Bây giờ là tận thế, ngay cả Nhạc Trọng vì sống sót cũng cảm thấy cố hết sức
mình, nếu như nuôi dưỡng đám người không ra gì, hắn căn bản không thừa nhận
nổi.
Trương Lệ cũng thập phần thông minh, nàng là người đầu tiên hưởng ứng.
– Đi thôi! Doanh Doanh, Kỳ Kỳ, chúng ta đi chuyển vật tư.
Nói xong Trương Lệ thập phần nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe, nàng chạy về hướng
siêu thị nhỏ.
Viên Doanh chép miệng nhìn Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ba nữ bên kia, có
chút ủy khuất xuống xe, nàng chạy vào trong siêu thị nhỏ. Nàng cũng biết bây
giờ không thể làm trái ý của Nhạc Trọng.
– Mọi người cùng nhau xuống chuyển vật tư đi! Hiện tại chúng ta đã bện thành
một sợi dây thừng, chăm chú đoàn kết cùng một chỗ mà sống sót.
Triệu Chân ở trên xe làm công tác tư tưởng với mọi người, sau đó mang theo
tiểu đoàn đội của hắn bước xuống xe vào lúc này, gia nhập vào hàng ngũ vận
chuyển vật tư.
Mà đầu tiên Trương Lệ, Triệu Chân dẫn đầu cho nên những người khác cũng lập
tức đi theo, cũng đều nhao nhao xuống xe, gia nhập vào trong hàng ngũ vận
chuyển vật tư.
Nhạc Trọng bảo Trì Dương ở trên xe trông coi súng ống, chính mình thì xuống xe
đề phòng.
– Thật là lợi hại!
Triệu Chân tại vận chuyển vật tư thời điểm rút sạch hướng về Bạch Cốt phương
hướng nhìn liếc, cái nhìn này liền lại để cho trong lòng của hắn tràn ngập
rung động.
Chỉ thấy Bạch Cốt chỉ có một mình mà huy động búa lớn chém giết mấy chục đầu
tang thi, một búa là chém được một đầu tang thi, không có đầu tang thi nào cần
tới kích thứ hai.
– Nếu như tôi có được năng lực như vậy thì quá tốt rồi.
Nhìn thấy Bạch Cốt có được năng lực xa nhân loại bình thường, trong mắt
Triệu Chân hiện ra hào quang nóng rực.
Có thể trở thành hội trưởng học sinh của đại học Vân Hoa thì Triệu Chân cũng
không phải người ngu, hắn cũng biết rõ ràng trong thế giới tận thế này chỉ có
đạt được lực lượng mới có thể sống sót trong hiện thực tàn khốc. Nếu muốn tiến
hóa thì phải cầm tính mạng của mình đi chém giết tang thi, nhưng hắn thật sự
không có được dũng khí như vậy.
Dưới sự nổ lực của mọi người, đại bộ phận vật tư sinh hoạt trong siêu thị nhỏ
này được chuyển lên chiếc xe.
– Lái xe về nhà!
Sau khi lên xe Nhạc Trọng nhanh chóng nhìn qua Trần Dao nói ra.
Trần Dao lập tức khởi động xe trường học mau chóng chạy đi.
Một đường vô sự, mọi người thập phần thuận lợi trở lại nhà của Trần Dao.
Đem sở hữu tất cả vật tư đều vận chuyển đến Trần Dao trong nhà về sau, mọi
người mới tại Trần Dao an bài phía dưới bắt đầu dùng cơm.
Nhạc Trọng lấy được súng ống trong cục cảnh sát cùng đạn dược chất vào trong
phòng của hắn, cho Bạch Cốt canh phòng cẩn thận.
Triệu Chân cầm một * cháo Bát Bảo đi đến bên người Nhạc Trọng và ngồi xuống,
vẻ mặt tha thiết hỏi:
– Nhạc Trọng, bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Lập tức đi căn cứ
thành phố Lũng Hãi sao?
Chuyện căn cứ thành phố Lũng Hãi thì Triệu Chân đã từ trong miệng những người
khác biết được rồi.
Nghe Triệu Chân nói thì toàn bộ người trong phòng đều nhìn qua người của Nhạc
Trọng, trong mắt tràn ngập chờ đợi. Đại bộ phận mọi người khát vọng đi tới căn
cứ Lũng Hải của chính phủ, mà không phải ở chỗ này chạy loạn khắp nơi cùng
tang thi.
Nhạc Trọng vừa ăn xong một quả táo sức sống, thản nhiên nói:
– Không! Tôi còn muốn đi tới thành phố Lôi Giang một thời gian ngắn.
– Tại sao anh lại như vậy chứ? Bởi vì một mình anh mà liên lụy tới mọi người
chạy tới thành phố Lôi Giang đầy tang thi sao? Không bằng chúng ta giơ tay
biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, tiến hành bỏ phiếu biểu quyết, là ở lại
thành phố Lôi Giang hay là cùng đi thành phố Lũng Hãi. Đồng ý đi thành phố Lôi
Giang giơ tay!
Tên kính cân lớn lên thập phần thanh tú vẻ mặt giỏi giang đi theo Triệu Chân
và nữ sinh Lý Mạn Ny bất mãn nói ra, đồng thời là người đầu tiên giơ tay lên.
Trong phòng trầm lắng một thời gian ngắn. Trừ Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lộ
Văn, Vương Song, Trì Dương, Trương Tuyền, Vương Phương, Thái Hiểu ra thì những
người còn lại cùng giơ tay lên, không có mấy người nguyện ý sống ở chỗ này.
Nhìn qua có nhiều người giơ tay lên ủng hộ mình, Lý Mạn Ny có chút đắc ý nhìn
qua Nhạc Trọng nói:
– Có quá nửa số người đồng ý rời khỏi nơi này. Đề nghị thông qua.
– Tốt!
Nhạc Trọng gật đầu.
Nhìn thấy Nhạc Trọng gật đầu thì trong lòng những người này lập tức buông lỏng
một hơi, chỉ có điều Nhạc Trọng nói câu đầu tiên làm tâm tình của bọn họ rơi
thẳng xuống địa ngục.
Nhạc Trọng nhìn qua những người khác, thản nhiên nói:
– Các người rời khỏi nơi này đi! Tôi cũng không ngăn cản các người làm cái
gì. Các ngươi có thể mang theo lương thực năm ngày rồi rời đi đi.
Sở dĩ Nhạc Trọng ra tay cứu những người này là vì hắn đã hứa hẹn sẽ cứu bọn
họ. Nhưng mà nhân tâm chưa đủ, thời kỳ hòa bình thì những người hắn cứu cắn
ngược hắn một cái, càng không cần đề cập tới lúc tận thế. Hắn cũng không muốn
mang theo một đám người trong lòng mang theo dị tâm vướng víu giãy dụa trong
thời điểm này.
Nghe Nhạc Trọng nói thì sắc mặt của nhũng người khác vô cùng trắng bệch.
Thế giới bên ngoài khắp nơi đều là tang thi, những người chưa từng trải qua
cường hóa như bọn họ thì nửa bước khó đi, muốn tìm vật tư cũng khó khăn.
Triệu Chân tiến lên giải vây cho Lý Mạn Ny nói:
– Nhạc Trọng, anh nói đùa rồi. Mạn Ny không có ác ý, cô ta chỉ muốn nghe ý
kiến của mọi người mà thôi.
– Tôi cũng không có nói đùa. Vừa vặn mượn cơ hội này chúng ta nên nói chuyện
với nhau cho tốt đã.
Nhạc Trọng nhìn qua mọi người và nghiêm mặt nói::
– Người muốn rời khỏi tôi không có ngăn cản, mọi người mang theo vật tư năm
ngày rồi rời đi, tự tìm đường sống. Nếu như muốn lựa chọn lưu lại, các nam
sinh phải phục tùng mệnh lệnh của tôi là chiến đấu với tang thi, nữ sinh thì
phải làm các công tác hậu cần, tỷ như vận chuyển vật tư, nấu cơm, quét dọn vệ
sinh, khi cần thiết nữ sinh cũng phải tham gia vào trong chiến đấu. Đoàn đội
của tôi không cần người không có cống hiến.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
– Tầng lầu nơi này tôi đã thanh lý một lần rồi, nếu như lựa chọn rời đi thì
các người cũng có thể lựa chọn một gian phòng để ở lại. Nhưng mà tôi sẽ nói
trước, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mọi người rồi, sau này nếu như mọi
người đi tìm tôi cần vật tư, tôi cũng không bao giờ cho các người.
Một nữ sinh Trương Tâm lớn lên vô cùng xinh đẹp nhướng mày, nhìn qua Nhạc
Trọng nói ra:
– Bảo hộ nữ nhân không phải thiên chức của nam nhân hay sao? Anh làm như vậy
quá keo kiệt, thực không giống nam nhân. Chẳng lẽ anh chưa từng nghe một câu
năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn sao?
Trương Tâm cũng là con một, lại rất xinh đẹp, từ nhỏ được nuông chiều nên sinh
hư, lúc này ở nơi an toàn nên lá gan cũng lớn hơn.
Nhạc Trọng nhìn Trương Tâm, thản nhiên nói:
– Tôi hỏi cô thế này, dân chạy nạn ở Châu Phi đa phần đều không có cơm ăn,
đáng thương không?
Trương Tâm sững sờ nói:
– Đáng thương!
Nhạc Trọng nhìn qua Trương Tâm tiếp tục hỏi thêm.