Thánh Vương – Chương 15: Giải độc – Botruyen

Thánh Vương - Chương 15: Giải độc

“Đây là cái gì?”

Dương Chiến nhìn giải dược vừa được lấy ra liền động tâm, “Chẳng lẽ là … giải
dược!!! Con từ đâu lấy được vậy?”

Khí công nhạy bén như hắn, thì sao không thể từ mùi hương trong lọ thuốc tỏa
ra là ngay lập tức biết được, nó có thể khắc chế được độc khí trên người hai
đứa con của mình chứ.

“Đây chính là giải dược, nhưng có thể trừ đi độc dược trên người đại ca với
nhị ca hay không thì phải thử qua mới biết được. Giải dược này, con lấy từ
trên người một cao thủ khí công tầng bảy của Ảnh Độc môn, sau khi giết hắn còn
lấy được mấy thứ này nữa…”

Trong lúc nói chuyện, Dương Kỳ lấy ra đồng chuông, mười vạn ngân phiếu Tụ Khí
đan…, tất cả giao cho Dương Chiến, “Kiện bảo bối này có giá trị không nhỏ, còn
có những ngân phiếu này cũng có thể bù vào chi phí của gia tộc, Dương gia nhất
mạch chúng ta hiện nay gần như táng gia bại sản, những thứ này giống như trận
mưa giải tỏa cơn khát vậy”

Lời nói vừa dứt, hắn cũng đem chuyện mình đánh chết cao thủ Ảnh Độc Môn, cứu
thoát Yến Phi Hà nói ra, khiến cho Dương Chiến vui mừng không thôi.

“Tốt, tốt quá! Dương gia nhất mạch chúng ta hiện tại bởi vì ngươi mà cùng với
phủ Thành chủ kết hận. Bất quá nếu như ngươi đã cứu con gái của Yến Cô Phong
thì cừu hận lần này coi như được hóa giải rồi. Yến Phi Hà ta cũng nghe qua,
nàng chính là nữ nhi mà Yến Cô Phong thương yêu nhất, từ nhỏ đã đưa nàng đến
tu luyện ở Chân Long học viện, chắc bây giờ trở về thăm gia đình. Nàng ở trong
Yến gia có địa vị cực cao”

Dương Chiến một mặt nói chuyện, một mặt lại cầm lấy chuông đồng và đống ngân
phiếu Tụ Khí đan không ngừng vuốt vuốt: “Kim chung tráo thể đại khí công, rất
tốt! Công pháp Thượng thừa này, nếu như một người bình thường chiếm được thì
liền có thể kiến lập nên một gia tộc quyền quý rồi, ở trong này còn có ít nhất
sáu, bảy mươi vạn Tụ Linh đan, tương đương với lợi nhuận thuần trong một năm
của Dương gia, quả thực là kịp thời mà”

“Phụ thân, còn giải dược này thì thế nào ạ?”

Thứ Dương Kỳ quan tâm nhất vẫn là giải dược.

“Giải dược này trên cơ bản là có thể giúp đại ca với nhị ca của ngươi khu trừ
độc khí…”

Dương Chiến đã sớm đem khí công thẩm thấu vào trong lọ thuốc, thử chuyển hóa
với độc khí liền thấy độc khí liền bị dược chất hòa tan thành vô hình.

Sưu.

Dưới khí công hùng hồn của Dương Chiến, giải dược ở trong lọ thuốc kia đã bức
bách ra ngoài, biến thành hai làn khói bắn vào trong thân thể của đại ca và
nhị ca.

Thân thể hai người liền run rẩy kịch liệt.

Dương Kỳ thấy thế liền đi tới, đem một luồng chân khí vào trong cơ thể của hai
người, giúp họ bổ sung nguyên khí. Hắn biết hai người trúng độc rất nặng, nên
nguyên khí đã bị tiêu hao rất nhiều, cần phải được bổ dưỡng.

“Tam đệ, khí công của đệ thật hùng hồn”

Trên mặt của vị đại ca hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc, bằng vào kinh mạch của
mình, hắn cảm thấy khí công của tam đệ giống như con sông lớn cuồn cuộn không
dứt, tuy không có cô đọng tinh khiết như cha, nhưng từ bản chất của nó tựa như
sinh ra cảm giác khiến cho vạn vật phải thần phục, sâu không lường được.

Chỉ chốc lát sau, độc khí trên người hắn đã hoàn toàn được tiêu trừ, chân khí
hao tổn cũng được khôi phục đầy đủ. Hắn đứng thẳng dậy trong mật thất mà hét
liên tục:

“Ta rốt cuộc đã khôi phục rồi.”

“Ta cũng đã khôi phục rồi.”

Vị nhị ca cũng nhảy đựng lên, chân khí trong cơ thể cuồn cuộn không dứt, phá
thể ra nhất cử đột phá cảnh giới “Bạo Khí”, khí công tầng năm mà bấy lâu nay
không đạt tới. “Tam đệ, nhờ vào sự trợ giúp của đệ, ta mới có thể đột phá đến
cảnh giới này. Đệ bị sét đánh nhưng lại là nhân họa đắc phúc, khí công lột xác
đạt tới cảnh giới bất khả tư nghị như vậy, thật sự là phúc phận của Dương gia
chúng ta.”

“Đại ca và nhị ca đều đã khôi phục lại thực lực, hơn nữa lại tinh tiến hơn
trước, ta muốn xem thử về sau ai còn dám coi thường Dương gia nhất mạch chúng
ta nữa”

Dương Kỳ cũng hết sức cao hứng. “Cho dù là bây giờ phải chịu cảnh táng gia bại
sản, nhưng chỉ cần người còn thì tất cả đều có thể kiếm lại được.”

“Tam đệ nói không sai, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực trợ giúp phụ thân chấn
hưng gia tộc!”

Ba huynh đệ đều nắm tay nhau thể hiện quyết tâm của cả ba.

Dương Chiến nhìn ba nhi tử của mình, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sắc
mặt hắn lại dần trở nên ngưng trọng, nói:

“Hiện tại, cha đã biết ai đang đối phó với Dương gia chúng ta, đó chính là Ảnh
Độc môn. Họ đang liên hiệp với các đại thế gia ở trong thành, đặc biệt là Trần
gia. Nguyên bản bọn họ không cách nào hạ thủ được, nhưng chuyện của Kỳ nhi vừa
lúc cho bọn hắn cơ hội, nên họ liền bắt đầu giở ra âm mưu quỷ kế.”

“Phụ thân? Con có một nghi vấn là, mặc dù ở trong Yến Đô thành, thực lực của
Dương gia chúng ta có thể xem như là mạnh nhất, cũng có xung đột với các hào
môn thế gia khác, nhưng còn chưa đến trình độ phải trở mặt, tại sao họ lại
phải đuổi tận giết tuyệt như thế chứ? Họ không sợ chúng ta phản kích hay sao?”

Đại ca Dương Vân Trùng nói ra nghi vấn ở trong lòng.

Môi Dương Kỳ cũng khẽ giật giật, đây cũng là vấn đề mà hắn muốn biết.

“Là vì cô cô của ngươi.”

Dương Chiến trầm mặc một hồi rồi nói: “Cô cô của các ngươi từ nhỏ đã tiến vào
đệ nhất môn phái trên Phong Nhiêu đại lục – Thiên Vị học viện, thanh danh lên
cao, là nhân vật thiên tài được môn phái trọng tâm bồi dưỡng, cho nên bị người
khác chú ý. Những người đó không cách nào tiến vào trong Thiên Vị học viện để
đối phó với cô cô ngươi, chỉ có thể chuyển mũi dùi lại đối phó Dương gia chúng
ta, như vậy sẽ khiến cho cô cô các ngươi biết được tin tức mà quay về, từ đó
có thể bố trí nhân thủ để đánh giết nàng.”

“Hóa ra là như vậy…”

Ba huynh đệ lúc này cũng đã hiểu ra.

Ở trong đầu của Dương Kỳ lại hiện lên hình ảnh của tiểu cô nương đã từng đút
từng miếng cơm cho mình lúc còn nhỏ.

“Dương Kỳ, nếu như ngươi không chịu ăn cơm, cô cô sẽ đánh ngươi đấy.”

Một cô nương có hai bím tóc đang chuyên tâm thổi thổi hơi nóng, như sợ rằng nó
sẽ làm bỏng đứa bé trai kia.

“Không, con không ăn…”

Tiểu nam hài lại không ngừng đá đạp lung tung: “Con muốn đi ra ngoài chơi cơ.”

Đó chính là những ấn tượng về cô cô trong trí nhớ của Dương Kỳ.

Hiện giờ thoáng cái đã qua hơn mười năm, không biết tiểu cô cô của mình bây
giờ có bộ dáng như thế nào nhỉ? Tu vi khí công đã đến cảnh giới nào rồi?

“Phụ thân, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Chân mày của nhị ca Dương Hóa Long cũng nhíu lại, hỏi.

“Yên lặng theo dõi kỳ biến, thu hồi lại từng phần sản nghiệp gia tộc đã bị
mất, chuyện này sẽ giao cho hai huynh đệ các ngươi đi làm.”

Dương Chiến phất tay, nói tiếp. “Cha, ở trong thời gian này sẽ tận lực tu
luyện, cố gắng đột phá khí công đạt tới cảnh giới tầng chín trở thành Khí
Tông. Kỳ nhi một mặt tiếp tục tu luyện, một mặt đi phủ Thành chủ kéo gần quan
hệ với Yến Phi Hà, cố gắng thay đổi cách nhìn của Thành chủ đối với Dương gia
chúng ta.”

“Vâng!”

Ba huynh đệ đồng thanh đáp, đối với việc chấn hưng lại gia tộc tràn ngập tin
tưởng.

“Kỳ nhi, con không nên tự trách bản thân.”

Dương Chiến lại nói: “Lần này mặc dù hành động lỗ mãng trộm cắp Phục Long đan
của con kéo theo vô số việc xảy ra, nhưng đó cũng là một chuyện tốt, nó khiến
cho những người kia phải xuất thủ, nếu không có chuyện này mà để cho kế hoạch
của bọn họ càng thêm kín kẽ, thì chỉ sợ cả Dương gia chúng ta lẫn cô cô của
ngươi sẽ bị đưa vào trạng thái nguy hiểm có tính hủy diệt.”

Nhận thấy trong lòng Dương Kỳ vẫn có chút tự trách, hắn liền an ủi vài lời.

“Dạ”

Nghe thấy phụ thân nói như vậy, toàn bộ khúc mắc trong lòng Dương Kỳ đều được
giải tỏa. “Bất quả vị công chúa Vân Hải thành – Vân Hải Lam kia đã lừa con
chuyện Phục Long đan, hại cho Dương gia chúng ta phải táng gia bại sản, cho
nên thù này không báo, thề không làm người. Thậm chí bây giờ con hoài nghi
rằng, Vân Hải Lam cũng có ý muốn đối phó cô cô nên mới cố ý tiếp cận con, lừa
gạt con lại cấu kết với Ảnh Độc Môn, đúng rồi, tên Tống Hải Sơn đánh bại con
ngày đó đã từng nói qua là Vân Hải Lam cũng muốn đi vào Thiên Vị học viện.”

“Thật đúng là có khả năng này.”

Dương Chiến là nhân vật như thế nào chứ? Lão giang hồ như hắn chỉ cần suy nghĩ
một chút liền suy đoán ra loại khả năng này. “Nói như vậy, rất có thể ở trong
Thiên Vị học viện cũng có người muốn đối phó với cô cô của ngươi, nên ngấm
ngầm tính kế với nàng.

“Phụ thân, người nếu như tu luyện đạt tới tầng chín cảnh giới Khí Tông, vậy
thì có thể đi vào trong Thiên Vị học viện để giúp đỡ cô cô rồi.”

Dương Kỳ bình tĩnh nói.

“Cảnh giới Khí Tông ở Phong Nhiêu đại lục cũng đủ khả năng trở thành một Thành
chủ, thống soái một phương, được vạn người kính ngưỡng, thậm chí còn được
Thánh Tổ hoàng triều sắc phong thành chư hầu. Bất quá, ở trong Thiên Vị học
viện thì cũng không có hào quang rực rỡ như vậy. Chỉ khi nào đột phá được Khí
Tông cảnh, hướng thiên đoạn mệnh thì mới có thể chân chính được vô số người
kính ngưỡng.”

Dương Chiến lắc đầu, phất tay nói, “Ba huynh đệ các ngươi phải thật đoàn kết,
quản lí mọi chuyện, còn ta bây giờ phải bế quan để đánh sâu vào cảnh giới Khí
Tông.

“Chúng ta lui ra đi.”

Đại ca Dương Vân Trùng thấy thế, tiếp nhận chuông đồng, ngân phiếu từ Dương
Chiến rồi cả ba huynh đệ lui ra ngoài.

Đại ca Dương Vân Trùng, nhị ca Dương Hóa Long phụ trách việc làm ăn của gia
tộc, còn Dương Kỳ lại chuyên tâm tu luyện để tới cuộc đi săn mùa thu ba tháng
sau phân cao thấp với Dương Hồng Liệt.

Dương gia nhất mạch vốn phải táng gia bại sản, nhưng nhờ có bảo bối và tài phú
mà Dương Kỳ mang về lại có thể tiếp tục duy trì như cũ.

Đêm khuya.

Ở bên trong phủ Thành chủ, một trung niên đang đứng giữa thư phòng, trên mặt
hiện ra vẻ vui mừng, khí thế trên người hắn so với Dương Chiến thì dồi dào hơn
nhiều, phía sau thỉnh thoảng lại có một đạo khí công bị thiêu đốt lên, khí
công này là từ một loại liệt hỏa sản sinh ra hình người, tựa như có thần linh
từ trong khí công muốn xông ra ngoài vậy.

Đây chính là cảnh giới Khí Tông, khí công tông sư.

Có thể trực tiếp sản sinh ra chân khí hình người, tương đương như có hóa thân
của riêng mình, nhanh chóng chém giết, ngàn dặm truy hồn, chỉ cần động niệm
liền câu thông được với thiên địa nguyên khí, khí động sơn hà.

Đó chính là người thống trị thật sự của vô số thành trấn và mấy trăm vạn nhân
khẩu trong vòng ngàn dặm xung quanh Yến Đô thành – Yến Cô Phong.

Hắn chỉ đứng yên đó, nhưng lại giống như một ngọn núi đơn độc hiểm trở, muốn
phá thủng trời xanh, khí thế phi phàm.

Lúc này, trên mặt của hắn lại hiện ra nụ cười của người cha hiền từ, lẳng lặng
chú ý động tĩnh ở bên ngoài, đột nhiên tai hắn vừa động thì ở bên ngoài liền
truyền đến thanh âm:

“Phụ thân, con đã trở về.”

“Là Hà nhi hả? Mau vào đi, để phụ thân nhìn xem thử nào, đã mười mấy năm con
không về nhà rồi a…, việc tu luyện ở Chân Long học viện như thế nào hả con?”

Kẽo kẹt! Khí công của Yến Cô Phong vừa động thì cửa thư phòng đã được mở ra.

Yến Phi Hà đi vào, nhìn thấy cha mình liền vội vàng quỳ xuống.

“Phụ thân đại nhân an khang!”

“Đứng dậy, mau đứng dậy nào! Hử, sao trên người con lại có dấu vết đánh nhau
thế? Ở bên ngoài gặp phải địch nhân ư?”

Đột nhiên Yến Cô Phong biến sắc, giống như dấu hiệu đang cực kỳ nổi giận vậy.

“Đúng vậy, con gặp phải người của Ảnh Độc môn ngay bên bờ sông nên đã đánh
nhau với bọn chúng một trận.”

Yến Phi Hà đứng dậy, đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại.

“Ảnh Độc môn thật là lớn mật! Lại dám tổn thương con gái của ta ư!”

Một chiếc tách thủy tinh liền bị khí công của Yến Cô Phong biến thành bột
phấn. “Bọn hắn dám đi vào trong phạm vi thế lực của ta ư, chẳng lẽ bọn chúng
nghĩ Yến gia chúng ta không có người nào sao?”

“Phụ thân, Ảnh Độc môn là một môn phái lớn, hành sự rất quỷ bí, được truyền
thừa từ Vô Thượng Độc Tông của Lạc Nhật đại lục ở phương Tây.”

Yến Phi Hà nói tiếp: “Môn phái này không thể coi thường được, phụ thân ngàn
vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ, để khi con trở về sẽ bẩm báo
chuyện này với Chân Long học viện xử lý. À đúng rồi, lần này con được một
người trợ giúp mới có thể dễ dàng đánh chết được cao thủ Ảnh Độc môn.”

“Được một người trợ giúp à, là ai thế?”

Yên Cô Phong lại càng kinh ngạc hơn, nên vội vàng hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.