Thằng Đức – Chương 240 – Botruyen

Thằng Đức - Chương 240

Tác giả: Lạt ma
– Chuyện ra sao rồi? Ở đây ai cũng lo hỏi thăm cháu Hiền, lão Hầu gọi nhiều cú điện…

Trình Quốc Huy “biết” mà vẫn hỏi. Qua câu nói nầy, lão khéo léo khoe quan hệ và thực lực, mục đích của là thị uy, muốn cho Bích Trâm biết, ở An Giang này, lực lượng của lão rất hùng hậu, nàng tuy là Tân Bí thư nhưng nếu muốn lập ra thành tích vẻ vang để vài năm sau về “Bộ” thì cần lão giúp một tay.

– Aiz… Anh nhìn mặt tôi thì biết rồi… Tôi thiệt không hiểu mấy người bên Đồng Tháp chắc quá rảnh rang không có chuyện gì làm nên gặp chuyện bé xé to. Con nít bốc đồng thiếu suy nghĩ thôi, có gì nghiêm trọng chứ?

Huỳnh Thanh Cảnh oán giận. Con gái lão là lá ngọc cành vàng mà hôm nay bị đối xử còn tệ hơn đám công dân hạng tư.
– Có cần tôi giúp gì không, hay là để tôi gọi điện với Chủ tịch Nam một tiếng?

Hoàng Trọng khách sáo. Hai ngày nữa, lão ra Hà Nội nhận chức, trước khi đi có rất nhiều chuyện thu xếp nên vô cùng bận rộn tuy vậy vẫn mở miệng nói một câu cho có lệ…
– Ậy… Chuyện nầy sao có thể làm phiền Bí thư Trọng chứ…

Trịnh Quốc Huy nhìn Bích Trâm mỉm cười. Ý muốn nói nàng là Bí thư, tuy chưa chính thức nhận nhiệm sở nhưng có phải nên tỏ một chút thực lực hay không? Là con gái của Chủ tịch Quốc hội mà, hơn nữa từng là Thiếu tướng của Cục C03, chắc chắn quan hệ rộng rãi, nói một câu với bên Đồng Tháp chắc sẽ không thành vấn đề.

Trình Quốc Huy nói câu nầy, tâm cơ rất là quỷ quyệt. Từ lúc con gái của thân tín bị Công an bên Đồng Tháp bắt giữ, lão và Hầu Uông đã gọi nhưng La Định Quốc giả điếc còn Mai Thảo và Xuân Mai lửng lơ cứ theo nguyên tắc mà làm khiến lão cảm thấy mất mặt cho nên nhân lúc nầy gợi ý với Bích Trâm, nếu nàng cũng không làm được thì mọi người sẽ thấy con gái của Chủ tịch Quốc hội, Trung tướng của Cục C03 nay là Bí thư của An Giang mà cũng đành “bó tay” thế thì đừng nghĩ Trình Quốc Huy yếu thế, còn ngược lại thì lão sẽ nói vì lời nói của mình mà Tân Bí thư “xuất mã”… Đường nào lão cũng thu được lợi ích…

Hiểu được tâm cơ của lão, Hương Giang thầm lo lắng cho Bích Trâm, sợ nàng bốc đồng, đây không phải là lúc “ôm” việc vào mình.

Ngay lúc nầy, Uông Hầu “hớt ha hớt hải” đi vào. Sau một lúc hốt hoảng khi nghe tin thằng cháu gây ra họa tày trời, lão tức tốc đến hiện trường nhưng sau đó, bình tĩnh suy nghĩ, tốt nhất là không nên, chờ tình hình lắng dịu một chút rồi sẽ tìm cách sau. Do đó lão chuyển hướng đi xuống huyện Tịnh Biên “công tác”. Trên đường, nghe được tin Tân Bí thư giao chuyện nầy cho Tân Phó Giám đốc Thanh Phượng điều tra, làm rõ khiến lão lo lắng, không phải vì thằng cháu mà là sợ Thanh Phượng khám phá nhiều chuyện khác còn tồi tệ hơn nhiều vì vậy bất đắc dĩ quay đầu trở về với mục đích tìm cách ngăn cản, bằng mọi cách không cho nàng nhúng tay vào vụ nầy.

– Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, trên đường đi xuống Tịnh Biên công tác, tôi được tin xảy ra chuyện lớn nên vội vàng quay trở về… Tôi thiệt không ngờ Uông Phú là người như vậy, các vị lãnh đạo yên tâm, tuy Uông Phú là cháu tôi nhưng Uông Hầu nầy là người công tư phân minh, quyết không dung thứ…

Uông Hầu nét mặt nghiêm túc đầy chính nghĩa, nói một hơi.
– Anh Hầu, ngồi xuống trước rồi nói sau…

Hoàng Trọng từ tốn nói… Lão biết Uông Hầu xảo quyệt nên Hoàng Trọng thầm lo cho Bích Trâm, không biết nàng có thể ứng phó với bộ 3 Huy- Cảnh- Hầu nầy hay không nhưng lão tin rằng Bích Trâm là con gái của Chủ tịch Quốc hội, nên 3 tên nầy sẽ biết chừng mực.

– Anh yên tâm, Bí thư Trâm đã chỉ định Đại tá Thanh Phượng điều tr.a làm rõ sự việc nầy… Nhưng Phó Giám đốc Phượng mới đến An Giang, còn lạ nước lạ cái, anh cần phải hỗ trợ mới được…

Nhìn Thanh Phượng, Trình Quốc Huy tỏ vẻ thân thiết, sợ nàng gặp khó khăn lúc đầu trong công tác nên gợi ý Uông Hầu giúp đỡ… Thật ra lão lo ngại nàng khu ra “hũ mắm” thì mùi thúi bay xa chừng đó sẽ khó mà kiểm soát nên muốn Uông Hầu giám sát.
– Giám đốc Hầu… Mai nầy nhờ ông hỗ trợ nhiều…

Thanh Phượng nhìn ra ý đồ của Trình Quốc Huy, nàng thầm cười lạnh nhưng theo lễ tiết, đứng lên nói một câu.
– Nhất định… nhất định…..
Nghe “Lão đại” nói, Uông Hầu an tâm, thầm nghĩ có mình giám sát, trên dưới là người của mình, vậy thì không cần lo ngại. Vì vậy nét mặt tươi trở lại.

– Aiz… Quên nữa. Anh Cảnh… Chuyện của cháu Hiền, tôi thiệt bó tay…
Nhìn nét mặt bí xị của Thanh Cảnh, Hầu ra vẻ áy náy.

Chuyện nầy, lão nói thật lòng, trước kia với Trần Ngọc Sơn và Thái Kiêm Cơ, chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần một cú gọi là trở thành không có chuyện nhưng với La Định Quốc và 2 con mụ Mai Thảo, Xuân Mai thì lại khác… Lời lão nói như đàn gảy tai trâu khiến lão vô kế khả thi.

– Chuyện của anh Cảnh… Vừa rồi có nói qua… Anh Trọng muốn giúp một tay nhưng tôi thấy anh Trọng rất bận rộn thu xếp nên hy vọng Bí thư Trâm có thể giúp được thì vừa lúc anh tới…

Nhìn Bích Trâm, Trình Quốc Huy từng bước ép sát… Tuy nàng là con của Chủ tịch Quốc hội, ai cũng xem mặt mũi của Hoàng Ngọc Hải nhưng chưa chắc 2 con mụ Mai Thảo và Xuân Mai nể mặt…

Lăn lộn trong thể chế mấy chục năm, lên ngồi ghế Chủ tịch Tỉnh, có thể nói Trình Quốc Huy là cáo già trong quan trường. Lúc con gái Huỳnh Thanh Cảnh bị Công an Đồng Tháp bắt giữ, Uông Hầu đã gọi điện cho La Định Quốc để “chào hỏi” nhưng thái độ của La Định Quốc có vẻ rất kiêng kỵ, thêm vào đó, Mai Thảo làm theo nguyên tắc khiến lão hồ nghi nên bỏ công tìm hiểu sâu xa mới hiểu được sau lưng của Mai Thảo chính là người hầu như “bất khả xâm phạm” Thiếu tướng Nancy. Cho nên Trình Quốc Huy bất dắc dĩ phải “an phận thủ thường”…

Nhưng hôm nay, sự xuất hiện bất thình lình của Bích Trâm làm lão chợt động tâm cơ. Nói nào ngay, nếu nàng không từ “trên” nhảy dù xuống thì chiếc ghế số “ ” đã là vật nằm trong túi của lão cho nên nếu nói lão không hận thì là gạt người. Trình Quốc Huy đang nghĩ quan vừa nhậm chức, ai cũng muốn ra oai, Hoàng Bích Trâm cũng không ngoại lệ, như vậy chỉ cần thổi phòng Bích Trâm, nàng sẽ gọi điện cho Mai Thảo và Mai Thảo là người của Nancy, có nể mặt Hoàng Bích Trâm hay không rất là khó nói,, nếu Mai Thảo nể mặt thì không nói gì còn nếu ngược lại vậy Bích Trâm cảm thấy mất mặt mũi và từ đó có thể dẫn đến chuyện “Thần Tiên” đánh nhau.

Tuy hiện nay, Hoàng Ngọc Hải là nhân vật sáng giá cho vị trí TBT trong nhiệm kỳ tới nhưng bây giờ Bích Trâm “đụng” với Nancy chắc chắn không u đầu thì cũng mẻ trán. Lúc đó lão sẽ không ngại mà “phò trợ” nàng làm nên thành tích, thêm vào đó thằng con trai “sát thủ tinh trường” của lão không ngừng tấn công, Bích Trâm nầy sẽ là con dâu của nhà họ Trịnh và một khi Hoàng Ngọc Hải “đăng cơ” vị trí TBT, lão sẽ là sui gia với TBT… Nghĩ tới đây Trình Quốc Huy âm thầm đắc ý về những toan tính của mình.

Bích Trâm, Thanh Phượng, Phương Trang bắt buôn lậu thì giỏi nhưng về những toan tính quỷ quyệt trong quan trường, so với Trình Quốc Huy, thì cả 3 còn kém một bực nên không hiểu mưu gian của lão. Đức chưa bao giờ gặp Trình Quốc Huy và cũng không phải thần thánh gì mà biết lão nghĩ xa đến như vậy, hắn thấy “chị Hiền” là cô bé ngang tàng ương ngạnh nên muốn dạy đời một chút và nhân cơ hội để Bích Trâm, Thanh Phượng lấy uy tín . Đơn giản là vậy nhừng không ngờ Trình Quốc Huy suy nghĩ thật cao siêu và phức tạp.

Nhưng vấn đề là cho dù có nằm mơ, Trình Quốc Huy cũng không nghĩ tới Nancy và Bích Trâm đều là phụ nữ của hắn, vậy thì làm sao có chuyện “Thần Tiên” đánh nhau chứ. Hơn nữa Bích Trâm và bộ tứ của nàng đều biết chuyện “chị Hiền “chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là do hắn muốn “chuyện bé xé to” để làm chút việc có lợi cho uy tín của nàng do đó chỉ cần nàng cầm máy gọi cho Mai Thảo hoặc Xuân Mai là xong ngay nhưng mà cũng phải “màu mè” một chút cho ra vẻ… Bởi vậy Bích Trâm “cau mày”…

– Phó Chủ tịch Cảnh thật ra là chuyện gì vậy… Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm, không chừng tôi có thể giúp…

– Vậy thì hay quá… Bí thư thiệt là có lòng. Thật ra chỉ là chuyện nhỏ thôi. Con gái tôi có xung đột với một nhóm người, vậy mà bên Công an Đồng Tháp nói nó có ý đồ ám sát cán bộ Nhà nước… Làm gì có chuyện nầy chứ. Tôi biết con gái tôi mà, ngang bướng thì có chứ chuyện ám sát …

Nghe Bích Trâm nói, Thanh Cảnh mừng thầm, ngắn gọn tóm tắt.
– Vậy à? Thanh Phượng… Liên lạc thử với Đồng Tháp nghe họ nói gì…
Sau một phút “do dự” Bích Trâm “miễn cưỡng” nhìn Thanh Phượng nói…
– Dạ được…

Thanh Phượng lấy di động đứng lên bước ra ngoài, ánh mắt liếc nhanh nhìn Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh… Trong ánh mắt có ý cười…
– Thanh Phượng và Thủ trưởng có thể đoạt giải Oscar được rồi.

Hương Giang thầm than, không ngờ Bích Trâm dễ dàng bị khích tướng như vậy… Hoàng Trọng, Trần Thế Minh, Lý Hải nét mặt không biểu cảm,

Tưởng Bích Trâm bị mình khích tướng … Trình Quốc Huy thầm đắc ý. Chưa kịp hội ý với lão Đại nên chưa hiểu “đại cuộc” vì vậy Uông Hầu trong bụng khinh thường. Lão là Giám đốc Sở trấn trụ ở An Giang mà còn không được nể mặt, một Phó Giám đốc chân ướt chân ráo mới tới đây mà muốn giương oai? Rõ ràng là không biết tự lượng sức mình. Huỳnh Thanh Cảnh nghe Tân Bí thư muốn nói một tiếng với bên Công an Đồng Tháp, lão mừng thầm dù sao nàng là con gái của Chủ tịch Quốc hội nhưng khi nghe nàng không trực tiếp mà qua Thanh Phượng, lão vô cùng thất vọng.

Trình Quốc Cường, Trần Chí Hùng, Lý Giang ngồi chung một bàn cách đó không xa, cả 3 dòm chừng lẫn nhau, người nầy quyết không cho 2 người kia chiếm được tiên cơ cho nên mặc dù “người ngọc” trước mặt đó thôi, chỉ cách vài bước nhưng không người nào muốn hành động trước vì biết 2 người kia sẽ bám sát như đỉa mà tìm cách phá, bởi vậy ngồi mà dòm chừng lẫn nhau…

Trước đây, cả 3 rất là thân thiết nhưng từ khi có tin Tân Bí thư là mỹ nhân khó tìm, vẫn còn “Available” và là ái nữ độc nhất của Chủ tịch Quốc hội thì bắt đầu “chém giếŧ”.

– Hai người anh em… Chúng ta không cần phải kiềm chế nhau như vậy mà… Chỉ có lợi cho người khác thôi… Có đúng không?
Trình Quốc Cường mỉm cười… “gợi ý”
– Vậy thì phải nhưng mà anh muốn sao? Người thì chỉ có một… Anh có chịu nhường anh em không?
Lý Giang hỏi móc.

– Chỉ có một? Lý Giang… Anh đui hả? Nhìn kỹ lại đi. Phó Giám đốc Thanh Phượng, Chủ tịch Thành phố Phương Trang còn có 2 người kia nữa cấp bậc cũng là Đại tá… Người nào cũng như Thúy Vân, Thúy Kiều…
Trình Quốc Cường “phân tích”.
– Hihi… Vậy thì anh Cường, anh cứ tự nhiên đi ha…

Trần Chí Hùng cười mỉa… Gã biết nàng nào cũng bá cháy nhưng chỉ có một người là con của Chủ tịch Quốc hội, ẵm được nàng về dinh, một đời vinh hoa phú quý, đường quan rộng mở, không cần phải phấn đấu gian khổ. Một cơ hội như vậy, gả nhất quyết không thể bỏ lỡ.

– Đúng đó. Anh Cường. Tôi thấy Chủ tịch TP Long Xuyên vừa cho anh đó, hình như cô ta cứ nhìn anh hoài…

Miệng nói với Trình Quốc Cường, mắt liếc nhìn Trần Chi Hùng. Lý Giang cười gian. Gã đã có kế hoạch riêng, tên Trần Chí Hùng nầy 2 năm trước làm y tá mang bầu rồi quất ngựa truy phong khiến cô ta phải tự vận. Chuyện nầy nếu có người khui ra thì coi như nó văng khỏi “cuộc chiến” là cái chắc. Còn thằng Trình Quốc Cường nầy, đéo mẹ, gian ɖâʍ vợ người ta, tưởng ai cũng quên rồi sao? Hắc.. hắc… Chỉ cần cho chút tiền sẽ có người đem 2 chuyện nầy đưa lên Facebook, không cần nói thẳng tên, sửa cho na ná là được, chừng đó sẽ coi 2 thằng bây làm thế nào đấu với tao.

Trần Chí Hùng cũng không vừa… Gã đang tìm cách moi ra vụ Lý Giang mua bằng Bác sĩ… Cái gì mà Bác sĩ tốt nghiệp Sorbone bên Pháp, hơn 7 năm trời nó qua Pháp ăn chơi đàng điếm có học hành đéo gì đâu vậy mà tốt nghiệp Bác sĩ? Bác sĩ cái côn ŧhịŧ. Nó có bao giờ cầm dao mổ tim đâu còn dám nói là Bác sĩ Trưởng khoa tim mạch. Bác sĩ cái, côn ŧhịŧ. Đồ dỏm thôi. Còn thằng Trình Quốc Cường này, ŧhao má, lợi dụng chức quyền, biển thủ tiền công quỹ hơn 10 tỷ đồng, khui ra là ch.ết mẹ mầy luôn. Hai thằng bây đừng có trách tao…

Cả 3 đều là cá mè một lứa, kẻ tám lạng người nửa cân.

Trình Quốc Cường đang suy nghĩ ném đá dấu tay làm sao lôi vụ Trần Chí Hùng có đứa con riêng đang sống bên Úc, tuy thời buổi nầy là chuyện thường nhưng Bích Trâm là khuê nữ, làm sao có thể lấy một người đã có con riêng chứ?… Còn thằng Lý Giang mua bằng Bác sĩ. Để tao coi hai đứa mầy lấy tư cách gì đấu với tao.

– Vậy thì không nói nữa… Nà… Cạnh tranh công bằng nha. Ai thắng ai bại, sau nầy mình vẫn là bạn. OK?! Nà lấy nước cam thay rượu. Nâng ly…
Trình Quốc Cường mỉm cười thân thiết nâng ly…
– Hehe… Vậy thì phải… Ai thắng ai bại, sau này mình vẫn là bạn…
Lý Giang cười híp mắt…

– Có câu nầy của 2 anh… Tôi yên tâm rồi…
Đến lượt Trần Chí Hùng tỏ lòng…
Nói tóm lại tên nào trong bụng cũng đầy “gươm đao” chờ dịp giếŧ nhau.
———–

Micheal ngồi cách đó khá xa, luôn canh me, những người đẹp bên cạnh Tân Bí thư em nào cũng bá cháy nhưng chủ yếu là quyền cao chức trọng nên lão chỉ nhắm vào Chủ tịch Thành phố Phương Trang hoặc Phó Giám Đốc Thanh Phượng. Ai cũng được, trừ Bí thư Bích Trâm là dành cho Trình Quốc Cường.

Mục đích hôm nay chỉ cần vài phút gặp mặt chào hỏi để đêm Dạ vũ danh chánh ngôn thuận mời nàng nhảy một bản sau đó từ từ cua tới tay… Không phải chỉ ŧhao cho sướng côn ŧhịŧ mà lần nầy Micheal rất nghiêm túc. Lão đã nhận nơi nầy làm quê hương nên không muốn trở về Mỹ nữa nên muốn lấy vợ mà vợ lão nhất định không phải là người tầm thường, phải có chức quyền bởi vậy Chủ tịch thành phố hay Phó Giám đốc Sở Công an như Phương Trang, Thanh Phượng rất hợp với yêu cầu của lão.

Bởi vậy khi thấy Thanh Phượng bước ra ngoài gọi điện, Micheal cũng đứng lên, làm như tình cờ chào hỏi vài câu để gây ấn tượng với nàng. Thanh Phượng không ngờ mình là đối tượng theo đuổi của lão Mỹ gốc Ýnày. Nhưng thay vì bấm gọi Mai Thảo, nàng bấm số của hắn…

Đức đang ngồi trong phòng thử quần áo chờ đợi… Hắn thiệt khâm phục Kim Khánh đã nghĩ ra cách nầy, sắp xếp cho hắn gặp Thu Lan trong hoàn cảnh như vầy, cho dù thằng Phát có thông minh cũng khó lòng phát hiện.

Trước khi đi Cannada, hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm, mà việc cho thằng Phát biến mất khỏi thế gian nầy là ưu tiên hàng đầu, kế đó là phát triển ra Phú Quốc và chuyện của Ba bé Trúc.
Ngay lúc nầy chuông di động reo, nhìn màn hình, hắn ngạc nhiên khi thấy Thanh Phượng gọi…

– Chẳng lẻ vừa mới ngày đầu đã xảy ra chuyện?
Vì vậy liền bắt máy.
– Alô… Sao rảnh rỗi vậy, Long Xuyện không vui à? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi… Nà… Đừng nói với tôi là bị bại lộ hàng tung đó nha… Haha….
– Thì ra là tại anh trù ẻo… Nà, nói Mai Thảo thả con gái của Huỳnh Thanh Cảnh ra đi…

Giọng Thanh Phượng có chút như làm nũng.
– Cái gì? Chưa được một ngày đã bị lộ rồi! Tôi thiệt phục các cô luôn á…
– Bộ anh tưởng chúng tôi muốn sao? Đừng nói nhiều nữa. Nói Mai Thảo thả con gái của Huỳnh Thanh Cảnh ra đi…

– Cô có phải bị bịnh si khờ của người già hay không vậy? Tôi đã nói là gọi cho Mai Thảo mà. Sao lại gọi tôi chứ?… Ò!… Ô… Thôi hiểu rồi, có phải thấy nhớ nhung nên muốn nghe tiếng nói của tôi hay không vậy?… Hihi…

– Nói thiệt nha… Tôi không có hứng thú với anh chút nào hết á. Anh muốn nằm mơ thì cũng chờ tới đêm ngủ say biết đâu sẽ thấy như vậy.
Thanh Phượng bốp chát không một chút nhún nhường.

– Nghe câu nầy của cô là tôi thấy yên tâm rồi… Hihi… Được rồi, để tôi gọi Mai Thảo… Thôi không nói nữa, tôi bận lắm. Vậy đi nha…

Không đợi Thanh Phượng ừ hử hay bye bye, hắn nói xong cúp máy. Không có thời giờ cù nhầy với “con nhỏ” dở hơi nầy. Tuy vậy vẫn nhớ gởi một hàng “text” cho Mai Thảo để nàng thả “chị Hiền”.
Lúc nầy, bên ngoài có tiếng gõ cửa… Đức vội hé cửa nhìn ra. Thấy một phụ nữ khá xinh nhìn hắn mỉm cười.

– Chủ tịch Đức. Tôi là Thu Lan…
– Ừm… Vào đi…
Hắn mở cửa rộng ra, Thu Lan lách mình vào, trên tay nàng cầm 2 bộ quần áo, theo lời căn dặn của Kim Khánh. Thu Lan biết hắn đang chờ ở phòng thử số 2 vì vậy nàng đến cửa hàng này, làm bộ chọn 2 bộ áo quần rồi cầm vào trong phòng thử…

– Xin lỗi… Chật hẹp một chút nhưng độ bảo mật rất cao…
Đức mỉm cười…
– Không sao… Tôi không thể ở đây quá lâu… Chủ tịch Đức, tánh mạng anh đang bị nguy hiểm.
Không vòng vo, Thu Lan nói thẳng…

– Chuyện nầy tôi không ngạc nhiên, chúng ta từ từ nói… Trước hết tôi muốn biết tại sao cô giúp tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau…

– Anh lần đầu thấy tôi nhưng tôi đã nhiều lần thấy anh chỉ là 2 thân phận khác nhau. Anh tin hay không tin cũng được. Tôi không phải giúp anh mà là tự giúp mình thì đúng hơn…
Thu Lan thở dài…
– Tự giúp cô? Nói rõ chút đi…
Đức sửng sốt…

– Giữa con trai của Trưởng ban Đồng và ông ta… Nếu có sự so sánh… Anh nghĩ sao?
– Tôi không hiểu ý cô lắm…
– Tôi biết anh hiểu nhưng anh không muốn nói, vậy thì tôi nói thẳng. So với Trưởng ban Đồng, Phát, con trai ông ta còn kém xa lắm. Vậy mà Trưởng ban Đồng còn bại dưới tay anh…

Nói tới đây, Thu Lan không nói nữa, mỉm cười chua chát nhìn hắn, nàng chỉ có một cái mạng không thể mê muội mà đứng về “bên bại đã rõ”…

– Nghe cô nói vậy tôi thật thấy ngượng… Chỉ là may mắn thôi. Ừm… Nhưng con người của tôi rất sòng phẳng, nếu tin tức cô cho tôi là tốt. Tôi nhất định sẽ báo đáp tương xứng. Nhưng nếu là ngược lại…
Nói tới đây hắn nhìn Thu Lan cười lạnh với ánh mắt âm lãnh khiến nàng rùng mình.

– Chủ tịch Đức anh yên tâm, tin tức của tôi hoàn toàn chinh xác…
Nói tới đây, Thu Lan đua tay vào trong nịt vú, móc ra một cái USB đưa cho hắn.
– Trong nầy là cái gì?
Đức cầm lấy USB… hỏi.

– Nguyễn Minh Phát trả giá rất cao để mướn người giếŧ anh. Hắn hợp tác với Bí thư Dũng của Huyện Gò Quao. Tôi đã mạo hiểm cả tính mạng của mình ghi được cuộc đối thoại giữa hai người… Anh từ từ suy xét.
– Vậy à… Mướn ai có biết không?

Đức nghi hoặc. Bọn thằng Võ xuống Rạch Giá mấy ngày để dò la động tịnh nhưng không thấy nói gì.
– Ai thì tôi không biết nhưng bọn họ sẽ từ Campuchia vô Việt Nam qua cửa khẩu Giang Thành, còn nữa chuyện nầy là do Arunny, em vợ của Phạm Tuấn Dũng xử lý…
– Arunny? Là người nước ngoài? Khoan đã, cô chờ một chút…

Nghe tên “lạ”… Đức sửng sốt. Lần đầu tiên hắn nghe nói một Bí thư có em vợ là người Mỹ… Vậy thì vợ của lão là người Mỹ? Không biết “trắng” hay “đen”đây? Trong đầu suy nghĩ, tay nhanh nhẹn bấm máy gọi về Cần Thơ để “Ngũ Phụng” Thục Linh, Thu Tâm, Ngọc Vân và Ngọc Như, Phương Anh cùng nghe.

– Alô…
Giọng Thục Linh có chút lười biếng. Nancy, Song Kiều cùng các đứa nhỏ và 3 bà nhũ mẫu đã bay ra ngoài Hà Nội nên trong Biệt thự trở nên kém náo nhiệt, hoang vắng, nàng đang cùng Thu Tâm trên phòng IT làm việc đồng thời nghe nhạc thì hắn gọi về.

– Thục Linh hả? Anh đang nói chuyện với cô Thu Lan, em gọi Thu Tâm, Ngọc Vân và Ngọc Như, Phương Anh cùng nghe… Có chuyện cần các em làm…
– Thu Tâm, mau kêu Ngọc Như, Ngọc Vân. Phương Anh nữa…

Thục Linh trở nên hăng hái khi nghe nói có nhiệm vụ nhưng chưa kịp dứt lời Thu Tâm đã nhanh như chớp chạy ra ngoài đi xuống lầu gọi Ngọc Như, Ngọc Vân, Phương Anh… Hầu như tất cả các nàng thấy rảnh rỗi là sinh bệnh cho nên vừa nghe “có chuyện” là phấn khích, hai mắt sáng ngời…

– Nói đi. Từ từ nói… Bắt đầu lại từ cửa khẩu Giang Thành…
Biết Cần Thơ đang lắng nghe, Đức bắt đầu “họp”… Hắn muốn các nàng nghe từng chi tiết.

– Ừm… Được… Không phải… Vợ Phạm Tuấn Dũng ch.ết sớm, Arunny là em gái cùng mẹ khác cha nên có giòng máu lai, cha Miên, mẹ Việt… Nghe nói người cha Miên của Arunny là dân giang hồ rất có máu mặt bên tỉnh Kampot… Chính vì vậy mà Phạm Tuấn Dũng giao chuyện nầy cho Arunny… Họ qua cửa khẩu Giang Thành để vô Việt Nam.

– Có biết người cha Miên của Arunny tên gì không?
Tiếng Ngọc Vân hỏi.

– Hình như là Kosal… Tôi chỉ nghe được một lần lúc Arunny nói chuyện với Phạm Tuấn Dũng… Nhiệm vụ của tôi là liên lạc và đem tiền giao cho Phạm Tuấn Dũng. Còn nữa, cái giá lấy mạng của anh là 200 ngàn đô Mỹ. Đưa trước một nửa, xong chuyện sẽ trả phần còn lại.

– Khoan đã… Đưa trước một nửa, có nghĩa là người tên Arunny cầm 100 ngàn đô la đi qua cửa khẩu…?
Thu Tâm chợt hỏi. Đây là mấu chốt khá quan trọng. Hoặc là người làm việc ở trạm Biên phòng làm việc lơ là, hai là ở Giang Thành có “tay trong” nhưng theo tinh hình, “tay trong” là câu trả lời hợp lý nhất.

– Thu Tâm, em đừng quên… Phạm Tuấn Dũng là cha vợ của Trương Hữu Thành cho nên mạng lưới quan hệ rất rộng rãi. Đem 100K đô ra khỏi không khó…
– Như vậy đem “đồ chơi” vô cũng không khó…
Thục Linh nhắc nhở…
– Phải ha… Như vậy bọn Miên đem theo “đồ chơi” qua cửa khẩu cũng sẽ không có trở ngại gì…

Đức nhìn ra.
– Arunny, Kosal, Cửa khẩu Giang Thành… Đủ rồi… Chúng ta đi thôi…
Tiêng Ngọc Vân vang lên. Bao nhiêu đó cũng đủ để các nàng truy tìm, cần nhất là phải đi trước một bước…
– Họ cúp máy rồi?

Nghe cụm từ “Đủ rồi “liền sau đó bên kia cúp máy hình như chuẩn bị xuất phát khiến Thu Lan sửng sốt… Chỉ vỏn vẹn hai cái tên “Arunny, Kosal” và cửa khẩu Giang Thành đã đủ rồi?
– Đúng vậy… Chuyện nầy cô không cần quan tâm… Ừm… mình nó tiếp nha, có biết khi nào họ ra tay không?

Đức mỉm cười… Cùng với Ngọc Vân, Phương Anh, Thu Tâm. Thục Linh sát cánh bấy lâu, hắn học hỏi được nhiều. Cái tên Kosal gì đó chỉ cần trình hộ chiếu qua của khẩu lúc nào, đi xe nào, biển số xe gì có lẽ bây giờ đã xuất hiện trước mắt của Thục Linh, như vậy định vị và truy tìm bọn chúng không có vấn đề gì khó. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

– Anh rất thân thiết với Tân Bí thư An Giang phải không?

Thu Lan không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn hắn hỏi lại với ánh mắt hâm mộ và khâm phục vì bạn bè của hắn đều là những nhân vật quyền quí có địa vị cao vời vợi, quen được một người thì cả đời vinh quang, hắn thì… Nghĩ tới đây, Thu Lan cảm thấy mình trông người sang tủi phận hèn.

– Sao cô biết? Có liên quan gì?
Đức ngạc nhiên nhưng liên sau đó hắn chợt hiểu, chuyện hắn cùng Bích Trâm lúc đó “liên thủ” bắt đoàn xe dẫn lửa cháy tới Nguyển Văn Đồng và Nguyễn Hòa Bình dĩ nhiên là thằng Phát biết nên Thu Lan biết cũng không có gì lạ.

– Tôi còn biết vài ngày tới đây, Tân Bí thư sẽ đến An Giang nhậm chức, anh là bạn thân mà…
Nói tới đây Thu Lan ngừng để hắn nhìn ra “huyền cơ” trong câu chuyện, nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi “khi nào họ ra tay”, nhưng hắn là người thông minh sẽ đoán được câu trả lời…

– Gần đây nghe nói anh có xích mích gì đó với cố vấn của Chủ tịch An Giang phải không, nghe nói người nầy được Chủ tịch Huy tin dùng nên rất ngang ngược và bá đạo…
Thu Lan chợt nói

– Tôi không biết ai là cố vấn của Chủ tịch An Giang, nhưng có lẻ đụng cham chút ít với Phó Chủ tịch Cảnh… Ý cô muốn nói là ông ta?
Đức ngạc nhiên…

Theo hắn biết, trong các chức vụ trong Nhà nước, không có cái gì gọi là “cố vấn”… Hơn nữa hắn chưa từng đụng chạm với nhân vật cố vấn nầy, ngoại trừ chuyện con gái của Phó Chủ tịch An Giang… Vậy thì sao chứ?
– Không phải, tôi cũng không biết người nầy nhưng nghe nói là người Mỹ, tên Micheal… Anh không biết sao?

Thu Lan có chút ngạc nhiên.
– À nhớ rồi… “Á đù… ”
Hắn mỉm cười chửi thầm khi nhớ lại có lần Phó Loan bị thằng Mỹ già quấy rầy.

– Nhưng mà như anh vừa mới nói cộng thêm chuyện của con gái Phó Chủ tịch Cảnh, cánh tay trái của Chủ tịch Huy. một người là cố vấn, một người là cánh tay trái của ông ta. Anh đem mặt mũi của ông ta trét bùn…
Nói tới đây Thu Lan mỉm cười.

– Đảo một vòng lớn… Ý cô muốn nói là họ chờ tôi xuống Long Xuyên rồi ra tay, mục đích là “Di họa Giang Đông? … Đức mỉm cười… Hắn cảm thấy người đàn bà nầy thông minh, nói chuyện rất hàm súc.

– Tôi không có nói gì… Chủ tịch Đức là người thông minh nên nhìn thấy đó thôi… Chuyện muốn nói, tôi đã nói hết. Tôi chỉ vì muốn giữ mình nên cho anh biết. Chuyện nầy không liên can tới tôi…
Nói xong Thu Lan quay mình mở cửa định bước ra.

– Khoan đã… Cô đến đây gặp tôi, người nhà cô có biết không? Ý tôi muốn nói là ông xã cô… Anh ta thế nào?
Đức thăm dò, nếu 2 vợ chồng Thu Lan đồng lòng thì hắn sẽ xử khác còn nếu như đồng sàng dị mộng thì hắn sẽ xử khác.
– Chuyện nầy…

Thu Lan không biết phải nói sao. Hoành, chồng nàng làm việc thiếu quyết đoán, sợ đầu sợ đuôi nên nàng không dám nói chuyện nàng ghi âm, sợ Hoành hèn nhát, đem nói với Phát thì vạn kiếp bất phục.
– Thôi được, tôi hiểu rồi. Cô không cần phải nói thêm.

Nhìn vẻ lưỡng lự của Thu Lan, hắn hiểu nàng hành động một mình.
– Không còn gì nữa, vậy tôi đi trước…
Thu Lan dợm bước, hôm nay đến đây nàng chỉ muốn chứng tỏ với hắn nàng phân rõ ranh giới với Phát… Mọi chuyện không liên can tới nàng. Bất chợt khựng lại khi nghe tiếng hắn nói sau lưng khiến nàng rung lên…

– Bao nhiêu đó đã đủ rồi. Cô không cần làm thêm gì nữa… An toàn là trên hết, đừng mạo hiểm thêm… Ừm… Mai nầy nếu cô muốn, cánh cửa của Đức Lập luôn mở rộng chào đón cô.
– Chủ tịch Đức… Anh… Anh chịu thu nhận tôi?
Thu Lan sửng sốt, nàng không hề nghĩ hắn chịu cho nàng cơ hội.

– Tôi chỉ nhìn việc, không nhìn người.

Đức mỉm cười, thấy Thu Lan là người có đầu óc, sẵn đang cần người nên muốn nàng làm việc cho mình, biết người phụ nữ nầy có nhiều tham vọng nhưng Nancy cũng như Phó Loan đã nhiều lần nói “người không có tham vọng không phải là người hữu dụng” vì không có động lực.
– Vậy…

Thu Lan bất thình lình quỳ xuống, định đưa tay kéo phẹc mơ tuya quần hắn. Nàng tưởng hắn cũng như Nguyễn Văn Đồng, đưa cho nàng chút lợi ích là có điều kiện…
– Đừng làm như vậy… Không cần đâu…
Đức ngăn nàng, mặt hắn nghiêm túc, cảm thấy thương hại người phụ nữ này.

– Chủ tịch Đức… Anh không muốn sao?

Thu Lan sửng sốt… Hai cha con lão Đồng đều lợi dụng cơ thể nàng để thỏa mãn thú tính khi hứa hẹn cho nàng chút lợi ích, vì vậy nàng tưởng hắn cũng là như vậy, tuy biết bên cạnh hắn có nhiều phụ nữ đẹp nhưng đàn ông không bao giờ thấy đủ, nhưng thật là ngoài sự tưởng tượng, nàng không ngờ hắn từ chối.

– Cô không cần phải làm như vậy… Và cũng không cần làm gì hết… Tôi nhìn ra cô là người rất có tiềm năng nên muốn cho cô cơ hội… Về đi, vẫn là câu đó, cánh cửa của Đức Lập luôn mở rộng chào đón cô… Về đi.
– Cám… cám ơn anh…

Nước mắt chan hòa, Thu Lan quay mình bước đi. Nàng có khả năng nhưng xuất thân thấp kém, muốn vươn mình lên nhưng luôn bị đàn ông khai thác làm công cụ để thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy được đối xử như là con người.
————

– Đồ mắc dịch… Đồ cà chớn… làm gì gấp dữ vậy?!
Bị hắn cúp máy… Thanh Phượng tức giận… rủa thầm… Nghiến răng nghiến lợi.
Bất thình lình có tiếng nói từ phía sau …

– Oh… Cô là Phó Giám đốc Sở Công an mới đến phải không… Hihi… tôi là Micheal Libero… Bạn bè tôi gọi tôi là Micheal. Mai nầy chúng ta có dịp làm việc chung với nhau rồi…
Ra vẻ “tình cờ” gặp Thanh Phượng, Micheal vồn vã thân thiết.
– Ông là…

Thấy lão nói tiếng Việt lưu loát, còn nói “Mai nầy chúng ta có dịp làm việc chung với nhau” khiến Thanh Phượng sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ Sở Công an An Giang có thằng Mỹ già đang công tác?
– Oh!… Sorry… Tôi là Cố vấn kinh tế của Chủ tịch Huy… Qua Việt Nam sống và làm việc đã 10 năm rồi…

Micheal ưỡn ngực hãnh diện tự giới thiệu mình. “Cố vấn” của Chủ tịch Tỉnh, tuy không có trong quan phẩm của cán bộ nhưng không dễ có được “Title” nầy trừ khi rất giỏi. Giỏi thiệt hay không thì không cần biết, chủ yếu là được mọi người nể mặt.

– À… Thì ra là vậy… Hèn chi ông nói tiếng Việt rất giỏi…
Thanh Phượng khách sáo mỉm cười, khen.
– Cám ơn… Tôi còn phải học hỏi nhiều… À nè… Cô mới vừa đến An Giang… Nếu cần gì, cứ nói với tôi một tiếng Micheal hãnh diện đưa danh thiếp ra…
– Vậy thì cám ơn nhiều.

Người ta đã đưa, theo lễ tiết, Thanh Phượng tiếp lấy tấm danh thiếp, nét mặt vui vẻ.
– Đừng khách sáo… Không làm phiền cô nữa… lần khác gặp lại… Tôi xin phép…

Micheal, mỉm cười, ra vẻ thân sĩ, gật đầu chào, bước đi… Đây là chiến thuật cua gái của lão… Lần đầu như vậy đã quá đủ để gây ấn tượng tốt với người đẹp, nếu cù nhầy, sẽ phản tác dụng. Như vậy, đêm Dạ vũ, khi lão bước tới mời nàng nhảy một bản, nàng khó mà từ chối và từ từ lão sẽ đưa nàng lên giường cho nàng nếm mùi côn ŧhịŧ Mỹ.

Thanh Phượng nào biết lão Mỹ già nghĩ như vậy, nàng trở vào, ngồi xuống bàn…
Huỳnh Thanh Cảnh thấy nàng không nói gì, trong lòng thất vọng, Trình Quốc Huy nhìn Uông Hầu mỉm cười…..

– Anh Cảnh… Thôi đi… Dù sao Đại tá Phượng cũng đã có lòng, nhưng mà bên Đồng Tháp thật là không biết điều… Có thể làm được gì chứ… Aiz… Ngay cả tôi họ cũng không chịu nể mặt…
Uông Hầu hiểu ý, ra vẻ thông cảm.
– Đúng đó… Không cần để trong lòng…

Giọng điệu bề ngoài, Trình Quốc Huy “an ủi”, trong lòng đắc ý… Trần Thế Minh, Lý Hải nhìn nhau thầm trách Bích Trâm thiệt là còn trẻ nên xung động, mắc bẫy khích tướng của Trình Quốc Huy.
Chỉ có Hoàng Trọng, nhìn nét mặt Bích Trâm vô cùng binh thản, lão tin tưởng Bích Trâm không đơn giản.

Hương Giang buồn rười rượi, tuy Tân Bí thư là số “ ” của An Giang nhưng thế lực của Trình Quốc Huy rất mạnh, có rất nhiều người đang nhìn chầm chầm, qua chuyện nầy có thể thấy thực lực của Tân Bí thư, Hương Giang hy vọng Bích Trâm qua ải nầy, như vậy mới không bị Trình Quốc Huy chèn ép trong tương lai.

Bích Trâm, Phương Trang, Hải Yến, Lan Anh trao đổi ánh mắt, thầm cười thích thú khi thấy nét mặt Thanh Phượng “hầm hầm”, tưởng Thanh Phượng đóng kịch nhưng không phải, nàng đang bực mình vì cái tên “cà chớn” khiến nàng cảm thấy bị mất mặt chỉ tại bởi thay vì gọi cho Mai Thảo, nàng lấy cớ goi cho hắn vậy mà chưa nói dăm ba câu đã cúp máy một cái cụp. Thiệt làm nàng tức ch.ết đi được.

– Thanh Phượng sao rồi… Có tin tức gì không… Phó Chủ tịch Cảnh đang nóng lòng…

Hàng tung bị bại lộ, chuyến “vi phục xuất tuần” coi như “ch.ết non” nhưng Bích Trâm thấy trong một thời gian ngắn mà thu lượm không ít, trước hết buổi sáng là chuyện tên Uông Phú, buổi trưa là chuyện ở cantin nầy… Bích Trâm đã quyết định rồi, nàng cần “tướng giỏi”, người có đầu óc “lưu manh” và dám nói dám làm, nghĩ tới đây nàng mỉm cười… Ai muốn nói nàng “lấy công làm tư” cũng mặc kệ…

– Oh… Xin lỗi, có chuyện khác suy nghĩ nên quên rồi… Ừm… Phó Chủ tịch Cảnh, không sao đâu, trễ lắm là sáng mai thôi, con gái ông sẽ được thả ra.
Thanh Phượng khiêm nhường nói…

– Đại tá, cô đã bị gạt rồi. Đối với ai, họ cũng nói như vậy, có phải không anh Hầu? Nói cho Phó Giám đốc Phượng biết đi. Thiệt là quá đáng, mình thì không nói gì nhưng Phó Giám đốc Phượng là người của Bí thư họ cũng không nể mặt?

Ra vẻ bất mãn dùm cho Thanh Phượng Trình Quốc Huy mặt sa sầm nhưng trong lòng lão vui như Tết nói một câu nghe thì không có gì nhưng tính chất “châm ngòi” rất mạnh. Mọi chuyện xảy ra như lão đã tính toán, bây giờ là lúc khoanh tay ngồi nhìn “Thần Tiên” đánh nhau.
– Chủ tịch Huy… Ông nghĩ vậy thật sao?

Thanh Phượng mỉm cười.
– Cô không nghĩ vậy sao? Aiz… Lạc quan thì tốt nhưng quá lạc quan thì là ngây thơ…
Trình Quốc Huy “thở dài”…
– Tôi thì nghĩ không liên quan đến chuyện lạc quan hay bi quan mà là năng lực…

Nhìn thẳng vào mắt của Trình Quốc Huy không một chút e dè lão là “lãnh đạo” của nàng, Phương Trang mỉm cười…
– Ý của Trang Chủ tịch là sao?

Uông Hầu lộ sắc giận, mặt Trình Quốc Huy sa sầm, câu này quá hỗn láo, rõ ràng có ý nói năng lực của lão và Uông Hầu, cả 2 người cộng lại không bằng Thanh Phượng?

– Hihi… Hầu Giám đốc. Tôi chỉ nói sự thật thôi… Nà… Thí dụ nha… Chuyện mà tôi làm không được mà ông làm dễ dàng vậy thì chứng tỏ là năng lực của ông hơn tôi. Có phải không?
Phương Trang không một chút e dè hay nao núng nàng mỉm cười, giọng nói vô cùng điềm đạm.
– Cô…

Uông Hầu tức giận… Không biết làm sao phản bác. Cảm thấy bị mất mặt vì lần đầu tiên một Chủ tịch Thành phố không nể mặt lão…
Thanh Phượng, Hải Yến, Lan Anh nhếch miệng cười… Trần Thế Minh, Lý Hải mừng rỡ. Xem ra cuộc sống trong tương lai của Uông Hầu và Trình Quốc Huy sẽ rất là không thoải mái rồi…

Ánh mắt của cả hai nhìn Thanh Phượng và Phương Trang trở nên thân thiết.
– Thanh Phượng… Phương Trang…
Bích Trâm “can thiệp”.
– Haha… Bàn luận chút thôi mà. Không nên quá nghiêm túc…
Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Hoàng Trọng xen vào để làm dịu tình hình…

Ngay lúc nầy chuông di động của Huỳnh Thanh Cảnh reo lên, lão vội vàng tay run run bắt máy, từ lúc con gái vô “hộp” ngồi, di động bị tịch thu. Mấy con mụ Công an bên Đồng Tháp chơi ác, nên đây là lần đầu Hiền gọi về, chẳng lẽ có chuyện?

– Alô… Ba đây… Con… Hả… Cái gì? Thả con ra rồi? Ờ… ờ… được… Ba tới liền…
Đang bí xị như bánh bao chiều, mặt Thanh Cảnh bổng trở nên tươi tỉnh, lão nhìn Thanh Phượng với ánh mắt vô cùng cảm kích
– Hihi… Đại tá Phượng, con gái tôi được thả ra rồi, cô hay thiệt.

– Tôi không có làm gì, chỉ chuyển lời của Bí thư…
Thanh Phượng khiêm nhường, khéo léo nâng oai phong của lãnh đạo. Ý nàng muốn nói nếu lão muốn nói lời cảm ơn thì chính là Bích Trâm, nàng chỉ là người hành sự…
– Bí thư… Cám ơn nhiều…
Thanh Cảnh quay sang Bích Trâm, cung kính…

– Chuyện nhỏ thôi… Không cần phải khách sáo, mau đi rước cháu về đi…
Bích Trâm phất tay, trong lòng vô cùng vui vẻ
– Ờ phải… Bây giờ tôi chạy qua Cao Lãnh rước nó về. Các vị, xin lỗi nha… Hôm khác mở tiệc mời các vị…

Lời nói của Bích Trâm nhẹ nhàng nhưng người nghe choáng váng mặt mày như bị ai tát vào mặt… Đó là tâm trạng của Trình Quốc Huy, Uông Hầu… Cả hai nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn vẻ hối hả chạy đi của Thanh Cảnh…

Cách đây vài phút mỗi người một câu coi nhẹ người ta, bây giờ thiệt không biết phải nói sao, hận không có cái lỗ nào chui xuống cho đỡ ngượng.

Trần Thế Minh, Lý Hải vô cùng hả hê. Lâu nay bộ 3 Trình Quốc Huy ỷ người đông thế mạnh, chĩa mồm chõ mũi khắp nơi, bây giờ thì hay rồi… Để coi họ còn phách lối được bao lâu nữa?

Không hẹn cả 2 đưa ánh mắt nhìn về con trai mình, hy vọng nó “làm nên sự nghiệp”, cho dù không tới tay được thì nhất định phải phá cho hôi, nhất định không cho người khác hưởng lợi.

– Như vậy là tốt … Hết chuyện rồi, ha ha… Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi… Bí thư Trâm, lát nữa mời cô đến văn phòng tôi một chuyến. Chánh văn phòng Giang, chị cũng đi cùng nha… Sẵn coi Trâm Bí thư có cần sửa sang hay đổi mới cái gì không. Aiz… cái “gu” của người già như tôi có lẽ không phù hợp với Bí thư Trâm…

Hoàng Trọng pha trò để xoa dịu bầu không khí…
– Bí thư Trọng… ông quá lời rồi… Chánh văn phòng Hương Giang, cảm ơn chị trước…
Bích Trâm mỉm cười…
– Bí thư, xin dừng nói vậy, là bổn phận của tôi mà…

Huơng Giang âm thầm cảm kích Hoàng Trọng đã tạo cơ hội cho nàng tiếp xúc những bước đầu tiên với Tân Bí thư. Nàng cung kính đáp.

Hôm nay, người mừng nhất chính là nàng. Trước giờ Trình Quốc Huy rất không vừa mắt với nàng, cũng may là được Hoàng Trọng che chở cho nên tới giờ vẫn “bình an vô sự”. Chuyện Hoàng Trọng rời đi khiến Hương Giang ăn ngủ không yên, khó khăn lắm mới treo lên được vị trí Chánh văn phòng Tỉnh ủy, nếu bây giờ bị đá ra khỏi vị trí nầy, điều đến vị trí ghẻ lạnh nàng thật không cam lòng.

Thật ra Hương Giang cũng đã từng nghĩ tới việc quy thuận Trình Quốc Huy nhưng trở ngại của nàng chính là lão ɖâʍ dục Uông Hầu, đàn bà nào có chút nhan sắc trong phe hầu hết đều bị lão đưa lên giường. Cho lão ŧhao cũng được đi, nàng không ngại, cùng lắm là nhắm mắt banh háng hay chổng mông cho lão bơm vài phút hoặc chịu khó “thổi xắc xô” bài tôi đưa anh lên đỉnh nhưng lão nầy không phải là người kín đáo, có tật xấu là lên giường với người nào rồi, nếu thích thì hay khoe khoang tùm lum khiến gia đình người ta xào xáo. Chính chuyện nầy khiến nàng không thể chấp nhận được.

Bây giờ thì hay rồi, Bích Thư là người có cá tánh, ngay cả thân tín rõ ràng không e dè, rụt rè trước Trình Quốc Huy và Uông Hầu. Như vậy Trình Quốc Huy muốn điều nàng đi để tên Bùi Thanh Dũng thế chỗ sẽ không dễ dàng… Hương Giang tin tưởng với năng suất làm việc của mình, nàng sẽ chiếm được lòng tin của Tân Bí thư.

Gần đó những người phe cánh của Hoàng Trọng và Hương Giang mừng thầm. Bí thư Trọng rời đi, nếu muốn đứng vững thì nhất định phải tìm chỗ dựa mới. Chánh văn phòng Hương Giang quá yếu so với bộ 3 Trình Quốc Huy, còn 2 người Trần Thế Minh và Lý Hải không thể tin cậy được. Đầu phục bộ 3 Trình Quốc Huy cũng không là giải pháp tốt vì sẽ bị người của họ bài xích, nếu không muốn nói là chèn ép, ma cũ ăn hϊế͙p͙ ma mới.

Trước đây họ nghĩ Tân Bí thư, là con gái của Chủ tịch Quốc hội, xuống đây chỉ là để mạ vàng nên sẽ ngả theo bộ 3 Trình Quốc Huy, lập thành tích để một thời gian sau dễ dàng về Trung Ương… Nhưng hôm nay xem ra có vẻ không phải rồi, không chừng Chủ tịch Huy sẽ nhìn mặt Bí thư Bích Trâm để làm việc. Hãy nhìn mặt Uông Hầu kìa, đen như đít nồi, còn không phải sao, thiệt là xấu hổ mà, người ta chỉ gọi một cú điện thôi là chuyện được giải quyết trong vòng vài nốt nhạc còn lão thì gọi tứ tung nói sùi bọt mép mà chẳng được gì… Đây mới là thực lực…

Ai lại không có con, trong giờ phút này có người đang nghĩ không phải con trai, con gái mình thường qua Cao Lãnh ăn chơi hay sao? Nếu chúng bị Công an bên đó bắt thì hay quá, lúc đó sẽ có cớ tới nhờ Đại tá Phó Giám đốc nầy nói dùm một tiếng rồi thì con mình được thả ra và sau đó mình danh chánh ngôn thuận đem món quà kính biếu để tỏ lòng tri ân. Như vậy là “bắt” được quan hệ rồi… Mà bắt được quan hệ với Phó Giám đốc Thanh Phượng đồng nghĩa là được núp bóng dưới tàng cây cổ thụ “Bích Trâm” Bí thư? Chứ còn gì nữa… Bởi vậy có nhiều người nhìn Thanh Phượng, Phương Trang với cặp mắt sáng ngời…

Là vậy đấy, trong quan trường, một hành động nhỏ nho cũng khiến cả khối người suy nghĩ nát óc, chuyện đơn giản biến thành phức tạp…

“Quân sư” đưa ra kế quỷ “vi phục xuất tuần” cho Bích Trâm cũng chẳng phải thần thánh gì, hắn chỉ nói chung chung để giúp Bích Trâm thấy và nắm tình hình để làm việc không ngờ vậy mà gây giao động không nhỏ trên chính trường An Giang.
—————-

Sau khi Thu Lan rời khỏi, Đức ngồi suy nghĩ khoảng 5, 10 phút rồi cũng đi ra, nhìn đồng hồ, thấy còn thời giờ, hắn cho xe chạy về Ủy ban. Tiếng chuông di động reo lên, là Nhàn gọi tới…
– Alô… má hả. Sao rảnh rỗi vậy?…

– Rảnh cái gì chứ? Đang soạn đồ chuẩn bị đi Canada. Không biết phải mang theo thứ gì. Hai vali hình như không đủ…
– Wow… má không định đem hết tủ quần áo theo đó chứ?
Đức sửng sốt…

– Hihi… Cũng gần như vậy, chẳng thà dư còn hơn thiếu… Con Tâm còn nhiều hơn nữa, 3 vali luôn á… À nè… Lúc nãy có 2 người khách ghé thăm, còn mang một đống quà, nói là biếu con. Má nói con không nhận đâu, nhưng họ giả điếc.
Nhàn phân bua…
– Có để tên không?

Đức sửng sốt… Người biết hắn rõ thì sẽ không đưa quà tới … Như vậy có nghĩa là người lạ … Ai vậy cà?…
– Là 2 má con, ừm, đúng rồi, bà má tên là Mỹ Hạnh, nói là cô giáo cũ của con… Người con gái là Bích Chiêu thì phải…
– Ah… Thì ra là họ…

– Hihi… Có phải “đớp” cả 2 rồi không?

Quan hệ giữa nàng, Tâm và hắn bây giờ rất cởi mở, cái gì cũng có thể nói. Lúc nào cũng làm ŧình tay ba thì có chuyện gì không nói được chứ. Hơn nữa, nàng biết khả năng như trâu như bò của hắn. Một, hai người chịu hắn không thấu. Vừa nghĩ tới đây, Nhàn cảm thấy rạo rực… Xem ra sau khi soạn vali xong rủ con Tâm chạy xe xuống dưới chơi mới được.

– Bậy nà… là cô giáo cũ… Dọn đi Thành phố mấy năm rồi bây giờ trở về…
– Vậy sao mang quà tới chi vậy? Chắc là có chuyện muốn nhờ cậy…
Nhàn đoán già đoán non…
– Ai mà biết được nhưng đừng mở ra… Cứ để đó…
Đức dặn dò…

– Biết rồi… thôi không nói nữa, soạn đồ xong má và dì Út đi xuống dưới… ở đây buồn chán…
– Hihi… được mà, buồn chán thì xuống đây, cho 2 người “liệt” giường luôn…
– Thằng quỷ… đồ mắc dịch… Con muốn sao thì sao đi… Vậy nha… Cúp máy đây…
Nhàn cúp máy, miệng cười mỉm chi…

– Vừa nói chuyện với nó à? Sao hả… Đống đồ nầy làm sao xử lý đây?
Tâm vừa mới từ trong toilet ra, thấy Nhàn cười mỉm chi, liền biết Nhàn vừa nói chuyện với ai…
– Nó nói đừng mở ra, mầy có biết 2 người đem quà tới là ai không? Là cô giáo cũ của nó và con gái của bà ta…

– Cô giáo cũ? Vậy mắc mớ gì đem quà tặng?
Tâm sửng sốt.
– Mầy hỏi tao… Tao hỏi ai đây?… Nhưng mà tao có hỏi… Hihi… Hỏi nó “đớp” 2 má con người ta chưa… Nó nói tao nói bậy…
– Wow!!!… Có thể lắm… Nó thích mấy chuyện như vậy mà…
Tâm gật gù…

– Thôi, đừng nói nữa… Soạn vali xong chưa? Quên nói với mầy, tao nói tao đem theo 2 cái vali, nó nói sao không dọn nguyên tủ quần áo đi theo… Hihi…
– Hai cái? Em đem tới 4 cái lận…
– Hả?! 4 cái? Chi mà nhiều vậy? Ây… Thôi đi, bấy nhiêu thì bấy nhiêu, máy bay chở mà… À nè, soạn xong bữa nay, mai xuống Cao Lãnh chơi …

– Hihi… hèn chi… nhìn mặt chị là biết rồi.
– Biết cái gì mậy?
– Rượng đực đó… Hihi…
– Con nầy… Hihi… Đồ cà chớn… Vậy mai tao đi một mình…
————-
Nhàn vừa cúp máy chưa được lâu, chuông di động lại reo…

Là Hương gọi tới… Đức ngạc nhiên, hồi sáng nầy ở đó mà, chẳng lẽ có chuyện gì?.
– Alô…
– Anh à… Có người đem quà tới, em với chị không biết phải làm sao?…
– Lại có quà?
Đức sửng sốt… Hôm nay là ngày gì đây?
– Là ai đem tới vậy?

– Là bà xã của thằng cha mới ra tù tới làm phiền chị Thu đó, tự xưng là chị Sáu, đem quà tới nói là để xin lỗi…
Bả không tới một mình mà có 2 người đi kèm, nói là quen anh. Một người tên Tiên, một người tên Trúc… chị Tiên nói sẽ giải thích với anh sau… Chị Thu nói em gọi cho anh…

Hương giải thích một hơi khá mạch lạc.
– Ừm… Biết rồi… Đừng mở quà… Chờ vài ngày nữa anh về tới…
Đức dặn dò xong cúp máy… Thắc mắc, không hiểu vì sao hai má con Tiên, Trúc quen biết với chị Sáu nầy, nhưng hắn không vội tìm hiểu, Tiên trước sau gì cũng sẽ nói…

Một lần nữa, chuông di động lại reo… Đức cười khổ, hôm nay là ngày gì đây, sao liên tục không ngừng vậy nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, là “má vợ” Ngọc Trinh, hắn vội bắt máy, sợ Tâm Đoan có chuyện gì, vì bụng đã lớn rồi.
– Alô…

Tâm Đoan không có chuyện gì, ăn no ngủ kỷ, bà bầu mà, thuờng hay ngủ nhiều. Huỳnh Tuấn Anh bây giờ là đại biểu Quốc hội nên xã giao rất nhiều nên ít khi ở nhà. Tuấn Hào cũng không khác biệt, còn Tuấn Kiết thì nắm trọn Công ty… bận bịu vì công ty cũng không ít cộng thêm vào đó gái gú càng lúc càng nhiều khiến ngôi Biệt thự ngày càng hoang vắng, đôi khi Tâm Đoan biếng ăn, nhà chỉ có 2 mẹ con nên Ngọc Trinh thật là buồn chán, trưa nay nàng lấy xe đảo một vòng cho khuây khỏa vậy mà chạy xuống đây lúc nào cũng không hay… Nên gọi cho hắn…

Còn tiếp…
Chương tới: An Giang Phong Vân (Thượng)
***********************
Ngân hàng : ACB
Số tài khoản : 17090437
Chủ tài khoản : Lê Trọng Phú
Chi nhánh : Bình tân
Nội dung : các bạn ghi ủng hộ lạt ma

Tất cả tiền các bạn donate mình sẽ chuyển vào quán cơm nụ cười 4 ở quận 4 nhé. Địa chỉ : 146 bền vân đồn phường 6 quận 4

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.