Hửu bị bắn bể đầu gối..gả ngả lăn xuống sàn…cắn răng không kêu la…Theo bản năng rút khẩu Colt 45 nhìn quanh nhưng chỉ thấy tối đen như mực…Gả chỉ biết đám đàn em cũng như gả đang là cái bia hứng đạn…Gả kinh hoàng…Không biết chuyện gì đã xãy ra…
Bất thình lình…Đèn sáng trở lại…
….Trước mặt …không biết từ hồi nào… dáng người mãnh khãnh trong toàn một màu đen …Hầu hết gương mặt được bao phủ bởi một loại kính đen ngòm chỉ trừ cặp môi đang lạnh lùng mĩm cười và một mủi súng đen ngòm..đang chỉa ngay tim gả…
-“Đừng dại dột..bỏ súng xuống…Chị đây không muốn nói nhiều…Chú mầy ngoan cố là thêm một phát vào tim đấy…” Tiếng nói nhẹ nàng,êm tai nhưng đối với Hửu…không khác gì tiếng ác quỷ gọi hồn…gả nhanh chóng buông khẩu Colt 45 trêи tay…
Liền tức thì lưng bị đầu gối của đối phương áp sát lên..ngực và mặt gả bị đè sát xuống nền nhà làm gả nghẹt thở… Hai tay bị nắm lấy.bẻ ngoặt ra sau…Một cọng dây nylon dùng cho dây cáp điện giờ được dùng để trói hai tay gả… động tác nhanh nhẹn thành thục…chuyên nghiệp…
Cách đó vài mét..Tiến…và đám đàn em …nét mặt kinh hoàng không kém… Chỉ trong vài phút tất cả đều chịu cùng chung số phận …
Hửu nghi hoặc…cố nhớ xem gả đã đụng chạm thần thánh phương nào… Nhìn những thân hình mãnh khãnh .. Gả chợt kinh hãi Chẳng lẻ…
Ngay lúc nầy …ba người kia tháo kính xuống …Hửu lạnh người…Những gương mặt nầy..đã gặp một lần ở Hà Tỉnh… Tâm trạng gả rơi xuống vực sâu…
-“Ha ha…Mai Thảo tinh tóan giỏi thiệt…không quá 45 giây…” Tay đưa ngón tay cái…miệng cười hi ha khen…Đức lảo bản xuất hiện nơi ngưởng cửa…bên trái Mỷ Chi, Phương Anh…bên phải Vịnh,Bích Hà..phía sau Phương Linh,Thanh Tuyền và Phàn sẹo ..hắn như con gà nuốt dây thung mặt ủ rủ …
Thấy hắn…Liên thở phào …Năm Ngởi đang nghi hoặc,thấy nét mặt vợ…đoán biết phần nào…lảo như trút được gánh nặng… Thanh Thanh bật khóc nức nở..một chân đã bước vào địa ngục không ngờ được kéo trở ra…còn mừng rở nào hơn…
-“Ba..Chị hai..Dì Liên…” Thấy người nhà bình yên…Tuyền không dằn được cơn xúc động…
-Năm Ngởi nhìn con gái… Khi nghe nàng bị bắt …đang trêи đường bị mang về…Tưởng là cả nhà lành ít dử nhiều… Bây giờ …không sao rồi..Vậy là tốt…Lảo bừng lửa giận…Bọn khốn tụi mầy muốn chơi vợ và con gái tao?….Lảo nhảy xổ về hướng Hửu,Tiến…Tay đấm chân đá…Là người có ‘nghề’..sức lực dỉ nhiên không nhẹ…mặt mủi cả hai máu me be bét…
Thấy Đức lảo bản thản nhiên…đám mỷ nử cứ để Năm Ngởi trút giận…
-“Con mẹ tụi mầy…” Năm Ngởi gầm lên…lảo thở hổn hển…nghỉ tới hai thằng nầy muốn chơi vợ ,con gái mình..Lảo càng đánh,đá..càng điên.
-“Ông tránh ra”…Liên hét lớn…Hửu làm bị thịt cho Năm Ngởi đấm đá…nằm sóng soài trêи nền nhà… hai mắt Liên tóe lửa…từ từ bước tới dùng hết sức đạp một cái ngay đũng quần…
-“Ahh…” Ăn trận đòn của Năm Ngởi…đang nằm thoi thóp…bị đạp ngay dái…Hửu thét lên như bị cắt tiết…
-“Muốn chơi bà?Phải coi mầy có tư cách đó hay không đã…” Liên bồi thêm vài đạp…cứ nhắm ngay chổ đó của Hửu mà đạp…Trong lúc gả hứng cơn thịnh nộ của nàng…Năm Ngởi quay sang Tiến…gả nầy nhìn thấy tình cảnh lảo đại mình khiến gả mặt trắng bệch… hồn phi phách tán ..
-“Ahhh”….Năm Ngởi không đạp..mà đá ngay giửa hai chân…một đá một…Tiến ngất xỉu…Liên đạp tên Hửu kia…kết quả thế nào cũng rất khó nói….nhưng với cái đá của cao thủ vỏ Bình Định trong cơn điên tiết…Sau nầy có ɭ*и dâng ngay tới…Chắc chắc gả Tiến này sẻ không sơ múi gì được…
-“Cô không sao chứ?” Nhận thấy Thanh Thanh chưa hoàn hồn..Đức quan tâm hỏi…
-“Tôi ..tôi không sao…Cám ơn anh..may mà anh đến kịp thời…”Thanh rùng minh…nghỉ nếu hắn không hoặc đến trể…
-Không có chi..nà….nói ba cô dừng tay…Tôi có chuyện muốn hỏi mấy tên nầy…
-“Ba…đủ rồi…dừng tay đi…anh Đức có chuyện muốn hỏi chúng…” Nghe Đức nói…Thanh đi đến bên Năm Ngởi cản ..không để lảo tiếp tục…Liên bên nầy…vừa tát vào mặt vừa mắng chửi đám đầu trâu mặt ngựa mà rát cả tay…Nghe Thanh kêu chồng ngừng…Nàng cũng dừng tay…đứng thở dốc … nét mặt vẩn còn oán giận…
…Con gái vừa mở miệng…Năm Ngởi liền dừng tay… lảo đã có chút nguôi giận và đang âm thầm quan sát… trong lòng chấn kinh không ít khi thấy cả chục phụ nử …người nào cũng súng trêи tay…đứng bên cạnh người thanh niên trẻ…Giờ lảo thật sự tin những gì vợ và con gái nói …Đây là những người lảo không nên trêu vào…Không có tư cách nói ngồi ngang hàng
-“Cậu là Trần Đức? Tôi tên Ngởi ở đây ai cũng gọi là Năm Ngởi …Thanh Thanh nói rất nhiều về cậu..” Năm Ngởi đưa tay ra…lảo vô cùng cãm kϊƈɦ….người nầy đã cứu gia đinh mình một kiếp nạn…
Thanh Thanh mặt thoáng đượm hồng…”minh có nói rất nhiều về hắn bao giờ chứ?Bình thường thôi mà…”
-“Chào chú… Vậy sao?cô không nguyền rủa tôi đó chứ? Hi hi…” Đức bắt tay Năm Ngởi …quay mặt nhìn Thanh Thanh cười…
-Anh có làm chuyện xấu gì sao?
-Chuyện tôi làm lúc nào cũng không phải à chuyện tốt..vậy cô muốn nói chuyện nào?
-“Ậy..Thanh Thanh…Sao lại nói như vậy với khách…” Năm Ngởi nghiêm mặt ‘giáo huấn’ con gái…
-“Ha ha..không sao…chỉ là đùa vui chút thôi mà…
-“Sao không mời khách ngồi..ông thiệt là…” Liên nhắc khéo…mắt nháy với Thanh Thanh… mĩm cười đắc ý…biết ông chồng ‘sáng mắt’ rồi…
-“Đúng..đúng… Tài…cho người canh giử bọn nầy…Hôm nay xảy ra chuyện …nên có chút thất thố..Các vị..Xin mời ngồi…Thanh,Tuyền…hai đứa phụ Dì ..rót nước mời khách…
-Ha ha…Không cần khách sáo…Chúng tôi chỉ ngồi một chút rồi đi ngay..Ừm… không biết …
-“Không cần phải nói gì thêm..hôm nay cậu đã cứu cả nhà tôi…Vậy…mọi chuyện do cậu quyết định.Năm Ngởi tôi cứ y vậy mà làm theo…quyết không nuốt lời…”Năm Ngởi nghiêm túc nói…lảo là người thông minh,biết ‘ân oán phân minh…hơn nửa rất ‘biết người biết ta’…Nên cam lòng tình nguyện chịu lép vế…
-“Ông Năm thật là thẳng thắn…như vậy là tốt rồi..ừm…Địa bàn của Huê đại tỷ…Từ nay giao cho ông…còn mấy tên bên ngoài…
-“Chuyện nầy…ha ha..cậu không cần bận tâm đâu…Tôi sẻ đặc biệt với bọn họ…” Liên vẩn còn oán giận…
-Vậy coi như không còn gì nửa…ha ha..Ngày mai chúng tôi về được rồi…
-“Ngày mai? Anh đã hứa ngày mai đến ăn cơm mà..”Thanh Thanh không hài lòng…cãm thấy mất mát
-“Phải đó…Phải đó…Ngày mai đến ăn bửa cơm rồi về..không cần gấp “ Năm Ngởi phụ họa…một ý nghỉ vừa lóe trong đầu…
-“Chủ nhà đã nhiệt tình như vậy..thì ở thêm một ngày thôi..Gấp gáp làm gì…” Mỷ Chi xen vào…
-“Ý mọi người sao hả?” hắn dùng cụm từ ‘mọi người nhưng mắt nhìn Thu Tâm.Phương Anh…khiến cả hai thấy ngọt ngào…
-“Sao cũng được..tùy anh đi…một ngày thôi mà”…Thấy hắn ‘quên’ mình Phương Linh giận cướp lời…ước gì Tú Nhi ở đây thì nàng không ‘thế cô sức yếu’…
-Vậy được…ha ha..Cám ơn nhiều.ngày mai gặp..bây giờ chúng tôi xin phép…
-Ngày mai gặp…
Cả nhà bốn người đưa bọn Đức ra ngoài…nhìn họ lên xe…
-“Hi hi…Có phải chị đang nghỉ :’ Người đi một nửa hồn tôi mất?…” Thấy Thanh Thanh nhìn theo sau lưng hắn..Thanh Tuyền cười trêu…
-“Còn em có phải đang suy bụng ta ra bụng người?” Thanh Thanh trả đũa…Hai chị em châm chọc nhau nhưng gương mặt nhuộm hồng và ánh mắt long lanh…Không động lòng mới lạ..Hắn trẻ tuổi..đẹp trai…ȶɦασ nhiều…trêи người toát ra một vẻ mê hoặc của ‘ɖâʍ thần’ làm cho đàn bà mê muội…
…
Lảo đại..bọn nầy….” Tài nãy giờ đứng gần bên..Thấy Lảo đại quên đại sự..nhắc khéo…
-“Còn chờ gì nửa…Tung tin thằng Hửu lọt vào tay minh rồi …Tụi nó như rắn mất đầu…Mau kéo người lấy địa bàn chúng…” Mặt Năm Ngởi phấn khích..Chờ lâu lắm rồi mới có ngày hôm nay…
-“Yên chí đi lảo đại…”Tài hăm hở…cùng bọn đàn em kéo đi…
-“Ông đang nghỉ gì vậy?” Thấy Năm Ngởi đột nhiên trầm ngâm..Liên hỏi…
-“Em nghỉ xem..nếu hắn chịu Thanh Thanh hay Thanh Tuyền thì tốt quá…” Năm Ngởi nhỏ giọng…
-Nói thì dể..ông hỏi hai đứa nó chưa? Còn nửa nha…ông đui à…bên mình hắn ta không thiếu đàn bà đâu…
-Em thiệt là…không thấy thái độ hai đứa nó sao…tìm cách đi…Nếu được..Trăm lợi mà không có một hại…
Nghe chồng nói…Liên sực nhớ ‘Phải rồi…hai đứa Thanh,Tuyền hôm nay sao hiền queo vậy…như là thục nử í..Bình thường có lẻ không cần mình ra tay…mấy tên kia chắc là thê thảm rồi…Cũng phải….hắn trẻ đẹp trai,đầy nam tính..con gái không chới với mới là lạ… Nghỉ tới đây.Liên có chút hiếu kỳ khi nghỉ đến những người phụ nử bên cạnh hắn…chắc chắn không phải là quan hệ bình thường…
-Mai nầy để hai đứa nó làm người liên lạc giửa hai bên là được…Lửa gần rơm..lâu ngày sẻ cháy thôi” Liên cười gian…đàn ông thanh niên với một đám đàn bà bên cạnh..trăm phầm trăm là thuộc loại ɖâʍ dê…Vậy thì được rồi…Ụa…ông lại nửa rồi..có được hong đó…
Thì ra lóng rày…Tình hình căng thẳng…Năm Ngởi không hứng thú làm chuyện đó…Bây giờ mọi chuyện coi như xong….thấy gom được địa bàn của Huê đại tỷ…Từ nay sẻ là lảo đại của Đà Nẳng..tinh thần vui vẻ,phấn chấn…Thấy vợ иɦũ ɦσα nây nẩy…ƈôи ȶɦịt lảo liền có phản ứng…Hiên giờ chung quanh không có ai.. chỉ còn mình và vợ..,Lảo nổi hứng ôm vợ tay bóp vú…tay mò ɭ*и…muốn khởi động…
-“Hắc hắc…Hôm nay vui vẻ..cho anh chơi cái coi…” Hơi thở năm Ngởi dồn dập…muốn ȶɦασ vợ…
Liên mới 45..Tuổi đang sung..tiếc là Năm Ngởi sức có hạn mặc dù bề ngoài tướng tá nhiều cơ bắp vì có luyện vỏ … nhìn ngon lành lắm nhưng chỉ thuộc loại tốt mả rả đám…ȶɦασ như gà …đút vô chưa đếm được tới 10 đã bắn xối xả khiến nàng vô cùng buồn bực…
-“Có được hong đó…” Giọng điệu có chút khinh thị nhưng vẩn để chồng kéo vô phòng…
-“Lát nửa rồi em sẻ biết…” Năm Ngởi tin tưởng vào viên Viagra mới uống hồi chiều…rỏ ràng có hiệu quả..bằng chứng là thấy иɦũ ɦσα vợ nây nẩy ,ƈôи ȶɦịt lảo sừng lên…lảo hối hả tuột quần Liên…chỉ đạo nàng đứng..một chân gát lên giường…lảo ngồi xuống nền nhà …tay vạch chùm lông ra… đưa miệng tới áp vào ʍút̼ chùn chụt…
Liên vặn vẹo thân người..nắm đầu tóc lảo..ghì mạnh sát vào…biết vợ đang ‘phê’…lảo càng ra sức..Tiếng bυ” ʍút̼ trong căn phòng nghe rỏ mồn một..Ai không thấy..chỉ nghe âm thanh ‘sồn sột’ thôi…không nghỉ đó là tiếng bυ” ɭ*и..mà là tiếng của người nào đó đang húp nước súp của tô phở hoặc hủ tíu mì…
Liên rêи rỉ…tiêng rêи của nàng làm Năm Ngởi hứng chí…càng ra sức bυ” ʍút̼…mùi thơm của ɭ*и, vị ngòn ngọt của ɖâʍ thủy khiến lảo thần hồn điên đảo.ƈôи ȶɦịt lảo cứng đến nổi không còn cứng hơn được nửa…lảo ngừng bυ” đứng lên ..Liên hiểu ý…hai tay chống mép giường chỏng khu chĩa ʍôиɠ chờ đợi…Năm Ngởi cầm ƈôи ȶɦịt rà cửa động nhấn vào…
Nhưng mà.. Ô hô a ha…ƈôи ȶɦịt chưa vô…Bất thình lình mặt lảo trắng bệch…tay chân lạnh ngắt…ngã xuống…
-‘Bịch’…Liên đang chờ…chợt cãm giác có chất âm ấm phun lên ʍôиɠ…kế đó nghe tiếng ngả xuống…Nàng hoảng hốt quay lại nhìn…Năm Ngởi đang nằm dài trêи nền nhà…miệng sùi bọt…
-Người đâu..người đâu…mau kêu xe cứu thương…
Liên hoãng hốt la hét vừa la cầu cứu vừa gom quần áo mặc vào…Thanh,Tuyền cùng vài người làm trong nhà nghe tiếng la…hết hồn chạy đến…xúm nhau xức dầu,cạo gió…giựt tóc mai…làm đủ chuyện nhưng Năm Ngởi vẩn mất tri giác…
Gần nửa đêm..tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi…đến chở Năm Ngởi đi cấp cứu…
Thì ra lảo uống Viagra trợ lực..và vì kϊƈɦ thích quá độ… chưa ‘nhập quan’ đã khóc sướt mướt ngoài quan ải…đúng ra là thoát tinh ào ạt khiến lảo kiệt sức…ngả gục
…
Cùng thời gian…
Cũng là người nhưng không cùng mạng…Năm Ngởi ɭ*и vợ… lo còn chưa xong…bên nầy Đức ca trước sau phải trái trêи dưới đều có ɭ*и dâng tới miệng…
Chuyện của Huê đại tỷ,Năm Ngởi giải quyết thuận lợi …Tâm tình thư thái…Ba chị em Mỷ Chi ai cũng mơn mởn đào tơ…cứ cạ cạ bên mình hoài…Hơn một ngày hắn chưa gần đàn bà nên cãm thấy thiếu thốn… Hơn nửa …Vừa về đến biệt thự ba chị em Mỷ Chi đeo dính giành lấy hắn…Thu Tâm và Phương Anh ..chỉ khẻ mĩm cười… Hình như là có hiệp định ngầm đa số thắng thiểu số hay sao í… Chỉ riêng Phương Linh…’hầm lắm nhưng ‘thế cô’ phải nhịn…trong bụng thầm toan tính…sau khi về Cần thơ phải bàn với Tú Nhi mới được…
Nào biết đám mỷ nử của mình đang ngấm ngầm ‘chia môn lập phái’ tranh giành ảnh hưởng…Giờ nầy Đức nằm trêи giường mắt lim dim hưởng thụ ba thân hình bốc lửa đang áp sát … bàn tay trái tái máy chùm lông mượt mà giửa hai đùi của Mỷ Chi…tay phải vuốt ve xào xới chùm lông tơ mềm mại của Bích Hà… Đầu ƈôи ȶɦịt phía dưới đang được Vịnh Hà dùng lưởi trêu đùa…
-“Anh thấy..hai chị em nhà kia sao hả?” Tay hắn đang cày xới khều móc giửa hai đùi…Mỷ Chi phê lắm nhưng sực nhớ gì đó….buột miệng hỏi.
-“Sao là sao?nhằm nhò gì tới anh?…” Đức mặt ngoài giả nai ra vẻ ngây ngô… trong lòng đề cao cảnh giác…
Đàn bà nói một đàng nghỉ một nẻo,cái nầy hắn quá kinh nghiệm rồi…Vì vậy nghỉ Mỷ Chi nói hiền như vậy là muốn dụ hắn khai ra mà thôi..Thật ra hắn cũng đâu có gì với hai đứa con gái của Năm Ngởi…lấy cái gì mà khai…Mà cho dù có thì cũng không khai mà.
-“Anh tính giả khờ rồi ôm lu chạy à…hay đạo đức giả đây?hi hi…Mỷ Chi cười ‘mắng’
-“Mấy em nói xàm gì đây…Đừng có nhạy cãm quá mà…” Để ém miệng người đẹp …Hắn dang hai chân nàng rộng ra..úp mặt vào…cái lưởi của hắn chạm khe thịt…trêu dùa mồng đốc khiến Mỷ Chi như bị tê liệt cả thân người…tay chân bủn rủn.. nước ɖâʍ trong người nàng không ngừng tiết ra… người nàng uốn éo,hai tay ghì mạnh đầu hắn sát thêm vào …Trong khi ngón tay của hắn thọc sâu vào khe thịt của Bích Hà khều móc..Phía dưới đầu Vịnh Hà gục gặc…Dưới tay nghề điêu luyện của hắn trong việc khởi động trò chơi ‘Nhất Long Tam Phụng’… Ba chị em quên trời quên đất…Tự động nhuần nhuyển phối hợp…Trong căn phòng..tiếng cười rúc rích xen lẩn khi thì tiếng thở dồn dập,khi thì tiếng rêи rỉ..khi thì tiếng bành bạch .
Thời buổi nầy… Muốn nếm thử mùi vị nhất dạ đế vương…Việc kêu gái gọi để một minh ȶɦασ hai,ba bốn thậm chí mười em là chuyện dể dàng… Miển có tiền là được…Nhưng với người đàn bà của mình…muốn được một lần Nhất long hí song phụng là chuyện nằm mơ chứ đừng nói chi là tam phụng hí nhất long …
Đối với Đức ca thì khác…trời sinh ƈôи ȶɦịt dị tướng…Càng ȶɦασ càng dai… Một minh ȶɦασ cả ba người là chuyện thường…Cho nên kinh nghiệm tràn trề,hành động có bài có bản…nhịp nhàng sinh động… Cùng một lúc làm cho ba nàng ‘phê’ …không ai giỏi bằng hắn…miệng bυ” người nầy,tay móc người kia,ƈôи ȶɦịt thì nhấp người còn lại…Cái quan trọng là ƈôи ȶɦịt hắn to dài …vừa đút vào đã làm cho nàng bủn rủn ,thần hồn điên đảo…và hắn lại chơi dai…luân phiên ba người mà không phọt nếu không trò Nhất Long hí tam phụng không còn ý nghĩa nửa rồi…
Mỷ Chi,Bích Hà còn đở…khiêm nhường..nhưng Vịnh Hà thì khác…hình như cố ý hay sao í…Lúc hắn dập…có lúc nàng gào lên…tiếng rêи cũng khác thường…Trong căn biệt thự,,,phòng nầy cách phòng kia đâu có xa…Giửa đêm khuya thanh vắng…Tiếng của nàng đôi khi nghe rỏ mồn một…khiến người khác giấc ngủ chập chờn…thầm ‘mắng’…Cho đến lúc gần sáng..không gian mới im lặng…Thì họ lại cố ý tò mò lắng nghe…
Chỉ nghe sóng biển rì rào…ánh bình minh ló dạng…Một ngày mới sắp bắt đầu…
…
-Hello..Hi hi…Chào các người đẹp..sao rồi…đêm qua ngủ ngon chứ?
…Tuy đêm qua ‘bận rộn’ nhưng Đức vẩn thức sớm…thấy ai cũng còn ngủ say nên quyết định chạy một vòng trêи bãi biển..ngắm mặt trời mọc…Lúc trở về..mọi người ai cũng thức dậy khá đông đủ …đang nấu nước pha cà phê ăn sáng…Chỉ riêng ba chị em Mỷ Chi vẩn ngủ vùi…
-“Ngon..ngủ ngon lắm…anh thì sao?” Mai Thảo oán giận…thầm mắng..’Thằng mắc dịch…’ Đêm qua nàng xốn xang mất ngủ…”hai con nhỏ kia thiệt không biết xấu hổ…la như heo nái bị cắt tiết í….Có cần khoe khoang như vậy không?
-Có ngủ đâu…lạ chổ..ngủ không được…hi hi..Lần nào cũng vậy…mổi lần đến chổ mới là thức trắng đêm…
-“Cà phê của anh..” Thu Tâm pha ly cà phê …Phương Anh nướng hai Lác bánh mì..trét bơ đậu phọng…đặt trước mặt hắn…
-Hi hi cám ơn hai em…ừm…tối nay Năm Ngởi đãi tiệc…nhưng mà buổi sáng…mọi người có chương trình gì? Mua sắm?du ngoạn?tắm biển?
-“Tôi ở nhà ngủ…đêm qua ngủ không được” Thục Linh ‘lườm’…
-Hả” Tại sao?đừng nói với tôi là cô cũng vì lạ giường mà ngủ không được đó nha..
-“Tôi.. cũng …vậy…” Phương Linh gằn từng tiếng…hung hăng trừng mắt nhìn hắn…Bọn Kim Chi…Xuân Mai..Mai Thảo hận không thể ‘đá’ hắn một cái…
Phương Anh…Thu Tâm cúi mặt cố nhịn cười…
Ngay lúc nầy..chuông di động reo lên..Hắn bắt máy…
-“A lô..hi hi..Cô Thanh Thanh…Chào buổi sáng….Ừm..Sao sớm vậy?” Nói xong câu nầy… Không biết Thanh Thanh nói gì..nét mặt hắn đang hi hi ha ha.. bổng trở nên cổ quái… Cúp máy…
-“Có chuyện gì à?” Thấy nét mặt hắn…Thu Tâm hỏi…
-Ừm…Thanh Thanh nói…Đêm qua Năm Ngởi vô nhà thương…
-“Hả?Tại sao..mới hôm qua ông ta còn sờ sờ khỏe như trâu mà?sao lại vô nhà thương rồi?? Mai Thảo sửng sốt…Ai cũng chưng hửng…
-“Không biết…Lát vô bệnh viện thì biết thôi..” Đức trầm ngâm…Nếu Năm Ngởi xảy ra chuyện…Sẻ tốt hay xấu đây?
-“Chuyện nầy có thể là chuyện xấu nhưng cũng có thể là chuyện tốt”…Mỷ Chi thức rồi..sau một đêm điên cuồng …nét mặt đầy xuân tình..luôn quyến rủ…
-Nói nghe thử xem…
Mỷ Chi kéo ghế ngồi…cầm ly cà phê của hắn hớp một ngụm…nói..
-Năm Ngởi có chuyện gì..ai sẻ cầm đầu?Người đó có trấn trụ được đám dưới hay không? Hay là tất cả sẻ loạn xà ngầu lên?Nếu là như vậy thì minh phải làm chút gì đó…Nếu không tinh toán hổm rày coi như vô dụng rồi…
-Bây giờ anh vô bệnh viện coi sao đã…Anh đi một mình được rồi..Bệnh viện mà..Không cần đi nhiều người … Mua sắm…du ngoạn..tắm biển thoãi mái đi..Sáng mai về…
-“Tụi em đi với anh…” Phương Anh …Thu Tâm đứng lên…
Mỷ Chi mĩm cười…lấy hai tay chập lại…áp lên má..ngả đầu..ý nói lên phòng ngủ tiếp…Hình như ban ngày tất cả đều không hứng thú đi ra ngoài…Đêm qua mất ngủ..họ muốn nghỉ ngơi…dưỡng sức..Năm Ngởi xãy ra chuyện…tối nay chắc chắn bửa tiệc xù rồi…Vậy sẻ ra ngoài chơi rước khi về…
…
-“Bác Sỉ….Ông ấy bây giờ sao hả?” Liên lo ngại nhìn Bác Sỉ hỏi…
-“Ậy…Uống Viagra thì cũng phải chừng mực…không thể quá độ đâu à..Thiệt là…Bây giờ như vậy là may mắn lắm rồi..Nếu muốn trở lại bình thường như trước..Cũng phải cần thời gian ít nhất 2 hoặc 3 năm..” Ông Bác sỉ già lắc đầu…Liếc nhìn người đàn bà trước mặt..thầm nghỉ…hèn chi…иɦũ ɦσα có vú…đít có dít…Đã quá mà…Nếu là mình …chắc cũng phải làm vậy thôi..,Bụng nghỉ vậy nhưng mặt mặt ngoài rất nghiêm trang đứng đắn…
Trước mặt Thanh,Tuyền…Liên xấu hổ..muốn tìm cái lổ chui vào cho đở ngượng…Nghe thì đã nghe nhiều nhưng đâu có ngờ chuyện như vậy xãy ra với nàng…
Thanh,Tuyền cũng đỏ mặt tía tai…Ba mình thiệt là…đúng là không nên nết mà…
Ba người nhìn Năm Ngơi nằm xụi lơ trêи giường..miệng hơi méo…Sắc mặt xanh xao,không biết đang nghỉ gì…Bác Sỉ nói từ nay đi đứng phải có người dìu…ăn uống phải có người giúp đở…Như vậy là may mắn lắm rồi…
Liên nghe Bác Sỉ nói..hồn vía lên mây…nàng mới 45….cuộc đời còn tươi đep lắm mà…đúng là xúi quẩy…Nhưng nghỉ kỷ lại ..trong cái rủi có cái may…Chuyện săn sóc Năm Ngởi chỉ cần mướn người người là được….Nhà có tiền mà…Mướn 4 hoặc 5 người cũng không thành vấn đề…
Chuyện Liên bận tâm là bây giờ làm sao nắm mọi chuyện trong tay…Chuyện làm ăn trước kia không tệ..bây giờ có thêm địa bàn của con mụ Huê kia…Nghỉ đến đây…Liên lo lắng..Năm Ngởi là người có máu mặt trong giới Xã hội đen dám đâm dám chém…nàng và Thanh,Tuyền chỉ là đàn bà con gái..làm sao lập uy đây?
-“Để ông nhà nằm thêm hai ngày …Chờ quan sát..Nếu không có gì thì về nhà…Thôi vậy đi”..Bác Sỷ già cắt giòng tư tưởng của Liên…nói xong bước đi ra ngoài….
-“Dạ ..Cám ơn ông ..Bác Sỉ…” Tuyền tiển Bác Sỉ ra cửa…trong phòng bệnh…ngoài Năm Ngởi đang như người thực vật thoi thóp nằm trêи giường..Ba người nhìn nhau.vẻ lo ngại trêи ánh mắt…Trong đầu đều có cùng một ý nghỉ…
-“Con điện thoại cho hắn biết rồi…” Thanh nói…
-Hắn có nói gì hong?
Thanh lắc đầu…nàng nói ba nàng ở bệnh viện nầy…Nếu hắn tới thăm…như vậy sẻ dể nói chuyện…Thanh nhìn rỏ vấn đề…Nàng cần có người chống lưng mới có thể trấn áp được bọn chuột nhắt …
– “Ba đã bị như vậy… Buổi tiệc tối nay thì sao?hủy bỏ hay tiếp tục? …” Tuyền hỏi…Chuyện liên quan đến ‘đầu óc’..Nàng so với chị mình…Có chút kém linh hoạt hơn..Còn chuyện ‘đấm đá’…thì nàng ‘có khiếu’ hơn …Tuy vậy Tuyền cũng nhìn ra vấn đề khi ba mình nằm xuống…
-“Không những tiếp tục…mà còn phải hoành tráng…xôm trò hơn ..” Thanh suy nghỉ kỷ rồi…Phải cho người khác biết..có hay không có ba nàng….Công việc vẩn không có gì thay đổi…
-Ý của con là…
-Đúng vậy..Trước kia có Huê đại tỷ thì bây giờ có Liên đại tỷ…Dì tiếp quản cái ghế của ba là được rồi… Cứ quyết định như vậy..đừng do dự nửa..Sẳn chiều nay đãi tiệc..Vậy làm lớn một chút…cho mọi người biết… Dì lên cầm đầu…
-“Vậy..vậy…” …Liên ngần ngừ…
‘Cộp..cộp..’ Có tiếng gỏ cửa phòng bệnh..,
-“Là anh à..”…Tuyền đứng gần nên nhanh chóng mở cửa…Thấy hắn..trong lòng mừng rở…
-“Là cậu à..Mời..mời vào..” Liên đon đã…
-“Đã xảy ra chuyện gì,,,Chú Năm không sao chứ?”…Đức bước vào..theo sau là Thu Tâm và Phương Anh…Nghe Thanh Thanh nói…hăn muốn đích thân xem tinh hình như thế nào….
-“ Đêm qua ba tôi bị đột quỵ..cũng may đưa vào nhà thương kịp thời..chỉ là từ nay đi đứng di chuyển có chút khó khăn…”Thanh Thanh nhanh chóng đáp lời…Chuyện uống Viara xãy ra chuyện là chuyện không tốt lành gì…Càng ít người biết càng tốt…
-“Bác Sỉ nói muốn lành lại chắc cũng phải cần một thời gian…Từ nay mọi chuyện sẻ do dì tôi quyết định…” Tuyền ‘bổ sung’ lời nói của chị…
– Tánh mạng không sao là tốt rồi …Chuyện khác từ từ nói..không cần gấp…ừm… …Các người có cần giúp gì không?
-“Chiều nay cậu và các vị tới nhà ăn bửa cơm coi như là giúp đở nhiều …” Liên nói một câu đầy ý nghĩa…Có những chuyện không cần phải nói trắng ra…nàng tin tưởng hắn hiểu..Nếu hắn thật đáp ứng thì quá tốt…nàng sẻ dàn xếp lấy da hổ làm cờ để trấn áp đám chuột nhắt…
Đức ca là người thông minh…làm sao không hiểu ý của người đàn bà nầy chứ…Ông chồng nằm nhà thương..vẩn kiên trì mời hắn tới nhà…rỏ ràng là muốn hắn chống lưng đây mà…Không sao cả…dù sao cũng phù hợp với kế hoạch nắm bọn họ trong tay…là Năm Ngởi hay là vợ hoặc con gái lảo…Đâu có khác biệt gì…
-Xem ra bửa cơm chiều nay không phải bửa cơm thường…Có phải không…Liên đại tỷ?
-Hi hi..Với câu nầy của cậu…vậy là tôi yên tâm rồi…Mời cậu tới nhà..dỉ nhiên là bửa cơm phải hoành tráng rồi…không thể tầm thường được..
Cả hai người nói một câu.người đáp một câu..Chỉ có họ mới hiểu..
Liên âm thầm bội phục..tên nầy trẻ nhưng tâm cơ sâu xa…hèn chi dưới tay có nhiều nử tướng như vậy…
Đức âm thầm quan sát người đàn bà nầy…bây giờ mới có dịp nhìn kỷ…gương mặt có phần na ná giống thím ba..иɦũ ɦσα..đít ..Liếc nhìn Năm Ngởi trêи giường…đột quỵ? Hắc hắc..không phải đâu…Kiệt sức vì bà vợ nầy thì đúng hơn…Đúng là ngu xuẩn mà..bây giờ thì sao đây…Để lại bà vợ ngon lành như vậy..nay mai cũng sẻ có người dòm ngó…Nói tới đây…Với .bản tánh gian phu trong máu… hắn lại nổi lòng ɖâʍ…Ây da..mình thiệt là bậy bạ…Càng ngày càng tệ a…Thấy vợ người ta ngon lành là muốn ȶɦασ cho biết…Tội lổi..tội lổi…
-Vậy được…Chiều nay gặp lại…
-Thanh,Tuyền…bây giờ chúng ta về…Có nhiều chuyện phải làm…Ở đây cứ giao cho y tá được rồi…Cho dù ở đây…mình cũng không thể làm gì…
-“Hồi nãy dì và hắn nói gì vậy…Cháu không hiểu gì hết á…” Tuyền chờ Đức khuất hẳn..lên tiếng hỏi…
-“Dể hiểu thôi…Bửa cơm hoành tráng..ý nói là tối nay dì Liên chinh thúc tiếp nhận vị trí của ba…mình sẻ mời nhiều người…Lúc đó hắn sẻ ra mặt làm người chống lưng cho chúng ta…Ai muốn kiếm chuyện với chúng ta thì chính là kiếm chuyện với hắn…”Thanh Thanh giãi thích..,
-Thông minh..hèn chi ba con nói con có khiếu…nà Dì làm một thời gian thôi nha…Sau nầy hai đứa bây tiếp tục đó…
-Chuyên sau nầy..để sau nầy mới nói đi…
…
-Hi hi..Hai em đoán thử coi..Năm Ngởi vì sao bị bệnh vậy?
Xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện..Đức cười hỏi…
-“Đoán cái gì chứ…vợ lảo ta nói đột quỵ mà…´Thu Tâm liếc xéo…Phương Anh chỉ mĩm cười…tên nầy méo mó gì đây?
-“Không phải đâu…cái nầy là do lên ngựa mà ra…hắc hắc…”Đức cười ..nghỉ rằng Năm Ngởi bị ‘thượng mã phong’ thì đúng hơn…Tuy nhiên hắn chỉ là đoán bừa thôi..căn cứ trêи tướng tá ngon lành của Liên mà phán đoán…ai dè chó táp phải ruồi…chứ chăng hay ho gì…
-“Lên ngựa? là bệnh gì vậy?…” Vừa dứt lời..Thu Tâm liền hiểu ra..Tên nầy đúng là nói bừa mà..Vậy mà cũng nói được…
-“Chị biết à?Lên ngựa là bệnh gì vậy?” So với Thu Tâm…Phương Anh ngây thơ và khờ hơn nên vẩn ù ù cạc cạc…Thu Tâm ghé tai nàng rù rì..
-“Nói bậy..nói bạ…anh thiệt là”..Nghe Thu Tâm giải thích..Phương Anh cấu vai hắn..’mắng’…
-‘Hắc hắc…thiệt đó mà…nhìn tướng lảo ta..cơ bắp đầy mình…đột quỵ thường là mấy người béo phì kìa…Lảo đã ‘sáu bó’ (ý nói 60 )mà ɖâʍ ɖu͙ƈ quá độ cho nên..hắc hắc..lúc lên ngựa bị ngả ngựa…
-“ɖâʍ? Có ai ɖâʍ bằng anh hong?” Phương Anh cắc cớ hỏi….nhớ tới đêm qua…hơi tưng tức…
-“Dỉ nhiên là lảo thua xa…anh trẻ mà,,hơn nửa..”hắc hắc… Hăn định nói anh thuộc loại ‘Cự bặt đại du’ nhưng kịp thời im miệng…lái xe vào khách sạn…
-Đi đâu vậy? đây là khách sạn…
-Thì phải rồi…bây giờ còn sớm..về biệt thự…ba đứa mình chui vào phòng..hai em có chịu hong?hắc hắc..vậy thì vào đây nghỉ ngơi đi…Cái nầy coi như tình điệu…hắc hắc…hai em vừa mới nói đó…anh có máu ɖâʍ…hai em đẹp như vầy…anh làm sao chịu nổi đây…hắc hắc…
Thu Tâm.Phương Anh hai má đỏ lên…cái tên nầy..nhưng mà hắn nói cũng phải..Tuy rằng quan hệ của ba người…ai cũng biết hết rồi…nhưng nếu về biệt thự..cả ba chui vào phòng..thì kỳ quá…ban ngày ban mặt mà…Nhưng mướn khách sạn thì khác,,Chỉ có hai nàng với hắn…Nghỉ vậy nên làm thinh…Mặc hắn làm gì thì làm..Hai nàng chờ bên ngoài..hắn vào mướn một phòng…trả tiền một ngày..nhưng vài tiếng đủ rồi…
Khi làʍ ȶìиɦ…không gian và thời gian rất là quan trọng đấy…phải có cãm giác lãng mạn mới thích thú…Không cần thiết phải trêи giường…nhà bếp..nhà tắm..trong khu vườn hay một bãi biển hoang vắng…trong lùm cây..tuột quần hối hả đút vào dập ..rêи siết …sẻ có cãm giác ‘thần tiên’ gấp bội hơn ở trêи giường…Cãm giác lén lút hồi hợp càng làm cho con người dể đạt đến cao trao của kɧօáϊ lạc…Vì vậy mới có chuyện thích gian ɖâʍ…ngoại tinh…đàn ông thì thích làm gian phu…đàn bà thích làm ɖâʍ phụ…
Hắn và Thu Tâm.Phương Anh không phải là gian phu ɖâʍ phụ..nhưng có cãm giác ‘trốn’ đi hành lạc…dù sao cũng là một tinh huống để gây cãm giác mạnh…Đâu phải là lần đầu đâu à…không cần phải ngượng ngùng e ngại…
-“ Anh mở nước…chúng ta tắm chung…” Hắn vừa nói vừa thản nhiên thoát y…trong tích tắc đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhọng…ƈôи ȶɦịt đong đưa qua lại…bước vào phòng tắm mở nước…
-“Làm như con ma đói í” Thu Tâm mắng…Miệng thì mắng nhưng tay cởi quần áo trêи người…người lỏa lồ bước vào …
-“Ảnh lúc nào cũng vậy mà…giờ mới biết sao?hi hi..Phương Anh cúng thoát y…
Lần đầu thì ngượng..Bây giờ quen rồi..làm tinh phải làm ba người…Đúng là gần mực thì đen…gần đèn thí sáng..Theo hắn hoài…cả hai cũng thấy càng ngày càng ɖâʍ..Nhưng chỉ ɖâʍ với hắn thôi mà…Có sao chứ…
Trong phòng tắm…phút chốc tiếng cười khúc khít…tiếng hôn hít…hơi thở nặng nề…xen lẩn tiếng bυ” ɭϊếʍ…Ba người còn chưa thấm vào đâu huống chi chỉ có hai…Nguyên con ƈôи ȶɦịt to bự của hắn hết nằm trong miệng của Thu Tâm thì mất hút trong miệng của Phương Anh…
‘Bành bạch…Bành bạch ..Bành bạch’…Hắn nắc bạo…ƈôи ȶɦịt nắc người nầy..tay bóp иɦũ ɦσα..miệng bυ” ɭϊếʍ người kia…Khiến cả hai thần hồn điên đảo càng ngày càng nghiện hắn…Thầm nghỉ kiếp nầy xong rồi…Tình nguyện đi theo hắn cả đời…
…
Trong vòng hai chục năm…Đà Nẳng phát triển với tốc độ chóng mặt…Đồng thời…Các băng đãng cũng như nấm mọc sau cơn mưa…Nào phải chỉ có nhóm của Huê đại tỷ và Năm Ngởi…Chỉ vì hai nhóm nầy là hai nhóm mạnh nhất…nên các nhóm khác phải im hơi lặng tiếng lụm bạc cắc sống qua ngày…Đùng một cái.. Cả Đà nẳng đều biết …Chuyện Huê đại tỷ bị Năm Ngởi xóa sổ chỉ trong một buổi sáng… …Các nhóm khác đều ganh tỵ nhưng biết làm gì hơn… Đám đàn em như Hửu quân sư,Phàn sẹo ‘nghĩa bạc vân thiên’ kéo anh em đi trả thù…Và tất cả trong một đêm đều biến mất…
Tiếng tăm của Nam Ngởi nổi như cồn…nhưng chỉ là ánh sáng của diêm quẹt bật lên rồi tắt…Tin Năm Ngởi ‘ngả ngựa’…khiến giới giang hồ Đà Nẳng sửng sốt…Các nhóm khác bắt đầu rục rịch…Năm Ngởi là rường cột…bây giờ liệt giường…có gì đáng sợ?Vợ và hai đứa con gái lảo là con ƈôи ȶɦịt gì chứ?Bắt về ȶɦασ cho đã ƈôи ȶɦịt cũng còn được nửa à…
Thường thì dậu đổ bìm leo…Ngu gì không leo…Đây là cơ hội…chiếm lấy địa bàn …chiếm lấy chuyện làm ăn…Nhóm nào cũng lăm le…Trong đó có lảo nhóm của lảo Lác…
Lảo tên Lạc..năm nay cũng xấp xỉ 50 rồi…nhưng từ nhỏ bị lác đồng tiền đầy người..không khéo chửa trị nên để lại nhiều vết sẹo…lảo tên Lạc…nhưng người ta goi là lảo Lác…
Lảo Lác cũng biết vài miếng Thiếu lâm ,Vịnh Xuân quyền…công phu không tệ..kẹt cái là trời sinh Lác sao lại sinh Ngởi…Có lần hai bên gặp nhau..Lời qua tiếng lại…lảo Lác bị Năm Ngởi đá một đá nằm liệt giường mấy tuần…từ đó thấy năm Ngởi như chuột thấy mèo…lép vế rỏ rệt…
Ậy…Chuyện đã 10 năm rồi … nhưng thù hận vẩn còn…
Mới hôm qua đây nghe tin mụ Huê bị thằng già khốn kiếp xóa sổ…Lảo Lác âm thầm nghiến răng nghiến lợi… Tưởng kiếp nầy ôm hận ngàn thu ai dè trời cao có mắt…hắc hắc….bửa trước bửa sau…nó nằm liệt trêи giường..Lúc nầy không kéo người đến nhà nó…Vậy còn chờ đến bao giờ?Nghỉ đến con vợ và hai đứa con gái của thằng già khốn đó…Lảo Lác nứиɠ ƈôи ȶɦịt…muốn tức thì kéo người tới nhà nó..bắt vợ,con gái nó….ȶɦασ trước mặt nó mới hả giận…
Mọi chuyện đã tinh hết rồi…tối nay…hắc hắc…lảo Lác nhìn tấm thiệp mời…khinh thường…Tưởng mời đến dùng bửa là được sao?Rỏ ràng là muốn xuống nước để lảo quên thù xưa…Muốn bắt chước Huê đại tỷ làm Liên đại tỷ à?Nằm mơ đi…Cởi quần cho tao ȶɦασ thì được..hắc hắc…Nghỉ đén tối nay…lảo Lác tâm tình thư thái…xé miếng khô cá khoai…bỏ vào miệng..cắn thêm miếng chuối chát,miếng khế,miếng ớt..nâng ly Whiskey LongBranch hớp một ngụm..khà ra một cái…người nóng lên…nhìn dáo dác …Con Thơm không biết đi đâu rồi…Lảo đi vào bên trong kiếm đứa con gái ȶɦασ một cái lấy hên trước khi xuất quân…
Lảo Lác có hai gái một trai…đêu là dân bặm trợn..bán trời không mời thiên lôi..Thơm là con gái lớn…năm nay ba mươi rồi..chưa chồng mà đã có chửa hai lần..Sanh ra cho lảo Lác hai đứa châu ngoại…không biết cha chúng là ai…Chuyện nầy lảo Lác không quan tâm…Vợ chết rồi…Lảo không tái giá…cứ ở vậy..xách ƈôи ȶɦịt ȶɦασ rong cho sướиɠ…Lẻ ra lảo cũng không muôn đè con gái của mình ȶɦασ đâu….Chỉ tại con nhỏ ɖâʍ hết biết…hết ȶɦασ thằng nầy tới thằng kia…có chửa..đẻ đem về cho lảo nuôi..ȶɦασ mẹ..Thần tiên cũng giận mà…Bởi vậy một đêm mưa gió bảo bùng..lảo leo lên giường con gái..đè đụ…Tưởng nó chống đối..ai dè nó cũng hưởng ứng…lảo muốn sao nó cũng chìu…Từ đó nó không đi ȶɦασ dạo ở ngoài nửa…Chỉ đặc biệt cho lảo…Ngoài xả hội…là hai cha con..Về nhà..đóng cửa…hai cha con ȶɦασ miệt mài…
Thơm đang lui cui kho cá…thấy lảo đi tới..mùi rượu nặc nồng..biết ba mình nứиɠ ƈôи ȶɦịt …Mặt nguýt…vô cùng lẳng lơ…
-Muốn gì đây..con đang kho cá…
-Hắc hắc…kho thì cứ kho..nhằm nhò gì…
Lảo đến bên con gái..tuột quần nàng ra..một phát một..cái quần sa ten đen và cái qυầи ɭót kéo quá đầu gối…cặp ʍôиɠ trắng lồ lộ…Thơm gát một chân lên bếp…Lảo Lác ngồi xuống đưa mồm tới…bυ” ɭϊếʍ chùn chụt..Lảo vừa bυ” ɭ*и con gái vừa nghỉ tối nay sẻ bắt vợ của thằng Năm Ngởi bυ” ƈôи ȶɦịt lảo trong khi lảo với tư thế nầy…Quá đã…
-“Thôi đút vô đi…ba làm kiểu nầy..ai chịu cho nổi…” Thơm vặn vẹo…nước trong người tuôn ước đẩm mặt lảo Lác…Chịu hết nổi..nàng chõng khu..chờ đợi…
-“Ha ha…được được..” Lảo Lác đắc ý.đứng lên.mở khóa .kéo quần xuống..Cầm ƈôи ȶɦịt rà cửa động…đút vào..nắc…
…
Lẻ ra phải là vui lắm nhưng không khí rất ảm đạm…Lảo đại đang nằm trong nhà thương…Tuy không chết nhưng cũng không khác là bao…Chi dâu lên cầm quyền..Có được không đây?Đám đàn em nghi hoặc…tuy kính nể Liên…nhưng kinh nể là một chuyện…Chuyện lèo lái anh em lại là một chuyện khác…Nhưng nếu không phải là chị Liên thì là ai đây?
Tài quân sư thì khác..mặt hắn hớn hở…là người biết nhìn xa trông rộng…Hắn biết vì sao chị Liên làm vậy…Còn không phải là người kia chịu đở đầu hay sao?Tương lai không thể nào không huy hoàng được…Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng Tài là người kín đáo…không nói ra…sợ có gì thì hư đại sự…
-“Tại sao phải mời lảo Lác? Nghe phong thanh lảo cho người phá chổ của mình..” Tuyền oán giận…muốn ‘hưng binh vấn tội’ lảo già mất dạy…Thanh ngồi kế bên…không nói gì..thỉnh thoảng ngóng ra cửa…nóng lòng…
-“Ha ha…Cái nầy là ‘Tiên lể hậu binh’…Nói phải quấy..cảnh cáo trước…nếu bọn họ không nghe…chừng đó ra tay cũng không muộn..” Liên cười giải thích theo phong thái của ‘lảo đại’…Thật ra trong bụng cũng muốn phản pháo’ thằng già kia cho hả giận…Kẹt cái là chưa có ‘tướng tài’ để đâm chêm một trận nên đành phải nhịn…Liên suy nghỉ không biết có nên mở miệng cầu cứu với hắn không..nhưng làm vậy thì bẻ mặt quá…Chứng tỏ mình vô dụng…Chuyện nhỏ cũng cầu cứu sao?Coi không được…Sau đêm nay mới tinh đi…
-“Chú Tài…chuyện tiếp quản bên kia ra sao rồi?” Liên hỏi…
-“Có chút khó khăn…nhiều chổ phản kháng…vì có lảo Lác đở đầu…” Tài nghiêm mặt đáp…
-“Cây gậy nầy sẻ đập gảy giò lảo khốn kiếp ..”Tuyên cầm cây gậy đánh bóng chày quơ quơ..gương mặt đẹp tức giận…ước gì được đánh gãy chân lảo Lác…
-“Ậy…không được nóng nãy…” Liên vung tay…
-“Chị Liên..là lảo Lác…” Tài nhìn ra ngoài cửa…nói… Ngay lúc nầy bốn chiếc xe Van đậu trước cửa…khoãng 20 tên mặt này bặm trợn hùng hổ đi vào..Dẩn đầu là lảo Lác..Trong bộ đồ Vest đen…nhìn trông rất anh chị…Mặt lảo vênh váo…
-“lảo Lác…ông dẩn cả đám người đến đây..Vậy là ý gì?” Liên hung hăng quát…
Lảo Lác ‘sửng sốt’ :’ Ý gì “ Ây ui..không phải người đẹp mời tui đến ăn cơm chuyện trò sao hả?Bây giờ hỏi tui đến là ý gì..Vậy là sao đây?Hắc hắc hắc…
-“Ha ha hi hi…” Đám đàn em đi theo lảo Lác cười rú lên…ánh mắt ɖâʍ dê không kiêng kỵ..hao háo nhìn Thanh,Tuyên và Liên..ra vẻ thèm khát…Bọn chúng được lệnh tới đây gây chiến…dỉ nhiên là không nể ai hết…
-Lảo lác…Chỉ mời một mình ông..Ông đem đám mất dạy tới..Rỏ ràng muốn kiếm chuyện…
-Hắc hắc…Muốn kiếm chuyện thì sao?Làm đéo gì ông?
-“Anh em..lên…Đập chết thằng già nầy..” Tuyền hét..nàng giận điên người..không thể nhịn được…Đám đàn em thấy bọn bên lảo Lác ngang tàng cũng ngứa mắt lắm rồi..nhất tề xông lên..quyết ăn thua đủ…
-Dừng tay..Tuyền..không được nóng nãy….” Thanh quát…nắm tay em gái….ngăn lại…
-“Lảo Lác..hôm nay mời ông đến là để nói chuyện…không phải để đánh nhau…” Thanh bình thản nói…
-“Hắc hắc,,nà..nà..nghe đi..đây mới là đạo đãi khách…nể mặt người đẹp nầy…nghe một chút cũng không mất mác gì…” Lảo Lác vừa nói vừa vén vạt áo vest …có ý khoe… cây Colt 45 dắt bên hong…
Liên biến sắc…Chỉ có Năm Ngởi mới có súng…nhưng dấu rất kỷ…đụng chuyện mới đem ra xài…Hôm nay nàng không nghỉ sẻ có chuyện lớn gì…mục đích là để nói chuyện phải quấy…’Tiên lể hậu binh’…không ngờ lảo nầy mang theo đàn em và còn mang theo súng…Rỏ ràng có ý đồ gây chuyện…Xem ra mình quá hời hợt rồi…
-“Hắc hắc..nói đi..sao không nói? Câm hết rồi hả?Vậy được…thôi để lảo Lạc nầy nói …Nghe kỷ đây…ȶɦασ mẹ..Kể từ bây giờ…Tất cả..Tao nói tất cả nghe chưa?Có nghĩa là chổ của mụ Huê hay chổ của tụi bây…đều thuộc về lảo Lạc tao…Thằng nào..con nào…không nghe..ȶɦασ mẹ..tao bắn bể sọ…Hắc hắc hắc..Rỏ chưa? Lảo Lác hét…hai mắt lảo dán lên người Liên với ánh mắt thèm thuồng…
-“Wow… chưa nghe rỏ…Nói lại lần nửa…” Bất thình linh một giọng nói vang lên…
-“ȶɦασ mẹ thằng nào vậy?chán sống rồi sao?” Lảo quay người … sửng sốt…mừng run lên…
Một đám người đang tiến vào…đi đầu là một thằng nhóc…phía sau..má ơi…Hôm nay trúng mánh rồi…Sao toàn là người đẹp không vậy? ƈôи ȶɦịt trong quần lảo Lác giựt giựt…
Bọn đàn em của lảo Lác hai mắt sáng ngời…Không uổng chuyến đi nầy…Có thằng rờ ngay đũng quần..nở nụ cười ɖâʍ đãng..
Liên cố dằn cơn xúc động..giử bình tỉnh…Hắn đến rồi…
Hai chị em Thanh,Tuyền thầm sung sướиɠ…Cái tên nầy..sao lúc nào cũng thật đúng lúc…Càng ngày càng đáng yêu …
Tài quân sư đắc ý…Đúng như mình nghỉ…Lảo Lác…Tự lo liệu đi…
Lảo Lác nào coi thằng nhóc ra gì…hai mắt đờ đẩn nhìn đám mỷ nử…lảo nuốt nước bọt…ȶɦασ được một em…tổn thọ 5 năm lảo cũng chịu…
-“Lúc đi vô đây…nghe có người lớn tiếng đòi bắn bể sọ người khác…Là ai nói vậy?” ánh mắt Đức ca lạnh lùng nhìn về phía lảo Lác…
-“Hắc Hắc Hắc…Là ông nội mầy đây..Sao hả?”..Lúc đầu nhìn thấy thằng nhóc…lảo Lác cũng có chút kiêng kỵ…nhưng lảo nghỉ kỷ lại….tuy không quen biết nhưng mặt mủi của các COCC ở Đà nẳng nầy…Có ai mà lảo không biết? Mặc dù không có dịp tới gần nịnh bợ nhưng biết để tránh đụng chạm cũng là chuyện tốt mà…Nên lảo chắc chắn thằng nầy không phải…Như vậy thì sợ con mẹ gì?Hơn nửa bị sắc đẹp của đám mỷ nử mê hoặc…Lảo nóng lòng ‘biểu hiện’…một lần nửa vén áo vest…để lộ khẩu Colt 45..chứng tỏ không nói chơi để hù dọa…
Thấy lảo đại ‘bừng bừng khí thế’…Bọn đàn em cũng biết phối hợp…rút mã tấu lận sau lưng cầm trêи tay…
Tuyền và bọn đàn em cũng không vừa..mả tấu,,,gậy gộc đều đem ra..Sẳn sàng…Mắt nhìn Liên…chỉ cần nàng ra lệnh là sẻ lao ra hổn chiến…Nhưng Liên nhẹ nhàng lắc đầu…Nếu hắn đã tới..Vậy thì mọi việc sẻ do hắn làm chủ…Nàng chỉ liếc mắt nhìn Tài quân sư…
-“Người nầy là lảo Lác…ỷ mình giỏi Vịnh Xuân quyền…thường hay phách lối…Lúc trước bị Lảo đại dạy cho một bài học…Cụp đuôi làm người..Hôm nay cho người đên phá rối …”Tài quân sư hiểu ý Liên…khum người…nhanh nhẹn khéo léo tố giác lảo Lác nhân lúc Năm Ngởi xãy ra chuyện mà thừa nước đục thả câu….Đồng thời nhân cơ hội ‘bái kiến’ Đức ca…
Tài khôn lanh…có óc cầu tiến…hắn đã bỏ công tìm hiểu..biết Đức ca ở tận Cần Thơ…tuy không phải là COCC nhưng rất quyền thế…Nịnh bợ một chút cũng nên…
-“Vậy sao?có dao…có súng…người đông thế mạnh chứ gì?Hèn chi lớn lối…dám xưng ông nội…Aiz…” Đức ca lắc đầu…quay người hướng về Mỷ Chi nháy mắt …
Nhanh như con báo…Chỉ thấy bóng nàng lướt tới…họng súng của khẩu Smith & Wesson đã chỉa ngay màng tang của lảo Lác…khiến lảo không kịp trở tay…Nhưng cũng chính vì không kịp làm gì mới cứu lảo một mạng…Mỷ Chi chỉ ngoan hiền với hắn thôi…đối với người khác là ‘Độc xà nử’ đấy…có thể ra tay tàn nhẩn bất cứ lúc nào nếu giận lên..
Liền ngay sau đó..ngoại trừ Phương Linh…Tất cả mỷ nử đều súng trêи tay..chỉa về đám đàn em của lảo…
-“Khôn hồn thì bỏ dao xuống rồi đứng yên…Chị đây đếm tới ba…thằng nào còn cầm dao trêи tay…bắn gãy giò..” Mai Thảo quát…
Sống trong giang hồ chợ búa…Đại đa số là dốt đặc…liều mạng kiếm chén cơm…nhưng tên nào cũng rành câu ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ nên quyết không chịu thiệt thòi trước mắt…Mai Thảo chưa đếm…cả bọn liền nhanh chóng buông mả tấu…
-“Hi hi…ông nội muốn rút súng hả?Thử đi…” Mỷ Chi cười như không cười…lên đạn…tiêng ‘click’ sát màng tang khiến lảo Lác cãm thấy lưng lạnh toát…Biết gặp phải thứ dử rồi…Những khẩu súng trêи tay của các người nầy không phải là ai cũng có được…mà là chỉ có người chuyên nghiệp…Lảo không biết đám người nầy là ai nhưng chắc chắn lảo không thể trêu vào…trừ khi chán đời…
-“Các vị..các vị…chuyện gì cũng có thể thương lượng mà…huống chi là hiểu lầm…hiểu lầm thôi mà..”Lảo Lác trơ trẻn nói..quên mẹ nó vài phút trước đây vô cùng vênh váo…hách dịch…Ánh mắt hướng về Đức ca …khẩn cầu…
-‘Bốp’…”Thương lượng?Bọn ngươi có tư cách gì thương lượng?À…hiểu rồi..ý ngươi muốn nói là ngươi ngang hàng với ảnh?” Mỷ Chi tát lảo Lác một cái như trời giáng khiến hai mắt lảo nổ đom đóm…nhưng nét mặt lảo vẩn không dám tỏ vẻ tức giận hay oán hận…Trái lại nói như mếu..
-Không phải.,Tôi thật không phải là ý nầy?
‘Bốp’…”Vậy ý mi là chị nói sai?…”Mỷ Chi ngang tàng…cho lảo thêm một cái tát…lại còn xưng ‘chị’…khiến đám mỷ nử cười khúc khít…Lảo Lác mặt bư ra…đứng như trời trồng…không biết nói sao để khỏi ăn tát tay…Bọn đàn em ai nấy như gà nuốt giây thung..cúi mặt nhìn mủi giày…không dám nhìn bộ dáng thãm thương lảo đại…
-“Ậy..Mỷ Chi..em phải biết kính lảo..ông ta cũng đáng tuổi ông nội anh mà..phải không?” Đức nheo mắt nhìn lảo Lác..khiến lảo á khẩu…Không phải mới vừa rồi lớn tiếng tự xưng là ông nội hắn đó sao?
‘Bốp’…”Mi điếc à?Ông xả chị hỏi..tại sao không trả lời?…Lảo Lác lại nổ đom đóm…đầu váng mắt hoa…cắn răng chịu trận…nói sao cũng ăn đòn…không nói cũng ăn đòn…Mặt lảo bư ra…đứng như trời trồng…Ngoài đám mỷ nử cứ cười khúc khích…những người còn lại ai cũng kinh hãi…Bên Năm Ngởi cãm thấy may mắn ..không là kẻ địch của đám người nầy…đám đàn em lảo Lác không dám thở mạnh…Một nỷ nư đã bá đạo như vậy….Nếu cả đám mỷ nử nầy..ai cũng như ai thì hôm nay đại họa lâm đầu…
-“Ậy…Bổng nhiên có người muốn làm ông nội mình…Thiệt là mất mặt a..nếu không làm chút gì đó thì sau nầy uy tín mất hết…Nhưng cũng không nên quá đáng…Ừm..Thôi như vầy đi…Để cho công bằng một chút…Mấy người nha…ai muốn ra về…chỉ cần đánh thắng bất cứ ai..ụa khoan..trừ cô nầy…” hắn kéo Phương Linh ra…”đúng rồi… chỉ cần đánh thắng bất cứ ai trong các cô nầy thì tự nhiên ra về…Còn nếu thua..thì..ha ha…
-“Cho mượn cây gậy nầy nha…” Hắn bước đến trước mặt Tuyền..Cầm cây gậy đánh bóng chày của nàng lên..gật gù…” tui đánh gãy chân hay gãy tay kẻ đó với cái nầy..sao hả?”…
-“Không..không đánh có được không?” Một gả làm gan hỏi…
-“Được chứ..tại sao không? Để tao đanh gãy hai tay rồi cho về…” Đức ca lạnh lùng đáp…
-“Hi hi..vui đó…Có ai xung phong đánh với chị không? Không ai xung phong thì chị chỉ mặt thằng nào ..thằng đó bước ra đó nha…” Bich Hà hí hửng bước ra…đánh nhau mà cứ làm như là chơi cút bắt vậy
-“Khoan đã…Sao lần nào cô cũng ưu tiên vậy…Lần nầy phải để tôi chứ..” Phương Anh bước ra tranh phong…
-Hi Hi.Hai em không cần giành đâu à..như vầy đi…đánh một lượt…
-“Đúng đó..vậy mới vui…” Thục Linh bước ra…
-“Náo nhiệt như vậy..làm sao thiếu phần của Vịnh hà nầy được…Hi hi…
-“Ha ha…Mổi lần 4 người đi…Mấy người..còn chờ gì nửa?muốn ra về không?…
Mỷ nử mổi người một câu giành nhau ra trận khiến bọn đàn em lảo Lác ai cũng sửng sốt..run lên…tuy nhiên trong ánh mắt cũng thấy chúng đang hy vọng…Mấy nỷ nử nầy..mãnh mai..nhỏ con..sức lực bao nhiêu chứ…Trong khi bọn chúng đều lực lưởng…Không đến nổi nào đâu..Ráng hết sức…Không thể nào thua được…Vài người trong bọn chúng đưa mắt nhìn lảo Lác..nhưng lảo đang cúi đầu…mắt nhìn mủi giày..như đang thiền vậy…Lảo đang suy nghỉ…có cơ hội rồi…Không lẻ một cao thủ Vịnh xuân quyền như lảo lại thua trong tay mấy con bé nầy?Không thể nào đâu…Lúc lảo lăn lôn giang hồ..mấy con bé nầy còn tắm mưa ở truồng…Lảo Lác tin tưởng…
Bốn tên bự con nhất lần lượt bước ra…
-Đếm tới ba thì bắt đầu…OK? Một..Hai…Ba…
Tiếng ‘ba’ vừa dứt…Hai bên xáp lại…
-Ah…
-Hự…
-Ối..
.Hự…
Những tiếng kêu thống khổ vang lên..Bốn tên lực lưởng cơ bắp văng ra..nằm bất đông…mổi tên lãnh một đá vào ngay ngực…
Không quá 15 giây…
Mặt lảo Lác tái nhợt…mấy tên nằm bất động kia là những tay khá nhất trong đám đàn em của lảo…Ngay cả lảo..cũng không có khả năng nầy…
Im lặng…
Ai cũng sửng sờ…
***
–
–
…
…