-“Là nó…”…Cao Thái Sơn vừa thấy Đức,gả như tìm thấy được vàng,đưa tay chỉ mặt…
Tú Nhi,Thụy Vủ,Thuý Ái,Yến,Tuyết ,Phương Linh sa sầm nét mặt…dám chỉ mặt người đàn ông của các nàng buông lời khinh thường như là tố cáo tội phạm…Thằng Cao Thái Sơn nầy chắc là bệnh thần kinh rồi…
Hoàng Vân Anh sửng sốt một vài giây,nàng nhận ra tên du đãng nầy ,hắn chính là người đã nổ súng,tuy chỉ là bắn vào bánh xe nhưng cũng đủ làm nàng hết hồn…Sao hắn lại ở đây?
Tấn Tài nhíu mày..Bích Phượng nheo mắt…Cả hai đều nghỉ..Bạn trai của Vân Anh đây sao?Tư chất quá tầm thường.Hành vi dung tục…
-“Vân Anh..chính là thằng nầy…” Cao Thái Sơn chưa biết mình lần nầy bước vào nhà họ Trương thì cũng là lần cuối,hắn vừa tự ý ký vào bản án tử hình cho chính bản thân mình…
Cũng khó trách được,gả là con một của Cao đại gia,người nổi tiếng giàu nức vách ở An Giang,lúc vừa sanh ra đã ngậm được chìa khóa vàng,người người chung quanh nịnh bợ…Tánh tình vì vậy mà vô cùng hống hách.Coi trời bằng vung.
Gả mê Vân Anh,quyết cưới nàng làm vợ.Bí thư Hoàng Trọng và Cao Thái biết tầm quan trọng của ‘quan thương cấu kết hài hòa’ nên thuận nước mà đẩy thuyền để cho gả và Vân Anh phát triển…Hoàng Trọng cần tài lực của Cao Thái để có thành tích trong sự nghiệp chính trị,Cao Thái cần thế lực của Hoàng Trọng để phát triển trong thương trường.Như vậy hôn nhân của gả và Vân Anh là gạch nối giửa hai nhà.Nói một cách chính xác là lợi dụng lẩn nhau để cùng có lợi ích.
-“Đây là anh tôi..”Hồng Phượng cộc lốc…Hai mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống thằng nhà giàu này…
-“Anh cô?Rồi sao?” Thái Sơn hừ mủi,khinh thường…
Đám mỷ nử của Đức tức giận…nhưng đây không phải là nhà của mình nên không tiện phát tác.
-“Phương Linh…Người nầy là bạn của em à…Hắn đi xe đắt tiền,trên người ăn mặc toàn là hàng hiệu nổi tiếng nhưng hành vi như người thất học…tệ hơn tên côn đồ” Đức thẳng thừng mạt sát…
-“Thằng kia..mày”…Thế Sơn sừng sộ.Trước mặt nhiều người,gả không sợ Đức chút nào,hơn nửa nơi đây là nhà của bạn Vân Anh.Mọi ngườ trong nhà đều biết
-“Anh chạy xe vào chổ đông người,ngang nhiên chiếm lấy chổ của tôi…Tôi không muốn hơn thua với loại người như anh..Anh đã không biết điều còn trịch thượng hống hách mắng chửi…Nói cái gì bạn gái là con của Bí Thư Tỉnh ủy…Anh hù ai thì được..Muốn hù Trần Đức này…Anh chọn lầm người rồi…Lần nầy coi như cảnh cáo…Nếu có lần sau..Không phải là hai cái bánh xe..mà là hai cái chân của anh.Nghe rỏ chưa hả?” Nói đến đây Đức quát.Hai mắt hắn long lên…Người phát ra sát khí…
-”Mầy..mầy..” Lần đầu tiên trong đời có người dám chửi vào mặt… Thái Sơn giận run…gả lắp bắp…
Mặt Vân Anh đỏ vì ngượng…Lời mắng chửi thấm thía tận tâm cang.Nàng cũng thấy Thái Sơn rất là dung tục nhưng vì quan hệ ‘quan thương’ giửa cha nàng và nhà họ Hoàng nên nàng miển cưởng làm bạn gái của gả…
-“Ông nội,bà nội..Sinh nhật vui vẻ..”Cháu xin phép…Cãm thấy không vui khi có mặt thứ dân nầy.Cũng không thể nói với Phương Linh đuổi cổ gả ra ngoài,sẻ làm cho nàng khó xử.Vì vậy hắn muốn rời hỏi đây.
Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết,Yến.Thúy Ái đồng loạt đứng dậy…Tất cả cũng không muốn Phương Linh và Thanh Tình khó xử…Hắn về.các nàng cũng về…Đơn giản là như vậy.
-“Anh..” Phương Linh cuốn quýt…nhìn bà nội …Xung đột với Thái Sơn thì tội nghiệp Vân Anh.
-“Khoan đã… Bích Phượng đứng lên…Quay sang Vân Anh..chậm rãi nói…’ Vân Anh..”dẩn bạn cháu đi đi..Chổ nầy không hoan nghênh hắn…”
-“Bà nội” Vân Anh bối rối..Không biết phải xử sao cho phải…
-“Vân Anh..Cháu lúc nào cũng được hoan nghênh trong nhà nầy nhưng người bạn của cháu thì khác:”Hằng tỏ thái độ một cách khôn khéo,Hoàng Kiều là một đồng minh thân cận của Trương hạo Nam bấy lâu nay,quan hệ nầy phải giử cho tốt…Còn đại gia Cao Thái thì có cũng được,không có cũng không sao.Vắng mợ chợ vẩn đông.Không có nhà họ Cao thì cũng có nhà khác…Hơn nửa thương nhân nào cũng muốn kiếm tiền,nếu họ thấy Đồng Tháp không phải là nơi đất lành thì cho dù có cầu cạnh cách mấy cũng vô dụng…Thêm vào đó,nếu so về tài lực và thế lực…Họ Cao làm sao có thể so sánh với cả một lực lượng phía sau hắn chứ…
-“Ha ha..Chỉ là có chút hiểu lầm với nhau thôi..Không cần phải nghiêm túc như vậy” Trương Tấn Dủng muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng…
Vân Anh không phải là người duy nhất đang bối rối…Tấn Dủng cũng đang cùng tâm trạng.Lảo đang muốn lôi kéo nhà họ Cao đến Sa đéc để đầu tư… Chủ tịch Sa đéc,năng lực có giới hạn và là người thụ động với chủ trương làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai,cứ ù lì ngồi đó đến ngày thì lên chức… Tấn Dủng thì khác,lảo muốn chứng tỏ năng lực của mình thêm vào lý lịch là con của nguyên Thủ tướng thì tương lai sẻ không dừng ở cấp Bộ.Bởi vậy Dủng rất tích cực trong việc làm cho kinh tế của Sa đéc phát triển….Muốn đem Sa đéc trở thành một thành phố giàu mạnh,có như vậy mới được thành tích vẻ vang,dể dàng ngồi vào ghế Phó Chủ tịch tỉnh thậm chí Chủ tịch tỉnh khi thời cơ đến.
Nhất là gần đây,huyện Lấp Vò có dự án nhà máy chế biến lương thực,đã không ô nhiểm môi trường mà đem lại cho dân địa phương không ít việc làm,còn có khu mua sắm siêu thị sắp hình thành…Dũng cãm thấy bị áp lực và lưu mờ trước bà xả mình .cũng là Bí thư của huyện Lấp Vò.Giận cái là lảo không thể mở miệng phàn nàn …Chẳng lẻ nói với bà xả mình tìm cách nói với Trần Đức ‘slow down’ không nên qua mặt mình hay sao? Thiệt là mất mặt.
Muốn có thành tích ở mặt nầy thì cần phải mời chào, ve vản các nhà đầu tư bởi vậy Tấn Dủng rất nhún nhường với Cao Thái ở An Giang,do đó thái độ vô cùng thân thiện với Cao Thái Sơn mổi khi gả cùng Vân Anh đến Đồng Tháp.Đôi khi Dủng ước gì Phương Linh hoặc Thanh Tình chịu đèn Cao Thái Sơn thì hay biết mấy . Gần đây Cao Thái hứa hẹn đem dự án gần ngàn tỷ đến Sa đéc,đây là chiến tích lớn.Tốn công bấy lâu mới có chút hy vọng,hôm nay,có lý nào chỉ vì một chuyện nhỏ mà hư chuyện lớn được … Vì vậy,Dủng giả lả cho qua chuyện.Là hiểu lầm thôi mà,có chuyện gì lớn chứ.
-“ Xem ra chuyện đầu tư ở Sa đéc có lẻ phải xét lại rồi..” Cao Thái Sơn bổng nhiên chầm chậm nói một câu…
Gả hai lần trước đây đến đều được đối xử rất thân thiết cho nên rất kiêu ngạo…Càng tin tưởng vào tài lực của gia đình mình.Nguyên Thủ tướng,Chủ tịch tỉnh rồi sao chứ…Đều là thấy tiền không thấy người mà thôi.Hôm nay bổng từ đâu ra một thằng bá vơ hình như có tầm quan trọng ‘ngang hàng’ với mình,đặc biệt là có cả đám mỷ nử vây quanh… khiến gả vô cùng khó chịu.Hơn nửa nó còn dám bắn vào bánh xe của gả…Hiểu lầm?Hiểu lầm cái con c-c nè…Gả nhất định làm cho ra lẻ.Vì vậy bỉu môi tỏ ý không hài lòng mà không hài lòng thì xem xét lại chuyện đầu tư vào Sa đéc…Mục đích để ép Dủng tỏ thái độ với thằng c-c kia…Thế thôi.Nếu không gả sẻ nói với cha gả đình chỉ việc đầu tư vào Sa đéc…Một công trình đầu tư ngàn tỷ…Không ít đâu.
Một câu hăm dọa vô cùng trắng trợn…
Dủng đỏ mặt tía tai…
Vân Anh sửng sốt..tưởng mình nghe lầm nàng biết Cao Thái Sơn ngu nhưng không ngờ ngu đến như vậy.Phải nói là ngu hết thuốc chửa .
-“Nà.Vào phòng khách nói chuyện với ông..Về cái gì..Chưa ăn cơm,chưa cắt bánh mà…”Trương Tấn Tài đứng lên,kéo tay Đức…Một cử chỉ thay vạn lời nói.Rỏ ràng không muốn thấy mặt Cao Thái Sơn.
-“Khoan đã ông nội…” Thì ra là vậy…Hắn hiểu nổi khổ của Tấn Dủng…Trên quan trường,ai lại không muốn có thành tích để trèo lên chứ…Không ai muốn ngồi lì một chổ mà.
-“Dủng Bí Thư…Thương gia Huỳnh Tuấn Anh ở Cần Thơ cùng tôi có chút giao tình..Nghe nói ông ta có ý định xuống Cao Lảnh đầu tư…Hay là tôi mời ông ta xuống đây cùng ăn bửa cơm..Không biết Dủng Bí Thư có nể mặt cho ông ta cơ hội…” Đức khiêm nhường nói…Huỳnh Tuấn Anh của Cần Thơ…Ai lại không biết là Đại gia của Đại Gia…Vậy mà hắn nói không biết Dủng Bí Thư có nên nể mặt hắn mà cho người ta một cơ hội để đầu tư…Một câu thôi,đã đem uy tín của Dủng từ vực sâu lên ngọn núi cao…
-“Ha ha…Bất cứ lúc nào cũng được mà…” Dủng mừng rở…Nếu có Huỳnh Tuấn Anh đến đầu tư,cần gì phải săn đón Cao Thái…
_”Huỳnh Tuấn Anh?” Cao Thái Sơn sửng sốt…Tuy nhà hắn là đại gia số ‘ ’ của An Giang nhưng nếu so với Huỳnh Tuấn Anh thì như là ánh sao bao quanh mặt trăng…
-“Cao Thái sơn..nể mặt ba cậu..Tôi không chấp nhất..Nhưng mà từ nay..Nơi nầy không hoan nghênh cậu…” Dũng được dịp lấy lại mặt mủi…
-“Các người sẻ hối hận.Mình về Vân Anh..” Cao Thái Sơn nói …muốn vớt vát thể diện.
-“Anh có về thì về một mình đi..Tôi tới đây là chúc sinh nhật cho ông nội” Vân Anh tỏ thái độ..Nàng nhìn ra tên ‘lưu manh’ kia không phải là nhân vật tầm thường.Hắn quen biết với ông bà nội,người nhà của Thanh Tình rất coi trọng,nhất là Phương Linh.Hắn lại quen biết với Huỳnh Tuấn Anh.Ban ngày ban mặt mà hắn móc súng bắn…Người nầy nhất định là một người quan trọng…Càng nghỉ Vân Anh càng hiếu kỳ…
-“Cô”Được..được..Chờ mà coi đi”…Cao Thái Sơn giận tím mặt…nuốt nhục lẩm lủi,một mình đi về…Gả không ngờ chuyện xãy ra như vậy…Thằng c-c kia thiệt quan trọng lắm sao?Phải tìm hiẻu mới được…Đ- mẹ..Con Vân Anh nầy…Gả tức giận chửi thề.
-“Hết chuyện rồi…Ăn cơm được chưa vậy?” Bà nội lên tiếng…
-“Khoan đã…Còn sớm mà..Đức…Hạo Nam,Dủng…Vào phòng sách nói chuyện một chút…” Tấn Tài muốn tiếp tục câu chuyện của Nguyển Xuân Hoàng…Có nhiều điểm ông chưa được thông suốt lắm.
-“Đừng có lâu quá đó nhen” Bích Phương lầu bầu…
-“Thanh Tình…Hắn là ai vậy “ Vân Anh tò mò…đến gần Thanh Tình hỏi nhỏ.
-“Hắn?Ờ…Trần Đức hả?Hắn là bạn trai của Phương Linh…
-“Còn mấy người kia?” Vân Anh nhìn Tú Nhi,Thụy Vủ,Tuyết ,Yến,Thúy Ái đang cười nói với Phương Linh..nghi hoặc.Là bạn trai của Phương Linh sao mấy con nhỏ kia cứ xà nẹo với hắn vậy?
-“Họ hả?Họ là bạn gái của hắn…” Thanh Tình cứ thế mà nói,đó là sự thật mà…
-Ậy…Đừng nói giởn mà…
-Ai nói giởn chứ..Nói thật đó…Nhưng chưa hết đâu..Hắn hả..Có rất nhiều.Ậy..Đừng có tò mò..Coi chừng đó.
-“Coi chừng cái gì?” Vân Anh ngạc nhiên.
-..Ây..nói tóm lại..Đừng có tò mò”..Thanh Tình không biết nói sao..chẳng lẻ nói tò mò về hắn thì sẻ bị hắn mê hoặc? Giống như nàng vậy.
Vấn đề là khi người ta tò mò tọc mạch mà không biết tường tận thì không cam lòng..Càng muốn tìm hiểu để biết.
…
Suốt một buổi tối ,đám mỷ nử chuyện trò rôm rả,náo loạn cả một khu vườn.Cô nàng Vân Anh cũng nhanh chóng hòa đồng,tươi cười vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xãy ra…Đến gần nửa đêm Tú Nhi,Thụy Vủ cùng cả bọn quyết định ngủ lại qua đêm.Mấy thuở mới được dịp vui như thế nầy cho nên phải tận hưởng.Thúy Hằng sai người nấu cháo khuya đãi khách…Ngay lúc nầy Đức nhận được tin nhắn vừa gởi vào di động mình…Hắn đứng dậy.
-Sorry..Các em chơi vui vẻ…Anh có việc phải làm..
-“Nửa đêm 12 giờ khuya? “ Cả bọn sửng sốt…mắt nhìn nhau nghi hoặc…
-Hi hi..Anh và Mai Thảo cùng Xuân Mai có việc quan trọng cần làm..Đừng nghỉ bậy..Bye cưng” Biết các nàng tưởng mình hẹn hò với ai đó,hắn cười khổ đính chánh..Hôn Tú Nhi trước,kế đó là Thụy Vủ,Tuyết,Thúy Ái,Phương Linh trước cặp mắt kinh ngạc của Vân Anh…nàng cứ tưởng Thanh Tình đùa chơi cho vui ai dè là thiệt.
Các nàng ai cũng thắc mắc nhưng an tâm…Nửa đêm đi cùng với Mai Thảo và Xuân Mai chắc là có chuyện quan trọng rồi.Tuy không biết là chuyện gì nhưng trong lòng mất vui…
Trước khu Vincom Đan Thùy ở vị trí lái xe,Mai Thảo bên cạnh, Xuân Mai trên hàng ghế sau….Hắn đậu xe cách đó một khoảng xa.Vừa bước xuống,Đan Thùy trờ xe tới.cửa mở,hắn bước lên..Chiếc xe chạy đi về hướng QL30…Để phòng bị theo dỏi,Đan Thùy chạy vòng vòng,thấy không có gì khả nghi nàng chạy về hướng An Bình.Là thổ địa của vùng nầy nên mặc dù không cần nhìn GPS,trong đêm tối ,bốn người vẩn đến điểm hẹn không chút khó khăn.
-“Ngừng đây được rồi…”Thấy ‘Bại tướng’ Phương Trang đang đứng dưới cây hoa giấy trước nhà .Đức nói …Nghe lời hắn,Đan Thùy ngừng xe tắt máy…Trong lòng vừa phấn khích vừa cãm động…Vụ án Thái Hoàng Cơ chưa xong thì lại thêm vụ nầy.Chứng tỏ Thủ Trưởng rất coi trọng nàng đồng thời càng lúc càng kinh hãi…Hình như tên nầy không phải là một Chủ tịch huyện đơn giản…vậy mà mình..Nghỉ đến chuyện hôm qua…Đan Thùy hơi lo lo..nhưng rồi tự nhủ đâu phải lổi tại mình,tại hắn thần thần bí bí như tên ma cà bông…
Đức không rảnh để nghỉ đến những chuyện lông gà vỏ tỏi..Hắn đang suy nghỉ chắc có gì rất quan trọng nên Hoàng Bích Trâm mới khẩn trương muốn gặp mặt giửa đêm khuya.Tuy nhiên hắn lấy làm lạ.bọn thằng Vỏ ngày đêm đã rãi người khắp Cao Lảnh,ngay cả Sa Đéc nhưng chưa gặp được bọn Hải Phòng…
-“Các vị..Xin theo tôi” Giọng Phương Trang ‘lạnh lùng’ quay lưng bước đi trước nhưng rỏ ràng ánh mắt..lườm hắn.Trong lòng vẩn căm tức vì thua hắn lần trước.
-“Hình như cô ta muốn ăn tươi nuốt sống anh đó…” Xuân Mai cười nói vừa đủ để hắn nghe.Nàng nghỉ tên nầy chắc chắn là ‘mạo phạm’ người đẹp kia rồi.
-Đừng nói bậy nha..Tomboy đó…
-“Hả?Ai nói vậy?Không thể nào đâu…” Xuân Mai sửng sốt…
-Nancy nói mà…
-“Hi Hi..Đồ khờ..” Mai Thảo nghe được mắng yêu…
-“Hả?Chẳng lẻ không phải?” Nghe Mai Thảo nói…Đức còn đang thắc mắc thì Hoàng Bích Trâm và Thanh Phương đã xuất hiện ngay ngưởng của…Dưới ánh đèn cả hai đều đẹp ‘bá cháy’.
-“Thật là có lổi..Khuya như vậy mà còn làm phiền các vị…” Hoàng Bích Trâm mĩm cười.
-“Cô biết vậy thì được rồi…Có chuyện gì vậy?” Đức không khách sáo chút nào,thẳng thừng nói.
-“Vào nhà ngồi xuống uống ly nước rồi nói…” Hoành Bích Trâm nhoẻn miệng cười duyên,thái độ rất khác với những lần trước khiến Đức dè dặt…Không biết ‘mụ Tomboy ’ này muốn gì.
-“Vào nhà đi.” Xuân Mai nói nhỏ.Nàng và Mai Thảo cùng hắn bước theo Hoàng Bích TrâmĐan Thùy nối gót…Trong lòng nử Trung úy đang thất kinh khi nhìn thấy quân hàm trên vai của Bích Trâm…Là Thiếu tướng đó…
Tất cả vào phòng khách ngồi xuống…Phương Trang và Thanh Phượng đem nước đặt lên bàn…Xem ra lần nầy đón tiếp Chủ tịch Đức có vẻ ‘nồng nhiệt’ hơn nhiều…
-“Thiếu tướng có thể bắt đầu được rồi…” Một lần nửa,Đức hối thúc…
-“Tôi nghỉ rằng chúng ta đã bị trúng kế…Cho nên cần phải hành động gấp.” Hoàng Bích Trâm nghiêm túc nói.
-“Trúng kế?Thiếu tướng..Từ lúc nhận dược hình ảnh của bọn người Hải Phòng..Tôi cho người tìm khắp nơi hăm bốn trên hăm bốn,cho tới bây giờ,tuy chưa phát hiện được hành tung của họ nhưng tôi có thể chắc chắn họ chưa ra khỏi Cao Lảnh và chưa hành động..Vậy sao nói là trúng kế được?” Đức nghi hoặc…Mai Thảo,Xuân Mai nhìn nhau khẻ gật đâu,tán đồng những gì hắn vừa nói.
-“Tôi cũng nghỉ như anh,bởi vậy mới trúng kế ‘Dương đông kích Tây’ của bọn họ.
-“Dương Đông kích Tây?” Thì ra là vậy…Hèn chi bọn thằng Vỏ không tìm ra…Bốn thằng nầy trốn là có mục đích” Đức bừng tỉnh,Mai Thảo và Xuân Mai đồng thời chợt hiểu.Chỉ có Đan Thùy còn như trong sương mù.
-Họ làm cho chúng ta nghỉ rằng khi bọn người Hải Phòng chưa rời Cao Lảnh thì họ chưa bắt đầu.Chúng ta tập trung vào bọn Hải Phòng nầy là sai lầm,may là tôi đã phát hiện nên mời các vị đến đây cùng nhau bàn bạc…
-“Khoan đã…Cô vừa nói ‘chúng ta’?”Đức chợt động tâm cơ…
-“Phải..Chuyện gì?”Hoàng Bích Trâm sa sầm mặt. thầm rủa..”Tuy là lổi của nàng nhưng không cần phải hơn thua quy lổi cho ai mà.
-“Cô đừng có hiểu lầm…Ý tôi muốn biết là đối phương có biết ‘chúng ta’ mà cô vừa nói bao gồm cả ‘chúng tôi’.Chuyện nầy rất quan trọng cho nên cần làm rỏ…” Biét Hoàng Bích Trâm hiểu lầm..Hắn giải thích.
-“Ý của anh là…” Thanh Phương chợt hiểu.
-Các cô bị lộ hay là tất cả chúng ta đều bị lộ?Hai chuyện khác nhau…Nếu đối phương biết tôi giúp cô thì có nghĩa là…Sorry nha…Chúng ta đã bị người của cô bán đứng…
-“Không thể nào..Điều nầy tôi có thể bảo đãm với anh Hải Yến và Lan Anh không phản bội” Hoàng Bích Trâm gằn giọng…
-Cô khẳng định?
-Khẳng định!
-Như vậy họ đã bị lộ thân phận nằm vùng…Nguyển văn Đồng phái họ đi đón bọn Hải Phòng mục đích để họ tin tưởng rồi đưa tin nầy cho cô…Khiến cô bị mắc bẩy…
Nghe hắn nói…Mặt của Hoàng Bích Trâm ,Thanh Phượng và Phương Trâm đổi sắc…Lời nói của hắn rất có lý và nếu là như vậy Hải Yến và Lan Anh đang gặp nguy hiểm.
-Không cần phải lo ngại..Nếu cô làm như bị trúng kế thì đối với lảo,Họ vẩn còn giá trị lợi dụng…Do đó,họ sẻ không sao…” Đức trấn an.
-“Vậy bây giờ ..” Trâm vẩn lo ngại cho số phận của hai thân tín.
-Tin tôi đi…Họ sẻ không sao nếu cô cứ làm theo tôi nói là được.À nè..làm sao cô biết là bị trúng kế?Biết từ khi nào?
-“Tôi có người nằm trong Chi Cục hải quan ở Phú Quốc…Người nầy cho biết tất cả hàng hóa sắp xuất phát…Sẻ cặp bến cảng Bình Trị ngày mốt…Cho nên tôi thấy kỳ lạ,bọn Hải Phòng nầy sao tới bây giờ vẩn chưa lộ diện.Họ lẻ ra phải có mặt tại Kiên Giang rối chứ…” Nhanh miệng đáp…Bích Trâm vô tình không biết nàng đang ‘báo cáo’ với hắn.
-“Chuyến hàng lần này giá trị lên tới mấy trăm ngàn tỷ cho nên dùng rất nhiều xe tãi để chở vào nội địa.Ngăn chận được lần nầy sẻ bắt được nhiều cá lớn”Thanh Phương nói thêm.Ý nàng muốn nói là đoàn xe tải sẻ được bảo vệ rất nghiêm ngặt hầu như bất khả xâm phạm .
-“Ý cô muốn nói là họ được bảo vệ một cách chặt chẻ?” Xuân Mai một câu đánh ngay trọng điểm.Thường những vụ lớn như vầy thì không quân đội thì CA nhưng trường hợp nầy có đến 90% là do CA bảo vệ.
Bên Hoàng Bích Trâm không ai đáp lời nhưng ánh mắt thay lời nói…
-“Hộ tống đoàn xe như vậy cần bao nhiêu người ?Thí dụ là 20 hoặc 30 đi và có bao nhiêu sỉ quan trong đám nầy?” Đức suy nghỉ một chút rồi hỏi.
-“ hoặc hơn một chút nhưng không thể nhiều hơn..10 là tối đa”Bích Trâm trả lời..không biết hắn nghỉ gì.
-Có nghỉa là có những chiến sỷ CA đi theo hộ tống đoàn xe có những người có thể không biết mình đang hộ tống cái gì.nói tóm lại là họ chỉ nghe lệnh làm việc.
-“Ý của anh là..” Thanh Phượng
-Đánh rắn phải đánh ngay đầu…Chỉ cần khống chế bọn người cầm đầu là xong…
-“Khống chế?Nguyên một đoàn xe khống chế thế nào đây…”Bích Trâm có chổ khó khăn của nàng…Tuy nàng trực thuộc Cục C03 nhưng phải có lý do để nhờ sự hổ trợ của CA Đồng Tháp nhưng họ có tai mắt hầu như khắp nơi cho nên làm như vậy sẻ bức mây động rừng và sẻ dẩn đến sự thất bại hoàn toàn.
-Yên chí đi…Họ dương đông kích tây thì mình tương kế tựu kế dương tây kích đông..
-“Anh nói rỏ chút đi” Bích Trâm hơi tức..Tên nầy hay nói chuyện lửng lơ con nòng nọc…Thật là khó đoán.
-“Đơn giản thôi…Người của cô cài bên Trưởng ban Đồng đã bị lộ cho nên cô bị trúng kế của ông ta..Bây giờ cô làm như không biết,cứ tiếp tục giả nai như chưa biết mình bị lộ,như vậy dể dàng tương kế tựu kế đưa ông ta vô bẩy..Got it baby..ouf..Sorry quen miệng thôi…hi hi”…
Khi bàn chuyện với Nancy,Tú Nhi hay Gia Kỳ hay bất cứ người đàn bà nào của mình hắn thỉnh thoảng gọi là ‘baby’ cho có chút tinh điệu..cho nên quen miệng.Không biết Bích Trâm có phải vì đang chú tâm suy nghỉ nên không bắt bẻ.Thanh Phượng và Phương Trang đưa mắt nhìn nhau cãm thấy có chút quái lạ,Thủ trưởng hôm nay sao hiền vậy,bình thường có ai dám gọi Thủ trưởng là ‘baby’ chứ…Trừ khi muốn ‘mập mình’ (ý nói đánh cho sưng khắp mình mẩy)…
Mai Thảo,Xuân Mai ánh mắt giao nhau,có ý cười, quen miệng?Hắn cố ý đó thôi.Đan Thùy trợn mắt há mồm.Từ lúc bước vào nhà,biết đang đối diện với Thiếu tướng,dỉ nhiên là cãm thấy áp lực,không được tự nhiên cho lắm,bây giờ nghe hắn cười cợt gọi Thiếu tướng với danh từ vô cùng ‘nhạy cãm’, vì vậy hết hồn,sợ cho hắn…
-“Cô nói có mật báo là ngày mốt chuyến hàng của họ sẻ cập bến cảng Bình Trị…Ha ha,nếu tôi đoán không lầm bọn người Hải Phòng sắp lộ diện rồi…Lúc đó cô cứ cho người bám sát…” Đức cười bí hiểm.
Mọi người bừng tỉnh…Bọn Hải Phòng xuất hiện vói mục đích là đánh lạc hướng mình.Mình bám sát bọn chúng là để bọn chúng tin tưởng mình vẩn còn đang trúng kế của họ nhưng thật ra mình đang tương ké tựu kế âm thầm bủa lưới..
‘Tên nầy thiệt thông minh!’ Bích Trâm thầm hâm mộ Nancy có một ông xả tốt như vậy…
Lúc đầu,Bích Trâm rất khinh thường,nghỉ hắn may mắn được Nancy để mắt xanh tới mới có thể trẻ như vậy mà bò lên được chức Chủ tịch huyện ,do đó mới nghỉ cách thử để hắn lòi cái dốt và bất tài vô dụng để Nancy quê mặt,,tiếc là chưa có lần nào thành công.Buổi họp hôm nay Trâm Chủ yếu là muốn bàn chuyện với Mai Thảo và Xuân Mai để phối họp hành động.Điều mà nàng ngạc nhiên là cả hai từ đầu đến cuối rất ít nói…Và hắn thì điểm nào hắn cũng đánh vào trọng điểm của vấn đề…Cái nhìn của Bích Trâm vì vậy đã hoàn toàn thay đổi.
Bích Trâm nào biết Mai Thảo và Xuân Mai trước đây cũng như nàng để rồi bị khuất phục và bây giờ là toàn tâm toàn ý làm người đàn bà của hắn.Ngay cả bản thân hắn cũng không biết là mình vô tinh chinh phục đàn bà bằng cách nầy.
-“Chắc anh đã có kế hoạch trong đầu?” Vừa dứt lời,hai má Bích Trâm thoáng hồng,Hỏi như vậy chẳng khác nàng vấn kế hắn? Nói một cách khác là mưu mô nàng kém hắn?
Đức nào để ý có sự thay đổi giửa bây giờ và trước kia trong tâm tư người đẹp đồng tính luyến ái nầy …Nghe Bích Trâm hỏi..Hắn khoái tỉ tê…Về mánh mun gian xảo…Có ai qua mặt được Trần Đức tui chứ.Chỉ tiếc là chưa có máy đi ngược thời gian để trở về thời Tam Quốc,đấu với Gia Cát Lượng để coi ai hơn ai kém..hắc hắc hắc…
-“Ê..Thủ trưởng dang hỏi chuyện với anh đó..” Thấy mặt hắn đang mơ màng,không dếm xỉa câu hỏi của Bích Trâm,Phương Trang tức giận..
-“Hả?Ừm..Đang suy nghỉ mà…Đừng ồn…” Đức ra vẻ kẻ cả…
-“Anh…” Phương Trang tức muốn hôn mê bát tỉnh…Hắn dám nạt nàng…Hắn coi hắn là ai chứ.
-“Anh… anh cái gì…Cô nha,làm mất giòng tư tưởng của tui đó..Biết chưa…À nè có biết chuyến hàng chở đi đâu không?”Mặc cho Phương Trang tức giận,hắn tỉnh bơ phớt lờ,hỏi…
-“Về Thành phố…Nhưng đi đâu không quan trọng,chúng vừa vận chuyển là chúng ta chụp liền…” Thanh Phượng đáp…
-“Chậc…chậc..chậc..No..no..no…” Hắn chậc lưởi lắc đầu…
-“Vậy anh có kế sách gì hay..nói đi…”Đến lượt Thanh Phượng nóng run,muốn đá vào mông ‘thằng nầy’ cho hả giận…
-“Đừng có nóng mà…Tui chỉ phân tích cho đúng thôi…Chúng ta tuyệt đối không thể ra tay khi bọn họ còn trong địa phận của Kiên Giang…Cô cũng biết mà,họ có CA Kiên Giang hộ tống .Cho nên,trong địa phận của Kiên Giang tuyệt đối không thể hành động…Để coi…” Hắn lẩm bẩm trù tính trong dầu…
-“Ừm…Từ Kiên Giang đi Thành phố chỉ có ba con đường..Hai ngắn một dài…Hai con đường ngắn đều thông qua Cao Lảnh sau đó theo quốc lộ N hoặc QL 30…Còn theo hướng Cần Thơ thì xa hơn nhiều…Bọn họ dỉ nhiên không chọn con đường thông qua Cần Thơ.Cho nên Mai Thảo.Xuân Mai…Lần nầy phải nhờ hai em rồi…
-“Cực khổ gì chứ…Ngồi trong văn phòng hoài riết..nhàm chán..”Mai Thảo cười duyên…
-“Đã đến lúc giãn gân giãn cốt…Có phải không Đan Thùy..” Xuân Mai phụ họa…
-“Dạ phải…” Đan Thùy đang bị phong thái của hắn mê hoặc…Hàm hồ đáp.
-“Vậy được…Chúng ta chuẩn bị chận họ ngay Cao Lảnh..” Đức hùng hồn nói.
-“Lấy lý do gì cho hợp lý?” Bích Trâm có chút do dự…Cho tới giờ phút nầy,mọi tin tức tình báo chỉ là nghi ngờ tuy đến 90 % nhưng 10 % còn lại..Biết đâu bị lọt bẩy của đối phương thì sao,giống như bị trúng kế ‘Dương đông kích tây’ vậy.Nếu hắn không nhắc nhở thì có lẻ nàng đã ‘hố’ nặng rồi…
-Lý do hợp lý?He he…Cô không thấy sao..Rỏ ràng họ cho mình một lý do rất hợp lý đó mà…Nà..Khi vận chuyển hàng hóa..Có phải là phải có giấy tờ chi tiết về món hàng có phải không? Cô nói đó mà chuyến hàng trị giá trăm ngàn tỷ nhưng giấy tờ thì sao?
Một lần nửa…Mọi người bái phục…Món hàng chuyên chở và giấy tờ dỉ nhiên không cân xứng…Giá trị về món hàng dỉ nhiên rất là quan trọng cho nên mới có CA hộ tống…CA không rảnh đi hộ tống những hàng hóa tầm thường…Nhưng trên giấy tờ dỉ nhiên là liệt kê những loại hàng ‘lông gà vỏ tỏi’ như lương thực chẳng hạn… Đây là một lý do chính đáng để CA Cao Lảnh nghi ngờ…Mà nghi ngờ thì tiến hành kiểm tr.a là chuyện hợp lý.Nói một cách khác,họ đã khéo quá hóa vụng rồi.
-“Vậy cứ theo kế hoạch của anh mà làm..” Bích Trâm không phục cũng không được…
-“Tôi chỉ góp ý nói bậy nói bạ thôi..Thiếu tướng..Cô nghe chơi cho vui thì được..Đừng có làm theo nha..Tôi không chịu trách nhiệm đâu à…Tôi học thức không được cao…” Đức màu mè…
-Hi hi..You shut up… Bích Trâm bật cười ‘mắng’…
-“Sao cũng được,có chuyện gì đừng đổ thừa tui đó nhe…Thôi được..Khuya rồi..Bye..” Hắn đứng dậy kiếu từ..Lời nói cần nói đã nói…Bắt hàng lậu và con cá lớn nào đó là chuyện của Bích Trâm và của cục C03…Hắn chỉ quan tâm đến Nguyển Văn Đồng…Con cáo già nầy thật là thâm độc và nguy hiểm…Nếu không có cuộc họp hôm nay,hắn sẻ không biết mình đã trúng kế gian của lảo gian tặc nầy…Bích Trâm đã nói ngày mốt chuyến hàng sẻ cập bến và sẻ được vận chuyển trực tiếp lên Thành phố,như vậy là công ty Hồng Ngọc đối với lảo có cũng như không,lảo ta đâu cần gì mệt trí chứ.
Hồng Ngọc kia sẻ gặp nguy hiểm….Lảo sẻ không dung thứ người phản bội…100% Sau khi chuyến hàng xuất phát lảo sẻ cho người giết nàng ta…và mình..Người chủ chốt..Chắc chắn là bọn Hải phòng sẻ thi hành nhiệm vụ nầy…
…
Chỉ trong một đêm .Đồng tháp lại nổi sóng…
Sáng nay,thiên hạ xầm xì chuyện CA tìm thấy hung khí nghi là có liên quan đến vụ án mạng ở nhà của Thái Hoàng Cơ và con dâu Thúy Liểu được tìm thấy trong cốp xe của Bí Thư của Thành phố Sa đéc Trương Tấn Dủng.Còn đang bàng hoàng vài giờ sau lại có tin đồn là có người muốn ám hại Bí Thư Dủng…
Vậy là có người muốn ‘đá’ Bí Thư Dủng để thượng vị rồi…Chủ Tịch Thành phố Sa đéc và một vài người có tiềm năng nghe tin đồn mà sợ xón đái .Bí Thư Dủng là em của Chủ Tịch Tỉnh Trương Hạo Nam,là con trai của nguyên Thủ tướng Trương Tấn Tài…Ai mà chơi ác đồn bậy đồn bạ như vậy?Bộ muốn lấy mạng họ sao?Bởi vậy họ tìm tới Bí Thư Nga để phân trần ,đính chánh,thề thốt là không hề có chuyện nầy…
À..thì ra là không phải là có người muốn đá đít Bí Thư Dủng…Ouf..Câu chuyện lại rẻ sang một chiều hướng khác…Có phần nghiêm trọng hơn.Bí thư Bảo sắp về hưu,không phải là Chủ tịch Nam sẻ thượng vị hay sao?Nhưng xem ra bây giờ chưa chắc nha…Vậy thì Trưởng ban Đồng là người có cơ hội nhiều nhất rồi.À há…Trưởng Ban Đồng vận động người Đồng Tháp giử lại Công Ty Hồng Ngọc cho người Đồng Tháp thì ra là có mục đích mua chuộc lòng người…Sau đó thì Hạng Trang múa kiếm Ý tại Bái công…
Nói tóm lại đủ mọi lời đồn…
Trong văn phòng của mình,nét mặt Trưởng Ban Đồng âm trầm.Người đứng đằng sau vụ nầy là người có tâm cơ rất sâu.Vấn đề là lảo không biết người nầy là ai nhưng hình như hắn biết rất rỏ về lảo và hắn thì ở trong bóng tối còn lảo thì ở ngoài sáng…Đồng đăm chiêu nhìn tờ giấy trên đó lảo đã liệt kê những kẻ tình nghi dựa trên căn bản lợi ích…Đó là nếu lảo hoặc Trương Hạo Nam xãy ra chuyện thì ai sẻ là người được lợi ích nhiều nhất…
“Trương Thúy Hằng?” Gạch bỏ tên ‘Trương Thúy Hằng’…Đồng không cần suy nghỉ…Nếu Trương hạo Nam lên làm Bí Thư,khả năng Trương Thúy Hằng làm chủ tịch tỉnh là con số không.Hơn nửa con mụ Thúy Hằng nầy không đâm sau lưng của ông xả mình để thượng vị…Giả thuyết nầy không bao giờ xảy ra.
“Thái Vân Cơ?…Có thể lắm nhưng rồi lảo gạch chéo…một lần nửa loại ra.Con mụ nầy căn cơ chưa vửng,nhà họ Thái đang trong dầu sôi lửa bông,phải cần một thời gian mới có thể phục hồi.Hơn nửa con mụ nầy hình như thằng kia hổ trợ…Mà thằng kia với nhà họ Trương có giao tình..Không có lý nào …
-“Nguyển Xuân Hoàng?” Đồng nhíu mày…Tên nầy từ trước đến nay độc lai độc vảng…Không phiền tới ai,chưa hề thấy hắn ta xích mích với ai…Thiệt là khó nghỉ…Vậy thì ai đây?
‘Cộc cộc cộc’ .Có tiếng gỏ cửa…Đồng không ừ hử..Lảo biết đó là thư ký của mình…
-“Trưởng ban…Có Chánh văn Phòng Diệp bên ngoài..” Minh,thư ký của Đồng mở cửa bước vào,nói.
-“À..mời bà ta vào đi” Đồng ngẩn đầu lên nói…
-“Dạ” Minh quay ra ngoài,trong tích tắc Chánh văn phòng Diệp nét mặt tươi rói bước vào…Phải nói là ngày hôm qua Diệp mới thấy thỏa mản con lợn lòng…hai thằng Hải phòng quần bà suốt buổi chiều,tối đến lại phải chìu thằng con út…
-“Tới rồi à..ngồi đi..Có chuyện gì?” Không ngẩn đầu lên,Đồng tiếp tục suy nghỉ…
-“Chắc ông cũng nghe rồi chứ gì.Tui tới đây coi có giúp gì được không thôi…” Diệp ngồi xuống ghế..đáp.
-“Ừm…Thì tui cũng đang suy nghỉ đây…Bà nghỉ sao?” Đồng ngước mặt lên,dựa lưng vào ghế…hỏi.
-“Tui góp ý thì được,làm sao suy nghỉ sâu xa bằng ông …” Diệp nịnh…
-Aiz…Tui đang suy nghỉ nhưng mà nghỉ hoài nghỉ không thông…Chuyện không đơn giản chút nào.Không biết ai tung tin đồn nầy,hình như là muốn gây bất lợi cho Trương Hạo Nam và tui ..Rỏ ràng là muốn ngư ông đắc lợi đây mà…
-“Ông có nghỉ tới lảo Hoàng không?Tui nghi lắm nha..Nà…Lảo và ông trạc tuổi nhau mà ông thì…hi hi..còn lảo ta thì như thầy tu..Có đánh ch.ết tui cũng không tin.” Ý Diệp muốn nói Đồng mổi tuần đều có đàn bà mới chịu được thì có lý nào Hoàng không có ai…Tuy là so sánh đơn giản nhưng rất là hợp lý…
-Ý bà nói lảo ta đạo đức giả?
-Không thể loại trừ giả thuyết nầy đâu à…Ông nghỉ kỷ đi…
Ngay lúc nầy di động của Đồng vang lên…Lảo bắt máy…Là Thu Lan gọi tới…
-“A lô…” Không biết Thu Lan nói gì..Nét mặt lảo ngưng trọng…Chỉ nói câu :’Biết rồi…Cứ tiếp tục nghe ngóng,sau đó cúp máy…
-Sao rồi?
-“Có Công ty Bình Minh nào đó ở Cần Thơ muốn mua Hồng Ngọc với gia 300 tỷ…Giỏi thiệt…” Đồng cười gằn.Hắn đã biết đường đi nước bước của lảo nên đã chận trước…
-“Không phải ông nói sẻ loại hắn ra ngay bước đầu tiên à?Sao bây giờ lại có Công ty Bình Minh nào vậy?” Diệp sửng sốt…
-“Tôi nghỉ rằng hắn muốn thông qua Công ty Đức Lập để mua Hồng Ngọc..Lúc đó tôi sẻ tố hắn lợi vi phạm xung đột lợi ích…Ai dè hắn có chiêu nầy..”Đồng nhíu mày,xem ra lảo đã quá xem thường đối thủ của mình rồi…Rỏ ràng hắn tung hỏa mù sau đó dương đông kích tây..Bây giờ lảo đang trong thế bị động…Bỏ tiền ra mua lại công ty của mình với giá cao.lảo tức ít nhưng thua trí một thằng nhóc..Cái nầy làm lảo muốn hộc máu…
-“Công ty Bình Minh là ai..Hay là nói với tụi Hải Phòng..” Diệp không cần nói hết câu..Bà biết lảo hiểu bà muốn nói gì.
-“Bà tưởng tui không muốn sao…Nhưng bây giờ chưa phải là lúc…Đợi xong việc…”Hai mắt Đồng lộ sát ý…Lảo phải nhẩn nhịn…
-“Tui về văn phòng làm việc..” Diệp đứng lên…
-Khoan đã…Nà…kiếm hai đứa nhí cho tui…13 hoặc 14 tối đa.
-“Không chứ hả..Con nít ông cũng không tha?” Diệp sửng sốt…Lảo già nầy đổi gu rồi?
-Bà nói tới đâu rồi..Là cho hai thằng kia..Tụi nó khoái con nít…Tui bó tay nên mới nhờ bà…he he..
-“Ông làm như tui là tú bà í…Được rồi để tui lo…”Diệp lườm…nghỉ thời buổi nầy sao đão lộn hết vậy cà…trai lẻ thích mấy bà sồn sồn như mình ngược lại mấy thằng già thích thích gái trẻ..Aiz…
-Không còn gì nửa ..tui đi à…”Diệp nhanh chân đi về văn phòng để làm xong việc dang dở…Sau đó thi đi đến căn biệt thự kia…Diệp sợ tới trể hai thằng kia sẻ chạy loạn ra ngoài thì không tốt… Nghỉ đến lát nửa cùng hai thằng Hải Phòng song long nhất phụng…Người Diệp nóng ran…À quên nửa..làm sao kiếm gái nhí đây?.
Còn lại một mình trong phòng,Đồng mĩm cười.Không phải lảo không tin Diệp nhưng lảo biết Diệp là người ruột để ngoài da…Tốt nhất là không nên để bà ta biết lảo đang làm gì…
Dám phản bội …Con đỉ kia phải ch.ết.Và thằng kia cũng phải ch.ết…Lảo đang cung phụng bọn Hải Phòng hết mực chính là vì mục đích này…Thêm một hai ngày nửa thôi…
…
-“Cà phê của anh…” Buổi sáng vừa vào tới văn phòng ngồi xuống… Một mùi hương thơm bay vào mủi…Ngọc Thơ đặt ly cà phê trên bàn…nhìn hắn mĩm cười…Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đi làm với tư cách Thư ký của Chủ tịch huyện..Hai chị em nàng đến đây từ sáng sớm.Ngọc Thi hướng dẩn nàng công việc hằng ngày…Việc đầu tiên khi thấy lảnh đạo vào là mang ly cà phê…
-“Sao hả..quen chưa?Wow..Cô trong bộ y phục nầy…đẹp lắm đó nha…” Đức mĩm cười..khen..Không phải khen xả giao mà là khen thiệt tình,hôm nay Ngọc Thơ trong bộ y phục OL…ôm sát thân hình,vòng 1,vòng 2 và vòng 3 đều đủ tiêu chuẩn…
-“Vậy lúc trước tôi xấu lắm sao?” Thơ mĩm cười duyên,cắc cớ hỏi lại…Trong lòng thầm mừng khi được hắn khen đẹp…Không uổng công nàng trang điểm…
-Ha ha,Tôi không phải ý nầy..Ừm ..Chị hai cô đâu?
-“Bên ngoài…nhưng chính xác là ở đâu thì tôi không biết…Ừm..Hôm nay lịch trình của anh là…” Ngọc Thơ lấy lịch trinh của hắn đưa ra…
-“Wow..Nhiều vậy sao…Nà..Hôm nay tôi bận lắm..Dời cái này..Cái nầy..Còn nửa..Cái này giao cho Phó Chủ tịch Hoa…Cái nầy giao cho Phó Chủ Tịch Phương…” Hắn ‘bán cái’ Trong tinh thần lảnh đạo nắm tổng quát,chỉ đạo…Không cần phải đích thân làm việc.
-Chánh văn phòng nói như vậy mờ…
-Tôi là lớn hay Chánh văn phòng lớn hả?…
-“Dỉ nhiên là Chủ tịch huyện anh mà..” Ngọc Thi bước vào nghe được ..lườm.
-Ha ha…Chánh văn Phòng Thi…
-“Em ra ngoài trước đi..”Ngọc Thi nói với em.Giọng điệu vô cùng khí thế…Cũng phải..Bây giờ nàng chưởng quản tất cả viên chức ở Ủy ban.
-“Ừm…: Ngọc Thơ hướng về hắn làm mặt quỷ.ý nói ‘ch.ết anh chưa’…Rồi bước ra ngoài…
-Ha ha…Đêm qua ngủ không ngon à..Sao quạo vậy?
-“Ý anh muốn nói gì đây?” Mặt Thi ửng hồng..Nàng nghỉ hắn muốn ám chỉ Đương xuống đây làm việc…Hai vợ chồng sau một thời gian mới gần nhau…Dỉ nhiên là không thể tránh khỏi…Vấn đề là tuy cãm thấy tội lổi nhưng đối với chồng mình,Thi đã không còn cãm giác…Hơn nửa,Đương không trụ được lâu nếu không ‘khóc ngoài quan ải.’
-“Ouf..sorry…” Đức chợt hiểu…Đồng thời cãm thấy ham muốn hơn bao giờ hết..Đêm qua hắn ngủ ở nhà Mai Thảo cùng với Xuân Mai…Cả hai đều mệt mỏi nên hắn cũng biết điều để hai nàng ngủ yên.Sáng thức giấc thì cả hai đã đi làm…Cho nên suốt đêm qua ‘tiểu huynh đệ’ thật là rảnh rổi…Bây giờ thấy Ngọc Thi liền ngóc đầu vì nhớ lần trước được nàng phục vụ bằng miệng…Hắn đưa tay kéo nàng sát vào lòng,đặt một nụ hôn lên môi nàng…
-“Ưm…Đừng…” Ngọc Thi đang mê mang nhưng vẩn tỉnh táo…chận tay khi hắn có ý đồ xâm nhập.
-“Cho anh..Cửa khóa mà…” Hắn lì lợm tấn công.
-“Bửa khác…Ngoan đi cưng..” Thi cố từ chối mặc dù nàng cũng muốn cho hắn lắm…Hai người chưa chính thức có quan hệ xác thịt.Hôm trước nàng chỉ dùng miệng mình…
‘Cộc..cộc..cộc’..Ngay lúc nầy có tiêng gỏ cửa…Hai người buông nhau ra…Ngọc Thơ bước vào.
-Lảnh đạo…Bí Thư Nga có chuyện muốn gặp anh…
-Nga Bí Thư?Mau mời..À..để tôi…” Bí Thư Nga là lảnh đạo của hắn ,không thể ngồi sau bàn mà đợi…Vì vậy đích thân ra tận cửa đón tiếp Thi nối gót theo sau nhắc nhở :”Trưa nay có buổi tiệc Tổng kết công việc đầu tư ở nhà hàng K.H.
-“Bí Thư..Xin hỏi …” Thơ muốn hỏi Nga uống gì nhưng nàng phát tay..mĩm cười thân thiện.
-Không cần đâu…Tôi nói chuện với Đức Chủ tịch vài phút thôi ..Ngọc Thơ đây à…
-“Dạ phải..Bí Thư”..Ngọc Thơ mĩm cười…chào..lui ra khỏi phòng..khép cửa lại…
-“Không cần phải lo nhiều..Bí Thư Dũng sẻ không sao..” Tưởng Nga lo lắng chuyện ông xả nàng..Đức trấn an…
-“Tôi..Tôi có rồi..” Nga lí nhí một câu không đầu không đuôi khiến Đức chẳng hiểu mô tê gì.
-Chị có cái gì?
-“Tôi bị tắc kinh nên dùng que để thử…:Tôi có rồi..” Nga cúi mặt lí nhí nói…Nàng và Dủng muốn có con nên thử bấy lâu nay nhưng không có..Mới ‘làm’ với hắn hai lần đã có,,Vậy thì của hắn chứ của ai…Cho nên nàng tới đây cho hắn biết không phải là muốn hắn chịu trách nhiệm mà chỉ muốn biết hắn nghỉ thế nào về chuyện nầy.
-“Thiệt?Hi hi..Vậy là chuyện mừng mà…” Đức hớn hở..Có thể nói là bách phát bách trúng rồi..
-“Mừng cái gì..Của cậu đó…Bây giờ làm sao đây?” Nga hồi họp muốn nghe hắn nói sao…Năm nay nàng 34,có thai dỉ nhiên là chuyện mừng…Giá nào nàng cũng giử..Không biết hắn nghỉ sao mà thôi.
-Làm sao?Dỉ nhiên là sanh ra rồi…Là con của mình mà…Hay là kiếm cớ ly dị đi…À mà không cần kiếm cớ đâu..Ông ta lẹo tẹo với Phó Trưởng Phòng kia là cái cớ tốt nhất rồi…
-“Không được đâu..Cứ để như vậy đi…Cậu biết là con của cậu thì được rồi..”Nga cãm thấy an ủi khi hắn khuyên nàng ly dị..Điều nầy chứng tỏ hắn không phải là người vô lương tâm,chối bô trách nhiệm.
-“Chờ chút” Đức nhấc điện thoại lên gọi ra ngoài…Căn dặn hắn và Bí Thư Nga có chuyện quan trọng cần bàn..Không muốn bị quấy rầy rồi cúp máy…
-“Có chuyện đột xuất quan trọng à?” Nga ngây thơ hỏi.
-“Chuyện em có thai không quan trọng sao..Hi hi..Lại đây.” Hắn nắm tay kéo nàng ngồi lên đùi…
-”Coi chừng quen miệng đó…”Đặt mông ngồi lên đùi hắn…Nga lườm..nhắc nhở…Sợ hắn quen miệng xưng ‘anh ,em’ trước mặt người khác thì không nên.
-Anh biết mà…Đâu để anh khám coi…
-“Đừng mà,,Co chừng có người vô..” Nga chận tay hắn..không cho luồn vào áo mình…
-“Cửa khóa rồi..hi hi mình đang họp mà…” Đức lì lợm..tấn công…
-“Anh thiệt là..” Nga lườm..không cản nửa..Cứ để hắn sờ bóp..Dù sao cũng đang mang con của hắn trong bụng.Theo nhịp táy máy của hắn,hơi thở nàng bắt đầu dồn dập…
Đức kéo vạt váy nàng lên…Nga nhổm mông để hắn kéo qυầи ɭót nàng ra ngoài…Nga không ngờ nàng bạo vậy…Tay nàng cầm cái đó của hắn rà ngay chổ của mình rồi từ từ ngồi xuống.