Một tiếng ‘Cheers’ vang dội…nhưng Đồng nào có nghe gì.Trong đầu óc lảo bây giờ đang lùng bùng..không thể nào đâu…Chuyện xãy ra như vậy sẻ dẩn đến nhiều hệ lụy cho nên lảo vội vả rời đi để tìm cách giải quyết.Mặc kệ ánh mắt và nụ cười giểu cợt của ‘ai đó’ mà lảo vô cùng căm ghét…
Đức liếc Ngọc Như và Thục Linh,hai nàng khẻ gật đầu đứng lên bước ra ngoài…Hắn muốn biết trong giờ phút quan trọng nầy,lảo đi đến nơi nào và liên lạc với ai
-“Ông ta có vẻ ghét anh lắm…Chuyện gì vậy?” Tú Nhi thắc mắc..Ngoại trừ Phương Linh,Thanh Tình…Các nàng không ai biết mặt Trưởng Ban Đồng…
-“Lảo là Nguyển Văn Đồng..Trưởng ban Tuyên Giáo Tỉnh…Ba nuôi của Hồng Ngọc..” Đức đáp..
-Ha ha…hi hi.. Vừa nghe hắn nóii,đám mỷ nử cười phá lên…
-“Thì ra là vậy…Ân oán tinh thù..Anh ẩm người đẹp của ông ta…không căm thù anh mới là lạ” Thụy Vủ cười trêu…nàng có cơ sở vửng chắc để nghỉ như vậy,hắn lúc nào cũng như vậy đó mà…Phương Linh là ví dụ điển hình nhất.Hơn nửa.nếu là thật thì vô cùng đặc biệt vì bạn gái hay là đàn bà của cả hai cha con đều bị hắn ‘vớt’ đi…Không hận thù mới là lạ…Còn là mối thù truyền kiếp a…
-“Ha?Cái gì ‘Ân oán tình thù?’ Đừng nói bậy nha…” Thụy Vủ nầy thiệt,vậy mà cũng nói được…Đức cãm thấy oan ức vì bị chụp mủ.Phải chi ‘đớp’ Hồng Ngọc rồi thì không nói làm gì…
-“Hi hi..Em nói chơi thôi mà…Có phải có tịch nên rục rịch?” Thụy Vủ tiếp tục trêu… Ít khi thấy hắn nhăn mặt ‘nói không ra lời khiến cả bọn thích chí cười rủ rượi .Mổi người trêu một câu khiến không khí vô cùng náo nhiệt,vui vẻ…
Đức cười khổ… Lảo và hắn không chỉ có vụ Công ty Hồng Ngọc mà mâu thuẩn,xích mích với nhau ,còn nhiều chuyện khác nửa nhưng không tiện giải thích,chẳng hạn như giúp Hoàng Bích Trâm chặn được đoàn xe để nàng tiến hành khám xét và bắt giử ,đây mới là chuyện lớn,nhìn vẻ hớt hơ hớt hải của lảo là biết rồi.
Trong việc nầy,hắn và Mai Thảo giúp tới đây là xong,chuyện tiếp theo là chuyện của nàng và cục C03,lảo có là tội phạm kinh tế làm tổn hại lợi ích quốc gia hay buôn đồ quốc cấm không phải là vấn đề của hắn.Nếu như lời của Hoàng Bích Trâm nói là đúng thì sau lần tổn thất lớn nầy,lảo lành ít dử nhiều.Có thể nói bây giờ lảo như con cua gảy càng,con cọp già xức móng,tự bảo vệ bản thân còn chưa được.
Sự an nguy của lảo không đem lại chút lợi ích nào.Cái mà hắn quan tâm chinh là bấy lâu nay của cải vơ vét,lảo già nầy để ở đâu?Cũng như Phạm bá Thành và Lại Đức Quang bọn sâu mọt nầy đều là cá mè một lứa,tiền bạc ngoài để một phần ở ngân hàng nước ngoài,chắc chắn sẻ có dấu ở đâu đó một gia tài khá khổng lồ. ‘Hồ ly’ như Hoàng Bích Trâm sẻ không ngu để sung vào công quỷ quốc gia rồi sau đó vào túi người khác.Như vậy chẳng khác nào ‘cầm cu chó đái’? Đây là lý do vì hắn nghỉ tại sao Hoàng Bích Trâm giử Hải Yến và Lan Anh bên cạnh lảo mặc dù nàng đã biết hai người nầy đã bị lộ…Có gì quan trọng?Nếu không là gia tài ngầm của lảo vậy thì là cái gì?Cho nên hắn phái Ngọc Như và Thục Linh bám theo là vì lý do nầy.Hơn nửa hắn tin rằng sau chuyện nầy,bọn Hải Phòng cực kỳ nguy hiểm kia sẻ có hành động,biết hành tung của chúng để kịp thời tiên hạ thủ vi cường,giãm thiểu tối đa tổn thất thiệt hại cho mình.
Đang suy nghỉ gì vậy?” Thấy hắn có vẻ tư lự Thụy Vủ oán giận…Khi nãy có ông già kia thì không nói ,bây giờ sao vẩn như là ‘tâm bất tại’ vậy..Không biết các nàng đang ở đây hay sao…
-“Hi hi..anh đang nghỉ..” Bị nàng trêu đùa,bây giờ thấy có dịp…Hắn liền muốn ‘trả thù’…ghé tai nàng rù rì…
-“Anh thiệt là biến thái mà…”Không biết hắn nói gì,mặt Thụy Vủ đỏ rực,ngắt đùi,véo tai hắn,’mắng’.
-“Gì vậy Thụy Vủ” Tú Nhi tò mò…
-“Ảnh…ảnh” Thụy Vủ ghé tai Tú Nhi ‘méc’…
-“Anh..thiệt là hư mà..”Đến lượt Tú Nhi ‘mắng’..hai má đỏ bừng…Chúng nử nhao nhao tò mò thế rồi cả bọn lần lượt rỉ tai cho nhau…Đồng thời ‘ lườm’ hắn…thầm mắng ‘đồ dịch vật ,biến thái’ mà.
-“Cái nầy là tình điệu đó ..”Đức ‘ủy khuất’ nói..Hắn nhớ đã coi qua một phim Mỷ,trong đó nam diển viên cùng nử diển viên chánh đang ngồi uống cà phê trong một nhà hàng, bất chợt nổi hứng rủ nhau vào trong phòng vệ sinh ‘làm’ chuyện đó khiến hắn mơ mộng và hâm mộ.Chuyện ‘làm’ trong toilet thì hắn làm hầu như mổi ngày, ngay cả lúc đầu dấn thân vào thiên đường nóng bỏng của dục tình,thím ba,Nhàn đã từng cùng hắn ‘phịch’ nhau túi bụi trong toilet đó mà..Nhưng đó là ở nhà..Nơi đây thì khác…Chổ công cộng mới là phấn khích,có sức hấp dẩn,đầy tình điệu và ‘sáng tạo’.Nếu ‘làm’ được thì sẻ là một ‘chiến tích’ lẩy lừng sau nầy có thể đem ra nhắc nhở để tự hào…
Cho nên vừa rồi bổng nổi hứng dụ dổ Thụy Vủ…Củng tại nhiều người tới mời rượu,tuy là nhấp môi nhưng quá nhiều cái nhấp môi nên hơi rượu trong người hơi nhiều.Rượu vô thì cơn ɖâʍ nổi lên nên có ý nghỉ ‘biến thái’ muốn dụ dổ Thụy vủ.Thế là bị nàng ‘lên án’ rồi cả đám hùa nhau kết án hắn ‘biến thái’…
Thật ra Thụy Vủ bất đắc dỉ mới ‘lên án’ hắn mà thôi..nếu bây giờ chỉ có nàng và hắn…Không chừng nàng sẻ thấy hắn có tình điệu và chìu theo đấy,nàng cũng rất là phóng túng mà…không phải chỉ trên giường trong phòng ngủ có thể làm chuyện đó…Kẹt cái là nếu nàng chìu hắn trong phòng toilet nử…Các chị em khác sẻ lên án nàng.
Đang tiu ngỉu vì bị mắng,chuông di động ngay lúc nầy reo lên…Hắn nhìn màn hình rồi nhìn quanh,sửng sốt,Thúy Ái mới đây mà,bây giờ sao đi đâu rồi mà gọi cho mình…
-“Em đang ở trong toilet bên trái..”Vừa bắt máy,tiếng Thúy Ái vang lên như muổi kêu rồi cúp…Đức sướng điên người…hi hi Thúy Ái..Yêu em quá đi thôi…Hắn đứng dậy,nét mặt nghiêm túc…
-Anh đi ra ngoài một chút…
-“Hình như ảnh giận đó..” Tú Nhi nhìn theo bóng lưng của hắn,cãm thấy hối hận..Ây da,mắc cở cái gì chứ,cũng tại Thụy Vủ hết.
-“Chắc không phải đâu…Mình chìu ảnh quá..Ảnh sẻ càng hư…” Thụy Vủ trợn mắt nói láo,thật ra trong lòng bây giờ cũng rất xốn xang nhưng cố nói cứng…AI dè trong giờ phút nầy đã có người xung phong ‘chịu thiệt thòi’ rồi…
Thúy Ái bây giờ quả nhiên rất bạo ,hắn là người đàn ông và là cha của đứa con trong bụng của nàng,hơn nửa nàng và Tuyết,Yến đã cùng lúc trên giường với hắn,vậy thì chuyện trong toilet chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hắn thích thì nàng chìu hắn thôi…Bởi vậy thừa dịp mọi người không để ý lẻn ra ngoài đi vào toilet rồi gọi cho hắn.
Nhà hàng K.H có 4 toilet,hai dành cho quí ông và hai dành cho quí bà… nhưng chỉ một người sử dụng,người bên ngoài phải đứng chờ tới lượt mình.Khi mở nhà hàng làm ăn,Tuyết Vân quan niệm không chỉ chú ý vào thức ăn mà mọi thứ đều phải thuộc đẳng cấp như ở các khách sạn ‘ sao’,vì vậy toilet ở đây rộng rãi ,sạch sẻ,sang trọng có mùi thơm thoang thoãng chứ không phải là mùi khai ngấy hoặc khó ngửi như đại đa số các quán ăn hay nhà hàng khác.
Như Thúy Ái đã nói, thừa lúc không có ai hắn đến phòng toilet nử bên trái gỏ nhè nhẹ…Cửa mở,Đức mở cửa lách vào rồi gài chốt cửa…Thúy Ái đang đứng trước lavabo…’lườm’, má đỏ hây hây.
-“Thúy Ái..Em thật đáng yêu..” hắn bước đến gần ôm nàng hôn hít…Tay luồn vào áo.tay vén vạt váy, sờ bóp…
-“Anh biết như vậy thì được rồi…Yêu em đi”..Thúy Ái thở hổn hển..Môi nàng và môi hắn dính vào nhau.Tay nàng đưa ngay đủng quần hắn kéo phẹc mơ tuya quần hắn,ngồi xuống,kéo c-c đang như khúc củi ra ngoài,được thoát ra từ vùng không gian chật hẹp,c-c hắn đong đưa qua lại…Rồi nhanh chóng được bao phủ bởi vùng không gian ẩm ướt dể chịu… Bấy lâu nay được hắn huấn luyện,bây giờ nàng đã thành thục lắm rồi ,đầu gục gặc ,ɭϊếʍƈ bìu,lưởi rà đầu khấc như diển viên JAV chuyên nghiệp…
Lần đầu tiên được ‘đánh dã chiến’ trong toilet như xi nê,Đức phê hết biết,hắn vén vạt váy Thúy Ái lên,kéo qυầи ɭót nàng xuống,từ phía sau đút vào nắc bạo…
Trong lúc hắn đang thoãi mái hưởng phong lưu hưởng mùi vị mới lạ trong phòng vệ sinh công cộng như đã từng mơ ước thì Đồng đang sợ đến đổ mồ hôi lạnh..Lấy di động ta bấm…Lảo nín thở,tay run run trong đầu đang nghỉ cách làm sao ăn nói để thuyết phục lảnh đạo cho cơ hội để cứu vản tình thế.
Khoảng gần 30 giây sau ‘người bên kia’ mới bắt máy,giọng nói bình thản nhưng khiến Đồng rét run.
-Có biết lần nầy tổn thất bao nhiêu không…Lảo Đồng..Ông thật làm tôi thất vọng.
-“Lảo lảnh đạo…Chị Năm,chuyện chưa đến nổi nghiêm trọng..Chị cho tôi chút ít thời gian để giải quyết vấn đề..Nếu không được..Nguyển văn Đồng tui tùy chị xử lý..”Tuy là cuộc điện đàm nhưng lưng lảo hơi cong,bộ dáng vô cùng khúm núm chứng tỏ người ‘chị Năm’ bên kia đầu dây có địa vị rất khủng mới có thể làm cho một phó chủ tịch tỉnh quyền lực rét run…
-“48 tiếng..Tính từ bây giờ,bằng mọi giá..Nếu không ông tự lo liệu..” Dứt lời ‘Chị Năm’ cúp máy…
Đồng thở phào,48 tiếng quá đủ ,lảo nghe rỏ mồn một cụm từ ‘bằng mọi giá’…Như vật quá tốt rồi.Một lần nửa,lảo lấy di động ra bấm…Tuy chị Năm đã nói như vậy nhưng phải phòng ngừa lòng người hiểm ác.Trong giờ phút nầy chưa thể giao đồ chơi cho tụi Hải Phòng được…Lần đầu tiên Đồng hy vọng thằng con mình cà rể cà rịt cà tang…
…
Trong phòng khách,Phát đang đi tới đi lui,thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cổng.Hắn chờ đến sốt ruột mà chưa thấy bóng dáng cô Diệp, hắn nóng lòng muốn thấy trong ngày hôm nay thằng kia bị bắn như tổ ong mới hả dạ lòng căm thù…
‘Ting..ting’..Có tiếng kèn xe,người gát cổng mở cửa…Chiếc xe chạy vào,ngừng trước cửa.Diệp tươi mát bước xuống.Mấy ngày nay,ngày nào bà cũng trang điểm thật bắt mắt, vì bận trang điểm nên đến hơi trể hơn nửa cũng không có gì gấp mà.Nói nào ngay nhìn tổng quát ở tuổi 55,nhờ việc làm nhàn hạ,ăn sung mặc sướng nên Diệp bề ngoài nhìn không tệ,dỉ nhiên là khi cởi đồ ra thì ɖú xệ một chút và khi đút vào thì lổ l-n không được bót ,dù sao cũng ba lứa rồi nhưng bù lại cái màn ßú❤ ɭϊếʍƈ là tuyệt chiêu của bà…Bọn trẻ ngày nay không phải thích thứ này sao?Thằng cháu,thằng con bà và hai thằng nhóc Hải Phòng không phải vì vậy mà mê bà hay sao?Nghỉ như vậy nên Diệp âm thầm hảnh diện.
-“Cô đã tới rồi ..Vậy mình đi..” Vừa thấy Diệp,Phát liên thúc hối.
-Cháu chờ cô à?
-Ba cháu muốn cháu đích thân giao cái túi nầy cho bọn người Hải Phòng…Ổng nói chờ cô tới rồi hai người mình đi một lượt.
-“À..Vậy mình đi.” Nhìn Phát xách túi đồ nặng chinh chịch,’hèn chi’,biết bên trong là cái gì…Diệp chợt hiểu,bà không thể đãm nhiệm công tác nầy. Nhưng trong lòng Diệp oán giận…Hôm nay lảo Đồng đi đâu vậy cà?Bà cãm thấy có chút bất tiện…Mổi lần tới đó là hai tên trẻ kia thấy bà như mèo thấy mở,vồn vập lôi kéo bà vô phòng…Đối với Đồng thì không sao nhưng thằng Phát nầy là bạn của con bà…Thiệt là xấu hổ khi nó biết hai thằng nhóc kia …Lảo Đồng nầy không biết nghỉ sao nửa..
Bổng có tiếng di động reo lên..Phát nhìn màn hình,vội bắt máy…
-Ba..Cô Diệp vừa tới…Đang chuẩn bị đi ngay đây…
-“Đã xảy ra chuyện lớn…Kế hoạch có chút thay đổi…Tạm thời hai người đừng tới đó…” Đồng thở phào..Căn dặn.
-Chuyện gì vậy Ba…
,-“Mầy cứ nghe lời tao nói ..Đừng hỏi nhiều,tạm thời không được bén mảng tới đó..Hiểu chưa..” Thấy Phát cù nhầy..Đồng rống giận,lảo thật không có thì giờ để cù cưa.
-“Được rồi..Ba nói sao thì sao đi..” Đến lượt Phát tức giận..Hắn đã chờ ngày nầy lâu lắm rồi…Tưởng là hôm nay được thấy thằng đó ch.ết nhưng ..Đ- mẹ..Phải chờ tới bao giờ đây? Hắn tức giận cầm I phone liệng mạnh vào tường…
‘Rầm’…Chiếc Iphone 12 đắt tiền bể nát…
-“Chuyện gì vậy Phát?Diệp nghe ba chớp ba nháng,chỉ hiểu lờ mờ là chuyện ‘thanh toán’ thằng kia có thay đổi cho nên thằng Phát mới giận như vậy…Diệp hiểu vì sao…Aiz…Cũng tại con Phương Linh kia …Rồi bà nghỉ tới hai thằng con trai lớn chịu thiệt thòi cũng vì thằng kia mà thôi.Thêm cái vụ công ty Hồng Ngọc nửa,nói tóm lại là từ lúc thằng đó xuống nhận chức Chủ tịch huyện,không ai được ăn ngon ngủ yên.
-“Cô đi hỏi ổng đi..Chờ..chờ..Chỉ biết chờ..Cứ để thằng đó đạp lên đầu..Xãy ra chuyện lớn gì chớ…” Phát rống giận…
-”Xảy ra chuyện lớn?Diệp nghi hoặc…
-“Ông nói như vậy…Nói cô tạm thời không nên tới đó nửa…Cháu cũng vậy” Sau một phút tức giận,Phát cố dằn cơn nóng giận,bình tỉnh trở lại..
-“Vậy à..Ba cháu nói như vậy là có cái lý do của ổng…Xưa nay ổng làm việc rất cẩn thận..Phát .Cô hiểu cháu..Con Linh cũng thiệt là…Cô không thấy thằng kia có gì tốt..” Diệp oán giận khi nghỉ tới hai đứa con trai của mình cũng đã bị thua thiệt…
-Cháu thiệt không cam lòng…
-“Cái gì cam lòng…Chỉ là vấn đề thời gian thôi…Yên chí đi..Đâu sẻ vào đó.Hãy nhớ một điều là thù càng lâu thì khi trả được mới cãm thấy thống khoái cũng như nồi thịt càng ninh lâu thì càng ngon…Có hiểu không? Thôi cô về..Cháu nghe lời ba cháu đi..Bình tỉnh lại…” Diệp đứng lên định ra về…Chợt sửng sốt….Bàn tay bà bị Phát nắm lấy…
-“Cô ở lại với chút nửa đi…Cháu…Cháu buồn quá…” Có lẻ bị uất ức dồn nén bấy lâu,tâm lý có chút không bình thường,vừa rồi nghe cô Diệp phân tích,Phát cãm thấy rất chí lý và bổng nhiên thấy má thằng Nghỉa ‘ngon’ nên có ý nghỉ thèm muốn chơi mẹ của bạn mình…Hắn nghe nhiều rồi,tụi choai choai thường khoái chơi mấy bà sồn sồn ,trước đây hắn chưa hề có ý nghỉ chơi đàn bà đáng tuổi mẹ mình nhưng vừa rồi ý nghỉ nầy chợt đến trong đầu.Thừa biết Diệp đến căn biệt thự để làm gì…Còn không phải cho mấy thằng Hải Phòng kia chơi sao..Nếu mấy thằng kia chơi được thì hắn chơi cũng được mà..Càng nghỉ hắn càng bị kích thích…Hắn ôm lấy Diệp,hôn lên môi bà, không chần chờ tay bóp vú…tay mò xuống dưới..C-c hắn cứng lên.
-“Phát..Phát..Cháu làm gì vậy…Không được đâu..Cháu là bạn của thằng Nghỉa…Cô biết cháu từ nhỏ tới lớn…Không được đâu” Diệp màu mè chống chế…xô ra.Nhưng như vậy chẳng khác đổ dầu vào cơn nứng tình đang hừng hực của Phát.Hôm nay khi nghe nói tạm thời không thể đến biệt thự làm bà cụt hứng…Bây giờ không ngờ thằng Phát nầy cũng muốn mình..Bà đã cho cháu,con,hai thằng nhóc Hải Phòng chơi,bây giờ thêm thằng Phát nửa thì có sao chứ…
-“Đừng làm bộ nửa..Tui biết cô cho mấy thằng kia chơi mà..Cho tui chơi có sao chứ…” Phát hùng hổ làm tới..Nghỉ đến lúc được đút c-c vô miệng hay lổ l-n mẹ bạn..Hắn hứng chí..Đè Diệp xuống,nghỉ trong đầu nếu cần thiết hắn sẻ hϊế͙p͙ …Hắn không tin cô Diệp sẻ la làng mà cho dù có la cũng chẳng ai nghe…Phía sau nhà chí có cặp vợ chồng già lãng tai lo vườn tượt.
-“Khoan…Đừng hấp tấp..Coi chừng rách áo..Từ từ để cô cởi…Ây da..Cháu thiệt là..Ở đây sao?Rủi có ai..Vô phòng đi..” Diệp nhìn quanh..Sợ rủi có ai thấy bà dang chân hay chỏng khu cho thằng Phát chơi thì là đại họa.
-“Không sao đâu…Không có ai vô đây.Nhà nầy hiện giờ chỉ có cô với cháu thôi..”Thấy cô Diệp có vẻ xiêu lòng chịu cho mình chơi..Phát hứng chí khi nghỉ tới lát nửa đút con c-c của mình vô ngay cái lổ mà thằng Nghỉa từ đó chui ra khiến mặt hắn đỏ bừng…Vội vả trút bỏ quần áo,c-c cứng ngắt,đầu c-c giựt giựt…Hắn hùng hổ ôm chầm lấy cô Diệp hôn hít,sờ mó.
-“Hi hi…Cô ở đây mà…Chạy đi đâu chứ,đừng hấp tấp..từ từ” Diệp lộ tánh ɖâʍ đãng…Được trai trẻ thèm muốn, bà sung sướng hảnh diện,chứng tỏ mình vẩn còn hấp dẩn nên làm bộ màu mè chút thôi,hiện giờ cũng đã nứng lắm rồi,phía dưới đã ướt chèm nhẹp.Bà đưa tay cầm c-c hắn sục sục…thầm đánh giá,ngồi xuống cầm c-c hắn cạ đầu ɖú mình…Hai mắt lim dim hưởng thụ,bộ dáng rất đỉ thỏa khiến Phát càng ham muốn điên lên.Hắn chưa từng thấy đàn bà nào có vẻ mặt ɖâʍ đến như vậy.Thì ra trước giờ hắn lầm cô Diệp rồi…
-“Cô..cô…”Phát thì thào..Hắn ấn vai …Diệp hiểu ý,há miệng lấy lưởi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đầu khấc… Rồi con c-c của hắn mất hút trong miệng ,đầu tóc liên tục ‘ra vô’ trước háng …
-‘Ahhh’… Phát rên rỉ…Hơi khum người,tay hắn lần mò tìm cặp vú…Đâu óc Phát đang trở lại lúc còn học Trung học,hắn thường đến nhà thằng Nghỉa chơi..Lúc đó ,đối với cô Diệp,hắn luôn có tâm lý sợ hải vì cô Diệp lúc nào cũng nghiêm nghị như mấy bà Hiệu trưởng.Không ngờ cô Diệp hôm nay lại ßú❤ con c-c của mình và mình đang bóp ɖú cô..Quá đã…Phát phấn khích nắc mạnh,nắc liên tục vào miệng cô Diệp đáng kính.
…
Hai khung trời khác biệt nhưng cùng một cảnh xuân.Lúc nầy dưới bầu trời Rạch Giá nắng gắt,không khí nóng hừng hực, nhiệt độ lên tới 40 độ C nhưng bên trong căn biệt thự xa hoa,không khí rất mát lạnh,dể chịu .Tại phòng khách,trên bộ ghế sofa đắc tiền được nhập cảng từ Ý, người Bình trần truồng phơi bụng bia to như bà bầu 4 tháng,miệng không ngừng rên rỉ,giửa hai chân lảo ,một mái tóc dài đang gục gặt,c-c lảo mất hút trong miệng nàng,thỉnh thoảng nàng nhả ra,ɭϊếʍƈ bìu dái lên đến đầu c-c,ngậm vào , đánh lưởi…Nhả ra,chồm lên cầm đầu c-c rà rà lên đầu vú…Rồi ngậm vào,bú ɭϊếʍƈ…Cứ thế mà làm,rất bài bản và điệu nghệ…
Bình rên hừ hừ ,nàng mới vừa ngậm vào thôi Bình đã hồn bay phách lạc,chưa được 1 phút lẻ nào xịt ? cố trấn trụ bằng cách nghỉ đến những hình ảnh thánh thiện để giãm bớt cãm xúc tuyệt vời bên dưới nhưng rồi rúc cục cũng chịu hết nổi,lảo ghịt đầu tóc nàng nắc bạo…Chưa được mấy cái đã gồng người lên,bắn xối xả vào miệng ..Bàn tay nàng cầm bìu dái vuốt ve như muốn vắt cạn.. ‘Ực’ tiếng nuốt xuống..nghe rất ngon lành
-“Quá đã…”Bình rút c-c ..Nằm lăn ra trên ghế…Vẻ mặt thống khoái.Mỷ nử lấy điếu xì gà cuba để lên miệng,bật mồi lửa…Lảo hít một hơi..Mùi xì gà Cuba thơm phức tỏa khắp phòng.Chưa hết,tiếp đó là một ly Whiskey với nước đá dâng tới miệng…
-Hi hi.. có thấy thoải mái không?
-“Ha ha..Thoải mái..thoãi mái..Cẩm Hồng..Em thật tuyệt…Nà..Muốn cái gì đây..nói đi..” Vừa nói vừa kéo nàng lại,đặt nàng ngồi trên đùi ,tay bóp tay se đầu vú…Định bụng uống xong ly rượu nóng người thì chơi thêm một cái…
-“Ây da…mới đây mà…sao anh sung vậy..”Cẩm Hồng màu mè miệng ‘mắng’ nhưng tay nàng lần xuống cầm c-c lảo vuốt ve.
-Ha ha..Em cũng thấy vậy hả..So với thằng Lương thì sao” Nghe Cẩm Hồng ‘khen’ Bình hớn hở..Coi bộ phải uống đều chi mới được.Thuốc Đông Y này coi bộ hiệu nghiệm .
-“Sung hay không… anh tự biết mà..Đâu cần em nói chứ…Anh Lương hả…So với anh kém một chút..Vậy được chưa?” Hồng ởm ờ…bộ dáng vô cùng ɖâʍ đãng…Nàng biết lảo có sở thích rất biến thái,trong lúc đang ‘làm’với nàng mà cứ nhắc đến ông xả nàng mới càng thêm sướng..Lúc đầu Hồng thấy ngượng lắm,nhưng bây giờ quen rồi…Nghỉ tới Lương,tuy là Thiếu tá đấy,nhưng chỉ là con chó ghẻ ngồi cạo giấy trong văn phòng mà thôi nếu không nhờ nàng thì làm sao có được oai phong như ngày hôm nay,
– “He he..Vậy thì phải..Nà..nói đi..Muốn anh thưởng cái gì…Cái gì cũng được…Hay là 1 chiếc BMW đời mới nha…Chiếc Accord của em cũng củ rồi hơn nửa thiệt là nhà quê mà,không xứng với thân phận của em đâu” Bình nói xong kê miệng ßú❤ vú…
-“Ây…hi hi..nhột…Muốn thì muốn lắm..Nhưng không nên…BMW?Một Phó Trưởng phòng đâu có nhiều tiền vậy?Thôi đi..muốn lạy ông con ở bụi nầy hay sao?Em không ngu vậy đâu…Toyota hay Accord được rồi…Vậy mà còn có đứa xầm xì đó…”Nói tới đây Hồng oán giận vì chuyện trâu đói ghét trâu no.Có người thấy nàng lái Honda Accord đời mới thì ganh tỵ.
-“Sợ cái gì…Đứa nào nói ra nói vô,em cho anh biết là đời nó khốn nạn ngay..Hắc hắc…”Bình kiêu hảnh …Cái nầy lảo không nói ngoa.Với địa vị Giám đốc Sở CA ,là Cẩm y vệ của thời cận đại, nắm quyền sinh sát trong tay ,chỉ cần Hồng bất mản ai thì lảo sẻ cho người đó ʍút̼ mùa lệ thủy sống trong khám không bằng ch.ết.
-“Ây da..Biết anh oai phong rồi nhưng không cần phải như vậy mà… Anh thiệt là..Sao mau quên vậy…Không biết em muốn gì sao?Tuần trước có nói rồi…” Hồng nũng nịu,ra dáng giận dổi.
-“Ha?Có nói rồi?Gì vậy cà…” Bình làm bộ trầm ngâm..Thật ra lảo biết đứa nàng muốn ngồi vào cái ghế Trưởng phòng của Phòng Kinh Tế vật Liệu gì đó..Chỉ là chuyện nhỏ,Bình vừa mới ướm lời,lảo Đàm Giám đốc Sở xây Dựng Kiên Giang liền gật đầu một cái cụp.Dám nói không sao?Bình chỉ cần cho thân tín mở hồ sơ điều tr.a là cuộc đời khốn nạn ngay…
-“Không nhớ thì thôi đi” Hồng xụ mặt…làm nủng.
-“Ha ha ha..Coi em kìa…Yên chí đi..anh đã nói với lảo Đàm…Tháng tới,em sẻ là Trưởng Phòng của Phòng …Phòng gì cà quên rồi..ừa là Phòng Kinh Tế Vật Liệu
-“Thiệt?” Hồng nhảy tưng lên vì mừng rở…
-“Anh có bao giờ gạt em chưa?” Bình ‘nghiêm mặt’…
-“Hi hi..Vậy thì chưa…Thưởng cho nè” …Nghe được tin mừng,Hồng sung sướng vén tóc cúi xuống định thổi cho cứng lên …
Ngay lúc nầy,có tiếng chuông di động reo. Liếc nhìn màn hình,Bình vội bắt máy.
-Ha ha..Anh Đồng..Sao rảnh rổi vậy?
-“Rảnh rổi cái gì..Chuyến hàng bị C03 chụp rồi..
-“Cái gì?…” Bình đứng dậy…Nghe tin dử,c-c đang bắt đầu cương bổng xụi lơ…Lảo đưa tay lên miệng,ý bảo Hồng im lặng…
-Anh Đồng…Sao lại như vậy?
-Tui cũng đâu có ngờ chứ…Bình,Chổ anh em mới nói nha..anh đang gặp nguy hiểm…Đám đàm em của anh ..liệu có kín miệng hay không?
-“Tụi nó cũng có phần mà…Chắc không có gì đâu” Tuy nói vậy nhưng Bình có chút lo ngại…Lảo liếc nhìn Hồng… không biết chuyện lảo và nàng lên giường với nhau thằng Lương có biết hay không thì lảo không biết…Nếu thằng Lương biết..Vậy có khi nào nhân dịp nầy mà trả thù?Chuyện khó nói lắm..Hơn nửa mấy năm nay tụi nó thằng nào cũng nhà lầu xe hơi,bạc hốt đầy mâm…
-“Nà..Anh xảy ra chuyện thì tui cũng không xong…mình coi như cùng trên một chiếc thuyền,muốn thoát nạn thì cùng nhau hợp tác Nếu không ..không xong đâu” Giọng nói Đồng vô cùng khẩn cấp.
-“Vậy anh muốn tui làm gì..Nói đi.”.
-“Chuyện nầy làm sao có thể nói qua điện thoại được…Anh biết căn biệt thự của tôi ở Mỷ Thọ chứ.Tôi chờ anh ở đó…Càng sớm càng tốt”
Đồng nói xong cúp máy..Không cho Bình có sự lựa chọn.Lảo nhìn đồng hồ.. cho xe chạy về hướng căn biệt thự ở xả Mỷ Thọ để sắp đặt mọi chuyện.
…
-“Sao vậy?Có chuyện gì không vui à?Hồi nãy còn sung lắm mà..” Tay sờ c-c Bình,vuốt ve mơn trớn,sục sục…muốn giúp lảo nứng lên.Nhưng giờ phút nầy cho dù có tiên nga giáng trần ở truồng mời gọi,Bình cũng hết lên nổi.
-“Hồng..Chuyện của mình..Thằng Lương có biết không?” Bình lo lắng…
-“Anh sợ cái gì chứ..Biết rồi sao?Hắn dám làm gì anh à?” Hồng bỉu môi khinh thường…
-“ Thằng Lương và đám người của nó bị cục C03 bắt rồi..” Mặt Bình nghiêm trọng…Lảo đang sợ lửa cháy tới chân mình.Trong 4 người kia,thằng Lương biết nhiều nhất,nếu nó khai hết thì lảo ch.ết chắc,nếu nó không biết mình chơi vợ nó thì còn đở…
-“Bắt rồi?Sao lại như vậy? Có phải là ăn chia có vấn đề không?” Hồng sửng sốt…mấy năm rồi chuyện dể hơn ăn cơm sao bây giờ lại bị chụp ?Chắc là ăn chia không đều rồi.
-“Rất có thể lắm…” Nghe Hồng nói,Bình cãm thấy rất có lý.Gần đây Thái Kiêm Cơ ch.ết,có con mụ Đại tá lên thay…Đàn ông thì dùng gái đẹp dụ dổ,đàn bà thì khó nha,chắc có lẻ vì vậy mà ‘kêu giá’ cao và lảo Đồng không chịu nên mới ra nông nổi nầy?Đúng là như vậy rồi,cái gì cục C03 chứ…Chỉ là cái cớ thôi…Hèn chi lảo Đồng kêu mình lên…Cùng là người trong ngành dể nói chuyện phải quấy…Nghỉ tới dây,Bình có chút nhẹ nhõm…
-“Cái gì rất có thể chứ… Chắc là như vậy rồi” Hồng ra vẻ sành sỏi…Tay sờ c-c..muốn tiếp tục khởi động.Không hề lo lắng về chuyện của chồng mình chút nào.
-“Hôm nay tới đây được rồi…Về đi.Anh có chuyện phải làm” Bình phát tay,bọn thằng Lương đã bị người của Cục C03 bắt,lảo đang suy nghỉ làm sao bằng mọi giá để phủi sạch quan hệ trong chuyện nầy.Nếu không thì tiền đồ sẻ rất nguy hiểm.Đã gần 60 rồi,Bình không muốn thăng chức,chỉ muốn ngồi tại chổ nầy ,tiếp tục đãm nhiệm chức Giám đốc CA tỉnh thêm vài năm,hốt thêm một mớ rồi sang sống với con cháu bên Mỷ .
Nói thì dể.làm thì khó..Mấy năm nay để thủ cho mình,Bình cũng thu thập không ít chứng cứ của lảo Đồng,đề phòng có ngày đem ra cứu mạng thì thằng Lương cũng vậy thôi,chắc có không ít chứng cứ của mình…Bình thường thì không sao khi xãy ra chuyện thì dể gì không đem ra xài…
-“Vậy em về nha..” Thấy Bình đăm chiêu lo lắng không còn hứng thú nửa.Cẩm Hồng đứng lên mặc lại quần áo,mổi tuần vào ngày này,giờ này nàng đến đây cho lảo chơi để đổi lấy những lợi ích và đặc quyền hiện nay mà thôi.Tuy vậy nhưng cũng phải tỏ ra rất tình cãm khắn khít vì vậy nét mặt rất là ‘miển cưởng’
-“Ừm về đi…” Bình nhìn Cẩm Hồng ra khỏi phòng ,trong đầu tiếp tục suy nghỉ miên mang.Nếu thật sự không phải là vấn đề ăn chia không đồng đều thì sao?Nghỉ đến đây,mặt Bình lộ vẻ nghiêm trọng.Bọn thằng Lương khai hay không khai,sớm muộn gì tụi C03 sẻ tìm tới đây…Đã ngồi vào vị trí Giám đốc Sở CA,đầu óc lảo dỉ nhiên có chổ gian trá hơn người,làm sao tin được những lời đường mật của lảo Đồng nầy…Cái gì ngồi trên một chiếc thuyền chứ? muốn mình đến căn biệt thự của lảo để cùng bàn bạc?Những lời nầy nói với thằng ngu thì được…Đặt mình ở vào vị trí của lảo Đồng ,Bình nhìn ra ý đồ thâm độc phía sau những lời ‘nghĩa khí’ tốt đẹp kia.Trước khi người của Cục C03 tìm tới,thằng Đồng muốn diệt trừ mình.Nó không có lá gan nầy nếu không có chị Năm gật đầu…Đ- đỉ mẹ..Tụi bây tưởng ông khờ à.Suy nghỉ một hồi lâu,Bình lấy di động ra bấm.
Hôm nay là một ngày vô cùng bận rộn của phân cục C03 tại Kiên Giang.Sự kiện quá lớn,từ khi thành lập dến giờ,phân cục đã đạt được thành tích có thể nói là quá đỉnh.Phải nói là đỉnh của đỉnh.Cả mấy chục ngàn tỷ,thậm chí có thể lên đến cả trăm ngàn tỷ..Đây là những có số thiên văn,nghe mà hết hồn.Không dể lập được chiến công lớn như thế nầy nên cho dù bận rộn cách mấy,nét mặt ai cũng phấn khởi.
-“Tên Trung úy Lý,và nử Trung úy Bích cùng nử đại úy Cúc đều nói hết rồi,cả ba đều theo lệnh của Thiếu tá Lương mà hành sự.Người nầy nói nhận lệnh của Nguyển Hòa Bình.Các chiến sỷ CA theo hộ tống hoàn toàn không biết gì…” Ngồi đối diện Bích Trâm,Thanh Phượng báo cáo.Kế bên nàng còn có Phương Trang…Hải Yến và Lan Anh rúc cục cũng đã trở lại thân phận là thành viên của cục C03.Bích Trâm thấy vì lý do an ninh của thuộc ha,không cần cả hai phải mạo hiểm nửa.
-“Có bằng chứng cụ thể hay chỉ nói suông?” Bích Trâm nhíu mày..
-“Dĩ nhiện là có bằng chứng…Khi em nói nếu hắn khăng khăng ôm một mình thì không tránh khỏi tội tử hình,ngược lại chân thành hợp tác thì khác…Hắn liền tuông ra hết…Đúng như Thủ trưởng đã dự doán,tên nào cũng chừa cho mình một lối thoát..” Thanh Phượng đưa ra chìa USB để lên bàn
-“Như vậy chúng ta có thể mời ông ta đến ‘uống cà phê’ được rồi…” Phương Trang mĩm cười…Cụm từ ‘uống cà phê’ trong ngành ai cũng hiểu 90 % là ‘one way ticket’ vì cục C03 khi nắm chắc đầy đủ bằng chứng mới mời khách đến ‘uống cà phê’…Một khi đến rồi đừng hòng ra về.
Bích Trâm cầm tách trà lên hớp một ngụm..Không nói gì,nàng đang suy nghỉ…
-“Cá chưa lớn lắm”..Hải Yến buộc miệng nói…
-”Đúng vậy…Cá chưa lớn lắm.Chúng ta bỏ bao công sức,Hải Yến,Lan Anh nằm vùng bấy lâu nay chỉ để tóm ,một Giám đốc Sở?No way…Cho nên Hải Yến nói rất đúng.Cá chưa lớn lắm.” Bích Trâm gật đầu.
-“Nhưng khi mời Nguyển Hòa Bình đến uống cà phê..Liệu ông ta có dể như tên Thiếu tá Lương kia không?”Lan Anh nhíu mày…
-“Dỉ nhiên rồi..Không chừng không đợi chúng ta mời…ông ta sẻ chủ động tìm đến gặp mình…Các em có biết tại sao không?” Bích Trâm cười ranh mảnh.
…Thanh Phượng,Phương Trang,Hải Yến,Lan Anh nhìn nhau..lắc đầu.
-“Bọn họ như một chuổi mắt xích kết nối với nhau .Lảo Hòa Bình nầy là một mắt xích.Tên Lương đã làm lửa dẩn tới lảo.Cho nên lảo cần phải được cắt bỏ…Lảo lo sợ chinh là vì chuyện nầy..Hiểu chưa?” Bích Trâm giải thích.
-“Nếu nói như vậy,tinh mạng của lảo đang bị nguy hiểm,nếu muốn sống thì tìm đến mình với những tài liệu hửu ích để mình bắt cá lớn thì lảo còn cơ hội..” Thanh Phượng đã hiểu..
-“Ha ha…Đúng là như vậy..Cho nên lảo ta sẻ tìm tới mình nếu còn muốn sống” Bích Trâm đắc ý…bật cười..Nhưng chỉ vài giây nét mặt có chút băn khoăn.
-À nè…Cái tên kia có động tĩnh gì không?
-“Hắn đang ăn mừng cái gì đầu tư siêu thị gì đó…”hiểu ý Thủ trưởng muốn nói về ‘ai’… Lan Anh đáp…
-“Vậy sao?” Bích Trâm nghi hoặc..Nếu được như vậy thì tốt…Nhưng chỉ sợ không phải là như vậy.Không biết từ lúc nào nàng đã bắt đầu gờm tên nầy.Khó mà biết hắn nghỉ gì,lúc nào cũng cà rởn vô cùng đáng ghét.
-“Nói sao thì nói,hắn cũng đã giúp chúng ta không ít” Phương Trang nói lời công đạo.
-“Ui cha..Có người động lòng rồi” Hải Yến cười trêu.
-“Chị nói gì dây..Đừng nói bậy nha.”Phương Trang mặt thoáng hồng đính chánh
-“Hắn giúp chúng ta để hai bên cùng có lợi…Hắn muốn loại Nguyển Văn Đồng …Đơn giản là vậy.” Bích Trâm ngắt lời.
Ngay lúc nầy tiếng di động trên bàn của Bích Trâm reo lên…Liếc nhìn màn hình,mĩm cưới,nàng bắt máy
-A lô…Tôi là Hoàng Bích Trâm…
-Thiếu Tướng..Cô khỏe…Tôi là Nguyển Hòa Bình..
-“Giám đốc Bình…Tôi có thể giúp được gì cho ông đây?” Hoàng Bích Trâm đắc ý trước ánh mắt khâm phục của các bốn thuộc hạ vì nàng đã ‘liệu việc như thần’.Đây là dấu hiệu tên nầy muốn còn muốn sống vì vậy nàng có chút khách sáo.
-“Ha ha…Thật là ngại quá..Tôi có mấy anh em trong đội ngủ không biết vì lý do gì có phiền phức với đơn vị của cô…Cho nên..ha ha..” lảo muốn thăm dò Hoàng Bích Trâm cho đến bây giờ đã ‘khai thác’ được bao nhiêu rồi.
-“Về chuyện nầy..xin lổi nha,tạm thời không được tiết lộ nhưng sẻ không lâu,trể nhất là chiều nay chúng tôi sẻ có hành động cụ thể” Bích Trâm nửa kín nửa hở…
-“Vậy à…Về chuyện nầy tôi cũng có chút thông tin..Không biết có thể giúp được gì cho cô không”..Bình rào đón…
-Nếu được như vậy thì quá tốt… Như vậy đi…Không biết Bình Giám đốc có thể đến văn phòng chúng tôi một chuyến..
-“Được được…Khoảng 10 phút…Chúng ta sẻ gặp nhau…Không biết ý Thiếu tướng thế nào” Bình mừng rở…Lảo đang chờ chính là câu nói nầy..
-“Được..Tôi chờ ông’’ Bích Trâm cúp máy…Mĩm cười…
Bên nầy Bình cũng đang mĩm cười…Đường nào cũng về La mả..Lảo phải chọn con đường an toàn để tới Rome…Một lần nửa lảo bấm di động.