Lâm Hi vừa mới xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, từng gã chân truyền đệ tử, trưởng lão tông phái, đại trưởng lão chi chít, rối rít nhìn sang, mục quang túc sát, lạnh thấu xương vô cùng.
Từng đạo mục quang tụ tập ở chung một chỗ, đọng lại như thực chất khiến cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt. Cho dù là hạng người tâm chí kiên định, ở dưới ánh mắt soi mói như vậy cũng không tránh khỏi trong tâm hoảng sợ.
Song Lâm Hi nghênh đón mục quang túc sát đầy trời này lại là bình thản tự nhiên không sợ hãi.
Áo bào hắn phần phật, tóc dài bay múa, hai tay chắp lại, chỉ là đứng ở nơi đó liền có một loại cảm giác khí phách phần phật 'ta mặc kệ hắn là ai', nhưng ánh mắt lại ẩn chứa áp bách toàn tường.
Ở Địa Ngục đại thế giới, Lâm Hi giết hơn hai mươi tên chân truyền đệ tử, cũng giải khai khúc mắc, phá vỡ trói buộc, phóng ra bản tính cường giả chân chính trong lòng.
Mọi người vốn là muốn giết uy phong của Lâm Hi, nhưng lúc này nhìn qua chỉ cảm thấy Lâm Hi ánh mắt như điện, nhiếp nhân tâm phách, lại muốn đoạt tâm thần của từng người, trong lòng không khỏi âm thầm nghiêm nghị.
Ánh mắt Lâm Hi đảo qua cũng không còn bận tâm đến những cái khác, rất nhanh ở trong đám người tìm được sư phụ Chấp Pháp trưởng lão.
– Sư phụ.
Lâm Hi đi tới, cung kính thi lễ một cái.
– Ừ.
Chấp Pháp trưởng lão gật đầu, ánh mắt phức tạp:
– Tới rồi.
Lâm Hi ừ một tiếng.
Thầy trò hai người nhìn nhau chốc lát, trên mặt Chấp Pháp trưởng lão rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười.
– Đi đi!
Chấp Pháp trưởng lão vỗ vỗ bả vai Lâm Hi, một nửa vui mừng nói:
– Để cho những tên khốn kiếp kia nhìn xem thật kỹ, sư phụ vì ngươi mà kiêu ngạo!
– Ừ.
Lâm Hi gật đầu, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm.
Ma Kiếm trưởng lão cũng không ở dây, một phương diện là bởi vì đây là chuyện tình nội bộ của Thần Tiêu tông, một phương diện khác cũng là bởi vì thân phận của Ma Kiếm trưởng lão, 'Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài', không muốn để cho Tiên La phái nhìn tới.
Lâm Hi cùng Chấp Pháp trưởng lão chỉ hàn huyên mấy câu liền đi vào trong sân. Từ đầu đến cuối Lâm Hi đều cảm thấy một đạo mụa quang như đạo như thương vẫn chăm chú nhìn vào mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trên đài cao, ba tên lão giả sóng vai mà đứng, trái phải hai gã thần sắc cứng nhắc. Tên còn lại ở giữa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kia hận không thể đem Lâm Hi thiên đao vạn quả.
– Hừ!
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, biết đây hẳn là Trấn Ma đại trưởng lão. Tiết Đạo Quang đã bị giết kia chính là đồ đệ của hắn, lập tức hung hăng nhìn lại, không chút nhường nhịn nào.
– Tiểu súc sinh!
Trấn Ma đại trưởng lão giận tím mặt, nếu không phải là vạn chúng cùng nhìn, trực tiếp nhảy xuống trong sân, một chưởng đánh chết Lâm Hi.
– Sư huynh bình tĩnh chớ nóng, hôm nay tiểu tử này có chạy đằng trời, còn có thể lật trời được hay sao?
– Hàng Yêu đại trưởng lão vỗ vỗ Trấn Ma đại trưởng lão, bình tĩnh không một gợn sóng nói.
– Đúng vậy, tỷ võ lập tức sẽ bắt đầu, đã đợi mấy ngày, chẳng lẽ còn quan tâm một lát này sao?
Phục Thần đại trưởng lão cũng phụ họa nói.
Trấn Ma đại trưởng lão nghe vậy nặng nề hừ một tiếng, cuối cùng đè xuống nộ hỏa trong lòng, chỉ là ánh mắt nhìn về Lâm Hi rét lạnh vài phần.
Chiến đấu ở Sinh tử chi thai ban đầu là do Cạnh kỹ trưởng lão chủ trì, sau lại hai điện xung đột, Hộ Pháp điện thắng được, Hộ Pháp trưởng lão liền kiêm cái chức này, nhưng sau đó Chấp Pháp điện thắng được, đây hết thảy là tự nhiên từ bỏ.
Lâm Hi cùng Lý Thu Bạch là cường giả đều đạt tới Tiên Hoàng cảnh, trưởng lão tông phái đã không đủ tư cách chủ trì rồi, vì vậy chiến đấu lần này của hai người là do Đại trưởng lão trong môn chủ trì.
– Chư vị, an tĩnh!
Truyền Công đại trưởng lão thân mặc thanh bào bước trên hư không, từ trên khán đài phiêu thân mà xuống, thanh âm của lão vang dội, hàm chứa một cỗ uy nghiêm lớn lao khiến người ta tin phục.
Trong một sát na, mọi âm thanh đều biến mất, mọi ánh mắt tập trung đến trong Tử vong chi thai.
– Lý Thu Bạch, ngươi cũng ra đi.
Thanh âm của truyền Công đại trưởng lão uy nghiêm nói.
– Ngâm!
Một tiếng huýt sáo giống như lôi minh, trong một sát na từ thiên không truyền tới.
Trong nháy mắt bạch quang chợt lóe, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi ở trên Tử vong chi thai, đứng ở một bên khác của Truyền Công đại trưởng lão, khí thế kinh người, cùng Lâm Hi xa xa tương đối, chính là Lý Thu Bạch.
Lý Thu Bạch một thân tố bào, khí độ tiêu sái, khiết tịnh vô tà, cùng Lâm Hi lần đầu tiên nhìn thấy giống nhau như đúc.
– Tiên Hoàng!
Khóe mắt của Lâm Hi nhẹ nhàng nhảy lên, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kinh dị.
Lý Thu Bạch tấn thăng Tiên Hoàng cũng không phải là tin tức quá bí ẩn, trong Thần Tiêu tông vẫn có chân truyền đệ tử quan hệ, cho nên cũng có tin tức truyền tới. Nhưng mà Lâm Hi một mực bế quan cho nên cũng không rõ ràng lắm.
– Đúng là ngoài ý muốn.
Ánh mắt Lâm Hi nháy một cái.
Bất quá không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Hi tổng cảm giác Lý Thu Bạch ở trước mắt thoạt nhìn cùng trước kia giống nhau như đúc, không có gì thay đổi, nhưng trên thực chất chung quy cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
– Đại trưởng lão.
Một bên khác, Lý Thu Bạch khom lưng hành lễ, cung kính.
Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, đồng thời nhìn về Truyền Công đại trưởng lão.
– Ừ.
Truyền Công đại trưởng lão khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
– Lần ước đấu này là song phương các ngươi lập thành, trên sinh tử thai tự chịu sinh tử. Tất nhiên là các ngươi đều tình nguyện, vậy thì liền theo thiên mệnh, không trách được người khác. Sống hay chết đều là lựa chọn của các ngươi, cùng tông phái không liên quan, hiểu chưa?
– Hiểu được.
Hai người đều tự đáp ứng một tiếng.
Đây là quy củ trước trận đấu, tông phái không khích lệ sinh tử chi đấu, sinh tử chi đấu là đệ tử tông phái tự quyết định, bản thân là làm trái với ước nguyện ban đầu của tông phái, đây là vấn đề nguyên tắc, nhất định phải nói rõ.
– Rất tốt, có chư vị trưởng lão ở chỗ này làm chứng, các ngươi yên tâm tranh tài đi!
Truyền Công đại trưởng lão dứt lời xoay người lại, khí tức không mang theo chút khói lửa nào lướt trở về đài cao.
– Đang!
Đột nhiên lúc này chuông khánh trường minh, kèm theo tiên nhạc, một trận thanh âm vang dội vang lên trên không trung:
– Chưởng môn giá lâm!
Trong nháy mắt mọi người toàn thân chấn động, tất cả đệ tử chân truyền, trưởng lão rối rít đứng lên, xuôi tay đứng nghiêm, vẻ mặt cung kính.
– Quả nhiên…
Lâm Hi hít sâu một hơi, hướng không trung nhìn tới, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một trước một sau từ không trung nhẹ nhàng phiêu thân mà tới. Tên áo lam bồng bềnh phía sau kia, nho nhã tuyệt luân, chính là Phó chưởng môn Thần Tiêu tông.
Về phần đầu lĩnh phía trước cũng chính là Chưởng môn Thần Tiêu tông rồi.
Chưởng môn tông phái là có thể đến Sinh tử chi thai xem cuộc chiến, đây là quy củ của sinh tử cạnh kỹ, bất sự kỳ thật mấy ngàn năm nay chuyện nhất phái chưởng giáo giá lâm sinh tử chi thai rải rác có thể đếm được.