Thần Ma Hệ Thống – Chương 96: Tiến vào căn cứ. (1) – Botruyen

Thần Ma Hệ Thống - Chương 96: Tiến vào căn cứ. (1)

Trần Trí Quang nhìn qua đại cẩu tử lạnh lùng cười nói:

– Như thế nào? Không quen nhìn? Không quen nhìn thì ra ngoài cho tao, lão
tử khổ cực như vậy tới đón tiếp tụi mày, không có chất bé thì ai đi làm. Có
bản lĩnh thì mày đi tố đi.

Ba tên nhân viên công tác còn lại cười ha hả. Trước tận thế thì trách cứ nhân
viên công vụ trên cơ bản là không có kết quả gì. Càng đừng đề cập tới tận thế
trật tự đại loạn. Chỉ cần không gây ra chuyện cực lớn thì cấp trên cơ bản
không quan tâm tới.

Đại cẩu tử còn muốn nói gì, lúc này Nhạc Trọng liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng
không dám nói thêm.

Trần Trí Quang nhìn thấy đại cẩu tử im miệng không nói, càng thêm đắc ý, hắn
nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Nhạc Trọng thì hai mắt tỏa sáng, không kiêng nể
gì cả nói ra:

– Mày đấy! Mày cởi chiếc nhẫn trong tay ra. Đó là lúc trước tao không cẩn
thận làm mất, còn không mang nó trả lại cho tao?

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, lạnh lùng nói ra:

– Mày xác định là mày làm mất?

Trần Trí Quang bộ dáng rộng lượng nói ra:

– Đó là đương nhiên! Mày nên lấy nó trả lại cho tao, tôi không so đo chuyện
mày trộm chiếc nhẫn. Trong căn cứ thành phố Lũng Hãi chúng ta trộm cắp là
trọng tội, bị bắt thì cảnh sát có thể bắn gục các người. Tao tâm địa tốt,
không muốn thấy máu nên bỏ qua cho mày.

Nhạc Trọng lạnh lùng cười cười, hàn quang trong mắt hiện ra, hắn dùng Khủng Cụ
Thuật với Trần Trí Quang!

Trong một chớp mắt một cổ sát khí kinh người từ trong người Nhạc Trọng hiện ra
ngoài, trực tiếp bao phủ thân thể của Trần Trí Quang này một cái.

Mặt của Trần Trí Quang tái nhợt, trong hai mắt đột nhiên mất đi thần thái. Hắn
nhìn thấy ác quỷ hai mét đang lao tới, dùng cưa điện cắt thân thể của hắn, máu
tươi và nội tạng trong người của hắn chảy ra ngoài, thống khổ vì bị cắt ngang
người làm cho hắn vô cùng đau đớn hét thảm thiết, thân thể vô lực quỳ trên mặt
đất và co giật toàn thân.

– Cứu mạng! Cứu tôi! ! Cứu tôi!

Hai mắt rần Trí Quang đỏ thẫm, co quắp té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép,
thân thể mồ hôi lạnh chảy ròng giống như con chó bị thuốc đang nằm trên đất mà
co giật.

Ba nhân viên công tác còn lại nhìn thấy thảm trạng của Trần Trí Quang thì sắc
mặt đại biến, lúc này móc đủ loại vật tư trong người ra ngoài, không ngừng nói
xin lỗi:

– Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Chúng tôi không biết ngài là người cường hóa!
Có chỗ đắc tội xin ngài bao dung cho!

Cường giả có được thủ đoạn cũng không phải là tôm cá nhãi nhép như bọn họ có
thể đối phó. Đặc biệt là Nhạc Trọng vô thanh vô tức không có tiếp xúc gì mà
làm cho Trần Trí Quang thống khổ không thôi, cường giả có được loại thủ đoạn
này trong căn cứ thành phố Lũng Hãi không nhìn thấy một ai.

Nhạc Trọng cũng không muốn động thủ giết người, Khủng Cụ Thuật vừa thu lại
buông tha Trần Trí Quang.

Nhạc Trọng thu Khủng Cụ Thuật thì Trần Trí Quang mới khôi phục lại, hắn gian
nan đứng lên, sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng, không dám làm khó dễ, rung giọng nói
ra:

– Đại ca, các ngài ra ngoài trước đi. Cách ly ở chỗ này sau hai giờ thì sẽ có
người căn cứ năng lực của các người mà an bài trụ sở công tác.

Nhạc Trọng tiếp nhận bản khai xem xét, chỉ trong đó chằng chịt vấn đề.

Trần Trí Quang cẩn thận từng li từng tí xem qua:

– Điền vào bản khai này, mấu chốt nhất chính là chức nghiệp và năng lực của
các ngươi sau dị biến. Phía trên là năng lực và chức nghiệp cùng phân phối vật
tư. Trong người cường hóa lấy được đãi ngộ khá tốt, có thể tiến vào quân đội
hoặc là các ngành của chính phủ.

Kiến thức năng lực đáng sợ của Nhạc Trọng thì Trần Trí Quang không dám chọc
giận Nhạc Trọng. Tuy trong căn cứ thành phố Lũng Hãi, người cường hóa không
được tùy ý giết người. Thế nhưng mà dùng năng lực quỷ dị kia của Nhạc Trọng
thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay là hắn đã giết người.

Trần Trí Quang nhắc nhở:

– Chức nghiệp cùng năng lực rất trọng yếu, cái này liên quan tới đãi ngộ
tương lai của ngươi.

Sau tận thế pháp tắc mạnh được yếu thua, Trần Trí Quang thập phần tinh tường
điểm này. Hắn cũng không dám đối nghịch với người cường hóa mạnh như Nhạc
Trọng thế này. Chỉ có thể tận lực nịnh nọt.

Nhạc Trọng ném một bao thuốc lá cho Trần Trí Quang thản nhiên nói:

– Những người chúng ta không muốn tách ra, anh có biện pháp nào?

– Cảm ơn Nhạc ca!

Trần Trí Quang tiếp nhận thuốc lá, trong mắt hiện ra thần sắc vui mừng. Thuốc
lá trong căn cứ là vật tư hút hàng, cực kỳ khó được, nhũng người như bọn họ
rất khó kiếm được một bao.

Trần Trí Quang suy nghĩ một hồi nói:

– Nếu như các người muốn ở đây. Vậy không cần điền nghề nghiệp là được! Nhưng
bởi như vậy đãi ngộ của các người không được tốt.

Tiến vào căn cứ thành phố Lũng Hãi thì rồng rắn lẫn lộn. Cũng có không ít tiểu
thế lực đi vào, Trần Trí Quang cũng đã gặp rất nhiều doàn thể không muốn tách
ra. Dù sao mọi người ôm đoàn lực lượng lớn, không dễ dàng bị người khác khi
dễ.

Nghe Trần Trí Quang nói như vậy thì Nhạc Trọng không có ghi năng lực và chức
nghiệp trên chỗ nghề nghiệp.

Hai giờ sau Nhạc Trọng đã đi ra khỏi gian phòng.

Mà bên kia Lộ Văn, Trần Dao các nàng cũng rời khỏi gian phòng của mình.

– Ca ca!

Nhìn thấy Nhạc Trọng rời phòng, Lộ Văn thoáng cái chạy tới ôm một cánh tay của
Nhạc Trọng.

Quách Vũ cũng đi đến bên cạnh Nhạc Trọng.

Những nữ sinh còn lại thì đứng đối diện Nhạc Trọng, ánh mắt nhìn qua Nhạc
Trọng tràn ngập phức tạp. Hôm nay các nàng phải tách ra sinh hoạt trong hoàn
cảnh không biết.

Trần Dao đi tới trước mặt của Nhạc Trọng, ánh mắt phức tạp nhìn Nhạc Trọng
chậm rãi nói ra:

– Nhạc Trọng! Tôi phải đi. Sau này anh tới căn cứ thành phố Lũng Hãi có khó
khăn gì có thể tới tìm tôi. Tôi tận khả năng giúp đỡ anh.

Trần gia tại thành phố Lũng Hãi cũng rất có thế lực. Trần Dao cho biết thân
phận thì nàng sẽ tụ tập với thân thuộc ở thành phố Lũng Hãi này.

Nhạc Trọng nhìn qua Trần Dao, trầm giọng nói ra:

– Bảo trọng!

Nhạc Trọng cũng thập phần coi trọng Trần Dao, bởi vì năng lực của nàng xuất
sắc, tướng mạo xuất chúng. Nhưng mà người có chí riêng, nàng rời khỏi Nhạc
Trọng cũng đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không c thất vọng cùng thất lạc quá
lớn.

– Gặp lại!

Trần Dao nhìn kỹ Nhạc Trọng sau đó đem ánh mắt nhìn qua Quách Vũ, Lộ Văn bên
cạnh Nhạc Trọng một cái,, trong mắt có hào quang phức tạp lóe lên, lưu lại một
câu, quay đầu cùng Kỷ Thanh Vũ rời đi.

Triệu Lệ đi đến bên người Nhạc Trọng, nhìn qua Trần Trí Quang bên cạnh hắn cầu
khẩn nói:

– Trần huynh đệ, van cầu anh hối đoái phiếu lương thực cho tôi được không?
Cầu anh!

Triệu Lệ đã ý thức được căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không có tốt đẹp như
nàng tưởng tượng. Thân phận chủ tịch chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh của nàng ở
đây không dùng được. Căn bản không có người nào cho nàng mặt mũi, nàng không
thể không buông tư thái cầu khẩn nhân viên công vụ mà trước kia nàng vô cùng
xem thường.

Trần Trí Quang nhìn Triệu Lệ, phất phất tay nói:

– Không rảnh! Cút!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.