Thôn nhỏ này cách đường cao tốc cũng không có xa, thôn cũng không lớn, cũng
chỉ hơn năm mươi gia đình.
Cửa thôn có hai tên phần tử vũ trang cầm lấy súng trường 81 nhìn chằm chằm bên
ngoài.
Bên ngoài thôn có vài chục tiểu hài tử chừng năm tới mười ba tuổi đang đào đất
hái rau dại, toàn thân là bùn, giống như những con khỉ vậy.
– Hổ ca!
– Hổ ca!
Một đoàn xe chạy vào trong thôn, dừng lại trên một quãng trường, sáu gã phần
tử vũ trang tay cầm súng trường 81 vây quanh Vương Quang Hổ cười nói.
Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng bên cạnh mỉm cười nói:
– Nhạc Trọng huynh đệ, cho người của mình xuống đi.
Vì tỏ vẻ thành ý, Vương Quang Hổ chủ động đi tới bên người Nhạc Trọng để trấn
an Nhạc Trọng.
– Đều xuống xe đi!
Nhạc Trọng nhìn qua người trên xe Đông Phong kilocalo nói ra.
Người trên xe Đông Phong kilocalo lúc này mới dám đi xuống.
– Cô nàng thật xinh đẹp!
– Quá đẹp, thật mềm!
– Cô nàng kia chân dài thật, nếu được vuốt một cái chắc rất sướng!
“…”
Nhìn thấy chư nữ trong Đông Phong kilocalo đi xuống thì trong mắt của đám phần
tử vũ trang hiện ra tia dâm đãng. Ánh mắt tà dị không kiêng nể gì nhìn qua chư
nữ. Làm cho nội tâm chư nữ trên Đông Phong kilocalo lúc này sợ hãi không thôi.
Một gã phần tử vũ trang như con khỉ ốm đi tới bên người Vương Quang Hổ, vẻ mặt
nịnh nọt nói ra:
– Hổ ca, anh thật lợi hại! Đi ra ngoài một lần mà mang về thật nhiều người
đẹp như vậy. Mọi người lúc này lại có thể sảng khoái một hồi!
Một tên phần tử vũ trang vừa ốm vừa cao lại đi tới cười nói, ánh mắt của hắn
không ngừng nhìn qua bộ ngực đầy đặn của Viên Doanh bên kia, dường như muốn xé
rách quần áo của Viên Doanh ra.
– Đúng vậy a! Hổ ca! Nhiều người đẹp như vậy phải lưu lại mấy người cho
huynh đệ cùng sảng khoái a!
Viên Doanh, Vương Thiến, Trương Hân, Tô Như Tuyết là những mỹ nữ cực kỳ có khí
chất. Trần Dao càng giống như nữ công chúa bé nhỏ. Kỷ Thanh Vũ là mỹ nữ tràn
ngập khí chât oai hùng. Mỹ nữ phẩm chất cao như vậy thì những phần tử vũ trang
kia không nhìn thấy bao nhiêu. Bọn chúng nhìn những mỹ nữ này mà thèm muốn
không thôi.
Vương Quang Hổ nhướng mày, trầm giọng quát:
– Đều an yên tĩnh một chút!
Vương Quang Hổ vừa nói ra lời này thì đám phần tử vũ trang im lặng lại.
Vương Quang Hổ trầm giọng nói:
– Đây là Nhạc Trọng tiểu huynh đệ. Là bạn tốt mà ta mới kết giao gần đây.
Những nữ nhân này đều là người của Nhạc Trọng, không có phần cho các người.
Đều đi làm đi! Cẩu tử, mang người chuyển vật tư trên một xe xuống. Mặt đen,
mày đi an bài một chút, tao muốn mời Nhạc Trọng huynh đệ ăn một bữa.
Nghe được những nữ nhân xinh đẹp kia không có phần của mình, những tên phần tử
vũ trang này thất vọng rời đi.
Những nữ sinh lúc này mới buông lỏng nội tâm của mình xuông.
Vương Quang Hổ cười cười, nhìn qua Nhạc Trọng nói:
– Huynh đệ, mời qua bên này!
Nhạc Trọng gật đầu, đi theo bên người Vương Quang Hổ.
Một đoàn người đi vào trong một tiểu biệt thự mà Vương Quang Hổ xây trong
thôn.
Sau khi đi vào biệt thự thì phân chủ khách ngồi xuống, Vương Quang Hổ nhìn
qua Trì Dương và Vương Song bên người Nhạc Trọng hỏi:
– Nhạc Trọng, hai vị huynh đệ này là?
Nhạc Trọng nhìn qua Vương Quang Hổ giới thiệu:
– Đây là Trì Dương, đây là Vương Song.
Vương Quang Hổ nhìn qua hai người cười hòa ái:
– Xin chào!
Trì Dương nhàn nhạt đáp:
– Xin chào!
Vương Song có chút khẩn trương nói ra:
– Hổ ca, Xin chào!
Trước mắt Vương Quang Hổ là đầu lĩnh của hơn bốn mươi tên phần tử vũ trang,
nhất cử nhất động đều tạo thành áp lực thật lớn cho Vương Song.
Vương Quang Hổ chỉ vào ba người bên cạnh mình giới thiệu cho Nhạc Trọng:
– Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trương Tường, đây là Lôi
Chấn, đây là Trần Ngôn! Ba người bọn họ là hảo huynh đệ của tôi!
Trương Tường là một đại hán cao một mét tám, thân thể khôi ngô hùng tráng, mặt
mũi tràn đầy dữ tợn, trên miệng có chòm râu dài, vừa nhìn qua đã biến là người
hung hãn. Lôi Chân là một người thân cao hai mét, thân thể cường tráng như
gấu, hai tay vừa thô vừa to, miệng hổ mọc ra vết chai dầy đặc của người luyện
võ. Trần Ngôn mang theo kính mát, nhìn qua là người trẻ tuổi nhã nhận.
Trương Tường, Lôi Chấn, Trần Ngôn ba người đều là tâm phúc của Vương Quang Hổ,
cũng là người cầm quyền trong Trường Quang Thôn gần với Vương Quang Hổ nhất.
Nhạc Trọng nhìn qua ba người nói:
– Xin chào!
Trương Tường nhìn Nhạc Trọng và trong mắt có khiêu khích, kiệt ngao bất tuần
nói:
– Anh chính là Nhạc Trọng! Nghe Hổ ca nói anh bổn sự rất lớn. Hai chúng ta
đọ sức một chút nhé?
Trương Tường chính là đệ nhị cường giả thủ hạ của Vương Quang Hổ, thực lực gần
với Lôi Chấn. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Vương Quang Hổ thịnh tình chiêu đãi
một người, trong lòng của hắn tràn ngập ghen ghét, lo lắng địa vị của mình bị
Nhạc Trọng uy hiếp.
Sắc mặt Vương Quang Hổ trầm xuống nói:
– Trương Tường! Nhạc Trọng chính là khách quý và là bằng hữu của tôi. Không
cho phép hồ đồ!
Trương Tường nhìn thẳng Vương Quang Hổ lớn tiếng nói:
– Hổ ca, tôi biết anh muốn bọn họ nhập bọn. Anh là lão đại, anh lên tiếng thì
mọi người sẽ theo. Nhưng muốn tôi tâm phục phải thắng tôi trước đã.
Trì Dương lạnh lùng nhìn Trương Tường nói:
– Anh không phải đối thủ của Nhạc Trọng, tôi đánh với anh.
Trương Tường nhìn Trì Dương dáng người đơn bạc, giận quá thành cười nói:
– Hảo hảo hảo! Thế đạo đúng là biến hóa rồi, ngay cả cá tạp cũng kiêu ngạo
như vậy. Nhạc Trọng, tôi nói với anh, nắm đấm của tôi rất nặng, bản thân tôi
cũng không có lưu thủ, đả thương huynh đệ của anh thì quá xấu hổ.
Nhạc Trọng nhìn Trương Tường và thản nhiên nói:
– Trì Dương, hạ thủ lưu tình, đừng tổn thương tánh mạng của người ta.
Trì Dương gật gật đầu, trực tiếp đi tới, thò tay ra nói với Trương Tường:
– Mời! Yên tâm, tôi sẽ không đả thương tính mạng của anh đâu!
Nhạc Trọng, Trì Dương hai người kẻ xướng người hoạ làm cho Trương Tường càng
thêm tức giận, trong mắt của hắn lệ khí hiện lên và cười lạnh lẽo nhìn qua Trì
Dương.
Vừa đi tới trước người Trì Dương thì hai tay của Trương Tường chợt che ở trước
ngực, thân thể có chút uốn lượn về phía trước, giẫm mạnh xuống đất một cái,
giống như con báo săn mồi lao thẳng về phía Trì Dương.
Trương Tường trong thế giới lúc trước là một tên cao thủ hắc quyền. Có bảy
người chết dưới hai đấm của hắn rồi. Tuy hắn kiệt ngao bất tuần, nhưng mà hắn
có tiền vốn để kêu ngạo.
Trì Dương chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Trương Tường, không có làm ra động
tác gì.
Vương Quang Hổ cẩn thận dò xét Trì Dương một hồi, nhướng mày nói:
– Nhạc Trọng huynh đệ, anh xác định muốn cho Trì Dương cùng Trương Tường tỷ
thí? Nắm đấm của Trương Tường không nhẹ đâu.
Vương Quang Hổ duyệt người vô số, lại nhìn không ra Trì Dương có gì cường
hoành cả. Hắn không muốn bởi vì Trương Tường mà làm xấu kế hoạch mời chào Nhạc
Trọng. Tụực lực Nhạc Trọng cường hoành thì hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi. Nhân
tài như thế mà cho hắn sử dụng thì dã tâm của hắn có thể hoàn thành rồi.
– Hổ ca! Anh yên tâm đi. Cuộc tỷ thí này không có gì đáng ngại cả.