Thằng Đức – Chương 203 – Botruyen

Thằng Đức - Chương 203

Nhìn theo bóng lưng của Long,Đức nheo mắt,bàn tay hắn vẩn còn đang theo kịch bản vuốt vuốt bàn tay Bích Trâm một cách trìu mến.
-“Bây giờ anh có thể bỏ tay ra được chưa?” Bích Trâm muốn độn thổ khi hai thân tín của nàng cúi mặt vai run run.Rỏ ràng đang cố nhịn cười.

-“Đừng có hấp tấp mà,gả sẻ trở lại đó…Đóng kịch phải đóng đến khi hạ màn,nếu không thì công dả tràng đó..Có biết chưa” Hắn lên mặt ‘giáo huấn’ nàng…Thầm nghỉ :’Thiếu tướng gì khờ vậy..Không gian manh chút nào..Cũng may là tổ tiên cô ăn hiền ở lành mới gặp được Trần Đức nầy…’

-“Đừng làm phách ..ouf”…Bích Trâm bỉu môi,định mở miệng ‘mắng’ nhưng chưa kịp dứt câu thì môi nàng đã bị môi hắn khóa lại…Muốn ‘xô’ hắn ra nhưng từ khóe mắt, thấy ngay cửa,Long quay lại nhìn vào…Đúng như Đức đoán,gả cũng muốn biết nàng và hắn có thật thân mật như vậy hay chỉ là đóng kịch..Nhưng sự thật đã thấy rồi…Bích Trâm và hắn đang môi kề môi…Gả quay lưng bước đi..Nét mặt đanh ác,hai mắt long lên…

Thấy cánh tay của Thủ trưởng quàng qua cổ hắn…Thanh Phương,Phương Trang sửng sốt…”Wow..Thủ trưởng nhập tâm vậy sao?”.
Bích Trâm quả thật đang mê man…

Có tiếng vổ tay lác đác rồi cả thực khách thấy cảnh hấp dẩn như vậy đều phấn khích vổ tay theo…Số là khi cả ba bước vào,ai cũng ngưởng mộ khí chất cao sang,vẻ đẹp mỷ miều của các nàng,bây giờ có một soái ca ngang nhiên ‘đá lưởi’ người đẹp giửa thanh thiên bạch nhật nên dỉ nhiên là khâm phục rồi…Vổ tay để cổ vủ là phải…Cũng có người vừa vổ tay vừa thầm ghen tỵ,hận người đang ‘đấu mỏ’ với người đẹp không phải là mình.

-“Lưu manh” Sau một hồi ‘mê man’..Bích Trâm tỉnh ngộ…Hai má đỏ bừng,’xô nhẹ hắn ra..’mắng’.

-“Cám ơn..Cám ơn nhiều…Hihi..Bạn gái tôi hơi mắc cở chút đỉnh…Đức nhìn quanh,gật đầu tươi cười cám ơn ‘khán giả’ đã ưu ái cổ vủ mình…Đồng thời quan sát từ khóe mắt…Nét mặt hắn trở nên nghiêm túc.

-Gả kia đã đi thật sự rồi…Bây giờ mình bàn chuyện..Nà,nếu tôi đoán không lầm..90 phần trăm đêm nay hắn sẻ ra tay…Cho nên chúng ta phải chuẩn bị

-“Nói đi..Cần chúng tôi làm gì”..Thanh Phượng,Phương Trang phục rồi…Tên nầy thiệt là có đầu óc. Bích Trâm làm thinh không nói gì vì đang còn ngây ngất với vị ngọt đôi môi.

-“Lát nửa tôi theo các cô đến nhà,sau đó hai cô lái xe qua Bình Minh ..Làm như là thiệt vậy…Qua tới đó rồi vòng trở lại chờ khi gả tới gần nhà thì bọc hậu,bao vây gả lại.Đề phòng gả chạy thoát.Chúng ta sẻ giăng ‘thiên la địa vỏng’ bắt gả đêm nay.

-“Làm sao biết lúc nào gả tới gần nhà?” Phương Trang thắc mắc.
-“Còn nhớ khi nảy có người gọi cho tôi không?Là Thục Linh,tôi nhờ Thục Linh đặt máy định vị dưới gầm xe …Chỉ cần xe gả tới gần tôi là Thục Linh sẻ báo cho chúng ta biết…Tôi ở trong nhà thì xe tới gần tôi có nghỉa là xe tới gần nhà…

-“Chỉ có Thanh Phượng và Phương Trang..Rủi gả thoát được thì sao?” Bích Trâm tỏ ra lo ngại.

-“Đã nói là ‘Thiên la địa vỏng’ mà,gả làm sao thoát được…Yên chí đi…Còn có Phương Anh,Thu Tâm,Ngọc Như…mổi người một góc,như vậy đủ rồi,chỉ cần gả tới là coi như chim bay vào lồng,cá nằm trong chậu…Không thoát ra được đâu.

-“ Nhưng mà…Rủi..Rủi thôi nha..không phải là không tin anh…rủi gả không tới thì sao? Phương Trang ngập ngừng….Nàng sợ hắn nói nàng ‘làm khó’ hắn nên muốn hỏi nầy,hỏi nọ.

-“Cô nói cũng có lý..Nhưng mà trừ khi gả không muốn cái nầy…Gả sợ các cô tới tay liền gởi về Hà nội” Hắn đắc ý cầm cái USB đưa ra.Bích Trâm,Thanh Phượng ,Phương Trang thoáng nhìn nhau..Cả ba có cùng ý nghỉ :’Quả nhiên là hắn đã phỏng tay trên..Chờ xong chuyện nầy nhất định sẻ tinh sổ với hắn’…

-Còn gì thắc mắc nửa không?Nếu không thì mình bắt đầu làm việc..
-“Ah..Khoan..Có khi nào bổn củ soạn lại không?Gả dùng B41…” Bích Trâm lo ngại…Nàng sợ Long dùng B41 bắn vào nhà nàng thì sao?Chắc chắn sẻ dử nhiều lành ít .

-“Chuyện nầy đã liệu trước rồi..Chỉ cần thấy gả cầm M41 trên tay là sẻ bị bắn hạ ngay tức khắc…Lần nầy có ba xạ thủ bắn tỉa dùng súng có tia hồng ngoại” Đức đắc ý ‘khoe’ kiến thức..Chuyện súng bắn tỉa có trang bị ống nhắm với tia hồng ngoại là hắn gần đây mới biết được,do ‘sư phụ’ Phương Anh khai sáng cho…

Ngừng một chút..Hắn nói thêm.
-Nhưng khả năng gả dùng B41 rất thấp…Kinh nghiệm lần trước.gả sẻ nhất định cầm trong tay cái USB để tránh đêm dài lắm mộng…Có phải không?Nếu là các cô..Các cô cũng làm như vậy mà.

Bích Trâm,Thanh Phương,Phương Trang một lần nửa nhìn nhau…Bây giờ mới công nhận ai muốn đấu trí với tên nầy là một hành động không sáng suốt chút nào.

Gần nửa đêm.Trời không trăng,ít sao nên tối như đêm 30..Một chiếc xe chầm chầm tiến gần đến căn nhà tứ hợp viện của Bích Trâm rồi ngừng lại,tắt máy,tắt đèn.Một bóng người bước xuống, mặc y phục đen ,trên gương mặt cũng được bao phủ bơi một mặt nạ nỉ đen,chỉ chừa hai mắt,mủi,và miệng…Nửa đêm thanh vắng,chỉ có tiếng tiếng côn trùng kêu rỉ rả rất thê lương,ai yếu bóng vía mà thấy người nầy chắc chắn đái ỉa trong quần…Nhìn dóc dáng to lớn cộng thêm dáng đi,có thể xác định là một người đàn ông.

Đức đoán không sai..Đêm nay là đêm thích hợp nhất… Biết chắc Thanh Phượng và Phương Trang Hai đã qua Vỉnh Long để lại Bích Trâm một mình đú đởn với tình nhân,vì vậy Long muốn ra tay đêm nay.Nhìn về căn nhà tứ hợp viện gả âm thầm nghiến răng nghiến lợi khi nghỉ tới thằng c-c kia và con đỉ Bích Trâm giờ nầy chắc đang dính lẹo với nhau.Gả mở cốp xe,lấy cây B41..nhưng không biết nghỉ sao,gả bỏ lại…Lấy hai khẩu súng lục vắt lên người.Đóng cóp xe..Chầm chậm bước vể phía căn nhà .

Nửa giờ trước…

Lần đầu tiên ở chung phòng với người đàn ông mà mình thích,khiến tim Bích Trâm đập thình thịch,nhưng nhủ thầm..Vì công việc thôi mà..Có sao chứ..Rồi nghỉ lại lúc chiều tối,trong nhà hàng,hắn hôn nàng khiến tim nàng đang đập mạnh càng đập mạnh hơn…Mặt Bích Trâm đỏ bừng…len lén liếc nhìn …MIệng hắn cười rất gian,đang viết cái gì đó trên giấy…

-“Xong rồi..Nà..Cầm đi”..Đức đặt viết xuống,cười đắc ý với ‘tác phẩm’ của mình.Đưa qua cho Bích Trâm.
-“Anh viết cái gì vậy?Không hiểu gì hết á…” Bích Trâm nhăn mặt nhíu mày khi nhìn thấy hàng chử hắn viết.

-Wow..Có thiệt không vậy?Chưa từng coi phim ‘thở’ à? Thôi được,..để tôi làm cho cô coi nha…Nà…’Ohoh.oh…Oh my God..Mạnh..mạnh nửa đi anh..Ahhhhh’ Đúng..đúng rồi..mạnh lên…mạnh lên…Ahhh… Hắn rên ‘y như thiệt’ ,lại bắt chướt giọng của đàn bà…Nghe ‘eo éo’rất là tiếu lâm.

Ngừng một chút để nàng kịp thời ‘tiêu hóa’ vai trò..hắn nói tiếp.
-Cô cứ la lên như vậy,càng nhiều càng tốt..Xen vào thở hổn hển…Làm cho linh động .Hiểu chưa…Nà,làm đi để tôi coi có giống không.
-“Anh..Anh điên rồi..”Chợt hiểu hắn muốn mình làm gì…Mặt đỏ rực..Bích Trâm mắng.

-“Cái gì điên chớ..Đóng kịch thôi mà ,đâu phải thiệt ..Mắc cở cái nổi gì…Ouf…”Hắn sực nhớ lại là Bích Trâm thích đàn bà..Nhưng mà khi hai người đàn bà ‘đánh lá mít’ với nhau cũng phải rên rỉ kêu la chứ?Có lý nào im re?Kỳ vậy ta..Ờ…phải ha..Biết đâu cô ta thấy mình là đàn ông nên khó mà có hứng thú nên không thể kêu la rên rỉ?Nghỉ tới đây hắn nhìn Bích Trâm với ánh mắt hiếu kỳ.

-“Anh…Anh nhìn cái gì?” Thấy hắn nhìn mình chằm chằm.Bích Trâm ngượng..quát.
-Tôi biết tại sao..Hi hi..Sorry vì đã quên là cô không có hứng thú với đàn ông..nên nhìn tôi thấy oải chè đậu thì làm sao kêu la cho được…Aiz..Bây giờ làm sao đây…

-“Anh..Anh..Trần Đức..Tôi thí mạng với anh..”Bích Trâm hung hăng nhào tới tay đấm chân đá…
-“Wow..Muốn lấy mạng tôi à..Sao nặng tay dử vậy..” Hắn suýt xoa nhìn Bích Trâm..sửng sốt.thấy rỏ nàng rất giận..hai mắt ươn ướt..ch.ết mẹ rồi..Bộ không phải sao?Á đù..Nancy.lần nầy bị em hại ch.ết anh rồi..

-“Sorry nha..Là lổi của tôi..Tôi tưởng cô là..he he..Không phải thì tốt rồi..Cô đẹp như vậy là vưu vật của trời đất .Người đàn ông nào được cô để mắt xanh tới thật là có phước…Ây da..Thì ra tên Long kia thiệt là sáng mắt nha..” Đức bắt đầu đem trổ tài miệng lưởi nịnh bợ để người đẹp vui lòng quên tội của hắn.

-“Có phải Nancy nói gì với anh không?Tôi sẻ tính sổ với nó..” Bích Trâm hằn học.

-“Nancy?Đừng có hiểu lầm nha..Nancy đâu có nói cái gì dâu.Tại tôi ngu ngốc thấy cô khắn khít với Thanh Phượng,Phương Trang mà bài xích người đẹp trai anh minh thần vỏ ,soái ca như tôi nên tôi mới hiểu lầm thôi à…Bây giờ thì tốt rồi” Hắn giả lả nói nhăn nói cuội.

-“Tốt?Cái gì tốt?” Bích Trâm cắc cớ hỏi
-“Dỉ nhiên cô bình thường là chuyện tốt..Không phải sao..Ha ha..Mai nầy không biết ai tốt số lấy được cô.Ouf…”
-“I love you..only you..Đang thao thao bất tuyệt nịnh bợ để nàng không truy cứu ai dè Bích Trâm chồm người lên,áp môi nàng lên môi khiến hắn sửng người…

-Wow !..
-“Cái gì ‘Wow’ với ‘Què’ chứ..Anh không thích em sao?” Bích Trâm nhu mì nhỏ nhẹ hỏi…

-“He he…Vậy thì không phải.Anh là người rất thành thật,không muốn gạt em..Anh cà chớn nè, học không cao nè,hay ..hi hi hay dê à không hảo ngọt nè..Cho nên anh sợ sau nầy em sẻ hối hận.” Hắn đưa ra một loạt khuyết điểm của mình…Nhưng hắn không ngờ hắn càng ‘tả chân’ về mình thì Bích Trâm càng yêu…

Nguyên do là vì cũng như Nancy,loại người nào nàng chưa từng gặp qua nhất là các công tử COCC,thường hay khoe mẻ,đụng chuyện thì run rẩy,không biết dùng đầu óc,thành sự thì không có,bại sự thì đếm không hết.Lúc đầu nàng tưởng hắn bất tài vô lực,được Nancy nâng đở mà có ngày hôm nay nhưng sau bao lần tiếp xúc,dần dần trong lòng nàng đã thay đổi cái nhìn và rồi yêu hắn từ lúc nào nàng cũng không biết…

-Vậy Nancy có hối hận không?
-Anh..Anh có rất nhiều…
-Vậy em đẹp bằng họ không?

Nói câu nầy xong nàng càng đứng sát hơn nửa..Mùi hương trên người nàng tỏa ra thoang thoãng làm hắn ngất ngây.Như vậy mà còn ‘thờ ơ’ thì sẻ bị ông trời đánh xuống 18 tầng địa ngục.Hắn cúi xuống hôn lên môi ,hai tay nàng choàng qua cổ hắn…Thời gian như dừng lại.

Ngay lúc nầy ,di động hắn run lện..Hai người buông nhau ra…Được toại nguyện,Bích Trâm nét mặt sung sướng,nhưng thẹn thùng,không ngờ chính mình đi bước đầu tiên tỏ tình với hắn…
-A lô

-“ ‘Chuột’ đang tiến gần “ Tiếng Thục Linh vang lên.. Nàng đang ở trong căn phòng IT trên lầu ba trong căn biệt thự của Nancy… Mắt nhìn màn hình..Chấm đỏ đang chập chờn phát sáng.Đó là tín hiệu phát ra từ máy định vị mà nàng đã gắn dưới gầm xe của Long sát thủ,còn một tín hiệu xanh chập chờn nửa là từ trên di động của hắn. Một thiết lập đơn giản nhưng hửu hiệu,vì Đức đang ở trong nhà của Bích Trâm,cho nên khi khoảng cách hai điểm ‘đỏ’,’xanh’ càng lúc càng gần có nghỉa là xe của tên sát thủ đã đến gần và đang rình rập chung quanh…

Đến lúc nầy thì gả đã lọt vào tầm ngắm của Phương Anh,Thu Tâm và Ngọc Như với ba khẩu bắn tỉa ống nhắm được trang bị tia hồng ngoại.Nếu gả cầm theo khẩu B41 thì có lẻ hồn du địa phủ lâu rồi nhưng gả chỉ mang trên người hai khẩu súng lục thì không cần hạ sát,Đức muốn bắt sống…

-Ngọc Như,Thu Tâm,Phương Anh..Sao rồi?
-“Anh nói một tiếng.hai lảo già kia sẻ có bạn đồng hành”Ngọc Như đáp…
-“Đúng vậy..”Phương Anh xác nhận…
-“Green light?” Thu Tâm hỏi..Chỉ cần hắn nói ‘Do it’ thì Long sát thủ sẻ thành con ma nát đầu…

-“Ây …Khoan..Nếu hắn không cầm B41 gì đó trên tay thì không cần…Thanh Phượng,Phương Trang…Hai cô nghe rỏ?
-Nghe rỏ…Yên tâm đi,chúng tôi đã sẳn sàng…
-Tốt..

-“Tất cả chú ý…gả đang tiến vào sân,cách cửa chánh khoảng 10 thước.” Bất thình linh,Phương Anh lên tiếng…Mọi người liền giử im lặng,tập trung cao độ sẳn sàng can thiệp.

Long nào biết ‘lưởi hái’ của tử thần đang kề ngay cổ,gả chầm chầm bước tới nghe ngóng…Bên trong im lặng…thình lình có tiếng cười rúc rích…và rồi gả nghe được tiếng thở hổn hển của ‘đôi gian phu ɖâʍ phụ’,nhất là tiếng rên rỉ của thằng c-c kia khiến gả muốn nổi điên.

-“Ohh..ohh..my god…phải rồi ..là như vậy đó…xuống chút nửa..đúng rồi…oh yeah..oh my god…Baby..You’re so good! I love it…”Để khoe khoang một chút..hắn ‘sổ’ vài tiếng Mỷ đế học lóm được vài câu trong lúc coi phim ‘thở’.

-“Ảnh đang làm gì vậy?” Trong phòng IT trên lầu 3 trong biệt thự ,Nhả Phương sửng sốt nhìn Nhả Thy .Nhả Thy nhìn Nguyệt,Nguyệt nhìn Lan,Lan dỉ nhiên là biết nhưng không biết làm sao giải thích và cũng không ai trả lời…Gia Kỳ,Ngọc Lan,Thái Điệp.Tâm Đoan,Thúy Ái,Đồng Giao,Thanh Nhả,Ngân nhìn nhau.mặt đỏ ửng,biết hắn đang làm gì nhưng không hiểu tại sao lại như vậy?đang làm việc nguy hiểm mà…Có lý nào lại như vậy?

Số là sau lúc nướng thịt hồi chiều, hắn bận việc ra đi ra ngoài ,nói nhanh chóng sẻ về…Nancy gợi ý các chị em thích thì ở lại hát hò cho vui, ăn khuya,ngủ qua đêm sáng về.Là chuyện vui mà,có gì phải ngại,hơn nửa đây là cơ hội để xiết chặt thân tình với nhau nên tất cả đều đồng lòng ở lại vui chơi chờ hắn .Chỉ có Hồng Phượng về trước vì Thủy ở nhà một mình đơn chiếc.

Rồi bất ngờ hắn gọi về…Thục Linh nghe điện xong liền phóng xe đi.Không lâu thì Thục Linh về,sau đó Phương Anh,Ngọc Như,Thu Tâm lại lên xe đi…Đến gần nửa đêm hắn vẩn chưa về khiến chúng nử cụt hứng…Lúc nầy Nancy mới nói hắn có việc đặc biệt phải làm…Hỏi các nàng có muốn biết hắn làm gì không?Dỉ nhiên là muốn rồi…Cần phải hỏi sao…Thế là tất cả đều có mặt trong phòng IT,nín thở,im lặng nghe Thục Linh liên lạc với hắn.Khi nghe hắn phân phối nhiệm vụ,tất cả đều phấn khích,căng thẳng,hồi họp, tưởng tượng sắp được nghe sự cố bắn nhau ‘hàng thật giá thật’ chứ không phải như trong xi nê.Nhưng tiếng súng thì không nghe,chỉ nghe tiếng rên rỉ quen thuộc của hắn khi ‘lâm trận’..Bởi vậy mới thấy kỳ…Không hiểu gì hết..Có lý nào đang lúc ‘thập tử nhất sinh’ mà vẩn còn có tâm tình như vậy.

-“Hi hi..Đừng có hiểu lầm..Đây là kế quỷ của ảnh để phân tán cảnh giác của tên kia..” Mỷ Chi giải thích…
-“Phân tán?” Ngọc Lan không hiểu gì hết.
-“Đứng vậy..Bây giờ yên lặng nghe đi..Lát nửa giải thích sau..” Nancy mĩm cười…

Bên nầy ..Muốn Bích Trâm diển kịch,mình thì thủ sẳn,nhưng không ngờ nàng ‘ngáo ộp’,chẳng biết gì hết, không có thì giờ giải thích …Đức liền tự biên tự diển.Đứng sát bên cửa,tay trái cầm khẩu Smith Wesson,tay phải cầm bình bông…Nháy mắt ra hiệu cho Bích Trâm,bây giờ nàng mới hiểu mục đích của hắn…Nàng rút súng ra chỉa họng súng ngay cửa.

-“Đừng giết…Bắn vào đầu gối là được”Đức nói nhỏ…Bích Trâm gật đầu..Hắn tiếp tục ‘rên siết’

-“Ohh..ohh..my god…phải rồi ..là như vậy đó…xuống chút nửa..đúng rồi…oh yeah..oh my god…” MIệng thì rên rỉ làm như là Bích Trâm đang luyện điệu sáo mê hồn,nhưng đầu óc hắn rất sáng suốt, chuẩn bị sẳng sàng…

Mặc dù không phải mình và không phải là sự thật nhưng Bích Trâm ngượng chín người…Thầm mắng :’cái tên nầy đúng là đồ mắc dịch mà ..Hắn với Nancy …như vậy đó hả’.
-“Coi chừng..hắn sắp bắn vào ổ khóa” Phương Anh lại cảnh báo để hắn và Bích Trâm tránh khỏi lằn đạn…

-Ahhh…Oh my god.anh ra…
’Đùng.’..’Rầm’…Long bắn vào ổ khóa,co chân đạp mạnh cửa..Thằng c-c kia đang ‘phun’,lúc nầy ra tay là tốt nhất.Dưới sức đạp của hắn,cánh cửa bung ra,Long xấn vào bắt giác thộn mặt ra…Quần áo chỉnh tề,Bích Trâm đang ngồi sát tường chỉa súng về hắn.
‘Bốp’..‘Đùng’…Ối…

Khi gả vừa xông qua khỏi ngạch cửa…Đức đập mạnh bình bông ngay mặt gả,đồng thời Bích Trâm bóp cò.Đạn trúng ngay đầu gối,đau đớn.gả quỵ xuống,dưới sức mạnh của binh bông đập ngay mặt,gả ngã ngửa ra,chưa hết,Đức nhanh như chớp,nhảy lên chấn đầu gối ngay ngực gả.Gả kêu lên một tiếng ‘Ối’…khẩu súng trên tay văng khỏi bàn tay…Mọi việc chỉ trong tích tắc…

-“Sao không giết ?Nguy hiểm quá…” Bích Trâm trách..Vừa rồi quá mạo hiểm nếu gả kia bắn lại thì sao…
-Nếu muốn giết thì quá dể…Phương Anh,Thu Tâm,hoặc Ngọc Như đã làm từ lúc gả còn ở bên ngoài…Để gả sống thì còn có giá trị…

-“A lô..Anh không sao chứ?” Thục Linh hỏi…Cũng là câu hỏi của chúng nử hiện đang theo dỏi từ nãy giờ…Tiếng súng nổ khiến tất cả đều thót tim vì lo lắng cho hắn.Bây giờ biết chuyện hắn ‘rên rỉ’ với Bích Trâm chỉ là đóng kịch,các nàng không giận chút nào lại còn khâm phục hắn ‘đa mưu túc trí’.

-Ha ha..Có sao chứ….Chuẩn bị đồ ăn đi ha…lát nửa anh về..Đói bụng rồi…
-“Được rồi..Về sớm nha…Tụi em chờ.” Mỷ Chi lên tiếng…Đã hết chuyện rồi..Tất cả xuống dưới nhà sôi nổi chuyện trò trong khi chờ hắn về.

Lúc nầy Phương Anh,Ngọc Như,Thu Tâm,Thanh Phượng.Phương Trang không cần ẩn mình nửa..Đã tới đông đủ tại hiện trường…Long nằm rên la..Đầu gối phải của gả bị Bích Trâm bắn bể nát.Đầu bị bình bông đập mạnh,máu chảy lai láng…Tuy nhiên không nguy hiểm đến tánh mạng …Qua mặt nạ ,ánh mắt gả đầy căm thù nhìn kẻ thù..Gả suy nghỉ nhưng không hiểu lý do gì đối phương biết trước mà giăng cái bẩy để gả đến nộp mạng.

-“Ậy..Bộ đi đóng phim sao..Mang mặt nạ làm cái gì…Hắc hắc hắc..Nhìn một cái là biết rồi nhưng không biết làm sao xưng hô đây..Ừm…Long đại tá?Ây ..không phải,Đại tá cái…con khỉ khô,giải ngủ rồi mà..Ừm..Long thương gia?Ậy thôi gọi là Long sát thủ đi…nghe oai hơn…À..Đúng ha ,Gọi là Long ‘ô’ sát thủ đi nha…Chà chà…Hôm qua đã dám ám sát hai cán bộ cao cấp của nhà nước…Hôm nay lại muốn ám sát Thiếu tướng và Chủ tịch huyện.Hai nhân tài đang được nhà nước trọng điểm bồi dưỡng.Đây là tội tày trời đó nha ,có thể bị tử hình nếu không thì cũng vào khám bóc lịch đến già đó nha …Long ‘ô’ sát thủ..” Thầm khoái chí với cụm từ ‘Long ‘ô’ của mình,hắn vừa cười vừa kéo mặt nạ ra…Tuy mặt nhuốm đầy máu nhưng rỏ ràng là Long ‘thương gia’ rất ’tiêu sái’ lúc chiều tối.

-“HI hi” Chúng nử nghe hắn nói cười ồ lên…Cụm từ ‘Long ‘ô’ nghe thô tục nhưng thật là tiếu lâm.
-“Mày..Mày..” Long phẩn hận…
-“Lúc nảy anh nói để gả sống còn có giá trị..Là ý gì vậy?” Bích Trâm thắc mắc.

-Ha ha..Dể hiểu thôi…Nà,Kịch bản là như vầy,dưới sự lảnh đạo tài tình và sáng suốt củaThiếu tướng Bích Trâm đa mưu túc trí.Dùng tài liệu mật làm mồi để dẩn dụ tên sát thủ ám sát Trưởng ban Đồng và Giám đốc Bình lộ diện…Sau cuộc nổ súng dử dội ,Thiếu tướng Bích Trâm đã chế ngự được tên sát thủ mà không có thương vong…Chà chà.. kịch bản như vậy tương lai lên chức là cái chắc rồi..À..quên nửa cũng nhờ vào sự hợp tác của Thiếu tá Thu Tâm,Thiếu Tá Phương Anh,Trung úy Ngọc Như…à..

-“Còn Thục Linh nửa..” Tuy rất hài lòng với sinh hoạt hiện tại,không màn chuyện lên chức nhưng Ngọc Như vẩn nhắc nhở… Nàng và Thu Tâm, Phương Anh,cãm thấy lòng ấm áp khi lúc nào hắn cũng nghỉ cho các nàng.
-Ờ phải phải còn Thục Linh nửa.

-“Biết rồi…”Bích Trâm lườm..Hắn muốn công trạng cho người của hắn chứ gì…Chuyện này nàng hiểu…
-Ha ha..Vậy thì tốt…
-Thằng c-c kia…Mày chờ coi đi…Sẻ có ngày tao giết cả nhà mầy..Đ- má..Hửu Long nầy nói là làm…Tao thề…

-“Ui cha…Nà nà…Các người làm chứng cho tôi nha..Nó hăm dọa tôi kìa..Ui cha..sợ quá à!…Hắc hắc..Nhưng mà…cám ơn đã nhắc nhở…Không cần thề ..Tao tin mầy…hắc hắc…Nhưng mà mầy không có cơ hội nầy đâu..” Đức móc súng ra.

-“Nó cùng đường bí lối nên nói vậy thôi…Không cần giết nó mà…” Thu Tâm nhắc nhở…Hắn đã nói không có thương vong..Vừa nói ra bây giờ lại đổi ý rồi

-“Giết nó?Ây..Có câu ‘Cứu một người như xây 7 tháp phù đồ.’.Anh không giết người đâu…Nhưng mà tên nầy là tên sát thủ máu lạnh.Nó ở tù rất có khả năng vượt ngục,như vậy thì hỏng bét, mọi người có đồng ý không?.” Hắn sờ cằm,suy nghỉ,rồi…
‘Đùng’..’Ahhhh’

Đầu gối bên trái của Long sát thủ bị hắn bắn bể nát..Gả thét lên đau đớn..Người run rẩy…Hai mắt lộ vẻ khủng khiếp,đồng thời tóe lửa căm hờn
-“Sau nầy..khả năng đi đứng của nó sẻ như thế nào?” Đức hỏi bâng quơ…

-“Ngồi xe lăn nếu không thì lết…Chống nạn đi cũng khó khăn” Thanh Phượng đáp.Hai đầu gối bị bắn bể nát,khả năng đi đứng lại binh thường rất là mơ hồ

-Vậy à…’Đùng..’ Ahhhh’ Thêm một tiếng nổ,lần nầy hắn bắn nát một khủy tay của Long …Gả la lên một tiếng đau đớn hải hùng,mặt xanh như tàu lá ..Nằm dài xuống mặt đấy,trợn mắt nhìn Đức…tưởng mình đang gặp quỷ.

-Nhìn..nhìn cái gì..Mầy không phải muốn giết cả nhà tao hay sao..hắc hắc..Tao không ngu cho mầy cơ hội đâu…Chừa cho mầy một tay để mầy ăn cơm và chùi đít khi đi ị là nhân đạo lắm rồi…Có phải không…Còn nửa nha..lúc mầy vô tù,tao sẻ cho người chiếu cố mầy để cho mầy biết cái gì là địa ngục trần gian…Hắc hắc..Cũng tại mầy thôi..Lẻ ra tao không muốn làm vậy đâu nhưng tại mầy nói muốn giết cả gia đình tao…Tao thì không thích bị ai hăm dọa…Cho nên…he he…

Bầu không khí im lặng…Bích Trâm sửng sờ…Nhìn hắn…

-“Nhìn cái gì…Có phải trong đầu cô đang nghỉ tôi ra tay tàn độc phải không.Đúng vậy…Nhưng nếu hôm nay không phát giác được nó thì người nằm đó có thể là tôi hay cô đó…Bây giờ nhân từ với nó thì tương lai sẻ là mối họa cho bản thân…Hảy nhớ điều đó…Tôi xong chuyện rồi…Phần còn lại để cho các người..Phương Anh,Thu Tâm,Ngọc Như…Ở đây hết chuyện rồi,chúng ta về”

Hắn nói xong bước đi…Được vài bước quay lại.Lấy USB đưa cho Bích Trâm.
-Cô cần cái nầy…
Hắn quay lưng bước đi. Phương Anh,Thu Tâm,Ngọc Như theo sau.
-“Em..Em đâu có nói gì đâu à..” Bích Trâm hoảng hốt.nàng sợ hắn giận …
-Lo chuyện của cô đi…Suy nghỉ kỷ rồi thì gặp lại sau.

Đang lo lắng sợ hắn giận mình,nghe hắn nói.Bích Trâm mĩm cười…suy nghỉ kỷ cái gì chứ…Nàng đã quyết định rồi,sau khi từ Hà Nội về nàng sẻ đeo dính hắn.

Tuy trong điện thoại,hắn đã nói không sao nhưng khi nhìn thấy hắn nguyên vẹn không sứt mẻ ,chúng nử mới yên lòng…Bửa tiệc khuya bắt đầu,náo nhiệt hơn cả buổi chiều.Nồi cháo cá thơm phức,kèm theo gỏi bò thấu,Gà rút xương chiên giòn.Còn nửa,trong khi chờ hắn,ai cũng muốn trổ tài bếp núc cho nên ố là la hầm bà lằng xắng cấu mổi thứ một ít được dọn lên.Trong phòng khách tất cả cùng ngồi ăn uống vui vẻ. Nguyệt,em Nhung, vẩn còn nhút nhát,ngương ngùng,nàng chỉ là em vợ thôi mà,ngồi chung với đàn chị của hắn có chút không hợp lý nhưng Lan cứ bảo em gái mình tự nhiên…Hơn nửa song Nhả cũng đâu có quan hệ thân thiết gì với hắn chứ,vì vậy Nguyệt yên tâm,chẳng mấy chốc hòa mình nhập cuộc.

Hắn phải kể đi kể lại chuyện lúc nãy mấy lần ,các nàng mới chịu thôi…Nguy hiểm qua rồi,tâm tinh vui vẻ,kể chuyện tiếu lâm tiếng cười rộn rả,uống thêm vài ly ,rồi thêm vài ly nửa ,đều là Whiskey thượng đẳng,lúc đầu thì không thấy gì nhưng dần dần thấm vào tận tâm cang, cuối cùng ai cũng say bí tỉ ,nằm ngủ gục tại tràng, tình cảnh như là những ngày Tết…

Nancy,KIều Chinh,Kiều Nga,Nhung đã đi ngủ sớm với con…Còn lại,các nàng nằm đó, chổ lồi lõm phơi bày trước mắt hắn,thân hình ai cũng bốc lửa cộng thêm mùi thơm cơ thể khiến máu hắn sôi trào..Quần dựng lều. Dỉ nhiên là không nhịn được,phân vân không biết nên xử lý ai trước đây… Thây kệ, ai cũng được mà.. Tất cả đều là đàn bà của mình ,Nghỉ vậy,Đức tắt đèn,trong phòng chỉ còn ánh sáng trăng rọi vào…Hắn nhấc bổng một người lên,đặt nàng nằm trên ghế sofa,vén váy kéo qυầи ɭót nàng xuống.gát hai chân lên vai ,úp mặt vào giửa hôn hít…Có chút mùi khai khai nhưng vô cùng kích thích làm hắn hăng hái ʍút̼ ɭϊếʍƈ chẳng mấy chốc nước tuôn ào ạt.

Phía trên mủi ngửi được mùi thơm kỳ diệu,lưởi nếm được vị tuyệt vời cho nên phía dưới,đầu c-c giựt giựt đòi xung trận…Hắn ngồi dậy,gát hai đùi nàng lên vai,cầm ‘tiểu huynh đệ’ rà tìm cửa động…Ngày thường,biết c-c mình thuộc trời sanh thuộc loại khủng của khủng nên mổi khi lâm trận hắn còn ‘thương hương tiếc ngọc’nhấn từ từ…Nhưng bây giờ,dưới tác dụng của hơi men,hắn nhấn một cái vào sâu lút cán…rồi hùng hổ nắc bạo…Ậy,vậy mà nàng chẳng ‘la làng’ chút nào,có lẻ cũng là do tác dụng của độ cồn trong người thêm vào nãy giờ hắn ʍút̼ ɭϊếʍƈ khiến cửa hang rộng mở đợi chờ.Không đút vào là điên lên đấy,đau một chút thì có sao…Cãm nhận được ‘nổi đau thiên đàng’,nàng bấu đùi hắn,hai chân kẹp eo…phối hợp nhịp nhàng.

Hắn di chuyển từ người nầy đến người khác,bổn củ soạn lại,chỉ có hai chiêu trước là hôn hít ßú❤ ɭϊếʍƈ sau đó đâm vào hùng hục như con trâu,càng lúc càng hăng… Không biết bao nhiêu lần như vậy.

-“Á..á..á…..Đau quá…” Trời gần sáng ,khi hắn vừa đút mạnh vào chưa kịp nhấp cái nào vào bất thình lình một tiếng hét vang lên…Tiếng hét to lớn khiến ai cũng nghe được…Cháy nhà?Động đất?

Đèn được bật sáng choang…Quan cảnh thật ‘kinh người’: áo quần ngổn ngang…chúng nử tất cả đều lỏa lồ,cuống quýt quơ đại bất cứ cái gì để che thân.Mắt nhìn nhau ‘kinh hãi’…Rồi đồng loạt hướng về cùng một góc… Nhả Phương trần truồng,tay đang ‘bụm’ giửa hai đùi..mặt trắng bệch, nhăn nhó rất khổ sở…Nhả Thy,Nguyệt,em của Nhung cũng không khá hơn…

-“Sao lại là cô” Đức sửng sốt…ch.ết mẹ..Chuyện lớn rồi.Hắn dáo dát,cuống quýt tìm quần áo của mình mặc vội vào.
-“Anh..Anh..HIếp ɖâʍ a…” Nhả Phương thấy hắn trần truồng..Nàng chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra…liền hô lớn…
-“Không..Không phải..” Đức thộn mặt ra..Không biết nói gì thêm nửa…

-“Anh..Anh..Sao anh dám làm như vậy?” Nhả Thy ‘tức giận’… nàng vừa đứng lên quơ áo quần mặc vội lại nhưng chổ đó bị đau, khiến nàng nhăn mặt.Biết mình cũng đã bị hắn xơi rồi…Trong một góc,Nguyệt đang nhịn đau luống cuống tìm vãi che thân…Nhung từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy tình cảnh,bụng mừng rở.Bấy lâu nay nàng cứ tìm cách cho em gái với hắn nhưng không có cơ hội,bây giờ thì được rồi,đúng là tổ tiên hiển linh.

-“Tôi…Tôi…Không phải đâu à…Tôi tưởng là…Hiểu lầm thôi…Là hiểu lầm thôi”Đức bối rối…Nói một câu mà ngay chính bản thân hắn cũng thấy không ổn…
-“HIểu lầm?” Nhả Thy ‘oán giận’…Phá thân hai chị em nàng rồi bây giờ nói hiểu lầm..Chuyện đâu có dể vậy…

-“Ây da..Anh thiệt là…Có phải say quá rồi không?” Nancy nghe tiếng la,nàng từ trên lầu bước xuống,thấy ‘bãi chiến trường’ liền hiểu chuyện…Y chang như đêm giao thừa năm nay…Khác cái là có song Nhả và Nguyệt,cả ba đều bị hắn ‘xơi’ trong một đêm…Chúng nử nhìn hắn ‘lườm’..đúng là ẩu tả mà…

-“Chị cả..” Quan sát nãy giờ..Mĩm cười..Mỷ Chi ghé tai Nancy nói nhỏ…Nàng nhìn ra hai chị em họ Nhả có ý đồ ‘hoa rơi hửu ý’… về phần Nguyệt,thì là ‘tai nạn’.
-“Chị biết chứ..Cứ thuận nước đẩy thuyền..Đừng làm bể mánh họ…”Nancy mĩm cười.

Không phải chỉ có nàng và Mỷ Chi nhìn ra..Gia Kỳ,Ngọc Lan,Thái Điệp ‘đi guốc trong bụng’ của song Nhả…ngoài mặt nghiêm trang,bên trong bấm bụng cười khi thấy hắn bị song Nhả đưa vào tròng và vẻ mặt lắm lét sợ tội của hắn…

Ngọc Như,Phương Anh,Thục Linh,Tâm Đoan,Hương,Thúy Ái,Ngân,Đồng Giao,Thanh Nhả cúi mặt cố nhịn cười…Không hiểu sao đụng chuyện khác thì thông minh xuất sắc,nhưng chuyện nầy thì ngu như heo í…

Đám đàn bà hình như ai cũng hiểu..Chỉ riêng Đức là mù tịt…Hắn quả thiệt không hiểu tại sao…Lúc hắn chúi miệng giửa hai đùi…rỏ ràng là con nhỏ nầy nắm đầu tóc mình ghì mạnh,rên siết…Đến khi vừa đút vào thì la bài hãi làm như heo bị cắt cổ …Có thiệt không vậy?

-“Nhả Phương,Nhả Thy..Theo chị lên lầu..Chị có chuyện muốn nói với hai em…Tất cả các em cũng lên phòng chị..”Nói xong bước đi trước,Mỷ Chi nối gót…Đoán là Nancy có chuyện gì quan trong muốn nói…Chúng nử nhìn nhau rồi bước theo… Đúng là như vậy,sẳn dịp nầy,Nancy muốn nói rỏ kế hoạch thịnh vượng trăm năm của nàng vì vậy gọi các nàng lên phòng.

-“Anh nha..Cái tật không chừa…” Thu Tâm lườm.
_”Ảnh mà chừa được sao…” KIều Nga tức giận…KIều Chinh,Vịnh và Bích Hà hung hăng lườm hắn…Xem ra sắp có thêm vài người nửa rồi…Thiệt là tức quá mà.

Đức cúi đầu im re…Không dám hó hé một tiếng mặc dù thường ngày lúc nào cũng miệng lưởi trơn tru…Nhưng trong tình hình hiện tại..Tốt nhất là câm miệng lại…

-“Ảnh mà…Bao nhiêu cũng không đủ” Mỷ Kiều ‘quắc mắt’…nhưng miệng cười chúm chím…Phương Anh,Thu Hà ,Mai Thảo đều cười rúc rích..Bất chợt Kim Chi ngẩn ra…kề tai Xuân Mai rù rì nói nhỏ…Không biết nàng nói gì nhưng sau đó cả bọn xúm lại rù rì chuyền tai nhau ,nét mặt ai cũng kinh hãi.Đêm trước Tết biết hắn rất khủng nhưng vừa rồi trong lúc rù rì,các nàng đều biết mình cũng là ‘nạn nhân’,riêng ở đây, tổng cộng là 9 người.Như vậy nếu tinh luôn những người đang ở trên lầu với Nancy… Như vậy đêm nay..Hơn 10 người đó nha Oh..My God!!!

-“Anh…” Thu Tâm định mở miệng hỏi anh có nhớ ‘làm’ mấy người nhưng thấy không ổn đành ngậm miệng lại.
-“Mai mốt anh thề không uống rượu nửa..” Tưởng các nàng trách mình rượu vào loạn tánh làm càng…Đức đưa tay thề từ nay chừa rượu.

-“Không được..”..Chúng nử đồng thanh phản đối…Bình thường hắn đã dũng mãnh,uống vài ly rỏ ràng sung hơn rất nhiều,như vậy tại sao không uống chứ..Thu Hà,Mai Thảo ,Xuân Mai liếc nhìn mấy chai rượu trên bàn…Là loại Chivas Regal 25,xem ra phải mua nhiều dự trử trong nhà mới được.

-“Không phải tại rượu..Tại..Tại..Ây da,nói tóm lại là không phải tại rượu..Anh cứ nghe tụi em là được..Phải không các chị em?” Mai Thảo tìm ‘đống minh’.
-“Phải đó.Không phải tại rượu….” Kim Chi,Thu Hà,Xuân Mai phụ họa.

-“Ha ha.. Hiểu rồi…Các em thích chứ gì.Vậy được..Mai mốt chúng ta nhậu thường xuyên nha..” Đức bừng tỉnh,.Bỏ chuyện ‘sai lầm’ với Nhả Phương,thì ra là ‘ông uống bà khen’…
-“Anh nói bậy nói bạ gì đây..” Phương Anh ‘mắng’,Thu Tâm lườm…Ngọc Như nguýt,Thục Linh ‘quắc mắt’.

-“Ouf..Hi hi..Sorry”..Hắn hiểu,đàn bà là vậy mà…Trong lòng mê tơi mặt ngoài em chả…
Song Hà,song Kiều quay mặt …Che dấu nụ cười…
Ngay lúc nầy Nancy trở xuống cùng với chúng nử…song Nhả hết hung hăng rồi,trái lại rất là thục nử…

-“Có lợi cho anh rồi..:” Đồng Giao nói nhỏ kèm theo một cái nhéo ngay bụng khiến hắn đau thấu tận trời xanh..nhưng chẳng dám la…
-“Kiếp trước tụi em mắc nợ anh hay sao í” Ngọc Lan cũng ‘hung dử’ nhéo tai hắn…
-“Tất cả nghe nè..Từ nay tất cả chúng ta là người một nhà..” Nhìn hắn..Nancy tuyên bố…

-“Hả?Người một nhà? Là ý gì đây?”Đức sửng sốt…
-“Anh không hiểu hay làm bộ không hiểu hả…”KIều Chinh một lần nửa tức giận…Không biết chừng nào hắn mới bỏ được tánh dê.
-“Lần nầy em và Bích Hà cũng không bênh anh…Đúng là dê chúa mà..” Vịnh Hà mắng…

-“Thôi mà…” Mỷ Chi can thiệp.
Nhả Thy,Nhả Phương đắc ý nhìn nhau…Nguyệt thì e ấp…Nhung sung sướng vì thật đáng mừng,rúc cục cả hai chị em nàng đều là người của hắn.

-“Thoát nạn rồi” Nhìn thái độ của Nancy,song Nhả và Nguyệt…Đức thở phào…ây…Đúng là tổ tiên phù hộ mà…Hắc hắc hắc…Tuy nghỉ vậy nhưng ngoài mặt vẩn làm ra vẻ ái náy nhưng trong bụng đang nghỉ phải kiếm cơ hội ‘làm lại’ với song Nhả và Nguyệt mới được…Bây giờ đã là người một nhà rồi mà…

-“Anh còn đứng đó làm gì..Suốt đêm rồi không mệt sao..Hay là còn muốn nửa?” Nancy ‘đai nghiến’.
-“Ờ …đúng ha..Anh lên phòng ngủ một chút…”Như được đại xá..Hắn chạy nhanh lên lầu…
-“Chị cả.Chị thiệt có cách..” Mỷ Chi đưa ngón tay cái khen ngợi…

-“Cách gì chứ…Mai này các chị em phải giúp một tay..quản hắn cho tốt mới được…” Nancy mĩm cười..Tuy nói vậy nhưng nàng biết rất khó…Hơn nửa Bích Trâm đang rình rập xen vào…Aiz..Tới đâu hay tới đó…Nghỉ nhiều chi cho mệt.

Mọi chuyện êm xuôi…Sáng nay Mai Thảo,Xuân Mai.Ngọc Lan,Thái Diệp đã trở xuống Cao Lảnh…Chuyện của Nguyển Văn Đồng và Hòa Bình coi như đã xong,còn số phận ‘chị Năm’ như thế nào thì đó là chuyện của Bích Trâm.Đức không xen vào,có muốn xen vào cũng không được,đó là chuyện của Cục C03.Chuyện trước mắt là vụ án của Thái Hoàng Cơ và Thúy LIểu.Hắn đã căn dặn Mai Thảo và Xuân Mai,không vội,cứ làm như không biết ,có như vậy Phó Chủ Tịch Hoàng mới để lộ sơ hở,lúc đó một chiêu tất thắng..Mai Thảo,Xuân Mai nhất nhất nghe lời..Về kỷ thuật,hắn không bằng ai nhưng về đầu óc,không ai bằng hắn.

Sáng nay,Bích Trâm cùng Thanh Phượng,Phương Trang áp tải Long về Hà nội…Trước khi lên máy bay nàng gọi cho hắn,nói khi làm xong chuyện sẻ trở lại…Hắn ậm ừ..lúc đó mới nói đi…Trong thâm tâm hy vọng Bích Trâm bốc đồng nói cho vui…Sau cái vụ song Nhả,Nguyệt…Hắn có chút kinh hãi…Nên muốn kiềm chế lại một chút nếu không thì sẻ rất nhiều phiền toái..Do đó, chuyện của Bích Trâm,hắn không để tâm cho lắm…HIện giờ hắn có chuyện phải làm nên ở lại Cần Thơ thêm một,hai ngày.Ở Cao Lảnh,có Mai Văn Trường,Tuyết Hoa,Mai Thanh Phương và Ngọc Thy,Chuyện vận hành của huyện.không có gì phải lo ngại hơn nửa thời buổi này,có gì quan trọng thì họp trực tuyến để giải quyết vấn đề nếu cần.

Đậu xe gần UBND thành phố Cần Thơ,Đức tà tà đi bộ tới…Thay vì trực tiếp nói chuyện với Vinh,Hắn muốn nói chuyện với Thu Vân trước về vị trí Giám đốc Sở CA của Kiên Giang, Vinh là em trai của nàng,chỉ có hai chị em ở đây,nay nếu vận động cho Vinh làm Giám đốc Sớ CA của Kiên Giang thế vào chổ của Hòa Bình,hắn nghỉ nên hỏi ý kiến nàng một tiếng.Nếu Thu Vân thấy OK thì nàng sẻ nói chuyện với Vinh.

Đêm qua ‘làm việc’ quá độ nên dậy trể,ăn uống qua loa,chạy tới đây cũng xấp xỉ 10 giờ..Hắn đi lên lầu ba bước tới Văn phòng của Chủ tịch Thành phố..Đầy ấp người ngồi chờ báo cáo công tác.Trẻ nhất cũng hơn ba mươi…Thấy một ‘sinh viên học sinh’ xuất hiện..Ai cũng lấy làm ngạc nhiên..

-“Cậu kiếm ai?” Phụng,Thư Ký của Chủ Tịch Thành phố Thu Vân nhíu mày khi thấy hắn bước tới bàn làm việc của mình quấy rầy trong khi bà đang vô cùng bận rộn.
-“Chào Dì…Tôi tên Đức,từ Cao Lảnh tới…Tôi muốn gặp Vân Chủ tịch..Phiền Dì thông báo dùm…” Đức lể độ đáp.

-“Cậu muốn gặp Chủ Tịch Vân?” Phụng sửng sốt…Nhìn hắn từ đầu xuống chân,từ chân cho đến đầu…Tên này không giống người thân chút nào của Vân Chủ Tịch.Theo bà biết,lảnh đạo mình đã ly dị chồng ,chỉ có người em trai là Phó Trưởng CA Thành phố,ai cũng gọi là Phó Vinh… Phó Vinh cũng đã ly dị vợ,hai chị em đều không có con.Phụng không biết tên này là ai,nhưng nhìn cách ăn mặc…Ừm…Thôi cứ theo thủ tục mà làm..Bởi vậy bà điềm đạm nói…

-“Không biết cậu tìm Chủ Tịch Vân để làm gì nhưng phải chờ rất lâu..Nhìn kìa…Các Trưởng.Phó Trưởng Phòng ,Chủ tịch,Bí Thư đang ngồi chờ gặp Chủ Tịch Vân để báo cáo công tác.” Giọng Phụng khá to nên nhiều người đang ngồi chờ nghe được…Khẻ nhếch miệng cười..khinh thường.

-“Vậy à..” Đức nhìn đồng hồ…Xong chuyện nầy sớm hắn còn về thăm Thủy và bé Cường nửa chứ..Không thể dây dưa đâu à.Hắn đi đến một góc lấy di động ra gọi.

Bên trong,trước mặt lảnh đạo,nét mặt nghiêm túc,Tuấn Hào đang ngồi rất quy củ.Mổi tháng hắn đến gặp nàng một lần để báo cáo tình hình công tác với Vân Chủ Tịch…Vân cũng cho hắn khá nhiều mặt mủi nguyên do biết hắn là anh của Tâm Đoan..Hơn nửa Tuấn Anh bây giờ là Đại biểu Quốc Hội,vì vậy trong quan trường Cân Thơ,Tuấn Hào rất là có uy tín.Hắn cũng biết điều,không vì vậy mà kiêu căng hống hách cho nên Vân cũng đặc biệt coi trọng.

-Được rồi..Cậu làm việc tôi yên tâm..Chị Trinh lúc nầy khỏe không?

-“Dạ…Má vẩn khỏe..Cám ơn Chủ Tịch đã quan tâm” Hào hảnh diện đáp…Hiện nay nhà rất có uy thế,trước kia,mổi lần gặp quan quyền lúc nào cũng bị lép và chèn ép,nhưng từ khi hắn làm Phó Chủ tịch huyện,ba hắn làm Đại Biểu Quốc Hội thì tình thế đã khác xưa,không những vậy Chủ tich Vân rất là thân thiết với mẹ hắn…Bởi vậy,bây giờ Chủ Tịch,Bí Thư các huyện mổi khi gặp hắn rất là nhún nhường…Tuấn Hào biết sự thay đổi nghiêng trời lệch đất này có được cũng là nhờ người em rể.

-“Thôi được rồi…Về đi….” Vân mĩm cười
-“Vậy xin phép…” Hào đứng lến…Mổi người vào gặp không tới 10 phút,hắn được 15 phút là hảnh diện lắm rồi,Chủ tịch Vân còn phải tiếp rất nhiều người .

Ngay lúc nầy chuông di động của Vân vang lên,nhìn màn hình nàng mừng rở,vội vả bắt máy ,nói chưa được hai câu liền bước nhanh tới trước,mở cửa,nhìn ra ngoài.Thấy hắn,lòng nàng rộn rả,tuy nhiên vẩn phải giử hình tượng.
-Chủ Tịch Đức ..Ngọn gió nào thổi cậu tới đây…Vào đi.

-“Ụa…Nghe Tâm Đoan nói cậu về.Không ngờ lại gặp ở đây..”Hào gián tiếp khoe quan hệ…Chủ Tịch Vân thân thiết với em rể của mình ai cũng thấy nên thừa dịp cho mọi người thấy hắn và Chủ Tịch Vân có thể nói là người một nhà…
-“Ha ha…Tuấn Hào..Anh cũng ở đây à…” Đức vổ vai ‘anh vợ’…

-“Tôi tới đây báo cáo công tác thường lệ với Chủ tịch Vân…Trưa nay rảnh không..Mình đi ăn cơm…Tôi mời.” Hào thân thiết nói.

-“Nà..hai người là người nhà với nhau,khi nào ăn cơm lại không được.Trưa nay tôi và Phó Chủ Tịch Thảo có việc cần bàn với Chủ Tịch Đức.” Vân ‘nghiêm mặt’…
-Như vậy thì tối anh em mình gặp nhau…Nhớ đó…”Hào thích nhất là nghe câu nói nầy..Hắn nhìn quanh.hảnh diện.

-“Được..được..Tối ghé nhà.Mình làm vài ly…” Đức chợt nhớ bây giờ ở Cần Thơ nầy không phải chỉ có nhà của Nancy là nhà của hắn,còn có nhà của Tâm Đoan,Thúy Ái,Ngân,Lan…Mổi nhà cũng phải ghé một chút…

-“Vậy được, tối về nhà gặp…” Tuấn Hào nói xong quay người một lần nửa chào Vân rồi ưởn ngực bước đi…

Thư ký Phụng sửng sốt,thầm hú hồn,cũng may là không đắc tội với hắn…Bà biết Phó Chủ Tịch Huyện Hào thân thế khá hiển hách,vậy mà gặp người nầy tay bắt mặt mừng,thái độ vô cùng khách sáo.Coi như là người nhà ?Còn nửa lần đầu tiên bà thấy Vân Chủ tịch ra tận cửa niềm nở đón tiếp…Hắn là thần thánh phương nào vậy cà…Chủ tịch?Chắc là Chủ tịch xả rồi.Trời đất ơi,còn trẻ như vậy mà đã là Chủ tịch xả rồi sao?Chắc chắn là COCC được gởi xuống tuyến dưới để ‘mạ vàng’ nên Chủ tịch Vân và Phó Chủ tịch huyện Hào kia mới khách sáo niềm nở như vậy…Người nầy sau nầy sẻ tiền đồ vô lượng a…

Mà không phải chỉ có Thư Ký Phụng nghỉ vậy,tất cả cán bộ đang ngồi chờ gặp Vân Chủ tịch cũng đang có ý nghỉ tương tự.Quan trường mà,mắt phải nhìn xa,mủi phải thính mới có thể tiến bộ nhanh chóng,vô tình ánh mắt của nhiều người cách đây vài phút nhìn hắn khinh thường thì bây giờ trở nên thân thiết…

Chưa dừng ở đó…Văn Phòng Thảo cách đó không xa,nghe tiếng cười nói huyên náo trước văn phòng Vân,Thảo lấy làm lạ,bước ra nhìn một cái…Thấy hắn,lòng như mở hội,đon đả,nhanh chóng bước tới.
-Chủ Tịch huyện…Cậu công tác ra sao rồi?Sao rảnh rổi vậy?

-“Bận gì đi nửa thì cũng phải dành chút thì giờ tới đây thăm hỏi lảnh đạo để nghe dạy bảo chút chứ..”Đức thân mật trả lời.

-“Vào đi…Phó Chủ Tịch THảo..Chị cũng vào nói chuyện..” Thu Vân màu mè…Đã từ lâu cả ba người cùng lên giường với nhau…Nàng không nói,Thảo cũng sẻ không khách sáo .
-Ừm..được.

-“Chị Phụng.cho vài chai nước lọc..Ừm..quên nửa..Đây là Trần Đức…Chủ tịch huyện Lấp Vò của Đồng Tháp..Lần tới khi cậu ta đến muốn gặp tôi thì ưu tiên vào…”Thu Vân nói với giọng nghiêm túc…Nói xong quay người cùng Thảo và hắn đi vào.

-“Dạ… dạ” Phụng vội vả lấy ba chai nước đem vào đặt lên bàn,quay ra đóng cửa.Trong lòng run lên.Bà biết hắn là ai rồi.Con mụ Trần Kim Dung không phải đã bị bay chức Chánh văn phòng Sở Tài Chánh vì dung túng con trai Tiến Lực mạo phạm hắn hay sao?Gần đây cái vụ ì xèo trên mạng xả hội ai cũng biết mà…Hú hồn,thật là không thể coi mặt mà bắt hình dong..Phụng đổ mồ hôi lạnh. Ngồi thừ người suy nghỉ,cố nhớ kỷ xem vừa rồi mình có chổ nào trịch thượng quá đáng hay không…

Đức nào biết Phụng đang đứng ngồi không yên,suy nghỉ xem có mạo phạm hắn hay không…Hắn không để ý đến những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy.Lúc nầy bên trong.tay trái,tay phải hắn đang bận rộn xào xạc hai chùm lông mềm mại…Vậy thôi,không có gì quá đáng…Bên ngoài cả khối người đang chờ.

-“Chiều tối đến nhà ăn cơm…Em rủ Ngọc Trinh tới chơi.” Thay đổi cách xưng hô,gọi anh xưng em ngọt xớt .Thu Vân bóng gió ám chỉ..Có lần hắn nói đã ‘đớp’ Ngọc Trinh rồi nên gợi ý ,nàng nghỉ sẻ không khó nếu hắn muốn đi bước đầu tiên…Như vậy sau nầy sẻ tiết kiệm được nhiều thì giờ cho hắn.

-“Ý kiến hay…Nhưng trể một chút…” Đức gật đầu…
-“Vậy hai người nói chuyện đi..Em về sớm chuẩn bị..” Nghe hắn nói,Thảo vui vẻ đứng lên…
-“Ậy..không gấp..Ngồi xuống nói chuyện chút…” Hắn kéo tay nàng lại…
-“Có chuyện gì quan trọng à..” Thu Vân hỏi.

-“Ừm.. Là chuyện tốt nhưng không biết ý em thế nào nên tham khảo ý kiến em trước… Nếu thấy được thì em nối một tiếng với xếp Vinh.” Hắn đem ý nghỉ điều động Vinh xuống đứng đầu tàu CA tỉnh Kiên Giang,còn vị trí của Vinh thì để Thu Hà hay Kim Chi hoặc Ngọc Vân thế chổ .

-“Đúng là chuyện tốt…Để em nói với nó…”Vân mừng rở..Tuy Cần Thơ trực thuộc Trung ương nhưng hiện nay Vinh là Phó…Muốn làm Trưởng thì phải chờ Tùng lên chức,chuyện nầy phải cần thời gian,lật đố Trưởng CA Tùng thì không thể nào, Tùng\” dù sao cũng là anh của Quyên tức là ‘anh vợ’ của hắn.Nay có dịp tốt như vậy ,dỉ nhiên là phải chụp lấy cơ hội rồi.

-“Hi hi..Chỉ là toan tính thôi..Chưa chắc được đâu à” Đức rào đón…
-“Biết anh sẻ nói như vậy mà..” Vân lườm…Hắn luôn nói như vậy.

-“Hi hi…Có gì làm khó anh được chứ… Nói chuyện xong chưa” Thảo cười khanh khách,kéo phẹc mơ tuya quần hắn xuống…kéo ra há miệng ngậm vào…Chờ đến tối lâu quá…
Vân ngây ngốc ngồi nhìn..Con Thảo nầy…Lẹ tay thiệt…Để tránh bị xốn xang,nàng đi đến góc phòng gọi điện cho em trai báo tin mừng…

-Sau vô một chút…
-Đã sâu lắm rồi…
-Vậy sao..Nếu là vậy em thua cháu em rồi…Yến lúc nầy tiến bộ vượt bực.
-Khụ..khụ..khụ..
Nghe hắn nói Yến hơn mình,Thảo tức giận,cố gắn ngậm sâu thêm vào…Nhưng liên tục bị sặc..Ho liên tục…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.