Thằng Đức – Chương 143: Đón Tết :) – Botruyen

Thằng Đức - Chương 143: Đón Tết :)

Hoàng Minh chúc các bồ tèo 1 năm mới vui vẻ 🙂

Ai cũng sửng sờ…

-“Sao tệ vậy?Ngươi..ngươi…lên một lượt đi….đánh thắng chị hai..tự nhiên ra về..” Vịnh Hà hăng máu…lâu lâu mới được một lần giản gân cốt..nhưng chỉ 15 giây…cãm thấy chưa đủ…

-“Đúng vậy…toàn là lủ vô dụng..Vậy mà cũng làm lưu manh…ngươi..ngươi..ra đây…” Lần trước mất dịp..Phương Anh rỏ ràng muốn phân cao thấp với Vịnh hoặc Bích Hà

-Ây.khoan đã…xong chuyện nầy trước…Hai em lui ra…Đức ca cầm hai cây gậy đánh bóng chày đến trước mặt Tuyền…

-“Nà..Thấy cô hăng máu…Cho cô cơ hội…Đánh gãy chân chúng…”Không đợi Tuyền ừ hử..hắn bước đến trước mặt Liên,,

-“ Tên Liên đại tỷ từ nay có tồn tại được hay không là tùy ở lần nầy…Có tôi chống lưng là một chuyện..nhưng các người cũng phải làm sao để chúng sợ mới được…Cầm gậy lên..đập gãy giò bọn chúng..Nhớ đó..Ra tay phải tàn nhẩn…Không được nhân từ…Lập được uy hay không là tùy hai người…

Liên,Tuyền bừng tỉnh…Không phải bất cứ chuyện gì cũng phải nhờ hắn…Phải tự lập uy mới được…Nghe đồn mụ Huê cưa đầu người…Nhưng chưa ai thấy..Bây giờ mình đập gãy giò bọn nầy…Trước mặt khá nhiều người…Nghỉ đến đây…Mặt Liên đanh lại..cầm cây gậy đánh bóng chày đến gần một trong bốn tên…giơ cao..dùng hết sức mình nhắm ngay ống quyển…đập xuống…

‘Rắc..’ “AHhhhhh”…Tiếng xương gãy nghe dòn rụm… rởn tóc gáy…Tiếp theo là tiếng thét đau đớn …Còn nửa…Nhớ đến lúc bọn chúng nhìn mình với ánh mắt ɖâʍ dê..Liên điên tiết lên…Không chỉ một gậy…Liên giáng xuống liên tiếp ba bốn gậy…

Lúc bị trúng một đá ngay ngực …tên nầy ngả xuống hôn mê…ăn một gậy ngay xương ống quyển…đau đớn làm gả tỉnh dậy nhưng Liên bồi thêm mấy gậy liên tiếp… Một lần nửa gả ngất lịm… hoàn toàn mất tri giác.

Tuyền vẩn đứng bất động..mặt tái nhợt..Khi đánh nhau thì không sao…nhưng đập gãy chân một người…nàng chưa làm bao giờ nên do dự

-“Sao?run tay hay không dám..hi hi…biết trước là cô không dám mà…Aiz…”Đức lắc đầu..

-“Sao anh biết là em tôi không dám?” Thanh tức mình ‘sừng sộ’ bắt bẻ…Nhà có ba người…Hắn chỉ hỏi Dì Liên và Tuyền…Coi nàng trong suốt…Ý là sao đây?

-Nhin em cô kìa…Lý do tại sao thì khi khác sẻ nó cho cô biết…

Hắn chỉ nói vậy…rồi quay lưng…Thanh Thanh tức lắm nhưng cũng đành chịu…Em nàng..quả nhiên không dám…và nàng..quả thật nàng cũng không nghỉ là mình sẻ có can đãm…

Liên thì khác…Không biết có vì hăng máu muốn lập uy hay muốn hả cơn giận …Liên đến thằng kế bên…Một lần nửa giơ cao gậy…định đập xuống nhưng gã nầy nhanh chóng ngồi lên..lạy như tế sao:

-“Tha mạng..tha mạng…Tui chỉ làm theo lảo Lác thôi à..Nà nà…Có đánh thì đánh ổng đi…” Gả vừa nói vừa chỉ lảo Lác…

-“Đúng đó…đúng đó…đầu dây mối nhợ chinh là lảo…hông phải tụi nầy đâu à…” Cùng lúc ..hai tên còn lại cũng lòm còm bò dậy…tay ôm ngực…nét mặt vẩn còn đau đớn vì cú đá vừa rồi nhưng ráng mở miệng ‘thanh minh thanh nga’…

Thì ra là ngay chiêu đầu…đã bị ăn một đá ngay ngực..khó thở.đầu váng mắt hoa…Kinh nghiệm lăn lộn tràn trề..biết gặp phải thứ dử…nếu còn tiếp tục không gãy xương cũng mất mạng …Vì vậy quyết định ngã xuống nằm giả ‘chết’… Lúc Liên đập gãy chân đồng bọn ..Cả ba sợ xón đái…Tiếp đó..Liên lại giơ cao gậy …bọn chúng liền ngồi lên…Phân rỏ ranh giới,chỉ chứng lảo đại …

Từng tuổi nầy bị một đứa con gái tát mấy cái vào mặt..lảo Lác vô cùng xấu hổ lại không dám phác tác..Bây giờ lại bị mấy tên đàn em trở mặt…khiến lảo vừa giận vừa xấu hổ…Giận quá hóa liều…Nhưng trong cái liều có cái khôn…lảo nghỉ bụng:’ ȶɦασ mẹ…Thằng khốn biết mấy con ɭ*и nầy có nghề…mình chắc chắn là đánh không lại nên đưa ra…nhưng nó thì ..chưa chắc đâu…Lảo muốn đặt cược trêи mình Đức ca…

-“Tui không đánh với đàn bà con gái…hay là tui với cậu đánh tay đôi…Vậy coi được hơn…” Nói những lời này..lảo Lác rất gian trá…nếu Đức không dám..tất nhiên sẻ bị mất mặt nhưng nếu Đức nhận lời…lảo tin tưởng sẻ đến 7 phần dể dàng chế ngự hắn…Cùng lắm là không làm hắn bị thương thì được rồi…

-“Thằng già mi không có tư cách đòi hỏi…” Mỷ Chi nghe lảo Lác nói…liền quát…Cũng như bọn Phương Anh…Nàng biết ông xả đầu óc thông minh lanh lẹ giỏi mánh mun gian trá nhưng đấm đá thì trớt quớt…Dỉ nhiên không để hắn đánh nhau với người khác…Đám người bên Năm Ngởi thì khác…hai mắt sáng ngời…Thủ hạ là mỷ nử giỏi như vậy…Là Lảo đại …tài nghệ chắc chắn không thể tưởng tượng được..Lảo Lác nầy muốn chết mà…Nhưng diển biến tiếp theo còn hơn mong đợi…khiến chúng trợn mắt há mồm….

-“Ha ha..Được thôi..được thôi…Vậy mình chơi tay đôi…” Đức cười hi hi ha ha như là chuyện nhỏ…trong bụng thầm mắng :”Thằng già quỷ quyệt’…nhưng bố là tổ sư của quỷ quyệt…mi gặp bố…như Tề thiên gặp Phật tổ con ạ….”

-“Anh..” Thu Tâm..Phương Anh muốn cản…Bọn mỷ nử đều lo ngại…không biết hắn nghỉ gì…Cần gì đánh tay đôi chứ…Bất cứ ai trong các nàng cũng dư sức đánh gãy giò lảo già nầy mà…mạo hiểm làm gì chứ…

Đàn bà nghỉ đơn giản như vậy nhưng đàn ông mà…Không nghỉ như vậy…Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông..Người ta đã khiêu chiến trực tiếp như vậy..nếu mình né..thì coi sao được?Mọi người đang nhìn…

-Ậy..Không chơi thì thôi…Nếu đã chơi thì chơi lớn một chút mới hào hứng…

-“Nếu như cậu đã đồng ý chúng ta tay đôi với nhau thì mọi chuyện do cậu quyết định …Ha ha..Nhưng mà như vầy…Trừ mấy chuyện kiến thức học vấn …Sao cũng được…Tùy cậu quyết định đi…”Lảo Lác nhìn tướng hắn như là sinh viên học sinh í…Vì vậy sợ hắn đem mấy cái đề tài như trong chương trình ‘Đường lên đỉnh Olympia’ làm đề tài thi đấu thì bỏ mẹ …Do đó rào trước đón sau…

-“Vậy à…Như vầy đi…đấu súng nha..” Đức ca làm ra vẻ ‘tiếc nuối’ …Nếu không được ‘đấu văn’…vậy thì ‘vỏ đấu’ vậy…nét mặt nghiêm túc…

-“Đấu súng?” Lảo Lác sửng sốt…Mặt bư ra…

Đám mỷ nử đang lo lo …Không biết hắn tính làm gì…Nghe hắn nói… cười trong bụng…’Cái tên mắc dịch nầy…đúng là trùm gian trá…’ từng bước…từng bước đưa lảo Lác lọt bẩy…Bây giờ biết hắn muốn làm gì rồi…Các nàng thường chọc hắn…Làm chuyện ruồi bu…tập cái gì không tập…Tối ngày chỉ tập rút súng nhanh và lẹ…Ai dè bây giờ xài được rồi…

-“Ừm…đúng vậy…Chúng ta đứng cách nhau chừng 5 thước…một hai ba rút súng…bắn…Nhanh thì sống..chậm…hắc hắc…khó nói lắm..Sao hả?” Đức nghiêm mặt nói..Trong bụng kɧօáϊ chí…”Thằng già mi rút súng lẹ hơn tao..Tao tôn mầy làm ông nội…Khoãng cách 5 thước….bắn mi gãy giò..không thành vấn đề…”Đức ca tin tưởng …

Lảo Lác khó khăn lắm mới mua được cây Colt 45 và gần chục viên đạn…Có bắn bao giờ đâu…Chỉ năm khi mười họa mới đem theo bên mình để phòng thân hoặc hù dọa..Thường khi xãy ra chuyện…đồ chơi là mả tấu và búa rìu…Bắn súng?Ai rút trước thì bắn trước…?Mặt Lảo biến sắc…ȶɦασ đỉ mẹ…bộ bây giờ đang đóng phim sao…trong lòng run lên…

Mọi cử chỉ của lảo không qua ‘pháp nhản’ của hắn…’Hắc hắc..bố sẻ hù cho mi té đái luôn…” Hắn rút khẩu Smith &Wesson rất thuần thục …nhắm….rồi lại nhét vào bao súng bên hong…Làm đi làm lại hai ba lần… Nhanh nhẹn…thong dong…

-“Như vậy đó…Mỷ Chi..để súng của ông ta lên đầu bàn bên kia…Lảo Lác…Chúng ta bắt đầu được rồi.Tôi ở đây…ông qua đầu bàn bên kia….Đếm tới ba…Chúng ta rút súng…

-“Nà…Súng của ông nè…nhưng mà..hi hi…đừng tưởng bở …Coi chừng bể sọ đấy…” Mỷ Chi lấy khẩu Colt 45 mà nàng đã tước của lảo đi đến bên kia..dằn lên bàn…giọng răn đe..ý muốn nói cho lảo biết chỉ cần lảo giở trò là sẻ bị bắn nát đầu…

Hắn và Mỷ Chi kẻ xướng người họa…bừng bừng khí thế như nắm chắc phần thắng trong tay khiến tinh thần lảo Lác sụp đổ… lưng đổ mồ hôi lạnh… đứng như trời trồng…Trong thâm tâm hối hận muốn chết…

-“Yên chí đi…Chúng ta tay đôi…người khác không xen vào…Bắy đầu đi” …Đức ca thúc giục…gây thêm áp lực…tăng phần ‘khủng bố’…

Đám mỷ nử cười thầm…Bọn đàn em lảo Lác thằng nào mắt nhìn cũng nhìn mặt đất…Người bên Năm Ngởi phấn khích chờ xem kịch…

‘Bịch’…Tâm lý lảo Lác bị khũng hoãng…uất hận…xấu hổ…sợ hãi…hối hận….Tất cả mọi cãm giác đan xen…lảo ngã xuống hôn mê bất tỉnh…

-“Hi hi..Ha ha…” Đám mỷ nử trong một giây ‘sửng sốt’..bật cười rủ rượi…Áp dụng chiêu nầy với hắn?Xưa quá rồi…Mọi người khác đang hăm hở chờ xem màn đấu súng ai dè bị mất hứng…

-Vậy..Vậy là xong sao..Liên oán giận…liếc nhìn hắn…ý muốn xin ‘chỉ thị’…Trong đầu đã coi hắn là ‘Lảo đại’…không thể làm càng được…Mặc dù muốn xông tới đập gãy giò lảo Lác…

-Đừng làm bộ nửa…Hắc hắc,..tui đếm tới ba…không ngồi dậy…bắn hãy hai chân luôn..Một…Hai “…’Click’ Tiếng lên đạn…’

-“Ah..đừng ..đừng…Tui..Tui tỉnh rồi…” Đang nằm bất tỉnh…lảo Lác lòm còm ngồi dậy…nét mặt sượng sùng…Lảo quả thật mượn cớ giả chết cho qua chuyện nhưng đâu ngờ thằng nhóc tinh ranh …nhìn thấu…Nghe tiếng lên đạn..Lảo hồn vía lên mây…không cần biết hắn có bắn thiệt hay là chỉ hù dọa..Nhưng lảo không dại lấy thân ra mạo hiểm…Cũng không cần mặt mủi ,thể diện …An toàn cho bản thân là trêи hết…

-Ha ha..Không giả chết nửa sao?

-“Không…không dám…”Lảo Lác hèn mọn ..Chẳng dám nhìn ai..cúi đầu lí nhí…Bây giờ lảo chẳng mong gì hết…Cho dù bị đập gãy chân cũng không sao…Chỉ cầu mong còn mạng ra khỏi đây..về nhà…cuốn gói rời khỏi Đà Nẳng nầy…Sẳn có tiền…Sau nầy sống cũng phây phây…cho hết kiếp người…

-“Còn không mau biến đi?Đừng để tui gặp lại ông nha….” Đức quát…

-“Hả? Ờ…Dạ…dạ…Đi liền…” Tưởng rằng sẻ bị đập gãy chân như gã đàn em..ai dè Đức kêu biến đi…lảo Lác tưởng nghe lầm..nhưng liền nhanh chóng ba chân bốn cẳng..bỏ mặt bọn đàn em…chạy ra ngoài mất dạng…Bọn đàn em lảo chưa được lệnh ‘phóng thích’…trong bụng thấp thỏm…

-“Bọn người nầy..Tính sao đây?” Liên đến bên ‘Lảo đại’ hỏi nhỏ…

-“Liên đại tỷ..hôm nay…mời tôi tới ăn cơm hay làm việc vậy?” Đức nhướng mắt hỏi…Liên nói nhỏ…hắn cũng nói nhỏ…Chỉ đủ hai người nghe…Như là đang thương lượng chuyện đại sự vậy..không muốn nhiều người biết

-Hi hi…Hiểu rồi…nhưng cho chút ý kiến đi…Cậu giỏi như vậy…

-Vậy mà cũng hỏi..Aiz…Vậy cho tui hỏi…bên mụ Huê các người làm ra sao?

Liên sáng mắt lên…Đúng là u mê ngu xuẩn mà…

-Tài…đem mấy thằng nầy ra ngoài…đứa nào xài được thì giử lại…Còn nửa..

-“Biết rồi chị Liên…Yên chí đi…bão đãm chị hài lòng…” Tài hăm hở…Thu địa bàn của Huê chưa xong..bây giờ lại có thêm địa bàn của lảo Lác…Thời đại thịnh vượng của chị Liên tới rồi…

-Vậy..Bây giờ ăn cơm được chưa? Đói bụng rồi…

-Hi hi..Xin lổi nha..Thanh à Tuyền à…còn không mau mời khách vào trong…

Tiếp đãi Đức ca và người của hắn..Dĩ nhiên là không thể sơ sài rồi…Bào ngư..Vi cá..Cao lương Mỷ Vị Tôm hùm…Rượu xịn..Tất cả đều được bày ra …Chỉ thiếu đàn bà dâng lên cho hắn hưởng thụ…muốn lắm nhưng không dám…cả đám mỷ nử bên cạnh…Tài nghệ họ ra sao..ai cũng biết rồi…Chỉ đành bấm bụng chờ dịp…

Liên đại tỷ lúc đầu nghe lời chồng…có ý muốn xúi giục Thanh,Tuyền dùng mỷ nhân kế…hiến dâng…Chỉ có như vậy quan hệ mới vửng bền.. Có sự hậu thuẩn của hắn…Việc ‘đại triển hồng đồ’ ..Nắm cả Đà nẳng trong tay sẻ không nhiều khó khăn nếu không nói là dể dàng…Nhưng bây giờ khác rồi…nàng cũng nhận thấy ông chồng mình coi bộ không xong…Tuy bác sỉ nói vài năm có thể trở lại bình thường nhưng lấy gì bảo đãm đây?Người không ít kỷ trời tru đất diệt…Đã đến lúc nghỉ cho mình một chút …Đêm qua Liên đã nhìn mình trong gương…nàng vẩn còn ‘bốc lửa’ mà…có lý nào ở vậy chứ?Vì vậy có ý nghỉ câu dẩn mời mọc hắn nếu có dịp…Được thì tốt…không được thì mất mát chi chứ?Nghỉ vậy nên trong đầu âm thầm trù tinh..ngoài mặt rất đoan trang thục đức…

Mỷ nử lúc nào lại không mơ mộng đàn ông của mình là ‘soái ca’…Biểu hiện của hắn..hai chị em Thanh,Tuyền thấy tận mắt…Biết chung quanh hắn đã có lắm người nhưng cũng không cản được tâm hồn cả hai mơ mộng…Người đàn ông của mình…nhất định phải chọn người đàn ông xuất sắc nhất…Vì vậy cũng âm thầm kín đáo trù tính…Nét mặt binh thản…không để lộ ý ra ngoài…Các người khác có vẻ không chú ý nhưng Thanh Thanh đặc biệt để tâm đến Phương Linh …Có lẻ hai người cùng trêи chuyến bay…Ả phóng viên nầy tinh lắm…ánh mắt ‘theo dõi’ nàng từng li từng tí…

Phương Linh biết mình hiện tại ‘thế cô sức yếu’…thường khéo léo chứng tỏ mình cũng có ‘chủ quyền’ bằng cách gắp thức ăn bỏ vào chén hắn…tận tinh nhu mì săn sóc…Trong đầu cũng đã có kế hoạch..về đến Cần Thơ..trước tiên là thú tội với Tú Nhi…sau đó phải giúp Tú Nhi ‘lập phái’ cùng nhau quản thúc hắn mới được…Nếu không hắn đi tới đâu là hái hoa tới đó…

Không phải chỉ có Phương Linh cãm giác ra được hắn đang được người khác ‘chú ý cao độ’…Mỷ Chi thầm đắc ý…như vậy dể dàng thu phục dưới tay làm vây cánh để cân bằng lực lượng với Nancy…Thu Tâm,Phương Anh thì xem nhẹ…thêm một người hay bớt một người cũng không sao..miển hắn tốt với hai nàng là được..cản hắn làm gì…mà muốn cản..cũng không được..cái tên nầy…

Phương Anh liếc nhìn Thục Linh…Con nhỏ nầy khờ thiệt…muốn thì lên..Chờ hắn tỏ tình à?Xem ra phải bàn với Thu tâm một chút mới được..Có phải nên giúp Thục Linh một chút không?Còn Kim Chi nửa…Chỉ có cái miệng là hay…

Thục Linh ..Kim Chi cũng cãm giác được có người đến sau lại muốn chiếm tiên cơ…’Đừng có hòng nha’…cả hai âm thầm quyết định…

Trêи bàn tiệc..ai cũng nói cười vui vẻ..vô cùng thân thiết nhưng ‘chiến tranh’ ngầm giửa các mỷ nử đang âm ỉ …

Ai cũng ‘chiếu điện’ vào hai chị em Thanh,Tuyền…bỏ quên Liên đang giả khù…chơi trò ‘trưởng bối’ để che đậy ý đồ ôm lu chạy của mình..

-“Tôi thiệt không hiểu..Sao cậu lại không để tôi đánh gãy chân thằng già đó..”Liên vẩn còn tỏ vẻ oán hận…

-Ha ha…Không cần làm vậy..Qua hôm nay..lảo ta sẻ không còn mặt mủi ở lại đây..Vậy cần gì giết tuyệt như vậy…

-“Cậu còn trẻ mà nghỉ thật thông suốt…Tôi thật phục cậu sát đất…Mai nầy cứ năm..mười bửa hoặc nửa tháng cậu ra đây hay là tôi đến gặp cậu một lần để báo cáo…” Liên cẩn thận dọn đường…một cách đàng hoàng…nàng không tin nàng chủ động hiến dâng mà hắn nhắm mắt làm ngơ…Trừ khi hắn liệt dương…Nhưng đàn bà bên cạnh nhiều như vậy…Chuyện hắn liệt dương là chuyện không thể nào…

-“Ha ha..Tôi cũng có ý nầy..Cứ quyết định như vậy…” Đức không hề nghỉ Liên âm thầm dọn đường để câu dẩn hắn nên nhanh chóng gật đầu…Dù sao hắn cũng đang có kế hoạch làm đường,xây trạm y tế,sửa sang trường học…thăm Thái Điệp..Bí Thư Ngọc Lệ…Phó Chủ Tịch Diểm…Ra đây thường xuyên là chuyện không thể tránh khỏi

-“Vậy thì tốt quá…” Hắn đáp ứng …Liên âm thầm vui sướиɠ nhưng không biểu hiện ngoài mặt…Không để ý trong ánh mắt Mỷ Chi có ý cười…

-“Tại sao anh biết là em Tuyền tôi không dám ra tay vậy?” Nhớ lại lúc nảy…Hắn có vẻ ‘khi dể’ ..Chỉ đưa cây gậy bóng chày cho em mình..Nhưng sau đó lại nói biết trước là Thanh Tuyền sẻ không dám đánh gãy chân gả kia..Khiến Thanh Thanh nàng có chút không phục…Tên nầy không ‘thần thông quảng đại’ như vậy chứ…

-“Hả?Tới giờ vẩn không hiểu? Thật ra quá dể hiểu mà…ngoài dì Liên…Hai chị em cô không dám đâu…

-“Sao anh biết được?” Tuy đúng là vậy…nhưng Tuyền chẩu môi chất vấn…nghỉ hắn nói chỉ nói bừa thôi…Liên được hắn khen..trong lòng có chút mừng rở…Chúng nử quay nhìn hắn…hy vọng nghe hắn giãi thích…

-Ha ha…Dể hiểu mà..Hai chị em cô chưa có gia đình…dỉ nhiên là phải giử hình tượng hiền thục một chút mà..Thử nghỉ coi..có ông nào muốn cưới người con gái đã từng cầm cây đánh gãy chân người khác chứ…Lý do nầy đủ chưa?

-“ Ha ha..Hi hi” … Nghe hắn nói ai cũng bật cười… cũng có lý lắm… Hai chị em Thanh,Tuyền mặt đỏ rực vì bị nói trúng tâm sự một nửa..Cả hai muốn giử hình tượng trước mặt hắn thôi…

-“Nói bậy..nói bạ…” Thanh Thanh ‘chống chế’…

-“Người mà được hai cô đây để ý tới…hi hi..nhất định là người không tầm thường..” Mỷ Chi tỏ ý thân thiết…Mắt liếc cười ủy mị ý muốn khuyến khích…

-“Thôi được…Mai sáng có chuyến bay sớm…Chúng ta về…” Đức sợ Mỷ Chi bóng gió…lái câu chuyện sang hướng khác…nhìn đồng hồ..Đã 10 giờ rồi…

-“Về sao?Còn sớm mà..Thật là tiếc…Sẳn cậu còn ở đây…Tôi có ý định tham khảo một chút phương hướng cho tương lai gần…” Liên kỳ kèo…

-Vậy à..Vậy được..Các em về trước chuẩn bị đồ đạc..Sáng mai về…Anh về trể một chút…

Chúng nử nghe hắn nói cũng có lý…nên về trước..Dù sao không còn gì nguy hiểm cho hắn nửa…Vả lại ..Rỏ ràng hai bên cũng có chuyện quan trọng để bàn..Mai là ngày lên đường về rồi..Vì vậy không ai phản đối…

….Tuyền cùng Thanh lợi dụng thời gian ra ngoài phụ giúp Tài quân sư thu xếp mọi chuyện…Hôm nay coi như ’Đại cuộc đã định’..Một mình Tài không thể quyết định hết mọi chuyện nên hai nàng đành phải đích thân đi xem… Liên mời Đức vào phòng làm việc của Năm Ngởi…Chỉ có hai người..không khí có chút quỷ dị…

-“Ngồi đi…uống gì không? Whiskey nha..ông xả dì thích Wihskey…” Liên xưng ‘Dì’ cho thân mật một chút…

Vấn đề là cụm từ ‘ông xả dì’ rất là nhạy cãm đối với ‘Soái ca’ trời sinh bản tính vốn gian phu như hắn…Liên trạc tuổi Nhàn,Thủy,Chủ tịch Vân,Phó Chủ tịch Thảo…иɦũ ɦσα có..đít có…Năm Ngởi đang nằm bệnh viện…Ý nghỉ ȶɦασ vợ lảo khiến lòng ɖâʍ hắn nổi dậy… ƈôи ȶɦịt trong quần đội lên…Hơn nửa nếu có thể làm cho Liên quằn quại rêи siết …biến nàng thành người đàn bà của mình… vậy thì coi như nắm cả hắc đạo của Đà Nẳng trong tay…Coi như được cả người và được cả ‘giang sơn’…

-Lần nầy thật là cám ơn nhiều…Hồi chiều nầy nếu không có cậu..tôi thật không dám tưởng tượng..Aiz..không ngờ ông xả vừa xãy ra chuyện lại bị đám chuột nhắt muốn trèo lên đầu…

Ậy..không cần khách sáo..Cần Thơ bay ra đây 2 tiếng đồng hồ thôi mà..Mai nầy có chuyện gì ..tôi sẻ chống lưng cho dì…Cứ thẳng tay mà làm..không cần phải nhìn mặt ai hết…

-“Có câu nầy của cậu…Vậy là tôi yên tâm rồi…Nà..mình cùng nhau uống một ly …Whiskey Canada đó…” Liên cầm chai Crown Royal Whiskey rót vào ly đưa … hắn cầm lấy đưa lên mủi ngửi…ánh mắt thản nhiên ngắm nghía một cách lộ liểu vùng ngực nàng…Đây là một cách thăm dò…Tùy theo phản ứng của đối phương mà tiến hay lui…

-“Nhưng mà..” Đức ởm ờ…Ánh mắt càng lúc càng ‘xâm lược…’

-“Hi hi..Nhưng mà cái gì? Nói đi..nếu được..Tôi sẻ không ngại đâu…”

Ánh mắt Liên lẳng lơ… dù sao cũng có ý đồ câu dẩn hắn…để dể bề dựa dẩm trong tương lai…Thấy hắn hau háu nhìn ngực mình..Nàng có chút đắc ý…ưởn ngực một chút về phía trước…nghỉ bụng :” Tên nhóc nầy có nhiều đàn bà bên cạnh..rỏ ràng rất háo sắc…Nhỏ tuổi mà háo sắc như vậy…không biết hắn có ‘được’ không đây…hay là mình chỉ ‘vuốt’ một cái là ‘khóc như mưa’…

-Bất cứ cái gì?

-“Vậy chứ cậu muốn cái gì?” Liên ởm ờ…nguýt…vẻ mặt phong tinh vạn chủng…ưởn ngực khêu khích…

Với câu nói nầy..Hành động nầy…Thằng trẻ 13 còn hiểu..huống chi là Đức ca…Hắn từ tốn đến sau lưng nàng hôn nhẹ vào gáy …Liên im lặng…Im lặng thay vạn lời khách sáo…đẩy đưa… Hắn liền làm tới…vòng tay ôm lấy người nàng một tay xoa trước vùng tam giác..một tay luồn vào áo…thọc thẳng lên trên…len lỏi vào xú chen..vừa bóp vừa xoa đầu ti…Phia sau..ƈôи ȶɦịt hắn cạ ʍôиɠ nàng…Mặc dù chỉ là bên ngoài…cách nhau hai lớp vãi nhưng Liên cãm nhận được vủ khí của hắn hình như khủng lắm…

-“Cậu cũng gan quá ha…” Liên nói trong hơi thở…vừa nói vừa di chuyển ʍôиɠ mình..hơi đẩy ngược về phía sau .cố ý khiêu ɖâʍ hắn ..đồng thời cũng tự khiêu ɖâʍ với chính mình…

Hắn không nói gì …hai tay vòng ra phía trước…cởi móc…chiếc váy rơi xuống nền nhà…bàn tay hắn thọc qua qυầи ɭót …tới thẳng vào vùng tam giác..chạm chùm lông mềm mại…Tay kia hắn cởi khóa quần mình…kéo xuống…

Liên sửng sốt..ʍôиɠ nàng vừa tiếp xúc với một khúc thịt cương cứng..to dài…Hiếu kỳ…Nàng quay ngươi lại ..nhìn xuống..hít một hơi dài…nhìn trân trối…

-“ Hi hi..Nhìn cái gì…Chưa từng thấy sao…nà..Sờ thử đi…” Hắn cầm tay nàng..Đặt ngay lên đó…Liên không do dự…cầm lấy…Hắn đưa tay cởi từng hàng nút áo nàng…Bộ ngực trắng phao 38D lồ lộ…Hắn cúi đầu ngậm lấy hạt đậu…Bυ” ʍút̼…Miệng bυ” иɦũ ɦσα phải…tay phải bóp иɦũ ɦσα trái..Tay trái mân mê chùm lông mềm mại…ngón tay len lỏi tìm hang động…Tay Liên mân mê ƈôи ȶɦịt hắn…sục nhè nhẹ…Cả hai im lặng..sờ mó hôn hít lẩn nhau…

Bυ” ʍút̼ sờ soạn lẩn nhau một hồi…hắn ấn hai vai nàng…Liên hiểu ý…quỳ xuống…hai mắt đờ đẩn nhìn hung khí của hắn trong cự ly gần…cầm lấy cạ vào иɦũ ɦσα mình…sục sục vài cái…lấy lưởi chấm ʍút̼ đầu ƈôи ȶɦịt…há miệng ngậm ..tay xoa bìu dái…Hắn chầm chậm nhấp ʍôиɠ..ƈôи ȶɦịt hắn cứ thế ra vào cái miệng xinh xinh của nàng…Liên dở hết tài nghệ để hắn bắn…nhưng hắn cứ ‘bình chân như vại’ tiếp tục nắc…

Liên kinh hãi…Mổi lần như vậy…Ông xả nàng không chịu nổi ba phút…Cái tên nầy làm miệng nàng mõi nhừ…

Hắn thích thú vừa nhìn tấm hình Năm Ngởi đang ở trần khoe cơ bắp treo trêи tường..Cãm giác lảo đang nhìn vợ mình bυ” ƈôи ȶɦịt hắn làm hắn phấn khich…nắc bạo hơn…

-“Khụ..khụ…khụ..” Ây da…muốn giết người ta hả?…” ƈôи ȶɦịt hắn dài…lúc quá hưng phấn…hắn đẩy vô quá sâu làm nàng muốn nghẹt thở… xô hắn ra…ho xù xụ…

-Ha ha..Sorry…nà..doggy nha…

-“Cậu cũng dử ha..” Liên nũng nịu … quay lưng tựa hai tay lên mặt bàn…chõng ʍôиɠ chờ đợi…Hắn rà ƈôи ȶɦịt ngay cửa động…đút vào…nắc…

Liên mím môi …cố kiềm hãm để khỏi thét gào…Tay hắn vừa bóp иɦũ ɦσα vừa làm điểm tựa…Từ sau nắc tới…Từng cú nắc của hắn…khiến nàng thốn tận tâm cang…Chơi vơi giửa chín từng mây…

-“Sao hả..So với ông xả em..Anh thế nào? “ Hắn thay đổi cách xưng hô…vừa nắc vừa hỏi…Nhìn hình Năm Ngởi thấy toàn là cơ bắp…nên tò mò…Trước giờ ‘đối thủ’ của hắn chưa có ai cơ bắp như Năm Ngởi…

-“Đừng hỏi mà…” Liên ngượng..đầu tóc rối bời…người đẫm mồ hôi..hắn dập nàng tả tơi…trong đầu đã có sự so sánh nhưng không nói ra…Để hắn chơi…cãm thấy tội lổi…nếu còn ‘dìm’ chồng nửa thì có chút ‘cắn rứt’ lương tâm…nhưng thật sự mà nói…

…Ông xả nàng và hắn…Không thể đánh đồng…

Đức mĩm cười đắc ý…Không nói thì thôi… thừa biết câu trả lời…hắc hắc…nhưng lại thích hỏi câu nầy khi đang ȶɦασ vợ người ta…

‘Bành bạch…Bành bạch..Bành bạch’…

Buổi sáng..Liên đại tỷ lấy lý do có chuyện quan trọng cần thu xếp…nhờ hai đứa con chồng đưa tiển hắn ra sân bay…Cố ý tránh mặt…làm cho mọi người thấy.giửa nàng và hắn như không có gì đặc biệt…Mặc dù tối qua lần đầu tiên trong đời….Liên phê tới bến…Trước ngày hôm qua thì bày mưu để Thanh hoặcTuyền hiến dâng…Nhưng bây giờ muốn tự mình ra trận…Bởi vậy âm thầm trù tinh…khéo léo để mọi người không ai nhận ra quan hệ giửa nàng và hắn…Có như vậy mới hy vọng được lâu dài…

-“Tôi chưa bao giờ đặt chân đến vùng đồng bằng sông Cửu Long…Nay quen biết anh…Khi tôi đến Cần thơ…hy vọng anh làm hướng đạo dẩn tôi đi đó đây cho biết…s

-Vậy thì cô chọn đúng người rồi…ha ha…Nhưng để tôi nói trước nha.… phải cẩn thận…’Cần Thơ là nơi đi dể khó về’…

-“Sao vậy?Có gì không ổn sao?” Tuyền mơ hồ…

-“Hi hi.Ý của anh ấy nói là các cô coi chừng bị trai Cần Thơ hớp hồn…quên cả đường đi lối về…” Mỷ Chi trêu chọc…

-“Hi hi..Chị thật biết nói đùa…” Thanh Thanh cười…cãm thấy Mỷ Chi nhìn thấu tâm cang mình….nên khỏa lấp…

-Ha ha…Đùa chút thôi..Mai nầy nếu hai cô có dịp…Cứ đến nhà tôi làm khách…

-“ Hi hi..Là anh nói đó…” Thanh cười duyên dáng…

-“Tới giờ rồi..Mình vào là vừa….” Thấy hắn mài đi mắt lại với hai chị em Thanh,Tuyền…Phương Linh ghen ghen..Thầm mắng ‘đồ dê xồm..háo sắc..thấy gái là ‘tươm tướp’…Bọn Phương Anh…Thu Tâm thấy mắt Phương Linh ‘sa sầm’…cười trộm…Thục Linh bực bội…trong lòng giận hờn vu vơ…

Dõi mắt nhìn theo cho đên lúc hắn qua hàng kiểm tra an ninh … Cả chị lẩn em thấy lòng nao nao…buồn man mác…Cùng tâm trạng…

‘Người đi một nửa hồn tôi mất…một nổi hồn tôi bổng dại khờ..’..-“ Ha ha.Chi Hai…Có phải bây giờ thấy như vậy đúng không?” Tuyền trêu chị mình…

-“Hi hi…Suy bụng ta ra bụng người”…Chi đi guốc trong bụng em …Thanh ‘mắng’…

Chị nhìn thấu lòng em..Em nhìn thấu lòng chị…Cũng chỉ vì mỷ nử chỉ yêu thích ‘Soái ca’…

***

-“Nói gì thì nói…Về nhà là sướиɠ nhất..haha..Anh nhớ mùi thơm của em muốn chết Nancy…” Nằm trêи giường,mặt áp vào đầu tóc Nancy…tay lòn vào áo ngủ mân mê trêu đùa cặp иɦũ ɦσα bà bầu..Đức nịnh…Vừa nói xong cãm thấy đau nơi hong…Thì ra tưởng hắn Kiều Nga ngủ rồi…nên ‘lở lời’ …nàng nghe được …hắn không nhớ mình…lập tức ‘ra tay’ giáo huấn…

-“Vậy còn em thì sao?Anh thiệt là không công bằng…

-“Chuyện gif?Kiều Chinh đang mơ màng,nghe Nga ‘lầu bầu’ mở mắt hỏi…

-“Hi hi.thử em thôi..Xem em thật sự ngủ chưa í mà…Quả nhiên làm bộ ngủ ha…nà..xoa bóp lưng anh chút coi…

-“Làm bộ làm tịch” Kiều Nga ‘lườm’…biết hắn nói lung tung để chạy tội nhưng vẩn lấy tay masage lưng cho hắn…

Bây giờ không còn ngủ riêng nửa…Bốn người chung một cái giường rộng lớn…Do hai chiếc giường lớn kê khít với nhau…Rộng rãi…thoãi mái…Ba nàng khoác áo ngủ trêи người…Áo mõng dinh,có thể nhìn xuyên qua…иɦũ ɦσα bà bầu nây nẩy mời mọc… hắn thì khỏi nói..tôn thờ chủ nghỉa khỏa thân nên lúc nào cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ…Bị phê bình hoài cũng chứng nào tật nấy…riết rồi ba chị em cũng quen…vã lại trong phòng riêng mà…nên thây kệ hắn…Cũng may,trong nhà có bé Thu Sương và bà ngoại nếu không…hắn có lẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thả rong khắp nơi…

Lúc trước…hắn phải đi từng phòng …Sau đó khó khăn lắm mới rù quến được ba chị em để hắn ‘Nhất Long hí tam phụng’.nhưng không cho mở đèn…rồi thì càng ngày càng tiến bộ…đèn sáng choang hoặc ban ngày cũng chiu hắn…Hắn nói nghe rất có lý..thuận tai… cả con chim trêи cành cũng bị hắn dụ dổ…Là người nhà mà..mắc cở cái gì chớ….đó là tình điệu…là thú vui của vợ chồng…Bây giờ..hắn ȶɦασ hay bυ” ɭϊếʍ người nầy thì hai người kia thích thú ngồi nhìn…Riết rồi ghiền thú thị ɖâʍ lúc nào cũng không biết…

Vắng mặt nửa tháng hơn…Chiều về tới…Tắm rửa…Cơm nước xong là cả ba rúc vào phòng..đến bây giờ đã ‘mấy hiệp’ …hắn vẩn còn sung…nhưng cả ba đều đang có thai mà…Có lòng nhưng không có sức…Vì vậy đuổi hắn ra ngoài …Để Thu Tâm hoặc Phương Anh hoặc Thu Hà ‘ đở đạn’…

Ậy…Tuy là vậy..nhưng Đức rất thông minh…Nếu bị ‘xua đuổi’ ra ngoài mà hăm hở nhãy xuống giường chạy di đến phòng khác thì đại họa lâm đầu…không được đâu à…Phải từ tốn..không được hấp tấp…Bởi vậy cứ nằm lì..trái ôm phải ấp… nói chuyện trêи trời dưới đất… vừa hít hít người Nancy…tay mò ɭ*и..ƈôи ȶɦịt cạ cạ vào ʍôиɠ nàng..nịnh bợ…Thật ra không phải nịnh bợ…mỷ nử nào cũng có mùi thơm đặc biệt…gợi ɖu͙ƈ…đàn ông ngửi được là ƈôи ȶɦịt ngóc đầu…

-“Chiều mai chúng ta ra ngoài đi chợ Tết…Vui chơi một bửa…mua thêm chút đồ …”Nancy ngồi lên..phần trêи của chiếc áo ngủ bị hắn kéo nửa ngực…hai иɦũ ɦσα căng sửa..lồ lộ..núm hồng.trông thật mê người…

-Phải ha…Đi chơi cho vui…nhưng anh thấy mua nhiều lắm rồi mà…Còn mua nửa sao?

-“Có sao chứ..Nhà nhiều người…mua trử một nhiều một chút có sao đâu…Chủ yếu là ra ngoài cho thoãi mái…” Kiều Nga trợn mắt giải thích…Bà cô nầy từ lúc mang thai…hay gắt gỏng…Đặc biệt là hay gắt với hắn…thích hắn dổ ngọt… hai tuần nay hắn không có bên cạnh…Bây giờ bù lại…

-“Đúng.đúng..ra ngoài chơi…cho thoãi mái cũng tốt…Hi hi…”

-“Ây ui…thôi đi…tránh tập trung nhiều người…” Kiều Chinh cẩn thận…dè dặt…Nàng không muốn ra ngoài trong lúc nầy..:lở bị lây nhiểm thì nguy

-“Ha ha..Vậy cũng phải…” Đức vuốt đuôi…Kiều Nga muốn đi…Kiều Chinh sợ…Hắn không biết theo ai…Trái đe..phải búa..Chỉ biết gồng mình chịu trận…Nhìn Nancy cầu cứu…Chỉ có nàng mới trấn áp được thôi…

-“Chiều mai anh về rồi tinh…” Thấy hắn lúng túng..Nancy cười trộm..lên tiếng giải vây…Kiều Nga,Kiều Chinh quay mặt dấu nụ cười đắc ý…Lấy việc ’Hành ha’ hắn một chút …làm niềm vui…Trị cái tội..hai tuần nay..ra ngoài kia ăn chơi đú đởn…

-Được.được..Mai anh thu xếp về sớm…

-“Em goi Gia Kỳ…mời ngày mai đi chơi với mình..anh thấy có được không?” Nancy mĩm cười hỏi…ánh mắt nhìn hắn có chút lém lỉnh…Thêm một người hay bớt một người..Đối với nàng mà nói..không có vấn đề gì…Hơn nửa,..Gia Kỳ là ai chứ? là cháu của Lý Hồng Chương…Đối với tiền đồ của hắn có trăm lợi mà không có một hại…

-“Ha ha..Em quyết định đi”… Đức ca cười giả lả…

-Vậy được…Em mời thêm Tú Nhi…Hai chị em Đồng Giao,Thụy Vủ…Ừm..Thanh Nhả nửa…cho vui ha…Càng đông càng náo nhiệt…anh thấy sao?

-“Chị hai..hình như là còn thiếu mấy người…Tâm Đoan nà,Tuyết nà..Yến nà… nà…Hi hi… Đủ chưa ông xả….Còn thiếu ai không vậy?” Kiều Nga lườm…

-“Còn Thúy Ái và cô phóng viên Phương Linh nửa…mới đủ..” Kiều Chinh suy nghỉ rồi bổ túc…

-“Ha ha…Các em quyết định đi…Anh đi ra ngoài…” Đức ca muốn ngất xỉu nhưng vô dụng thôi…Trước mặt Nancy hắn như là không dấu được gì hết…hoàn toàn bị trấn lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ…hắn đứng lên chạy ra ngoài..bộ dáng như bị Tào Tháo rượt vậy… trông thật tội nghiệp…

-“ha ha..ha ha..ha ha…” Thấy bộ dáng trốn chạy của hắn..ba chị em chờ hắn khuất sau cánh cửa..cười phá lên…

-“Coi vậy chứ tánh dê không chừa được đâu..” Kiều Nga mím môi…

-“Hi hi…Cản anh ấy làm gì…coi như có người chia sẻ với mình cũng tốt mà…” Kiều Chinh mĩm cười…

-“Giang sơn dể đổi..bản tánh khó chừa…kệ anh ấy đi…hơn nửa Kiều Chinh nói đúng…ảnh càng ngày càng mạnh…hai đứa không thấy sao?” Nancy mĩm cười….

-“Hi hi..Tối nay không biết Thu Tâm…Phương Anh hay Thu Hà bị hắn hành đây…”Kiều Chinh cười…

Đức ca chạy ra ngoài…vừa lo vừa mừng..Lo vì là rỏ ràng cái gì Nancy cũng biết…tương lai phải ngàn lần cẩn thận hơn mới được…Bất giác hắn ngẩn ra…Thái Điệp..Ngọc Lan..không thấy nhắc tới…Aiz…Sớm muộn gì chắc cũng biết mà…Mừng là vì nàng không có vẻ giận…Vậy là may mắn rồi…

-“Là anh à?”…Thu Hà thấy hắn đứng xớ rớ trước phòng…nên mở cửa để hắn vào… Chuyện giửa nàng và hắn..không còn bí mật nửa…Đã coi như là đàn bà của hắn rồi…Đứa con gái nàng..bé Thu Sương rất khắn khít với hắn

Đang suy nghỉ ʍôиɠ lung,,,,không biết lúc nào đi đến trước phòng Thu Hà…Thấy nàng mở cửa…Đức bước vào…Phòng nầy khá lớn…dành cho Thu Hà,,,bé Thu Sương và mẹ nàng…

-Bà bác,,Bé Thu Sương…

-Ngủ rồi..Anh tìm em?

-Cái gì tìm em chứ,tới thăm em..Hai tuần rồi,,không gặp em..Hi hi…ây..Bé Thu Sương và bác …khỏe chứ..

-“Không có gì..vẩn binh thường…”Thu Hà cãm thấy ấm áp…Hắn quan tâm tới nàng và người nhà của nàng…

-Thu Hà..ừm…không biết nói sao nửa..aiz…

-“Chuyện gì…sao úp mở vậy?..nói đi em nghe…” Thu Hà nhu mì…Không biết hắn muốn nói gì nhưng hắn nói gì nàng cũng sẻ nghe theo…

-“Là vầy..anh thích em…nhưng không phải chỉ có mình em..Anh không muốn gạt em…Nếu em theo anh…anh sẻ coi bé Thu Sương như con của mình…Aiz..Tánh anh là vậy..không thay đổi được…Nếu em không thích…anh cũng không miển cưởng..”

Đức nói ra ý nghỉ của mình..như vậy tốt hơn…che dấu hoài..mệt quá…như là lường gạt vậy…Hắn quyết định rồi…Từ nay sẻ là như vậy..mất lòng trước được lòng sau..Chẳng thà nói thật…không dấu diếm…

Thu Hà bề ngoài nhìn có vẻ phóng đãng…hi hi ha ha nhưng bên trong không phải là ɖâʍ phụ…Nàng không cần mình là người duy nhất của hắn…nàng chỉ cần hắn tốt thành thật với mình…Mọi chuyện khác chỉ là thứ yếu…Nghe hắn nói…Nàng rưng rưng nước mắt…nàngt tinh nguyện theo hắn cả đời…Nàng áp môi mình vào môi hắn.Một hành động thay vạn lời nói…

Đức thở phào..như vậy là tốt rồi…Hắn ôm nàng…cả hai ôm hôn nhau…

-“Mamy”…Tiếng bé Thu Sương gọi…Có lẻ đang nằm mơ hay đã thức giấc…Cả hai giật mình buông nhau ra…

-“Ngủ đi cháu…Má con đi ra ngoài rồi…” Tiếng bà ngoại Thu Sương đang vổ về cháu mình…Thì ra cả hai xù xì kiểu gì..Bà ngoại Thu Sương nghe hết rồi…

-“Theo anh”..Đức nắm tay nàng kéo ra cửa…

-“Đi đâu?” Biết hắn muốn dẩn mình đi đâu….Nơi đây..trong phòng thật bất tiện.nhưng miệng vẩn hỏi…chân bước theo…Còn gì lãng mạn hơn ở khu vườn phía sau…Làʍ ȶìиɦ dưới trăng thanh gió mát…Thu Hà mong đợi…đã hai tuần rồi…

Nhưng không phải như nàng nghỉ… là ở khu vườn sau..mà là trêи xe…Hắn mở cửa xe…bãi ȶɦασ lưu động…

-Hi hi..Ở đây không có muổi..Lần trước…Muổi cắn quá…

-“Coi chừng…Người ta thấy …kỳ quá..” Thu Hà ngượng ngịu…Chỉ là màu mè thôi..Giửa đêm tối… để hắn dìu lên xe đóng cửa…Tình cảnh không khác biệt cách đây mấy tháng..Đó lần đầu của nàng với hắn ở khu vườn đó…

Trong hơi thở hổn hển…Từng mãnh quần áo trêи người nàng được cởi ra…Chút ánh sáng lọt vào …dưới ánh đèn mờ mờ..một chùm lông mượt mà …thân hình trắng nỏn nà… đang uốn éo dưới bàn tay của hắn…tay nàng hấp tấp lần mò tìm khóa quần…Hắn nhổm ʍôиɠ..kéo phẹc mơ tuya…kéo quần xuống…Con ƈôи ȶɦịt tổ xì nái…được giải phóng ra khỏi vùng không gian chật hẹp…ngóc đầu tìm mục tiêu…Thu Hà chồm tới…Con ƈôи ȶɦịt mất hút trong cặp môi xinh xinh của người thiếu phụ khát tinh…Hắn cũng không chậm trể..dùi đầu giửa hai đùi trắng nỏn của nàng…hôn hít… bυ” ʍút̼…

Bên ngoài tiếng côn trùng..bên trong… cả hai đang ngược đầu dúi miệng vào giửa hai đùi của đối phương…tiếng hôn hít bυ” ʍút̼ hăng say..nóng bỏng..nồng nàn …nghe rỏ mồn một …

Hai chân nàng cặp eo hắn…xiết chặc…Hắn nắc liên tục…Thân xe rung chuyển từng đợt …Mười ngón tay nàng bấu lấy tấm lưng hắn…cào cấu…miệng nàng cắn vai hắn….để kiềm hãm tiếng kêu la…

Im lặng…

Thân xe lại rung chuyển…Cứ thế không biết bao lần…cho đến hơn nửa đêm….Cửa xe mở…Thu Hà bước xuống…vuốt lại quần áo..trở về phòng…

Một lát sau…Hắn bước xuống xe..đi lên lầu…nhẹ nhàng vào phòng tắm mở nước tắm rửa để tẩy mùi…Xong,rón rén bước đến bên Nancy..nằm xuống…Một bàn tay lòn vào trong quần hắn…ngắt một cái mạnh…

-Á..đau…anh làm em thức à…Sorry cưng…

-Anh không biết mệt ha…

-Ha ha…Không phải tại anh..tại nó cứ cứng hoài…

-Vậy bây giờ ngủ được chưa?

-Lẻ ra thì được…vừa rồi em thò tay vô…cứng nửa rồi.Aiz…Ha ha…Đùa thôi…

Ngày cận Tết…Nhân viên về quê với gia đình… Văn phòng lẻ ra vắng vẻ nhưng năm nay lại khác..Nhiều người quê tận ngoài Bắc,Trung…quyết định ở lại ăn một cái Tết xa nhà…Để giãm bớt nổi nhớ nhà của họ ..Ban Giám đốc quyết định tổ chức một cái Tết hoành tráng xôm trò ngay tại văn phòng của Công ty…

Mấy ngày nay…Ngày nào Ngọc Dung cũng bận rộn..không trang trí cái nầy cũng trang trí cái kia…Bánh mức,trà nước.cà phê .Giấy đỏ,các chậu mai vàng lớn nhỏ khắp nơi…Nhạc Xuân văng vẳng … khiến bầu không khí ấm áp..vui nhộn…Ngày Tết … nhất định phải như vậy mà…Để xua đi những chuyện buồn ,chuyện không may của năm củ…..đón một năm mới hy vọng huy hoàng và may mắn hơn…

Đang lui cui bận rộn chỉnh trang…Ngọc Dung không nghe tiếng mở cửa…Tổng giám đốc bước vào….Định lên tiếng chào nhưng cặp ʍôиɠ căng tròn đập vào mắt…Ngoc Dung cúi người…có thể thấy được vung eo trắng ngần nhỏ nhắn và hình dáng của bộ ngực…Làm Tổng giám đốc sửng người một vài giây …Thầm niệm vài câu..’A di đà phật..cứu khổ cứu nạn’…Lần nào cũng vậy..chỉ cần mỷ nử lộ hàng chút xíu thôi là hắn ‘khốn đốn’…Đúng như câu ‘Giang sơn dể đổi..ɖâʍ tánh khó chừa’…

-Ha ha..Good Morning…Khỏe không…Wow…Cây Mai nở thiệt đẹp…Người cũng đẹp…

-“Tổng Giám đốc..anh..Anh về rồi..” Nghe tiếng nói.Ngọc Dung giật mình..thấy Tổng Giám đốc …mừng rở…nghe hắn khen mình đẹp…Không biết có thật không nhưng thầm vui sướиɠ…

-Cô chưa về quê ăn Tết à?

-“Em là người ở đây mà…Nhà em ở Bình Thủy…Hi Hi…” Ngọc Dung cười đáp…

-Còn ở chung với gia đình sao?

-Hi hi…Em ở với ông xả…

-“Ngọc Dung mới lập gia đinh năm ngoái thôi…Tổng giam đốc…’Ngài’ thật là bận rộn nên không có thời gian tìm hiểu lý lịch nhân viên của Công ty..Thiệt là đáng trách a…”

Tú Nhi không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng …Ánh mắt sắc bén như dao nhìn hắn…giọng nói đượm mùi thuốc nổ…Bên cạnh là Thụy Vủ…nét mặt nửa mừng nửa giận…Phó Loan mĩm cười chờ xem kịch vui…Ngọc Dung ‘hét hồn’…nhưng trong bụng thấy vui vui…Nàng biết Tổng Giám đốc có tiếng phong lưu dê xồm nhưng không đáng ghét…

-Ha ha..Tú Nhi..Thụy Vủ…Loan Tổng…Mới hai tuần không gặp thôi…Sao khác biệt nhiều vậy…

-“Khác biệt cái gì?Cậu nói gì đây?” Biết tên nầy miệng lưởi lanh lẹ..Loan nghi hoặc…

-“Anh ấy nói lung tung thôi..” Thụy Vủ bỉu môi…mắt nhìn Tú Nhi…Cả hai đã có kế hoạch ‘trừng trị’ tên háo sắc nầy…Số là Thúy Ái về tới công ty liền úp mở đã là người của hắn’ khiến Tú Nhi và nàng không thoải mái…quyết ‘trị tội’ hắn…Chưa có hành động cụ thể thì tối qua Phương Linh gọi điện cho Tú Nhi…thành khẩn khai báo…Nếu không ‘trừng trị’ thích đáng…hắn sẻ làm loạn…Chỉ trong công ty nầy thôi..Gần nửa tá rồi…Cái tên nầy thật đáng giận mà…

Đã vậy.mới vừa rồi lại nghe hắn nói hưu nói vượn với Ngọc Dung…Cả hai làm sao không giận cho được…Tên nầy là thiên tài dụ gái mà…

-“Ha ha..Mới đi hai tuần thôi…Thấy Cô trẻ lại nhiều đó nha..Tú Nhi,Thụy Vủ…hai em đẹp hơn nhiều đó …” Đức trơ trẻn nịnh bợ…Ngọc Dung cúi mặt,hai vai run run vì cố nín cười..Tổng Giám đốc nầy dúng là cực phẩm…Chuyện nhột nhạt trơ trẻn vậy mà cũng dám nói…

-“Không dám nhận …Tổng giám đốc..anh quá lời rồi…Sáng nay …” Tú Nhi còn muốn đai nghiến thêm..Nhưng ngay lúc nầy Nhàn…Hồng Phượng..Yến,Tuyết đều xuất hiện…Tiếp theo là Nhung..Tâm..Thúy Ái…

Trừ Thúy Ái,Tâm.Nhung…Ánh mắt các nàng khác đều nhìn hắn rất ‘bất thiện’…như muốn nuốt hắn vào bụng …

Phòng tiếp tân lúc nầy đầy người…Số là ai cũng đang ở trong văn phòng..nghe tiếng ồn ào và hình như có tiếng của hắn..Nên mở cửa bước ra

-“Con về hồi nào?” Nhàn nhìn hắn hỏi…Ở đây nàng là mẹ hắn..Dỉ nhiên là lớn nhất…

-Tối hôm qua…Hi hi..Bận quá…

-“Vào văn phòng.Má có chút chuyện..” Nhàn giải vây cho con…Nàng hiểu hắn đang bị bao vây…Chuyện hắn ‘thịt; Thúy Ái…Nằng cũng biết…

Đức mừng húm…Tạm thời thoát nạn…vào văn phòng Nhàn ‘tỵ nạn’ trước ..tìm cách sau…hắn lấy lại phong độ của Tổng giam đốc..mặt nghiêm túc:

-“Tôi có chuyện quan trọng cần bàn với Chủ tịch..Vậy đi..Một tiếng đồng hồ sau..Ừm…Chúng ta họp…” Hắn nói xong ..Cùng Nhàn đi vào văn phòng của nàng…Đóng cửa…

Tú Nhi,Thụy Vủ,Yến Tuyết ánh mắt nhìn nhau..có ý cười…Đức ca có nằm mơ cũng không ngờ trong lúc hắn ra Đà Nẳng…Đám mỷ nử trong Đức Lập xích lại gần nhau…Thành lập Một mặt trận để kiểm soát hắn…không để hắn làm loạn…

-“Con nha…mới đây đã ‘đớp’ Thúy Ái rồi…Mấy con nhỏ kia nuốn hỏi tội con đó..Liệu hồn đi..” Nhàn lắc đầu…nhưng cũng rất bội phục thằng con mình…Ngay Đức Lập nầy tính ra không ít..Cái thằng nầy…Nghỉ cũng phải…Trong chuyện đó…Nó quá mạnh…

-Ha ha..không sao..không sao…Từ từ giãi quyết…ừm má à…hổm rày sao rồi?

-Bình thường thôi…ừ..có người thấy …ổng nuôi gái bên ngoài…Chú ba cũng vậy…Aiz..Hai anh em…

-“Thây kệ họ đi..hắc hắc…” Đức đi đến gài chốt cửa…Hai tuần rồi…

Nhàn đi làm mặc váy..áo sơ mi lụa trắng mõng…áo ngực đen,trông rất hấp dẩn…Hai mẹ con đã ȶɦασ nhau nhiều lần…Trong văn phòng nầy…Cũng đã mấy lần rồi …Thấy hắn gài chốt cửa..Nhàn rạo rực..đứng lên tự động cởi váy…áo ngực …ngần ngừ một chút cởi luôn qυầи ɭót…Trước sau gì cũng cởi mà…Hai mẹ con xáp vào nhau sờ soạn hôn hít…Bàn tay nàng hối hả tìm đến giửa hai chân hắn..Nắm lấy con ƈôи ȶɦịt cương cứng của thằng con…vuốt ve… ngồi xuống..vén tóc…ɭϊếʍ ɭϊếʍ quanh đầu khấc…chà chà lên vú…đầu vú…rồi há miệng ngậm vào…tay sờ bìu dái ..ra sức bυ” …

Đức vừa nắc nhè nhẹ vào miệng nàng vừa suy nghỉ..Cũng đến lúc gom mẹ,dì Út và dì Hai lại với nhau…Thuận tiện hơn nhiều…Kϊƈɦ thích hơn nhiều…

Bυ” ɭϊếʍ một hồi…Nhàn khum người……hai tay vịn lấy mép bàn..chõng khu cho hắn đút vào dập…Phía dưới của nàng ướt đẩm…hắn đút một cái..lút cán…hắn nhấp tới nàng đẩy ra sau…hai mẹ con phối hợp nhuần nhuyển…Cái nầy coi như ‘đở ghiền’ đi…một tiếng đồng hồ…Chưa làm nàng thỏa mãn…

-“Má à..” Hắn khum người nắc …một tay xoa ʍôиɠ…tay còn lại sờ ngay chổ con ƈôи ȶɦịt mình đang thụt ra thụt vào gãi gãi nhẹ nơi đó…Biết đây là điểm vô cùng nhạy cãm của mẹ…Nhàn rú lên nhưng kịp thời đua tay bịt miệng..hai mắt đờ đẩn…ɖâʍ thủy ở dưới tuôn lai láng…nàng gục mặt xuống bàn…hắn ‘bơm’ thêm một hồi rồi ngừng lại..rút ƈôи ȶɦịt ra…

Cả hai mặc lại quần áo…Đức mở của sổ để gió luồn vào…thổi khí ɖâʍ ra ngoài…Phó Loan nầy cái mủi thính lắm…Nếu cứ để máy lạnh …phải cần một thời gian lâu hơn…Chỉ cần mở cửa mười phút là được… mùi gì cũng bay…Có trời mới biết hai mẹ con hắn vừa ȶɦασ nhau…

-“Hồi nãy con nói gì?” ..’Hủy xác diệt tích xong’…Nhàn sực nhớ hắn hình như có gì muốn nói…nên hỏi…

-“Ừm chuyện là vầy…” Hắn kể lại lúc trức hai mẹ con đanng chịt nhau..Dì út thấy hết…

-“Đức…con…con không hù má chứ?” Mặt Nhàn trắng bệch..chuyện lớn rồi…Nhưng liền sau đó thấy có cái gì đó không đúng…

-“Yên chí đi….con và dì Út cũng vậy mà…” Thấy ánh mắt mẹ nhìn… Hắn liền đem quan hệ của hắn và Tâm nói ra hết…lại thêm cả dì Hai vào cho đủ bộ…một lần nói hết…

Nhàn thở phào..Như vậy thì đở rồi…Bây giờ Nhàn mới biết thì ra ba nàng làm ‘thịt’ hầu hết tất cả những đứa con gái ruột…Bây giờ đến lượt con nàng…Aiz..Thật là không biết nói sao nửa….Nhưng cũng đở..Lở rồi..Từ nay đở cắn rức một chút…Không phải chỉ có nàng phạm hành vi lσạи ɭυâи…Con Tâm và chị Hai cũng vậy…Có điều nàng thắc mắc…Không hiểu sao thằng con lại nói với mình…

-Con nói với má làm gì?

-“Hi hi..Con nói với Dì Út rồi..Chúng ta..” Đức kề tai Nhàn rù rì…

-“Cái gì?Không được…” Nhàn la lên…Ngượng ngịu…Hai mắt trợn tròn xoe…Con Tâm nầy…Thiệt là không thể trông mặt mà bắt hình dong …Nó cũng dử vậy sao?Chịu làm tinh tay ba?Nàng,con Tâm và thằng con?Không thể nào đâu…Nhàn không tin em út mình bạo như vậy…Nhưng nếu không tại sao thằng con nàng rủ rê nàng chứ?…

-“Cái gì không được…Như vậy tốt hơn….Nà…” Đức đem lý lẻ ra thuyết phục…như là mai nầy cả ba..đi du lịch mướn khách sạn ..Không ai nghi ngờ…hắn lại càng có thì giờ hơn để ở chung với dì và mẹ…

Nhàn lúc đầu sợ..nhưng nghe thấy bùi tai..Dù sao con Tâm cũng thấy nàng làm tinh với thằng con…Hèn chi có lúc nó nhìn mình với ánh mắt kỳ kỳ..Bây giờ nàng mới hiểu…Thì ra con nhỏ nầy cũng có quan hệ xác thịt với thằng con nàng…Biết nhau hết rồi…Chỉ cần bước thêm một bước…Nó đã không ngại vậy mình ngại cái gì chứ?

-“Tối mùng một nha..con với má qua nhà Dì Út…” Đức gạ…

-“Má không nói gì có nghỉa là OK đó nha..ha ha..để con thu xếp…” Thấy Nhàn làm thinh..Đức mừng rở…Rất tiếc Dì Hai không có ở đây..Nếu không…’Nhất Long Tam Phụng vào ngày mùng Một Tết…để chào mừng năm mới…quá đã…

Nhưng không có Dì Hai…Mẹ và Dì Út cùng mình..hắc hắc…’Nhất Long song phụng’ cũng là trêи cả tuyệt vời…

-“Đừng quên Tú Nhi đang chờ…” Nhàn lườm hắn…nhắc nhở…Trong lòng đã quyết định…Tối mùng một đến nhà con Tâm coi hư thật ra sao…

-“Hi hi…Nhớ nha..Tối mùng một..”Biết Nhàn đã xiêu lòng..Đức híp mắt..Ây da..bây giờ phải nói chuyện đổ ngọt Tú Nhi …Làm sao dây?….Hắn mở cửa đi ra ngoài…

***

***

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.