Thần Ma Hệ Thống – Chương 56: Thoát đi – Botruyen

Thần Ma Hệ Thống - Chương 56: Thoát đi

Lúc này Lộ Văn đang nghỉ ngơi ở bên cạnh đi tới hiếu kỳ hỏi:

– Nhạc Trọng ca ca, nữ nhân này tìm anh có chuyện gì?

Lộ Văn, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ ba nữ là thuộc nhóm không cần vận chuyển, bởi vì
bọn nàng có thể cung cấp năng lực trị liệu và sức chiến đấu cho đoàn đội Nhạc
Trọng hiện giờ.

Trần Dao cũng đi đến bên người Nhạc Trọng, hiếu kỳ nhìn qua Triệu Lệ.

– Nhạc Trọng, thỉnh anh dẫn theo tôi và con đi tới căn cứ người sống sót của
thành phố Lũng Hãi với. Chỉ cần anh dẫn mẹ con chúng tôi đi qua, những thứ này
sẽ là của anh.

Triệu Lệ mở cái rương nhỏ ra, bên trong là từng chồng nhân dân tệ đỏ tươi.

Trần Dao liếc mắt nhìn qua số tiền bên trong cũng chừng trăm vạn nhân dân tệ,
đưa mắt nhìn qua Nhạc Trọng. Gia thế của nàng vô cùng tốt, một trăm vạn đối
với nàng mà nói cũng không là cái gì. Nhưng mà tiền mặt một trăm vạn cũng
không phải số tiền nhỏ, không phải là người nào cũng không bị một trăm vạn
nhân dân tệ hấp dẫn.

Nhạc Trọng nhìn số nhân dân tệ một cái, lãnh đạm nói:

– Những số tiền này tôi không có hứng thú.

Thế giới hiện tại đã biến đổi, hữu dụng nhất chính là đồ ăn. Đống nhân dân tệ
này chẳng khác gì giấy lộn cả, dùng để chùi đít còn ngại nó cứng.

Sắc mặt Triệu Lệ trắng nhợt, khẽ cắn môi buông cái rương này ra, từ trong lòng
móc ra một cái hộp nhỏ, lộ ra ba thỏi vàng lóng lánh.

Triệu Lệ đem cái hộp nhỏ này đưa tới trước người Nhạc Trọng, mặt mũi tràn đầy
cầu khẩn nói ra:

– Cái này cho anh, van cầu anh cứu mẹ con chúng tôi, mang chúng tôi đi tới
căn cứ cho người sống sót ở thành phố Lũng Hãi đi, Tôi sẽ báo đáp anh.

Thịnh thế tàng đồ cổ, loạn thế mua vàng. Vàng với tư cách bảo hiểm cho tiền
của thế giới, cho dù là trong loạn thế cũng có mị lực đấy. Triệu Lệ cũng là nữ
nhân thông minh, nàng biết rõ nhân dân tệ sẽ biến thành một đống giấy vụn,
nhưng mà chỉ cần có người và chính phủ, vàng không bao giờ mất đi sức mua, bởi
vậy nàng mới đem vàng giấu đi, cuối cùng đành phải lấy ra hiến cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng lãnh đạm nói:

– Tôi cũng không cần vàng!

Sắc mặt Triệu Lệ lúc này tái nhợt đi, vàng chính là con át chủ bài cuối cùng
của nàng, nêu như Nhạc Trọng cũng không muốn thì nàng cuối cùng cũng không
biết nên lấy cái gì ra hấp dẫn Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn Triệu Lệ và thản nhiên nói:

– Tôi có thể mang cô và con của cô đi tới căn cứ người sống sót của thành phố
Lũng Hãi. Nhưng mà muốn đi theo chúng tôi phải đáp ứng mấy điều kiện. Thứ
nhất, trước khi tới căn cứ người sống sót, cô phải phục tùng mệnh lệnh của
tôi, không cho phép tùy ý hành động. Thứ hai, phải lao động làm chuyện cô đủ
khả năng. Thứ ba, chúng tôi sẽ cung cấp đồ ăn cho cô và con mình, nhưng không
nhất định là đủ ăn. Chúng tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của cô mà cho thức ăn.
Thứ tư, tôi sẽ bảo hộ cho hai mẹ con các người an toàn, nhưng nếu thật sự gặp
nguy hiểm mà tôi không thể ngăn được thì tôi sẽ buông tha cho hai người, ưu
tiên bảo hộ đồng bạn của mình. Nếu đồng ý bốn điều kiện này thì cô có thể theo
cùng đi với chúng tôi, nếu như cô không tiếp nhận thì tôi không miễn cưỡng.

Triệu Lệ nghe Nhạc Trọng nói bốn điều kiện thì vội vàng gật đầu ngay:

– Tôi tiếp nhận! Tôi tiếp nhận!

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

– Đi chuyển vật tư đi. Đừng lãng phí thời gian.

Triệu Lệ vội vàng mang theo con của mình đi lên lầu, đây là một cơ hội, một cơ
hội sống sót, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha nó.

Trần Dao nhìn qua bộ dáng vội vàng của Triệu Lệ cái thì trong nội tâm cực kỳ
phức tạp.

Dưới sự hợp lực của các cô gái, tốn hao hai giờ rốt cục cũng chuyển toàn bộ
vật tư trên lầu chất đầy trên hai chiếc xe.

– Lái xe!

Không chần chờ chút nào, Nhạc Trọng ra lệnh.

Vương Song lúc này đa nhấn ga, hai chiếc xe vận tải lúc này cũng lao nhanh
trên đường.

Ngày hôm sau, mấy vạn tang thi ở khu vực mua sắm phồn hoa nhất thành phố Lôi
Giang như thủy triều lẳng lặng đứng thẳng, rốt cuộc tang thi cũng chậm rãi đi
khắp bốn phương tám hướng của thành phố.

Những tang thi này như thủy triều đi khắp thành phố, không lâu cả thành phố
Lôi Giang đều bị tang thi bảo phủ hoàn toàn, tang thi bắt đầu thôn phệ huyết
nhục người sống và tiến hóa. Tất cả L1, S1, thậm chí cả những chủng loại khác
cũng bắt đầu được sinh ra.

Trước một siêu thị nhỏ lúc này có năm đầu tang thi đang đứng.

Trong một con hẻm nhỏ, một người sống sót tráng kiện tay cầm Phảng Chế Đường
Đao lao nhanh ra ngoài, hắn phát động kỹ năng di động cao tốc, thân thể như
quỷ mị nhảy vào trong đám tang thi. Ánh đao chớp động, đầu lâu của năm đầu
tang thi bị chém rụng.

Năm đoàn linh quang chui vào trong người của hắn, con mắt của người sống sót
này sáng ngời:

– Thăng cấp! Lão tử rốt cục tăng lên cấp 10.

Người sống sót này đang vui mừng vì tăng cấp, lúc này trên lầu có một tang thi
mở to cái miệng đỏ thẫm của nó ra nhìn xuống, một đoàn hỏa cầu từ trong miệng
của nó bay ra ngoài nhanh như hỏa tiễn và lao thẳng vào người của tên sống sót
kia. Nửa người của tên người sống sót kia bị đánh thành cái động, thi thể cháy
đen vô lực ngã xuống đất.

Hai đầu S1 hành động nhanh nhẹn nhảy vài cái là tới chỗ này, rơi vào trước thi
thể của tên người sống sót, miệng lớn nuốt chừng thi thể còn sót lại trên đất.

Cả thành phố Lôi Giang, ở khu vực mua sắm phồn hoa nhất của thành phố đã biến
thành một khu vực săn bắn. Trong thành phố Lôi Giang thì vai trò thợ săn và
con mồi đã bắt đầu biến hóa. Trước mặt của đám tang thi tiến hóa thì những
nhân loại cường giả trải qua tiến hóa của hệ thống thần ma bị chúng cắn nuốt
huyết nhục.

Thành phố Lôi Giang biến thành một địa ngục chân chính. Những nhân loại còn
sống sót lúc này càng thêm cẩn thận, sinh hoạt của bọn họ lúc này càng trở nên
gian nan hơn.

Ngày xưa trên những con đường người đi hối hả thì bây giờ không có bóng người,
trên đường đi đều là hài cốt ô tô, tang thi du đãng rải rác. Ở trên đường có
hai chiếc Đông Phong kilocalo chạy như bay.

Nhạc Trọng ngồi trên ghế lái phụ nhìn qua cảnh vật hoang vu chung quanh, nhìn
qua Vương Song hỏi:

– Còn bao nhiêu thời gian thì đi tới thành phố Lũng Hãi?

Vương Song cười khổ một tiếng nói:

– Tôi cũng không rõ ràng lắm. Tôi chưa từng lái xe đi qua thành phố Lũng Hãi.
Nhưng mà theo GPS mà nhìn thì khoảng cách của chúng ta tơi thành phố Lũng Hãi
còn có một nửa lộ trình.

Nhạc Trọng có chút gật gật đầu, không hề nói gì nữa, hắn chỉ nhìn ra ngoài và
cảm nhận nguy hiểm.

Đột nhiên lúc này trên đường đi có hơn mười chiếc xe chặn ngang đường đi.

– Đáng chết! Lại ngăn chặn!

Vương Song thấp giọng mắng một câu, dừng chiếc Đông Phong kilocalo.

Loại chuyện vứt bỏ xe trên đường thế này Nhạc Trọng đã nhìn thấy rất nhiều lần
rồi. Đều là do Nhạc Trọng đẩy từng chiếc xe ra ngoài, mọi người lúc này mới
tiếp tục đi tới.

Chính vì trên đường khắp nơi đều là những chiếc xe bị vứt lại, Nhạc Trọng đi
lúc này cũng chậm hơn nhiều. Thậm chí có một lần bởi vì làn xe bị bế tắc quá
dài mà không thể không chuyển làn đường để đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.