Giới trẻ ngày nay chỉ thích vào các siêu thị.Ở Cao lảnh chỉ có Co.opmart ,Vincom Plaza chưa có AEON,LOTTE Mart ,Emart ,Big C như ở các thành phố lớn .Nhưng thay đổi được như vậy cũng là khá lắm rồi..Chuyện gì cũng phải từ từ chứ không phải là một bước lên trời .Muốn thay đổi cũng phải cho người ta thích ứng nhất là các bà nội trợ,các ông bà già có tuổi…Chợ truyền thống tuy lụp xụp nhưng là cả một vùng kỷ niệm thân thương, không phải một ngày một đêm mà biến mất 1 cái cụp
Ba người vào Co.opmart,hai nàng tung tăng đi phía trước ngắm nghía lựa đồ,sờ hết món nầy tới món nọ.Đức chủ tịch làm cu li đẩy xe đi phía sau.Thời buổi Covid,khẩu trang thịnh hành,đeo vào là chẳng ai nhận ra ai,hắn lại thêm cặp kinh râm..nhìn như ‘tướng cướp’…Không phải là hắn muốn gương mẩu tuân theo qui luật để giử gìn sức khỏe cộng đồng mà là để dể dàng ngắm mông ɖú mỷ nử mà không bị phát hiện…Chiều rồi nhưng trời vẩn còn nắng nóng,Thái Điệp ,Ngọc Lan đều mặc quần short,T shirt bó sát bộ ngực đẩy đà,eo nhỏ ,mông căng,cặp đùi thon dài…Tóc dài xỏa ngang vai,hai cái khẩu trang cũng không phải thứ thường,là loại fashion thượng đẳng,khiến người ta nhìn vào tưởng là hai ‘nử hiệp’ bịt mặt trong các bộ phim vỏ hiệp kinh kinh…
Đức Chủ tịch không phải ‘người thường’.Đầu óc tưởng tượng rất phong phú,chỉ nhìn mà tưởng tượng đến lúc các nàng chỏng khu hầu hạ..C-c trong quần chỉ có vậy mà ngóc đầu khiến hắn kinh hải,phải cong lưng khum người thầm ‘năn nỉ’ thằng em thân thương nhẩn nại một chút…
-‘Ê..anh làm gì vậy…Không phải anh nói là hôm nay tự tay xuống bếp sao?” Ngọc Lan thấy hắn cà rể…’lườm mắng’.Hắn khoe biết làm món ‘Bò kho’ để hai nàng thưởng thức tài nghệ vậy mà từ lúc vào đây hắn cứ như là cưởi ngựa xem hoa..Chẳng thấy có hành động cụ thể như là mua thịt bò hay những đồ gia vị liên quan …
-Không phải đâu…Lady first..Anh chờ hai người mua xong hết rồi anh mới đi chợ…hi hi..
-“Không cần đâu..Bây giơ chia quân hai ngả..Em và Thái Điệp có vài món đồ cần mua..Anh đi chợ đi…Lát gặp lại..”Ngọc Lan nói xong quay người bước đi..Thái Điệp nháy mắt với hắn,làm mặt quỷ,cười bước theo…Nàng và Ngọc Lan cần mua đồ riêng cho phụ nử,không tiện để hắn theo kè kè…
-“À..được được..Xong gọi cho anh..Mình gặp nhay ở quầy tính tiền” Nghe Ngọc Lan nói ‘chia quân hai ngả…Đức mừng rở ,có thời gian nghiên cứu một chút…Lúc cao hứng,lở nói phét biết nấu bò kho…Á đù..Ai dè hôm nay tổ trác,Cả hai đều muốn thưởng thức tài nghệ của hắn…Đành phải gồng mình làm thôi…
Đức vừa đẩy xe vừa mở youtube..,Bấm tìm ‘Cô ba Bình dương’ nhờ cứu mạng…Thời đại Công nghệ thông tin muốn nấu món gì đâu có khó…Vào Youtube thì hằng hà sa số sư phụ sư mẩu chỉ điểm phải làm sao.Dì Út nói ‘Cô Ba Bình Dương’ thiệt là hết xẩy…Chỉ điểm gọn gàng dể hiểu,món nào cũng bá cháy,Bởi vậy hắn vào youtube bấm tìm ‘Cô ba bình dương’ món ‘Bò kho’….Vừa đẩy xe chầm chậm vừa nghiên cứu…”Phải ha…cứ học thuộc lòng là được…” Đang đắc ý ,hớn hở, bất chợt ngẩn ra…
Thịt bò bắp thì biết…hạt nêm?bột ớt paprika?bột Thyme?Ngủ vị hương?màu dầu điều? Má ơi..Là cái gì vậy ta? Hắn nhìn quanh…May mắn thay,có một nử nhân viên trong đồng phục Co.opmart đang đi ngang…
-“Người đẹp…người đẹp…cho hỏi chút xíu..ha ha… bột ớt paprika, bột Thyme,Ngủ vị hương?màu dầu điều,hạt nêm..là cái gì vậy?” Hắn hỏi một tràng…nhìn nử nhân viên mong đợi…
Ngọc Thơ sửng sốt…Ngủ vị hương thì miển cưởng có thể nhận ra nhưng bột ớt paprika, bột Thyme ,hạt nêm. màu dầu điều,nàng thật không có ấn tượng .Nàng mới vào Co.opmart nầy được 1 tuần lể thôi,cho dù có làm được 1 hoặc hai ba năm thì nàng cũng chưa chắc biết được những thứ hắn vừa nói là cái gì…
-“Nà..tôi muốn nấu bò kho..” Đức đưa màn hình cho Ngọc Thơ coi …Chỉ những thứ cần mua…
-“Anh..anh chờ chút..” Ngọc Thơ vội vả đi kiếm đồng nghiệp cầu cứu…Trong lòng thầm mắng..Thì ra là một tên đầy tiềm năng ‘hầu vợ’…Đức nhìn theo mĩm cười…À…Thì ra người đẹp nầy cũng mù tịt…Ha ha ha…không phải chỉ có mình là không biết…
Không đầy một phút,hắn thấy nử nhân viên ‘đồng đạo’ trở lại với một người nử nhân viên khác…Cô nầy đúng là dân trong nghề…lấy dùm nhưng thứ hắn cần…
-“He he..Cám ơn nhiều..”Đức được những món cần thiết,hớn hở…gật đầu chào…Hướng ra quầy trả tiền…Lấy di động bấm…Muốn biết Ngọc Lan.Thái Điệp xong chưa…
-“Wow Hi hi Xếp cook không ra xếp cook…Là loại đàn ông gì đây?” Nử nhân viên nhìn sau lưng hắn mĩm cười…
-“Hi hi..Thời buổi Covid nhiều người thất nghiệp mà…Tên này chắc bà vợ còn đi làm ,hắn ở nhà học nấu ăn hầu vợ đây mà..” Ngọc Thơ cười trêu
-Hi hi..Chắc là vậy rồi…Không biết mặt mủi ra sao ha…Có đẹp trai hong…
-Mặt mủi bít kín..ai mà biết được…Ây..cám ơn nhiều nha Vân…Mình đi về..hết ca rồi..Bye..
-Khách sáo làm gì…mình là bạn thân mà…Bye…
Ngọc Thơ vẩy tay chào bạn.nhanh chóng đi vào trong thay đồ…Chị nàng đang đợi bên ngoài.
Như thường lệ,Thi tan sở.đến đón em gái..Nàng đậu xe bên đường chờ .Hai chị em đèo nhau trên chiếc Dream Thái NCX đi làm,khi thì nàng rước Thơ,khi thì Thơ đến đón nàng…Gia cảnh không khá,Ba nàng giúp hai chị em mua trả góp chiếc xe nầy để cả hai dùng làm phương tiện đi làm đã là cực hạn…Nhưng bây giờ so với năm ngoai,đã là hạnh phúc lắm rồi..Công việc của nàng hiện nay,ai cũng ước ao.Thư ký cho một Chủ Tịch huyện không phải là cao gì nhưng lời nói rất có trọng lương…Hiện nay các Chủ tịch,Phó Chủ Tịch xả đối với gia đình nàng rất nhún nhường.Ngọc Thơ cũng đã về,không còn vất vưởng bên ngoài nửa ,Tìm được việc làm tại Co.opmart nầy coi như cũng tạm được,đủ sống,hơn nửa gần với gia đinh…
-“Hù..Chị hai..làm gì ngồi thừ ra vậy..Nhớ anh rể à..Hi hi..” Thơ thấy mình đến gần mà chị mình vẩn còn đang trầm ngâm,mắt nhìn xa xăm..Nàng tinh nghịch bất thình lình ‘Hù’ một tiêng khiến Thi giật mình…
-“Ouf..Con nhỏ..làm chị hết hồn…” Thi ‘mắng’ đưa tay tự vuốt lồng ngực…
-“Hi hi..Kể chị nghe chuyện tiếu lâm này nha..mới hồi nảy,có tên kia hỏi em ..” Thơ đem chuyện Đức kể lại…
-“Có gì tiếu lâm chứ..người ta không biết thì hỏi …Em thiệt là…” Thi trách…
-Không phải đâu chị hai…em thấy hình như hắn muốn lấy điểm với bạn gái hay là muốn cua gái í..hi hi..
‘Tin..tin’… Ngọc Thơ đang nói bổng có tiếng kèn xe đến sát bên..Cả hai chị em giật mình quay lại…Đức đang ló đầu ra cười.
-Hello..Sao đúng lúc vậy
-“Ừm phải..Sao đúng lúc vậy…Đi mua sắm à…” Thi liếc nhìn trong xe…Nàng nhận ra là Bí Thư Cao Lảnh và Giám đốc Sở y tế của Đồng Tháp…nên gật đầu chào…Thái Điệp và Ngọc Lan tuy không biết Ngoc Thi nhưng thấy người ta chào mình nên gật đầu mĩm cười.
-Ừm…Đi chợ về nấu cơm..Hi hi…Hôm nay muốn trổ tài một chút.
-“Anh?Nấu cơm? Hi hi..Có thiệt không đó” Thi bật cười…Trong xe Thái Điệp và Ngọc Lan nhìn nhau…’kinh hãi’..Thôi ch.ết rồi..Bửa cơm tối rất là quan trọng đó nha…
-“Ậy…Không được xem thường người khác…” Đức ‘nghiêm mặt’…
-“ Hi Hi..Được được…Good luck…” Thi vẩy tay..
-“..Mai gặp…” Đức cho xe chạy..không quên nhìn Ngọc Thơ gật đầu…Coi như chào…Hắn không ngờ cô nhân viên ‘đồng đạo’ hồi nãy là em của Ngọc Thi…
-Ai vậy chị hai…
-Lảnh đạo của chị..Chủ tịch huyện Lấp Vò của mình…Còn hai người phụ nử kia.một là Bí Thư Cao Lảnh,người kia là Giám đốc Sở Y tế Đồng Tháp…
-Ngọc Thơ á khẩu,hai mắt trợn tròn xoe.miệng há hốc,quả trứng gà có thể nhét lọt vô… Nàng tưởng thời buổi Covid nhiều người thất nghiệp …Tên này chắc bà vợ còn đi làm ,hắn ở nhà tập tểnh học nấu ăn hầu vợ ..Ai dè…
-Đi về..ừm quên nửa..ngày mai chị có mời hắn tới nhà ăn cơm…Ngày mai lúc tan sở.em mua vài món đem về…
-“Ừm được..” Thơ nào dám nhắc đến chuyện tiếu lâm…Thì ra chính là nàng mới đúng là ‘ếch ngồi đáy giếng’…Aiz..
….
-“Hai cô nầy đẹp gái a…Là ai vậy anh…?” Ngọc Lan tò mò…trong lòng có chút nghi nghi,tên này bản tánh dê xồm…háo sắc…
-“Hả…Ừm..Cô chị là Ngọc Thi,anh nhờ làm Thư ký cho anh một thời gian,Ngọc Thi là người địa phương.Có thể nói là thổ địa vùng nầy..” Trước ánh mắt ‘sắc nhọn của Ngọc Lan…Đức mặt rất nghiêm túc chứng tỏ mình đứng đắng đàng hoàng.
-Vậy sao?Thiệt không có ý gì khác?
-“Ây da..đừng có nhạy cãm quá mà..ha ha…Anh đâu phải là người như vậy chứ…Ha ha…” Tự bào chửa…Đức tạo vẻ mặt rất là oan uổng.
-“Anh nha..anh không phải là người như vậy mà còn hơn như vậy nửa kìa” Thái Điệp lườm…
-“Oan quá mà…Ừm quên nửa…Sau tối nay,trong thời gian sắp tới chúng ta nên ít liên lạc…Rất nguy hiểm..” Biết vòng vo sẻ không thoát.Đức ra chiêu đánh trống lãng…Lái sang chuyện khác.
-“Lại có chuyện gì? Ngọc Lan và Thái Điệp hoảng hốt,nhất là Ngọc Lan,một lần ở Hà Tỉnh,một lần cách đây mấy ngày ở New World Club…Bây giờ nghe hắn nói khiến nàng liên tưởng đến chuyện bắn nhau nên sợ hải…
-Không cần sợ…Bởi vậy cho nên trong thời gian nầy mình chỉ nên liên lạc bằng điện thoại…
-“Vậy cho tới khi nào… Thiệt là mất vui mà.”Thái Điệp xụ mặt..Ngọc Lan mặt cũng bí xị,đen như đít nồi.
-“Không lâu đâu,tối đa là hai tuần,nhưng anh nghỉ không tới hai tuần..Tuy bọn họ vì anh mà tới nhưng…Họ trong tối mình ngoài sáng cho nên tốt nhất mình ít gặp mặt đề phòng cho an nguy của hai em Cho đến lúc biết chúng là ai .
-”Anh nói là Thái Kiêm Cơ mà..Vậy sao không ai làm gì hắn vậy?” Thái Điệp thắc mắc..Nàng đã gặp Thái Kiêm Cơ.nhận xét hắn âm trầm ít nói nhưng không ngờ lại là người gian ác.
-Thái Kiêm Cơ là người âm mưu quỷ quyệt biết lợi dụng khe hở của luật pháp để luồn lách.Cho nên có những chuyện mình biết là hắn nhưng không đủ bằng chứng để buộc tội hắn…Hơn nửa..
-Hơn nửa cái gì?…
-“Nếu bây giờ có đủ bằng chứng thì sao? Ngồi tù bóc lịch vài năm thì không đáng …Cho nên không nên dây dưa…Ây ,đói bụng rồi…bây giờ bắt đầu làm bếp..Ha ha” Biết mình lở lời,Đức cười giả lả bắt sang chuyện khác…
Ngọc Lan và Thái Điệp đưa mắt nhìn nhau,cả hai đều hiểu hắn muốn nói gì nhưng không tiện hỏi…Trừ khi phạm tội phản quốc,nếu bị kết án hình sự như buôn lậu độc phẩm hay giết người,Thái Kiêm Cơ chỉ lảnh án tối đa rất nhẹ so với dân thường.
-“Anh có được không đó…”Ngọc Lan nghi hoặc..vẩn chưa tin hắn có thể nấu món Bò kho..tại vì nàng cũng chưa bao giờ thử nấu món phức tạp nầy.Xào cải,cải nấu canh,luộc trứng,chiên trứng,luộc mì gói thì nàng rất thông thạo..Cho nên nghe hắn muốn ‘biểu diển’ món Bò kho thì trong lòng ‘khâm phục’…nhưng khi chưa được ăn thì vẩn nghi ngờ
-“Có cần em giúp gì không?” Thái Điệp cũng không tin tưởng lắm nhưng sẳn sàng giúp một tay…Khác với Ngọc Lan,Chuyện bếp núc không làm khó được nàng…
-Ha ha..Không cần đâu..Để anh thỉnh sư phụ xuất quan chỉ điểm..hắc hắc hắc…
-“Sư phụ?” Ngọc Lan và Thái Điệp nghe hắn nói..ngẩn ra…nhưng rồi chợt hiểu..ôm bụng cười…Thì ra hắn học nghề trên Youtube.
-“Cười cái gì…Thời buổi nầy muốn nấu món gì thì dể thôi,lên Youtube gỏ gỏ vài cái ….he he…thì có cả đống sư phụ chỉ điểm..Tha hồ mà chọn.Ha ha..Anh khoái nhất là ‘Cô ba binh Dương’..Không dài dòng,ngắn gọn dể hiểu.he he…” Trong khi hai mỷ nử ôm bụng cười…Hắn tỉnh bơ mời sư phụ ‘Cô ba Bình dương’ xuất quan bằng cách lôi laptop ra vào youtube rồi gỏ gỏ trên bàn phim.
Thái Điệp.Ngọc Lan nhìn hắn với ánh mắt yêu thương…Không cần biết có ngon hay cho dù khó ăn cở nào…cả hai sẻ ăn hết.Đây là tấm lòng của hắn…
Vạn sự khởi đầu nan .Chật vật,mồ hôi nhuể nhoại….Cuối cùng nồi ‘Bò kho’ cũng hoàn thành…Khói bốc nghi ngút thơm phức…Đức hít một hơi thưởng thức ‘công trình vỉ đại’ của mình…thiệt là có tiêu chuẩn của đầu bếp của nhà hàng 5 sao..Hắc hắc…
-“Wow..để em thử..:” Ngọc Lan.Thái Điệp nghe mùi thơm chạy tới tranh nhau lấy muổng nếm…
-He he…Sao hả…
-“Exellent..Babe..I love you..” Ngọc Lan hí hửng ôm hắn hôn một cái.thưởng công.
-“Tốt..mai nầy chuyện bếp núc..hi hi giao cho anh.’ Thái Điệp cười trêu.
-He he..No problem..Hai em đúng là đẻ bọc điều..Gặp được anh,dưới bếp,trên giường đều xuất sắc..he he…
-“Nói bậy đi..” Thái Điệp lườm,ngắt eo hắn…
-“Đầu óc anh nha…Lúc nào cũng nghỉ méo mó..: Ngọc Lan ‘mắng’…Liếc nhìn Thái Điệp,lúc nầy Thái Điệp cũng liếc nàng..Cả hai đều có chút ngương ngùng khi nhớ lại lần trước,có Gia Kỳ..cái tên nầy..Coi bộ tối nay khó mà tránh khỏi…
Ba người vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ vừa nghe chuyện cải vả giửa Nguyển Phương Hằng và Vỏ Hoàng Yên trên youtube.
-“Hi hi..Anh thấy sao hả..anh đứng về phe ai?” Ngọc Lan cắc cớ hỏi…
-Hi hi..anh không theo ai hết nhưng nói tới mới nói nha..Em là bác sỉ..Em có tin chuyện kéo lưởi chửa trị bệnh câm không hả?
-“Hi hi..No way”..Ngoc Lan cười..
-Vậy thì phải…Con cháu Bác Hồ thì không thể tin mấy chuyện hoang đường nầy…
-“Vậy thì phải..nhưng em thật không hiểu..có một người nử gốc Việt nổi tiếng tốt nghiệp luật sư ở Mỷ lại để cho ông ta chửa bệnh..hi hi..Đúng là ngu xuẩn mà…” Thái Điệp cười khinh thường…
-“Hắc hắc…Anh khinh con mụ đó,luôn cả cái đám ca sỷ hải ngoại nửa.Về Việt Nam kiếm ăn thì nói,bày đặt nói về nước phục vụ đồng bào.Nghe muốn ói.Aiz…Thôi đừng nói nửa..anh đi tắm…” Hắn nói xong thản nhiên thoát y không một chút ngại ngùng…
-“Ây da…anh làm gì vậy?Thái Điệp , Ngọc Lan nhìn nhau ngượng ngịu…cả hai mặt đỏ bừng khi thấy hắn trần truồng.
-“Hi hi..Mắc cở cái gì chứ..hai em cũng thấy hết rồi mà..”…Đức cười hi hi ,trơ trẻn đáp… Dụ gái là nghề của chàng mà,hắn rù quến một hồi rồi đi vào nhà tắm mở nước…pha đầy một bồn nước ấm…Quay trở lại phòng khách,ẩm Ngọc Lan lên đem nàng thả vào bồn,Ngọc Lan biết tên nầy lì lợm.lại vô kế khả thi.. Hôm trước còn có cả Gia Kỳ..hôm nay chỉ có nàng và Thái Điệp.Thôi thì mặc kệ…
Thái Điệp củng thẹn chín người.Nàng mong đợi Ngọc Lan ‘phản kháng’ nhưng không ngờ Ngọc Lan như con cừu non dể dạy,cho nên củng ngoan ngoản để hắn làm gì thì làm…
Ậy…chuyện này thì hắn rất là kinh nghiệm.Từ tốn làm massage ,tha hồ mà xoa xoa bóp bóp những chổ nhạy cãm,còn nói biết ‘bấm huyệt đại pháp’.Không biết có thiệt không nhưng hắn bấm loạn xạ một hồi,cả hai nuổn ra, má đỏ như người say rượu, mắt lờ đờ,dấu hiệu của khao khát dục tình lên đỉnh điểm.Cần được nghiêm túc ‘xử lý’…
-“.Tắt..tắt đèn..” Hắn dụ đổ thật tài,không biết hắn nói gì mà hai nàng cứ theo răm rắp mà làm.Thái Điệp đứng,Ngọc Lan nằm… Đèn đuốt sáng choang .Trong tư thế vô cùng phóng đãng,Thái Điệp hổ thẹn,thở hổn hển.nàng muốn hắn tắt đèn….nhưng hắn lì lợm.không nghe,hắn dang hai chân nàng ra úp mặt vào…..Hơi thở hắn ấm áp,hai tay nàng ghì mạnh lấy đầu tóc hắn,nơi đó của nàng ướt đẩm…Ngọc Lan hai chân cặp eo hắn…xiết mạnh,hắn vừa ßú❤ Thái Điệp vừa dập ..Cặp ɖú nàng run chuyển theo từng cú dập của hắn…
…
Trong lúc nầy Chánh văn phòng Diệp đang ngồi trong phòng khách ở nhà Trưởng ban Đồng…Nét mặt vô cùng lo lắng,hiện nay tình thế đang vô cùng bất lợi ,bà cãm thấy bất an,muốn tìm Trưởng ban Đồng để tìm cách giải quyết…
-“Không nên chần chờ nửa…nước đã tới chân rồi.Anh Đồng, mau tìm cách đi…Nếu không,coi chừng mọi thứ sẻ ngoài vòng kiểm soát…”Chánh văn Phòng Diệp tỏ vẻ lo ngại,bây giờ hắn không chỉ là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp, tình duyên của ba đứa con trai bà nhưng cũng là quả bom nổ chậm có thể nổ bất cứ lúc nào làm cho con đường quan trường của bà sụp đổ,mà một khi bà sụp đổ có nghỉa là gia đinh bà sẻ rơi vào tinh trạng vạn kiếp bất phục…Bằng mọi giá,bà nhất định không thể để chuyện nầy xảy ra.
-“Yên chí đi…Thằng đó không sống lâu đâu…Chờ coi đi..Có người còn nóng lòng hơn mình…” Cầm ly trà hớp một ngụm,Trưởng ban Đồng mĩm cười với ánh mắt đắc ý …
-“Ý của anh là…Thôi đừng nha..” Diệp sửng sốt.Tuy trong đầu nghỉ là bằng mọi giá muốn giải quyết vấn đề nhưng khi nghe cụm từ ‘Thằng đó không sống lâu’ khiến bà kinh hải.
-“Ậy…Chị nghỉ tới đâu rồi…Không phải là tôi…Mà là có người khác…” Thấy Diệp hiểu làm là mình.Trưởng Ban Đồng vội vàng đính chính.
-“Nghe anh nói…tôi mới nhớ cái vụ ở New World Club…Cách đây mấy ngày…Không lẻ …?” Diệp tỉnh ngộ…Thằng Chủ tịch huyện ôn thần kia làm mất lòng và đụng chạm quyền lợi của rất nhiều người,ngoài công ty Hồng Ngọc.Mai Văn Trường thì còn có nhà họ Thái…Công Ty Hồng Ngọc là của Trưởng ban Đồng,mình chỉ là cổ đông nhỏ,Lảo Đồng đã nói như vậy có nghỉa là không có liên quan tới lảo rồi..Mai văn Trường?không đâu…Mai Văn Trường không có thực lực nầy…Vậy chỉ còn nhà họ Thái…
-Không cần phải nghi ngờ…Mấy ngày nay,trên đài nói rùm trời.Chị không nghe sao?Người vượt ngục bị bắn ch.ết không đầy 24 tiếng đồng hồ,Nguyển học Chính ch.ết trôi sông.Đâu có sự trùng hợp như vậy.Nhất định có liên quan tới nhà họ Thái,nhưng tôi không nghỉ thằng Thái Hửu Cơ có cái gan nầy…Cho nên…Ha ha..Chị biết ai rồi chứ.
-“Hả?Thái Kiêm Cơ?Không có lý nào…Thù oán gì? Bất bình vì Thái Hửu Cơ bị phỏng tay trên chức Chủ tịch huyện mà trả thù ? Miển cưởng giải thích cũng nghe không xuôi tai chút nào…” Diệp lắc đầu…
-“Còn có nhiều chuyện chị không biết đâu,nhưng mà cũng không cần biết làm gì …Càng biết ít càng tốt …Mình và họ Thái coi như là đồng minh nhưng không có nghỉa là mình cùng phe với thằng Thái Kiêm Cơ…Điều nầy chị phải nhớ cho kỷ… Thằng đó ghê lắm…Nó là con rắn độc” Nói đến đây,Trưởng ban Đồng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-“So với ông thì sao?Ai hơn ai kém?” Diệp bỉu môi hỏi..đối với bà,cả hai người,Thái Kiêm Cơ và lảo nầy đều là rắn độc chỉ càn ‘mổ’ ai một cái ,nạn nhân sẻ giảy đành đạch sùi bọt mép mà ch.ết
-“Bà nói như vậy sao được ha…Bà không thấy tôi cũng còn tình xưa nên thường hay nhắc nhở bà đó sao? Hắc hắc hắc…” Đồng cười cợt…Lúc thường gọi ‘chị’ nhưng đôi khi nhớ kỷ niệm xưa giửa hai người thì gọi ‘Bà’ cho thân thiết một chút.Lúc lảo là Trưởng phòng,Diệp là công chức..Hai người đã từng là bạn đ- với nhau…Nói nào ngay,trong quá trình thăng quan của Chánh văn phòng Diệp đều có bàn tay của Trưởng ban Đồng nâng đở.Bây giờ già rồi thì lảo không còn hứng thú với bà già nửa,tuy vậy quan hệ hai người vẩn còn tốt…Có thể nói Trưởng ban Đồng không quên tình củ.
-“Cái vụ nầy…A di dà phật…Miển là không liên quan tới mình là được,Ây..nhưng mà sao ông biết được…Có chắc không vậy.đừng làm mừng hụt nha…
-Hắc hắc…Bà đúng là đạo đức giả mà” Trưởng ban Đồng lắc đầu…đúng là cái miệng bồ tát,trong bụng cả một rừng dao găm.
Chánh văn phòng Diệp mừng rở về nhà…Trong lòng bà vui như Tết,nếu đúng như Trưởng ban Đồng nói thì tốt quá.Nhìn mấy đứa con trai mấy ngày nay mặt mài ủ dột ..bà đang suy nghỉ không biết có nên hé lộ một chút để chúng mừng…Nhưng liền gạt bỏ ý định nầy,chẳng thà tụi nó không biết thì tốt hơn…Trong lòng vui vẻ cãm thấy thoải mái,Chánh văn Phòng Diệp thấy rạo rực thèm c-c,Bà vào tắm rửa sạch sẻ, lên giường nằm giả đò đọc tạp chí…Chờ ông chồng ngủ say,xuống tò tí với thằng cháu.