Nhạc Trọng trầm mặc một hồi, chậm rãi nói ra:
– Hổ ca, thật có lỗi. Tôi còn phải đi tới Nam Trữ một chuyến, song thân của
tôi vẫn còn ở bên đó. Tôi phải đi tìm bọn họ, không thể giúp được anh!
Hàn quang trong mắt Vương Quang Hổ lóe lên, hắn lại nhíu mày, trầm mặc một hồi
lâu mới thở dài một hơi, nói:
– Cũng phải! Anh là hảo hán có tình nghĩa. Người có chí riêng, tôi cũng không
miễn cưỡng anh. Nhưng mà tôi có một thỉnh cầu, hy vọng anh có thể giúp tôi một
chút rồi hãy rời đi.
Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, chậm rãi nói:
– Hổ ca nói đi!
Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng cười cười, nói ra lời làm cho Nhạc Trọng
giật mình:
– Tôi biết rõ một nơi mà quân đội lúc trước chuyên môn đào thải trang bị. Tôi
cần anh hỗ trợ chúng ta cùng cướp lấy kho đạn dược kia.
Nhạc Trọng suy tư một hồi mới tiếp tục nói:
– Hổ ca, hỏa lực của anh mạnh như vậy, chẳng lẽ còn không cách nào cướp lấy
kho đan dược sao?
Dùng hỏa lực của đám người Vương Quang Hổ này, chỉ cần có súng ống đạn dược
sung túc, tang thi bình thường sẽ bị giết chết dễ dàng. Vương Quang Hổ mở
miệng xin Nhạc Trọng giúp đỡ, hiển nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Vương Quang Hổ không có giấu diếm, trực tiếp nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
– Thực không dám đấu diếm! Trong kho súng ống đạn dược kia có bốn con chó
biến dị. Bốn con chó biến dị này lần đầu tiên chúng ta đi qua còn không có
tiêu diệt được. Lúc này đây không phải thấy huynh đệ đây thân thủ bất phàm,
tôi cũng không dám đánh chủ ý này.
– Bốn thành! Bốn con chó biến dị kia nếu như tôi giải quyết được. Tôi muốn
bốn thành trong số súng ống đạn dược kia.
Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, mở miệng nói ra.
Vương Quang Hổ nhướng mày, trầm giọng nói:
– Hai thành! Nhạc Trọng huynh đệ, sau khi cướp lấy súng trong kho về thì tôi
chỉ có thể cho anh nhiều nhất là hai thành trong đó.
Nhạc Trọng lắc lắc đầu nói:
– Hổ ca, tôi phải dùng mạng của mình đi chiến đấu với bốn con chó biến dị
kia. Không cẩn thận thì tôi sẽ chết trong miệng của bốn con chó biến dị kia
đấy. Nếu không phải xem Hổ ca ngài hào sảng hơn người, anh hùng khí phách. Tôi
tuyệt đối không chào giá thấp như vậy.
Vương Quang Hổ nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng một hồi lâu, hướng qua hậu viện
kêu lên.
– Tiểu Vũ! Cô đi ra.
Một tiểu nữ hài làn da tuyết trắng, mái tóc đen nhánh xõa xuống như thác nước,
có gương mặt như em bé, ngực ba đào mãnh liệt, ngũ quan tinh xảo mặc bộ váy
trắng đi ra ngoài.
Nhìn thấy nữ hài tên là Tiểu Vũ đi tới, trong mắt Lôi Chấn, Trần Ngôn bên cạnh
hiện ra hào quang tham lam, nhìn chăm chú vào bộ ngực đầy đặn của Tiểu Vũ
không phù hợp tuổi kia.
Nữ hài tên là Tiểu Vũ kia đi vào trong, quỳ gối trước mặt Vương Quang Hổ, Lôi
Chấn, Trần Ngôn ba người, dáng người xinh đẹp lung linh hiện ra. Gương mặt gây
thơ của Tiểu Vũ cộng thêm dáng người đầy đặn và bộ ngực lớn càng tăng thêm mị
lực. Hoàn toàn có thể được gọi là mặt học sinh ngực phụ huynh.
Vương Song cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Tiểu Vũ.
Cho dù là Nhạc Trọng cũng phải nhìn qua Tiểu Vũ vài lần. Xã hội hiện đại dinh
dưỡng phong phú, nữ hài phát dục cũng rất sớm, tiểu nữ hài vóc người đẹp không
phải là không có. Dáng người của Lộ Văn trong cùng lứa tuổi đã tính là xuất
sắc, nhưng mà so với nữ hài Tiểu Vũ này thì kém sắc vài phần.
Nữ hài tên là Tiểu Vũ nhút nhát e lệ nhìn qua Vương Quang Hổ nói ra:
– Hổ ca!
Vương Quang Hổ chỉ vào nữ hài tên là Tiểu Vũ kia nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
– Nhạc Trọng huynh đệ, đây là Quách Vũ, là nữ hài xinh đẹp nhất chỗ của tôi,
hiện tại tôi tặng cô ta cho anh! Cô ta so ra không kém gì những nữ hài bên
cạnh anh cả. Trọng yếu nhất là nàng biết nghe lời. Hơn nữa anh biết không?
Nàng chính là con gái của thị trưởng thành phố Lôi Giang đấy. Con gái của thị
trưởng giá trị vượt xa hai thành súng ống nha, anh cứ nói đi?
Nghe Vương Quang Hổ đem mình biến thành hàng hóa tặng cho người ta, trong mắt
Quách Vũ hiện ra một tia khuất nhục. Nhưng mà bề ngoài nàng không dám có chút
bất mãn nào cả. Vương Quang Hổ đối với Nhạc Trọng chiêu hiền đãi sĩ, nhưng mà
với nữ nhân thì hắn chưa từng nương tay bao giờ. Quách Vũ đã từng trông thấy
một nữ nhân xinh đẹp bị Vương Quang Hổ đánh gãy tứ chi ném vào trong ổ gà mặc
cho người ta chà đạp, nữ nhân kia không chịu quá hai ngày đã chết đi, thảm
trạng của nàng trước khi chết làm cho người ta tim đập chân rung. Còn có một
nữ nhân bị Vương Quang Hổ trực tiêp ném cho tang thi ăn sống, nàng nhìn thấy
tang thi từng ngụm từng ngụm cắn xé người của nữ nhân đó, từ đó về sau không
có nữ nhân nào dám làm trái lời của Vương Quang Hổ. Bệnh tiểu thư công chúa
đem ra đùa nghịch trước mặt của Vương Quang Hổ hoàn toàn là đi tìm chết.
Ánh mắt Nhạc Trọng chớp động mấy lần rồi mỉm cười, nói:
– Được rồi! Cứ dựa theo ý của Hổ ca đi.
Vương Quang Hổ cũng tươi cười lên, nhìn qua Quách Vũ nói ra:
– Tiểu Vũ, còn không mau đi qua ra mắt chủ nhân mới đi?
Quách Vũ mang theo một làn gió thơm đi tới bên người Nhạc Trọng, nàng cúi đầu,
sau đó quỳ gối trước người Nhạc Trọng, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn qua Nhạc
Trọng nói:
– Ra mắt chủ nhân!
Nhìn thấy Quách Vũ quỳ gối trước người Nhạc Trọng, trong mắt Lôi Chấn, Trần
Ngôn hiện ra một tia ghen ghét, trong phòng mỗi người bọn họ đều có bốn nữ
nhân xinh đẹp, nhưng mà không có xinh đẹp như Quách Vũ vậy, dáng người tốt như
vậy.
– Mặt trẻ em nha, Nhạc Trọng thật sự là diễm phúc sâu.
Ngồi ở bên người Nhạc Trọng, Vương Song nhìn thấy dáng người xinh đẹp của
Quách Vũ, trong mắt hiện ra hào quang nóng rực, nhịn không được nhỏ giọng noi
thầm.
Vương Quang Hổ nhìn nhìn qua Quách Vũ quỳ trước người Nhạc Trọng, mỉm cười
nói:
– Hiện tại trời đã tối, Nhạc Trọng huynh đệ, anh đường xa tới đây chắc vất vả
rồi. Hảo hảo đi tắm rửa nước nóng đi.
Nhạc Trọng hỏi:
– Hổ ca, nước không có bị ô nhiễm sao?
Tắm rửa là một loại hành vi lãng phí tài nguyên nước cực hiếm, ở trong thành
phố Lôi Giang cũng chỉ có Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương, Lộ Văn bốn người
mới có thể tắm rửa. Những người khác chỉ có thể cẩn thận dùng nước chùi thân
thể, căn bản không dám tắm rửa. Dù sao ai cũng không biết nước có ô nhiễm hay
không.
Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng giải thích nói:
– Chúng tôi lấy nước ở trong sông. Sau khi nấu nước sông sôi lên năm phút thì
không có vấn đề gì. Nếu như trực tiếp uống nước lã thì có khả năng bị nhiễm,
cũng có khả năng không có vấn đề gì.
Thân thể Quách Vũ khẽ run lên, nàng biết rõ vì rút ra được kết luận này. Vương
Quang Hổ đã dùng hai mươi người đi ra làm thí nghiệm, trong đó có người vừa
uống nước lã thì trực tiếp biến thành tang thi.
Vương Quang Hổ nhìn thấy Nhạc Trọng không có nghi vấn, lúc này vội vàng bảo
một người trẻ tuổi đi tới, nói:
– Lưu Thủy! Mang Nhạc Trọng huynh đệ và bạn của anh ta đi nghỉ ngơi đi.
Lưu Thủy gật gật đầu, dẫn Nhạc Trọng đi ra ngoài:
– Vâng!