Thánh Vương – Chương 17: Sự nghiệp thiên thu – Botruyen

Thánh Vương - Chương 17: Sự nghiệp thiên thu

La Hồn cũng không ngờ đến, bản thân Thành chủ lại có hùng tâm tráng chí như
vậy, lại muốn tạo nên sự nghiệp thiên thu vạn tuế, thống nhất toàn bộ Phong
Nhiêu đại lục.

Nên biết rằng, Yến Đô thành chỉ là một tòa thành nho nhỏ tại Phong Nhiêu đại
lục, dân số mặc dù lên tới mấy trăm vạn nhưng so với những tòa thành lớn khác
với dân số ngàn vạn, thậm chí là hàng tỷ thì lại không tính là gì. Nếu như lập
quốc sẽ rất dễ dẫn đến bị người khác tiêu diệt, còn nói gì muốn thống trị một
phương, rồi dần dần đánh chiếm toàn bộ đại lục.

Trên Phong Nhiêu đại lục có đến mấy ngàn thành trì, hang vạn ‘chư Hầu’. Nếu
muốn thống trị tất cả quả thật nói dễ hơn làm? Ngay cả cường giả đã siêu việt
hơn “Khí Tông” cảnh là “Đoạt Mệnh” cảnh cũng chưa dám nói đến chuyện này. Phải
biết rằng, cao thủ tại Thánh Tổ hoàng triều là nhiều như mây, nhưng chưa dám
triệt để tiến hành tập trung quyền lực về mình, mà chỉ áp dụng chính sách chia
đất phong Hầu, thiên tử chỉ là trên danh nghĩa, thực tế chỉ là một tòa thành
chủ lớn hơn mà thôi. Hoàng triều cũng chỉ có thể nhượng bộ đối xử ngang hàng
với vô số chư Hầu quốc.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu như Thành chủ Yến Đô thành – Yến Cô
Phong có thể đạt tới ‘Đoạt Mệnh’ cảnh, hơn nữa được Chân Long học viện ủng hộ
thì thật sự có khả năng đánh bại từng thế lực lớn chung quanh Yến Đô thành,
như Bạch Thạch thành, Vân Hải thành, Triệu Lộ thành… Liên lục tiếp quản mười
mấy tòa thành thì có thể trở thành thế lực nhị lưu. Cho dù không thể tạo dựng
được sự nghiệp thiên thu vạn tuế, thì vinh hoa phú quý cùng quyền lực hiện tại
đã không cách nào so bì được.

Chân Long học viện chính là một thế lực lớn.

Trên Phong Nhiêu đại lục, chỉ có thế lực nhất lưu mới được gọi là ‘Học viện’,
còn cái được gọi là môn phái, tông môn, thần giáo… đều là cách xưng hô của thế
lực nhị lưu. Mặc dù danh xưng của bọn họ nghe có vẻ khí phách, nhưng chân
chính chỉ là thế lực nhị lưu mà thôi.

Không có nội tình thâm hậu, không có vô số cao thủ tạo thành một luồng văn
hóa, văn minh loan truyền thì không có tư cách gọi là ‘Học viện’.

Hai từ này có ý nghĩa rất lớn, có ý nghĩa thần thánh, chính thống. Còn cái gọi
là ‘Môn’, ‘Tông’, ‘Giáo’, ‘Bang’, ‘Hội’ … thậm chí là ‘Triều’ đều có ẩn chứa
sự bá đạo, ẩn chứa ý nghĩa tà ma ma đạo, xa xa không bằng ‘Học viện’ đại biểu
sự chính thống cùng thần thánh.

Thiên Vị học viện, Chân Long học viện,… còn có vài học viện khác trên Phong
Nhiêu đại lục cũng đều là những thánh địa danh tiếng lẫy lừng, làm cho người
khác ngưỡng mộ mà ngước nhìn lên.

Tại trong mắt những học viện ấy, Yến Đô thành cũng chỉ như con kiến mà thôi.

“Không thể tưởng tượng nổi Thành chủ lại có hùng tâm lớn như vậy, ta cũng
không thể để uổng phí một thân bản lĩnh. Tương lai sáng lập vương triều, lưu
danh sử sách cũng không hẳn không có khả năng.”

La Hồn nhiệt huyết sôi trào. “Vương Hầu cũng chỉ có vậy thôi, không phải sinh
ra đã có được địa vị cao quý? Ta nghe nói rất nhiều tòa thành đã bắt đầu thay
đổi xưng hô thành nước, Yến Đô thành cũng có thể xưng là ‘Yến quốc’ a”

Phủ đệ Dương gia.

Mấy ngày gần đây, Dương Kỳ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện. Ban ngày
đóng cửa không ra, ban đêm ở tại dãy núi bên ngoài thành diễn luyện quyền
cước, khí công trong cơ thể ngày càng hùng hậu, đối với “Thần Tượng Trấn Ngục
Kính” ngày càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn. Trong cơ thể, viên bi nho nhỏ thứ tư có
khả năng thức tỉnh bất kỳ lúc nào.

Một khi viên bi thứ tư thức tỉnh, hắn liền có được lực lượng của bốn đầu cự
Tượng viễn cổ, lúc đó khí công thâm hậu, so với cao thủ tầng bảy còn lợi hại
hơn.

Rất nhanh, Dương Kỳ có thể đột phá từ tầng sáu lên tầng bảy.

Liên tục ba ngày, chuyện đại ca Dương Vân Trùng, nhị ca Dương Hoá Long của hắn
được khôi phục đã loan truyền khắp toàn bộ Dương phủ. Mà hai người này cũng
bắt tay vào quản lý chuyện làm ăn của Dương gia, đem pháp bảo chuông đồng kia
cũng thông qua các phương diện làm ăn bí mật của Dương gia, trao đổi được năm
mươi vạn Tụ Khí đan, nên nguyên khí gia tộc cũng dần dần được phục hồi.

Dương gia bây giờ đã không còn bộ mặt uể oải, không có khí thế nữa mà thay vào
đó là trăm công nghìn việc đang chờ xử lý.

Hơn nữa nhị ca Dương Hóa Long đã thành công tiến nhập tầng năm ‘Bạo Khí’ cảnh,
làm cho rất nhiều vệ sĩ, người hầu trong phủ đệ tỏ ra khiếp sợ, trong đầu có ý
nghĩ cho dù Dương gia táng gia bại sản thì vẫn có thể chấn hưng lại gia
nghiệp.

Hô hô… Hấp hấp…

Dương Kỳ ngồi ngay ngắn trên hành lang bên ngoài phòng của mình, nhìn mặt hồ
trước mặt mà thở ra hít vào, mỗi một lần hô hấp như vậy đều có một cỗ khí lưu
bắn ra, theo gió lướt sóng giống như muốn tạo ra một cái lối đi trên mặt hồ
nước.

Mà mỗi lần hắn hô hấp, trên mặt hồ liền ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy cuốn
lấy trụ nước, cuối cùng trút xuống mặt hồ tạo thành từng trận mưa nước, làm
cho mặt hồ run lên bành bạch.

Cảnh tượng này rõ ràng do khí công đã tu luyện đến trình độ cao thâm mười phần
mới có thể tạo ra.

Loại khí công này ngầm ẩn chứa “Thần Tượng Trấn Ngục Kính” hấp thu mọi thứ.
Theo truyền thuyết, Tượng Thần giơ mũi hướng lên bầu trời khẽ hấp, tức thì
toàn bộ vì sao, thiên hà đều bị hấp thu vào trong. Tượng (voi) đại biểu cho
lực lượng vô biên.

Trong cơ thể, lôi đình cự Tượng lưu chuyển từ đan điền lên trên chạy khắp kinh
mạch, du lãm toàn thân qua một vòng, sau đó lại trở về khí hải đan điền. Mỗi
một lần lưu chuyển liền đem một phần tinh hoa của lôi đình cự Tượng hấp thu,
thẩm thấu vào trong thân thể, khiến cho cơ thể Dương Kỳ ngày càng cường tráng.

Sau đó hắn nhắm mắt minh tưởng, hắn cơ hồ có thể nhìn thấy phần bên dưới da
thịt mình ngưng tụ thành một tầng mô (lớp da mỏng), tầng mô này rất dày, cứng
cỏi giống như da cự Tượng. Cho dù sử dụng đao kiếm, khí công cũng khó mà xuyên
thủng mặt ngoài da cùng của tầng mô này.

Tầng mô này trong suốt giống như thủy tinh, dẻo như keo. Cẩn thận quan sát mới
thấy được phù văn ẩn hiện rất mơ hồ, những ký tự của phù văn này không phải
chữ viết của nhân loại mà là chữ viết của Ma Thần. Nguyên một đám uốn lượn vặn
vẹo, cơ bản không thể biết nó diễn tả điều gì.

Mô (lớp da) ngưng tụ thành, làm cho thân thể Dương kỳ có tính co dãn, cường độ
cứng cỏi hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Không cần vận khí nhưng tốc
độ chạy của hắn cũng vượt qua liệp Báo, lực lượng vượt qua cả cự Hùng, nhanh
nhẹn hơn cả viên Hầu, linh động còn hơn phi điểu. Người có được lực lượng đơn
thuần khủng bố đến mức độ như vậy thì rất hiếm có, cho dù như Dương Chiến,
Dương Thạch đều là cường giả tầng tám “Hóa Khí” cảnh, nếu không dùng khí công
trợ giúp, chỉ đơn thuần đánh giáp lá cà chắc chắn không phải là đối thủ của
Dương Kỳ.

“Tam đệ, tam đệ!”

Tiếng gọi từ bên ngoài truyền đến, Dương Kỳ tức thì chậm rãi thu công, đứng
dậy, mặt hồ gợn sóng liền bình thường trở lại. Hắn nhìn nhị ca Dương Hóa Long
đang đi tới: “Tin tức lớn, tin tức lớn đây. Mười hai ngày sau, tại phủ Thành
chủ sẽ cử hành yến hội, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ các thanh niên tài tuấn dưới
ba mươi tuổi của thế gia hào môn. Tam đệ, ngươi cũng có trong danh sách mời.
Nghe nói, Yến Phi Hà tiểu thư đang tu hành tại Chân Long học viện về thăm nhà,
Thành chủ Yến Đô thành lại để cho nàng ‘coi mắt’ trong số thiên tài tại yến
hội để lựa chọn vị hôn phu tương lai. Tam đệ ngươi sẽ rất dễ dàng trúng tuyển
đó, lần trước ngươi ở bờ sông đã cứu Yến Phi Hà tiểu thư một lần, chiếm được
hảo cảm của nàng, hơn nữa tu vi khí công của ngươi lại tiến bộ cực nhanh, cơ
hội lần này cũng nên tranh thủ trở thành con rể của Thành chủ.

“Có đúng hay không là Yến hội?”

Dương Kỳ vội vàng cầm lấy thiệp mời, trên mặt thoáng hiện vẻ bất an.

“Ta vừa mới ăn trộm Phục Long đan của hắn, thiếu chút nữa bị thủ hạ của hắn
phế đi khí công, nhưng mà Yến Cô Phong này lại còn có thể mời ta? Cho dù ta ra
tay cứu nữ nhi của hắn thì cũng phải cẩn thận đề phòng mới được. Lão hồ ly này
là bá chủ một phương, tất không hề đơn giản như vậy. Không gây khó dễ hiển
nhiên là không nể mặt”

“Đúng vậy a, Tam đệ ngươi có chỗ không biết, trước đây Dương gia chúng ta được
xưng là thế gia giàu có nhất Yến Đô thành, đã bị Yến gia đố kỵ quá lâu rồi.
Phải biết rằng, hiện tại trong vòng ngàn dặm quanh Yến Đô thành đã coi như là
‘Yến quốc’. Mà Yến gia giống như chúa tể, chúng ta vì thế được xem như là thần
tử, từ trước đến giờ đều xảy ra chuyện thần tử thế mạnh nổi loạn giết chết
chúa tể. Dương gia chúng ta thế lực lớn mạnh lên, Yến gia kia không kiêng kị
mới là chuyện lạ.”

Nhị ca Dương Hóa Long cũng không phải là một nhân vật đơn giản, lịch lãm đã
nhiều, phân tích mọi chuyện chi tiết rõ ràng.

“Nếu như vì nguyên nhân này, vậy ta sẽ dễ dàng ứng phó hơn.”

Dương Kỳ thu tấm thiệp mời vào tay.

Đại ca Dương Vân Trùng đã kết hôn, ngay cả hài tử cũng đã được mấy tuổi rồi,
nên không thể nhận được thiệp mời. Nhị ca Dương Hóa Long đã có đối tượng đính
hôn tất nhiên cũng không thể tham dự. Toàn bộ Dương phủ cũng chỉ còn lại Dương
Kỳ là thanh niên tài tuấn.

“Còn nữa, tam đệ, ta cho ngươi biết một tin tức. Thành chủ Vân Hải thành tại
ba ngày trước đã công bố tin tức Vân Hải thành đã tự lập quốc, hắn có dã tâm
muốn xâm chiếm bốn phương. Ta còn nghe nói, Vân Hải Lam và Tống Hải Sơn đều đã
gia nhập, trở thành đệ tử Thiên Vị học viện, làm cho thế lực của ‘Vân Hải
quốc’ tăng mạnh rất nhiều.”

Nhị ca Dương Hóa Long nói ra một tin tức như sấm sét trời quang.

“Cái gì?”

Dương kỳ cảm thấy chấn động: ”Lập quốc? Thật to gan, chẳng lẽ bọn họ nghĩ sẽ
không muốn thần phục Thánh Tổ vương triều nữa sao?”

“Tam đệ ngươi có chỗ không biết, hiện nay trên toàn bộ Phong Nhiêu đại lục có
rất nhiều thế lực cũng bắt đầu lập quốc dựng nước, xưng là chư Hầu nhưng vẫn
hướng về Thánh Tổ hoàng triều tiến cống. Mà hoàng triều thế yếu, cũng chỉ biết
mắt nhắm mắt mở. Biết đâu có một ngày, Yến Đô thành cũng muốn trở thành ‘Yến
quốc’?”

Dương Hóa Long thản nhiên nói: ”Trên đại lục, đao quang kiếm ảnh, long xà
tranh bá, khắp nơi đều có người xưng vương xưng bá, ai không mộng tưởng thống
nhất thiên hạ, tạo dựng sự nghiệp thiên thu? Thiên tử, chư Hầu là hai khái
niệm khác nhau a.”

“Đại thế thiên hạ biến hóa vô thường, Dương gia chúng ta nên đi con đường nào
cũng nên cẩn thận suy nghĩ a.”

Tâm tính của Dương kỳ bây giờ đã dần dần thành thục, hai vị huynh trưởng bàn
về đại thế thiên hạ làm cho hắn có một loại cảm giác như đang bàn luận về anh
hùng. “Đối với toàn bộ đại lục mà nói, Dương gia chúng ta chỉ là một cái hào
môn nho nhỏ mà thôi, nên an phận ở một phương thì hơn. Một khi có thế lực lớn
đánh đến, chúng ta cũng giống như trứng chim, căn bản không chịu nổi một kích
a.”

“Thực lực mới là chuyện quan trọng nhất, ta cũng muốn gia tăng kế hoạch tu
luyện.”

Dương Hóa Long tỏ ra đồng ý.

“Còn có thời gian mười hai ngày, ta muốn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ta
phải đi ra bên ngoài bế quan tu luyện một thời gian cho đến khi ta trở về, mọi
chuyện trong gia tộc làm phiền nhị ca xử lý thật tốt nha”

Dương kỳ thân thể lóe lên liền trực tiếp biến mất, Dương Hóa Long chỉ kịp nhìn
thấy hư ảnh nhàn nhạt xẹt qua.

“Tốc độ thật nhanh, tam đệ như thế nào trở nên mạnh mẽ như vậy!”

Dương Hóa Long hoảng sợ vội vàng hét lên: ”Tam đệ, ngươi muốn đi đâu tu
luyện?”

“Hắc Thi sơn mạch săn giết Yên thú Ma thú.”

Thanh âm truyền tới, Dương kỳ đã sớm biến mất không còn tăm hơi.

“Cái gì? Hắc Thi sơn mạch? Đây là địa phương cực kỳ nguy hiểm, gia tộc chúng
ta mỗi lần vào mùa săn bắn cũng không dám xâm nhập vào trong đó, chỉ dám ở bên
ngoài. Ngươi đi một mình sao?”

Dương Hóa Long lắc lắc đầu.

Hắc Thi sơn mạch – là một dãy núi nằm đầu nguồn sông Yến, là vùng khỉ ho cò
gáy, thập phần nguy hiểm. Bên trong yêu thú dày đặc, thậm chí có dị thú ma
chủng từ Thái cổ còn sót lại, có Ma thú Yêu thú trời sanh đã biết sử dụng khí
công hấp thu thuốc, có thể vận dụng liệt hỏa, hàn băng khí công so với nhân
loại còn cường đại hơn nhiều, nhất là còn kết hợp thành từng đoàn.

Tuy nhiên, da lông, ma hạch của yêu thú ma thú này đều rất quý giá, nên thường
xuyên có cao thủ đi vào đó săn giết.

Hàng năm, tại đại hội săn bắn của Dương gia đều tiến hành ở trong đó để kiếm
tiền. Tuy vậy, một lần đi cũng là đại đội người ngựa cùng nhau đi vào, một
mình một người đi vào trong đó nguy hiểm vạn phần, bảo vệ mạng sống cũng đã
khó khăn chứ chưa nói đến chuyện kiếm tiền.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.