! –go — >
Phượng Trầm Ngư cuối cùng không kiên trì được , cắm đầu ngã xuống đất .
Này nhưng doạ sợ lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên , hai người khẩn trương vọt qua , một bên quào một cái Trầm Ngư tay , cùng kêu lên kêu: ” Trầm Ngư ! Trầm Ngư ! “
Tiếc thay dù gọi thế nào , Trầm Ngư cũng nhắm chặt hai mắt , hệt như hôn mê rồi .
Phượng Cẩn Nguyên nộ quát một tiếng: “là ai đi mời đại phu ? Làm sao còn chưa tới ? “
Lập tức có gã sai vặt chạy tới , bất đắc dĩ nói: ” Lão gia , đại phu sớm đã tới rồi , có thể thánh chỉ này một đạo nhận một đạo , đại phu kia vẫn đứng tại ngoài cửa phủ không dám vào đến ! “
Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: ” Còn không mau cho ta dẫn người lại đây! “
” Chà ! ” Gã sai vặt trả lời một tiếng , chạy mau ra ngoài , không lâu lắm , một vị lão đại phu xách hòm thuốc đã bị mang tiến lên .
Phượng Vũ Hoành cảm thấy không cần thiết lưu nữa , vì thế đi tới Diêu thị bên người , kéo tay nàng , nói với lão thái thái câu: ” Đại tỷ tỷ sinh bệnh cần phải tĩnh dưỡng , A Hoành cũng không quấy rầy thêm . ” Nàng khom người một cái , lôi kéo Diêu thị thì đi ra sân .
An thị một nhìn tình hình này , vội vàng nói: ” Kia thiếp thân cũng mang theo tam tiểu thư cùng đi trở về . “
Lão thái thái không nghĩ để ý các nàng , phất phất tay: ” Cũng lui ra đi ! “
An thị nhanh chóng lôi kéo Tưởng Dung cũng đi ra ngoài .
Tưởng Dung mau đi được vài bước đuổi theo Phượng Vũ Hoành , mở miệng khẽ hỏi: ” Nhị tỷ tỷ , ngươi cả đêm không trở lại , không có chuyện gì xảy ra chứ? “
Phượng Vũ Hoành tại Tưởng Dung trên mặt nhìn ra đầy quan tâm , trong lòng đã nảy lên một dòng ấm áp . Nàng mặc dù không thích cái nhà này , nhưng vẫn có một ít người sẽ làm nàng sinh ra thân cận .
Nàng giơ tay đi xoa xoa Tưởng Dung gương mặt , ” Tiểu nha đầu gần đây mập đây! ” Rốt cục nở nụ cười một cái nữ hài mười hai tuổi nên có , ” Tưởng Dung yên tâm , Nhị tỷ tỷ không có chuyện gì . “
Tưởng Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm , ” Đêm qua xuất cung lúc ta nói muốn tại cửa cung chờ Nhị tỷ tỷ , có thể phụ thân nói cái gì cũng không cho . Sau đó hồi phủ , phụ thân lập tức phái xe ngựa đi cửa cung đợi đại tỷ tỷ , An di nương tưởng chính mình từ bên ngoài lại thuê chiếc xe ngựa đi đón Nhị tỷ tỷ , thế nhưng bị phụ thân phát hiện , nhốt hết bọn ta trong phủ , buông lời nói ai cũng không cho phép đi ra ngoài . ” Tưởng Dung đang khi nói chuyện , sắc mặt lạnh dần , hơi do dự một lát , mới lại đã mở miệng nhỏ giọng nói: ” Nhị tỷ tỷ , Tưởng Dung chán ghét phụ thân . “
An thị doạ phải mau nhìn xung quanh một vòng , sau đó dặn dò: ” Nhỏ giọng một chút , cũng không nhìn thử đây là đâu , nói loạn nói ! “
Phượng Vũ Hoành cho An thị cười an ủi lại dẫn lòng biết ơn , ” Di nương yên tâm , A Hoành không có bản lĩnh gì lớn , nhưng bảo vệ cẩn thận Tưởng Dung vẫn còn được . “
An thị nhíu mày tâm , lo âu nắm lên Phượng Vũ Hoành tay: ” Không lo lắng Tưởng Dung , là lo lắng ngươi . Nhị tiểu thư có đại trí tuệ , thiếp thân này biết , có thể dù như thế nào cũng là cô nương chưa xuất giá , cách cập kê còn có hơn hai năm , trong phủ này phong vân biến hóa , ai biết lại đột nhiên chợt xảy ra chuyện gì , nhị tiểu thư mọi việc phải cẩn thận nhiều hơn mới đúng. “
Diêu thị cũng gật đầu theo: ” Ngươi An di nương nói đúng , A Hoành , phụ thân ngươi thừa tướng nhiều năm như vậy cũng chẳng phải làm không, lần sau nhất quyết không thể lên án chính diện với hắn . “
Phượng Vũ Hoành biết hai người này là thật tâm muốn tốt cho mình , đã cũng không nói thêm cái gì , chỉ cấp cho các nàng một cái nụ cười an ủi , lôi kéo Diêu thị hồi Đồng Sinh Hiên .
Đồng Sinh Hiên hạ nhân sớm hỏi thăm được Phượng Vũ Hoành hồi phủ , cháo trắng rau dưa đã chuẩn bị xong , nàng vừa mới trở về nhà , Thanh Ngọc đã bưng thức ăn vào .
Diêu thị dặn nàng cơm nước xong thì sớm ngủ bù chút , không nên làm việc , thấy Phượng Vũ Hoành gật đầu , lúc này mới lại căn dặn Thanh Ngọc coi chừng cho tốt nàng , sau đó mang nha đầu của mình hồi sân .
Thanh Ngọc trước tiên bị (cho) Phượng Vũ Hoành đổ chén thanh thủy , lúc này mới nói: ” Tiểu thư cả đêm không ngủ , sẽ không cần ăn quá dầu mỡ , cháo trắng rau dưa nuôi dạ dày tốt nhất . “
Phượng Vũ Hoành nhìn Thanh Ngọc , không thể nín được cười , ” Chạy ở bên ngoài lâu thế , người cũng gầy gò . Ta cho ngươi tiền lương tháng này không thiếu chứ? Sao cũng không ăn được một chút ? “
Thanh Ngọc hơi ngượng ngùng mà cười phá lên , vừa cho nàng xếp đặt bát đũa vừa nói: ” Tiểu thư lại giễu cợt nô tỳ , rõ ràng là mập , vừa tới trong phủ lúc làm xiêm y hiện tại cũng không mặc được a? . “
Phượng Vũ Hoành xem xét nàng bây giờ cả người , chợt nhớ tới chuyện này đến: ” Từ khi Tôn ma ma rời phủ , Vong Xuyên lại cùng Tử Duệ đi Tiêu châu , này trong Đồng Sinh Hiên chuyện cũng không ai trông coi . Bây giờ đều quá Trung thu , ta dường như quên cho các ngươi làm quần áo mới . “
Thanh Ngọc giúp nàng múc cháo hảo , nhìn nàng uống một hớp , lúc này mới lại nói: ” Những chuyện này cũng không cần tiểu thư phiền lòng , nô tỳ ngày trước đã làm chủ bị (cho) Đồng Sinh Hiên hạ nhân đều sắm thêm bộ đồ mới , mặt khác còn cho chúng ta Đồng Sinh Hiên một cái phòng kế toán riêng phòng kế toán , sổ sách tạm thời do nô tỳ người quản lý , nghĩ nhiều hơn nữa quan sát một chút bên ngoài đang bồi dưỡng người mới , có gặp phải thích hợp liền dẫn vào phủ đến cho tiểu thư nhìn thử , như là cảm thấy có thể , thì lưu lại đến giúp đỡ , chúng ta Đồng Sinh Hiên người hạ nhân là quá ít một chút . “
Phượng Vũ Hoành đối Thanh Ngọc càng ngày càng thoả mãn , nha đầu này không chỉ có nghiên cứu về mặt sinh ý , cũng rất thận trọng . Nàng dù sau chẳng phải người sinh sống ở Đại Thuận , có rất nhiều quy củ cái thời đại này nàng cũng không hiểu , nhưng Thanh Ngọc nhưng rõ ràng , có thật nhiều Phượng Vũ Hoành không ngờ chuyện Thanh Ngọc đều có thể chủ động thay nàng nghĩ cũng bắt tay đi làm , quả thực để nàng bớt đi rất nhiều tâm đi .
” Chuyện trong sân xin ngài chỉ điểm . ” Phượng Vũ Hoành đối Thanh Ngọc rất yên tâm , ” Bây giờ Vong Xuyên ở bên ngoài , Hoàng Tuyền kia tính tình ta cũng không trông cậy nổi nàng , ngươi liền nhọc lòng hơn tý , cần thêm nhân thủ ngươi cứ thu xếp thêm , chỉ thêm vào người nhưng nhất định phải cẩn thận , giấy bán thân phải giành tới tay , mặt khác quan phủ bên kia lập hồ sơ một phần đó cũng phải điều tra rõ . “
Thanh Ngọc trịnh trọng gật gật đầu , ” Tiểu thư yên tâm , những chuyện này nô tỳ đều hiểu . “
Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát , lại nói: ” Lưu tâm thêm nữa hai cái nha đầu nhất đẳng , bốn cái nha đầu nhị đẳng đi lên , nhất đẳng thì từ người ngươi ở bên ngoài tự mình mang trong tay chọn đi , nhị đẳng hoặc là đề từ phía dưới , hoặc lại mua vào . “
Nàng đã sớm bị (cho) Thanh Ngọc thả quyền , để Thanh Ngọc chính mình mang một nhóm nha đầu biết chữ , vừa dạy dẫn dắt trên cửa hiệu phòng kế toán bản lĩnh , một bên hiểu rõ và quen thuộc Phượng phủ . Nàng ở nơi này , bên người nhân thủ luôn không thể thiếu , huống chi Phượng Vũ Hoành tâm cũng không chỉ cực hạn ở toà Phượng phủ này , một ngày nào đó nàng muốn làm một số đại sự , người hôm nay bồi dưỡng , cuối cùng sẽ trở thành nàng phụ tá đắc lực .
” Nô tỳ nhớ . ” Thanh Ngọc đáp lại việc cần làm , ” Hai ngày này nô tỳ sẽ tự tay đi chọn , chọn lựa người sẽ mang đến trước tiểu thư , tiểu thư lại nhìn . “
Hầu hạ Phượng Vũ Hoành ăn cơm xong , Thanh Ngọc đã bưng khay ra khỏi phòng , Hoàng Tuyền vừa vặn từ bên ngoài vào đây , cùng Thanh Ngọc cười đùa vài câu tiến vào phòng đến , đưa một phong tin ngắn cho Phượng Vũ Hoành: ” Vong Xuyên dùng bồ câu đưa tin . Dùng bồ câu là trong vương phủ, chúng nó chỉ nhận có bay đường về trong phủ , vừa rồi Bạch Trạch đưa tới , tiểu thư mau nhìn xem . “
Phượng Vũ Hoành tiếp nhận giấy viết thư mở ra , thì nhìn đến phía trên Vong Xuyên chữ viết viết: ” Tiêu châu mọi việc thuận lợi , tiểu thư sự tình được giao tình cũng đã làm thỏa đáng , Tử Duệ thiếu gia rất được Diệp Sơn trưởng coi trọng , nô tỳ ngay hôm đó lên thân hồi kinh , tiểu thư chớ niệm . “
Nàng lúc này mới yên lòng lại , tiện tay đưa tin cho Hoàng Tuyền , Hoàng Tuyền liếc nhìn , nói ” Tiêu châu thuận lợi tốt rồi , chẳng qua , tiểu thư bồi dưỡng này nọ tiểu nha đầu làm gì ? “
Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu , hoàng tuyền đầu óc luôn không bằng Vong Xuyên tinh tế như vậy , muốn nàng luyện võ cũng tốt , nhưng nếu dốc hết tấm tư , còn kém trên một bậc .
” Nuôi một số nha đầu tinh thông y lý , tương lai có một ngày , chúng ta đem Bách Thảo Đường khai biến cả Đại Thuận . “
Hoàng Tuyền cứng lưỡi , ” Tiểu thư , ngươi tưởng làm ăn a ? “
Nàng bật cười , ” Coi như là chuyện làm ăn a! Chẩn bệnh bốc thuốc là phải bỏ tiền, nhưng Hoàng Tuyền ngươi phải biết , tương lai có một ngày chúng ta Bách Thảo Đường trải rộng Đại Thuận mỗi một toà dinh thự , kia ngươi muốn biết cái gì , tưởng nắm giữ cái gì , chẳng phải là tương đương với nhiều vô số con mắt ? “
Hoàng Tuyền bỗng nhiên tỉnh ngộ , ” Tiểu thư tâm tư kín đáo , Hoàng Tuyền thụ giáo . ”
Phượng Vũ Hoành gật đầu , đối Hoàng Tuyền nói ” An tâm đợi Vong Xuyên trở lại , chúng ta tháng ngày không lo phấn khích . Các ngươi theo ta , ta luôn không để các ngươi thất vọng là được. “
Hoàng Tuyền đương nhiên tin tưởng Phượng Vũ Hoành nói , đi tới Phượng phủ lâu thế , vị nhị tiểu thư này lúc nào từng khiến các nàng thất vọng ? Đặc biệt trên cung yến đêm qua Phượng Vũ Hoành kia ba mũi tên kinh hồng , quả thực bắn thẳng vào trong lòng tất cả mọi người . Hoàng Tuyền biết , nếu chẳng phải Phượng gia nhị tiểu thư đã sớm cùng Ngự vương có hôn ước , chỉ sợ người hôm nay đến cầu thân cũng phải đạp bằng cánh cửa Phượng phủ .
Phượng Vũ Hoành dùng cơm đã bắt đầu ngủ , cùng một cảm giác trực tiếp cũng ngủ thiếp đi cả ngày đó . Mặc cho người nhà họ Phượng làm sao vì Trầm Ngư bất chợt té xỉu mà lo lắng phí công , nàng cũng không nghe thấy không gặp , một cách toàn tâm toàn ý mê đầu ngủ ngon .
Đến khi nửa đêm canh ba lúc , Hoàng Tuyền đến cạnh giường gọi nàng thức dậy , nói câu: ” Tiểu thư , lão thái thái đến đây . “
Phượng Vũ Hoành mơ mơ màng màng nghe không hiểu , ” Ai tới ? “
Hoàng Tuyền lại nói một lần: ” Lão thái thái , Phượng gia lão thái thái đến Đồng Sinh Hiên , nói là nhất định phải gặp mặt tiểu thư . “
” Hiện tại giờ gì ? ” Nàng xoa xoa mắt , cực không tình nguyện đứng dậy rời giường .
” Giờ dần vừa qua khỏi . ” Hoàng Tuyền cũng rất không vui , một bên hầu hạ Phượng Vũ Hoành mặc quần áo một bên oán giận nói: ” Này hơn nửa đêm cũng không biết Phượng lão thái thái động kinh gì (hút gió) . “
Phượng Vũ Hoành bĩu môi , ” Quản nàng đây, tóm lại chẳng phải hảo phong nhưng nếu như tà quá mức , chúng ta thì cho nàng dựng thẳng lên một bức tường gió thổi không lọt . “
Nàng thu thập xong , hoàng tuyền cùng đi sảnh đường . Đến lúc đó , nha đầu giữ cửa vừa vặn đỡ lão thái thái đi vào .
Phượng Vũ Hoành biểu thị thoả mãn , nàng quy củ quyết định phía dưới thi hành coi như không tệ , mặc dù là Phượng gia lão thái thái , cũng không thể trực tiếp liền nghênh ngang từ Liễu Viên kia tiểu thiên môn đi tới Đồng Sinh Hiên đến .
” Tổ mẫu ! ” Mặc kệ thế nào , trước mặt lão thái thái , mặt mũi công phu vẫn phải làm . Phượng Vũ Hoành bước nhanh về phía trước đem lão thái thái từ Triệu ma ma trong tay nhận lấy , liếc mắt trong lúc nhìn đến Triệu ma ma một bộ trông vẻ uể oải , không khỏi cười thầm . Đều là người tuổi tác đã cao , ai có thể chịu nổi giày vò như vậy chứ? ” Đã trễ thế này , tổ mẫu nhưng có việc gấp ? Sao không sai người tới gọi A Hoành , Đồng Sinh Hiên quá xa , tổ mẫu mệt nhọc thế này vạn nhất mệt ra cái tốt xấu đến nhưng sao được ! “
Lão thái thái không để ý tới cùng nàng hàn huyên , thẳng thắn nêu ra chủ đề: ” Trầm Ngư bệnh luôn cũng không thấy tốt , thỉnh chia làm vài đội đại phu cũng không ngừng lắc đầu , nên uy dược cũng uy , có thể nàng vẫn luôn hôn mê . A Hoành , tổ mẫu cũng là không có cách nào , tốt xấu cũng là người một nhà , ngươi qua cho nàng nhìn thử được không ? ” Lão thái thái trong giọng nói chuyện mãn mang cầu xin .
Phượng Vũ Hoành trên mặt che một tầng vẻ khó khăn , nhìn lão thái thái mở miệng nói: ” Tổ mẫu , ngài cũng biết phụ thân đối A Hoành rất có phiến diện , chuyện chẩn bệnh như vậy luôn có cái vạn nhất , vạn nhất A Hoành chẩn bệnh có không cho phép hoặc không tốt , phụ thân trách tội xuống , chỉ sợ A Hoành lại cũng bị đuổi về trong núi lớn tây bắc . “
” Hắn dám ! ” Lão thái thái cuống lên , ” A Hoành ngươi yên tâm , có tổ mẫu làm chủ cho ngươi , phụ thân ngươi hắn không dám làm gì ngươi ! Chỉ cần ngươi có thể đi nhìn thử đại tỷ tỷ ngươi , dù xảy ra sai xót gì , tổ mẫu cũng nhất định đứng ở ngươi bên này . “
Phượng Vũ Hoành mặt hiện cảm kích , ” Tổ mẫu chờ (đối xử) A Hoành thật quá tốt . “
Lão thái thái cầm lấy tay nàng , run rẩy nói: ” Cháu gái ngoan , ngươi này là đáp ứng tổ mẫu ? “
Phượng Vũ Hoành gật đầu , ” Ân , có tổ mẫu vì A Hoành làm chủ , A Hoành nhất định hảo hảo vì đại tỷ tỷ chẩn bệnh . “
Nói xong lời này , trong mắt loé lên một tia chỉ có Hoàng Tuyền nhìn ra được giảo hoạt .
! –ov E — >