Chương 165: Thành quỷ cũng không bỏ qua các ngươi
! –go — >
Một tiếng này điều chỉnh làn điệu , vừa nhọn vừa vang , kết thúc kéo thật dài , đầy đủ tất cả mọi người trong một cái phạm vi nhỏ nghe rõ ràng .
Tưởng Dung theo bản năng phát sinh một thanh âm: ” Di ? “
Diêu thị và An thị cũng vén cửa xe nhìn ra ngoài .
Đoàn xe Phượng gia đã đi tới cửa kinh thành căn phía dưới , lúc này đang chính buổi trưa , thái dươngcũng không nắng gắt như thời tiết Hạ Thu , thế nhưng cứ như xét xử treo cao trên không , thẳng chiếu lên người nhà họ Phượng nheo mắt lại .
Đoàn xe theo một tiếng làn điệu này ngừng lại , chỉ thấy trước đoàn xe ngoài cửa thành , có một cái hoa đán thanh y một thân tang phục thuần trắng , tóc rối bù , đang hất tay áo rộng dài đang hát tang khúc . Ở cạnh nàng còn có một nữ tử đánh đàn , cũng toàn thân áo trắng , trên tóc mai còn một đóa hoa trắng khác , đang phối hợp với làn điệu tự mình bắn ra .
Hai người hiển nhiên là phối hợp đã lâu , tiếng đàn và làn điệu hoàn mỹ kết hợp đến một chỗ , bi thương khiến người nghe chỉ muốn rơi lệ .
Có người qua lại ra khỏi thành vào thành đi qua nơi này , dồn dập nghỉ chân vây xem , thậm chí có chút phụ nhân nữ tử lại cùng lau nước mắt .
Nhưng ngay khi đám người bị này làn điệu và tiếng đàn hấp dẫn lấy lúc , lại nghe được trong đội ngũ xe kéo xe phượng có người tức giận hét lớn: ” Hồ đồ ! ” Đám người dọa giật mình , người nhà họ Phượng cũng cùng run rẩy toàn thân , lại biết là Phượng Cẩn Nguyên tức giận .
Cũng không trách Phượng Cẩn Nguyên sinh khí , hoa đán kia (diễn viên đóng vai) hát là cái gì nhỉ? Cái gì Phượng gia nhị tiểu thư chết thảm , Phượng thừa tướng trả mệnh cho nhị tiểu thư . Nào có hát hí khúc, rõ ràng là gọi hồn .
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mặt mũi trắng bệch , vội vã xuống xe ngựa phân phó gã sai vặt bên người đến: ” Bắt người gây chuyện cho bổn tướng ! “
Gã sai vặt đáp ứng một tiếng , kêu lên vài cái hạ nhân đồng loạt tiến lên , vén tay áo định động thủ .
Có thể hoa đán ca diễn ấy tố chất tâm lý vô cùng tốt , không để ý tí nào những người này , nên hát cái gì thì hát cái ấy , từng tiếng nhị tiểu thư , từng tiếng Phượng Vũ Hoành , tố có gọi là một cái bi .
Bọn hạ nhân Phượng gia cũng nổi giận , cái này quá khi dễ người , hiện nay một cái diễn hí khúc dám đối nghịch với phủ Thừa tướng ?
Vài cái trong lòng tức giận , vài bước xông lên trước , nâng tay lên , chiếu theo hoa đán kia (diễn viên đóng vai) định đánh ngay .
Cũng đang lúc này , chợt nghe được có cái giọng nữ hiên ngang giơ lên: ” Ta xem ai dám đánh ? “
Hạ nhân Phượng gia sửng sờ , có thể nâng lên tay lại vì quán tính không thể kịp thời khống chế được , mắt thấy một chưởng sắp tát lên mặt hoa đán ấy , quanh năm đi theo Phượng Cẩn Nguyên bên người gã sai vặt nhưng phản ứng lại , tay trảo chặt tay đồng bạn bên người , đồng thời nhỏ giọng nói: ” Mau dừng tay ! “
Hạ nhân kia còn không rõ sao lại thế này , nhưng gã sai vặt ánh mắt rất bén, ngay tại giọng nữ ấy lên tiếng ” Ta xem ai dám đánh ” Nói vậy lúc , hắn tầm mắt theo thanh âm đi tìm , kết quả , chớp mắt đã bị hắn phát hiện đứng trong đám người mấy vị mấy vị cô nương mặc váy trắng cùng hô ta hô hò . Trong đó một vị hắn nhận ra , chính là Văn Tuyên Vương phủ Vũ Dương quận chúa.
Hắn nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy , hắn chỉ giác từng trận đau đầu , nhưng vẫn bước nhanh về phía trước , đối với Huyền Thiên Ca đứng phương đi tới hạ bái : ” Thần Phượng Cẩn Nguyên , từng thấy Vũ Dương quận chúa. “
Huyền Thiên Ca lúc này mới tiến lên phía trước vài bước , cùng tại mấy vị cô nương bên người nàng cũng nhao nhao tiến lên , rõ ràng là Phượng Vũ Hoành hảo tỷ muội Nhậm Tích Phong , Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung .
Bốn người cũng toàn thân áo trắng thêm một đóa hoa trắng , chưa thoa nửa điểm son phấn , mặt mộc không trang điểm đứng ở Phượng Cẩn Nguyên trước mặt .
Phượng Cẩn Nguyên biết rõ bốn người này cùng Phượng Vũ Hoành giao tình rất tốt , bây giờ các nàng lấp ở cửa thành , lại làm cái diễn hí khúc đến , rõ ràng chính là bới lông tìm vết. Có thể Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca ở đây , hắn lại nói được gì ? Lại dám nói cái gì?
Huyền Thiên Ca không để ý tí nào Phượng Cẩn Nguyên , chỉ thấy kia hoa đán đã không còn diễn hí khúc , khó hiểu hỏi nàng: ” Ai cho ngươi dừng lại ? “
Hoa đán rất thông minh , một chút liền rõ ràng , lập tức đã nhìn với nữ tử đối diện đánh đàn kia , hai người cùng chuyển động , kẽo kẽo kẹt kẹt lại hát lên .
Lần này hát còn không đúng điệu hơn trước —— ” Phượng thừa tướng con trai của ngươi nữ nhiều , tự nhiên không kém Phượng Vũ Hoành một cái này , nhưng nàng sinh là ngươi người của Phượng gia , chết là ngươi Phượng gia qủy , trên thân lưu ngươi Phượng gia huyết đây, sao ngươi nhẫn tâm như vậy , càng thiêu chết nữ nhi ruột thịt của mình trong phòng ? “
Phượng Cẩn Nguyên nghe được thẳng mơ hồ , không khỏi buồn bực nói: ” Lời đồn này từ đâu tới ? “
Hoa đán vẫn còn hát —— ” Cõi đời này không có lửa làm sao có khói , Phượng thừa tướng nếu như ngươi không làm việc trái với lương tâm , dân gian cách nào truyền cho ngươi sát hại thân sinh nữ nhi , lưu truyền đến mức xôn xao ? “
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến tâm đều thẳng thình thịch , Phượng gia mọi người lại trong xe ngựa ngồi không yên , dồn dập xuống xe vây tiến lên .
Diêu thị đi phía trước nhiều đi hai bước , nhìn Huyền Thiên Ca mấy người , ánh mắt dẫn theo cảm kích .
Huyền Thiên Ca cũng gật đầu với nàng , rồi sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Phượng lão thái thái , nửa ngày , mở miệng hỏi nàng: ” A Hoành cứ đi thế , lão phu nhân , ngài nhưng nhớ nàng ? “
Lão thái thái vốn không nỡ Phượng Vũ Hoành , bị Huyền Thiên Ca hỏi lên như vậy , hơn nữa bên cạnh đàn khúc tang như thế , tâm sao không nát được ? Ngay lập tức liền lau nước mắt .
Huyền Thiên Ca lại nói: ” A Hoành vào lúc đó , mỗi khi lão phu nhân lưng mỏi chân đau , nàng thức đêm không ngủ cũng muốn chuẩn bị tốt thuốc cao cho tổ mẫu của nàng . Bổn quận chúa đã từng hỏi sao nàng phải mệt thế , nàng lại nói , trong nhà này , phụ thân không thương nàng , nhưng tổ mẫu nhưng hảo, nàng nhiều năm chưa từng tẫn hiếu bên cạnh tổ mẫu , bây giờ rốt cục có thể trở về , mệt mỏi nữa cũng nên phải . Tiếc thay , từ nay về sau , không còn thế này tôn nữ quan tâm lòng người lại tinh thông y thuật hầu hạ bên cạnh lão phu nhân . “
Lão thái thái tiếng khóc càng lớn , vừa khóc vừa nói: ” A Hoành , ta A Hoành a! ” Dần dần , đã biến thành gào khóc .
Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái khóc đến đau cả đầu , chỉ muốn khuyên hai câu , đã thấy Nhậm Tích Phong không biết từ chỗ nào đưa đến một cái chậu than , đã đặt giữa đường , sau đó hạ nhân lại đưa tới một chồng tiền giấy , dùng lửa châm hoả , ngồi xổm đốt lên , một bên thiêu một bên nhắc tới: ” A Hoành , tỷ muội chúng ta một hồi , nhưng không nghĩ duyên phận ấy mà ngắn ngủi như vậy . Ngươi chỉ biết mình là hồi hương tế tổ , cũng không biết đi lần này lại một đi không trở lại . Đường đường Phượng gia , nhiều hạ nhân như vậy , cư nhiên cũng có thể tại trong trạch viện của mình chết cháy tiểu thư ? A Hoành , phải chăng chết oan trong lòng của chính ngươi tinh tường , nếu như thật bị người mưu hại , ngươi cần phải nhớ đi tìm người nọ tính sổ , dù cho làm quỷ , cũng không thể thả bọn hắn tiếp tục hỉ nhạc nhân sinh ! ” Nói xong , ngẩng đầu , trừng mắt nhìn , như dao đảo qua Phượng Trầm Ngư mặt .
Phượng Trầm Ngư thoa gương mặt đen đứng trong đội ngũ , vốn xem náo nhiệt , ai biết Nhậm Tích Phong có thể chuẩn xác tìm ra nàng , doạ nàng boong boong bước về sau , cứ như trốn về trong xe ngựa . Bây giờ nàng đã không cần *trang(giả vờ) thế nào , trải qua một màn như thế , tinh thần của nàng cũng đã không phải tốt lắm , kích thích nhỏ đã có thể không chịu đựng được .
Nhậm Tích Phong nhìn nàng bóng lưng trốn đi , hừ lạnh một tiếng , ngồi xổm ở nơi đó tiếp tục đốt tiền giấy .
Mà Phong Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung hai người nhưng lại một người trảo một đám lớn tiền giấy đứng tại chỗ bắt đầu hất lên , phối hợp với làn điệu hoa đán , hát một câu các nàng hất một lần , cảm giác tiết tấu mười phần .
Bách tính vây xem bắt đầu hướng người nhà họ Phượng chỉ chỉ chỏ chỏ , có đa đa thiếu thiếu người nghe nói qua chuyện Phượng gia khe khẽ bàn luận nói ” Vị kia nhị tiểu thư từ nhỏ liền bị Phượng thừa tướng ném tới trong núi lớn tây bắc , vốn định cho chết đói , ai nghĩ được nhân gia mạng lớn , không chỉ không chết thành , còn bình an trở lại . “
Còn có người nói: ” Nhị tiểu thư là trước đây vị kia ngoại tôn nữ Diêu thần y , bây giờ vẫn còn trong kinh kinh doanh Bách Thảo Đường a? . “
” Nói vậy thì , Phượng tướng mặc kệ chuyện cái nữ nhi ấy chết sống , chân thực ? “
” Có khả năng này , Vũ Dương quận chúa cũng nói thế , sao lại giả . ”
Dân chúng đối Phượng Cẩn Nguyên xem thường càng ngày càng lớn , Phượng Cẩn Nguyên rốt cục không thể nhịn được nữa , hướng Huyền Thiên Ca lớn tiếng chất vấn: ” Vũ Dương quận chúa, ngươi đến cùng muốn làm gì ? “
Ai biết nhân gia Huyền Thiên Ca vẫn là không để ý tới hắn , đến là lại đi người nhà họ Phượng chồng nhi bên trong quét mắt qua , cuối cùng , ánh mắt tại Hàn thị trên người ngừng lại , chỉ thấy nàng cau mày nói: ” Trong nhà đại tang lại còn mặc viền xiêm y có hoa , các ngươi người nhà họ Phượng liền đồng ý bộ này sao? ” Dứt lời , chìa tay chỉ: ” Người đâu , xé xiêm y của nàng ấy ra cho bổn quận chúa ! “
Cũng không biết từ chỗ nào xông lên hai tên thị vệ , không nhiều lời , thẳng đến Hàn thị thì đi qua , ngay Phượng Cẩn Nguyên kêu to dừng tay cùng Hàn thị trong tiếng oa oa kêu loạn , đem Hàn thị ống tay cổ áo cùng với góc quần đường viền hoa toàn xé ra xuống .
Thị vệ nâng kéo xuống vải trở lại Huyền Thiên Ca trước mặt: ” Quận chúa ! “
Huyền Thiên Ca gật gật đầu , ” Cất kỹ mấy thứ này , sau đó nếu Phượng tướng muốn thượng cáo , chúng ta cũng có cái chứng cớ tốt . “
Phượng Cẩn Nguyên tức giận tới mức thở suyễn khí thô , liền Huyền Thiên Ca lời nói đã gật gật đầu: ” Bổn tướng nhất định phải thỉnh hoàng thượng bị (cho) phân xử thử ! Không thể bởi vì ngươi là quận chúa thì sỉ nhục mệnh quan triều đình thế ! “
Huyền Thiên Ca sao có thể sợ hắn cái này , hất cằm , cũng lớn tiếng đáp hắn: ” Ngươi đi cáo a! Cùng Hoàng bá bá nói ngươi đốt chết rồi con dâu tương lai hắn , để Hoàng bá bá hảo hảo tra một chút tình huống việc này ra sao ! Đương nhiên , bổn quận chúa cũng sẽ phái người đến Phượng Đồng huyện đi thăm dò ! Phượng Cẩn Nguyên , trong lòng ngươi lỗ hay không ngươi tự mình biết , nếu quả thật để cho chúng ta tra được manh mối , ngươi cẩn thận cửu ca một cây đuốc đưa các ngươi tất cả người nhà họ Phượng đều thiêu chết tại trong Phượng phủ , bị (cho) A Hoành chôn cùng ! “
Nàng hung hăng ném một câu nói như vậy , đi cùng lúc đó , Nhậm Tích Phong giấy đốt xong , Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung tiền giấy cũng hất xong . Mấy người một lần nữa đứng về đến Huyền Thiên Ca bên cạnh người , chợt nghe Huyền Thiên Ca ra lệnh một tiếng: ” Chúng ta đi ! ” Vài vị cô nương xoay người đã đi đến trong cửa thành. .
Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm , nhủ thầm cuối cùng không làm khó , lại cứ làm ầm ĩ vậy hắn thật không biết nên kết cuộc như thế nào .
Nhưng lại nghe vẫn còn chưa đi xa Huyền Thiên Ca lại cao giọng hô một câu: ” Các ngươi tiếp tục hát cho ta , tiếp tục đàn , Phượng gia muốn vào thành cũng không cần ngăn , ngay phía sau cho ta đi theo , một mực theo đến Phượng phủ , hát đến bầu trời tối đen , tiền thưởng tăng gấp đôi ! “
Một câu nói , lão thái thái chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận ngai ngái , một ngụm huyết khí đã dâng lên . Nàng gắt gao che miệng nén búng máu này trở về , nhưng cũng nghẹn mặt đỏ bừng , huyết áp thoáng cái xông lên .
Triệu ma ma doạ mau mau cho nàng tìm dược , lão thái thái uống thuốc thì càng nhớ nhung Phượng Vũ Hoành , không khỏi lần nữa gào khóc .
Phượng Trầm Ngư ngồi trong xe ngựa , nghe bên ngoài truyền tới lão thái thái tiếng khóc , tức giận đến gần như cắn nát một cái răng bạc . Theo bản năng đã giơ tay muốn đi đánh nha hoàn bên người , có thể giơ tay lên mới phát hiện , vốn chẳng có có thể cung cấp người nàng phát tiết . Nàng chuyến này chỉ dẫn theo Ỷ Nguyệt đến , bây giờ Ỷ Nguyệt chết rồi , thủ ở bên người nàng, là Phượng Cẩn Nguyên ám vệ .
Ám vệ ấy nhìn ra Phượng Trầm Ngư tâm tư , trong lòng cười thầm , khinh thường liếc nàng một cái , quay mặt qua chỗ khác .
Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái khóc không ngừng , không còn cách nào chỉ đành tiến lên an ủi , hắn đến lúc này , lão thái thái lại không khóc , nhưng lại thoáng cái đã nhớ đến vừa rồi Huyền Thiên Ca xé Hàn thị chuyện quần áo .
Lại lập tức nghiêng đầu , kia Hàn thị đang đứng tại chỗ lau nước mắt khóc đây, cổ áo cũng bị người xé ra nhưng cũng không biết che lên một chút , cứ như vậy bốn phương rộng mở . Trong đám người vây xem bên cạnh , có ánh mắt không thành thật đã sớm ngắm tới trong cổ áo , thậm chí nàng đều nhìn thấy có nam nhân vụng trộm nuốt nước miếng .
Lão thái thái tức giận đến nổi trận lôi đình , vài bước xông lên trước , giơ chân lên , chiếu theo thì đạp tới thị .
Hàn thị cảm thấy không đúng , phản xạ có điều kiện trốn như thế , lão thái thái một cước đã đạp hụt .
Này đạp một cái không không quan trọng lắm , cả người cũng nhào về phía trước , chân còn giạng thẳng chân , ầm một tiếng đã ngồi trên đất !
! –ov E — >