Thằng Đức – Chương 45: Lưu manh – Botruyen

Thằng Đức - Chương 45: Lưu manh

-Ụa….sao chỉ có mình cô à?hai người bạn cô đâu?

Thấy Tuyết chỉ có mình yên…Đức khoái chí trong bụng…nhưng lại làm bộ làm tịch…Tuyết nào biết tên nầy đang màu mè đạo đức giả nên một bụng tức giận nghỉ:”đúng là đầu heo,được dịp đi chơi riêng với người đẹp lại không biết quí trọng…” liền liếc xéo Đức tổng sẳn giọng:

-Là tiết kiệm cho cậu thôi…sao hả không muốn à ?vậy để tôi trở vào gọi họ…

-Hahaha..đùa chút thôi…đi chơi với người đẹp như cô là đủ rồi…Đức nịnh…

-Tha cho cậu…Tuyết “xí” một cái… hài lòng nghỉ bụng ” tên nầy cũng không ngu lắm”

-Bây giờ ..cô muốn đi đâu?Cho xe chạy được chưa được 1 phút..Đức hỏi.

-Quên rồi sao?là cậu nói hôm nay mời tôi đi ăn ở nhà hàng 5 sao đó mà…Tuyết “nghiêm mặt” lầu bầu…

-Aha..phải phải…mới đây lại quên rồi..cũng tại cô chứ không phải tại tôi nha…Đức phân bua…

-Hả?cái gì tại tôi?là anh cố tình quên…Tuyết bỉu môi…

-Cô không biết đó thôi…đầu óc tôi hay bị dị ứng với người đẹp,gặp người càng đẹp thì đầu óc rối tung lên,quên nầy quên nọ….Đức bắt đầu ba hoa con chích chòe,trơ trẻn tán tỉnh nịnh đầm…

Tuyết bấm bụng cười, lại liếc xéo Đức nghỉ:” tên nầy ăn nói khôi hài,có duyên,cũng biết tán gái đó chứ”…

-Không ngờ ha…

-Hả?không ngờ cái gì?

-Cậu cũng biết tán gái… Tuyết cười.

-Không phải đâu… có sao nói vậy thôi hay là…cứ cho là tôi đang tán tỉnh người đẹp đi…cô nghỉ sao?tôi có cơ hội không?Đức vừa nói vừa nhay nháy mắt…đầy ám muội.

Đức cho Tuyết từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác,hắn ăn nói lưu loát,khiến nàng cười không ngừng,nửa nịnh đầm,nửa tán tỉnh….Không kém phần láu lỉnh,so với những người nàng quen biết ở Sài gòn ,Đức có phần lôi cuốn hấp dẩn hơn…

Như đã nói..Đức có nhiều đàn bà…đụ nhiều..người tiết ra “ɖâʍ khí” cũng gọi là “mị lực” của đàn ông…đàn bà con gái dể bị lôi cuốn…cái nầy bản thân của Đức cũng không biết…và dỉ nhiên là Tuyết cũng không biết rồi…nàng chỉ cãm thấy Đức tổng càng lúc càng có sức thu hút…

-À nè… anh chàng Tân gì đó bạn trai hôm trước kia của cô ra sao rồi?,thấy Tuyết “phớt lờ” không trả lời mình,Đức liền chuyển đề tài câu chuyện…

-Cái gì ?hắn hả?cậu không nghỉ là tôi tệ như vậy chứ ?chọn hắn làm bạn trai?

-Cô hai à…tôi thấy anh ta không tệ mà…không nên đứng núi nầy trông núi nọ nha…anh ta tuy hơi hồ đồ một chút…nhưng là chuyện nhỏ,từ từ ’huấn luyện mà, ‘Đức “đạo đức giả”…làm bộ khen Tân một vài câu…

-Tôi hiểu rồi…cậu muốn cua tôi nên rào trước đón sau chứ gì?nói thẳng đi …Tuyết ranh mảnh nheo mắt nhìn Đức cười cợt…

-Phải thì sao?không phải thì sao?Đức cũng không vừa…ánh mắt “nghênh đón” ánh mắt của người đẹp…chẵng chút nao núng…

-Tôi không tin là không phải…nhưng mà nếu cậu muốn cua tôi à…chặc chặc chặc…tôi lớn tuổi hơn cậu nhiều nha…gần 7,8 tuổi đó…không được đâu nha ‘em trai’…không xứng…Tuyết vừa “chặt lưởi” vừa cười…nàng cố ý muốn “trả thù dìm Đức” bằng cách nói hắn ” không xứng”,trong lòng nàng vẩn còn “ghi thù ” vì hai tuần nay Đức không gọi nàng…vì vậy nên được dịp Tuyết muốn chọc quê Đức…”dìm” Đức xuống,ai dè…

-Hahaha…Thì ra là vậy…cô sợ người ta nói là “trâu già muốn gậm cỏ non”…

-Cậu…Tuyết tức khí…thở phì phò …cái tên nầy là người gì đây?ăn nói với con gái như vậy?…nhưng nghỉ lại cũng chỉ tại mình “dìm” hắn trước nên bị đá giò lái một cái,chê mình là trâu già. Tuyết dở khóc dở cười…cãm thấy tiếp tục đấu khẩu thì chưa chắc là đối thủ …sau đó Tuyết cãm thấy ủy khuất…từ trước đến giờ, chưa có đàn ông con trai nào dám nói như vậy với nàng… họ lúc nào cũng nhường nhịn nàng…

-Hahaha..nói chơi cho vui thôi mà…không cần nổi giận chứ hả?thấy người đẹp cúi gầm đầu xụ mặt…Đức cũng thấy mình có vẻ hơi “quá đáng” một chút rồi bèn giả lả…”nè..nè..cười một cái đi…đừng để cái mặt dài như mặt ngựa nha…không đẹp đâu..cô là người đẹp mà…”

Đang muốn phát khùng…nghe Đức nói vậy khiến Tuyết muốn phát khùng cũng không được…bất giác bật cười…cái tên nầy…sao lại nói con gái “mặt ngựa” chứ…vậy mà cũng dám nói…thôi không chấp nhất với hắn…đúng là 1 tên “nhà quê lưu manh” mà…

-Vậy mới được…chà..nhìn cô cười…như là Bao tự cười đó nha…Đức bắt đầu nịnh đầm…trong thâm tâm nghỉ:”cái miệng cô nàng nầy… đúng là trời sinh để bú mà…không biêt có còn ‘zin’ không ?

-Ba hoa…Nghe Đức khen mình đẹp…bao nhiêu tức khí trong mình phút chốc tiêu tan,lòng tự tôn được nhất thời được thỏa mãn,lại không biết trong lúc nầy Đức đang lòng hưu dạ vượn tưỡng tượng ƈôи ȶɦịt nó đang cạ cạ trêи cặp môi đỏ mọng của nàng.

-Bạn gái cậu về rồi à? Tuyết “giả nai”…biết còn hỏi…

Hiểu nàng ám chỉ ai nhưng Đức cũng “giả khờ”:

-Bạn gái tôi? Sao tôi không biết vậy…

-Nè…đừng làm bộ nha..hôm đó thấy hai người xà nẹo mà…đừng chối…Tuyết bỉu môi…

-Hahaha..bây giờ tôi biết cô để ý tới tôi ha…có phải là có ý với tôi không?nói đi…Đức cười khoái chí.

-Muốn nằm mơ cũng phải chờ tới khuya…bây giờ mới 8,9 giờ…Tuyết đỏ mặt chống chế…“chị hai đây thích cậu à?nằm mơ đi…” nhưng càng nghỉ càng thấy hình như phải a…nếu không sao lại chú ý hắn làm gì…nghỉ đến đây Tuyết ngẩn ra…tự hỏi:”có thể sao?hắn nhỏ hơn mình mà…nhưng nếu không thì sao mình lại làm đủ trò để tạo cơ hội gặp hắn?

-Hahaha…nói chơi cho vui thôi mà…không cần phải bực bội để trong lòng đâu à…Đức “giả lả”…

-Bực bội ? không dể đâu à…Tuyết cười…nhưng lòng không cười…

-Nè…nếu cái anh chàng Tân không phải là bạn trai của cô…vậy bạn trai cô là đâu?nè đừng nói là cô còn ‘available’ đó nha…Đức lại xí xa xí xô đệm vào một vài chử tiếng mẽo vừa mới ‘lỉnh ngộ’ từ phó Loan,rỏ ràng muốn ta đây cũng là trí thức để ‘khoe khoang hù’người đẹp.

-Như vậy có vấn đề gì?Tuyết “nghênh mặt” hỏi…

-Thiệt?không thể nói suông là có vấn đề mà phải nói là vấn đề rất lớn a…Đức nheo mắt nhìn Tuyết cười cười…nụ cười khó hiểu…Đức nhà ta đang rỏ ràng cố ý chọc giận người đẹp…tuyệt chiêu để tán gái…đó là trước hết làm nàng ta ‘nộ khí xung thiên’ sau đó là ‘nịnh đầm’…vô cùng hửu hiệu…

Tuyết quả nhiên trong lòng đang nổi cơn ‘tam bành’ nhưng ‘lăn lộn giang hồ’ đã lâu…”đạo hạnh” cũng là cao thâm khó lường đấy…miệng ‘cười tươi’ hỏi :

-Vậy sao?nói nghe chơi…

-Được..nhưng cô phải hứa là không được ‘quạo’ đó nha…chỉ là nghiên cứu tâm lý chút thôi ha…Đức thãn nhiên cầm ly bia lên hớp một ngụm rồi bóc lấy hột đậu phụng bỏ vào miệng ra vẻ thưỡng thức…

-hahaha..yên chí đi..cái gì ‘quạo’ chứ..cậu thiệt là…nói đi…Tuyết ‘cười’ hihi haha ngoài mặt nhưng bụng thì đầy khí tức…chỉ muốn đè Đức xuống cào cấu cho hả cơn tức của mình…cái tên nhà quê nầy đúng là không biết “nịnh đầm” là cái gì mà…con hồ ly kia sao có thể với hắn được…

-Nè..là cô nói đó nha…khi nãy cô nói cô cái gì hơn tôi 8,9 tuổi…vậy là cô xấp xỉ 26,27rồi có phải không…hahaha…ở nước ngoài thì cô là trái chín mộng…còn ở Việt nam thì…là ‘quá đát’ đó…nói một cách nôm na là ‘gái già’ đó nha…có phải hong? Nè..có phải cô có vấn đề gì không hả? sao ‘thuyền chưa đổ bến vậy?’cô là người đẹp mà…nè..nè…không cần nổi nóng mà..uống miếng nước đi cho hạ hỏa…tôi coi như là bạn đó nha…nên mới nói như vậy…

Đức nói làm Tuyết hai mắt ’long lên’, tức đến mức muốn hôn mê bất tỉnh,sau đó lại nghe hắn khen đẹp khiến nàng muốn nổi nóng củng không được muốn cười cũng không xong…Vấn đề nghiêm trọng là nàng không biết phải ‘phản bác’ lại như thế nào cho phải…vả lại lời Đức nói có chút đạo lý…ở Á châu nầy..tuổi như nàng còn ‘long bong’ hình như là ‘ít’ lắm …nhưng vấn đề là tên nhà quê nầy làm như nàng ‘ế’ vậy.

-Ý cậu là tuổi như tôi cũng nên đám cưới lấy chồng sinh con rồi phải không?Đúng là tư tưỡng của bọn đàn ông hủ lậu.Đàn ông hàng ‘băm’ trở lên thì nói là ‘chính chắn’ còn phụ nử mới quá hăm lăm thì nói là ‘gái già’…ngày nay nam nử bình đẵng…Tuyết bỉu môi nhìn Đức với vẻ ‘khinh thường’…

-Hả?cô thiệt nghỉ nam nử bình đẵng?tôi thì nghỉ quí bà,các cô nói một đằng làm một nẻo thôi…Đức ranh mãnh cười…

-Cậu không hiểu nên nói bậy nói bạ tôi không trách…Tuyết làm ra vẻ sành đời…

-Hahaha…vậy bây giờ cô có dám đánh cá với tôi không?nếu cô dám thì cô mới thật sự nghỉ là nam nử bình đẳng còn nếu cô không dám thì …hihihi…chứng tỏ là nói một đằng làm một nẻo…

-Cái gì đánh cá?Tuyết không hiểu Đức muốn nói cái gì đánh cá?lại có liên quan đến chuyện nam nử bình đẵng sao? Nhất thời nhìn Đức với ánh mắt mê mụi…

-Ậy…thật ra không có đánh cá cái gì hết..chỉ là thí dụ thôi..nè…chẵng hạn như bây giờ…cô và tôi hoặc là đánh tù tì,hoặc là chơi cái trò gì đó cũng được ai thua thì uống bia…cô nói có công bằng không?Đức nheo mắt nhìn Tuyết hỏi.

-Đâu có vấn đề gì?Tuyết đáp không do dự…

-Vậy bây giờ lấy tiền nha…nếu tôi thua,tôi đưa cô mười ngàn,cô thua thì cô đưa tôi mười ngàn…sao hả?có công bằng không?

-Cậu lãi nhãi cái gì đây Đức tổng?Tuyết cười…

-Được…bây giờ tôi vô đề nha…thay vì uống bia,ăn thua mười ngàn…nếu cô thua cô hôn tôi một cái,còn nếu tôi thua thì tôi hôn cô một cái…sao hả?

-….Cái nầy…Tuyết ngẩn ra…

-Hahaha…sao không trả lời?nè vấn đề là ở chổ cô sẻ thấy cô bị thiệt thòi…có phải không…nếu là như vậy thì có thể chứng minh là trong thâm tâm cô…nam nử đã không bình đẵng rồi đó nha…có phải là nghỉ 1 đằng làm 1 nẻo rồi không?

-Ai nói là tôi không đồng ý?Tuyết ‘cãi chầy cải chối’…

-Vậy sao?vậy thì chơi lớn 1 chút đi…nếu tôi thua tôi cỡi truồng cho cô coi…còn như nếu cô thua cô cỡi truồng cho…Bình tỉnh đi…bình tỉnh đi mà..ây da cô coi cô kìa…rồi cười hinh hích…. Đức nhà ta còn một câu nửa chưa kịp nói ra đó là:”nếu cô thua cô ngủ với tôi còn tôi thua thì tôi ngủ với cô…” thì cãm thấy ngay cổ tay đau điếng người…

Thì ra Tuyết thấy mình từ khẩu chiến đến đấu lý lẻ hoàn toàn bị bại,Đức ‘dìm’ nàng từ A đến Z..nào là trâu già gậm cỏ non nào là lạc hậu,quá đát…rồi nghe mấy cái ví dụ quái đãn kia tức quá không biết nói sao cho phải ,nhất thời không nhịn được liền dùng “Cửu âm bạch cốt trảo” chụp lấy cổ tay thằng Đức ra sức ngắt,cấu…rỏ ràng là tâm trạng đang “tột đỉnh căm thù”…Đức đành chịu trận…Vừa lúc ấy có cô phục vụ bước tới cười hỏi:

-Xin hỏi hai vị có cần thêm gì không?

-À…ừm…Đức xoa xoa cổ tay của mình rồi cười hỏi Tuyết:”em”muốn gọi cái gì ăn tráng miệng không?

Lúc nầy Tuyết đã buông tay Đức ra và cũng đã trỡ lại bộ dáng “thục nử”,cơn tức cũng được ‘dập tắt’ ít nhiều… gương mặt đẹp ‘mê hồn’ mĩm cười ,cầm tờ thực đơn giả đò tìm kiếm món tráng miệng…ai dè bàn tay liền bị Đức nắm lấy…đưa lên môi hôn lấy một cái…Tuyết sửng sốt…”tên nầy bạo ha”…trước mặt người dám cầm tay mình hôn?lại liếc thấy cô phục vụ nhìn mình cười ‘chúm chím’ với vẻ mặt hâm mộ…

-Không cần phải tức giận đâu à…hay là tay anh nè…hôn lại đi…rồi huề…chúng ta nam nử bình đẳng.Có qua có lại mới toại lòng nhau ha…

Đức như tên vô lại đưa tay ra…miệng thì bô bô nói rồi cười.

-Đức tổng …cậu thật lưu manh…Tuyết bậm môi…rồi kìm không được phì cười…

Nét mặt cô phục vụ cũng đỏ lên,môi mím lại..rõ ràng đang cố nín cười…

Đêm đó 2 người bạn Nguyệt/Cúc cãm thấy Tuyết có cái gì đó kỳ quái…thỉnh thoãng cứ cười mĩm chi một mình.

***

Hai tuần nay..Lan không vui,không thoãi mái…lý do là Phan lấy phép nghỉ ở nhà…nên Lan chẵng “cựa quậy” gì được…hai tuần nay không có dịp hẹn hò với Đức khiến nàng xốn xang…

Nghỉ phép nên Phan thấy “sung”…thường hay bóp иɦũ ɦσα sờ ɭ*и nàng…ngỏ ý muốn đụ… sáng nay,Phan đưa thằng con đến nhà trẻ xong,quay về nhà liền đóng cửa,kéo nàng lên giường…tối qua Lan đã từ chối khéo…lấy cớ mệt mõi hẹn sáng nay nên Phan hăm hở…Lan đành phải bấm bụng chìu chồng…để Phan tuột quần áo,biết Phan sắp làm gì, Lan dang rộng hai chân ra.

Phan kϊƈɦ động, hăm hở dúi miệng vào bú ɭϊếʍ…Lúc nầy hay lén coi phim Nhật,học hỏi được không ít nên áp dụng,nhìn bộ dáng Phan lúc nầy y chang như tài tử phim người lớn của Nhật,Phan bú lấy bú để…”húp” sồn sột giửa hai khe thịt,thỉnh thoãng dùng lưởi ɭϊếʍ,ngoái lổ tam…

Tuy không tha thiết trong chuyện giường chiếu với chồng,nhưng người đâu phải cỏ cây…Phan bú ɭϊếʍ kiểu nầy khiến Lan “giựt mòng”,hai tay vì thế mà ghì đầu Phan sát vào…khiến Phan hứng chí trổ tài hơn nữa làm Lan rêи hừ hừ…được một lúc,chịu hết nổi,Phan hấp tấp cởi quần rồi leo lên đút ƈôи ȶɦịt vào dập…

Vấn đề là nếu Phan tiếp tục làm vợ sướиɠ với cái màn bú ɭϊếʍ thì được…nhưng Phan lại hăm hở đút vào thì lại khác…

Do đầu óc phấn khởi,kϊƈɦ thích nên đầu ƈôи ȶɦịt vừa chạm vào cửa động thôi..ô hô a ha…Phan đã “khóc thét” ngoài quan ải…ƈôи ȶɦịt chưa vào được đã ‘phun” ào ào…

Đây là đại họa là thãm kịch của đàn ông…Phan kinh hãi…xấu hổ…Lan tức khí…liếc chồng một cái,nếu cái liếc là con dao thì Phan có lẻ đã “banh xác thành trăm khúc” rồi…

Cũng may…lúc nầy có tiếng gỏ cửa…Phan chụp lấy cơ hội nhãy xuống giường hối hả mặc lại quần áo…

Hôm nay,Đức muốn ghé nhà Lan…nó hơi thắc mắc…hơn 1 tuần rồi Lan không gọi…không biết có chuyện gì không…sáng nay rãnh,ghé qua “vui vẻ”1 phen…

-Hahaha là em à…sao biết thầy ở nhà mà tới thăm vậy?Phan vừa mở cửa,thấy Đức liền tưởng nó biết mình nghỉ phép ở nhà nên tới thăm trò chuyện…

Đức thấy Phan,ngẩn ra trong phút chốc…liền cười ha ha…

-Em đoán thôi,nhớ là hình như thầy có nói qua lâu rồi…sẽ nghỉ phép trong thời gian nầy…em cứ ghé qua coi thầy có nhà không…vậy thôi…Đức nói láo như cuội…

-vậy sao…hahaha vô đi…em à ..Đức tới chơi nè…Phan quay đầu gọi vào trong…

Lan sau khi chùi sạch những gì Phan vừa bắn trêи người,nghe tiếng Phan nói chuyện với Đức lòng thấy ấm áp vì biết Đức đến tìm mình,bước xuống giường vừa đúng lúc Phan nói vọng vào trong…

-Là cậu à…sao rãnh vậy..tới chơi à?giọng Lan làm như đã lâu mới gặp Đức…

-Chào cô…dạ hôm nay rãnh…tới thăm thầy cô một chút…Đức chợt nghe mùi khí…nó hiểu ra…thì ra hai người đang đụ hoặc vừa xong….Đức không thoãi mái lắm khi nghỉ tới lúc Lan dang chân cho Phan đụ hoặc bú ƈôи ȶɦịt Phan như đã bú ƈôи ȶɦịt mình…vì vậy mặt nó không vui…

-À..em ngồi nói chuyện chút với cô đi..thầy vào trong chút ra liền…Phan nói xong quay mình đi…

-Hình như mới xong?Phan vừa khuất bóng sau cánh cửa…Đức hỏi giọng không vui..

-….

Lan chẵng biết phải trả lời sao…nhưng thấy sung sướиɠ…thấy Đức có vẻ ghen…

-Không phải như cậu nghỉ đâu…Lan có ý phân bua…

-Đức không thoải mái…Đức lầu bầu…

-Ừm..biết mà…Lan ủy khuất…nàng có đường lựa chọn sao?

-Tí nữa Đức ngồi một chút rồi về…tuần tới gọi cho Đức nha…

-Ừm…

-À nè..Đức à..nghe nói công ty em cần người hả?con nhỏ em thầy tốt nghiệp kế toán xong lâu rồi mà vẩn chưa kiếm được việc…em coi…Phan từ phía nhà trong vừa đi ra vừa nói.

-Ây da…người nhà với nhau…cần người hay không cần người không quan trọng…hơn nữa lúc nầy công ty đang phát triển,cần người chuyên nghiệp …bảo cô ấy cứ tới cầm theo CV…em nói với Phó Loan một tiếng…

Lan một bụng tức tối…nàng không ưa đứa em chồng nầy chút nào…nhưng không tiện phản đối…em nàng được tại sao em Phan lại không được?

-Ừm..được được…thầy sẻ nói với nó…nếu được thì tốt…đở phải chạy đôn chạy đáo……hai vợ chồng nó cũng ở không xa đây…hay là nếu em có thì giờ gặp em thầy một chút?Phan nhìn Đức với ánh mắt mong đợi…

Đức dở khóc dở cười…cái ông thầy Phan nầy…thôi được…cho ổng một chút mặt mủi…

-Được mà..em rãnh…

Phan mừng rở,lấy di động gọi cho em gái…

Đức sửng sốt…

Phan là người cục mịch,có thể nói là lảo nhà quê,cù lần lửa…ai ngờ cô em gái thiệt là hết xẩy…tuy không xuất sắc như Yến,Tuyết nhưng cũng không kém là bao…một 9 một 10 nha.

-lại đây..lại đây…anh giới thiệu..đây là cậu Đức..học trò của anh…hiện nay là Tổng giám đốc công ty Đức lập…À …Đức à..đây là em gái út của thầy…Chi…em gọi là chị Chi là được rồi…

Chi cũng sửng sốt…Công ty Đức lập nàng biết…là công ty mới nhưng hiện nay là công ty rất có tiếng tại thành phố…nghe nói ký được hợp đồng vài chục ngàn tỷ làm cao tốc Bắc Nam…nàng không ngờ Tổng giám đốc trẻ vậy…lại là học trò củ của anh mình…

-Haha..xin chào….chị Chi…coi như người một nhà đi ha…Đức bắt tay thân mật…Lan thì mặt đen như đít nồi…

-Xin chào…Chi lí nhí…miệng mĩm cười…

-Chị Chi đang tìm việc làm?chị học kế toán?Đức hỏi…một ý nghỉ vừa lóe lên trong đầu…

-Dạ phải…Chi gật đầu..hồi họp..đã tìm việc gần cả năm nay…không dể a…có việc đúng với nghề đấy nhưng lương thì bèo…Chi đang chán nản…nghe anh mình gọi liên quan đến công việc làm…Chi mừng rở,lúc nhìn thấy Đức,lòng hơi khẩn trương…

-Ây..không cần dạ thưa đâu…coi như người nhà là được rồi…chị dạ thưa làm tôi tổn thọ nha…Đức pha trò khiến Chi cãm thấy dể thở,áp lực giãm xuống nhiều,nghỉ:” người nầy thật biết điều dể thương”…vì vậy mĩm cười…

-Công ty Đức lập đang cần kế toán…Đức nghỉ không thành vấn đề…lương bổng cũng khá hơn rất nhiều công ty…phúc lợi cũng không tệ…nhưng mà…

-Hả?nhưng..nhưng cái gì?Chi đang nghe Đức nói,lòng mừng rở,đến lúc nghe tiếng”nhưng” khiến nàng ngở ngàng,khẩn trương với tiếng “nhưng” của Đức…Phan cũng sốt ruột cho em gái..định mở miệng thì Đức cười nói tiếp…

-Nếu chị thích làm cho công ty Đức lập…tuyệt đối không thành vấn đề…nhưng Đức có đề nghị nầy…nếu chị muốn…chị có nghỉ vào làm cho Thành ủy hoặc Ủy ban không?tức là cán bộ đó…

Phan chưng hững,Chi sững sốt…cái nầy…cái nầy…không nói đùa chứ hả?làm cho nhà nước nếu đước vào biên chế là được chén cơm sắt đó…nghỉ cũng không dám nghỉ…dù lương bổng có thấp hơn bên ngoài một chút nhưng đại đa số đều muốn làm cho nhà nước…vào biên chế thì là cán bộ rồi…được làm cán bộ có nghỉa là suốt đời ‘cơm no ấm cật” nha….ai lại không muốn…Nàng còn chưa “định thần” thì Phan sa sầm nét mặt:

-Đức à…không thể nói chơi được đâu nha…thầy biết em có lòng nhưng mà coi bộ khó lắm..vào công ty của em là được rồi…Phan nghiêm nghị…lảo làm thầy giáo hợp đồng gần 8 năm trời,phấn đấu không ngừng mới được vào biên chế,cho nên cái chuyện nầy rất khó…Phan nghỉ vậy…thôi thì vào công ty Đức cho chắc ăn…dù sao công ty Đức cũng đang phát triển mạnh…

Đức không nói gì..rút di động ra…cả ba người Phan,Lan,Chi ngẩn ra….không biết Đức muốn làm gì…

-A lô..chú Việt à…là Đức đầy..có chuyện muốn nhờ một chút…

Việt đang ngồi uống trà trong văn phòng,nghe di động vang lên,liếc nhìn thấy là Đức gọi,mừng rở…lại nghe Đức nói có chuyện muốn nhờ lảo kϊƈɦ động…chỉ sợ Đức không nhờ thôi…nếu có chuyện nhờ thì ngoại trừ lấy mạng lảo…bất cứ chuyện gì lảo cũng sẻ cố gắng tối đa…

-Ây da..là người nhà với nhau sao lại khách sáo vậy..cậu cứ nói một tiếng là được mà…

-Hahaha..là như vầy…Đức có người bà con…có bằng đại học về kế tóan…không biết chú có thể an bài vào làm việc…ở ủy ban không?Đức vào thẵng vấn đề…

Lan nét mặt vô cảm…đối với nàng không có chuyện gì làm khó Đức được…Mặt Phan ngưng trọng,Chi sửng sốt…dể dàng như vậy?với một cú gọi điện thôi sao?

-Vậy sao…không thành vấn đề…vừa đúng lúc…ủy ban cũng đang cần kế toán đó mà…hay là vầy..ngày mai cứ bảo người đó tới đi..tôi sẻ có sắp xếp…Việt nhanh chóng đáp không cần suy nghỉ…chuyện nhỏ như hột mè…nếu lảo không đáp ứng được Đức thì cái chức Chánh văn phòng nầy không cần làm nửa rồi…

-Chú Việt à…bao lâu mới được vào biên chế vậy?Đức vẩn chưa “hài lòng”…hỏi tới…

-Cái gì bao lâu chứ…dỉ nhiên là có biên chế liền rồi…hahaha..mọi chuyện cứ để tôi sắp xếp…yên chí đi…Việt vổ ngực bảo đãm…

-Vậy được..cám ơn chú nhiều..mai gặp…

-Ừm..mai gặp..Việt hân hoan…lảo cúp máy…lăng xăng đi tìm Ngọc để sắp xếp…

Đức cúp máy xong quay lại thấy 3 người đang nhìn mình…tất cả vẻ kinh sợ sùng bái đều lộ trêи nét mặt…

-Được rồi…ngày mai…chị đi đến ủy ban nhân dân trình diện là được…mọi việc sẻ có sắp xếp…

Chi bàng hoàng,không tin những gì nàng vừa nghe được…nhưng đó là sự thật…không phải nằm mơ…Chuyện vào biên chế trong bất cứ cơ quan nào của nhà nước rất khó…ngoại trừ là COCC…cơ quan nầy là Ủy ban nhân dân thành phố…cùng với Thành ủy..coi như là hai cơ quan đầu não của Thành phố…Chi cứ tưởng mình đang nằm mơ…

-Em…em ở Ủy ban làm gì?Phan thắc mắc hỏi…lảo nghỉ Đức chắc có địa vị gì quan trọng nào đó nhưng chuyện nầy không thể nào…nó chỉ mới 17 tuổi..

-Hả?em?em làm việc nhàn thôi..đại khái là lon ton chạy việc bậy bạ trong văn phòng hậu cần…Đức tỉnh bơ đáp…

-Cái gì?cả hai anh em Phan,Chi mặt bư ra…sao…sao có thể chứ?…Lan bỉu môi:

-Tin cậu mới là lạ…à..cái người vừa rồi là ai vậy?

-À..là Chánh văn phòng ủy ban nhân dân đó…rồi quay sang Chi căn dặn :” ngày mai khi chị tới đó cứ nói tên ông ấy ra là được…”

Chi hồi họp..cả sợ…cái gì ?người ta là Chánh văn phòng đó…địa vị cao như vậy..nàng là cái gì chớ?không phải là không tin những gì Đức nói nhưng dù sao cũng làm Chi sợ hải…như biết được tâm trạng của em gái,Phan nói:

-Cái nầy…cái nầy..đã giúp thì giúp luôn đi..hay là ngày mai em đưa dùm con Chi tới…nó coi vậy chớ ù ù cạc cạc…

Đức nghỉ cũng phải…nhớ tới lúc trước bị thằng bảo vệ phách lối rồi thằng cha Huy hù dọa…nó nói..

-Vậy được …ngày mai…tôi đưa chị Chi tới ha..mà..nhà chị ở đâu vậy?sáng mai tôi tới rước chị…

-Sao làm phiền người ta nhiều vậy?Lan “tức mình” …chêm vào 1 câu…biểu lộ sự “bất mãn” vì làm phiền Đức…

-Hahaha..không..không phiền đâu…Đức cười hihi haha…không để ý ánh mắt của Lan như muốn “giết người” liếc nó…

Chi mừng rở…nói vài tiếng cám ơn rồi định ra về…

-Khoan đã..sẵn Đức cũng ra về…Đức đưa chị về cho biết nhà rồi sáng mai Đức tới đón…

Phan cũng mừng cho em gái:

-Vậy thì hay quá…cám ơn em nha Đức…

Đức chợt thấy lạnh sống lưng…bất chợt nhìn về phía Lan..cùng lúc chạm trán ánh mắt nàng…

-“Chết mẹ rồi…quên mất bà cô khó tính nầy nha…” Đức than thầm trong bụng…

***

Từ lúc xong chuyện ngoài Đà nẵng,Hùng về lại Cần thơ nên thường trực ở trong nhà…đêm nào cũng có mặt khiến Thủy vô cùng buồn bực…tuy tuần nào cũng có một ngày Đức dành cho nàng nhưng Thủy vẩn thấy thiếu thốn cái gì đó…gần đây mới biết thì ra mình thiếu cái gì…Số là trước đây,rất thường…Đức hay qua nhà đánh ‘du kϊƈɦ’,có cơ hội là ôm nàng hun hít,bóp trêи sờ dưới …rồi lắm khi “phập nàng” tại chổ…hiện nay ‘những tình điệu’ này càng lúc càng hiếm khiến Thủy vô cùng phiền muộn…đã quen rồi bây giờ lại nhịn thiệt là khó chịu mà…vì vậy nàng quyết định mua một căn nhà cấp 4….không xa…chỉ cần qua cầu Cần thơ là tới.Chuyện nầy lúc trước đã bàn qua nhưng khi quyết định,Thủy muốn cho Đức một sự ngạc nhiên nên chờ tới hôm nay…

-Hả?mua rồi?Đức chưng hững khi Thủy tung “bom tấn”…

-Ừm…cho Đức một ngạc nhiên…Thủy sung sướиɠ nhìn cái bản mặt sững sốt của Đức…

-Hồi nào vậy?ở đâu…sao không nói cho Đức biết…Đức cười…nghỉ bụng:”như vậy cũng tốt…”

Thủy bỉu môi:

-Cho biết thì còn gì là ngạc nhiên nửa…hơn nửa lúc nầy kiếm “ông chủ” không dể nha….Thủy “mĩa mai”.

-Hahaha…phải ha..lúc nầy bận quá..cũng là thím giỏi nhất..vừa nói vừa đưa tay đặt lên đùi Thủy xoa xoa…Đối với Thủy,người đàn bà đầu đời đã dìu dắt nó vào thế giới của ɖu͙ƈ tình,Đức luôn yêu thương…

-Lo chạy xe đi…qua cầu Cần thơ một chút..không xa…tuy nói nó “chạy xe đi” nhưng Thủy vẫn không ngăn bàn tay nó tái máy trêи đùi mình

Căn nhà nằm ở cuối của một thôn nhỏ cách quốc lộ khoãng 7 hoặc 8 trăm thước,phía trước có sân nhỏ,hai cây xoài lại có một khoãng vườn phía sau,xa xa là đồng ruộng…có thể nói là khung cãnh đồng quê rất lý tưởng của miền Tây Nam bộ…

-Cái gì cũng không tệ…nhưng cái nhà tắm và cầu tiêu không được…phải sửa lại…Đức quan sát rồi lắc đầu…hai cái nầy nhất quyết phải sửa lại cho hiện đại…thời buổi nầy không thể ngồi chồm hổm ị nha…cũng không thể dùng gáo dừa xối nước để tắm…

-Ở nhà quê mà…có sao chứ? Thủy dể dãi hơn…

Đức cười ɖâʍ…

-Không được…mai mốt tắm chung không thoãi mái lắm…phải có bồn tắm,đầy bồn là nước ấm..ngâm mình trong đó…chà thật là thoãi mái nha…chuyện nầy để Đức lo…

-Vậy theo ý của Đức đi…muốn làm thì làm…cần tiền không?Thủy nhu mì hỏi…

-Tiền bạc..không thành vấn đề…lương tháng cháu 50 triệu ..xài không hết…có nhiều lắm…

-Cái gì?50 triệu?dử vậy?Thủy trợn mắt há mồm…lương 10 triệu đã là con số kinh người rồi…nó nói lương nó 50 triệu 1 tháng…cái nầy cái nầy giống như ăn cướp vậy..sao có thể chứ?Lương nàng là giáo sư cập 3 cũng chĩ là 8 triệu…

-Tổng giám đốc mà…công ty làm ăn được…cuối năm còn có hoa hồng…Đức khoe …lúc đầu phó Loan cho nó biết,nó cũng không tin nhưng đây là sự thật…bây giờ nó có rất nhiều tiền…

-Vậy được…chuyện nầy “đạị gia” lo đi ha…

-Không thành vấn đề..bây giờ mình ăn “tân gia”…Đức cười cười…

-Cái gì tân gia…Thủy chợt hiểu..thì ra là vậy…Lúc nầy Đức ôm nàng,hai tay bắt đầu sờ mó lung tung…

-Khoan đã..chưa khóa cửa…Thủy cảnh giác nên “chống chế”…Lúc nãy trêи xe nó mơn trớn khiến nàng đã “động đực” rồi…bây giờ lại mò mẩm thế nầy…phía dưới của nàng bắt đầu ươn ướt rồi…

-Ừm được…Đức nhanh nhẹn hối hả ra ngoài gian nhà trước khóa cửa cẩn thận rồi nhanh chóng quay vào trong..vừa đi vừa thoát y…chẵng mấy chốc trêи người chẵng còn mãnh vãi…con ƈôи ȶɦịt đong đưa qua lại ,căn nhà riêng của “hai người” làm nó hưng phấn…thình lình Đức nhớ lại lần đầu tiên làm liều đè thím ba đụ…đó là lần khai cu đầu tiên bước vào đời…

Thủy cũng hưng phấn không kém…cũng có cãm giác căn nhà riêng tư của hai người…quần áo trêи người cũng nhanh chóng vung vãi trêи nền nhà…

Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giửa căn phòng..trong tư thế đứng…ôm nhau hôn hít…rồi Đức ngồi xuống úp mặt vào vùng tam giác,Thủy gác một chân lên vai thằng cháu tiện cho nó ghé miệng vào giửa hai khe thịt đã và đang ướt đẫm…hai tay nàng ghì mạnh đầu tóc nó siết mạnh vào…Một lúc lâu sau,hai thím cháu ngã nằm ngay trêи đống quần áo ,ngược đầu nhau… tiếng bú ɭϊếʍ có thể nghe rỏ mồn một…

Sau đó là tiếng rêи rỉ đầy thõa mãn của người đàn bà hồi xuân và tiếng ma xát của hai bộ phận sinh ɖu͙ƈ …Đức nắc bạo,nắc liên tục,vừa nắc hai tay vừa ‘vày vò’cặp иɦũ ɦσα của thím mình.Nét mặt Thủy tràn đầy sung sướиɠ,thỏa mãn..nàng chẵng muốn gì hơn…chỉ muốn thời gian ngừng lại,ngày càng dài càng tốt…

Sau gần 3 tiếng đồng hồ ‘quần thảo’,cả hai rúc cục cũng mặc lại quần áo ra về.

-À…chẵng lẽ cứ đóng cữa hoài…không có ai ở?có được không?Nhìn Thủy đang mặc lại qυầи ɭót…lúc nào nó cũng thấy thím mình ‘ngon’ lành…tuy vậy đụ suốt gần ba tiếng đồng hồ mà vẩn chưa ‘phun’,đưa tay mơn trớn cặp ʍôиɠ Thủy,Đức vừa cười vừa ghé tai nàng nói rù rì…Thủy nguýt…

-Không cần lo đâu…có mướn người trông coi rồi..lúc mình không ở đây…trả chút tiền…là hai vợ chồng già ở nhà đối diện..Vừa nói vừa lấy trong ví một cái chìa khóa đưa cho Đức:”có rãnh thì ghé tạt trông chừng một cái cũng tốt”…

-Ừm…à ..cháu sẻ kêu người sữa sang nhà cầu..nhà tắm…mai mốt mình tắm chung…Đức cười ɖâʍ…

-Muốn sao thì sao…Thủy cười…

Chiếc xe vừa lăn bánh,lần nầy không phải là tay thằng Đức sờ đùi nàng mà là nàng cúi người chồm sang,tay mò lấy khóa quần kéo xuống…:

-Thương thím là như vậy đó… Đức muốn gì cũng chìu….

-Rành “ông” quá mà…lo lái xe đi…cẩn thận đó…Thủy liếc yêu một cái ,rồi vén tóc ..đầu cúi xuống…Khi nãy nó rù rì yêu cầu nàng …lúc nầy cứ mổi lần lái xe là muốn nàng dùng miệng trong lúc lái …

Thủy đã quen rồi…lại thấy thích…đó là tình điệu.

Chi e lệ,khép nép hồi họp đi bên cạnh Đức bước vào trụ sở ủy ban nhân dân…nàng nghỉ hôm nay đến sẻ được tiếp kiến,phỏng vấn rồi về nhà chờ đợi tin tức…nhưng Đức nói tới là làm việc..tiếp kiến,phỏng vấn cái con khỉ gì…

Thật ra Đức chỉ biết đụ thôi,chẵng biết cái con khỉ gì trong các trình tự…ở công ty Đức lập…không phải nó phỏng vấn mướn người…nên cứ nghỉ là vừa ý người nào đó là OK liền…vòng vo làm chi…Tuyết em Lan là một ví dụ điển hình,ngày đầu tiên nó bước vào ủy ban cũng vậy mà…đâu có cái gì phỏng vấn chứ…tới là đi làm…

Đức trực tiếp đưa Chi lên thẳng nơi mình làm việc…

-Đã tới rồi à…Ngọc “đon đã” đón chào…đưa mắt nhìn Chi rồi đảo qua Đức…ámh mắt thân thiết…hai người đã đụ qua rồi,ánh mắt nàng như muốn dò hỏi…”đàn bà” của cậu à?….hôm qua Việt có nói cho nàng biết hôm nay Đức sẻ mang 1 người tới ủy ban làm việc…Ngọc không biết là nam hay nử…hôm nay nhìn thấy Chi..lòng có chút ganh tỵ..đây là bản tánh của đàn bà…

-Hahaha..Chị Ngọc à..để tôi giới thiệu ha…đây là…chị Chi…à là…

-Đức à…vào đây đi…Việt xuất hiện cắt lời Đức…quay qua Ngọc lảo dặn dò:”chị hướng dẩn người mới tham quan một vòng rồi làm thủ tục dùm tôi…”nói xong Việt nồng nhiệt dẩn Đức vào văn phòng ,rót một tách trà đặt lên bàn …An bài một người vào biên chế ở Ủy ban,đối với Việc là chuyện nhỏ như hột mè,không cần đích thân “ra tay” nhưng Việc cố làm như vậy cho Đức coi…

-Chú Việt à..cám ơn nhiều ha…Đức “đi guốc” trong bụng Việc nhưng người ta đã nhiều lần tỏ thành ý như vậy…có phải mình cũng tỏ thái độ một chút…nghỉ vậy liền cười nói bâng quơ:

-Nghe nói là Chủ tịch Vân sẻ chính thức thượng vị…vị trí Phó Bí thư cũng đang được suy xét, khả năng chú được xếp vào vị trí nầy cao lắm…

Nói tới đây Đức ngừng…hớp một ngụm trà…Chuyện nầy Đức không nói chơi…tối qua đã “báo cáo” thành quả với Nancy ,theo đà phát triển thì Nancy có thể chọn Việt thay vị trí Phó Chủ tịch hoặc là Phó Bi thư,vị trí mà Hải đang kiêm nhiệm …Lẻ ra Vân vừa mới đãm nhiệm chức Phó Chủ tịch không lâu,bước lên vị trí Chủ tịch cũng rất hiếm…nhưng với sự vận động của Nancy,Vân thành Chủ tịch là chuyện đã được xác định,Đức đề nghị cho Việt trám vào vị trí Phó Bí thư thành ủy đang được Hải kiêm nhiệm, Đức lại đề nghị Thảo,Ngọc và Huy vào những vị trí quan trọng khác…như vậy là coi như toàn bộ Thành phố Cần thơ được đặc dưới sự kiểm soát của vây cánh Nancy…

Việt đại hỷ…làm sao lảo không hiểu Đức muốn ám chỉ gì…quả thật không chọn lầm người nha…một trong hai vị trí nầy cũng làm lảo nở mày nở mặt rồi….hiện nay tuy là Chánh văn phòng…nghe thì oai phong nhưng thật ra là “đầy tớ,ô sin” của những người “Bí thư,Chủ tịch thôi…phải nhìn mặt họ mà “sống”…nếu mai nầy mình hoặc là Phó Chủ tịch thường trực,hoặc là phó Bí thư thì khác rồi…càng nghỉ về một tương lai sáng lạng nét mặt Việt càng hân hoan…

-Sau nầy cậu có gì cứ trực tiếp tìm tôi…sẻ thấy biểu hiện của tôi…Việt “cam kết thần phục”…

-Có lẻ là tuần sau đó…thôi không nói nửa…tôi ra ngoài làm việc đây…

-Ừm được được…Có rãnh tới nhà hoặc kiếm chổ nào ngồi xuống làm vài ly…

-Ừm…để coi…lúc nầy bận quá…

Chi sung sướиɠ muốn chết ngất…cứ tưỡng như nằm mơ…phó Chủ nhiệm Ngọc đưa nàng đi một vòng,giới thiệu đồng nghiệp tương lai rồi hướng dẩn nàng hoàn tất thủ tục…chỉ trong vòng 2 giờ đồng hồ..Chi đã trở thành 1 cán bộ nhà nước…sau 3 tháng sẻ có biên chế…rõ ràng nàng không phải nằm mơ..mà là sự thật…

Ngọc an bày bàn làm việc của Chi ngay bên phải bàn của Đức…Ngọc không biết “quan hệ” cũa 2 người nầy nhưng nàng muốn “lấy lòng” Đức…tuy nhiên cũng cãm thấy hơi “ghen ghen” một chút…từ đêm đụ nhau rồi…tâm tình cũng có ít nhiều “biến hóa” muốn chiếm hửu nhưng biết là không thể nào…

Không riêng Ngọc..Ngân cũng cãm thấy “gai gai” trong bụng…Đức vừa ngồi vào bàn,khỡi động máy vi tính liền gởi ‘text chất vấn’:

-“bạn gái cậu à?”

-“Nói bậy…Chị quên rồi sao?tôi đang cua chị mà…”Đức liền gởi text “phản hồi”…mặt cười cười…mắt nhìn màn ảnh.

Cãm thấy mát bụng nhưng Ngân vẩn màu mè:” có quỷ mới tin cậu”…

Đức cười cười..đứng lên vào phòng làm việc của Ngọc…cửa không khóa…nó gỏ vài cái …Ngọc ngẩn lên…làm bộ nghiêm mặt hỏi:

-Có chuyện sao?

-Chị có vài phút?có chuyện cần nói…rồi không đợi Ngọc ừ hử,cứ tự nhiên tiến vào ngồi lên ghế đối diện…hôm kia mới đụ qua hôm nay nhìn Ngọc…ƈôи ȶɦịt trong quần nó lại muốn rục rịch,ánh mắt tham lam nhìn tứ phía..

-Đây là văn phòng đó…Ngọc gắt nhỏ…

-ừm ..biết mà…à nè..có chuyện nói với chị…tôi nghỉ chị nên đãm nhiệm chứa Cục trưỡng Cục xây dựng…nhưng nếu chị muốn vị trí Chủ tịch huyện…là huyện Phụng Hiệp đó…suy nghỉ đi rồi cho tôi biết…

Ngọc hóa đá…cái tên nầy nói chuyện là như chuyện giởn chơi vậy…nhưng Ngọc biết nó tuyệt đối không nói chơi…

Nàng còn chưa kịp ‘tiêu hóa’ thì nghe Đức nói thêm:”nếu chị là Cục trưởng thì thằng cha Huy sẻ làm Chủ tịch huyện hoặc ngược lại…vậy đi nha…nói xong Đức bước ra ngoài…được nửa chừng quay lại cười:

-Chừng nào có thì giờ…ra ngoài ăn cơm?

Ngọc hiểu ý Đức muốn đụ…sung sướиɠ cúi mặt lí nhí:” Ừm…Cậu cứ gọi cho tôi …Khi biết Đức muốn ‘hẹn hò’,Ngọc liền an tâm…nghỉ Đức như vậy đã chấp nhận mình…từ nay lúc nào nó gọi thì nàng sẳn sàng…nghỉ tới lúc nó đụ mình…hai má Ngọc nóng rang,háo hức.

Đức vừa ra ngoài…điện thoại trêи bàn Ngọc liền kêu vang…là Việt gọi tới..tâm tình lảo đang phấn khích,muốn kêu Ngọc ra ngoài đụ…

-Không được..lúc nầy rất bận rộn…rồi cúp máy…

Hôm nay đã khác xưa…so sánh giữa 2 người…Ngọc làm sao có thể cho lảo thỏa mãn?nếu Đức mà biết nàng cho Việt đụ thì không tốt…hơn nửa lảo đụ như gà…Ngọc như phát cơn sốt khi nhớ lại lúc đụ nhau với Đức…Đức trẻ tuổi,bảnh trai lúc đụ lại hùng hục như con trâu…con người luôn nhìn lên…không nhìn xuống mà…Ngọc âm thầm quyết định từ nay dẹp Việt qua một bên…đừng hòng nàng cho lảo đụ nửa…hơn nửa địa vị của nàng sắp thay đổi… Ngọc muốn làm Cục trưởng cục xây dựng…nghỉ không lâu nửa sẻ được thượng vị…một viển ảnh tương lai tốt đẹp,nhà lầu xe hơi ,tiền vô như nước…Ngọc kiên định…thầm nhủ..từ nay sẻ bám Đức không rời…

Ngọc khước từ cúp máy khiến Việt ngẩn ra…nhưng chuyện nầy không làm lảo cụt hứng…liền bấm di động gọi cho Linh …

Từ lúc biết được Toàn bị tống qua Úc…Linh rủa 3 đời tổ tông hắn,rủa cái thằng trông mặt sáng sủa mà ngu như heo…mấy lần xúc phạm nhân vật “khủng như Đức…chưa chết là may rồi…Linh “dẹp” Toàn qua một bên…Lúc nầy Linh cũng đang ngồi tán gẩu với đồng nghiệp cho qua ngày..đại đa số nói chuyện trêи trời dưới đất như là mua sắm chổ nào rẻ,ăn cái gì chổ nào ngon,chổ nào dở tệ…

Đang bô bô cái miệng…tiếng di động vang lên…liếc nhìn màn ảnh..Linh cười mím chi nghỉ :”mới 10 giờ thôi mà…”liền bắt máy ,đi tới một góc phòng…

-Có chuyện gì..lâu quá mới gọi đó ha…

Việt và Linh,cũng như Ngọc từng là bạn học cùng khóa ở đại học Cần thơ…Lúc trước,Linh đi ‘hàng hai’không những cho Toàn đụ mà cũng cho Việt cởi…có điều là thỉnh thoãng Việt gọi cho Linh..không thường như Toàn…lâu lâu Việt gọi Linh,hai người ra ngoài ăn cơm rồi mướn khách sạn …

-hahaha..em khoẻ không?có rãnh ra ngoài ăn cơm?

-rãnh thì có rảnh …nhưng mà sao lại có nhả hứng vậy?Linh hí hững…đã lâu không có mùi ƈôи ȶɦịt rồi…thiệt là khó chịu…hôm nay Việt gọi thật là đúng lúc nhưng nàng cũng ‘quạnh quẹ’ chút chút…

-hahaa…gặp nhau rồi nói…sao hả?

-Ừm..được…chừng nào?

-Chổ củ…nhanh nha…Việt thúc ɖu͙ƈ…nghỉ tới đã lâu không đụ Linh…cãm thấy ƈôи ȶɦịt dần cứng lên.

Việt ra sức nắc….hôm nay lảo có tin vui nên rất phấn khởi,cãm thấy sung nên nắc bạo…Linh đã lâu không biết mùi ƈôи ȶɦịt,hôm nay được Việt nắc bạo nên ɖâʍ thủy tuôn ra lai láng,hai chân Linh như hai gọng kèm cặp lấy lưng Việt,mổi lần lảo “nhấn” tới,nàng ra sức “quấu” thêm vào….Hôm nay Việt cũng thấy lảo đụ dai hơn bình thường,lảo lấy làm tiếc là Ngọc hôm nay không thấy sự dẽo dai của lảo…

-Nè…sao hôm nay “khủng khiếp” vậy..có chuyện gì vui à?Linh nét mặt đầy thỏa mãn,tán thưởng Việt…không biết sao hôm nay lảo mạnh vậy..làm nàng sướиɠ hết biết…liền buột miệng khen.

-hahaha..đúng vậy…đúng là có chuyện mừng..nè..nói cho em biết nhưng em phải hứa là tuyệt đối giử kín cho tới khi có tuyên bố chính thức.Cười xong Việt nghiêm túc nhìn Linh nói…lảo không thể giử kín..cần phải chia xẻ với ai đó…

-Y da…được rồi..nói nghe cái coi…Linh thúc giục…

-Anh..anh sẻ lên làm Phó Bí thư…Việt nói nhỏ…làm như sợ ai nghe…

-Hả..thiệt?Linh chưng hững rồi mừng rở,nếu như vậy thì nàng cũng có thể trèo cao một chút…đã đến lúc dựa hơi được rồi…không uỗng công cởi quần cho lảo đụ bấy lâu…

-ừm…em đừng lo..sao nầy sẻ có lợi cho em…Việt như đi “guốc” trong bụng Linh…nhanh chóng hứa hẹn…

-Có chắc không vậy? sao đột ngột vậy?chưa hề nghe anh nói tới…có phải là tìm được chổ dựa ngon lành không…ụa khoan đã….Linh chợt nhớ tới người kia đang “công tác” chổ của Việt…không sai..rỏ ràng Việt đã “bắt cầu” được với hắn…100/100 là như vậy…bất giác Linh hít một ngụm khí lạnh…quá cường đại a….

-Ừm…chắc…anh chỉ chờ tin chính thức từ ban tổ chức cán bộ…Việt gật đầu…

-là nhờ hắn?Đức tổng của ‘Đức lập’?….Linh buột miệng kêu lên.

-Em biết hắn sao?Việt ngạc nhiên hỏi…

-Nghe nói củng nhờ hắn mà lảo Hải và mụ Vân thượng vị…

-Ừm…anh nghỉ không phải chỉ có mình anh…mình chờ coi…

Linh suýt xoa…mình thật xúi quẩy…không có cơ hội tiếp xúc…nếu không mình cũng sẻ có cơ hội thăng cấp…mụ Vân cỡi quần cho hắn đụ mình cũng làm được mà…nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Linh cũng biết mình chưa đủ phân lượng,so với Vân..chênh lệch không ít đấy…Linh dù sao cũng đã lăn lộn trong thể chế lâu rồi…nên biết làm cách nào…hiện nay Việt là chổ dựa vững chắc nhất rồi…nghỉ vậy liền cầm ƈôи ȶɦịt Việt bỏ vào miệng ɭϊếʍ láp…rỏ ràng đang muốn thể hiện một chút lòng thành…

Mới vừa phun chưa lâu…ƈôи ȶɦịt đang xìu mặc dù tâm trạng đang rất tốt nhưng cũng không phải muốn cứng thì cứng đâu à…Linh “ra sức” bú ɭϊếʍ một hồi lâu ƈôи ȶɦịt Việt nhưng vẫn mềm như cọng bún,lảo thì sướиɠ rồi,chỉ tội cho Linh mõi cã miệng nhưng chẵng dám ngừng,nàng sợ Việt “bất mản” thì sẽ là công dã tràng…Linh hy vọng cái chức Phó Chánh văn phòng thôi…nàng không dám mơ nhiều hơn,mai nầy Việt sẻ là Phó Chủ tịch thường trực…không phải chỉ là một cái nhấc tay thôi sao?

Việt làm sao không biết Linh nghỉ gì,lảo thản nhiên lim dim ngủ…trêи đời không có gì miển phí…bú đi Linh,bú nửa đi Linh…Việt lẩm bẩm trong đầu.

Có công mài sắt có ngày nên kim…Linh kiên nhẩn gục gặc đầu,mút ɭϊếʍ một hồi khá lâu…cuối cùng con ƈôи ȶɦịt của Việt cuối cùng cũng hùng dũng ngóc đầu muốn “khai chiến”…Linh bà tám mừng muốn khóc…cuối cùng cũng sắp xong rồi…tốc độ gục gặt đầu tăng dần…chẵng bao lâu miệng nàng đầy chất lỏng trắng đục…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.