Nhạc Trọng đi ra thì Lôi Chấn chưa từng lên tiếng có chút bất mãn nói ra:
– Hổ ca, tại sao anh đem Quách Vũ đưa cho hắn? Anh cũng biết rõ tôi thích cô
nàng Quách Vũ kia mà. Đây không phải tiện nghi cho người ngoài sao?
Vương Quang Hổ nhìn Lôi Chấn, nhướng mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
– Lôi Tử, tại sao mày không hiểu vậy? Nữ nhân ngoài chơi đùa ra, còn có dùng
làm cái gì? Chúng ta bây giờ thiếu là súng ống đạn được! Chỉ cần chúng ta có
súng có pháo, nữ nhân nóng bỏng nào mà không tới tay? Lại nói nữ nhân của mày
còn thiếu sao? Mày có tới bảy nữ nhân còn chưa chơi chán à?
– Quách Vũ thì khác! Cô nàng này mông cong ngực vểnh, mới mười ba tuổi, làn
da non như nước chảy. Cực phẩm loli như vậy tôi chưa có chơi đùa qua!
Lôi Chấn tiếp tục phàn nàn nói.
Vương Quang Hổ nhướng mày, quát:
– Đủ rồi, đừng nói!
Lôi Chấn lập tức cúi đầu xuống, tức giận không nói thêm gì nữa.
Vương Quang Hổ cũng ưa thích nữ nhân, ưa thích chơi nữ nhân. Nhưng mà so sánh
với súng ống đạn dược thì nữ nhân trong mắt hắn đã mất đi giá trị. Hắn một
lòng chỉ muốn mở rộng thế lực của mình, tăng cường cơ nghiệp của mình. Lôi
Chấn chính là tâm phúc của Vương Quang Hổ đấy, mặc dù hơi háo sắc một chút,
thế nhưng mà có thể đánh nhau, lại trung tâm, nhưng mà đầu óc lại không dùng
được.
Trần Ngôn chớp mắt hỏi:
– Hổ ca, anh thật sự có ý định dùng hai thành kho súng đạn cho hắn thật sao?
Vương Quang Hổ hỏi ngược lại:
– Mày cứ nói đi?
Trần Ngôn vẻ mặt sùng bái vuốt mông ngựa:
– Em giơ hai tay đồng ý! Nếu như hắn lông tóc không bị tổn thương giải quyết
bốn con chó biến dị kia. Chúng ta sẽ theo ước định đem hai thành giao cho hắn,
cho hắn rời đi. Nếu như hắn chết, hắc hắc! Vậy cũng tốt, chúng ta thuận tiện
lấy được vũ trang của hắn. Nha, Hổ ca, thì ra là anh tính toán như vậy! Anh
thật sự quá anh minh, vậy mà nghĩ ra diệu chiêu này, tiểu đệ thật sự là bội
phục! Bội phục!
Vương Quang Hổ lúc này lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trần Ngôn với tư cách quân sư
quạt mo của hắn, chẳng những biết vỗ mông ngựa, năng lực phân tích cũng không
tệ, có phần được hắn coi trọng.
Lưu Thủy đem Nhạc Trọng, Quách Vũ, Vương Lan ba người dẫn lên lầu hai.
Vương Song, Trì Dương phân biệt ở bên cạnh Nhạc Trọng, một người một gian
phòng. Những nữ sinh trong đội xe được phân cho một gian phòng ở lầu một.
Trong mắt Vương Quang Hổ thì nữ nhân chẳng qua chỉ là dùng để tiết dục mà
thôi, là đạo cụ lôi kéo cường giả. Trừ chuyện đó ra thì không có giá trị nào
khác, nuôi cũng phải tiêu hao lương thực. Về phần cái gì nam nữ ngang hàng, nữ
sĩ ưu tiên thì trong mắt Vương Quang Hổ hoàn toàn là nói nhảm.
Nhạc Trọng ở lại trong phòng có một bồn tắm lớn, Ở trong bồn tắm có đầy nước
ấm. Hiển nhiên chủ nhà này trước khi tận thế là người có tiền.
Nhạc Trọng cởi quần áo, đi nhanh vào trong bồn tắm kia, thời điểm vừa tiếp xúc
với làn nước ấm thì thân thể của hắn truyền ra cảm giác cực kỳ thoải mái.
Sau đó Nhạc Trọng khôi phục lại, vẫn căng thẳng tinh thần chiến đấu, trốn chết
chạy ra khỏi thành phố Lôi Giang, hắn đã ba ngày không có tắm rửa và thư giãn
thật tốt.
Thành phố Lôi Giang cách thành phố Lũng Hãi chừng bốn trăm dặm. Những lộ trình
này trước tận thế có lẽ một ngày là có thể đến. Nhưng mà sau khi tận thế có
rất nhiều con đường đi thông tới thành phố Lũng Hãi bị nhiều xe cộ làm bế tắc.
Nhạc Trọng lái xe gần ba ngày mà chỉ đi được nửa lộ trình.
Vào lúc Nhạc Trọng hưởng thụ buông lỏng khó có được, cánh cửa phòng tắm mở
ra, hai nữ tữ mang theo khăn đi vào.
Quách Vũ gương mặt ngây tho đi tới trước Nhạc Trọng nói ra:
– Chủ nhân! Chúng tôi tới đây phục thỉ ngài tắm rửa.
Nhạc Trọng nhướng mày, muốn nói không cần nhưng sau khi hắn nhìn Quách Vũ thì
ma xui quỷ khiến thế nào câu đó không thể nói ra khỏi miệng được.
Nhìn qua thân thể trắng noãn của Quách Vũ bọc trong khăn tắm, lại có sương mù
bốc lên, gương mặt em bé của nàng nhiễm một tầng ửng đỏ, cộng thêm da thịt
trắng tuyết, hai ngọn núi đôi ưỡng ra cao cao đúng là dụ hoặc nam nhân mà. Đây
quả là nữ nhân mị lực mạnh mẽ và thanh thuần.
Trong lòng Nhạc Trọng trầm mặc, Quách Vũ cùng Vương Lan hai nữ một trước một
sau đi vào trong bồn tắm.
Vương Lan ngồi ở sau lưng Nhạc Trọng, dùng bộ ngực đầy đặn cọ vào lưng Nhạc
Trọng. Nàng thập phần hiểu lấy mình, biết rõ chính mình căn bản không có khả
năng vượt qua Quách Vũ, vì vậy liền dùng thân thể của mình nịnh nọt Nhạc
Trọng.
Quách Vũ thì ngồi ở trước người Nhạc Trọng, khuôn mặt đỏ tươi cảm cảm giác rất
thẹn thùng. Nàng là lễ vật mà Vương Quang Hổ lưu lại chuyên môn dùng lôi kéo
cao thủ, không có bị nam nhân chạm qua, muốn nàng chủ động nịnh nọt một nam
nhân thì nàng không có thể diện này.
Do dự một hồi, Quách Vũ mới run rẩy vươn tay mò ở phía dưới Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn qua bộ dáng của Quách Vũ thì không nhịn được kêu lên:
– Chờ một chút!
Quách Vũ lúc này bị giật mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt, tay nàng vội vàng
loạn choạng bắt lấy tiểu đệ của Nhạc Trọng, lúc này sợ hãi nói ra:
– Chủ nhân! Nô tài sẽ làm cho ngài cao hứng! Sẽ làm cho ngài thoả mãn. Cầu
ngài không nên đuổi tôi đi! Không nên đuổi tôi đi!
Thủ đoạn hung ác của Vương Quang Hổ thủ và quy cũ sâm nghiêm. Quách Vũ nhìn
thấy kết cục bi thảm của nhiều nữ nhân rồi, nàng cũng không muốn trở thành một
phần tử trong đám tang thi kia.
– Tôi không muốn đuổi cô!
Nhạc Trọng thò tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Quách Vũ đặt qua một bên, lên
tiếng nói ra:
– Tôi có lời muốn hỏi cô.
Quách Vũ lúc này mới buông lỏng một hơi nói:
– Chủ nhân ngài hỏi.
Trong nháy mắt này trong lòng Quách Vũ dâng lên cảm giác bi ai, trước tận thế
thì nàng như chúng tinh ủng nguyệt, là tiểu công chúa tụ tập ngàn vạn sủng ái
quanh thân. Nhưng mà bây giờ bởi vì một câu của nam nhân làm kinh hãi.
Nhạc Trọng đột nhiên hỏi:
– Hổ ca có lai lịch gì, cô biết không?
Quách Vũ suy nghĩ một hồi, lúc này nàng mới từ từ nói ra một câu:
– Hổ ca…
Trong miệng Quách Vũ thì Nhạc Trọng biết rõ lai lịch của Vương Quang Hổ này.
Trước tận thế thì Vương Quang Hổ là một trong những đầu lĩnh hắc đạo của thành
phố Lôi Giang. Sau khi diễn ra tận thế thì hắn dẫn theo huynh đệ chạy ra khỏi
thành phố Lôi Giang.
Trong quá trình chạy ra khỏi thành thành phố Lôi Giang, Vương Quang Hổ vừa vặn
gặp được đội cảnh sát vũ trang hộ tống đám lãnh đạo thành phố Lôi Giang còn
sót lại chạy đi.
Vương Quang Hổ gia nhập vào đội ngũ chạy trốn này, nhìn chuẩn một cơ hội dẫn
theo huynh đệ của mình cướp lấy súng ống, thừa dịp những cảnh sát vũ trang dây
dưa với tang thi thì bắn chết cảnh sát vũ trang, sau đó dẫn theo một đám người
sống chạy tới Trường Quang Thôn.
Tiến vào Trường Quang Thôn thì Vương Quang Hổ còn chủ động xuất kích suu tầm
người sống bốn phía. Nam chỉ cần đầu nhập vào hắn thì được hắn xếp vào đội ngũ
vũ trang. Nữ xinh đẹp đều bị hắn và đám huynh đệ chọn đi. Ai làm cho Vương
Quang Hổ không vui thì sẽ ném vào ổ gà cho những phần tử vũ trang khác phát
tiết bản thân.