Thằng Đức – Chương 208 – Botruyen

Thằng Đức - Chương 208

Cần Thơ
-“Chị Ngọc…Đã lâu lắm rồi mới có dịp gặp nhau…Có chút quà mọn..”Hà Vy mĩm cười..để hộp quà trên bàn..Nàng không nghỉ có một ngày nàng đến cầu cạnh người em họ xa này…

-“Sao khách sáo vậy…Tới nhà ngồi chơi thì được rồi..Mang quà cáp làm gì…”Ngọc mĩm cười..Ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong lòng lấy làm kiêu hảnh…Chập tối hôm qua,nàng nghe phong thanh hai cậu cháu của Cao đại gia rỏ ràng không biết trời cao đất rộng dám ‘quậy’ nhà hàng của Thu đại nương nên bị mời về trụ sở CA thành phố.Bây giờ thấy Hà Vy,Ngọc nghỉ 90 phần trăm chắc là có liên quan đến chuyện kia rồi…Bọn nhà giàu nầy lúc nào cũng cao cao tại thượng,cái mặt phách lối…Nếu không có chuyện thì sẻ không lên điện tam bảo. Ngọc đoán được Hà Vy có lẻ đã chạy đôn chạy đáo mà không xong nên tìm đến mình…Bởi vậy trong lòng đắc ý…

Bên cạnh,bà Tám,má chồng và hai người em dâu của nàng hai mắt mở lớn,nhìn hộp quà mà trong lòng vừa hâm mộ vừa ganh tỵ…’Quà’ của phu nhân Cao Thái đại gia của chắc chắn không phải tầm thường, bà Tám biết con dâu mình rất có mặt mủi nhưng không ngờ có mặt mủi đến như vậy,ngay cả Hà Vy,đứa cháu họ giàu nức vách ,xưa nay khinh thường nhà bà mà bây giờ đến tặng quà,thiệt là hảnh diện. Tiến thì khỏi nói rồi. vô cùng kiêu hảnh vì bà xả mình được đứa em họ coi trọng.Trước đây,đừng nói chi đến nhà,khi gặp nhau,một câu thăm hỏi cũng chưa hề nghe.

-“Chút quà mọn thôi cho cháu..Phải như vậy mà…”Hà Vy mĩm cười mặc dù tâm trạng đang xốn xang,con trai và em đang bị nhốt tại trụ sở CA thành phố,ở Cần Thơ ,nàng cũng quen biết nhiều nhưng mặc dù đã vận động khắp nơi ,lúc đầu thì họ hăng hái nhưng khi có liên quan đến tên Trần Đức thì ai cũng lắc đầu.

Là Phu nhân của đại gia số ‘ ’ của An Giang,Hà Vy dỉ nhiên là giao thiệp rộng,quen biết nhiều ở Cần Thơ nhưng quan trọng nhất là phải đi đúng cửa…Tuy biết Huỳnh Gia có quan hệ mật thiết với hắn nhưng nàng chưa muốn đi qua cửa nầy…Mụ Ngọc Trinh sẻ kiêu ngạo..Thua gì thì thua nhưng mặt mủi nhất định không thể thua được…Cũng may có người bạn mách nước nói Ngọc được người đó coi trọng nên nàng tìm tới…Hy vọng có thể vừa giải quyết được vấn đề vừa có thể được làm thân thì rất tốt.

-“Mấy thuở ‘rồng đến nhà tôm’…Chị Hà Vy.chắc không phải là đơn giản đến ngồi chơi chứ hả..” Ngọc mĩm cười,trong lòng có cãm giác phiêu phiêu khó tả khi nhớ lại thái độ khinh người của Hà Vy đối với mình lúc trước nên chẳng một chút ngại ngùng trong lời nói.

-“Ây..Vợ thằng Tiến..Sao con lại nói như vậy chứ…Hà Vy với nhà mình đâu có xa lạ gì…” Nghe giọng điệu của con dâu Bà Tám cau mày,thầm mắng con dâu ngu xuẩn, Hà Vy là ai chứ,người ta tiền rừng bạc biển,đến nhà mình là quý lắm rồi,sao còn moi móc chuyện xưa làm gì.

-“Chị Ngọc thiệt là người thẳng thắng…Như vậy em cũng trực tiếp một chút…Quả thiệt hôm nay đến là có việc muốn nhờ…Là như vầy..Thằng Sơn nhà em và cậu nó có chút hiểu lầm nên đã đắc tội với một người.Nếu chị Ngọc có thể hóa giải được hiểu lầm thì hay quá…Em sẻ không quên ơn…” Thay vì nói thẳng tên ‘Trần Đức’,Hà Vy dùng cụm từ ‘một người’ vô cùng tế nhị.Nàng tin chắc rằng Ngọc sẻ biết nàng muốn ám chỉ ai…Xả giao nhiều nên nhìn thấy cũng nhiều,Hà Vy tin tưởng mối quan hệ giửa một phụ nử đẹp và ,một người đàn ông có thực quyền sẻ không thuần túy là bạn bè hay đồng nghiệp đơn giản…

-“Chị muốn nói Trần Đức à…Ậy,trước đây tôi và cậu ấy làm chung cơ quan,bây giờ cậu ta là Chủ tịch huyện Lấp Vò ở Cao Lảnh…Tôi coi cậu ta như đứa em trai… Để tôi nói một tiếng xem sao…Nhưng không biết có được hay không…Chị đừng có kỳ vọng quá..” Ngọc mĩm cười..không ngại vừa khoe quan hệ vừa ‘khiêm tốn’…Trong lời nói thâm thúy của Hà Vy ,Ngọc nhìn ra hình như Hà Vy nhìn ra quan hệ giửa nàng và hắn .Muốn nghỉ sao thì nghỉ,có sao chứ,Ngọc phớt lờ,chẳng những vậy,nàng còn muốn khoe khoang một chút.Trước hai cặp mắt hâm mộ của hai cô em chồng,Ngọc lấy di động ra bấm…Ở Cần Thơ nầy,người có số di động của hắn không nhiều,nàng là một trong.

Cao Lảnh

Biển tình lai láng,Thanh Thanh trong lòng ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc…nàng biết hắn đào hoa…mình chỉ là một trong những người phụ nử của hắn thôi…nhưng nàng bất chấp…cứ sống cho hôm nay… cần gì nghỉ tới ngày mai cho phiền…bây giờ là thời đại gì chớ?Miển là trong lòng hắn có nàng là được .

Đức thì khác,lúc trưa trong đầu không có ý ɖâʍ,rất là thánh thiện,cũng như đối với Thục Hiền,hắn muốn Thanh Thanh suy nghỉ kỷ vì vậy cứ nắm tay hôn môi là đủ rồi,không muốn vội vả hấp tấp dung tục sờ lồn bóp vú hối hả chiếm hửu .Những thứ nầy là chuyện của một thuở xa xưa khi còn mắt rình tay sục…Ngày nay người đẹp luc nào cũng bao quanh,không thiếu thốn chút nào hơn nửa đã là một ‘quan phụ mẩu’,phải chừng mực mới được…

Nhưng không phải mình muốn là được và không muốn là không muốn,không đơn giản như vậy…Nhất là khi thằng em của hắn rất là không nên thân,nghe hơi hám đàn bà thì ngóc đầu…

Thanh Thanh không ngây thơ đế nổi không biết tình dục là gì…tuy chưa được nếm mùi nhưng cũng từng thấy cảnh nóng rồi,thời buổi nầy ai lại không tò mò lên mạng xem phim tình dục…cho nên trong trong lòng có chút mong đợi… đầu óc cứ nghỉ hắn sẽ hôn mình rồi sờ soạng…yêu nhau ai cũng thế mà…nhưng hắn cứ vui đùa,có nắm tay vuốt ve…vậy thôi…khiến nàng đâm ra bức xúc,cứ nghỉ rằng có phải mình không đủ hấp dẩn?Vì vạy thu hết can đãm nói.

-Anh ..Anh không muốn em à?
-“Hả..Không phải..Anh muốn lắm…Nhưng anh muốn em suy nghỉ kỷ” Đức run lên..,Khi nghe câu nói nầy,thằng em trong quần hắn như muốn ‘vượt ngục’…
-“Em đã suy nghỉ kỷ rồi…Em muốn làm người đàn bà của anh.. Yêu em đi” Thanh Thanh bất thình lình ôm lấy hắn,nói qua hơi thở

Đức hít một hơi… cái nầy…cái nầy…Á đù…Tới đâu thì tới… Hắn ôm chầm lấy hôn lên môi,lần xuống cổ nàng…

Đang háo hức mong đợi nhưng khi Đức ôm,phà hơi thở vào tai rồi hôn vào cổ…Cãm giác được hai tay bắt đầu sờ soạn thám hiểm trên cơ thể mình…Thanh Thanh run lên,theo bản năng hai tay choàng qua cổ hắn mãnh liệt đáp trả…nụ hôn môi đầu tiên của hai người cứ thế kéo dài tưỡng chừng như không dứt…

Thanh Thanh như lên cơn sốt khi có bàn tay đang lòn qua áo đầm hướng lên đùi mình mò mẫm… nàng bất động,lưng dựa vào tường hai mắt lim dim,cả người rỡn ốc khi bàn tay quái ác ấy chui lọt vào quần lót mình xoa xoa làm nơi đó ướt đẫm…rồi có một ngón tay nhè nhẹ đưa vào…Nàng ‘ch.ết điếng’… gồng mình ,hai tay bấu mạnh vai hắn,người vặn vẹo,mặt đỏ ững,đầu óc mê mang không còn biết trời đất gì nữa

Hắn kéo qυầи ɭót xuống áp môi vào đó hun hít…nàng nhớ lại đã không ít lần coi lén trên mạng…theo bãn năng nàng dang rộng hai chân ra…

Người chưa từng biết mùi vị đàn ông mà hôm nay lại bị cái lưỡi của hắn tung hoành ngang dọc ngay vung cấm địa thì làm sao chịu nổi,nàng như mê sảng,hai tay theo phản xạ ghì mạnh lấy đầu hắn.

Rồi chuyện gì tới rúc cục cũng đã tới…Nàng hồi họp nửa sợ hải nửa mong chờ khi hắn gát hai chân nàng lên vai…Nàng cau mày,mặt tái nhợt,khi hắn đút vào…mặc dù rất…rất chậm,..Vào một chút,hắn ngừng lại một hồi lâu…để cho nàng có thời gan “thích ứng”…

-Em sao rồi… Tuy rất kinh nghiệm với trinh nử nhưng hắn vẩn sợ…một khoãng đường chừng 5cm hắn nhấp đi nhấp lại nhiều lần,nhiều khi muốn “nhấn” mạnh một cái nhưng sợ nên cứ “vùng vằng” tại chổ…

-Không…không sao…Thanh Thanh run giọng,mặt tái xám….nghe nói lần đầu đau lắm nhưng không ngờ lại đau vậy…
-Hay là thôi nha..để lần tới…mình làm lại…

-Hả?..không..không sao mà..anh cứ..làm đi…em chịu được…Thanh Thanh thu hết dũng khí nói…rồi ôm lấy lưng hắn bậm môi kéo mạnh…Đức thuận thế đẫy mạnh xuống,ngay lúc cãm giác chạm đáy hang sâu,vai trái hắn đau thấu tận trời xanh.Đức nằm trên người nàng không động đậy…hắn hôn nhẹ lên trán lấm tấm mồ hôi của nàng…

Thanh Thanh đau…đau lắm…nhưng cãm giác đau đớn không kéo dài,cãm giác sướng từ từ xâm chiếm…mổi lúc một nhiều lên…

Mãi một lúc sau Đức bắt đầu nhấp nhẹ…thật nhẹ…miệng hôn lên má,lên môi người đẹp…tay bắt đầu mò mẫm mân mê vò nắn cặp vú đang săn cứng….

Hắn không nhấp nhiều…vài cái rồi dừng lại…hôn môi,mút liếm đầu vú,sờ bóp…không vội vã,rất dịu dàng….rồi lại nhập nhè nhẹ ra vào…

Nhẹ nhàng rút ra…Đức hôn lên trán lấm tấm mồ hôi của nàng…Thầm than..Lại nửa rồi.Aiiz..Đúng là nói thì dể,làm thì khó…Tới đâu hay tới đó..Cũng tại ‘mầy’ hết á…Hắn cúi xuống nhìn ‘thằng em’ mình.
-“Nằm nghỉ đi..” Hắn hôn lên trán nàng…

-“Ừm”…Thanh Thanh hạnh phúc,nằm như con tôm luộc rúc vào lòng hắn…
Tiếng di động reo lên ,tưởng Nhàn và Dì Út kêu lên phòng nói chuyện về mẹ ruột,nhưng không phải…Là Ngọc,nàng rất ít gọi,bây giờ gọi chắc là có đại sự gì…Hắn bắt máy.
-A lô..

-“Đức hả..Là chị…Ngọc đây..”Trước cặp mắt kính nể của hai đứa em ,bà má chồng và Hà Vy,Ngọc kiêu hảnh nói lớn ‘Đức hả…Là chị’..Có như vậy mới tỏ được tinh thân thiết..Có mấy người có thể xưng hô như vậy chứ… Bên cạnh vợ,Tiến hảnh diện…Cũng nhờ bà xả mà hắn được thơm lây,nơi làm việc,thằng Trưởng Phòng đã lâu không dám hống hách nửa…Tiến đang nghỉ có nên nhờ bà xả mình nói một tiếng để có thể trèo lên?Nếu được thì hay quá.

-Biết là Chị rồi…Ha ha…Có gì quan trọng à?
-“Ừm..Có chút chuyện..Là như vậy,chị có người bà con.Nà là Cao Thái Sơn và Hà Ninh…”

-“Ha ha..Chị không nói,tôi cũng quên rồi…Bà con của chị à?Chị gọi cho Phó Vinh nói tôi nói như vậy đủ rồi…Ừm,dặn bà con của chị là nếu còn có lần sau .Con người của tôi là nhất quá nhị chứ không phải nhất quá tam..Nhớ đó…Thôi vậy đi” Hắn cúp máy…

-“Sao hả em?” Tiến bên cạnh,nóng lòng,hắn liếc nhìn phong bì trên bàn thiệt có sức hấp dẩn.Nhà đại gia ‘ra tay’ dỉ nhiên rất là hào phóng.
-“Không có gì…Chờ gọi điện cho Phó Vinh là xong” Ngọc hảnh diện đáp…Tay một lần nửa bấm máy…

-“Cám ơn nhiều…” Hà Vy thở phào…Hôm nay như vậy là được rồi.Nàng đang suy nghỉ qua cửa này nếu có thể làm thân với hắn thì thiệt là tốt…
Hà Nội…

Trong văn phòng,Tổng Bí Thư và Chánh văn Phòng Đinh Nhạc Trung ương đang ngồi nhâm nhi tách trà,mùi trà thơm ngát,không thơm sao được , đây là trà Darjeeling của Ấn độ tuy không thể sánh với trà Đại Hồng Bào của TQ nhưng nổi tiếng khắp thế giới vì mùi vị và màu sắc đặc trưng.

-“Ha ha…Đây là trà do lảnh sự quán Ấn đô biếu.Nghe nói vùng trà Darjeeling nằm dưới chân núi phía Đông dãy Himalayas. Chính độ cao so với mặt nước biển từ 1500 mét đến 2500 mét của vùng núi Himalayas và một số yếu tố thổ nhưỡng khác khiến trà Darjeeling có loại vị độc nhất.Nghe nói giá trên thị trường là 400 USD một kí…” Chánh văn Phòng Nhạc ‘khoe’ hiểu biết..

-“..Bốn trăm Mỷ kim nếu anh có tiền thì vẩn mua được,tuy nhiên có những loại trà cho dù anh có tiền mà vẩn không mua được” Tổng Bí Thư mĩm cười…
-400 mỷ kim một ký trà …Theo tôi thấy là cực hạn rồi…Còn có trà mắc hơn sao…Chuyện trà đạo.ha ha..Tôi múa rìu qua mắt sư tổ rồi…Anh nói ra nghe thử..

-“Anh có nghe qua Trà Đại Hồng Bào chứ? Đây là một loại trà Ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến, Trung Quốc.Một ký lô giá khoảng khoảng 1, triệu USD/kg tương đương gần 30 tỉ đồng…Nói là giá như vậy nhưng nếu anh có 1.5 triệu mỷ kim cung không có để mua…Ha ha..Anh đừng nhìn tôi như vậy,tôi chỉ là sưu tầm cho biết thôi”.Chánh văn phòng Nhạc nghe 1kg trà có giá tầm 30 tỷ mà vẩn không có để mua khiến ông như hóa đá…

Cầm tách trà Darjeeling lên mủi hít nhẹ,hớp một ngụm,hai mắt nhắm để thưởng thức hương vị.Tổng Bí Thư như được gãi đúng chổ ngứa của mình..bắt đầu từ tốn nói về trà

-Tương truyền, vào cuối đời Minh, một vị thái y đã dùng búp non hái từ những cây trà mọc trên núi Vũ Di chữa khỏi bệnh cho thái hậu. Để thưởng công, hoàng đế nhà Minh bèn ban tặng mỗi cây trà quý một chiếc áo bào đỏ để bọc bên ngoài trong những ngày giá lạnh. Loại trà này vì thế có tên là Đại Hồng Bào.Trải qua gần 400 năm đến nay, số trà quý năm xưa chỉ còn lại 6 cây. Mỗi năm, từ 6 cây trà này, người ta chỉ thu được chừng 1kg búp. Cách đây hơn 10 năm, chính quyền địa phương quyết định hạn chế khai thác búp của những cây trà Đại Hồng Bào cổ, nên hiện nay, những người mê trà dù có chấp nhận đổi cả gia sản cũng khó có cơ hội sở hữu loại trà quý này. 20gr Đại Hồng Bào cuối cùng do tỉnh Phúc Kiến tặng Bảo tàng Quốc gia Trung Quốc cuối tháng 10 năm 2011 vì thế được coi là vô giá.Trà Đại Hồng Bào được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt và được coi như báu vật quốc gia tại Trung Quốc.Cho nên nói là 1 triệu rưởi mỷ kim,cho dù có tiền cũng không mua được…

-“Vậy thì tốt quá..Vậy có nghỉa là trên thế gian nầy cho dù là Bill Gates cũng không uống được..Đở cho mình khỏi phải ‘trông người sang tủi phận hèn…
-“Ha ha..Ha ha..” Hai ông bạn già bật cười vui vẻ..Ngay lúc nầy có tiếng gỏ cửa…’Cộc..cộc..cộc’…

-“Vào đi..” Tổng Bí Thư hướng ra cửa nói …Cửa mở,Phó Chánh văn Phòng Trung ương Trịnh Nguyệt Hồng bước vào,trên tay bà cầm một tập văn kiện đến trình để Tổng Bí Thư.

-“Tổng Bí Thư..Đây là danh sách các tướng lảnh của Bộ Quốc Phòng và Bộ Công An được thông qua trong việc tiến bộ và điều dộng…Mời ông phê duyệt..” Trịnh Nguyệt Hồng mĩm cười ,để tập văn kiện trên bàn..

-“Ngồi xuống uống ly trà đi…Đây là loại trà Darjeeling của Ấn độ…Là trà quý…Theo ngôn ngử của ngày xưa thì đây là cống phẩm…bây giờ thì là quà tặng của Lảnh sự quán Ấn độ… Coi như chị có lộc uống..” Tổng Bí Thư mĩm cười.

-Ây da..Tôi biết là trà quý,nhưng mà tôi không có cái phước nầy,lúc trước cứ mổi lần uống trà là cả đêm ngủ không được,tim đập mạnh…Cho nên từ đó thấy trà là sợ..Hai vị Lảnh dạo..Tôi xin phép ra ngoài..

-“Ha ha.Ờ…Được được…” Phó Chánh văn Phòng gật đầu chào quay người bước ra ngoài…
-Aiz…Chúc mừng anh..Anh phải đãi khách rồi..Ha ha,Nancy bây giờ là Trung tướng .Được phân công làm Cục Trưởng của Cục A03.

-Sao lại chúc mừng tôi chứ? Tuy là hai cha con nhưng nó là nó..Tôi là tôi..Có lý nào nó thăng chức tôi phải dãi anh?
-Ha ha..Đừng keo kiệt mà..Không lẻ tôi bay xuống Cần Thơ à?Con thăng chức cha đãi khách là chuyện thiên kinh địa nghỉa…

-Được,,dược..Anh muốn sao thì sao đi..Ừm..Con gái của lảo Hoàng Ngọc Hải sao lại ra khỏi ngành CA vậy?Thấy cũng rất là giỏi giang mà…Có gì không ổn sao?

-“Ha ha…Không biết có thiệt không…Nghe nói lảo Hoàng Ngọc Hải thèm ẩm cháu mà Hoàng Bích Trâm cứ tối ngày cầm súng chạy loạn nên đàn ông tránh xa…Cho nên lảo thuyết phục con gái qua bên Chính quyền để phát triển..Sẳn Bí Thư An Giang lên Phó Bộ…Thế là lảo vận động để Hoàng Bích Trâm được điều động xuống An Giang là nử Bí Thư

-“Cái gì?Làm Nử Bí Tỉnh ủy thì dể lập gia đình hơn sao? Đạo lý gì đây?”Tổng Bí Thư sửng sốt…

-“Ha ha..Chuyện nầy anh hỏi ngay ông ta thì được rồi..Tôi làm sao biết được..:Nà.uống trà,uống trà” Chánh văn Phòng Nhạc cầm tách trà lên..hai mắt đăm chiêu.ông nghe phong thanh Hoàng Bích Trâm chỉ muốn làm Bí Thư của Đồng Tháp hoặc An Giang hay là Kiên Giang..Tại sao không là Thái Bình hay Nam Định?Thiệt là khó hiểu…


-“Xong rồi…Con chuẩn bị xuống An Giang đãm nhiệm vị trí Bí Thư Tỉnh ủy”…Hớp một ngụm,đặt ly trà xuống,Hoàng Ngọc Hải tự hào vì đã tranh thủ cho con gái vị trí Bí Thư Tỉnh ủy An Giang…

-“Tại sao không phải là Đồng Tháp?Con nghe nói Bí Thư Đàm sắp về hưu rồi mà…”Nghe nói mình được điều động xuống làm Bí Thư Tỉnh ủy An Giang,nét mặt ‘chù ụ’,Hoàng Bích Trâm có chút không hài lòng,trong thâm tâm,nàng muốn xuống Đồng Tháp làm lảnh đạo tối cao của hắn để tha hồ ‘mắng nhiếc’…

-”Ây da..Con nhỏ nầy… Nói…Tại sao nhất quyết phải chọn Đồng Tháp” Hoàng Ngọc Hải trừng mắt nhìn con gái…Ông tranh thủ được chức Bí Thư An Giang cho con gái mình cũng là nhờ vào nhiều yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa..Vậy mà ..Aiz..đúng là không biết điều mà…

-“ Cái gì mà nhất quyết chứ..Con quen miệng thôi í mà.Hi hi..Thôi cũng được đi Thôi không nói nửa…Con có hẹn với bạn..See you later” Thấy nét mặt cha ‘sa sầm’..Hoàng Bích Trâm giả lả…Cười chúm chím,vớ lấy cái bóp đầm hàng hiệu đi ra ngoài cửa.

-“Rỏ ràng có vấn đề..” Nhìn theo con gái ,Hoàng Đức Hải nghi hoặc,nghỉ bụng :’Chắc con nhỏ nầy có gì muốn dấu mình..Phải cho người điều tr.a mới được…
Rạch giá

Trong căn phòng bệnh đặc biệt của Bệnh viện đa khoa mới,Sỷ sẹo đang được chăm sóc như ông hoàng mặc dù gả chỉ là tên lưu manh nhưng được cái may mắn là có người cha làm Bí thư huyện và ông anh rể là Phó Giám Đốc CA tỉnh…Bao nhiêu đó cũng đủ để có tư cách được nằm phòng Vip và chăm sóc đặc biệt.

Đúng ra phải nói là Sỷ sẹo không phải nhờ có người cha làm Bí thư mà là nhờ có chị hắn,Phạm Cẩm Vân và ngay cả cha hắn cũng nhờ có người con gái nầy mà từ một Phó Chủ tịch xả chỉ trong vòng ba năm thì nhảy lên làm Bí thư của một huyện,có thể nó là tốc độ thăng quan còn nhanh hơn hỏa tiển.Ai cũng nói Phạm Tuấn Dũng số có phước nên trời ban cho đứa con gái nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn vì vậy có được rể tốt.

Người muốn lấy lòng Bí Thư Dủng thì nói vậy,thật ra Cẩm Vân đẹp thì có đẹp nhưng nếu nói hoa nhường nguyệt thẹn thì có chút quá đáng nếu không muốn nói là phóng đại , nói một cách khách quan và đúng đắn trên thang điểm mười thì nàng được 7 hoặc 8.Nhưng Trương Hửu Thành thì …Hởi ôi.

Trong tác phẩm ‘Lấy vợ xấu’ của nhà văn Vủ Trọng Phụng,ông mô tả ‘Chị Doản là một người đàn bà có cái nhan sắc của một người đàn ông không đẹp trai .Nhìn Trương Hửu Thành ,người ta có thể tưởng tượng đến người đàn ông không đẹp trai tiêu biểu mà Vủ Trọng Phụng so sánh với nhan sắc của chị Doản”…Trán vồ,đầu hói,mắt hí răng thưa,mủi to,miệng rộng,mặt bủng da chì, lùn mã tử là những đặc điểm nổi bật của Trương Hửu Thành.Nhìn lảo chỉ có thể tóm gọn trong ba chử ‘đỉnh của xấu’ vì không còn gì xấu hơn…

Vậy mà vớ được người đẹp, ai cũng hiểu nếu Trương Hửu Thành không phải là một Phó Giám đốc CA đầy quyền lực thì dể gì vớ được cái l-n chất lượng. Ậy,chuyện gì cũng có lý do của nó…Ngược giòng thời gian trở về ba năm trước,lúc bấy giờ Phó Chủ Tịch Xả Dủng đang bị đình chức điều tr.a về tội biển thủ tiền công quỷ.Nhân chứng vật chứng đầy đủ,ro ràng như ban ngày cho nên ai cũng nghỉ rằng lảo sẻ vào khám bóc lịch,tuy không đến nổi ʍút̼ mùa lệ thủy nhưng vài năm thôi,cũng đủ thân tàn ma dại…Ai dè có quới nhơn phò hộ,tổ tiên hiển linh, Trương Hửu Thành xuất hiện,chỉ đạo điều tr.a cuối cùng ‘hô biến’ khiến Phó Chủ Tịch Dủng trở nên ‘trong sạch’

Chuyện Phó Chủ tịch xả Dủng ‘trong sạch’ khiến ai cũng trợn mắt há mồm nhưng khi một tháng sau đó,hoa khôi Cẩm Vân lên xe bông,chú rể không ai khác là Phó Giám Đốc Trương Hửu Thành…Mọi người bừng tỉnh..He he…Thì ra là vậy. Xấu gì thì xấu chứ ,điều quan trọng là làm phu nhân của Phó Giám Đốc Sở CA mới là chánh đạo

Ông bà mình thường nói ’củi khô dể nấu,chồng xấu dể xài’,Hửu Thành không chỉ dể xài mà còn rất dể sai,lảo mê Cẩm Vân tít thò lò,nàng nói gì cũng nghe.Vì vậy Dủng được con rể chiếu cố mà tốc độ thăng quan còn hơn hỏa tiển.Nói gì thì nói chứ mấy cha Bí Thư,Chủ Tịch cấp thành phố,ngay cả cấp tỉnh,có người nào mông đít được sạch sẻ cho nên rất là nể mặt Trương Hửu Thành,vì vậy vỏn vẹn ba năm thôi,Dủng luôn có thành tích vượt trội hơn người ,bây giờ đã là Bí Thư huyện .

Có câu một người làm quan cả họ được nhờ,ở huyện Gò Quao nầy và các vùng lân cận,nhà họ Phạm tuy không dám nói là bất khả xâm phạm,nhưng ai cũng e dè nể mặt .Còn nửa…

Ngoài ánh sáng,Dủng là Bí Thư nhưng trong bóng tối lảo là chổ dựa của một băng đãng đãng vài chục thằng đầu trâu mặt ngựa,với phương châm tao nói ngọt không nghe thì cho ăn quả đấm…Như là ‘tiên lể hậu binh’ vậy.Chính vì thế mà cả huyện bao gồm 1 thị trấn 10 xả rất thanh bình,Dủng Bí Thư bảo cái gì thì dân nghe cái đó không hề dám cãi…

Không nghe sao được…Ai ngoan cố với Dũng Bí thư ‘thì không ch.ết cũng bị thương’.Năm ngoái,gần Tết,Dũng Bí Thư hô hào người trong huyện chung sức góp tiền xây cổng chào giá 8 tỷ…Có người phàn nàn nói quá lảng phí.Sáng ngủ dậy,nhà của người nầy sơn đỏ,sơn trắng,sơn xanh nhuộm đỏ trước sân nhà cộng thêm vài con chuột cống ch.ết treo lủng lẳng trước cổng nhìn mà cức đái tuôn ra quần…Ậy…Vậy mà cũng có người chính trực ngoan cố gan lì , lên CA xả báo án…Ngày hôm sau thì còn thê thãm hơn nhiều,có người thấy tội nghiệp nên bỏ nhỏ :’ thưa gởi cái gì , nếu muốn ăn ngon ngủ yên thì một câu nhịn chín câu lành biết điều đi cha nội’…Bọn CA xả và tụi du đãng thường ăn nhậu ,thường cùng nhau đi chơi đỉ …’

Bởi vậy ở huyện Gò Quao nầy,Dũng Bí Thư là ‘Thổ Hoàng đế’.Chẳng ai ngu dại mà đi vuốt râu hùm. Vậy mà hôm nay có người dám bắn con trai độc nhất của Bí thư Dủng gảy giò…Thử hỏi làm sao lảo chịu nổi cái nhục nầy?Nếu không xử lý thỏa đáng thì mai nầy làm sao nhìn mặt ai?Cho nên thấy chân băng bột của thằng con,mặt Dủng sa sầm…đen như đít nồi.Lảo rống lên.

-Đ- đỉ mẹ..Nói,tụi nó là ai?Tao giết cả nhà nó.

-“Con làm sao biết được..nhưng hình như thằng cha Thìn biết tụi nầy..Ba đi hỏi thằng chả đi..Con nghe thằng chả gọi hắn là Chủ tịch huyện Đức,có điều là sau khi tụi nó nghe tên của anh rể,tụi nó có vẻ run..Ba.nhất định phải chơi lại chúng…” Sỷ nghiến răng,

-“Chuyện nầy cần mầy dạy sao…”Tuy ngoài mặt hung hăng nhưng trong bụng có chút kiêng kỵ vì chưa biết thân thế của đối phương ra sao,nhưng khi con trai nói nghe đến tên con rể mình ,tụi nó run .Dủng đắc ý… còn không run sao?con rể lảo sắp là Giám đốc CA Sở rồi,bởi vậy hùng khí bốc cao…Thề ăn thua đủ…Ít ra cũng bắn lại cho nó gảy một giò còn nếu không thì bắt đền bù một hoặc hai chục tỷ bạc…Có lý nào im re?Thiệt là mất mặt.Phải chơi tới bến mới được..Đ- má..” Dủng liếc nhìn thư ký của mình.Duẩn theo Dủng từ lúc lảo làm Bí Thư xả,có thể nói là con sâu trong bụng của lảnh đạo mình,lấy di động ra,gả híp mắt cười.

– Bí Thư ông muốn sao?Để tôi nói bọn thằng Trung đi xử lý…

-“Ừm…Có đi có lại mới toại lòng nhau…Nói thằng Trung dẩn theo vài người,qua Cao Lảnh,tìm thằng Chủ Tịch huyện Trần Đức,không cần giết,chỉ cần bắn gảy một chân của nó cho tao là được rồi, để cho nó biết mình không phải là loại người ai cũng có thể chọc…

-“Dạ Bí Thư…Nhưng có cần báo cáo với Giám đốc Thành hay không?” Duẩn dè dặt…Đối với mọt dân ngu cu đen,bắn gảy một chân hay bắn gảy cả hai chân chỉ là chuyện nhỏ,thường quá rồi nhưng bắn một Chủ tịch huyện là một chuyện khác.

-“Mầy ăn cám xú hả?Chuyện nầy liên quan gì tới tao?” Dủng Bí Thư hung hăng quát…
-“Ô…hắc hắc hắc…Hiểu rồi…Hắn đụng chạm xả hội đen nên bị tụi nó chơi lại…Liên quan gì tới mình” Dũng đưa ngón tay cái.
-“Mầy cũng không ngu lắm…” Dủng gật đầu,tán thưởng.

-“Cũng nhờ theo Bí Thư lâu ngày nên học hỏi được nhiều…” Duẩn khum người nịnh nọt…
-“Mầy không cần quá khiêm nhường…Có một cái…Tao không bằng mầy” Dũng thân thiết vổ vai thư ký mình…
-“Thiệt sao Bí thư?Sao tui không biết vậy?” Duẩn sửng sốt…

-Hắc hắc hắc..là nịnh bợ đó…Cái nầy mầy rất có thiên phú…Tao thua xa…
-He he he..Bí thư…Đừng nói vậy mà…Thuộc hạ không dám…Hăc hắc hắc…

Cao Lảnh

Oanh ngừng xe,khóa cẩn thận chiếc Dream Thái rồi bước vào nhà hàng,trong đầu vô cùng thắc mắc,không biết Thái Phụng hẹn mình đến đây để làm gì..Chẳng lẻ không biết nàng không còn như ngày xưa?Nghỉ tới ‘ngày xưa’ Oanh cãm thấy có chút ngượng ngùng,xấu hổ.Cũng may,sau cơn mưa trời lại sáng.Bây giờ Oanh cãm thấy yêu đời hơn với cuộc sống hiện tại.

-Oanh Oanh..Bên nầy…
Giờ nầy đã quá giờ cơm trưa nên nhà hàng khá vắng vẻ,Oanh dể dàng nhận ra Thái Phụng và Thư Ký Minh của Trưởng Ban Đồng,nàng bước tới…mĩm cười gật đầu chào.
-Thái Phụng..Thư Ký Minh..Đã lâu không gặp..Hai vị khỏe…

-“Chị Oanh…Chị không thay đổi nhiều..Mời ngồi…Kìa ông xả,sao anh đứng xớ rớ đó…”Thái Phụng đon đả thấy Minh vụng về,trách nhẹ..
-“Chi Oanh..Mời ngồi” Minh sực nhớ…kéo ghế mời khách ngồi…
-“Cám ơn…” Oanh mĩm cười ,ngồi xuống,nét mặt tươi vui khiến trong lòng Thái Phụng có chút mất hứng…

Chim tranh tiếng hót người tranh danh tiếng,trước kia,Thái Phụng là vợ của Thư ký Trưởng ban tuyên giáo Tỉnh,Oanh là phu nhân của Trưởng CA Thành phố,vai vế của nàng so với Oanh thì không thể đánh đồng,phải nói là kém hơn nhiều bởi vậy nàng thường hay né gặp.Khi biết được tin Thái Kiêm Cơ ly dị vợ khiến Thái Phụng cãm thấy có chút vui khi nghỉ như vậy là Oanh Oanh ‘xuống chó’ thật rồi trong khi lảnh đạo của ông xả mình như mặt trời giửa ban trưa.Phụng nắm chắc,trong tương lai gần, nàng sẻ là Chủ tịch hay Bí Thư huyện phu nhân…

Nhưng người tính không bằng trời tinh,lảo Đồng đột nhiên nằm xuống khiến nổi mừng vui của Phụng không được kéo dài bao lâu ,tâm trạng như rơi xuống vực thẳm…Hôm nay lại phải đến cầu cạnh khiến trong lòng Thái Phụng không thoải mái,nghỉ tại sao mình cứ phải thua kém người …Nếu không có cha nàng và Minh thúc hối,có lẻ nàng sẻ không gọi và mời Oanh ra dùng cơm…Thật là xấu hổ… Vừa rồi thấy Oanh mặt mày không có chút gì buồn bả,trái lại rất tươi vui khiến Thái Phụng nãy sinh nghi ngờ phải chăng là Oanh nầy có lẹo tẹo với Trần Đức kia nên được hắn chiếu cố mà có dịp trở mình?

Thái Phụng hiểu được quan trường khốc liệt,chuyện lảnh đạo ngủ với vợ của thuộc hạ là chuyện quá thường…Ngay cả chinh nàng cũng đã từng để Trưởng ban Đồng dày vò để Minh có dịp được bổ nhiệm..nhưng chuyện sắp thành thì lảo lăn đùng ra ch.ết khiến Thái Phụng vô cùng bức xúc…

-“Chị Oanh có thích ăn gì đặc biệt không…Ở đây có nhiều món rất nổi tiếng…”Cố dằn nổi buồn,hôm nay mục đích đến là để cầu cạnh… Phụng mim cười thân thiết..

-“Hai ông bà cứ tự nhiên đi..Mình lúc nầy hơi lên cân nên đang ăn kiêng…Cho mình ly nước cam được rồi” Oanh mĩm cười…Trong lòng nghi hoặc,không biết con Phụng nầy mời mình ra đây với mục đích gì nhưng không tiện hỏi…

-“Như vậy sao được…Chị Oanh.Đừng khách sáo mà…Anh à…Gọi món đi.Ở đây có món Tôm chiên lăn bột ,nem Lai Vung rất là ngon…” Phụng gợi ý cho chồng.

-“Ờ…được…” Minh đưa tay gọi phục vụ…Trong khi chờ đợi thức ăn được dọn lên,hai người phụ nử trao đổi vài câu chuyện của thuở con đi học khiến Minh sốt ruột..Hắn đá nhẹ Phụng dưới gầm bàn…ý muốn nàng mở lời.

-“Nghe nói Oanh có quen biết Chủ tịch huyện Đức?” vòng vo một hồi lâu…Rúc cục Phụng nói ra mục đích chinh.
-“Ừm…Cũng có thể nói như vậy…Có chuyện gì?”Oanh ngập ngừng..

-“Là như vầy…Vợ chồng em muốn mời Chủ tịch Đức dùng bửa cơm…” Thái Phụng không nói hết…Trong quan trường,có những chuyện không cần phải nói rỏ ràng,nàng biết Oanh hiểu…

Oanh dỉ nhiên là hiểu…Trước kia là vợ của Thái Kiêm Cơ và đồng thời đã từng là tình nhân của Trần Ngọc Sơn,hai nhân vật có máu mặt trong chính trường Đồng Tháp,Oanh không còn lạ gì với những chuyện đấu đá và mánh khóe để dựa dẩm với mục đích thăng tiến trong quan trường.Chuyện Nguyẻn văn Đồng ch.ết, Nguyển Xuân Hoàng được Chánh văn phòng Diệp hổ trợ bắt đầu đấu đá với Phó Chủ tịch Thái Vân Cơ ,tuy không để tâm nhưng nàng đều có nghe qua.Bây giờ nghe Minh có ý muốn tiếp cận Đức..Nàng biết Minh muốn ‘làm chim khôn lựa cành mà đậu’…Oanh thấy đây là một cơ hội tốt cho hắn…Không biết hắn có thấy hay không.Vì vậy nàng muốn góp sức một chút coi như đền đáp hắn đã giúp nàng không ít.

-“Chỉ cần chị giới thiệu để tôi có thể mời Chủ tịch Đức ăn một bửa cơm…Ân tình nầy,vợ chồng tôi sẻ không quên” Thấy Oanh ngồi thừ ra suy nghỉ,không nói gì.. Minh mĩm cười…Liếc vợ.Hắn tỏ ra biết ‘quy củ’,nhờ người ta ‘tiến dẩn’.không thể đi tay không được.

-“Chị Oanh….Ở đây em có chút quà…” Thái Phụng mĩm cười đặt một phong bì khá dầy trước mặt …

-“Hai người đừng hiểu lầm…Hảy cầm lại đi…Tôi không phải là ý nầy…Thôi được,để tôi gọi ..Được hay không tôi không dám hứa…” Oanh lấy di động ra,trong lòng hồi hộp không ít.Hắn đã từng nói,néu có chuyện gì nàng có thể gọi.Đây là lần đầu,nàng không phải vì nàng,mà là vì hắn..Coi như trả chút ân tình.

Trong lúc nầy Đức đang ngồi nghe Nhàn kể ‘thân thế’ ly kỳ của mình,nào là hai mươi năm trước..vâng vâng và vâng vâng,câu chuyện giống như khởi đầu của bộ phim vỏ hiệp kỳ tình nào đó…nói tóm lại hắn và nàng không có quan hệ máu mủ gì hết..bây giờ má ruột tìm tới..nàng cãm thấy có bổn phận nói ra sự thật.

-“Hi hi..Thiệt? Sao nghe như trong phim tinh cãm xả hội lâm ly bi đát vậy..Má và Dì Út không nói chơi chứ?” Nghe Nhàn nói không phải là mẹ ruột và bổng dưng có một bà Giang Ngọc Quế từ bên Canada về đây tìm và nhận là mẹ ruột mình.. Đức cãm thấy tức cười…

-Là thiệt mà…Có phải cãm thấy sốc không?Bới vậy dì Út gợi ý nói cho con biết trước để con chuẩn bị tinh thần mai nầy gặp má ruột..
-Hi hi..Ha ha
-“Tâm à..Có phải thằng Đức bị đã kích không vậy?” Thấy hắn ôm bụng cười,Nhàn,Tâm nhìn nhau sửng sốt…Có gì đáng cười chứ?

-“Ây..Cái gì bị đả kích chứ…Tầm phào..Mẹ ruột chứ gì?Rồi sao..Con gặp bả thì nói ‘hello’ thôi,rồi cùng nhau ngồi xuống ăn một bửa cơm..nếu rảnh..Sau đó thì bye bye…Vậy thôi,có gì mà quan trọng chứ…Nói thiệt nha..gặp để làm gì?” Đức nhún vai…rỏ ràng không để tâm chút nào.

-“Có thiệt nghỉ như vậy không?” Tâm mừng rở..Hôm qua giờ cứ nghỉ nó nhận lại mẹ ruột rồi đi qua bên Canada khiến nàng đứng ngồi không yên…Bây giờ thì tốt rồi.
-Thấy con cười..tưởng con mừng rở chứ…Thì ra là không phải..

-“Hắc hắc..Mừng thì đúng là mừng,,nhưng không phải mừng vì gặp má ruột..Mừng vì má bây giờ là má nuôi.dì út là ..hắc hắc..Vậy ba người mình không có ruột thịt nha..

-“Vậy thì sao?” Nhàn ởm ờ,vẻ mặt rât phong tình…Sở dỉ bấy lâu nay nàng và nó làʍ ȶìиɦ thoải mái cũng là nàng biết nó không phải con ruột của mình..Nhưng có lúc nàng cũng nghỉ nếu nàng thật sự là má ruột của nó…Chắc cũng là như vậy thôi…Không có gì thay đổi.

-Ba tịt ngòi nhưng con thì .hắc hắc..Má thấy rồi dó..Nancy nè,thím ba nè,Gia Kỳ,Thúy Ái…Cho má một đứa nha…Hắn đẩy Nhàn xuống giường,hung hăng vén váy tuột qυầи ɭót nàng ra…Trước giờ chỉ ‘ra’ trong miệng nàng hoặc cho bắn trên ɖú ,bây giờ thật muốn bắn vào trong để Nhàn có thai của hắn…

-“Đúng đó chị hai,,Hai chị em mình qua Mỷ sanh xong rồi về..” Tâm hưởng ứng..Nếu được vậy thì tốt quá..Có chị có em..
-Í..Không được đâu..Hơn 40 rồi,,không tốt…

-“Cũng chưa chắc mà…Cứ để tự nhiên cho ông trời quyết định nha..Từ nay bắn bên trong thoải mái để coi sao…” Miệng nói,tay hành động,hắn dang hai chân Nhàn ra,úp mặt vào chùm lông mềm mại hôn hít…Hồi sáng,đút tay vào quần của Bí thư Nga,chỉ được sờ soạn vài cái thì bị kỳ đà cản mủi,khi nãy ‘xử lý’ Thanh Thanh rồi nhưng là lần đầu của nàng, hắn chỉ nhè nhẹ,không dám mạnh bạo…Đối với Nhàn và Tâm thì khác,có thể tha hồ đủ trò đủ kiểu,như vậy mới đả…

Hắn lấy tay vừa mơ trớn vừa nhìn khe suối đang lầy lội,bây giờ hắn mới hiểu tại sao Nhàn vẩn còn ‘bót’ và hai múi thịt vẩn còn hồng như dì Út…Thì ra ‘má’ chưa bao giờ sanh sản.Ờ phải..Không còn là ‘má’ và ‘dì út’ nửa rồi… Trước đây ,mổi lần như vầy,hắn nhìn,cứ tưởng mình từ đó chui ra nên vô cùng kích thích khi đút vào dập.Bây giờ hơi buồn một chút, tuy vậy,cãm giác đang chơi mẹ nuôi cũng không tệ…Hắn vừa lấy đầu lưởi trêu đùa,ngón tay khều,móc cửa hang…

Nhàn rên như bị cắt tiết ,mông co giật,hai đùi kẹp chặt, tay ghì mạnh đầu tóc hắn…Miệng không ngừng rên rỉ…Nhìn thấy cảnh nóng,Tâm xuân tình nở rộ,kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống,vén tóc há miệng ngậm vào , trong phúc chốc mái tóc nàng nhịp nhàng lên xuống. Giờ phút nầy trong phòng chỉ nghe tiếng đánh lưởi và tiếng cười rúc rích.

-“Vô đi” Mặt đỏ gay như người say rượu,úp mặt xuống giường,Nhàn chổng mông,muốn hắn đút vào theo kiểu doggy style…

Tay trái vịn eo, tay phải cầm cặc rà cửa động…đút vào nhấp nhè nhẹ rồi đút vào một phát lút cán… của hắn kích thước to bự,dài,dể dàng chạm đến điểm ‘G’ làm Nhàn thần hồn phách lạc,ɖâʍ thủy tuôn trào…mông sàng qua sàng lại phối hợp theo từng cú dập .Tâm bên cạnh,người vặn vẹo vì bàn tay của hắn khều móc …Cả hai chị em lần lượt cúi người chỉa mông để được hắn đưa đến tột đỉnh của khoái lạc…

-“Thật không muốn nhận lại mẹ ruột à?” Tâm một bên,Nhàn một bên,kẹp hắn chính giửa,sắc mặt cả hai đầy thỏa mản , mệt nhoài nhưng tay vẩn mân mê phía dưới một cách thích thú..C-c hắn vẩn như khúc củi chỉa thẳng lên trần nhà.

-“Để làm gì chứ?Gặp mặt cho biết là được rồi” Mình bây giờ không tốt sao..
-“Nếu có gặp thì nhớ hỏi là con của ai mà cái nầy…hi hi”Tâm cười rúc rích,bóp mạnh c-c hắn…

-“Ây da..Phải trừng trị mới được..” Hắn ngồi lên,choàng hai chân qua dí đầu c-c ngay miệng..Tâm mở miệng ngậm lấy để hắn nhịp nhàng di chuyển mông ra vào.

Ngay lúc nầy di động reo lên,nhìn màn hình,Đức có chút ngạc nhiên,không ngờ Oanh lại gọi mình…Chắc chắn là có chuyện gì quan trọng,vì vậy ra dấu để Nhàn im lặng…trong khi vẩn không ngừng chơi cái miệng xinh xinh của dì Út…

-“A lô…Chị Oanh hả…Chị gọi tôi chắc là có chuyện gì quan trọng à?Có phải bị ai quấy rầy không…” Trong đầu hắn nghỉ rất có thể người của Thái Kiêm hay Hửu Cơ muốn dở trò với Oanh nên nàng cầu cứu hắn.

-“Không .Không phải..” Oanh mủi lòng… Khi lấy di động ra gọi cho hắn ,nàng hồi họp, trước kia hắn có nói khi nàng gặp chuyện có thể gọi bất cứ lúc nào.Không biết hắn chỉ là khách sáo đẩy đưa hay là thật nhưng rỏ ràng hắn rất sốt sắng bắt máy còn rất quan tâm khiến nàng cãm động.Sau khi ly dị với Thái Kiêm Cơ,bạn bè lánh xa,nếu tới gần chỉ là muốn lợi dụng cơ thể nàng.Còn hắn,giúp nàng mà chưa hề có điều kiện gì.

-“Có chuyện gì cứ nói đi..Đừng ngại mà…” Không nghe Oanh lên tiếng,nghỉ nàng ngại miệng,Đức khuyến khích.

-“Là như vầy…Có người nhờ tôi chuyển lời muốn mời anh ăn cơm…” Oanh lí nhí nói…Hai chử ăn cơm ,Oanh cãm thấy ngượng ngùng,đây có nghỉa là thông qua nàng để ‘móc nối quan hệ’… Nàng sợ hắn hiểu lầm mình nhận ‘phong bì’ trong việc làm trung gian tiến dẩn,một nguyên tắc bất thành văn trong quan trường…

-Là ai vậy?…
-“Là Thư Ký Minh của Trưởng Ban Đồng” Oanh hồi họp đáp,nàng hy vọng hắn nhìn ra thế cuộc hiện nay trên chính trường của Đồng Tháp.

-“Ha Ha…Ăn cơm thì không cần,như vầy đi,chị nói với anh ta nếu được,mai sáng 9 giờ,đến văn phòng tôi…”Nói đến đây,Đức cúp máy không muốn nói thêm nhiều.

-“A lô…A lô..” Oanh sửng sốt..Mới nói vài câu đã cúp máy rồi?Aiz..Nàng quay trở lại bàn…Hai vợ chồng Minh,Phụng nhìn nàng với ánh mắt mong đợi.
-Anh ta nói ăn cơm thì không cần nhưng 9 giờ sáng mai nếu Thư Ký Minh có rảnh thì đến văn phòng…

-“Cám ơn nhiều chị Oanh.” Minh mừng húm…Hắn hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói nầy,nếu quả thật muốn quy thuận thì ngày mai đến báo cáo công tác với lảnh đạo..Minh sẻ không bỏ lở dịp nầy…

-“Không có gì,,Đừng khách sáo..Thôi tôi xin phép..” Oanh đứng lên cáo từ..Thái Phụng cầm phong bì đứng lên bước theo. Ra đến nơi Oanh đậu xe,nàng đưa phong bì vào tay Oanh…
-Hai vợ chồng em có chút lòng thành…Xin chị nhận cho…

-“Đừng làm như vậy mà..Nay đã khác xưa rồi..Mình giúp dược thì giúp..Hơn nửa không phải là chuyện lớn gì…Nếu coi tôi là bạn,,Phụng giử lại đi” Oanh mĩm cười..nổ máy xe,chạy đi…

-“Thư Ký Minh nầy đến thật đúng lúc…”Đức mĩm cười…

Hai ngày nay chuyện người dân tụ tập trước ủy ban,hắn biết có người đang muốn giở trò nhắm vào họ Thái với mục đích gây khó khăn cho Thái Vân Cơ đồng thời ‘cầm cờ’ quy tụ những người nầy quy thuận Phó Chủ tịch Hoàng.Hôm qua hắn nghe Chánh văn phòng Diệp mở tiệc tại nhà,khách mời chánh là Phó Chủ Tịch Hoàng…Như vậy đã quá rỏ ràng…Mụ Diệp nầy đang muốn gầy dựng thế lực cho riêng mình …Hay đó..Nhưng rất tiếc đã lầm người…Chuyện nầy hắn không lo chút nào vì chỉ cần tung một đòn trí mạng thì lảo Hoàng sẻ vạn kiếp bất phục.

Đây là lý do hắn chưa muốn Mai Thảo hành động mặc dù đã có đủ bằng chứng Hoàng là hung thủ giết Thái Hoàng Cơ và Thúy Liểu vì một khi làm như vậy,đám người của Đồng sẻ như bầy ong vở tổ.Hắn cần một người có đủ uy tín để cầm đầu đám nầy đến quy thuận mình…Không ngờ người nầy là Thư ký Minh…Chỉ cần nâng người nầy lên có nghỉa là nắm luôn cả người của lảo Đồng trong tay.Thêm vào đó,Thái Vân Cơ đã là người một nhà.Đồng nghỉa với một nửa Đồng tháp đã vào tay.Mọi chuyện đều theo một chiều hướng tốt đẹp.Nghỉ tới đó,hắn phấn khích nhấp mạnh hơn và sâu hơn

-“Khụ khụ….Làm gì vậy…Muốn giết người à..” Bị chấn sâu vào cuống họng,Tâm ngôp thở ho sù sụ…xô hắn ra ‘mắng’…
-Hi hi..Sorry…Làm lại nha…
-“Đồ quỷ…Để chị Tư đi..Dì mỏi miệng rồi..”. Tâm ‘lườm’…

-“Hi hi..Nói chơi thôi..Con có việc quan trọng cần làm..” Hắn cầm di động gọi cho Mai Thảo…Nhàn,Tâm thấy nét mặt hắn nghiêm túc nên không tiếp tục ‘phá’ nửa..Hơn nửa cả hai cũng đã mệt lắm rồi.

-“A lô…Anh đang ở đâu vậy?” đang trong phiên họp với các thân tín của mình,thấy hắn gọi tới,Mai Thảo mừng rở.
-“Vụ án Thái Hoàng Cơ,Thúy Liểu ..Em mắm chắc được bao nhiêu phần trăm?” Không trả lời nàng,hắn nỏi ngược lại.

-“Bằng chứng DNA đầy đủ,lảo ta không thoát được đâu..” Mai Thảo khẳng định…
-Tốt..Vậy trưa mai..Tiến hành được rồi..
-“Trưa mai?Tại sao không phải là bây giờ” Mai Thảo nghi hoặc..Không biết hắn muốn làm gì.
-“Hắc hắc…Mai em sẻ biết mà …Bye cưng..” Hắn cúp máy…

-“Ê..”Mai Thảo có chút tức giận..Chưa nói rỏ đã cúp máy rồi…Làm gì thần bí vậy chứ…Nàng quay sang thân tín của mình.
-Các em biết..Ở Cao Lảnh nầy ngày mai có gì đặc biệt không hả?
Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh nhìn nhau..Lắc đầu…Đâu có gì đặc biệt chứ..Thường thôi mà…

-“Vậy sao?Thôi được…Ừm..Chuẩn bị..Ngày mai chúng ta hành động…Vẩn là câu nói đó..Đây là cơ mật…Hiểu chưa?” Mai THảo nghiêm nghị..

-“Dạ rỏ..Thủ trưởng…” Nét mặt phấn khích,Đan Thùy, Diệu Hiền, Việt Hà, Hoàng Oanh đồng thành đáp.Trước tới giờ,bắt lưu manh đầu đường xó chợ như cơm bửa,lần nầy bắt một Phó Chủ tịch tỉnh là chuyện kinh thiên động địa.Thử hỏi làm sao không phấn khích cho được…Trong thâm tâm,các nàng hy vọng Thủ trưởng mình cứ như vậy .bắt hết bọn Chủ tịch ‘bẩn thỉu’,Bí Thư dơ dáy’ hay cho dân nhờ…

-“Thủ trưởng…Em vừa nhớ có một chuyện..Không biết có phải là đặc biệt hay không…” VIệt Hà ngập ngừng nói.
-Nói ra nghe thử…
-Ngày mai là sinh nhật của Phó Chủ Tịch Hoàng…Chánh văn Phòng Diệp đứng ra tổ chức tiệc…Nghe nói khách mời đông lắm…

‘Chứ còn gì nửa’… Mai Thảo nghỉ bụng……Nghỉ tới lúc ngày mai,trong lúc mụ Diệp đang xum xoe tán dương nịnh bợ chúc ‘phước như đông hải thọ tỷ nam sơn’ thì lảo Hoàng bị dẩn đi… Mai Thảo muốn cười phá lên.

Đúng là đồ ‘mắc dịch’ mà..Chỉ có hắn mới ‘âm hiểm’ như vậy..Nhưng mà nàng thích…

Dặn dò Mai Thảo xong,một lần nửa Đức bấm máy để giàn trận ’thiên la địa võng’…quyết một chiêu lấy mạng…Không phải hắn âm hiểm mà là ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’ Trước kia 3 thằng con mụ Diệp núp lùm ám toán,xúi dục tên Tiến Lực bêu xấu hắn trên mạng xả hội,hắn đã không truy cứu,bây giờ tới mụ muốn làm phiền…Vậy thì hắn không nhân từ nửa…Hắn thuộc loại người không làm thì thôi,một khi quyết định làm thì một ‘chiêu lấy mạng’…Nguyển Xuân Hoàng thuộc về hình sự,Mai Thảo ‘lo’ cho lảo nhưng mụ Diệp là đồng lỏa với Nguyển văn Đồng,là tội phạm tham nhũng,kinh tế buôn lậu thì đã có cục C03…

-“A lô…Tôi nghe đây…Đã quyết định rồi sao?” Giọng Hải Yến vang lên,không một chút ngạc nhiên,rỏ ràng biết hắn hắn sẻ gọi…Không cùng Hoàng Bích Trâm về Hà Nội,nàng và Lan Anh ở lại có hai chuyện phải làm,chuyện thứ nhất là lấn sân dành chổ vào hội đồng bàn quản trị dự án TTTM,chuyện nầy đã xong rồi,chuyện thứ hai là chờ hắn gọi là chốt hạ hồ sơ Chánh văn Phòng Diệp.

-Ngày mai,Chánh văn Phòng Diệp đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật của Phó Chủ Tịch Hoàng… khách mời đông lắm…
-“Hiểu rồi..” Hải Yến lạnh lùng cúp máy…Hắn cũng không nói thêm nhiều,mĩm cười khi tưởng tượng đến gương mặt của Chánh văn Phòng Diệp sẻ giống cái gì?

Là Phó Bộ,chuyện chị Năm bị bắt tại Phi trường Nội bài là bí mật quốc gia nên ít ai biết đến.Lúc đầu Diệp thấp thỏm lo âu,lặn chìm xuống sâu để nghe ngóng động tịnh.Thấy sóng yên gió lặng hơn nửa lảo Đồng ngủm củ tỏi nên Diệp trồi đầu lên dựng cớ gióng trống khua chiêng ‘phò tá’ Nguyển Xuân Hoàng,hy vọng nước lên thì thuyền lên…Trước hết mụ chỉ muốn kéo Thái Vân Cơ xuống nước để tạo lợi thế cho ‘đồng minh’,nhưng sai lầm ch.ết người của mụ là đại đa số nạn nhân của họ Thái nằm tại huyện Lấp Vò khiến Ủy ban huyện nầy bị bao vây và tệ hơn nửa,bọn lưu manh côn đồ mà chồng mụ gày vào dùng ná thung bắn bể kiếng xe của hắn…Tất cả những chuyện nầy chọc giận hắn rồi…

Trong quan trường chuyện nhỏ như hột mè có thể khai thác để trở thành to như cái đình,ngược lại chuyện lớn như cái đinh cũng có thể hóa nhỏ và chuyện nhỏ hóa thành không có gì.Vấn đề là ở chổ quen đúng người chạy đúng cửa .Thái Vân Cơ biết mình quen đúng người.

Hai ngày nay,chuyện dân chúng tụ họp ở trước cổng ủy ban huyện khiến nàng đứng ngồi không yên,bây giờ, chỉ vài tiếng sau khi hắn trở về thì người dân vui vẻ ‘ngoan ngoản’ giải tán ,ai về nhà nấy.Khi nhận được tin ,Thái Vân Cơ thở phào cãm thấy nhẹ nhõm,nhưng nàng biết như vậy có không có nghỉa là ‘đâu vào đấy’.Nàng nhìn ra được là có người muốn khuấy lên vũng nước đục cốt ý là nhắm vào mình,khi chưa đạt được mục đích dỉ nhiên là không chịu ngừng vì vậy gọi Tuyết Cơ tới cùng nhau thương lượng

-“Nghe nói gần đây Chánh văn Phòng Diệp và Phó Chủ Tịch Hoàng rất thân..Ngày hôm qua nhà bà ta có tiệc tùng,một số thân tín trước kia của Nguyển văn Đồng cũng có dến dự…Có điều kỳ lạ là Thư Ký Minh, thân tín của lảo thì không được mời “

Lúc nghe được tin nầy, Tuyết Cơ nghi hoặc…Chẳng lẻ mụ Diệp muốn loại bỏ thư ký của lảo Đồng?Họ không phải là người cùng phe hay sao?
-Chuyện nầy chị có nghe qua…Mụ Diệp nầy rất gian xảo,lảo Hoàng cũng không vừa,có thể nói là cáo và hồ ly lợi dụng lẩn nhau thôi…

-“Hi hi..Chị và hắn không phải cũng vậy sao?” Tuyết Cơ ‘bắt bẻ’…
-“Lúc đầu chị cũng nghỉ như vậy nhưng bây giờ chị nghỉ khác…Em không hiểu đâu..Hắn rất tuyệt…” Nói tới đây hai má Vân đỏ lên khi nhớ lại những lúc nàng quằn quại rên siết dưới những cú dập của hắn…

-“Biết rồi…Lần trước chị nói mời hắn tới nhà ăn cơm rồi im luôn..Lần nầy sẳn dịp…Chị còn chần chờ gì nửa..Cầm cái máy lên..Gọi cho hắn đi…Nhờ hắn giúp một tay” Tuyết Cơ thấy,người ta đạp tới trên đầu mình rồi mà chị mình cứ chần chờ không gọi hắn cầu cứu nên có chút tức giận, đơn giản quá mà,nếu đã là người của hắn rồi thì đâu phải xa lạ ,có gì phải ngại …

Thật ra trong thâm tâm Tuyết Cơ rất hâm mộ chị mình có chổ dựa khủng và nàng cũng ước ao được như vậy,tiếc là chưa hề có cơ hội…Bởi vậy thừa dịp rối ren nầy đốc thúc Vân Cơ mời hắn đến nhà ăn cơm bàn việc. quan trọng nhất là cớ cơ hội gặp mặt.Còn chuyện hắn có ‘khủng’ hay không thì hạ hồi phân giải.

-“Con nầy…Làm gì tươm tướp vậy…
Miệng mắng ,tay Vân Cơ cầm di động lên bấm…Thật ra nếu Tuyết Cơ không nói nàng cũng gọi hắn mà..Cần phải liên lạc tình cãm mà.

Đã hẹn với các nàng cùng đi phố mua sắm bởi vậy Đức Chủ tịch về biệt thự rất đúng giờ,không đúng giờ sao được.’Bà chằn’ Thụy Vủ này dử lắm à…Chưa bước chân vào tới phòng khách,Đức đã nghe bên trong ồn ào như cái chợ…

-“Các người dẹp..chuẩn bị xong chưa…Let’s go!..Ouf”…Đức sửng sốt,mặt bư ra,tưởng mình như Đường Tăng đi lạc vào ‘Nử nhi quốc’ khi nhận thấy ngoài Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết,Yến còn có Phương Linh,Thanh Tình,cô nàng Hồng Ngọc và Lam Điền,Vệ Lan..hai trợ lý của nàng…Chuyện gì dây?

-“Chuyện gì?Gặp em không mừng à..”Phương Linh chu môi lườm…Thanh Tình cười chum chím
-Không..Không phải…Hi hi..Hơi bất ngờ thôi…
-“Nhà nhiều phòng như vậy cho nên Phương Linh ,Thanh Tình tới ở với tụi em cho vui..”Tú Nhi mĩm cười..

-“Hôm nay đi phố mua sắm..Hồng Ngọc,Vệ Lan và Lam Điền muốn cùng đi..Càng đông người càng náo nhiệt..”Thụy Vủ hăm hở nói
-“Ông Chủ”…Hồng Ngọc,Vệ Lan,Lam Điền mĩm cười chào…
-“Ông chủ?” Các cô gọi tôi ?” Đức sửng sốt…

-“Anh quên rồi sao…Hồi sáng nầy em có nói rồi..Em mướn Hồng Ngọc ở lại Công Ty làm trợ lý cho tụi em…Vệ Lan và Lam Điền cũng vậy,sẳn bây giờ công trinh TTTM cần rất nhiều nhân thủ…” Tú Nhi lườm.
-Ờ há..Vậy mà anh quên..Sorry cưng..Bây giờ đi được chưa?

-“Anh coi anh kìa…Lên lầu tắm rửa thay đồ..Em có soạn sẳn bồ đồ để trong phòng tắm á..” Đến lượt Tuyết ‘chỉ đạo’…
-“Để em lên giúp anh” Yến lúc nào cũng nhu mì…
-“Ý..Không được…Không biết ảnh sao…” Thụy Vủ ‘cảnh cáo’…

-“Em”..Đức trừng mắt nhìn Thụy Vủ…quay người đi lên lầu vừa đi vừa suy nghỉ tối nay sẻ trả thù như thế nào
Ngoại trừ ‘người lạ’ như Hồng Ngọc,Thanh Tình,Lam Điền .Vệ Lan không hiểu…Nghe Thụy Vủ nhắc nhở,Tú Nhi,Tuyết,Phương Linh cười ồ lên.

Trong Vincom Plaza..Đức Chủ tịch bây giờ đang vô cùng bận rộn phải hầu hạ một đám mỷ nử đi mua sắm…Ba người đàn bà gặp nhau có thể làm thành một cái chợ…Bây giờ tới 9 người…Mổi người một câu khiến hắn nhức cả đầu…Vấn đề là Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết,Yến Phương Linh làm như có âm mưu hay sao ấy,coi hắn như ‘cu li’ sai bảo đủ điều …Thấy hắn bị ‘đì’ Thanh Tình,Hồng Ngọc cúi đầu cười trộm…

Nhìn năm người phụ nử của hắn,Hồng Ngọc hâm mộ.Đồng ch.ết,nàng như trút được gánh nặng,vì vậy rất yêu đời,không nghỉ đến chuyện đi Mỷ nửa…Công Ty Hồng Ngọc bây giờ đã thay tên Đức Lập,là một chi nhánh của Đức Lập Cần Thơ…Nàng và Lam Điền,Vệ Lan được Tú Nhi mướn với chức vụ Phụ tá…Vậy hắn là ông chủ các nàng rồi… Đây là một khởi đầu cho cuộc sống mới ngoài sự mong đợi.

Phương Linh nhìn Thanh Tình mĩm cười..Bà nội nàng nói :’đàn ông nhiều lắm nhưng đàn ông như hắn không có nhiều…Nếu Thanh Tình thích thì tự tranh thủ lấy,bà và ông không cản ‘ nàng nhìn ra Hồng Ngọc hình như cũng có ‘dã tâm’ này…

Là đàn bà với nhau,cho dù cả hai Thanh Tình và Hồng Ngọc cố gắng che dấu nhưng Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết ,Yến đều nhìn ra…”Có sao chứ..Không phải bên Nancy cũng rất đông đảo hay sao..Phải cân bằng lực lượng mới được…Không biết hắn ‘khờ’ hay giả khờ lúc nào nét mặt cũng nghiêm túc của ‘ngài’ Chủ tịch huyện,không dám nhìn ɖú liếc mông. Thụy ɖú ác lắm,trong đầu thì toa rập lập ‘ban phái’ nhưng ngoài mặt thì lườm lườm như là sợ hắn dở trò mèo ăn vụng.

-“Khát nước không?” Thanh Tình không ngại chút nào,đi sát rạt, cầm chai nước uống nửa chừng mời mọc ,miệng cười chúm chím,khiến hắn ‘lạnh’ sống lưng thầm mắng “ Bà nội à,tui với bà không có gì nha..Sao làm như là tình nhân í?vậy là muốn chơi tui thôi…”

-“Uống đi..Không có độc đâu,em vừa uống qua…”Thấy hắn không cầm chai nước của mình ,nàng mở nút chai đưa tới miệng hắn…

-“Ờ được..Để tôi”…Đức ‘kinh hải’ vội cầm chai nước,nếu không bà cô nầy không biết sẻ ‘bạo’ tới chừng nào nửa…May mắn thay,có tiếng di động reo,Đức mừng húm,chưa bao giờ hắn thấy Thái Vân Cơ dể thương như bây giờ.Vội vàng bắt máy,.

-“A lô…Chủ Tịch Cơ…Xin hỏi có chỉ thị gì?”

Thái Vân Cơ sửng sốt,thông thường,mổi lần nàng gọi,hắn bắt máy là hi hi ha ha,ởm ờ bóng gió chọc ghẹo vài câu đượm mùi xuân tình nhộn nhạo,sao bây giờ khách sáo vậy?nhưng nàng chợt nghỉ ra…100% là bên cạnh hắn đang có vị phu nhân nào đó rồi,bởi vậy nàng cũng thông cãm…Giở giọng điệu nghiêm túc của lảnh đạo.

-Chủ tịch Đức,chuyện ở huyện,tôi muốn nghe anh báo cáo..

-“Dạ được..Vậy sáng ngày mốt..Tôi sẻ đến báo cáo với với Vân Chủ Tịch” Giọng hắn ‘cung kính’ theo quy củ nhưng trong lòng đang nghỉ tới chuyện ngày mai ,sau khi mọi sự đã xong,báo cáo cái con khỉ gì…Có phải là hầu hạ mình để đền ơn cực khổ hay không…Nghỉ tới khẩu kỷ không tệ của Vân Cơ,hắn mĩm cười.

-“Ai gọi vậy?Có phải có gì mờ ám?” Thụy Vủ không hài lòng khi đi cùng với nàng mà nghe điện người khác,thấy hắn cười mĩm cười ‘gian’ liền sinh nghi.

-“Cái gì mờ ám chứ…Là Chủ Tịch Vân muốn anh ngày mốt đến báo cáo công tác…Em cũng biết rồi đó..Đang xảy ra chuyện…”Hắn điềm đạm đáp,nét mặt vô cùng nghiêm túc.
-“Anh mà không chọc người ta là ‘A di đà phật rồi’ Ai lại ngu chọc tới anh vậy?” Tú Nhi ‘bỉu môi’…

-“Anh dử lắm sao?Anh là ‘Mr Nice Guy’ đó nha…” Đức sửng sốt sao các nàng nghỉ như vậy chứ
-“Ha ha Hi hi”…Bọn mỷ nử cười phá lên…Nếu hắn là ‘Mr Nice Guy’ thì heo nái cũng biết leo cây nhưng các nàng thích…

-“ Chủ tịch Đức…Hướng 3 giờ .có vấn đề…” Hắn đang nghỉ tối nay đem Tú Nhi và Thụy Vủ ra ‘hành quyết’ về cái tội ‘phạm thượng’..Đột nhiên Vệ Lan tới gần nói nhỏ…Quen rồi,theo phản xạ,lúc nào nàng và Lam Điền cũng đề cao cảnh giác nhìn trước nhìn sau bởi vậy phát hiện có người hình như đang theo dỏi hắn.

– “Đứng yên..Đừng cử động…:” như cắt hắn quay sang ôm lấy Vệ Lan…Mắt nhìn về hướng ‘ giờ’…Quả nhiên phát hiện có người đang chăm chăm nhìn về hướng mình.
-“Anh làm gì vậy?” Thụy Vủ quát…Thiệt là quá đáng mà…Trước mặt nàng mà dám ôm ấp người khác…

-“Đừng hiểu làm..Có người đang theo dỏi mình…” Hải Yến nhanh miệng giải thích…
-“Hả?Theo dỏi?” Thụy Vủ nhìn quanh…
-:Tất cả đừng nhìn…Cứ làm như không có gì” Hải Yến lanh lẹn giải thích,mặt mĩm cười như là đang nói chuyện vui vẻ…

-“Ừm.. Thụy Vủ hổ thẹn..Cãm thấy mình quá xung động,nhỏ nhen…Tuy chỉ nghe lõm bõm nhưng các nàng trong phút chốc hiểu được vấn đề nên cố gắng giử vẻ bình thường.

Đức ngấm ngầm quan sát..Quả nhiên phát hiện có người đang theo dỏi mình…Nhưng độ nguy hiểm hình như không có khiến hắn nghi hoặc…Người này là ai?Theo dỏi hắn có mục đích gì?

Trịnh Toán không phải là dân chuyên nghiệp nên dể dàng bị phát hiện và cũng cũng không biết mình đã bị phát hiện.Gả đã xuống Cao Lảnh được hai ngày trong vai trò ‘đại gia ‘ từ nước ngoài về tìm cơ hội đầu tư…Hai ngày nay gả mới biết ai là Chủ Tịch huyện Lấp Vò và trong lòng vô cùng khinh thường.. Giết thằng c-c nầy có gì khó chứ..Cần gì phải trù tính này nọ..Không hiểu sao Giang Ngọc Hoa phải rườm rà,phức tạp hóa vấn đề …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.