Dương Kỳ trầm xuống, vận chuyển tất cả sức mạnh, Minh Thần thủ hộ
hiện ra ngoài, không khí trong phạm vi mười thước quanh hắn lập tức ngưng tụ
thành bức tường.

Ba, ba ba. . .

Thanh Kim cương cự bổng kia đụng mạnh vào bức tường bằng cương khí khiến tiếng
bạo tạc vang lên liên tục, phá vỡ từng tầng một, cuối cùng cũng đến trước
người Dương Kỳ.

Đến lúc này Dương Kỳ mới xuất thủ, thúc dục toàn lực Thần Tượng Trấn Ngục
Kính, hình ảnh năm đầu viễn cỗ cự Tượng bằng chân khí lập tức xuất hiện sau
lưng hắn, gầm thét vang trời, thủ chưởng quy tụ lực lượng của Tượng thần, vỗ
thẳng về phía cự bổng.

Ông!

Thế công của Kim cương cự bổng bị ngăn cản, cả thanh cự bổng bị đánh cho cong
lại, tại một đầu kia của thanh cự bổng, hổ khẩu của con khỉ trắng đã vỡ nát,
máu tươi chảy ra ngoài, toàn bộ thân thể cao lớn bị đánh bay đi, đụng vào vách
tường huyệt động khiến cho từng mảng nham thạch rớt xuống.

Mặc dù, lực lượng của con khỉ trắng này rất lớn, bất quá khi đem ra so với năm
đầu viễn cổ cự Tượng của Dương Kỳ thì nó vẫn kém một bậc.

Hơn nữa thân thể Dương Kỳ cũng đã trải qua cải tạo, ẩn chứa sau làn da mỏng là
gân cốt kinh mạch đều có lực lượng vô cùng, không còn đơn giản như thân thể
con người nữa, huyết nhục dày đặc, vận khởi khí công thì đao kiếm cũng khó tổn
thương đến, thân thể so với con khỉ trắng kia còn cường tráng hơn, chỉ là hình
thể không bằng nó mà thôi.

Bá!

Con khỉ trắng bị đánh bay đi, đang dãy dụa muốn đứng lên, nhưng Dương Kỳ căn
bản không để cho nó có bất kỳ cơ hội nào, cánh tay giương lên, Minh Thần Chi
Mâu bắn ra, đâm thẳng vào ngực nó.

Con khỉ trắng này dù sao cũng là một yêu thú hung mãnh, tại thời điểm nguy
cấp, lập tức bạo phát khí công, há mồm phun ra một ngọn hỏa diễm mãnh liệt,
giống như Hỏa diễm luân, đánh chặn Minh Thần Chi Mâu.

Nhưng, Dương Kỳ lập tức xuất thủ, thanh Kim cương cự bổng to bằng miệng chén
kia tức thì ở trong tay hắn, cầm được thanh bổng trong tay, hắn liền xuất ra
một chiêu: “Lực Phách Cự Sơn”.

Ầm vang!

Thanh cự bổng nặng ước chừng mấy ngàn cân mang theo lốc xoáy, nhằm vào đầu con
khỉ trắng mà đập xuống.

Bởi vì nó quá nặng, cho nên khi nãy con khỉ trắng cầm cự bổng này xuất thủ còn
có chút vấp váp, nhưng khi tới trong tay Dương Kỳ thì chẳng có cảm giác đó
nữa. Lực lượng của năm đầu cự Tượng hợp lại là có thể di chuyển một tòa nhà,
chứ huống chi là nhấc thanh cự bổng này.

“Đáng giận! Liều mạng!”

Thấy cự bổng nện xuống, con bạch Viên giơ hai tay lên chống đỡ, với ý đồ tản
bớt đi một phần áp lực, nhưng mỗi một bổng mà Dương Kỳ đập xuống đều cự kỳ
hung mãnh, từ nãy đến giờ cơ thể của hắn như một cối xay gió, cự bổng trong
tay hắn như gậy gỗ, đập xuống liên hồi.

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh…

Liên tiếp vỗ xuống mấy chục bổng, hoàn toàn đánh tan hộ thân chân khí của con
bạch Viên, nhất là một gậy cuối cùng, khí thế giống như thiên quân hoành mã.

Con bạch Viên bị đánh trúng, cơ thể bị đập tới mức đứt gân gãy xương, ngũ tạng
nát bấy, hai mắt gắt gao nhìn Dương Kỳ, còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã
hoàn toàn tắt khí.

“Phù! ”

Dương Kỳ vung tay một cái, cự bổng liền cắm vào trong nham thạch, tiến lên
kiểm tra thấy con bạch Viên đã bị mình đánh hồn phi phách tán, đi đời nhà ma,
mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Tiếp theo, năm ngón tay hắn tụ thành chưởng, liền tùng xẻo cơ thể con bạch
Viên, lấy được một viên yêu hạch to bằng nắm tay từ sâu trong đan điền của nó!

Sắc màu của khỏa yêu hạch này rất rực rỡ, trong đó tựa hồ còn lóe sáng lên ký
tự, chân khí cường đại ngưng tụ bên trong nó, đây là nơi tập trung công phu cả
đời của con bạch Viên.

“Thứ tốt… một viên yêu hạch sắp đạt tới tầng chín “Khí Tông”, giá trị ít
nhất cũng cả trăm vạn, thậm chí mấy trăm vạn tụ khí đan, để ca đây xem thử
trong động phủ của kưng còn những món bảo vật nào”

Tự mình thì thầm, hắn bắt đầu nhìn thấy mục tiêu đầu tiên của mình chính là lò
luyện đan.

Lò luyện đan này do một loại đá nào đó chế tạo nên, là một loại kỳ thạch ôn
nhuận như ngọc, màu sắc trong suốt, thỉnh thoảng hiện lên màu lam, bên trong
tựa hồ có tích tụ hàn khí, điều này cho thấy giá trị của nó không nhỏ chút
nào, bất quá nó lại quá lớn, không thể mang theo.

Ngoại trừ như vậy ra, bên cạnh lò luyện đan còn có một khối đất có màu sắc
khác lạ, Dương Kỳ vừa thấy liền tò mò, vận lực vỗ nát mảng đất đó liền xuất
hiện một huyệt đông. Huyệt động này không lớn, giống như cái hốc, bên trong có
để một cái hộp ngọc, mở ra, liền thấy một khỏa đan dược hình thù như trái chôm
chôm (Biên: ta chém – HV: hào mang như châm đích đan dược ) chớp lên kim
quang. Ngoài ra còn có một bộ sách, bộ sách này không phải bí quyết tu luyện,
mà là sách luyện đan, cũng không biết được cái con bạch Viên này ăn trộm từ
đâu.

“Cửu Chuyển Đan Kinh? ”

Trên bìa quyển sách hiện ra dòng chữ “Cửu Chuyển Đan Kinh”, ở trong được ghi
lại rất nhiều phối phương của thảo dược, các loại phương pháp luyện chế, phức
tạp, thiên biến vạn hóa, nhưng chỉ để luyện chế ra một loại đan dược, đó chính
là “Cửu Chuyển Kim Đan” .

Công hiệu viên đan dược này được ghi lại trong sách vở là, “Khí thông thiên,
vạn nguyên quy tông, người tu luyện khí công đến tầng tám đỉnh phong mà không
thể đột phá đến Khí Tông, thì dùng viên đan dược này sẽ có hy vọng đột phá”

Ý tứ của nó là, chuyên dùng để đột phá đến Khí Tông.

“Thật tốt quá! ”

Trong lòng Dương Kỳ mừng rỡ: “Phụ thân đã đạt tới tầng tám đỉnh phong lâu rồi
mà vẫn mãi không thể đột phá đến cảnh giới tầng chín, có được viên Cửu Chuyển
Kim Đan này là có thể vạn nguyên quy tông, lập tức đột phá, về phần bản thân
hắn đã có Thần Tượng Trấn Ngục Kính, việc đột phá sau này không cần phải lo,
cho nên không cần loại kim đan này”

Một khi phụ thân hắn – Dương Chiến đạt tới cảnh giới Khí Tông, đến lúc đó tình
hình tại Yến Đô thành sẽ khác đi rất nhiều.

Yến Cô Phong kia vì có tu vi tầng chín “Khí Tông” cảnh nên mới có lực áp toàn
thành.

Dương Kỳ rất vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy một trận may mắn, may mắn là
tại sao con bạch Viên kia vẫn không xài viên kim đan này, một khi nó có thực
lực Khí Tông thì hắn sẽ lành ít dữ nhiều, cho nên đối với sự nguy hiểm của Hắc
Thi sơn mạch hắn đã nhận thức thêm phần nào.

Thu khỏa Cửu Chuyển Kim Đan này xong, hắn tiếp tục lục tung huyết động lên,
lật xem những cuốn sách khác thì thấy toàn là công pháp tu hành, thậm chí có
quyển đến từ các học viện, có lẽ con bạch Viên trộm được từ các nơi khác.

Giá trị của những quyển công pháp tu hành này không lớn, chỉ để tham khảo khi
tu luyện mà thôi.

Ngoại trừ như vậy, Dương Kỳ còn phát hiện một thứ bảo vật khác, một hộp tờ
ngân phiếu, đều là phiếu gửi tụ khí đan tại các tiền trang thuộc Thánh Tổ
hoàng triều.

Yêu thú tu luyện đều cần đại lượng tụ khí đan mới có thể tu hành nhanh hơn.

Trên thực tế, loài người sở dĩ khống chế được đại lục thì không thể bỏ qua
công lao của việc lưu hành tụ khí đan, khoảng thời gian rất lâu về trước, loài
người muốn sống vẫn phải ăn cơm uống nước, thân thể suy nhược, tu luyện giả
rất khó đạt đến cạnh giới Bạo Khí, mà từ sau khi tụ khí đan được chuyển hóa
thành một loại tiền tệ, thì thực lực của nhân loại đã tăng lên.

Đầu bạch Viên này có nhiều tụ khí đan như vậy, nhất định là do giết người cướp
của mà thành, người có thể giết yêu thú, đồng dạng, yêu thú cũng có thể làm
thịt con người

“Ước chừng 400,500 vạn ngân phiếu tụ khí đan? Vậy, rốt cuộc là con khỉ này đã
giết bao nhiêu người?”

Trong lòng Dương Kỳ sinh ra chấn động, lại mừng hớn hở, có chừng này ngân
phiếu thì áp lực lên sinh ý của gia tộc cũng giảm bớt đi phần nào, việc chấn
hưng gia tộc đã không còn là câu nói xuông.

Thu hết mớ tài phú này lại, thấy không còn gì giá trị nữa, hắn cầm thanh Kim
cương cự bổng lên, lắc mình bay ra khỏi huyệt động.

Thanh cự bổng không biết được chế tạo bằng gì, nhưng chắc chắn là bảo bối, nên
hắn quyết định mang đi.

Tu vi hiện giờ của hắn đã đạt đến tầng bảy “Tượng Khí” cảnh, có thể xuất ra Ác
Ma chi dực, lăng không lướt đi, tốc độ so với trước đây nhanh hơn gấp mười
lần.

Sưu!

Trên người mang theo đại tài phú, bay lên trên rừng cây trong Hắc Thi sơn mạch
quan sát, sau khi Dương Kỳ nhận chuẩn phương hướng, liền lập tức lao đi.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, thì mưa lớn, sấm chớp cũng đã ngừng hẳn, trời
đã bắt đầu tối dần làm tăng thêm sự rùng rợn mờ ảo của rừng rậm, bất quá đối
với Dương Kỳ đêm tối là công cụ ẩn thân không còn gì bằng, nếu không tại ban
ngày ban mặt mà có một đoàn hắc khí lướt đi,dĩ nhiên sẽ gây chú ý đến rất
nhiều điều, dẫn đến phiền toái không đáng có.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.