Virus lây nhiễm của thần ma hệ thống truyền bá có thời gian ủ bệnh dài nhất là
một giờ, Nhạc Trọng cùng Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ ba người thay phiên giám thị
tám gã nam tử này hai mươi bốn giờ đều không có phát hiện bất cứ dị thường
nào. Nhạc Trọng lúc này mới xác định là thịt biến dị thú có thể dùng ăn được.
– Các người có thể đi!
Sau khi thời gian giám thị hai mươi bốn giờ qua đi, Nhạc Trọng lại cho người
cầm vật tư hứa hẹn cho tám nam tử này, phất phất tay cho bọn họ rời đi.
– Cảm ơn Nhạc ca!
Trong tám gã này trong đó bảy tên cầm mười cân gạo, mười cân thịt rắn biến dị
hâm hở rời đi. Mười cân gạo, mười cân thịt rắn biến dị đã đầy đủ chọn họ ăn
mười ngày. Hơn nữa chỉ cần chịu xuất ra lương thực thì chơi mấy nữ nhân cũng
không có gì.
Nhạc Trọng nhìn qua một nam tử trẻ tuổi dáng người đơn bạc, tuổi chừng hai
mươi bốn thì nhướng mày nói:
– Tại sao anh còn chưa đi? Vật tư hứa hẹn tôi đã cho anh rồi. Nhiều hơn nữa
cũng không có!
Tên nam tử trẻ tuổi dáng người gầy yếu này quỳ trước mặt Nhạc Trọng lớn tiếng
nói:
– Nhạc ca! Tôi là Lâm Quân! Để cho tôi đi theo ngài a! ! Những vật tư này
không cần cũng được. Xin ngài nhận lấy tôi, để cho tôi theo ngài đi chiến đấu,
làm bộ hạ.
Nhạc Trọng nhìn Lâm Quân thản nhiên nói:
– Muốn đi theo tôi chiến đấu thì đi tới chỗ của các tiểu đội trưởng mà báo
danh! Cho dù bây giờ anh cầu tôi thu anh, sau khi đi vào cũng bắt đầu từ nhân
viên ngoại biên mà đi lên.
Lâm Quân cười khổ một tiếng nói:
– Tôi đã đi qua! Nhưng mà bọn họ không thu tôi. Nói tôi không phù hợp điều
kiện, quá thấp quá gầy, cũng không có khí lực gì.
Lương thực của Nhạc Trọng có hạn, chiêu mộ bộ hạ cũng có hạn ngạch. Tất cả
tiểu đội chiến đấu thì đương nhiên phải thu lấy người cườn tráng một chút, nhỏ
gầy lại không có khí lực gì tự nhiên không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn
họ. Hơn nữa chiêu mộ đội viện trong người sống sót thập phần đơn giản, đại bộ
phận người sống sót đều cướp lấy hy vọng báo danh là có thể gia nhập thế lực
của Nhạc Trọng. Dù sao cầm súng bắn tang thi thì bọn họ có cam đảm làm, nếu
như dùng vũ khí lạnh tác chiến thì chỉ sợ nhiệt tình của người sống sot hạ
thấp thật lớn.
Nhạc Trọng nhìn Lâm Quân và trực tiếp đưa ra câu hỏi:
– Nói cho tôi biết anh có năng lực gì?
Lâm Quân không do dự lập tức nói:
– Trước khi biến dị thì tôi là một gã thợ khóa, khóa gì trong tay của tôi
trong một phút đồng hồ là mở ra được. Tôi nghĩ có lẽ năng lực của tôi sẽ hữu
dụng với ngài.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
– Khóa gì cũng mở ra được. Khẩu khí thật là lớn, khóa đồng tử quét hình anh
có thể mở ra trong một phút đồng hồ sao?
Lâm Quân thoáng cái trở nên vô cùng xấu hổ nói ra:
– Không được! Tôi chỉ biết mở những khóa thường mà thôi. Tỷ như cửa chống
trộm, khách sạn và khóa của nhà bình dân mà thôi.
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng tụ nhìn chằm chằm vào Lâm Quân nói:
– Được rồi! Tôi thu nhận anh trước. Trước từ nhân viên ngoại biên mà làm lên.
Nhưng mà quy củ của tôi anh hiểu chứ?
Lâm Quân hưng phấn nói ra:
– Hiểu rõi! Quy củ tôi hiểu rất rõ.
Hiện ở thế giới đã bắt đầu biến dị, có thể trở thành tùy tùng của cường giả
thì ít nhất sẽ không bị chết đói. Có thể trở thành nhân viên ngoại biên của
Nhạc Trọng đã đủ để cho cả trăm người sống sót trong Trường Quang Thôn nhìn
qua mà không ngừng hâm mộ rồi.
Nhạc Trọng tìm tới thi thể chó biến dị, mèo biến dị nhưng mà không có tìm được
hạt châu nào. Làm cho hắn có chút thất vọng.
Xác định thịt thú biến dị có thể dùng ăn thì mọi người dưới trướng của Nhạc
Trọng bắt đầu chia từng khối thịt rắn lớn, thịt chó, nhưng người sống sót của
Trường Quang Thôn còn lại cũng được chia bát canh thịt.
Mỗi người đều cao hứng bừng bừng, giống như được ăn tết vậy.
Nhạc Trọng khôi phục xong thì dùng con gà với tư cách làm mồi nhử, muốn lại
câu thêm rắn nước tới. Liên tiếp vài ngày nhưng đoạn sông nhỏ hắn đã thí
nghiệm qua lại không có thêm đầu rắn nước biến dị nào xuất hiện.
Xác định không có rắn nước biến dị qua lại thì Nhạc Trọng tổ chức người tới
nơi này bắt đầu đánh cá.
Trong khe sông nhỏ thì tài nguyên cá thập phần phong phú, một lưới đã bắt được
hơn mười cân. Có tôm cá tươi làm lương thực, nguy cơ lương thự của Trường
Quang Thôn mặc dù vẫn còn bóng mờ khó giải quyết, nhưng lại giảm bớt rất
nhiều.
– Ngày mai tôi muốn đi căn cứ thành phố Lũng Hãi. Các người ai đi với tôi?
Ban đêm, sau khi ăn xong bữa tối thì Nhạc Trọng nhìn qua những người theo hắn
từ thành phố Lôi Giang cứu ra triệu tập lại và hỏi một câu.
Nhạc Trọng từ thành phố Lôi Giang cứu ra đại bộ phận không phải bộ hạ của hắn,
cũng không có gia nhập hệ thống của hắn. So sánh với Nhạc Trọng thì những
người được Nhạc Trọng cứu ra từ thành phố Lôi Giang càng thêm tin tưởng tổ
chức thành phố Lũng Hãi do chính phủ thành phố Lũng Hãi lập nên hơn. Những
người sống sót này không có chọn gia nhập hệ thống cua Nhạc Trọng, Nhạc Trọng
cũng không có miễn cưỡng.
– Tôi muốn đi!
– Tôi đi!
“…”
Nhạc Trọng vừa nói ra lời này thì cơ hồ tất cả mọi người đều lên tiếng đáp
ứng.
Nhạc Trọng nhìn qua những người này, quay đầu nhìn qua Trì Dương nói ra:
– Trì Dương, anh lưu lại nơi này tọa trấn. Những người khác tôi sẽ lo lắng.
Tính tình Trì Dương trầm ổn, thực lực lại mạnh, là bạn bè trọng yếu của Nhạc
Trọng, cũng chỉ có hắn tọa trấn Trường Quang Thôn thì Nhạc Trọng mới yên tâm
rời đi. Nếu không Nhạc Trọng vừa đi thì Trường Quang Thôn rất có thể đại loạn
lần nữa.
Cơ nghiệp ở Trường Quang Thôn này mặc dù Nhạc Trọng không đặt vào mắt, nhưng
mà dù sao cũng liên quan tới mấy trăm nhân mạng, một khi phát sinh náo động
thì không biết phải chết bao nhiêu người mới có thể khôi phục lại.
– Ân!
Trì Dương nhìn qua Nhạc Trọng gật gật đầu.
– Các người muốn theo tôi đi căn cứ thành phố Lũng Hãi không có vấn đề! Tôi
trước kia đã từng hứa hẹn qua với mấy người rồi. Nhưng mà có một việc tôi phải
nói trước, đi đến căn cứ thành phố Lũng Hãi thì an toàn và thức ăn của mọi
người sẽ nằm trong tay của chính phủ thành phố Lũng Hãi. Không có vấn đề chứ?
Nhạc Trọng nhìn quét qua những người sống sót hắn cứu ra từ thành phố Lôi
Giang.
Những người sống sót này đại bộ phận không có năng lực gì, tương đương với
vướng víu mà thôi. Các nàng phải đi thì Nhạc Trọng còn mừng rỡ nhẹ nhõm. Chỉ
cần giao các nàng cho chính phủ thành phố Lũng Hãi thì gánh nặng của Nhạc
Trọng nhẹ hơn nhiều.
Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì các cô gái chần chờ. Tận thế tàn khốc các nàng đã
trông thấy một góc ở Trường Quang Thôn này. Căn cứ người sống sót thành phố
Lũng Hãi hiện tại là cái dạng gì thì bọn họ không rõ ràng. Nếu như Nhạc Trọng
quản các nàng, các nàng cũng không biết tương lai sẽ biến thành bộ dạng gì
nữa.
Trong khi những nữ hài kia dang suy nghĩ, đột nhiên Trương Tuyền nói ra:
– Tôi muốn lưu lại! Nhạc Trọng, tôi muốn lưu lại quét dọn phòng cho anh, có
thể chứ?