Sau đó Nhạc Trọng lại điều tra tình hình thân thể của Kỷ Thanh Vũ một chút,
phát hiện nàng vẫn còn hô hấp thì nhanh chóng đem bảo vật mà hai đầu kẻ săn
thú rơi ra bỏ vào trong bọc, sau đó lại cho Bạch Cốt mang Kỷ Thanh Vũ, Trì
Dương hai người chuyển lên xe vận tải.
Vương Song lái xe nhanh như bay chạy thẳng về tiểu khu lúc trước.
Sau khi nhận được Vương Song thông tri thì các cô gái trong phòng dũng mãnh đi
ra ngoài đỡ bọn họ.
Nhìn thấy toàn thân Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương ba người đầy máu, trong
mắt những nữ hài này hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Đặc biệt là Nhạc
Trọng, các nàng căn bản không nghĩ ra là có sinh vật gì có thể làm cho Nhạc
Trọng, kẻ nhảy vào trong thi đàn chém giết như chỗ không người.
Lúc này đây Lộ Văn nhìn thấy Nhạc Trọng toàn thân đầy máu thì hiện ra nét lo
lắng, trong mắt lập tức nhiễm một tầng hơi nước, vô cùng đau lòng đem hai tay
đặt lên người của Nhạc Trọng:
– Nhạc Trọng ca ca, tại sao anh bị thương nặng như vậy? Anh chờ đã, hiện tại
em sẽ chữa thương cho anh!
Trải qua nghỉ ngơi gần buổi sáng, Lộ Văn cũng đã khôi phục một ít tinh thần
lực.
– Không! Lập tức cho trị thương cho Trì Dương! ! Khục khục! Anh vẫn còn chịu
đựng được.
Nhạc Trọng bắt lấy hai tay của Lộ Văn, ho ra ngụm máu lớn và vô cùng kiên định
nói ra.
Trần Dao vọt tới trước người của Nhạc Trọng, mềm giọng cầu khẩn:
– Nhạc Trọng, anh cứu Thanh Vũ trước đi! Cầu anh, cứu Thanh Vũ trước đi! Nàng
tổn thương quá nặng.
Lực lượng của kẻ săn thú còn vượt qua L1 nhiều lắm, một kích này làm cho Kỷ
Thanh Vũ, Trì Dương hai người đều bị trọng thương, nếu không được kịp thời cứu
chữa, hai người bọn họ đều chết.
– Lộ Văn, tôi ở chỗ này quỳ xuống cầu xin cô, van cầu cô cứu Thanh Vũ!
Trần Dao thoáng cái bắt lấy ống quần của Lộ Văn, khóc lóc quỳ gối trước người
Lộ Văn cầu khẩn.
Kỷ Thanh Vũ lúc ở trong ký túc xá đã mạo hiểm tính mạng đi cứu Trần Dao, từ đó
có thể thấy được quan hệ của hai người thân thiết như thế nào. Trần Dao cũng
có thể vì Kỷ Thanh Vũ làm ra cố gắng lớn nhất của bản thân.
Lộ Văn lập tức có chút không biết làm sao nhìn Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lao vết máu trong miệng, thở phì phò ra lệnh:
– Em phóng thích kỹ năng trị liệu cho Trì Dương một lần, sau đó lại phóng
thích kỹ năng trị liệu cho Kỷ Thanh Vũ một lần, nhanh lên!
Thời điểm này Nhạc Trọng động niệm, Bạch Cốt thoáng cái đã bắt lấy bàn tay
nhỏ của Trần Dao đang kéo lấy Lộ Văn.
Trần Dao bị Bạch Cốt cầm lấy, khóc rông lên nhìn Nhạc Trọng cầu khẩn:
– Cầu anh, Nhạc Trọng! Trước cứu Thanh Vũ đi! ! Tôi sau này sẽ nghe theo anh,
van cầu anh cứu Thanh Vũ!
Lộ Văn có năng lực trị liệu thương thế, nhưng mà tinh thần lực của nàng quá
thấp, chỉ một buổi sáng thì nàng chỉ có thể phóng thích trị liệu thuật một lần
mà thôi, có lẽ chỉ có thể đủ cứu một người.
Lộ Văn đi tới bên người Trì Dương phong thích kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ,
hai luồng bạch sắc quang mang chui vào trong người Trì Dương, mà gương mặt tái
nhợt không còn chút máu của Trì Dương lúc này nhiều ra một tia huyết sắc..
– Cảm ơn cô!
Vương Thiến ở bên người Trì Dương nhìn qua Lộ Văn cảm kích nói ra.
Lộ Văn khẽ gật đầu, mang theo vẻ mặt mệt mỏi đi tới bên người Nhạc Trọng, có
chút bận tâm nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói:
– Nhạc Trọng ca ca, tinh thần lực của em không đủ, không cách nào thi triển
kỹ năng trị liệu Thanh Vũ tỷ tỷ.
Nghe được Lộ Văn nói như vậy thì trong mắt Trần Dao hiện ra thần sắc tuyệt
vọng, sắc mặt cũng trở nên vô cùng tái nhợt, tuyệt vọng nàng nhịn không khóc
lớn và quát mắng:
– Nhạc Trọng, anh là đồ hỗn đản! Anh là đồ hỗn đản, tôi sẽ không bỏ qua cho
anh! Ô ô! ! Anh là đồ hỗn đản, vì cái gì không cứu Thanh Vũ? Vì cái gì?
– Mặc phòng hộ phục này vào! Đi trị liệu cho nàng!
Nhạc Trọng cố nén đau đớn nứt xương, cởi phòng hộ phục cấp hai trên người đưa
cho Lộ Văn.
Phòng hộ phục này có tác dụng +5 toàn bộ thuộc tính, có thể cung cấp cho bốn
điểm tinh thần lực để Lộ Văn phóng thích trị liệu vết thương nhẹ lần nữa.
Lộ Văn mặc phòng hộ phục cấp hai này vào, nàng lập tức cảm giác được tố chất
thân thể của nàng đã tăng lên, nàng lập tức đi đến bên người Kỷ Thanh Vũ, nhìn
qua Kỷ Thanh Vũ và phóng thích kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ.
Lúc này dưới kỹ năng trị liệu vết thương nhẹ của Lộ Văn, thương thế rất nặng
của Kỷ Thanh Vũ và thỉnh thoảng ho ra máu cũng khôi phục lại bình tĩnh, hiển
nhiên tánh mạng đã được bảo trụ.
Sau khi cởi bỏ phòng hộ phục ra ngoài, Nhạc Trọng liền cảm giác được năm điểm
sức sông rất quan trọng. Thời điểm mặc phòng hộ phục vào thì Nhạc Trọng còn có
thể đi đi lại lại. Nhưng mà sau khi cởi bỏ phòng hộ phục ra ngoài thì hắn ngay
cả hô hấp cũng cảm giác ngực của mình đau đớn không thôi, khó chịu tới cực
điểm.
– Vào nhà!
Nhạc Trọng cắn răng ra lệnh một tiếng, lại cho Bạch Cốt ôm bản thân mình đi
vào trong nhà.
Trần Dao ôm lấy Kỷ Thanh Vũ đang hôn mê, Vương Thiến cùng Trương Hân ôm lấy
Trì Dương lên, một đoàn người cẩn thận từng li từng tí đi vào trong nhà.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này?
Trương Lệ đi tới bên cạnh Vương Song là người không bị thương chút nào, mở
miệng dò hỏi.
Những người còn lại cũng nhìn qua phía của hắn, bọn họ đang muốn biết là lực
lượng như thế nào mà làm cho người mạnh như Nhạc Trọng trọng thương như vậy.
Vương Song cười khổ đem chuyện này từ đầu tới cuối nói ra.
– Chúng ta sau khi tìm được phương tiện giao thông thì Nhạc Trọng đột nhiên
nói muốn đi tới cầu Lôi Giang nhìn một chút.
Sau khi mọi người nghe nói kẻ săn thú một kích là phế bỏ Kỷ Thanh Vũ, Trì
Dương, Bạch Cốt thì mọi người lập tức hít sâu một hơi khí lạnh. Bọn người
Nhạc Trọng lợi hại thế nào thì các nàng cũng biến rõ ràng, nếu như đổi lại là
các nàng gặp được kẻ săn thú, chỉ sợ vừa thấy mặt đã bị kẻ săn thú tiêu diệt
rồi.
– Thì ra bên ngoài nguy hiểm như vậy, thậm chí có cả quái vật mà Nhạc Trọng
không đánh lại.
Trong phòng tất cả mọi người đều bao phủ một tầng lo lắng.
Trong ba ngày sau khi dị biến xảy ra, Nhạc Trọng cơ hồ không có chịu bất luận
thương tổn nào, đây là lần đầu tiên hắn bị thương, hơn nữa thương thế còn
nghiêm trọng tới mức không cách nào đi lại được. Chuyện này làm cho mọi người
cảm thấy tương lai của mình quá mờ mịt.
Đi vào trong phòng ngủ, Lộ Văn nhìn qua qua Nhạc Trọng thỉnh thoảng ho ra máu,
thống khổ không thôi thì đau lòng nói ra:
– Nhạc Trọng ca ca, em cởi phòng hộ phục ra cho anh mặc vào nhé?
– Không được! Trước khi em khôi phục tới sáu điểm tinh thần lực, tuyệt đối
không được cởi phòng hộ phục ra! Khục khục! Nếu như làm như vậy thì em nhất
định sẽ bị cắn trả.
Nhạc Trọng thống khổ ho khan vài cái, thở gấp nói ra. Hắn vừa cởi phòng hộ
phục ra thì suy yếu như thế này, hiển nhiên nếu như Lộ Văn vừa cởi phòng hộ
phục ra thì đại não của nàng sẽ bị tổn thương.