Lúc này đây Kỷ Thanh Vũ không có lên tiếng nữa. Nàng cũng biết tình huống bây
giờ không phải là tốt. Nếu không phải lưu chút ít vật tư ứng phó tình huống
khẩn cấp, vậy gặp tình huống như vậy quá phiền toái. Nếu như bọn họ phải ngưng
lại Trường Quang Thôn ba ngày, nếu không có vật tư dự trữ thì sẽ có rất nhiều
phiền toái.
Kỷ Thanh Vũ không có phản đối, những nữ sinh khác không dám nói thêm cái gì.
Chuyện này đã được định ra.
Rất nhanh đại cẩu tử cũng đi tới quảng trường, nhìn thấy trong tay của mọi
người cầm bánh mì và bình sữa trâu, hắn nuốt nước bọt, cung kính nói ra:
– Nhạc ca! Tôi tới đây!
Nhạc Trọng tiện tay cầm bánh mì và một hộp sữa trâu ném qua:
– Tốt! Đi thôi!
Đại cẩu tử nhìn chằm chằm vào túi rác đen dưới chân của Nhạc Trọng một cái,
nhìn Nhạc Trọng hỏi:
– Nhạc đại ca, cái này có thể cho tôi không?
– Được! Nhưng mà anh cần làm cái gì?
Nhạc Trọng đem những túi rác này đưa cho đại cẩu tử, có chút khó hiểu hỏi.
Những nữ sinh khác hiếu kỳ nhìn qua đại cẩu tử.
Đại cẩu tử vẻ mặt tự hào bày ra trí tuệ sinh tồn:
– Những cái túi đống gói này còn có vụn bánh mì lưu lại. Còn bình sữa trâu
này vẫn còn có một ít sữa trâu lưu lại.
Nghe đại cẩu tử nói thì những nữ sinh kia cảm thấy nội tâm chua xót.
Nhạc Trọng hiếu kỳ hỏi:
– Đại cẩu tử, không phải các người ở nông thôn sao? Tại sao lại thiếu lương
thực thế?
Nếu là ở trong thành thị, những gia đình bình thường sẽ trữ lương thực vài
ngày, thậm chí hơn mười ngày. Trường Quang Thôn là nông thôn, có lẽ chứa
lương thực nhiều hết mức có thể. Nhạc Trọng nghe nói như vậy thì khó hiểu, ở
nông thôn bình thường sẽ trữ lương thực cho cả năm a.
Đại cẩu tử cười khổ một tiếng nói:
– Thôn chúng tôi chỉ trồng hoa màu làm nông cho vui, chuyên môn tiếp đãi
khách du lịch bên ngoài. Trong thôn chỉ có vài nhà chăn heo, gà, cá. Nhưng mà
trong từng nhà vẫn có trữ lương thực. Ngày đó đột nhiên thế giới biến đổi và
tang thi xuất hiện cắn chết không ít người, mọi người trốn đi các nơi.
– Về sau đám người Hổ ca đi tới. Bọn họ giết sạch tang thi trong thôn, nhưng
mà lương thực trong thôn và heo, gà cũng biến thành của bọn họ cả, thời điểm
chúng tôi chạy trốn trên thân mỗi người không mang quá nhiều lương thực. Không
có cách nào, chúng tôi đi đào rau dại, rễ cỏ ăn mà sống qua ngày.
Nhạc Trọng chỉ vào ruộng bên ngoài thôn:
– Tại sao không gieo hạt chỗ đó? Chỉ cần trồng lương thực thì mấy tháng sau
vẫn thu hoạch được một ít lương thực nha.
Ở ngoài thôn còn có đồng ruộng, chỉ có phụ nữ và tiểu hài tử đi đào tìm rau
dại và rễ cỏ, không có người nào trồng trọt. Tiếp tục như vậy căn bản không
được. Không gieo trồng lương thực mà chỉ dựa vào tồn kho, cho dù có một núi
lương thực cũng không đủ.
Nếu như không có người chuyên trồng nông sản, chỉ vấn đề lương thực đủ làm cho
người ta đau đầu rồi.
Đại cẩu tử cười khổ một tiếng nói:
– Hổ ca cũng đã từ một ít cửa hàng bán hạt giống trong thôn lấy hạt giống ra
ngoài trồng, nhưng mà hạt giống trồng trong đất lâu như vậy không có một cây
nảy mầm.
Trong nội tâm Nhạc Trọng trầm xuống, nếu không có biện pháp giải quyết vấn đề
lương thực, như vậy tình cảnh nhân loại tương lai càng trở nên gian nan. Lương
thực tán lực các nơi, vật tư càng không ít, nhưng mà vật tư sẽ ít lại càng ít.
Hơn nữa lương thực để lâu sẽ bị mốc, như vậy có thể cung cấp cho nhân loại
dùng đã ít càng ít.
Nhạc Trọng đem nghi vấn trong lòng ném đi, đi về hướng khác của thôn.
Ở trong thôn trừ phần tử vũ trang ra, trên mặt của mọi người chỉ có đói mà
thôi, trong mắt không có một tia thần quang, giông như đám tang thi đi tìm
thịt tươi, trong con mắt của bọn họ nhìn không thấy hy vọng tương lai.
Bên ngoài thôn là đồng ruộng, rất nhiều nam nữ già trẻ đều đi ra ngoài ruộng
tìm kiếm rau dại, rễ cỏ.
Những tiểu hài tử quấn quít lấy Trương Tâm lúc này cũng chạy ra ruộng tìm kiếm
cái gì đó ăn được. Tận thế đã làm những tiểu hài tử vô tư hoạt bát phải trở
nên thành thục để thích ứng với hoàn cảnh hiểm ác. Bọn chúng cũng bắt đầu giãy
dụa sinh tồn.
Tang thi chung quanh khu vực Trường Quang Thôn đã bị bọn người Hổ ca giết sạch
sẽ, bởi vậy những thôn dân kia mới dám đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn.
– Đây là hai cái màn thầu. Hai mẹ con các người sẽ bị ta chơi cả ngày hôm
nay, hai cái màn thầu này sẽ là của các người.
Ở một góc truyền đến âm thanh hèn mọn bỉ ổi.
Nhạc Trọng nhướng mày đi qua.
Chỉ thấy trong một gian phòng mái ngói, một gã phần tử vũ trang lưng mang súng
trường 81, dáng người có chút thấp bé cầm trong tay hai cái màn thầu đưa cho
hai người một lớn một nhỏ.
Nữ nhân lớn chừng ba mươi tuổi, dáng người đẫy đà, tướng mạo tú lệ mặc áo sơ
mi trắng, lộ ra khí chất như cao bồi. Nữ nhân nhỏ chỉ là hài tử chừng mười hai
tuổi, đôi mắt mở to tràn ngập sợ hãi nhìn chằm chằm vào phần tử vũ trang, đồng
thời ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào hai cái bánh bao lớn. Nàng đã đói
nhiều ngày, nếu là trước kia thì nàng đúng là không thèm nhìn qua cái bánh bao
này.
Nữ nhân khí chất tú lệ kia cắn răng một cái, lên tiếng cầu khẩn nói:
– Hứa đại ca! Tôi sẽ bồi ngài! Cầu ngài buông tha San San đi! Nó còn nhỏ!
Phần tử vũ trang họ Hứa sắc mặt trầm xuống, âm thanh trở nên vô cùng băng hàn:
– Lý Huyên, cô không nên được mặt thì không biết xấu hổ! Lão tử nhìn trúng
hai mẹ con các người là phúc phận lắm rồi. Không nên rượu mời không uống uống
rượu phạt! Chọc giận lão tử thì lão tử trực tiếp cho mẹ con các người một
phát, sau đó quăng vào trong khe núi. Hiện tại loại thế đạo nào rồi, cho dù
hai người các ngươi chết cũng không ai xuất đầu đâu.
Nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của phần tử vũ trang họ Hứa thì trong nội tâm Lý
Huyền sợ hãi, chồng của nàn sau khi ra khỏi thôn tìm kiếm thức ăn thì đi không
quay về. Không có nam nhân che chở, Hứa Nguy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân
thể của nàng rốt cuộc cũng đi tới cửa.
Trong mắ Hứa Nguy hiện ra hào quang giảo hoạt, ngữ khí biến đổi nói:
– Lý Huyên, nếu hai mẹ con các người cho tôi chơi, tôi cam đoan chỉ cần tôi
còn có ăn, tuyệt đối không cho các người bị đói.
Hứa Nguy xoa xoa nắm tay, Lý Huyên liền không có chủ ý. Nếu là trước tận thế
thì nàng tùy tiện gọi một cuộc điện thoại thì Hứa Nguy sẽ không dám nhìn vào
nàng lần thứ hai. Nhưng mà bây giờ thì nàng không có chút biện pháp nào cả.
Trong mắt Lý Huyên có hào quang chớp động, ôm lấy con gái của mình, tâm loạn
như ma, ở bên trong Trường Quang Thôn không có pháp luật. Hứa Nguy cho dù giết
mẹ con các nàng thì cũng sẽ không có người xuất đầu vì các nàng. Nhưng mà
chính cô ta và Hứa Nguy không có vấn đề, nhưng mà nàng không muốn đẩy con gái
vào trong hố lửa.
Hứa Nguy nhìn qua con gái San San trong ngực của Lý Huyên, trong mắt hiện ra
hào quang tham lam, tiếp tục uy hiếp nói:
– Kiên nhẫn của tôi có hạn!
Lời nói tới đây, Hứa Nguy cởi súng trường 81 trên lưng xuống, hắn đặt xuống
chân của mình, đã có thể thư giãn một tí, sau đó lại uy hiếp mẹ con Lý
Huyên.