Thằng Đức – Chương 20: Người phụ tá đặc biệt – Botruyen

Thằng Đức - Chương 20: Người phụ tá đặc biệt

20_Người phụ tá đặc biệt

– Chào cậu..tôi xin tự giới thiệu.có lẽ cậu cũng đã được thông báo qua rồi tôi là Loan,Nancy nhờ tôi tới đây làm phụ tá cho cậu…

-À,xin chào có..có..Nancy có nói qua…sau nầy tất cả nhờ cô Loan giúp đở…Đức đưa tay ra bắt nhẹ…trong lòng lấy làm bất mãn,hồi sáng nầy Nancy có điện thoại tới có nói sẻ gỡi 1 người phụ nử đặc biệt tới làm phụ tá trong một thời gian ngắn coi như là huấn luyện cho nó,lúc đó Đức nghe mà ngán ngẫm,lại là đàn bà,lúc nầy đụ ngày đụ đêm nên nó hơi sợ khi gặp đàn bà,chỉ sợ kìm không được nổi hứng đụ bậy thì phiền phức,nhưng bây giờ nó thật là thất vọng,sao nàng ta lại chọn 1 người già ngắt như vậy chứ?rỏ ràng là không biết điều mà…cái người đặc biệt nầy thật ra cũng không tệ,xưa kia chắc cũng là một đại mỹ nử nha nhưng bây giờ nhìn chắc cũng 50 xấp xỉ rồi,già chát…già cũng không sao nhưng cái mặt thì quá lạnh khiến Đức không thoãi mái lắm.

-Sao hả cậu đang mong người đẹp mà lại thấy bà già à? Loan như hiểu được tâm sự của cậu nhóc nên mĩm cười nói .Tuy nhiên trong ánh mắt có chút tức giận,sành sỏi đời,nàng làm sao không biết mấy thằng nhóc đang nghỉ gì,tuy không được 10 phần đúng nhưng cũng là 9 hoặc 8 phần.Ở cái tuổi 50 mà còn phải bôn ba kiếm sống thì thật là không may,nhưng ông trời đã định vậy,nàng phải chịu thôi.Cũng may công việc này lương cũng cao,như nàng mong muốn,lương bổng có thể trang trãi chi phí cho ông chồng đang bị bán thân bất toại của mình…hai năm nay,Loan coi như cũng tận tụy, nhưng ngày qua ngày,nàng càng cãm thấy mệt mõi cã tinh thần lẫn thể xác,nghỉ mình không kham nổi nữa cái công việc săn sóc người bệnh kia,thôi thì nhãy ra xã hội làm việc trở lại,lấy tiền mướn người săn sóc cho chồng mà mình cũng sẽ thoãi mái hơn nhiều,bỡi vậy khi Nancy đề nghị mướn nàng xuống Cần Thơ làm phụ tá cho 1 công ty mới mở Loan liền mừng rở chụp lấy cơ hội.

-Ừm…ụa không..không…cô Loan thật biết nói chơi nha..làm cháu hết hồn…

-Vậy sao? Cậu không có nghỉ như vậy à?Loan hơi bỉu môi khinh thường,nàng biết thằng nhóc đang chối bai bãi…

-Không..không..à nè nghe Nancy nói cô từ thành phố xuống…vậy hiện nay cô đang ở đâu?Đức đánh trống lãng.

-Vậy thì tốt…tôi sè ở tạm khách sạn ,đang định nhờ cậu tìm giúp chổ ở đấy…ờ còn nữa,cô ấy có nói cái khoãn chi phí cho những ngày khách sạn là do công ty phụ trách đấy…

-Hả? Cái gì? Ừm được…định lên tiếng phản đối nhưng cuối cùng cũng nuốt vào trong bụng,lần tới sẻ biết tay anh em bé Nancy à…Đức hung hăng nghỉ cách trã thù trong bụng.Việc cần làm trước mắt càng sớm càng tốt là kiếm chổ ở cho “bà già” nầy cái đã…Đức liền trầm tư suy nghỉ…

-Ngày mai là buổi đấu giá cho cây cầu ,đây là lần đầu tiên của công ty…theo lời của cô Nancy tôi cũng đã chuẩn bị..cậu cũng cần xem lại một chút…có chổ nào không thông tôi có thể giãi thích một chút.

-Hả?vậy sao …tốt tốt đó…Đức mừng rở..nó đang đau đầu nhất là chuyện nầy,bây giờ thì đở rồi,vì vậy phấn khởi mời Loan ngồi xuống …Liền trong suốt 2 giờ đồng hồ nó chăm chú ngồi nghe.

-À nè…nhân viên khi nào đi làm,đã có ai rồi? Loan sao khi rã nước bọt giãi thích cho nó, nàng biết thằng nhóc nầy nghe mình nói như là vịt nghe sấm nhưng Nancy đã nhấn mạnh nhiều lần nàng phải theo đó mà làm thôi,sau cùng nàng hỏi.

-Ngày mốt là khánh thành công ty,đại cát đại lợi…Đức nào hiểu gì ngày nào tốt,đều do Thủy nói lại nên nói theo.Có mướn được hai kỷ sư chuyên về xây dựng,một người lon ton giúp việc,thư ký thì tạm thời do dì Út tui đãm nhiệm…Thằng Đức “thành khẫn” như báo cáo lại với xếp khiến Loan thầm cười trộm tuy nhiên mặt vẫn lạnh lùng.

-Những người nầy cậu không ngại đặt họ dưới quyền cai quản của tôi chứ?Loan dịu dàng nói..

-Được..được chĩ mong là được vậy mà,không giấu cô,cô cũng thấy rồi đó tôi chưa có kinh nghiệm gì hết nên phải nhờ cô nhiều…

-Điễm nầy tôi hiểu…vạn sự khỡi đầu nan,cậu chịu học là được,tôi sẻ dạy cậu…

“bà già nầy cũng không tệ,cũng không đáng ghét lắm ngoài cái mặt như cục nước đá”…Đức liền nhìn Loan “thuận mắt” hơn…

-Cô mới tới..hay là để chiều nay Đức đãi khách mời cô tẫy trần 1 bửa? Đức bỗng đề nghị.

-Nếu cậu nói vậy tôi cũng không khách sáo…được nhưng tôi phãi về khách sạn tắm rữa đã.

-Khách sạn nào tôi đưa cô tới đó..

-Muong thanh gì đó…là cô ấy đặt cho tôi…từ phi trường tui đi thẵng tới đây…hành lý còn để ở bên ngoài..

-Hả?Đức đưa tay nhìn đồng hồ cũng đã 2 giờ rưỡi rồi…vậy là cô chưa ăn gì hết…

-Không đói…

-Như vậy đâu có được…không tốt..như vầy đi,bây giờ Đức đưa cô đi ăn xong rồi đưa cô về khách sạn…

-Mình còn có nhiều chuyện làm…phãi xong trước ngày mai…

-Như vầy đi,ăn xong thì về khách sạn cô nghỉ ngơi một chút mình tiếp tục ở đó…

-Ừm..Vậy được..Loan bắt đầu nhìn Đức với ánh mắt khác ,nàng nghỉ:”không tệ,thằng nhóc có nầy có thể đào tạo được”…

Lúc đầu định đưa Loan tới nhà hàng mình ăn uống nhưng nghỉ lại thấy không còn thì giờ nhiều liền điện thoại cho Thủy nói nàng biết nó đang biết về hành tung của mình..tuy không nói nhiều nhưng đại khái Thùy cũng hiểu được nó có nhiều chuyện phải lo cho buổi đấu thầu ngày mai còn nàng cứ tập trung lo cho ngày khai trương là được,nếu có gì thì nhờ Nhàn phụ giúp,nó không rãnh,chỉ vậy tôi cũng đủ Thủy sướиɠ người cãm thấy mình là người đàn bà của nó.

-Cô có muốn uống chút rượu không?Vừa ngồi vào bàn Đức liền đề nghị.”phong cách Loan đượm vẻ Tây” giống như Nancy,không biết có tên “tây” không…

-Ừm..rượu đỏ đi…uống 1 chút không hề gì…

-Vậy cô tự chọn đi..cái loại rượu đỏ nầy Đức không rành lắm đâu,Đức chỉ biết bia thôi…Đức ngượng ngùng lí nhí nói .

-Thử uống vài ly đi sẽ thích thôi,lúc tôi uống loại rượu đỏ lần đầu tiên là lúc sinh nhật năm 20…không ai sinh ra cái gì cũng biết chỉ cần học hỏi mới rành.

-Sau nầy còn phải nhờ cô chỉ dạy nhiều mới được…Đức nhìn Loan với ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục.Người phụ nử nầy thật không đơn giản,trí thức,quí phái,hàm súc nhưng lại không có vẽ gì quan liêu…là loại người nào đây?Đức tự hỏi.

Đức chọn một phần bò bít tết mà nó thích ăn nhất vừa có thể khóai khẩu vừa có thể “phô trương” với Loan 1 chút rằng mình cũng “tây’ đấy,Loan thì chọn vài món nhẹ chủ yếu là salad và cá.Khi người phục vụ vừa quay lưng đi thì Loan nói:

-Khoan đã…chờ chút…xong quay qua hỏi Đức:

-Cậu muốn phần bít tết mình như thế nào?medium?well done?

-Sao..sao cũng được…Đức ngẩn ra một vài giây không hiểu gì ráo…mấy lần trước ăn món nầy đâu có ai hỏi cái gì…

-Thôi được ,để cô quyết định cho cậu..nói xong nàng quay qua hầu bàn nói…

-Làm phần bít tết cho cậu nầy không nên quá chín,7 hoặc 8 phần chín là tối đa…

-Dạ vâng…người phục vụ gái mĩm cười liếc mắt nhìn thằng Đức một cái khẽ mĩm cười rồi bước đi. Đức muốn độn thổ mặt mày sượng trân,nó hiểu ý nghỉa của nụ cười nầy…ý nói nó là tên nhà quê ra tỉnh đây mà…lúc nầy Đức ước gì có một cái lổ cho nó chui vào cho đở mắc cở.

-Câu thật là….Loan thích thú thấy vẽ ngượng ngùng xấu hổ của Đức rất đáng yêu…

-Sao chứ? Đức “quê” quá hóa liều nghênh mặt làm lì đáp lại bằng câu hỏi ngang ngược.

-Này…đừng nổi cáu…cậu có quê thì cũng chỉ là quê với bà già nầy thôi,chứ không phải là với gái đẹp đâu,chuyện nhỏ…cậu nói có phải không?Loan hớp một ngụm nước nhìn thằng Đức nhẹ nhàng nói…

-Bộ cô thấy…thấy Đức quê lắm hả? Đức sực tỉnh ngộ liền nhỏ giọng.

-Cậu nếu muốn nghe lời thật lòng thì tôi có vài câu,muốn nghe lời ngon ngọt êm tai thì không có.

Đức nhìn đăm đăm Loan,ý nói nó rất muốn nghe.

-3 câu mổi câu 4 chử thôi:”cu bằng trái ớt,hai lúa lên tỉnh,ngựa non háo đá”,đó là hình ảnh của cậu hiện nay…Loan buông ra 1 câu dài với vẻ mặt bình thản…

-Không phải chứ..cu bằng trái ớt…chưa thấy cái đó của tui mà dám nói vậy à,định phản bác nhưng rồi nuốt những lời muốn nói vào trong bụng…

-Đừng nghỉ vớ vẩn,ý nôm na của 12 chử này là cậu còn non,chưa có kinh ngiệm,khờ khạo lại có vẻ ta đây…ngưng 1 vài giây dò xét phản ứng của Đức,thấy nó không nói gì,nàng tiếp:

-Cậu hiện nay trong xá hội bình thường thì coi như được rồi…nhưng muốn tiến lên xã hội thượng lưu thì có nhiều điều cần tu chỉnh nhất là ba điễm nầy…Những cái nầy…tôi có thể giúp cậu…cậu hiểu chứ?

-Đó là ý của Nancy? Đức mờ mịt hỏi.

-Tôi được giao phó huấn luyện và giúp cậu về nghiệp vụ…cái nầy thuộc về tư cách…tin hay không thì tùy cậu.Loan thản nhiên trả lời.

-Tôi tin…nhưng tại sao phải giúp tôi?cô có lợi gì?người chỉ vì lợi ích thôi…phải không?

Loan trầm ngâm:

-Thẳng thắng…tôi thich điễm nầy…Có lẻ cậu nói đúng,trong tương lai có thể tôi nhờ cậu chuyện gì đó.

-Được…cô cũng thẳng thắng …à để cho công bằng tui cũng muốn hỏi mấy câu…được chứ?

-Ừm..tự nhiên đi không cần ngại,trả lời được tôi sẻ cho cậu biết.

-Cô nói vậy…ngay cả đời tư cũng được sao?Đức hỏi gằn….

-Tôi tự do cởi mở,là người phóng khoáng ảnh hưỡng tây học từ nhỏ.Muốn biết gì hỏi đi.

-Về vấn đề lương bổng,tuy không không biết cô thương lượng với Nancy ra sao nhưng tui tin rằng cô không phải vì tiền mà chịu đi xa nhà xuống Cần thơ này làm việc….người như cô không cũng không khó kiếm được việc tốt ở thành phố mà….

-Chỉ đúng một nửa những gì cậu nói…tôi cần tiền nhưng cũng không nhiều lắm…chủ yếu là muốn xa nhà một chút…nhìn thấy vẻ mặt của Đức…Loan thở dài nói tiếp:’nếu cậu phải chăm sóc một người bán thân tê liệt 2,3 năm trời có lẻ cậu sẻ hiểu hơn…bỡi vậy tôi chỉ muốn xa nhà cho khuây khoả nếu không tôi sẻ điên lên mất…

-….Là ai?

-Tôi chỉ có 1 đứa con trai,nó năm nay cũng được 26 rồi,gia đình vợ chồng hạnh phúc,tôi sắp làm bà nội.

Đức không hỏi nửa,quá đủ rồi…chồng người phụ nữ nầy không biết gì lý do gì đó mà bán thân tê liệt khiến bà ta săn sóc 2,3 năm nay,quá nhiều áp lực nên bà ta muốn ra ngoài mộtthời gian…dùng tiền lương trả công cho người thay bà ta săn sóc chồng mình…Đức vô cùng đồng tình nhìn Loan với cặp mắt khác,Đức khâm phục sự cứng rắn mạnh mé của Loan,nếu là một người nào khác chắc sẽ không có được tư thái như Loan,bất chợt nó quan sát Loan kỷ hơn,lúc xưa chắc cũng là một mỹ nữ,rồi chợt thấy thấy Loan không già lại có điễm hấp dẫn,à có thể nào …đụ được không?2,3 năm rồi chồng liệt vậy..vậy vấn đề kia thế nào?có phải cũng như Nhàn,Thủy không?rất cần chuyện đó…

-Đang ghỉ gì vậy? Loan thấy nó trầm tư liền hỏi.

-Hồi nãy cô có nói hỏi gì cũng được?có một hai câu chỉ sợ cô nổi lửa lên….

-Hỏi đi…Loan hất hàm vẻ cóc cần…

-Là cô nói đó nha…

-Sao cậu lề mề vậy..tập tánh đàn ông dứt khoát một chút đi.

-Vậy được,mà thôi quên đi…cô còn muốn gì thêm không?nếu không thì kêu tính tiền ha…Đức muốn hỏi câu muốn hỏi nhưng rồi thôi…quá sống sượng đi…

-Cậu cửi quần ra cho tôi coi…tôi nghi ngờ cậu là đàn bà con gái mới lề mề như vậy…Loan cười haha…

– Nhiều bà lớn..cô… có giống như các bà sồn sồn khác không thôi…nè là cô ép tui đó nha…Đức tức mình liền buông ra 1 tràng,có điều là vẫn không nói trắng ra thôi nhưng rất dể hiểu.

-Ý cậu là muốn biết tui có cần s.εメ đi ngủ bậy ngủ bạ chứ gì?Loan thản nhiên hỏi lại.

-Ừm…mà thôi đi ,là chuyện của cô…ý tui là mai nầy làm việc với nhau chung đụng một thời gian nên muốn biết rỏ một chút về nhau để tránh những gì nên và không nên làm…vậy thôi…

-Cậu sợ tui lạm dụng tình ɖu͙ƈ cậu à?không phải chứ?Loan diểu cợt vừa nhỉn Đức với vẻ khinh thường khiến nó tức mình.

-Sợ?ngược lại đó,cô là người đẹp tuy lớn tuổi nhưng còn hấp dẩn mà…Đức bỗng nhiên nổi cơn lợn lòng nhìn khuông ngực Loan với ánh mắt ɖâʍ ɖu͙ƈ .

-Cậu được sao?Loan bĩu môi vẻ khinh thường.

-Được hay không thử 1 lần mới biết…đừng coi thường nha…có muốn biết không?Đức bắt đầu trơ tráo.

-Mình đi quá xa rồi đấy…Loan bỗng nhiên ‘tạt’ một gáo nước lạnh vào con người đang nóng lên dần của thằng Đức nhất thời làm nó xìu như con bong bóng xì hơi,nhún vai…

-Tui kiêu tính tiền nha…Cô lên phòng nghỉ ngơi sáng mai tui tới đón rồi đi đấu thầu…

-Đừng quên là có nhiều chuyện cần chuẩn bị,cậu lên phòng tôi làm việc một chút đi…Nói xong Loan hướng về thang máy bước đi…Đức tiu nghỉu bước theo sau nhìn cái ʍôиɠ lắc qua lắc lại phía trước mà “nuốt giận” nghỉ bụng” nếu có dịp tui vừa cỡi vừa nắc cô cho cô biết mặt…dám khinh thường tui sao…

Nancy quả nhiên chọn không lầm người,Loan quả nhiên là một người phụ nử có tài và kinh nghiệm trong hơn giờ đồng hồ nàng giãi thích cái gì nên làm và không nên làm trong buổi đấu thầu sáng ngày mai,Loan vừa thao thao bất tuyệt vừa quan sát Đức thấy nó chăm chú nghe thì thầm gật đầu hài lòng.

Thằng Đức có nghe đấy,nhưng vừa nghe vừa thưỡng thức cái thân thể người phụ nử nầy với mọi ý nghỉ ɖâʍ đãng trong đầu,nó đang tưỡng tượng Loan thích kiểu nào ?đàn bà ai cũng thích từ phía sau nắc tới, chắc Loan cũng không ngoại lệ,cái miệng kia trời sinh để bú cặt nha nhưng không biết kỷ xảo như thế nào,có so được với những người đàn bà của nó không?dần dần con ƈôи ȶɦịt trong đũng quần bổng đội lên.

-Cậu hiễu hết chứ?có muốn hỏi gì không?Loan sau khi nói xong thấy Đức vẫn mơ màng tưỡng là nó đang suy nghỉ về những lời mình vừa nói nên rất hài lòng,liền hỏi.

-À…không,hiểu rồi…xong rồi à?

-Ừm..xong rồi…

-Vấy tui về đây,ngày mai 9 giờ đến rước cô.Đức uể oãi đứng lên.

-Về sao?không muốn chứng tỏ mình sao?

-Hả?Đức phấn khởi lên,nó là người thông minh…Loan nói vậy có nghỉa là…

-Tôi đi tắm trước..cậu ngồi chờ một chút….không đợi thằng Đức ừ hử….Loan liền bước vào phòng tắm.

Thật ra lúc ỡm ờ nói nhăng nói cuội ở dưới nhà hàng trong khách sạn,Loan cũng cãm thấy ham muốn lắn rồi…hai năm nay nàng chưa hề biết mùi đàn ông,đòi hỏi dĩ nhiên là có rồi,thường nàng chỉ dùng ngón tay tự giãi quyết.Sự thiếu thốn tình ɖu͙ƈ làm nàng thường nói năng mạnh bạo không e dè ,các thanh niên trai tráng nàng gặp thì hay rụt rè khép nép coi nàng như trưỡng bối,thằng Đức thì khác,nói năng bóp chát trả treo lại khiến nàng thích thú,không những vậy mà còn muốn khiêu khích nàng nữa…như vậy mà bỏ qua thì có phải là đáng tiếc lắm không?tuy vậy Loan vẫn bấm bụng cố dằn cơn lửa lòng đang âm ỉ mà làm việc nghiêm chỉnh trước…vui chơi sau.

Bởi vậy Loan liền “khơi mào”…thấy Đức hiểu ý,Loan hân hoan bước vào phòng tắm khép hờ cánh cửa,nếu thằng Đức đúng là người nàng “mong đợi’ thì sẻ đẫy cửa bước vào…nếu không thì…coi như không có gì…Loan hy vọng…nghỉ tới đó,Loan cãm thấy phía dưới đã lầy lội rồi…

Vừa mở vòi sen không lâu Loan đã nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra rồi khép lại,quay đầu nhìn lại khiến Loan run bắn người lên,cặt thằng nhóc nầy sao…sao to khủng khiếp vậy?Loan nhìn trân trối vào cái đó đang lũng lẵng tiến gần rồi áp sát vào ʍôиɠ nàng khi thằng Đức từ phía sau ôm tới đồng thời hai tay nhồi bóp cặp иɦũ ɦσα nàng thành muôn hình vạn trạng,hơi thở đức phà vào sau gáy ,Đức hun hít tới đâu Loan rùn mình tới đó,nàng kinh ngạc trước sự sành sỏi điêu luyện cùa ‘thằng nhóc’,bất tri bất giác tay Loan đưa ra phía sau tìm lấy và nắm con cặt kia vào lòng bàn tay…Loan lim dim mắt thụ hưỡng cãm giãc sung sướиɠ từ lòng bàn tay truyền tới…

Đã và đang đụ nhiều người đàn bà,Đức có thừa kinh nghiệm để chinh phục người đàn bà đang thèm muốn ɖu͙ƈ tình như Loan,nó từ từ vừa sờ vừa bóp,vừa vuốt ve những điễm nhạy cãm và hôn hít khắp người nàng,lưỡi nó rà tới đâu Loan rỡn ốc tới đó,miếng nàng rêи ư ư,hơi thở mổi lúc mổi nặng nề hơn cho tới lúc thằng Đức để đầu lưởi ngay cửa hang mà ngoái ngang ngoái dọc thì Loan chỉ còn biết cắn môi cố không bật tiếng thét gào do khoái lạc mang lại.Chổ nầy của Loan,hai năm nay bỏ hoang không ai chăm sóc cày cấy nay được thằng Đức chúi miệng vào say sưa bú mút nên chẵng mấy chốc có giòng nước tuôn lai láng.Loan mê sãng rồi…người mềm như cọng bún,mọi tư thế điều cứ để cho Đức giàn xếp,nó muốn thế nào thì nàng làm thế nấy.

Thật bót a..Đức cằm ƈôи ȶɦịt rà ngay cửa hang rồi từ từ đút vào…nó cãm giác cửa hang lòng hang rất hẹp và đang siết chặt.Đức chạm rãi nông vào sâu hơn rồi chạm đáy hang,nhấn một cái mạnh rồi từ từ rút ra…cứ thế một vài lần cho quan đạo được thông thương mà cứ mổi lần như vậy Loan không cần biết trời đất gì nữa,nàng cãm thấy vũ trụ như quay cuồng,cãm giác đê mê kéo dài vô tận,sướиɠ ôi là sướиɠ,chưa hết cho tới lúc Loan cãm thấy cã người như rung chuyễn dữ dội do những cú nắc càng lúc càng mạnh bạo Loan hùng hổ phối hợp,hai tay chống tường đẫy mạnh về phía sau…lần đầu tiên trong cuộc đời Loan cãm thấy khoái cãm tuyệt vời như vậy mặc dù đã lập gia đình mấy chục năm rồi,ông chồng nàng trong vấn đề phòng the cũng xuất sắt lắm nhưng so với thằng nhóc nầy cũng không bằng được.

Đức chơi dai dẳng,cứ thế mà nắc,vừa nắc vừa bóp иɦũ ɦσα,thỉnh thoãng lại lòn tay khều khều móc móc nơi ƈôи ȶɦịt nó thụt ra thụt vào khiến Loan đã sướиɠ càng sướиɠ hơn nữa,nàng đã lên đĩnh những hai lần mà thẳng nhóc vẩn chưa xong…

-Này…thấy “trái ớt”nầy thế nào hả?Đức vừa nắc vừa trêu ghẹo…dám nói nó “cu bằng trái ớt à?”cho mà biết tay nè…Đức hứng chí vừa sướиɠ cặt vừa được “báo thù”…càng nắc càng mạnh…kinh nghiệm nó biết Loan đang mệt lã người rồi sắp đầu hàng…

-Này…chưa xong sao?Loan quay đầu lại nhìn Đức hổn hển hỏi …

-Chưa…mệt à?Đức đang sướиɠ…nửa tiếng nửa thôi…

-Gì…gì? Loan “hãi hùng” la lên…nàng mệt muốn đứt hơi rồi,hai chân muốn sụm xuống mặc dù hai tay đang chống vào tường nhưng coi bộ càng lúc càng không vững rồi…nửa tiếng nửa?muốn giết người sao?

-sao?mệt à?muốn nghỉ chút không?Đức hỏi giọng đầy đắc ý…

-Không..không sao…ra đi…Loan ương ngạnh nhất định “không thua” thật mất mặt…cố bám hai tay vao tường đứng cho vững…nàng nghỉ Đức chỉ muốn hù dọa nàng lấy uy thôi nhưng Loan nào có biết Đức ngày đụ ít nhất cũng hai cái mới thoã mãn được đám đàn bà của nó,kỷ thuật kìm chế khi nào muốn “bắn” khi nào không rất cao độ nên nàng cứ mong nó “bắn” mà nó cứ trơ trơ nắc lấy nắc để…

-hay là nghỉ một chút…Loan nói…

-Không…Đức không mệt…Đức cười trong bụng…vừa nói vừa nhịp nhàng tăng tốc…

-Tui…tui mệt rồi..chịu không nổi nữa..ngừng chút đi…năn nỉ cậu đó…Loan cuối cùng cũng treo cờ trắng đầu hàng..

-Vậy được,Đức liền rút ƈôи ȶɦịt nó ra,Loan tức thì ngồi bệt xuống,hai chân mõi nhừ,ai dè chưa kịp thờ thì thấy con ƈôи ȶɦịt khũng kia hùng dũng đong đưa trước mặt.

-Quỷ ɖâʍ ɖu͙ƈ…khiếp thật…Loan hiểu ý,”hung hăng” liếc Đức với ánh mắt “giận dử” nhưng cũng mỡ miệng ra ngậm cặt thằng quỷ nhỏ nầy.

Thấy Loan như đã khuất phục trước ɖâʍ uy của mình ,Đức nắc 1 hồi lâu trong miệng nàng rồi phun ra…nó không muốn phun lắm đâu nhưng nghỉ kỷ cũng nên để lại dấu ấn trong miệng Loan chứ,những người đân bà của nó ai cũng nuốt nha…coi bộ tương lai phải “huấn luyện” Loan mới được,tinh khí của đàn ông là thuốc dưỡng nhan của đàn bà…Đức nham nhở cười thầm….

-Không ngờ cậu khỏe thế…tàn cuộc Loan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra khỏi phòng tắm vừa đi vừa tán dương.

-Còn nhiều cái cô chưa biết đâu…từ từ đi…Đức được dịp khoa khoang…

Loan sung sướиɠ tìm được của báu..đã hai năm rồi hôm nay mới thấy yêu đời a…nàng nhìn đồng hồ,đã gần 9 giờ tối rồi…

-Tối nay ở đây nha được không?…Loan còn muốn nữa nên đề nghị.

-Để coi đã…Đức không chắc nó sẻ qua đêm ở đây,mới 7 giờ thôi ,11 giờ khuya về là được rồi,đụ thêm 4 tiếng chắc cũng đủ Loan nầy la làng lên rồi… còn nữa phải về đụ Nhàn đêm nay đấy.

Mặc dù nói suốt đêm nhưng đụ thêm 2 cái thì Loan triệt để đầu hàng,lòng vẫn còn muốn đấy nhưng sức lực không còn,hơn nữa sáng mai lại có chuyện quan trọng phải làm,buổi đấu thầu ngày mai không được sơ xuất.Loan biết mọi chuyện đã được dàn xếp ổn thỏa nhưng tính Loan luôn cẩn thận,không muốn xãy ra tình huống gì thì mất hết uy tín.Cô nàng Nancy kia không phải dể hầu hạ…hôm qua Loan xem nhẹ cái nhìn của Nancy đối với mình nhưng được Đức đụ liền hai ba cái…liền mê mệt,tâm hồn phơi phới muốn làm tốt công việc,vậy thì cơ hội ở sát bên nó càng lâu,hơn nửa phải tuyệt đối cẫn thận,Loan biết quan hệ Đức và Nancy không tầm thường,100/100 là đã đụ nhau…coi bộ cô nàng kia cũng mê mệt thằng nhóc nầy…mà mình lại..Loan hơi lo ngại.

-Nè…trước mặt mọi người nhớ cẩn thận mệt chút..nhất là cái cô Nancy của cậu đó…nhìn Đức đang mặc quần áo ra về Loan cẩn thận dặn dò.

-Biết rồi…không cần khẩn trương như vậy đâu…nàng ta không ăn thịt cô đâu…Đức cười cười đưa tay bóp иɦũ ɦσα Loan.Cặp иɦũ ɦσα vẫn còn săn chắc…đàn hồi,không to như Nhàn và Thủy nhưng không tệ.

-Về đi…Loan đưa tay đánh gạt nhẹ tay Đức ra…không muốn nó chộn rộn nửa…

-OK,ngày mai 9 giờ Đức tới đón ha…

-Ừm…Loan tiễn Đức ra khỏi cửa phòng…nhìn nọ vô thang máy mới quay vào…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.