Hôm nay Tâm không đi làm,từ tối qua đến giờ,người khi lạnh khi nóng,đầu nhức mắt hoa nên sáng giờ nằm trêи giường,miệng khô,bụng lại đói meo…cố gắng xuống giường kiếm gì ăn lót bụng,đang từng bước xuống phòng bếp thì có tiếng mở cửa,nguyên do là nàng có đưa cho Đức chìa khóa nhà nên nó mở cửa bước vào,trêи tay đầy túi xách có mùi thức ăn thơm ngào ngạt,Đức biết Tâm bệnh nên lúc ở nhà hàng,nó không quên gọi vài món mang về cho nàng…vừa bước vào thấy Tâm đang đứng giửa nhà liền để mọi thứ lên bàn, nhanh chóng tới đở hai tay nàng trách…
-Đi đâu vậy?sao không nằm nghỉ?
-Đói bụng mà…kiếm gì ăn rồi uống thuốc….Tâm thấy ngọt ngào,không uổng công mình thương nó như vậy..
-Không cần kiếm đâu…Đức mua đủ hết rồi,nè..muốn ăn cháo có cháo,muốn canh có canh,có cơm có mì xào…chỉ cần để trong tủ lạnh.khi nào muốn ăn thì hâm nóng với lò vi sóng là được rồi..mai lại đem tới nữa..không cần lo không có gi ăn ha…bây giờ ăn gì Đức hăm nóng cho…ngồi đi…nhanh lắm.
Cơn nhức đầu,nóng lạnh bỗng nhiên biến mất,Tâm thấy khỏe hơn bao giờ hết,lòng ngọt ngào cãm động không thôi,nhất thời nói không nên lời…Đức hâm nóng thức ăn ,vừa phục vụ ‘người đẹp” vừa kể chuyện hợp đồng cao tốc,cũng không quên kể chuyện “cười” sáng nay do cái tên Tân mang đến…
-Cái cô nàng Tuyết gì đó…có đẹp không? Tâm nhìn Đức cười “mim chi” hỏi…
Đức ngẫn ra…”chết mẹ “ rồi…nụ cười nầy có kèm theo “vạn tiễn xuyên tâm”nha…bèn “trấn tỉnh” trả lời:
-Coi cũng được..mà đẹp hay không có quan hệ gì…chủ yếu là làm được việc hay không thôi,đẹp mà vô dụng thì cũng như không..nè..nè ăn đi đừng để nguội…nó cầm một muỗng cháo đưa tới miệng Tâm…nàng mở miệng cho nó đút cháo như đứa trẻ…Giác quan thứ 6 của người đàn bà khiến nàng có cãm giác bất an về cái người tên Tuyết này và cãm thấy bị uy hiếp 1 cách vô hình.,nghỉ tới đó chẵng biết vì sao cả người như tràn trề “sinh lực “ khỏe” hẳn lên,không tự chủ được bất giác đưa tay rờ đũng quần thằng Đức…
-Dì Út..Đức ngẫn ra..chuyện gì đây? Đang bệnh đó nha…không phải chứ?muốn đụ?nếu không thì sờ cặt mình làm gì?
-Dì…dì khỏe nhiều rồi…Tâm lí nhí nói như muổi kêu ,tay kéo phẹc mơ tuya quần của thằng Đức xuống,quyết tâm làm sao trong phương diện này…không ai là “đối thủ” của nàng được…
-Kỳ lạ nha…chẵng lẻ lúc đàn bà bệnh thì khả năng trong “chuyện này” tăng vọt?Đức tự hỏi,ậy sao cũng được mà…ứng chiến thôi…biết đâu đụ xong một cái bệnh khỏi hẳn?hắc hắc hắc…vậy thì đụ thôi…không ngại đâu,đầu nghỉ ,tay sờ bóp mò loạn lên…chẵng mấy chốc Đức cãm thấy cái nầy …cái này không phải là đi thăm người bệnh nha mà là tới đây đụ đúng hơn…nếu ngày mai dì Út khỏe mạnh đi làm bình thường…như vậy có thể nói là “đụ” cũng là một phương pháp chửa bệnh chứ hả?hắc hắc hắc…
Đức đứng nhìn xuống thấy Dì Út đang bú cặt nó mà thắc mắc…có cái gì đó không bình thường…sao hôm nay lại mãnh liệt như vậy nhưng mà quá đã…càng ngày càng tiến bộ nha…coi bộ những người kia cũng phãi học hỏi từ dì Út rồi…cũng nhờ mình có tài “huấn luyện” nha.
-Sớm vậy?khuya về không được sao?Thấy Đức lui cui mặc lại quần áo ,Tâm nũng nịu ôm choàng cổ nó tay cứ nắm cặt dụ dổ… không cho Đức mặc qυầи ɭót vào……lúc Đức mang thức ăn tới nhìn nàng như “chết rồi” vậy,một trận đụ thôi liền hết bệnh?Đức thiệt mở rộng tầm mắt …cũng có thể lắm chứ biết đâu tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình không chỉ “bổ dưỡng” lại có thể “kháng sinh”?nếu không làm sao có thể giãi thích dì Út sau khi “nuốt” liền khỏe? Nếu “đăng tin nầy lên “phây bù” (Face book) thì sẽ được triệu người tham khão nha…hahaha nói chơi cho vui thôi…không dám…không dám..thiên hạ ném đá lổ đầu .
-Ậy..tối nay phải thảo luận với đám nhân viên một chút,chuẩn bị cho tháng tới người của Cục cầu đường quốc gia tới thẫm định..quan trọng lắm…phải lên kế hoạch cho hoàn hảo mới được.Đức lại xạo một hồi…Sáng nầy,nó đã hẹn với Loan,mời nàng đi ăn xong rồi “đụ ủy lạo” coi như “đền bù” công lao làm việc cực nhọc của Phó tổng…khặc khặc khặc..xù ai thì có thể,chỉ có hai người người không thể xù “đụ” …người thứ nhất là Nancy người thứ hai là Phó tổng Loan.
Tâm nghe có liên quan đến chuyện kế hoạch xây dựng con đường cao tốc mới chịu cho nó mặc lại quần áo ra về tuy nhiên cũng “vùng vằng” ngắt véo con cặt kia một hồi mới chịu hoàn toàn buông ra.
….
Lúc ra khỏi nhà hàng,Đức danh chánh ngôn thuận mang thức ăn cho Dì Út cũng là thư ký của công ty…ai cũng không nghỉ rằng nó vừa “bị bắt” đụ một trận .Phó tổng thấy Tổng Đức liền lòng nở hoa trong bụng nhưng mặt ngoài thì làm nghiêm…
-À nè…cái cô Tuyết gì đó ..khi nào đi làm vậy?Đức kiếm chuyện cho có chuyện nói thôi,đối với nó khi nào bắt đầu đi làm …không quan trọng.
-Chuyện gì?sao lại để ý vậy?có hứng thú với cô ta sao? Loan châm chọc…
-Hứng thú?còn khuya…cô ta không phải là tuýp người tui thích …rồi hạ giọng nói tiếp:”tui chỉ có hứng thú với người thành thục kinh ngiệm như Phó tổng thôi à…Thiệt đó..không sạo nha…càng ngày càng mê Phó tổng…đối với tui,cô là đệ nhất mỹ nhân trong công ty này.
Đàn bà là động vật dể bị lường gạt nhất mặc dù đã từng trãi tới đâu đi nửa,Loan không ngoại lệ,nghe Đức nói liền cãm thấy ngọt ngào…tuy nhiên mặt ngoài vẩn còn “đanh đá”:
-Như vậy tui so với cô Lan hồi sáng thì sao hả?
-Cái gì đây?nè nè…ăn bậy thì được chớ có nói bậy nha …sẽ chết người đó….Đức “đổ mồ hôi” chối lia lịa…bà cô nầy đúng là yêu nghiệt nguy hiễm mà…sao cái mủi lạ thính vậy?
-Đừng có chối nha…cô ta nhìn cậu là tui biết rồi…không cần phải dấu đâu,không liên quan tới tui,cậu coi chừng Nancy kìa…Loan ra vẻ “rộng lượng” vì chuyện không liên can tới mình.
Đức là ai chứ?kinh nghiệm “đầy mình”,mấy cái bẩy nầy không dể làm Đức mắc vào đâu…nó tỉnh bơ:
-Vàng thiệt không sợ lửa…để mai mốt cô sẽ biết thôi..À nè…cô có kế hoạch gì cho tháng tới hả?Nancy có nói mình cứ cố gắng làm…không cần phải sợ…hợp đồng nắm chắc trong tay rồi nhưng cũng không thể sơ sài quá,như vậy sẽ rất khó coi…cô nói có phải không?Để “né đạn” của Loan tiếp tục bay tới Đức liền chuyển đề tài…
Loan cũng không ngu,biết Đức “né đạn” của mình nhưng nàng cũng chỉ là nghi ngờ thôi ,nghe Đức nói về chuyện tháng tới,trầm tư một chút nói.
-Mốt tôi về Sài gòn 3 bửa… thứ hai trở xuống rồi bắt đầu…Nancy nói như vậy cũng tốt,không có nhiều áp lực,nhưng không thể làm cho qua quít.
Đức vừa nghe vừa gật gù ra vẻ hài lòng…không phải vì ‘chuyện công” mà là hài lòng vì đã thành công lèo lái câu chuyện đi hướng khác…Đối diện với đàn bà như Loan thì phãi tuyệt đối đề cao cãnh giác nếu không là sụp bẩy liền.
-vấn đề là 2 công ty của ba và chú cậu…2 người đó phãi có mặt tại đây hoặc chỉ định người phụ trách rỏ ràng…Loan nói tiếp…
-ừm..cại chuyện này tôi sẻ nói với họ…À bây giờ hơi đoi đói nha…mình đi được chưa?Dù sao đụ với Tâm cũng tốn sức nên Đức cãm thấy đói…
-Mới ăn hồi trưa mà..sau mau vậy lại đói rồi…Loan nào biết Đức vừa đụ một trận chứ…
-Ậy,tui là thanh niên trai tráng mà…cũng 5 giờ chiều rồi…đi được rồi…
-Có chổ nào đặc biệt không? Trêи xe Đức hỏi.
-Cậu quyết đinh đi…Loan ngả người lên ghế lim dim như muốn ngủ…
-Nhà hàng Hoa Cau…Hoa Sứ…thôi chọn Hoa Sứ đi tại vì có bản nhạc “Hoa sứ nhà nàng” chứ chưa bao giờ nghe Hoa cau nhà nàng nha…..tới đó chọn cái bàn nhìn ra mé sông…gió mát khung cảnh không tệ…lãng mạn,thơ mộng,xong tối nay về nhà cô ha..vừa nói tay trái vừa lái xe ,tay phải đặt lên đùi Loan sờ soạn…
– Coi chừng đụng,lo chạy xe đi… làm như thiếu thốn í…Loan nói xong quay mặt dấu nụ cười hài lòng của mình,càng ngày cãm thấy ở gần thằng nhóc này nàng càng cãm thất rất vui vẻ.
-Tình điệu đó mà…Đức trơ tráo cười hề hề…tay vẩn sờ đùi,nếu không phải đang lái xe chắc là bàn tay thọc thẵng vào tới bến rồi…
Sau buổi bàn giao diễn ra tại Thành ủy…Bí Thư hải và Phó Chủ Tịch Thường trực Vân chính thức đám nhiệm chức vụ mới…đây là thời đại của Đoàn văn Hải…mọi người điều hiểu như vậy…cách đây vài hôm,Hải còn oán giận việc Phó chánh văn phòng Thu Vân,một thuộc hạ dưới quyền đột nhiên “nhãy lên”ba bước ngồi cùng bàn với mình nhưng nay lảo đã hiểu…”Bề trên” đã an bài cho lảo một “đồng minh” quan trọng trong hội nghị Thường ủy…vá lại Hải cũng rất hài lòng với Thảo…người nầy bú cặt không tệ lại “nuốt’…cái nầy Vân không bằng…coi như “mất trái quýt lại được trái cam”.
Phó Chủ tịch Diễm sau buổi bàn giao “oán” giận không kèn không trống lặng lẻ ra ngoài Đà nẵng nhậm chức…không một buổi “đụ” từ giả… Hà ‘tường thuật’ lại với giọng oán giận không kém…có điều là Hà không đi theo chồng nhậm chức …lấy cớ là không muốn bon chen nữa,muốn an nhàn ở lại Vỉnh Long…trong điện thoại lại “thòng” thêm một câu”mai mốt hai dì cháu sẽ “thường xuyên thăm nhau” ha…Đức hiểu ý mà…hắc hắc hắc…không thành vấn đề đâu.Cũng như câu “Phù sa không chảy ruộng ngoài” thì “cặt Đức sẽ ưu tiên cho người nhà thôi…
Hôm nay là ngày đầu tiên Thu Vân đi làm với tư cách là Tân Phó Chủ tịch thường trực..Trong bộ y phục OL,đôi kiếng trắng,bước đi khoan thai uyển chuyển,thân hình hấp dẩn khiến cặt trong quần của nhiều thằng cán bộ ɖâʍ dê trong khu vực Ủy ban nhân dân rục rịch nhưng chỉ là trong lòng thôi,ngoài mặt thì rất là thành kính,lể độ cúi đầu chào khi thấy nàng,những “bà tám” như Linh cũng rất nhiều,ai cũng nhìn Vân với ánh mắt thân thiết nhưng đại đa số trong lòng họ thì vô cùng đố kỵ ganh ghét…
Vân cũng vậy mà,trước kia người ta chào mình thì nàng cũng niềm nở chào lại đáp lể,lại tỏ ra bình dân thân thiết gắn bó với “đồng nghiệp”…dù sao cũng là làm chung cơ quan tuy là chức vụ có khác biệt một chút thôi,nhưng nay đã khác rồi,nàng hôm nay là lãnh đạo cao tầng đấy,có ảnh hưỡng đến hướng đi của thành phố,lãnh đạo phải có uy nghiêm của lãnh đạo,cho nên hôm nay những người “xưa” niềm nở thân thiết chào,Vân chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lể…lãnh đạo mà ..phải thế chứ.Đó là “khí thế” của lãnh đạo…
Văn phòng này là văn phòng trước kia của Chủ tịch Diễm…tuy nhiên bàn ghế đều là mới và nhập từ nước Ý về,cách trang trí đều theo phong cách Âu châu…đó là ý của Vân và…người theo ý Vân hành sự chính là Thảo…tử địch trời sinh của nàng,nghỉ tới đây Vân nhếch miệng cười thích thú,người ta nói 30 năm Hà đông 30 năm Hà Tây rất đúng mà,hôm nay Vân “trêи cơ” con đượi kia nhiều…à nghe phong thanh “nó’ đã qui thuận và đang núp dưới “dái” lảo Hải…Vân bật cười thích thú…nghỉ : “từ từ đi..bà đây sẻ chơi với mi”.
Đang miên man đắm chìm trong vinh quang thì nghe tiếng gỏ cữa…Vân ngiêm trang nói giọng ra:
-vào đi…
Thảo nhanh chóng bước vào cười tươi…
-Chủ tịch Vân..xin chào…tôi tới đây xin chỉ thị về việc tuyển thư ký cho chị…không biết tiêu chuẩn của chị ra sao…
Không trả lời gấp…Vân gỏ gỏ ngón tay trêи bàn ra vè đâm chiêu suy nghỉ thật ra nàng đang hả hê trong bụng, “nó” đang đứng chờ chỉ thị của nàng a…đã quá sướиɠ quá đi.
Chủ tịch Vân đang suy nghỉ,Chánh văn Phòng Thảo không dám thở mạnh chỉ đành đứng im lặng chờ…người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu…biết là như vậy nhưng khi thấy “con đượi” kia “hống hách” ngồi gỏ ngón tay suy nghì khiến Thảo giận suýt hôn mê bất tỉnh vì giận nhưng bề ngoài vẩn làm ra vẻ thành kính chờ lệnh…
-Chuyện này..tôi sẽ suy nghỉ thêm…chị chọn tôi ba người đi..tuỗi không quá 40,Có bằng cấp Đại học,à tốt nhất là người bản địa…tôi sẽ chọn 1 trong 3 gười này…tạm thời là như vậy…
-Vậy được..nếu không còn gì nửa tôi sẻ đi thu xếp…
-Ừm đi đi..à cho tôi tách café….
-dạ được…Thảo cúi người quay lưng bước ra ngoài căn dặn một phụ tá mang vào cho Chủ tịch Vân tách café xong tiến về phía phòng mình…đóng cửa lại Thão mặt xanh mét vì giận…
Vân hả hê…cuối cùng củng có ngày này…nàng lấy di động gọi cho Đức…cú gọi đầu tiên của Chủ tịch Vân là gọi cho thằng Đức…
Chiều hôm qua sau khi ăn tối ở nhà hàng Hoa sứ về,Đức liền đưa Loan về nhà nàng rồi cứ đè Phó tổng mà đụ đến gần 11 giờ đêm mới mò về nhà minh.
Vậy mà sáng nay,Đức lại đang đụ…trêи giường,Nhàn nằm ngửa,hai chân gát lên vai Đức trong khi nó ra sức dập,hai иɦũ ɦσα tưng tưng theo nhịp nhanh chậm,hai mắt nhắm khít,miệng rêи ư ư ,hai tay bấu chặt vai nó chứng tỏ nàng đang sướиɠ …
Số là sáng nay thức giấc thấy quần thằng con “dựng lều”,buổi sáng mà,đụ giờ này là sướиɠ nhất nên không do dự chút nào,đưa tay kéo quần nó xuống,cầm cặt dùng lưỡi trêu đùa một chút rồi ngậm vào,không ngậm thì thôi nếu đã ngậm rồi thì khó mà nhả ra nha…cứ thế mà đầu gục gặt lên xuống.
Thanh niên trai trẻ thì khác với người trung niên hoặc người già,cặt cứng buổi sáng là chuyện thường tình, trong tình trạng mơ màng lại cãm giác cặt mình được bao phủ trong một khung trời ấm áp Đức dần dần thức giấc…bên ngoài trời lại đang mưa…lúc nầy đụ là sướиɠ nhất…vì vậy nằm hưỡng thụ một hồi..hahaha mẹ ăn gian nha,sáng hôm qua đụ rồi hôm nay lại muốn?cũng được thôi…ưu tiên cho mẹ ha…liền ngồi lên tay bóp иɦũ ɦσα,tay sờ ɭ*и miệng bú ɭϊếʍ một hồi lâu,đút cặt vào dập…đang dập thì di động reo lên…tuy vậy vẫn không ngừng,chỉ đưa ngón tay lên miệng ra dấu bão Nhàn giử yên lặng,nó thì vừa bắt điện thoại vừa dập…
-Alô…Chủ Tịch Vân..xin chào…xin có chuyện gì chỉ dạy đây…
-Cậu đừng có nói vậy nha…không dám đâu…Chỉ là khi nào tôi có cái hân hạnh được mời cậu bửa cơm vậy?cậu đừng từ chối đó nha…không mời được cậu tôi cãm thấy làm sao ấy…giọng Chủ tịch Vân nũng nịu vang lên…
-Hahaha..Chủ tịch đã nói như vậy thì tôi không có lý do gì từ chối …Chị cứ nói thời giờ địa điễm tôi sẽ có mặt mà…
-Vậy thì hay lắm ..chiều nay được chứ?…7 giờ chiều tối..gặp nhau ở nhà hàng Sao Hôm không gặp không về…
-Được…tôi sẽ đến đúng giờ…cám ơn Chủ tịch Vân trước nha…Xin Chào..Chiều gặp.
Tắt di động liệng qua một bên,Đức cúi xuống miệng ngậm đầu ti bầu иɦũ ɦσα nầy tay bóp bầu иɦũ ɦσα kia,người tiếp tục bom lên xuống trêи cơ thể của Nhàn,hai tay nàng ôm sát lưng,hai chân quập lấy ʍôиɠ nó siết mạnh…
…
Buổi tối nếu thích gió mát trăng thanh,thích nhìn sông nước trong khi nhấm nháp rượu và thức ăn ngon thì nhà hàng Sao Hôm là lựa chọn không tệ,vì vậy Vân chọn nơi nầy…Chiếc áo đầm màu hồng nhạt,cổ choàng khăn,xách tay tất cả tạo cho nàng một sắc thái trẽ trung sinh động…đêm nay Vân muốn Đức đụ nàng bằng mọi giá nên bỏ công chưng diện trang điễm sao để tăng sức thu hút,Long nhìn vợ chãy nước miếng nên tỏ ý muốn đụ 1 cái…
Bây giờ đã khác xưa rồi…trước kia bú cặt lảo Hải là muốn lên chức ai dè người giúp mình thăng cao không phải là lảo …trước kia cho Long đụ là vì đôi khi cần giãi quyết sinh lý…nay địa vị đã thay đổi…đã đến lúc gạt hai người nầy qua một bên,muốn đụ nàng?muốn nàng bú cặt? tốt hơn là quên đi cho dù là ai cũng vậy…Vân chỉ nghỉ đến một người và làm sao để hắn đụ mình:Đức tổng.
Long thấy vợ không cho đụ lòng căm tức nhưng lảo bản tính hèn hạ,sợ cái chức Phó Chủ tịch thường trực nên đành bấm bụng cười giả lã coi như không có gì,quan mới lên nhiệm thường có khuynh hướng lấy uy,tạo uy tín,giửa Long và vợ tình cãm là con số không,nên nếu chọc giận Vân không phãi là khôn ngoan,biết đâu con vợ này lấy chiêu “đại nghĩa diệt thân” mà khai đao với lảo?kiếm chuyện bới lông tìm vết làm lảo mất chức hiện nay?nếu vậy thì sẽ mất tất cả,bao gồm đám đàn bà trong cơ quan cho lảo đụ bấy lâu .Long không dại dột như vậy.
Hẹn bãy giờ rưỡi nhưng bãy giờ Đức đã tới trước rồi…Đợi chờ đàn bà là phong độ của đàn ông,Loan nói thế…đàn ông để đàn bà đợi mình thiệt là không ra thể thống gì.Hôm nay nó mặc cái quần Jean bạc màu “rách” nhẹ ở hai bên đùi,cái áo T-shirt màu đen thuộc loại hàng hiệu nỗi tiếng Armani…trông thật bắt con mắt…người tiếp tân dẫn nó tới một bàn nhìn ra mé sông do Vân đã đặt trước,giờ nầy đã có nhiều thực khách rồi,người nước ngoài củng nhiều,Đức cãm thấy có nhiều cô đưa ánh mắt nhìn nó với vẽ thưỡng thức muốn câu dẩn.Cũng phải,Đức ngày nay là một thanh niên bãnh trai biết ăn biết mặc,hào hoa lịch sự tràn đầy mị lực nên có sức hấp dẩn đối với phụ nử là chuyện thường tình thôi.
-Tôi đang chờ một người bạn…hay là cô mang cho tôi một ly nước cam trước…Đức nhìn người phục vụ nử nhã nhặn nói với nụ cười nhẹ nhàng.
-Dạ được…cô phục vụ đẹp..nhoẽn miệng cười đáp lời nhìn Đức với ánh mắt có thể nói là “yêu mị thu hồn người” nhưng Đức nào có thấy “tâm ý” của nàng chứ chỉ vì ngay lúc này Chủ tịch Vân đã xuất hiện nơi quày tiếp tân,Đức đưa tay lên vẫy chào…
-Chủ Tịch Vân…tối nay thiệt là tôi được mở rộng tầm mắt nha…chị thật đẹp…Đức nịnh đầm,kéo ghế mời Vân ngồi…lich sự phong độ như Tây…
-Thật sao?nhưng mà dù Tổng giám đốc Đức có nói đùa cũng làm tôi sung sướиɠ với câu nói này của cậu đấy…Vân liếc nhìn Đức nũng nịu trã lời rồi khoan thai ngồi xuống…
“Tổng giám đốc…người này là Tổng giám đốc…sao lại trẻ như vậy?” Yến,run lên thầm ước ao…nàng cũng như bao cô gái khác,hy vọng “chài” được một đại gia cho ấm cúng cuộc đời,nàng lại có nhan sắc,trình độ tốt nghiệp đại học nhưng tìm việc lại không dể chỉ đành làm ở nhà hàng này kiếm sống.Đàn ông thanh niên gặp cũng nhiều nhưng đại đa số là phường “giá áo túi cơm tốt mả rả đám” chứ không có cái khí chất như người nầy…lại nghe người đàn bà này gọi anh ta là Tổng giám đốc khiến Yến mở tròn mắt chú ý cao độ,lòng xúc động nhưng ngoài mặt rất bình tỉnh đứng một bên chờ khách sai khiến…
-Hôm nay coi như ăn mừng chị lên chức Chủ tịch,vậy có phải nên trịnh trọng một chút không?nhưng mà tôi phải nói trước nha…tối nay là do tôi đãi chị,chúc mừng chi…Chị không cần phải khách sáo đâu….còn nếu chị muốn đãi tôi thì chọn ngày khác nha….thế nào?
-Ây..da…đã nói trước là hôm nay tôi đãi cậu mà..nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì được thôi…nhưng tôi có đề nghị là cậu mời tôi bửa tối thì tôi mời cậu uống rượu ăn khuya…mình tận vui hôm nay…ngày khác tính chuyện khác…sao hả?vẽ phong tình vạn chủng,Vân liếc mắt đưa tình nói xong cầm tay Đức ra vẻ thân thiết…
-Được..được thôi..Chủ tịch Vân chị muốn sao thì sao nha…Đức quay sang Yến nói:
-Cô cho 1 chai rượu đỏ…quay sang Vân đề nghị:hay là hôm nay chọn rượu đỏ của Argentina nha…cũng rất là ngon đấy….Đức “sành điệu” giới thiệu ..thật ra nó cũng chẵng biết rượu đỏ cái nào ngon dở,chỉ cần không chua,lại ngòn ngọt là được rồi nhưng làm bộ làm tịch làm cho ra vẻ sành điệu…hù người một chút cho người ta nể mình là chuyện nên làm đấy…Lần trước Vân cũng đã thưỡng thức phong thái sành điệu của Đức rồi,lần này cũng không ngoại lệ.
-Tỗng Đức quyết định đi..cậu là người sành điệu…theo ý cậu là được…Vân nhu mì đáp nhỏ…
Đức quay sang Yến :
-Ừm…chai rượu đỏ của Argintina cô nhé…à nè…cô có thể giới thiệu vài món đặc biệt đặc sắc không?không cần phải tiết kiệm cho tôi đâu…hôm nay tôi đãi người bạn thăng chức cho nên cần phải long trọng…Tôi tin tưỡng cô…Đức cười cười…chỉ Vân nói nhỏ: vị nầy là tân Chủ tịch thành phố đó…phục vụ cho tốt vào…nếu được Chủ tịch thưỡng thức biết đâu sẻ có nhiều chổ tốt đấy…
-Cậu thiệt là…Vân vui sướиɠ ngắt nhẹ tay Đức…rồi nhìn cô phục vụ trẻ nói.
-Vị này là tổng giám đốc của Đức lập công ty đấy,là công ty đang rất phát triển đầy hứa hẹn,cậu ta chỉ muốn lấy tôi làm lá chắn để trêu chọc cô thôi….Có phải không hả Đức tổng?
-Hahaha…đùa chút thôi…đùa chút thôi…
-nếu hai vị đã tin tưỡng như vậy…tôi xin được giới thiệu….Yến chuyên nghiệp đưa ra những món ăn rất hấp dẫn…Đức,Vân cùng gật đầu tán thưỡng…
-Này…Vân hớp một ngụm rượu đỏ…khều tay Đức nói :
-Tối nay ăn xong mình cùng đi uống café hoặc uống rượu nhé…không được chối từ đâu đấy…
-Hả…chị không sợ tôi ăn thịt chị sao?Đức liền giở giọng “dê”…nhưng liền hối hận tự mắng:”mình thiệt là bậy bạ mà…cả đám đàn bà đụ còn không xuể lại muốn dây dưa thêm? …hy vọng chị này không để ý…”Dè đâu Vân nghe nó nói liền “cấu” nó một cái:
-Cậu muốn sao thì sao đi…mắt nhìn nó với ánh mắt đầy “phong tình”…
-hả…Đức ngẩn ra…như vậy…như vậy…mình không có ý nha nhưng đã nhiều lần ɭ*и dâng tới nếu không đụ thì có phải là phí của trời không?có câu nếu “ăn được”thì không nên bỏ uỗng đó mà…kệ đi …tới đâu thì tới.
Đầu nghỉ,tay liền mò dưới bàn,bàn hai người,trong góc tối dưới ánh đèn mờ thật lãng mạn,Vân bỗng giật mình nhưng thích thú khi cãm giác có bàn tay chạm vào đùi mình rồi len lõi tiến đến vùng tam giác trong khi mặt hắn thì đang hưỡng thụ ly rượu đỏ…
-Đức tổng thật là không ngờ đó,cậu thật là quỷ quái…Vân cười ủy mị…
-Chưa hết đâu…còn nhiều cái Chủ tịch Vân chưa biết đâu…Chủ tịch Vân có ngại không?Đức ởm ờ hỏi,bàn tay cứ vuốt ve…tiếc là hai người ngồi đối diện nên không “xâm lược” được nhiều…
-Tôi thật sự muốn biết cậu tuổi trẻ tài cao tới đâu đấy…Vân nhích người tới trước thì thào…Long bú thì tàm tạm nhưng đụ như gà,trong quan hệ với Hải,nàng chĩ bú cặt cho lảo …riêng nàng,phải nói là chưa có lần nào được thỏa mãn nên rất mong đợi lần quan hệ này với Đức,một chàng trai trẽ…càng nghỉ Vân cãm thấy ham muốn tăng dần,trong ánh mắt tràn đầy ɖu͙ƈ vọng…
…
Yến nhìn hai người khách rời đi lẫm bẫm:”Đức Lập …là công ty gì vậy?”
-Người ta đi rồi…còn đứng chết trân đó làm gì…Hương…một người bạn làm chung nhìn Yến trêu đùa…
-Cái gì chứ?nghỉ bậy nói bạ không…Yến đỏ mặt chống chế…
-nè…đừng chối nha,hắn ta đẹp trai phong độ như vậy ai lại không bị hớp hồn chứ…nếu mầy không muốn tao lên à…Hương hăm hỡ…
-Người ta đi rồi…có muốn nằm mơ cũng phải chờ tối về ngủ…bây giờ làm việc đi…
-Bà chị họ tao làm công ty của anh ta đó…nghe nói anh ta rất oai phong,đám con ông cháu cha thấy anh ta như thấy cọp…Hương hâm mộ,hai mắt sáng ngời nói.
-Hả?thiệt?đừng xạo nghe mậy…
-Sao?hồi nãy ai nói tao nói bậy nói bạ?bây giờ muốn moi tin à?không phải miễn phí đâu nha mầy,dù là bạn thân cũng vậy thôi,phãi đãi ăn đãi uống tao mới nói cho nghe,còn nếu không thì đừng hòng,Hương “khinh thường” nhìn Yến bĩu môi.
-Được rồi…sáng mai tao đãi mầy ăn sáng…vậy được rồi chứ gì?
-Một bửa ăn sáng thôi?ít nhất cũng ba hoặc năm bửa mới được…
-Con quỷ mầy sao không đi ăn cướp đi…muốn tống tiền à?Yến “tức giận”.
-vậy mầy có muốn không…đó là giá phải chăng rồi…sao hả?
-Được…mầy nói sao thì sao…Sợ mầy rồi.
Nhìn quanh như sợ có ai nghe Hương nhỏ giọng:
-Tao nghe chị họ tao nói công ty chỉ đang làm rất có tương lai,lại đang cần người,tao học ít,mầy thì khác,có bằng đại học,lại đẹp nữa,đi thử thời vận đi mầy,mầy không tính làm ở đây suốt đời chứ hả?
Yến im lặng…đây là điều nàng đang suy nghỉ…
…
Cho xe chạy một đoạn Đức quay sang Vân hỏi:
-bây giờ mình đi đâu?có ý kiến gì không?
-Cậu quyết định đi…cậu đi đâu tôi đi chổ đó…Vân cười yêu mị,đưa tay qua xoa đùi Đức…
Với cái địa vị Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân mấy năm nay,chắc chắn có nhiều người biết Vân…mướn khách sạn đụ nàng không phải là biện pháp hay,nhà riêng thì không có…Đức liền cười cười,cũng may chiếc xe nầy lúc nào nó cũng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ…Đưa nàng đến khu “vườn địa đàng” thôi…
-Khách sạn không tiện lắm….Đức nhìn Vân nói…
-Ừm…Vân gật đầu,rất hài lòng vì Đức đã nghỉ tới điều này…nhưng rồi bối rối,tốn bao nhiêu công sức để Đức đụ tối nay…sắp thành công rồi,bây giờ mướn khách sạn thì không được …vậy phải làm sao đây?nhất thời tâm trạng rối tung lên…Vân không muốn công dã tràng tối nay ha…
-Chúng ta đi “vườn địa đàng”..Đức cười mím chi nói.
-hả? Cái gì ? “Vườn địa đàng”? Vân mờ mịt hỏi.
-lát nữa rồi biết…Đức nhay nháy mắt cười cười…
Gần 10 giờ tối,chỉ có thành phố giờ nầy thì vẫn còn náo nhiệt chứ nơi đây thì đã yên tính lắm rồi…chung quanh chỉ nghe tiếng côn trùng kêu trong đêm vắng.Thằng Đức thì đã quen quá rồi nhưng Vân thì rất hồi họp…nhìn Đức hạ hai hàng ghế phía sau xe xuống,phút chốc phía sau của chiếc xe biến thành một chiếc giường ấm cúng…Vân chợt hiểu,liếc xéo Đức :
-Có vẻ chuyên nghiệp há?đừng nói với tôi là lần đầu tiên đó nha…
Đức cười hì hì:
-Chủ tịch muốn tôi nói dóc hay nói thậy vậy?có ảnh hưởng gì có phải không?vừa nói nó vừa nắm tay Vân kéo sát nàng ôm vào lòng,tay sờ bóp trêи những vị trí mẩn cãm…hai bàn tay nhanh chóng lòn qua lớp vãi chạm vào da thịt mịn màng mềm mại,Vân cũng không kém,tay của nàng cũng nhanh chóng tìm đủng quần của chàng trai trẻ…bẩt chợt Vân run lên khi bàn tay vừa chạm cục thịt đang cương cứng…cãm giác đầu tiên là không thể tin nổi… lảo Hải,Long chồng nàng…không có cùng “cân lượng” chút nào hay nói đúng ra là kém xa…
Vân xúc động…chưa hoàn toàn trấn tỉnh thì đã bị đẫy nằm ngả xuống chiến nệm vừa được lót khi nãy trêи sàn xe,vạt áo đầm nhanh chóng được vén lên,cái qυầи ɭót nhanh chóng được kéo xuống..Đức ụp mặt vào…
Vân hốt hoãng…
-khoang..khoang…
Nhưng đã muộn rồi…Vân chỉ thấy chổ của nàng bị “con rắn” chui vào quậy ngang quậy dọc làm người nàng như phát sốt,chẳng còn biết gì nữa cũng không màng gì nữa,tay quờ quạng tìm phec mơ tuya quần của Đức kéo xuống ..”Sao…sao khiếp vậy?” đây là ý nghỉ trong đầu khi tay chạm vào cặt Đức,nàng sững sốt rồi kinh hỉ mở miệng ngậm vào…đầu tóc bắt đầu gục gặt lên xuống…
Trước giờ đến nay,đây là con cặt thứ ba Vân biết trong đời nhưng cũng là con cặt làm nàng chết đi sống lại vì sướиɠ…phải nói đây là lần đầu tiên nàng biết cái gì gọi là khoái lạc.Đức đụ dai,cặt lại bự,đang ở thời kỳ trai trẻ sung sức nên cứ hùng hục nắc, đủ mọi tư thế khiến Vân mê mẩn,suốt hai giờ,nàng đã mấy lần lên đỉnh,người mệt lã nhưng vẫn còn ham muốn và thằng Đức cứ từ phía sau mà dập tới…
…
Vân gối đầu nằm trêи đùi thằng Đức,tay đang vuốt ve con cặt trước mặt trong cự ly gần…
-Sao to thế,không ngờ đấy…Vân ngước mặt nhìn lên cười cười…
-Thích không?Đức “nham nhở” hỏi.
-Biết rồi còn hỏi…Vân nguýt yêu…tay không ngừng vuốt ve chừng vài phút rồi ngậm vào…
-Những người đàn bà của Đức …đều nuốt…không biết Chủ tịch Vân có ngại không…Đức cười cười hỏi…
-Vậy sao?người ta làm được tôi cũng làm được mà…Vân “hiếu thắng” muốn “tranh phong” rồi không chần chờ cầm cặt thằng Đức bõ vào miệng…đầu tóc liên tục gục gặt lên xuống…
-Chủ tịch Vân…đúng rồi cứ thế nhé…Cứ từ từ…không cần vội vã gấp rút…ừ,,ừ…đúng rồi…oohhh yeah….