Thần Tọa – Chương 2: Lâm Hi (2) – Botruyen

Thần Tọa - Chương 2: Lâm Hi (2)

Các trưởng lão Ngũ Lôi Phái đang chuẩn bị phế bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của hắn. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn thì sau đây không lâu, hắn sẽ bị mất đi thân phận Thiếu chưởng môn, hoàn toàn bị biếm làm phàm nhân.

Sau khi Lâm Hi xem xét xong những trí nhớ này thì cũng thổn thức không thôi. Không hề nghi ngờ, tình cảnh hiện tại của hắn có thể nói thập phần không ổn. Hắn mặc dù may mắn tránh được cơn lũ bất ngờ bộc phát ở kiếp trước, chuyển thế trọng sanh rồi thu được khối thân thể này, nhưng mà đồng thời cũng kế thừa những phiền toái của khối thân thể này.

– Khí huyết phù phiếm, gân mạch ảm đạm, can, phế hơi miễn cưỡng. Đây là do trúng độc!

Lâm Hi đặt hai ngón tay lên cổ tay của mình, cảm nhận kĩ lưỡng chỉ chốc lát rồi đưa ra chẩn đoán bệnh.

Đây là một loại độc mạn tính, phi thường bí ẩn, nhưng không thể gạt được Lâm Hi tinh thông kinh mạch.

Lâm Hi cũng không phải “Lâm Hi”. Trước khi bị dẫn tới nơi này, hắn là một học sinh cao trung (cấp 3) mười bảy tuổi. Ngoài cái đó ra, hắn còn có một thân phận thần bí khác – là người thừa kế của một gia tộc phi thường cường đại, có truyền thống võ thuật từ xưa.

Tại thế giới ban đầu đó của Lâm Hi, những gia tộc võ thuật truyền thống đã trải qua nhiều thế hệ như vậy đều phi thường bí ẩn. Mặc dù thế giới thay đổi, nhưng trong gia tộc vẫn cứ duy trì truyền thừa từ xưa, tu luyện võ thuật truyền thống chung thân, đồng thời còn phải tinh thông kinh mạch.

Lâm Hi chính là cao thủ về khoản này! Tuy mới chỉ có mười bảy tuổi, nhưng hắn đã là trò giỏi hơn thầy, là con hơn cha.

Dựa theo truyền thống gia tộc, mỗi một thành viên gia đình vào lúc mười lăm tuổi đều phải rời khỏi gia đình, tự lực cánh sinh. Đây là một loại rèn luyện, cũng là một loại khảo nghiệm. Tất cả thành viên lúc rời đi đều là trên người không có đồng nào, hơn nữa cũng không thể tiết lộ thân phận của mình.

Lâm Hi chính là lúc nghỉ hè, lựa chọn đi vào trong núi sâu rừng thẳm rèn luyện, để tôi luyện võ công của mình. Không nghĩ tới, vừa lúc gặp một trận hồng thủy, bị cơn lũ quét bất ngờ ập tới. Lâm Hi vô cùng không may liền bị cuốn đi vào.

Khi đó Lâm Hi cho là chính mình chết chắc rồi. Không nghĩ tới, đến lúc tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên qua đến một thế giới lạ lẫm, nhập vào trong thân thể một thiếu niên cùng tuổi xa lạ. Hơn nữa, trong đầu có thêm rất nhiều trí nhớ không thuộc về chính hắn.

– Đáng tiếc hắn bị chèn ép sáu năm, bị người mắng là phế vật. Nhưng không biết, bởi vì là đã bị người hạ độc. Thể chất suy yếu, do đó mới làm võ đạo không tiến triển được.

Trong lòng Lâm Hi âm thầm lắc đầu, trào dâng một chút thương hại.

Những lời vừa nãy mà hai tên đệ tử kia đã nói thì hắn cũng nghe được. Đến ngay cả loại đệ tử bình thường nhất đều xem thường hắn, tình cảnh của Lâm Hi có thể nghĩ tệ ra sao.

– Từ giờ trở đi, ta chính là Lâm Hi. Sẽ không còn ai có thể khinh thường ta được nữa. Cũng không ai có thể ám hại được ta nữa!

Lâm Hi nhìn vào chiếc đèn, thấy bóng dáng của chính mình ở trong đó. Trong mắt hiện lên một ánh sáng sắc sảo.

Nói xong những lời này, Lâm Hi khẽ hít vào một hơi rồi lập tức đi xuống giường. Tâm niệm vừa động, hắn lập tức đánh ra bộ quyền pháp hàng đầu.

Từ nhỏ Lâm Hi đã tu luyện võ thuật truyền thống. Hắn biết rõ đối với người bình thường mà nói, phương thức chữa thương tốt nhất là tĩnh dưỡng. Còn đối với Võ Giả mà nói, phương thức nghỉ ngơi tốt nhất chính là luyện quyền.

Quyền pháp Lâm Hi hiện đang sử dụng, chính là một bài quyền hàng đầu gọi là “Tiểu Thiên cương”, để tu bổ thân thể.

– Còn may, thân thể phụ này mặc dù suy yếu, đã bị bệnh nặng sáu năm. Nhưng mà nền tảng vững, căn cơ chắc. Nay bắt đầu khôi phục thì cũng sẽ nhanh hơn nhiều.

Trong lúc Lâm Hi đi quyền ra cước, hắn cảm giác được thân thể mới có được này mặc dù suy yếu, nhưng mà căn cốt có lực mạnh mẽ, hiển nhiên là trước đây đã thiết lập được nền tảng thật là tốt. Cùng với việc thi triển quyền pháp, một luồng dược lực từ trong lồng ngực chuyển hóa, tản đi nhập vào tứ chi xương cốt toàn thân.

Lâm Hi cảm giác, huyết khí toàn thân dần dần tràn đầy. Lồng ngực cũng không phải đau đớn như vậy nữa.

– Dược lực mạnh hơn! Dược liệu luyện chế đan dược ở thế giới này, nếu đem so sánh cùng với thế giới trước đây của mình thì mạnh hơn nhiều!

Lâm Hi cảm giác được cỗ dược lực này mà trong lòng âm thầm than thở.

Từ trong trí nhớ hắn biết được, ở thế giới này dược liệu có dược tính phi thường cường đại, hơn nữa dược liệu vô cùng nhiều. Mà thế giới xuất thân của chính mình, Nguyên Khí Thiên Địa mỏng manh không nói, dược liệu cũng vô cùng khó tìm.

Các phương thuốc từ xưa mà gia tộc của Lâm Hi lưu truyền tới nay, có rất nhiều loại chỉ bởi vì không tìm được dược liệu mà không có cách nào khác để luyện chế.

– Không biết ở thế giới này, có thể tìm được dược liệu ta muốn hay không. Để luyện ra vài vị đan dược kia.

Lâm Hi yên lặng thầm nhủ.

Hắn rèn luyện lần này liền kéo dài đến hừng đông.

Bởi vì thân thể suy yếu, vẫn còn chưa khôi phục nên Lâm Hi đều là luyện loại quyền cước chậm, nhưng mặc dù là như vậy thì hiệu quả đã qua phi thường không tệ.

Một đêm luyện quyền làm tinh thần sảng khoái, không có cảm giác mỏi mệt chút nào. Đây là cảm giác mà Lâm Hi chưa bao giờ thấy.

Đây chính là lợi ích lớn nhờ Nguyên Khí Thiên Địa dồi dào. Chỉ luận về điểm này thì thế giới này, so sánh thế giới trước đây của Lâm Hi quả là tốt hơn nhiều lắm!

“Rầm!”

Đúng lúc Lâm Hi vừa thu công luyện quyền thì đột nhiên cánh cửa kêu rầm một tiếng rồi bắn tung ra. Có người dùng chân đạp cửa, tức thì đá văng nó mở ra. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m

Lâm Hi vừa nhướn mày liền ngẩng phắt đầu lên. Hắn chỉ thấy một tên đệ tử trẻ tuổi mặc đạo phục Ngũ Lôi Phái đang bưng mâm cơm đi vào.

Kẻ này thì Lâm Hi nhận ra được, hắn tên là Lý Kiệt. Là một đệ tử trong nhà bếp ở Ngũ Lôi Phái, chuyên môn phụ trách đưa cơm cho các đệ tử trong môn phái. Địa vị trong môn phái là thấp nhất. Vào lúc ăn cơm, phải chờ tới khi các đệ tử khác đều ăn xong rồi bọn họ mới có thể ăn.

Mặc dù chỉ là đệ tử trông coi việc bếp núc, nhưng Lý Kiệt rõ ràng khinh thường Lâm Hi ra mặt.

– Này, phế vật, ăn cơm!

Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, phảng phất như hắn mới là chủ nhân. Vừa nói, hắn vừa để mâm cơm trên mặt đất ở trước cửa, đẩy về phía trước rồi xoay người rời đi. Dáng vẻ đó thật giống như là cho chó ăn vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.