Thằng Đức – Chương 197 – Botruyen

Thằng Đức - Chương 197

Tuy là phu nhân của Chủ tịch HDND nhưng lúc trước Kim Khánh không được oai phong như bây giờ, có thể trong một thời gian ngắn kêu gọi người Cao Lảnh góp vốn được gần 400 tỷ đồng…

– “Là 400 tỷ đồng đó” …Khánh híp mắt cười đắc ý khi thấy nét mặt kinh hãi trợn mắt há mồm của ông chồng.Đây là con số thiên văn,một thành tích khủng rất đáng để tự hào.Không phục à?Có giỏi thì làm đi,cho bà coi.

Thật ra Kim Khánh biết mình không giỏi giang gì ,chỉ là gặp hên nên ‘chó táp phải ruồi’ thôi.Bây giờ Đức Chủ tịch rất là có danh tiếng đấy,ai mà chẳng muốn làm thân một chút chứ.Vì vậy bổng dưng có cánh cửa đầu tư vậy thì tốt quá rồi…Vài tỷ thôi hả?Ây da.chuyện nhỏ,mang số tiền nầy đi biếu Chủ tịch huyện xài chơi còn được huống chi là đầu tư cho tỉnh nhà.Thiệt là vừa có ý nghỉa vừa có chút danh tiếng,chuyện tốt như vậy ngu gì không làm..Bởi vậy mấy bà phu nhân của các Trưởng,Phó Trưởng Phòng,Các Chủ Tịch,Phó huyện các nơi ùn ùn tranh nhau kéo tới…Đây cũng là một dịp tranh danh tiếng,người nầy thấy người kia đầu tư có 2 tỷ thì mình chơi gấp đôi…Bởi vậy chỉ trong vài ngày,đã số tiền đã lên tới 400 tỷ..Đó là Kim Khánh đã sàng lọc rồi đó,mấy con mụ ‘sớm đầu tối đánh’ thì miển đi…

Mười một giờ trưa hơn,nhà hàng K.H đã hầu như không còn chổ ngồi.Trưa nay là buổi tiệc Tổng kết sau mấy ngày vận động.Ngoài Kim Khánh ,Quyền Phó Chủ Tịch Mai Thanh Phương,Tuyết Hoa và Trưởng Phòng Thu Thủy đều mặt mày tươi rói…Với thành tích như vầy,xóa bỏ chử ‘Quyền’ dể như trở bàn tay…Quan trọng là từ nay dưới trướng của Đức Chủ Tịch,con đường làm quan rất rộng mở,vì vậy sao không mừng cho được.Cho nên tuy nói là tiệc ‘nhẹ đơn giản’ nhưng rẩt là xôm trò.Có dàn nhạc sống,có Karaoke để mọi người hát hò hoành tráng như là đám cưới của đại gia…

Bên cạnh Kim Khánh, Thu Phong lúc nào cũng sát cánh ‘phụ việc’ chị họ.Lần trước đã có dịp quen biết Đức Chủ tịch cùng các vị ‘phu nhân’.Tuy chưa gặp được ‘chị cả’ nhưng cũng có thể coi như đạt được kết quả ngoài sự mong đợi,Hôm nay nàng muốn gặp thêm một lần để nhắc lại lời mời hắn và cả nhà ra ngoài Phú Quốc chơi…Lúc đó nàng hy vọng gặp được ‘Chị cả’ thì hay quá..Có thể nói là một bước lên ‘thuyền rồng’.

Trong đám khách,tuy không phải là người đầu tư nhưng Anh Minh và hai chị em Ngọc Huệ,Ngọc Thúy cũng được hắn mời tới tham dự.Anh Minh phấn khích,chưa giúp được gì nhiều mà một cái bánh ngọt lớn sắp rơi xuống trúng đầu.Không những giúp được công ty Bình Minh đứng vửng mà từ nay sẻ phát triển mạnh.

Ngọc Huệ và Ngọc Thúy cãm động…Hai nàng quen biết hắn qua Tuấn Hào và Tuấn Kiệt,lúc trước có lúc tập dợt văn nghệ chơi cho vui,gặp hắn thì nói chuyện vài câu,chưa có thể nói là thân thiết nhưng không ngờ hắn giúp anh nàng nhiều như vậy mà không đòi hỏi gì.Nghỉ tới Tuấn Hào và Tuấn Kiệt.Ngọc Huệ và Ngọc Thúy thở dài nhưng không chút nuối tiếc.

-”Ha ha…Chủ tịch huyện chúng ta đã tới rồi..” Văn Trường nãy giờ vừa chuyện trò với khách vừa nhìn ra cửa.Thấy xe hắn vào bãi đậu vội vàng đứng lên ra cửa tiếp đón, Kim Khánh cùng Thanh Phương,Tuyết Hoa,Thu Thủy theo sau.Đón tiếp lảnh đạo mà,phải làm cho long trọng và khí thế để tỏ chút lòng.

Mọi người nhìn ra ngoài,không phải một xe..mà là ba chiếc xe.Nghe nói Đức chủ tịch phong lưu,ngoài Mai Văn Trường và người nhà đã biết,những người khác bây giờ mới mở rộng tầm mắt,nhất là đám đàn ông âm thầm giơ ngón tay cái khi thấy từ ba chiếc xe bước xuống ,Chủ tịch Đức được một đám mỷ nử bao quanh..Nghe nói hắn phong lưu bay bướm,không phải đâu,cụm từ ‘phong lưu bay bướm’…Quá nhẹ nhàng rồi, không hợp chút nào,không đủ để diển tả diểm tình trước mắt.

Ở Cần Thơ thì không nói,xuống tới đây rồi,những dịp náo nhiệt như thế nầy,cả bọn Tú Nhi,Thụy Vủ,Yến Tuyết,Thúy Ái,Hồng Phượng và Phó Loan làm gì chịu bỏ qua.Còn có Phương Linh…Có Phương Linh thì dỉ nhiên có Thanh Tình đặc biệt hôm nay có cô nàng Vân Anh bám theo không rời. Thêm vào ‘lái xe’ Ngọc Như,’cận vệ’ Thục Linh.Tất cả đều thuộc loại mơn mởn mỷ miều khiến bọn đàn ông đực rựa ɖâʍ dê ngẩn ngơ hâm mộ ganh tỵ thầm nghỉ chỉ cần ’vớt’ được một em rồi suốt đêm úp mặt vào giửa hai đùi nàng cho tới sáng thì dù ch.ết vì ngộp cũng không hối tiếc.

‘Aiz…Thiệt là tức ch.ết đi được…Tên nầy có để cho đàn ông khác sống không đây!’ Đây là ý nghỉ trong đầu của bọn đàn ông đực rựa đang trố mắt nhìn…
-“Ha ha.Các vị…Xin lổi..Đến hơi trể một chút” Thấy đoàn người ra tận cửa đón mình..Đức ái náy…

-“Mọi người cũng vừa tới đông đủ thôi mà….Mau..mau đi vô.Bên ngoài trời nắng nóng…” Kim Khánh đon đả mời chào,muốn chứng tỏ một chút cho mọi người thấy quan hệ thân thiết giửa mình và Đức Chủ tịch…

-“Cám ơn…Chị dâu cực nhọc nhiều rồi…”Tú Nhi mĩm cười…Nàng bước sát bên phải,Thụy Vủ bên trái…

-“Có cực gì chứ…Đức Chủ tịch…Các vị nầy là ” Khánh sung sướng hảnh diện đáp…Đồng thời kinh hãi…Lần trước gặp Bà lớn ‘Đại phú bà’ Mỷ Chi…Hôm nay nhìn thấy thêm một tốp người mới…Đeo sát rạt bên người hắn…Không chứ hả?

-“Hi hi..Để tôi giới thiệu…Đây là Tú Nhi,Thụy Vủ.Yến,Tuyết,Thúy Ái…Hồng Phượng em gái tôi..Phó Tổng Giám Đốc của Đức Lập Kim Loan..Thục Linh và Ngọc Như thì chị dâu đã gặp qua rồi…Các em…đây là chị Kim Khánh.Phu nhân của Chủ Tịch Trường…”Đức lần lượt giới thiệu…

Khánh kinh hãi…Thu Phong,Tuyết Vân,Thanh Phương,Thu Thủy sửng sốt..Trong lòng nghi hoặc…Đàn ông háo sắc thì rất nhiều nhưng tối đa ba người cũng đủ run giò lỏng đầu gối khi xoay vòng,Chủ tịch Đức nầy hình như cũng gần một tá rồi đó nha..Có được không đó?…

-“Đừng nói nhiều nửa…Ngoài trời nắng nóng..” Văn Trường nhắc nhở bà xả…Lảo cũng đang thất kinh hồn vỉa…Một mình bà xả Kim Khánh,lảo cũng khá chật vật đối phó…Chủ tịch Đức thiệt là ghê gớm a…Xem ra bửa nào phải xin chỉ dạy một chút mới được…

-“Các vị…Chúng ta hân hoan chào đón Chủ tịch huyện Huyện Lấp Vò của chúng ta…cùng các vị… đại biểu”…Cô MC xướng lên… Thay vì dùng ‘Các vị phu nhân’,nàng không dám nên dùng cụm từ ‘Các vị đại biểu’ …Cũng may không một ai thắc mắc…’đại biểu’ cái gì…

Vợ chồng Mai Văn Trường dẩn đường,Đức Chủ tịch đi trước,đám mỷ nử theo sau trước nhiều ánh mắt hâm mộ…Một vài tiếng vổ tay lát đát bắt đầu rồi sau đó tiếng vổ tay vang dội…

-“Anh không biết là họ làm long trọng như vậy đâu”…Vừa ngồi xuống bàn danh dự… Gật đầu chào Thanh Thanh,Liển,Tiên Đức nhỏ giọng..Vừa đủ để các ‘phu nhân’ nghe.

-“Thây kệ đi..Anh không cho họ làm như vậy…Họ sẻ không yên lòng…”Tú Nhi vừa cười vừa gật đầu chào bộ ba Thanh Thanh,Liên ,Tiên…Đây là lần đầu nàng thấy Thanh Thanh,Liên…Tiên thì đã có gặp qua rồi…Tú Nhi không nghi ngờ Liên chút nào nhưng đối với Thanh Thanh…Tú Nhi liếc hắn…Loan thì khác,kinh nghiệm quá nhiều,nàng nhìn Liên,đã biết hắn và người đàn bà này có gì đó..Ngược lại Liên cũng cãm giác Phó Loan không đơn giản là Phó Tổng Giám đốc bình thường…

-“Các vị là..” Tuyết hiếu kỳ….
-“Anh giới thiệu đi..” Thụy Vủ cầm tay hắn…một cách gián tiếp nói ‘thân phận’ của mình…

-“Ha ha..Lần trước anh ra Đà Nẳng.” Hắn giới thiệu cho mọi người quen nhau…Đến lúc Vân Anh.,không biết phải giới thiệu như thế nào,bạn thì không phải nên lướt nhanh qua. Thanh Thanh và hắn chưa có gì nên hắn rất tự nhiên,ngoài Loan,các nàng không nghi ngờ hắn có chuyện mờ ám với dì của Thanh Thanh.Loan thì không nói ra sự nghi ngờ của mình..Bởi vậy các nàng không chút ngờ vực tỵ hiềm…Trong phút chốc trở nên thân thiết.

-“Các vị…Trước hết xin mời chị Kim Khánh.Phu nhân của Chủ Tịch HĐBD lên tuyên bố lý do của buổi tiệc hôm may…” Sau khi mọi người ngồi vào bàn của mình.Nử MC mở đầu…

Kim Khánh bước ra giửa một tràn pháo tay..Mặt bà đỏ bừng ..một phần vì phấn khích,một phần vì đây là lần đầu nói trước đám đông nhiều người.

-Hi hi…Chào các vị…Tui cũng không biết nhiều đâu à..Nghe ông xả nói Chủ Tịch Đức muốn có một Siêu thị của người Đồng Tháp nên nghỉ mình nên góp tay chung sức một chút thôi í mà…Không ngờ bà con rất là nhiệt tình…Vài ngày thôi đã góp được 400 tỷ rồi…

‘Bốp…bốp..bốp’…Tiếng vổ tay vang rền..Khánh hảnh diện…Tiếp theo là tiếng xầm xì.ngưởng mộ. 400 tỷ là con số không nhỏ a.Trường mừng rở..Không ngờ bà xả giỏi như vậy,nói một câu thôi là đem công lao để lên đầu mình còn làm cho Đức Chủ tịch vui vẻ.

-“Hi hi..Tui chỉ có bấy nhiêu đó thôi…Mời Đức Chủ tịch lên nói vài lời đi ha..”Khánh uyển chuyển…Mắt hướng về Thu Phong thầm cãm ơn đứa em họ đã chỉ điểm.Thu Phong mĩm cười…biểu hiện của Khánh chính là thu hoạch của nàng.

‘Bốp…bốp.bốp…’ Một tràng pháo tay vang dội…Đức đứng dậy,đi đến bên cạnh Khánh…Hắn cầm micro…mĩm cười.
-Ừm..Cũng khá trưa rồi,,Chắc là mọi người cũng đang đói bụng..Hi hi…Đúng ra là tôi đang đói bụng…nên chỉ nói ngắn gọn…

-Hi hi ha ha..” Mọi người bật cười vui vẻ..Cãm thấy Chủ Tịch Đức binh dân,không sáo rổng màu mè như các lảnh đạo khác,được dịp là tuông tràng giang đại hải..Nghe phát chán.

-“Chắc là quí vị ai cũng biết ‘Big C,Metro,Lotte Mart,Auchan.FiviMart’ vâng vâng và vâng vâng…Các vị đều là ..ha ha…Không phải tên Việt…Có phải không?Tại sao?Đây là xứ mình mà…Dỉ nhiên có ‘Bách Hóa Xanh’ nhưng tôi thấy chưa đủ…Cho nên tôi nghỉ chúng ta phải có thêm siêu thì mang tinh chất đặc thù của người Việt..Đúng ra cái tôi muốn làm không phải chỉ một siêu thị mà là một khu mua sắm hiện đại từ ‘A’ đến ‘Z’…Anh…anh dẩn vợ con gia đinh vào khu mua sắm của tôi..Anh muốn mua cái gì..đều có…Anh muốn ắn uống hoặc xem ci nê…”

Hắn nói ngắn gọn,giọng trầm tỉnh…Đến khi hắn dứt lời…Mọi người vẩn còn bị mê hoặc…
‘Bốp..bốp..bốp’…Tiếng vổ tay vang dội..Mọi người đứng lên..Đây là sự nhiệt tình ủng hộ chân thành…

Tú Nhi,Thụy Vủ,Thúy Ái,Phương Linh.. Thục Linh,Ngọc Như tất cả âm thầm hảnh diện tự hào…Thanh Tình,Thanh Thanh lòng nao nao…Vân Anh bồi hồi vu vơ.Tâm trạng đàn bà con gái có ai lại không thích có được một soái ca làm người đàn ông của mình?Vân Anh âm thầm tự nhủ nhất định tranh thủ.

Văn Trường tuyên bố buổi tiệc bắt đầu…Mọi người vừa ăn uống vừa thưởng thức văn nghệ..Kim Khánh cổ vủ mọi người lên ca để tăng thêm phần không khí sôi động…Và dỉ nhiên là không thiếu ‘ca sỉ’.Họ chỉ chờ có vậy là xếp hàng chờ đến lượt biểu diển..hát hay không bằng hay hát mà..Chủ yếu vui vẻ là được.

-“Thanh Thanh…Dì Liên..Thật là xin lổi nha..Lúc nầy rất bận rộn nên không thể tiếp đãi hai người..” Đức nhìn Liên,Thanh Thanh ái náy..
-“Không sao..Biết anh bận mà,.” Thanh Thanh nhu mì..Trong lòng có chút mất mát…

-“Cậu bận thì làm việc của cậu đi…Chúng tôi cũng không cần gấp rút vè Đà Nẳng..Ở chơi thêm một thời gian..” Liên tỏ ra thông cãm..
-Tôi sẻ hướng dẩn các người đi tham quan khắp nơi..”Tiên hứa hẹn..Nàng biết hắn rất bận rộn.nên muốn chia xẻ…

-“Chủ tịch Đức..Khi nào cậu và các vị phu nhân ra ngoài Phú Quốc để hai vợ chồng tôi tiếp đãi đây…”Thu Phong tiến gần,gợi chuyện…
-“Ai vậy anh?” Nghe Thu Phong gọi mình là Phu nhân.Tuy là chung chung nhưng bọn Tú Nhi đều cãm thấy rất có cãm tình …Tú Nhi nhìn Thu Phong cười hỏi…

-Ha ha,Để anh giới thiệu..Đây là Phu nhân của Chủ tịch Thành phố Phú Quốc…Thu Phong…Chị Phong mời tất cả chúng ta ra Phú Quốc… Anh thấy mình cũng nên đi một chuyến.
-“Hay quá…” Bọn Thụy Vủ,Tuyết…Phấn khích…Thu Phong mừng rở.Chỉ cần hắn đi một chuyến cùng với ‘chị Cả’ kia là tốt rồi…

-“Anh Minh,Chị Huệ,Ngọc Thúy..Cám ơn nhiều..Làm khá lắm..” Tuy bị mắc bẩy Nguyển Văn Đồng về vụ Hồng Ngọc nhưng Đức vẩn nhiệt tình với anh em của Ngọc Huệ.Hơn nửa bản chất của Ngọc Huệ và Ngọc Thúy không tệ,Anh Minh cũng khá thật thà..Hơn nửa hắn cũng muốn dùng Anh Minh để cân bằng với Tuấn Kiệt…Không thể chỉ dựa vào một mình nhà họ Huỳnh…Tuy biết hắn không dám phản nhưng đây là nghệ thuật cân bằng mà Nancy chỉ điểm.

-“Chúng tôi chưa giúp được gì nhiều mà…”Anh Minh tỏ ý muốn làm hơn nửa…

-“Không thể nói vậy đâu…Cái tôi cần là quá trình..Kết quả chỉ là thứ yếu…Nà lại đây…Tôi giới thiệu.,.” Hắn giơ tay ra hiệu..Tuyết Hoa,Mai Thanh Phương tuy đang cùng Thu Phong trò chuyện với các ‘phu nhân’ nhưng mắt thỉnh thoảng vẩn nhìn về hướng nầy…Thấy hắn vẩy tay ,cả ba liền bước tới…

-“Ha ha..Để tôi giới thiệu…Đây là Tổng giám đốc của Công ty Bình Minh..Anh Minh…Ngọc Huệ Ngọc Thúy,,À quên nửa,Ngọc Thúy sẻ vào thế chổ của Ngọc Thơ..Chị Thủy…là nhân viên của chị đó…Minh giám đốc..Đây là hai Phó Chủ Tịch và Trưởng Phòng của huyện..Các người nói chuyện với nhau đi..Xin lổi nha…Tôi qua bên kia..” Hắn bước đi về đám người Tú Nhi…ngồi xuống bên cạnh …

-“Tổng giám đốc Công ty xây dựng Bình Minh..” Mai Thanh Phương cầm danh thiệp lên …
_”Các vị..Mai nầy xin chiếu cố giùm..” Đưa danh thiếp ra…Anh Minh mừng thầm…Sắp có quan hệ tốt rồi…

-“Là bạn của Đức Chủ tịch tức nhiên là bạn của chúng tôi rồi..Tổng giám đốc.Ông cũng thấy rồi đó..Sắp có vài công trinh quan trọng..Không biết Công ty ông có hứng thú…” Hoa mời chào,chia cành ô liu…

-“Dỉ nhiên rồi..ba vị..Hay là chọn bửa nào đó…Chúng ta cùng ngồi ăn bửa cơm rồi bàn thảo…” Người nhiều kinh nghiệm trong thương trường..Đến đây ông biết phải làm gì rồi…

-“Ngoc Thúy phải không?hi hi,Mình là Thu Thủy,Trưởng Phòng Tài chánh huyện…” Trong lúc nầy,Thu Thủy làm thân,tự giới thiệu với Ngọc Thúy.Nàng nghỉ đây là người quen của hắn,chắc có lẻ quan hệ không đơn giản,phải tử tế mới được vì vậy rất niềm nở và thân thiện,Ngọc Thúy cũng thuộc loại người dể gần vì vậy sau khi bắt tay ,chẳng mấy chốc hai người cãm thấy rất là ‘hợp rơ’ với nhau.

-“Chủ tịch Đức…Lần này tôi đem hết vốn liếng dành dụm kể cả tiền quan tài lao mình vô chuyện này…Tôi tin tưởng anh sẻ không là cho tôi thất vọng.,Phương Linh à..Em làm chứng cho chị đó nha..” Tuyết Vân lúc nầy mới đến gần..Cười thân thiết.

-“Liên can gì tới em chứ…Ảnh là ảnh..Em là em…” Phương Linh màu mè…’chối’ quan hệ.
-“Ha ha ha hi hi..”Cả bọn bật cười…Không khí hòa hợp vui vẻ…

-“Yên chí đi…Đầu tư làm ăn chứ không phải đem tiền đi đánh bạc…Chúng ta làm ăn có phương pháp,có kế hoạch…Nhất định thành công.Người nước ngoài thấy nước mình có tiềm năng họ mới tìm đến…Có lý nào họ thành công mà mình thì thất bại ” Đức gật đầu tin tưởng…

-“Bây giờ tôi muốn đầu tư..có được không?” Một giọng nói trong trẻo vang lên…Mọi người quay lại nhìn…
-“Cô nầy là…Tuyết Hoa nhìn Phương Linh hỏi…
-“Hi hi…Là Vân Anh,bạn của em và Thanh Tình..” Phương Linh đáp..Nàng có chút bất ngờ khi Vân Anh nói muốn đầu tư vào dự án siêu thị Đồng Tháp.

-“Nếu cô muốn…Dỉ nhiên là được rồi…Thêm một phần sức là thêm một phần lực lượng.” Đức đáp…Hắn không ưa bạn trai của nàng nầy nhưng việc nào ra việc đó.

-“Anh nói vậy là được rồi…Tôi cũng muốn kiếm chút tiền” Vân Anh mĩm cười…Nàng không phải muốn kiếm chút tiền,mục đích của nàng là muốn tiếp cận hắn mà thôi.Nàng nhìn ra ông nội và bà nội của Thanh Tình và Phương Linh rất coi trọng người nầy,hơn nửa Phương Linh là bạn gái của hắn mà Thanh Tình cũng muôn đâm đầu vào.Vân Anh còn biết Tú Nhi là con gái của Bí Thư Tỉnh ủy Hậu Giang cùng một đám con gái vây quanh hắn… khiến Vân Anh muôn biết hắn là thần thánh phương nào…


Cùng lúc nầy,Trong phòng khách Phát đang ngồi đối diện với cha…Nét mặt của Trưởng Ban Đồng rất vui vẻ…Phát không biết cha mình đang nghỉ gì.Vui vẻ như vầy rất hiếm có.Vì vậy thuân miệng hỏi một câu.
-Ba…Bốn người Hải Phòng kia.
-“Sao?Con thấy có gì không ổn sao?” Đồng mĩm cười.

Phát ngần ngừ..không phải là không ổn mà hắn thấy quá không ổn,đúng ra là quái lạ.Từ Hải Phòng vô đây rồi nằm lì trong căn biệt thự ở Mỷ thọ không hề ra ngoài.Nhìn bộ dáng của họ,Phát biết không phải là thứ thường,đều là bọn giết người không gớm tay .Phát biết xưa nay cha mình làm việc rất là quyết đoán,cho nên Phát nghỉ cha hắn muốn giết người…Và người mà cha hắn muốn giết dỉ nhiên là thằng kia.

Nếu như vậy thì tốt quá,Phát mừng thầm,chờ đợi, nhưng suốt mấy ngày nay họ cứ ở lì trong biệt thự khiến Phát sốt ruột.Còn nửa,má của bọn Trung,Nghỉa,Chánh thường lui tới rồi ở lì cả nửa ngày..Vậy là sao?Phát nghi hoặc..Có lý nào?Bà Diệp đã năm mươi rồi mà…Mấy thằng kia còn nhỏ hơn thằng Chánh…Phát không ngờ bà Diệp …Thiệt là nhìn không ra.

-“Có gì thì nói thẳng ra…” Thấy Phát ngần ngừ…Đồng bất mản.
-Con không hiểu họ từ Hải Phòng vô tới đây rồi mà sao cứ ru rú trong nhà…
-“Vậy con nghỉ sao?”Đồng nghe con trai nói,lảo mĩm cười.Người trong nhà không hiểu vậy thì người ngoài khó mà nắm bắt đường đi nước bước của lảo.

-Ba…Có phải họ đang chờ cái gì không?
-“Đúng vậy…Nhưng không phải là họ chờ…Mà là ba chờ…Không phải con muốn thằng kia ch.ết sao?Ngày nầy năm tới sẻ là đám giổ của nó…” Đồng gằn giọng…Ánh mắt lóe lên tia âm lảnh,tàn độc.

-“ý của ba là…” Phát mừng run lên…hắn biết ‘thằng kia’ là ai.Lâu nay hắn chỉ mong ngày nầy.

-“Chuyện dài dòng,con không cần phải biết nhiều…Chỉ cần biết sau ngày hôm nay,nó sẻ biến mất khỏi thế gian nầy” Đồng trầm giọng…Lảo nhìn đồng hồ ,cũng xấp xỉ rồi.Mọi chuyện diển biến theo kế hoạch,đoàn xe đã lăn bánh trực chỉ về Thành phố.Có CA Kiên Giang hộ tống vì vậy lảo rất yên tâm.Coi như đã hoàn thành chuyến hàng.Bây giờ lảo muốn nhổ cái gai trước mắt.Đã đến lúc hạ cờ chiếu tướng lấy mạng nó.

-Nghe nói trưa nay vợ chồng lảo Mai văn Trường mở tiệc ở nhà hàng K.H…Nó là khách mời danh dự…

-“Chuyện nầy ba cũng biết cho nên cũng muốn tới chúc mừng..Nghe nói là kế hoạch đầu tư siêu thị hoành tráng gì đó mà…Thật ra kế hoạch nầy rất tốt cho nên ba nghỉ mình cũng nên góp chút vốn…” Đồng mĩm cười,bưng tách trà hớp một ngụm,vẻ mặt rất ung dung…Mặt Phát thì ngờ nghệch,mới vừa rồi không phải hắn nghe rất rỏ ràng ngày nầy năm tới là đám giổ của nó mà..bây giờ lại nghe cha hắn muốn tới chúc mừng , còn nói kế hoạch tốt,muốn tham gia khiến hắn thật không hiểu.

-“Không hiểu à?Aiz…”Đồng lắc đầu ra vẻ tiếc hận…Lảo nghỉ mình thông minh một đời sao lại có thằng con ngu si đần độn như vậy.

-Ai cũng nghỉ cha và hắn xích mích,bây giờ nhân dịp này tới chúc mừng và tham gia chuyện đầu tư của hắn…Nghỉ thử coi ngày mai hắn có bị gì đi nửa thì mấy cái công trinh này sẻ vào tay ai?Đám đàn bà kia sẻ như đống cát rời,khống chế họ có khó gì?

Phát bừng tỉnh..Nếu tên kia nửa đường ngủm củ tỏi thì cha hắn sẻ là nhân tuyển thích hợp nhất để đứng ra chủ trì đại cuộc.cho ‘hậu Trần Đức’..Nếu không thì ai trồng khoai đất nầy?

-“Nhưng mà..dự án nầy nghe nói tới mấy ngàn tỷ…Phải bỏ vốn nặng một chút mới có thể nắm được quyền chủ động.” Phát nhắc nhở.
-“Chuyện đó chờ con nhắc nhở sao…500 tỷ đủ chưa.Ha ha ha” Đồng lấy ra một chi phiếu với số tiền 500 tỷ đưa cho con trai coi..Xem ra lảo đã tỉ mỉ chuẩn bị trước hết rồi.

-“Ba..500 tỷ nầy..” Phát lo ngại..Bổng nhiên cha hắn đưa tấm chi phiếu 500 tỷ nầy nói để đầu tư,nghe thì không có gì nhưng nghỉ kỷ lại thấy không ổn..Lương bổng của Phó Chủ tịch tỉnh khó mà giải thích được một cách hợp lý,như vậy chẳng khác nào lạy ông con ở bụi nầy?Bình thường thì không ai dám moi móc nhưng chỉ sợ nhất vạn mà không sợ vạn nhất.

-“Đồ ngu…Chỉ cần cha mầy nói số tiền nầy là góp vốn của bạn bè thân hửu cho cha đại diện là được rồi…Hơn nửa khi nó ‘đi’ rồi mình khống chế được mọi chuyện thì 500 tỷ nầy chẳng khác nào đưa ra tay trai lấy vào tay phài” Thấy con trai vẩn còn u mê khờ khạo…Đồng giải thích…

-“Ha ha ha ha..” Được khai sáng,Phát phấn khích…Cả hai cha con bật cười gian trá…
‘Cộc..cộc côc’..Có tiêng gỏ cửa…
-“Vô đi”…Đồng trầm giọng..Vẻ mặt nghiêm túc trở lại…Cửa mở, Hải Yến bước vào.
-Trường ban…Xe đã chuẩn bị xong
-Ừm..Ra ngoài chờ …5 phút sau tôi ra ngay.

Hải Yến xoay người bước đi ra ngoài..Đợi nàng khuất bóng ở cửa ngoài…Lảo chỉ hai túi vãi ở góc phòng căn dặn.
-Lát nửa,con ở đây chờ Chánh văn phòng Diệp tới rồi cùng bà ta tới biệt thự ở Mỷ Thọ.. Mang hai túi nầy theo giao cho bọn người Hải Phòng…

-“Dạ được..” Phát gật đầu,không hỏi nhiều…Hắn biết đó là ‘đồ chơi’…
-“Nhớ kỷ..Phải đích thân giao cho họ.Không được nhờ ai..” Đồng vừa bước đi vừa căn dặn.
-Yên chí đi..Con nhớ mà…

Tên gọi nó là Minh,lúc còn học cấp hai bổng có một thời gian không biết vì cái gì mà bị lác lốm đốm trên tay nên bạn bè trong lớp gọi nó là Minh lác nhưng sau đó thì cái tên Minh biến mất…Bây giờ thì ai cũng gọi nó là ‘Lác’..Riết rồi chính bản thân nó cũng quên tên thật của mình rồi…Ba Lác mất sớm,má nó tảo tần bán cá ngoài chợ,nuôi hai anh em nó ăn học để có chút chử nghỉa trong đầu ,bà hy vọng hai đứa con sau nầy có ơn trên phò hộ được làm công nhân viên nhà nước để bà nở mặt nở mày với người ta.Chỉ có thế thôi,giấc mộng binh thường…

Ậy…Mơ là một chuyện…sự thật lại là một chuyện khác… Đùng một cái,thằng Minh không phải là loại người ‘chi hồ giả giả’ (có nghỉa là chuyên tâm học hành) bởi vậy giửa lớp 10 đã tự ý nghỉ học ,ra ngoài kiếm ăn khi thì giử xe,khi thì bưng phở,hủ tíu.khi thì làm phụ hồ…Chuyện gì cũng làm.Vì chuyện nầy mà bà Năm khóc hết nước mắt nhưng cũng may là đứa con gái cũng rất là hiếu thuận giỏi giang nên bà cũng thấy an ủi phần nào.

Khi Vỏ được Đức ca phái xuống Cao Lảnh để hổ trợ cho chị Tiên thì Lác được Vỏ vừa mắt nên ‘kết nạp’ làm đàn em dưới trướng.Lác mừng húm.Được làm đàn em của ‘Vỏ ca’,công việc nhàn hạ mà lương cao,trước kia được 2 triệu một tháng đã mừng lắm rồi nhưng cực hơn con chó,bây giờ được Vỏ ca ‘cho’ 6 Triệu. Lại được ăn ngon mặc đẹp,cũng có thể nói là ‘công thành danh toại’ rồi…Không những vậy,mổi tháng còn có chút tiền dư chạy xe Dream láng cón đem về cho bà Năm bỏ túi xài rủng rỉnh đi khoe xóm giềng là có thằng con hiếu thảo ăn nên làm ra.Bà Năm lúc đầu sợ lắm,tưởng Lác không trộm thì cướp của người ta nhưng được một thời gian đã bắt đầu yên tâm.Nghỉ thầm ‘Tổ tiên phù hộ a’.

Cũng không phải thuần túy vì thấy Lác thuận mắt mà Vỏ thu dụng dưới tay,số là Lác cũng rất có tài…Gả lượn xe thì khỏi chê,kỷ thuật có thể sánh với những diển viên đóng thế thân chuyên nghiệp,Vỏ đâm,chém đánh nhau thì giỏi,những màn phóng xe ngoạn mục thì chào thua bởi vậy thu nạp Lác làm đàn em…Không ngờ hôm nay có dịp dùng đến tài năng của nó.Tuy nhiên Vỏ cũng thấp tha thấp thỏm…Chạy Dream thì không sợ,đằng nầy kêu thằng Lác lái xế hộp tông vào xe tãi..Á đù,không biết có ch.ết người không đây…Theo kế hoạch,Đức ca nói chỉ cần thằng Lác tông vào xe tãi là được,mục đích là gây ra tai nạn… Chỉ đơn giản là vậy thôi.Nhưng Đức ca nói tuyệt đối không muốn ai bị thương.

Cái nầy..Vỏ vổ ngực bảo đãm.Mấy thuở mới được dịp thể hiện với Đức ca,khi thời cơ đến nhất định phải nắm lấy cơ hội.
-“Lác..Có chắc không mầy…Tao không muốn mầy bị cái gì..Đức ca sẻ lột da tao đó..” Ngồi chờ tin tức trong quán cà phê,Vỏ một lần nửa hỏi đàn em…

-“Hắc hắc hắc…Yên chí đi Vỏ ca…Chuyện nhỏ thôi mà,.Bảo đãm hoàn thành nhiệm vụ ‘của Đãng và nhà nước giao phó’…”Lác một lần nửa cam kết..Nó cãm động vì thấy Vỏ ca thật sự quan tâm đến nó…

-“Á đù..Đừng nói bậy mầy…Cái gì mà nhiệm vụ ‘của Đãng và nhà nước giao phó’.Cái con c-c tao nè…He he…Như vầy đi..Sau chuyện nầy tao nói với Đức ca một tiếng…Biết đâu sẻ có chuyện tốt cho bà già và em gái mầy.Mầy biết rồi đó,Đức ca có gì mà làm không được.” Vỏ hứa hẹn với đàm em…Không phải Vỏ hứa suông,gả biết Đức ca rất trọng tình nghĩa.Đức ca là là Lảo đại tốt,chỉ cần Đức ca nói một tiếng,bà già và em gái thằng Lác sẻ được đổi đời.

-“Cám ơn nha Vỏ ca…” Lác cãm động…nó thấy Đức lảo đại hai ba lần,nhưng chỉ là đứng xa xa mà ngưởng mộ.Nó đã từng nghỉ qua nếu được vì Đức lảo đại mà ra sức thì còn gì bằng..Hôm nay không ngờ lại có cơ hội.

Vỏ còn muốn nói thêm nhưng ngay lúc nầy di động reo lên…Vỏ bắt máy…Không biết bên đầu máy bên kia nói gì nhưng chỉ trong vòng một nốt nhạc…Vỏ cúp máy…nét mặt nghiêm túc.
-Tới giờ rồi..Mình đi…

Trên DCT02 cách Cao Lảnh không xa,một đoàn xe tải 6 chiếc di chuyển hướng về Thành phố với tốc độ không nhanh không chậm..Phía trước có xe CA dẩn đầu,sau đuôi có xe CA khác bám đuôi hộ tống làm cho người dân có cãm tưởng bên trong đoàn xe tãi nhất định là hàng tuyệt mật quan trọng gì đó của Bộ quốc phòng.hay là Bộ Công An.Tâm lý mà.Bởi vậy mới nói bất cứ ở đâu cũng vậy.Cảnh Sát hay Công An với bọn trộm cướp đều là cùng một giuộc chinh là ý này.

Nói về các ngành nghề dể làm giàu…Có câu ‘Nhất Hải quan,nhì Công An thứ ba là quan phụ mẩu cở như Bí Thư hay Chủ tịch,Các Trưởng phòng chẳng hạn,thứ tư mới đến thương gia.Nhưng sự thật họ đều bắt tay nhau để làm giàu…Lấy Hải quan làm thí dụ điển hình chảng hạn. Một chiếc xe Ferrari F12 Berlinetta có giá tính lệ phí trước bạ lên đến hơn 32 tỷ đồng,tương đương với 1 triệu rưởi đô la trong khi giá thật sự khi nhập khẩu là nửa triệu .Có nghĩa là người mua phải đóng thuế khoảng 20 tỷ hoặc tương đương với gần 1 triệu đô la cho nhà nước…

Nếu là như vậy thì không có gì để nói.Vấn đề là thay vì một triệu đô la chạy vào ngân sách nhà nước thì..sau khi thủ tục được ‘hô biến’ ,một triệu đô nầy chạy vào túi riêng của những người trong một chuổi dây chuyền chuyên môn thấy gà thì khai vịt,phối hợp hài hòa cùng nhau làm giàu.Cũng trong tinh thần nầy mà Đồng làm theo chỉ thị của lảnh đạo tối cao.

Sáu chiếc xe tãi,che bít bùng,tổng cộng 10 chiếc xe khủng..Ferrari có,Lamborghini có…Rolls Royce …tất cả loại xe khủng đều có…10 chiếc xe khủng tương đương tối thiểu cũng gần 20 Triệu đô la…Nhưng những chiếc xe khủng nầy chỉ là tấm binh phong để che đậy món hàng khủng khác,có thể nói là khủng của khủng…Vì so với 1 tấn bạch phiến kèm theo thì 10 chiếc xe khủng nầy không đáng là gì…Nếu là lúc trước vận chuyển qua Đồng Tháp thì không cần hộ tống,Trần Ngọc Sơn và Thái Kiêm Cơ đều là người ‘một nhà’,bây giờ là La Định Quốc và Nguyển Quỳnh Mai Thảo thì lại khác,nhất là Mai Thảo…Vì vậy Đồng muốn có xe CA hộ tống qua vùng Cao Lảnh cho chắc ăn.Có xe Công An hộ tống…Ai dám làm gì?

Dẩn đầu đoàn là chiếc xe CA tỉnh Kiên Giang, Trung úy Lý ở vị trí lái xe,bên cạnh là nử đồng đội Ngọc Bích,có cùng quân hàm Trung úy.Trên hàng ghế phía sau là Thiếu tá Lương và Đại úy Thu Cúc…Tất cả đều trực thuộc Sở CA tỉnh Kiên Giang. Một chuyến thôi đi về có bốn tỷ để chia nhau,công việc nhàn hạ…Mà cũng chẳng có gì để làm ngoài việc ngồi trên chiếc xe ‘hóng mát’ trên đoạn đường dài…

Nhân chi sơ tính bổn ɖâʍ.Nhàn cư vi bất thiện..Huống chi không phải lần đầu,Bốn người họ là đồng đội hợp tác đã lâu…Lúc nầy trên hàng ghế phía sau,Đại úy Thu Cúc đang gục gặt đầu trước háng của Thiếu tá Lương…Hắn đang ngả đầu vào thành ghế,hai mắt lim dim,tay lòn vào áo Cúc nhồi bóp,miệng không ngừng rên rỉ vậy mà phía trước,Lý và Bích làm như không có gì mặc dù tiếng Cúc ßú❤ ʍút̼ nghe rỏ mồn một…Thỉnh thoảng Lý nhìn vô kiếng chiếu hậu.mĩm cười…

-“Chị Cúc à…Hi hi…nhỏ tiếng một chút đi…Chị làm ồn quá…Tên nầy đang xốn xang…Lái xe bắt đầu quờ quạng rồi…” Bích cười ɖâʍ đãng quay đầu ra phía sau vừa nhìn vừa cười nói.
-“Vậy có cần đổi chổ hay không?Hai người ra phía sau..” Lưởi ɭϊếʍƈ mép… Cúc ngẩn đầu lên nói.

-“Hi hi..Không cần đâu..Bích..em thổi anh một cái ha…” Lý vừa lái xe vừa kéo phẹc mơ tuya quần xuống…
-Thôi đi ông nội..Lo chạy xe đi..Rủi có chuyện gì thì không hay…
-“Hi hi..Có chuyện gì chứ..” Naf…Lý móc c-c mình ra…Con c-c của hắn đã cứng như khúc củi,do tác động của hai người phía sau…

-“Anh thiệt là…” Bích vén tóc cúi đầu…
-“Xếp Lương..Tui với xếp coi ai được lâu nha..hắc hắc hắc.”Lý bật cười khoái trá khi con c-c của hắn được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt…
-“Thằng nào thua….Một thùng bia Heineken” Lương hưởng ứng…

Mặc dù trong xe sặc mùi ɖâʍ dật,đầy cảnh xuân nhưng đoàn xe vẩn di chuyển với một tốc độ đều đặn trên tuyến đường DCT 02.Lúc tiến gần Cao Lảnh bát thinh lình một tiếng ‘Rầm’ vang lên…tiếp theo là tiếng kèn xe inh ỏi…Cả bọn giật mình ngẩn đầu nhìn…Có tai nạn rồi….Không phải là xe của họ…Chiếc xe tải ngay phía sau họ bị một chiếc xe Toyota quẹt vào.Lái xe vì cố tránh cho nên lạc tay lái khiến chiếc xe tải lệch vào mé ruộng.

Chiếc xe tải dừng lại…Chiếc Toyota hư hại nặng nằm chắn ngang đường.Lái xe tải và lái xe Toyota đã xuống xe và đang cải nhau.
Lương xuống xe,bước tới nét mặt hắn hầm hầm.Hắn không ngờ trong giờ phút chót đã xảy ra chuyện nầy.

-“Thiếu tá..Thằng nầy nó quẹt vào xe tui cũng may tui lanh lẹ nên nó mới còn mạng vậy mà bây giờ nó còn cự nự..” Gả lái xe tải thấy Lương tới,mừng rở phân bua.

-“Nè..nè..Đ- má..Đừng có nói ngược nghe cha nội..Tui đang chạy trên làn đường của tui…cha nội hình như ngủ gục hay sao á…Xáng cái đầu xe ông qua làng đường của tui..Bây giờ còn đổ thừa?cũng may là tui không sao nhưng mà chiếc xe..Bây giờ tinh sao đây?” Lác ‘gân cổ’ cãi…Trong lòng đang đắc ý vì sứ mạng hoàn tất…

-“Được rồi..Anh tiếp tục đi đi..Chuyện nầy để tôi lo” Lương hất hàm ra lệnh cho gả tài xế xe tãi…Gả nầy qua lưng bước đi…

-“Ê…Ê…Vậy có nghĩa là sao đây..À..hiểu rồi,muốn bao che hả..Không có dể đâu…”Lác nhớ lời Vỏ ca,nên cố gắng làm hùm làm hổ nhưng trong bụng cũng rung lắm khi thấy vẻ mặt thằng Thiếu tá nhìn mình với vẻ bất thiện.Từ trước tới giờ,nó gặp CA trên đường phố thì đã quíu giò huống chi người nầy là sỉ quan…

-“Đứng yên đó…Xe của anh à?Giấy xe và bằng lái đâu?” Lương hất hàm ra lệnh.
-“Chuyện gì…Thằng cha kia đụng tui rồi bỏ đi,sao không hỏi nó.” Lác cự…

-“Nói anh trình giấy tờ..Anh lãi nhãi cái gì” Lúc này Cúc đã chỉnh trang y phục xong,đi đến bên cạnh thấy Lác đang gân cổ cãi…tức giận quát…Đồng thời ngay lúc nầy có tiếng còi xe hụ inh ỏi..Trên nóc xe ánh đèn xanh đỏ trắng chớp chớp…CA Cao Lảnh tới rồi…

Lác lên tinh thần..Vỏ ca nói đây là ‘người của mình’ bất giác gả thộn mặt ra.Hai chiếc xe CA áp tới,đại đa số là phụ nử mà là phụ nử đẹp…Không phải là dân thô lổ đít teo bụng bự như gả thường thấy…Còn nửa…Hai chiếc xe CA nầy vừa dừng lại,có thêm ba chiếc khắc trờ tới áp sát ngay phía sau đuôi của đoàn xe tãi.

-“Có ai bị thương không?” Đan Thùy hỏi han theo bài bản,trong khi Mai Thảo,Xuân Mai quan sát chung quanh hiện trường…Ba chiếc xe CA khác cũng đã trờ tới…Thanh Phương,Phương Trang cùng một số chiến sỷ xuống xe…Sau cùng là Thiếu tướng Hoàng Bích Trâm…không nói không rằng tiến về phía sau đuôi của đoàn xe.

Bốn người Lý,Bích,Lương Cúc nhìn nhau,tái mặt…Rỏ ràng chuyện không bình thường…
-“Xếp…Người nầy…” Khi Xuân Mai bước tới ,Lác giải thích gọn ghẻ mạch lạc theo kịch bản…

-“Chào Đại tá…Chúng tôi trực thuộc Sở CA Kiên Giang có nhiệm vụ hộ tống đoàn xe nầy lên thành phố…” Lương phá tan sự im lặng lên tiếng trước.

-“Hộ tống? Đoàn xe nầy chở gì vậy? “Mai Thảo nhíu mày…hỏi lái xe tải,gả nầy đưa mắt nhìn Lương cầu cứu,nhưng mắt Lương đang hướng mắt về phía sau đuôi của đoàn xe,nơi đó người của họ đang nói gì đó với vị Thiếu tướng kia,rồi nhìn về hướng nầy…

Lương liền bước tới…Hắn là xếp của đội hộ tống,hắn nhìn ra sự việc không bình thường.Từ lúc xảy ra ‘tai nạn’ đến bây giờ chưa được 10 phút…Một Thiếu tướng, đại tá và một nhóm CA đã có mặt tại hiện trường…Rỏ ràng là…Lương cãm thấy toát mồ hôi lạnh khi nghỉ hắn và đồng bọn đã chui vào bẩy của người ta.Đụng xe chỉ là cái cớ để đoàn xe ngừng lại.

-“Đồng chí là người phụ trách hộ tống đoàn xe?Trên xe chở cái gì?”Hoàng Bích Trâm lạnh lùng…-

-“10 chiếc siêu xe đủ loại…”Thu Cúc lanh trí đáp…Theo tình hình nầy,nói thật ra sẻ có lợi hơn nhiều,họ sẻ kiểm tr.a ,thấy đúng sự thật thì không cần đào sâu như vậy có thể thoát nạn còn nếu gian dối thì họ sẻ bươi móc,lúc đó có hối hận cũng đã muộn…

-“ Trung úy,một Đại úy,một Thiếu tá cùng 5 chiến sỉ CA theo đoàn xe hộ tống 10 chiếc siêu xe?”Bích Trâm mĩm cười…
Lương và đồng bọn á khẩu…Quá khẩn trương họ đã vô tình để lộ sơ hở ch.ết người…Bọn họ thấy một màu đen tối trước mắt.Tay lương xê dịch xuống hông.

-“Suy nghỉ kỷ trước khi làm” Giọng lạnh lùng…Xuân Mai chỉa họng súng ngay đầu hắn.
-“Đừng hiểu lầm..Tôi chỉ muốn gọi điện thôi mà” Giờ phút nầy,Lương thật chỉ muốn goi một cú điện về Kiên Giang để xếp tìm cách.

-“Không cần gấp…anh sẻ có cơ hội nhưng không phải bây giờ…Lục soát tất cả cho tôi…”Mắt nhìn Mai Thảo,Xuân Mai khẻ gật đầu..Bích Trâm hướng về người của mình ra lệnh…

-“Đan Thùy..Trung úy đi giúp họ…” Mai Thảo ra lệnh người của mình…Súng trên tay,Nàng và Xuân Mai đề cao cảnh giác bọn người Kiên Giang làm ẩu…Giờ phút nầy chuyện gì cũng có thể xãy ra,tốt nhất là nên đề phòng.

Vài phút sau,Thanh Phượng từ phía sau một chiếc xe tãi nhảy xuống,đi lại gần bên tai Bích Trâm nói nhỏ…
Sắ mặt Lương và đồng bọn tái nhợt…
Cùng thời gian.

Trong lúc này,tại nhà hàng K.H. bầu không khí thật vui nhộn,tiếng đàn tiếng hát,tiếng nói chuyện tiếng cười vô cùng náo nhiệt.Ai cũng nhân cơ hội nầy đến mời Đức Chủ tịch cùng uống một ly.Dỉ nhiên người mời thì uống cạn còn Chủ tịch Đức uống được bao nhiêu thì tùy,đươc Đức Chủ tịch cầm ly thấm môi là nể mặt lắm rồi.

‘Cộc cộc cộc’…Có tiếng gỏ vào micro…Mọi người im lặng…Kim Khánh Phu nhân của Chủ Tịch HĐND đang muốn phát biểu gì đó.

-“Hi hi…Tôi có ý kiến nầy…Các vị nghỉ sao nếu chúng ta đề nghị Chủ tịch Đức của huyện chúng ta đàn và hát một bài?” Kim Khánh mĩm cười,nhìn về phía bàn hắn đang ngồi đề nghị.Hôm ở nhà bà,hắn vừa đàn vừa hát rất hay nên bà muốn cho mọi người biết tài hoa khác của hắn .Một cách khác để nói bà và hắn rất thân thiết.

Đàn và hát? Mọi người sửng sốt…Một Chủ tịch huyện cầm micro hát Karaoke thì không có gì lạ nhưng một Chủ tịch huyện vừa đàn vừa hát thì rất hiếm….
‘Bốp..bốp..bốp..’..Kim Khánh vừa dứt lời…Tiếng vổ tay vang rền…Mọi người phấn khích.

-“Lên đi…Khá lâu rồi ..Em không nghe anh hát.” Tú Nhi cầm tay hắn nói nhỏ…
-“Em cũng vậy…” Thụy Vủ nói thêm vào.

-“Em cũng muốn nghe anh hát,đã lâu rồi” Thúy Ái cũng thừa dịp vòi vỉnh,Phương Linh không nói gì nhưng ánh mắt mong chờ…Nàng nhớ lại lần đầu tiên nghe hắn đàn hát thì đã vướng vào lưới tình.

-“Ừm..được được…” Đứng lên…Đức cười khổ,đối với lời yêu cầu của Kim Khánh hắn có thể lấy cớ gì đó mà khước từ nhưng Tú Nhi và Thụy Vủ đã nói như vậy nghỉ tới các nàng đã vì hắn mà đã làm không ít chuyện ,hắn không thể làm các nàng thất vọng.

-“Hắn hát hay lắm sao?” bên cạnh Thanh Thanh..Vân Anh thắc mắc,hỏi nhỏ.
-“Nghe đi rồi biết” Thanh Tình chỉ nói vậy…Hai mắt nàng long lanh không biết đang suy nghỉ gì…

-Hi hi..quý vị..Vậy thì tôi xin hát một bài để tặng cho những người tôi yêu…Bài hát có tên là ‘Cỏi tình mê’..một sáng tác của nhạc sỉ Thanh Cảnh…

‘Bốp..bốp…bốp’ Mọi người vừa vổ tay cổ vủ vừa sửng sốt…khi nghe cụm từ ‘cho những người tôi yêu…’ Á đù..Bọn đàn ông đực rựa có hai bà đã giấu như mèo giấu ‘kít’..Đằng nầy Chủ tịch Đức ngang nhiên tuyên bố hát tặng ‘cho những người tôi yêu…’Thiệt là ‘gan cùng mình’ nha…

Trước cặp mắt hiếu kỳ và sửng sốt của mọi người hắn cầm cây đàn…Nói gì đó với ban nhạc…Mọi người im lặng…Hắn dạo đàn rồi cất tiếng hát…Bây giờ hắn như một người khác…Giống một kẻ đa tinh,một lãng tử hơn là một Chủ tịch huyện đã và đang gây nhiều sóng gió…

Hương yêu đã tàn phai
Mình em thao thức mãi cơn mê dài
Sương khuya thấm bờ vai
Lặng nghe yêu thương khuất xa vòng tay Nhớ nhung từ đây
Men ái ân đang nồng say
Anh nỡ buông lơi vòng tay trao người

Vân Anh sửng sốt,nàng nhớ hôm trước khi hắn cầm cây súng bắn vào bánh xe ..Gương mặt hắn rất bá đạo..côn đồ…khiến nàng sợ hãi…Bây giờ dưới mắt nàng,hắn như một người khác.Hèn chi’’liếc mắt nhìn Thanh Tình đang ngồi bên cạnh với ánh mắt si mê…Vân Anh bây giờ mới hiểu…

Bà Chủ Tuyết Vân cũng thấy lòng xao xuyến…Ngọc Huệ,Ngọc Thúy thầm ước gì bài hát nầy hắn cũng hát tặng cho mình…

‘Bốp..bốp..bốp….’ Bis..Bis…” Hắn vừa hát xong..Tiếng vổ tay vang dội..Mọi người phấn khích..Thật là một bất ngờ thú vị khi khám phá Đức Chủ tịch có tài nầy…Mọi người còn muốn nghe thêm nửa…Nhưng tiếng vổ tay đột nhiên im bặt khi ngoài cửa xuất hiện một người…

-“Trưởng ban Đồng” Mắt nhìn Đức…Mai Văn Trường vôi vả đứng lên,lảo sửng sốt khi thấy Trưởng ban Đồng xuất hiện…Đức mĩm cười đứng lên cùng Mai Văn Trường tiến ra cửa.Tuy là đối nghịch nhau như nước với lửa nhưng lể tiết dành cho lảnh đạo tỉnh thì nhất định phải có…Hơn nửa đây là lần đầu hai người mặt đối mặt…Nhất định không thể thất lể được.

-“Đồng Trưởng ban…Hân hạnh..hân hạnh..Khi nhìn thấy ông…Tôi tưởng mình hoa mắt..Thiệt là Thụ sủng nhược kinh”…Mai Văn Trường màu mè khúm núm.Tinh thần có chút dè dặt khi ‘địch nhân’ của Chủ tịch Đức tìm tới cửa…Mấy ngày trước,nếu không thấy bức hình có lẻ Văn Trường sẻ run sợ,nhưng khi đã thấy rồi…Văn Trường cho mình là thân tín của ‘Phó mả gia’.Vậy thì sợ cái gì chứ…Tuy nhiên lể tiết thì vẩn phải tuân thủ điềm nhiên đón khách không mời.

-“Ha ha..Lảo Trường..Sao lại nói như vậy chứ…Nghe nói hôm nay có sự việc lớn cho Đồng Tháp..Là phần tử của xứ mình… Sao tôi có thể vắng mặt được chứ…”Đồng híp mắt cười…Nhìn người thanh niên bên cạnh Văn Trường…Tuy đã mấy lần thấy qua khi hắn đên UBND Tỉnh nhưng chưa có dịp mặt đối mặt như lần nầy.Cả hai chỉ là ngấm ngầm ‘so chiêu’.

-“Đồng Trưởng ban thật là có lòng…Là tấm gương cho mọi người học tập” Đức nghiêng người tỏ vẻ tôn kính…

-“Ha ha..Chủ tịch huyện trẻ tuổi tài ba của chúng ta đây rồi…Đã mấy lần thấy cậu nhưng chưa có dịp trò chuyện..Hôm nay mới có cơ hội” Đồng đưa tay ra…Hai người xiết tay nhau vô cùng thân thiết…

-”Trưởng Ban Đồng đã quá lời rồi…Xin mời…” Đức cùng Văn Trường né người qua mời Đồng đi đến bàn Vip ngồi…Lảo vừa di vừa gật đầu chào mọi người,thái độ cử chỉ vô cùng thân thiện hòa ái.

-“Không phải là Trưởng Ban Đồng và Đức Chủ tịch huyện mình có hiềm khích sao?”Trong đám khách hiện diện..Có tiếng xù xì..

-“Ậy..Chắc là tin vịt thôi í mà…Không thể nào đâu…Nhìn kỷ đi,hai người họ rất là thân thiết…Trưởng ban Đồng là người phóng khoáng,rộng lượng.Đức Chủ tịch là nhân tài,hai người nầy mà chung sức thì sẻ là phước đức của Đồng Tháp mình…Một người ra vẻ am tường thế sự.

-“Aiz…Nghe nói các người đang góp vốn để cùng nhau lập ra một khu mua sắm siêu thị gì đó cho người Đồng Tháp..Tôi thật là khâm phục và cãm động cho nên vận động với các người bạn…muốn góp chút sức mọn…Hy vọng có thể góp sức phần nào…” Đồng Đưa lấy ra tấm chi phiếu 500 tỷ đồng đã được ngân hàng Vietcombank bảo chứng (Certified check).

-Ha ha,Đồng Trưởng ban…Ông thật có lòng..Chị dâu…” Đức nhận lấy tấm chi phiếu đưa qua cho Kim Khánh…Bà miển cưởng nhận lấy…Mấy ngày nay tốn công vận động được 400 tỷ nên rất tự hào,bây giờ thằng già nầy chen vào ngang xương lấy hết oai phong của mình khiến Kim Khánh buồn bực…Bên cạnh vợ,Văn Trường cũng đang mù tịt về ý đồ của lảo già nầy nhưng thấy Đức không có chút gì cảnh giác nên lảo nghỉ chắc là hắn đã có kế sách nên tạm thời yên tâm.

-Nét mặt của Trưởng ban rất hồng hào…Chắc là có gì vui…
-“Ha ha….Cậu cũng nhìn ra à…là như vầy…Hôm nay chơi cờ thắng được một bàn nên cãm thấy thoãi mái đó mà…” Nhìn hắn,Đồng híp mắt cười.

-“Vậy thì phải chúc mừng rồi..Trưởng ban Đồng…ly nầy tôi mời ông.” Mĩm cười…Đức thản nhiên,nâng ly mời.
-“Ha ha..cạn ly..Cám ơn…Thiệt là sảng khoái..” Hai người cụng ly…Ai cũng nhận thấy họ vô cùng thân thiết.

-“Chủ tịch Đức chắc cũng biết chơi cờ?” Hớp một ngụm bia,lấy khăn chùi bọt bia trên mép,bộ dáng tiêu sái,Đồng híp mắt nhìn hắn mĩm cười,hỏi.

-“Lúc tôi còn đi học thì thường hay chơi cờ,mổi lần chơi đều cá độ cho vui nhưng thường là thua nhiều hơn thắng,cũng may thua ly cà phê hay vài điếu thuốc..”Hắn cũng cầm ly bia hớp một ngụm…Mĩm cười đáp lời

-HaHa..Tôi cũng vậy,thích cá độ,nhưng may mắn hơn cậu..Thắng nhiều hơn thua,lúc còn đi học cũng vậy,sau nầy ra đời rồi cũng vậy.Cũng như hôm nay,thắng được một bàn lớn…
-“Vậy lần nầy Đồng trưởng ban đặt cược chắc là lớn lắm?”
-Ha ha.Dỉ nhiên rồi…

-Thiệt là trùng hợp..Hôm nay tôi cũng có đánh cược lớn lắm…
-“Hả?Thiệt là trùng hợp vậy sao? Kết quả thế nào?”.Ngay lúc nầy di động trên bàn reo lên…

”Oh Sorry…”Đồng cười đưa tay bắt máy,không biết nghe gì,nụ cười trên miệng chợt tắt…Không một lời từ giả,lảo đứng lên hối hả đi ra cửa.Không nhìn thấy trên miệng của Đức Chủ tịch đang nở một nụ cười rất …đểu.
Kết quả thế nào?He he…Bây giờ không cần hắn trả lời…

-“Đức Chủ tịch…Tấm chi phiếu nầy..: Kim Khánh tới gần..Bà muốn nghe hắn chỉ thị của hắn…Có nên hay không để lảo già kia gia nhập…

-“Ha ha..Chủ tịch Trường..Chị dâu thật là giỏi..Trong một thời gian ngắn đã gom được gần ngàn tỷ…Công nầy không nhỏ đâu…Xem ra Chức Phó Chủ tịch hội đồng quản trị của khu mua sắm Đồng tháp không ai xứng chức hơn chị dâu rồi…

-“Hả?” Kim Khánh mừng run nhưng không hiểu gì hết..Mình sẻ là Phó Chủ tịch hội đồng quản trị của khu mua sắm Đồng tháp?
-“Bà thiệt là…Còn không mau cám ơn Đức Chủ tịch..” Trường hân hoan..’mắng’ vợ

-“Ậy..Chủ Tịch Trường..Chị dâu…Không cần phải khách sáo…Nà..Cheers!” Đức mĩm cười nâng ly…
-“Cheers!” Kim Khánh nâng ly..Bà chưa hiểu nhưng hắn nói ‘Cheers’ vậy thì cheers….Chắc chắn là chuyện tốt…

-“Cheers !” Mọi người chung quanh ù ù cạc cạc…Nghe Đức Chủ tịch nâng ly nói ‘Cheers’…Họ cũng không chậm trể ,tất cả đêu nâng ly nói ‘Cheers’…
Một tiếng ‘Cheers’ vang dội…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.