Một tên nữ sinh Trần Anh nhỏ giọng hỏi:
– Trương Lệ, tôi đói, còn có cái gì ăn không?
Trương Lệ cười khổ một tiếng nói:
– Một khối chocolate chúng ta buổi sáng hôm nay không phải vừa vặn ăn rồi
sao?
– Trương Lệ, cô nói có phải chúng ta phải chết hay không?
Đột nhiên lúc này Lâm Kỳ nhìn qua Trương Lệ suy yếu nói ra. Trong nội tâm nàng
tràn ngập sợ hãi và bất an.
Trương Lệ an ủi:
– Không cần lo lắng. Chúng ta sẽ được cứu trọ, rất nhanh sẽ có người tới cứu
chúng ta. Nhạc Trọng không phải đã nói hắn sẽ quay lại đón chúng ta hay sao?
Chúng ta phải tin tưởng hắn.
Tuy nhiên nói như vậy nhưng trên thực tế Trương Lệ không có chút hy vọng nào
cả. Dù sao hiện tại thế giới đã biến thành bộ dạng như vậy rồi, muốn người nào
đó mạo hiểm tính mạng đi cứu người, loại xác xuất này cực kỳ xa vời.
– Nếu như hiện tại có người nào tới cứu tôi, tôi sẽ xem người ấy là bạn trai
của mình.
Một nữ sinh có mái tóc dài xinh đẹp, mặt trái xoan, con mắt vừa lớn lại vừa
tròn, dáng người cao gầy đầy đặn đột nhiên nói ra.
Viên Doanh chính là nữ hài đẹp nhất đại học Vân Hoa khoa âm nhạc, bình thường
có đại lượng người theo đuổi. Nhưng mà ánh mắt của nàng rất cao, một bạn trai
cũng không có, nàng giống như một con thiên nga cao cao tại thượng.
Trương Lệ trêu đùa:
– Có thể trở thành bạn trai của công chúa thiên nga của chúng ta, không biết
người nào có được phần may mắn này?
– Hì hì! Doanh Doanh, không phải cô nói trong lúc học đại học không muốn có
bạn trai sao?
“…”
Hào khí ngột ngạt trong ký túc xá nữ sinh không ai có thể đánh tan, chúng nữ
hài bây giờ lại cười rộ lên quên đi sợ hãi.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền ra âm thanh va chạm với cửa ra vào,
chúng nữ hài lập tức câm miệng không nói, trong mắt tràn ngập sợ hãi, các nàng
bốn người cùng ôm lấy nhau, thân thể đều lạnh run, sợ những tang thi trong ký
túc xá này xông vào. Chỉ cần cánh cửa ký túc xá bị đánh vỡ, các nàng sẽ biến
thành đồ ăn trong miệng của tang thi.
Không lâu bên ngoài trường học có âm thanh động cơ vang lên, âm thanh tang thi
xô cửa ký túc xá lập tức biến mấ.
– Có người! Có người tới cứu chúng ta!
Nghe được âm thanh động cơ xe trường học, một cổ hào khí vui sướng quanh quẩn
trong tâm của các nàng, các nàng lập tức vọt tới trước cửa sổ nhìn qua bên
ngoài.
– Là Nhạc Trọng! Nhạc Trọng hắn quay lại cứu chúng ta!
Xa xa, Trương Lệ nhìn thấy thân ảnh của Nhạc Trọng trong xe trường học, nàng
lập tức kích động chảy nước mắt ra.
– Quá tốt, lúc này chúng ta được cứu rồi.
Nhìn thấy xe trường học đã chạy tới, Viên Doanh thoáng khóc rống lên.
Bị nhốt trong ký túc xá nữ sinh, nhìn không thấy hu vọng trong tương lai,
tương lai không phải chết đói, chết khát thì cũng bị tang thi ăn tươi. Sự thật
như vậy cho nên các nữ hài không ngừng khích lệ lẫn nhau, bằng không bọn họ đã
sớm nổi điên lên rồi.
– Chúng ta sống rồi!
Trương kỳ cùng Trần Anh ôm nhau, cao hứng chảy nước mắt ra ngoài.
Đúng lúc này đột nhiên tang hi ngoài cửa bắt đầu hoạt động kịch liệt, không
ngừng đập cửa ký túc xá phòng của các nàng.
Bốn gã nữ hài thoáng cái im miệng lại, ngay cả động cũng không dám động một
chút, chỉ lẳng lặng đứng cùng một chỗ, trong mắt mang theo sợ hãi nhìn qua
cánh cửa ký túc xá ẩn chứa hy vọng của các nàng.
Sau khi va chạm một hồi thì âm thanh va chạm của dám tang thi đột nhiên biến
mất.
Bốn gã nữ hài vừa mới buông lỏng một hơi, đột nhiên cánh cửa ký túc xá chấn
động, cánh cửa phòng và một đống lớn đồ vật ngăn cản bị đẩy ra.
Một người thân thể đầy vết thương đi vào, da thịt biến thành màu đen, thân cao
hai mét, mang theo cảm giác áp bách vô tận, L1 xuất hiện trước mặt bốn nữ hài.
Vật nặng trong ký túc xá này có thể ngăn cản tang thi bình thường, nhưng mà
loại tang thi tiến hóa lực lượng như L1 thì không có chút hiệu quản nào.
– Hết!
Nhìn thấy đầu L1 thân cao hai mét, khuôn mặt dữ tợn làm cho bốn nữ hài vô cùng
sợ hãi, trong lòng các nàng cũng biết lúc này chỉ sợ chạy trời không khỏi
nắng.
Trần Anh gan nhỏ nhất, nàng bị dọa sợ nên xụi lơ té trên mặt đất.
Bình thường tang thi không có thị lực, nhưng mà có thể bằng bản năng, âm
thanh, khứu giác tìm kiếm con mồi. Mà khi biến thành L1 thì thị lực của nó đã
khôi phục, con mắt hung ác của nó nhìn chằm chằm vào bốn nữ hài, bốn nữ hài sợ
hãi không cách nào nhúc nhích được.
– Cùng liều với nó! Chỉ cần ngăn cản nó một chút thì Nhạc Trọng sẽ tới cứu
chúng ta.
Trương Lệ cắn răng nhìn qua ba nữ hài còn lại nói ra, đồng thời nắm lấy một
thùng sắt bên người nện vào L1.
Đối mặt với thùng sắt bay tới, L1 không tránh không né đi nhanh về phía tước,
thùng sắt lúc này nện lên người của nó một cái, đối với nó không có tạo thành
bất luận ảnh hưởng gì cả.
Nhìn thấy một màn này thì bốn nữ hài vô cùng sợ hãi.
Viên Doanh cùng Lâm Kỳ đều cắn răng cầm lấy xà phòng, nước gội đầu ném về phía
L1, nhưng mà không có chút hiệu quả nào cả.
L1 rất nhanh đã bước tới trước người của bốn nữ, một tay bắt lấy Trần Anh đang
co quắp té trên mặt đất, mở cái miệng dính máu của mình ra, hung hăng cắn một
cái lên cổ của Trần Anh, thoáng một cái đã cắn đứt yết hầu của Trần Anh, máu
nóng chợt chảy ra ngoài.
Đồng tử của Trần Anh phóng đại, trong mắt tràn ngập vẻ thống khổ, mà nàng ở
trong tay L1 thống khổ không ngừng giãy dụa.
Nhìn thấy một màn khủng bố này, chiến ý của các nàng đồng thời biến mất, nhao
nhao lao về hướng cửa sổ.
– Nhảy lầu đi! Cho dù ngã chết cũng không được cho nó ăn tươi nuốt sống.
Trương Lệ vẻ mặt kiên quyết, lớn tiếng kêu lên.
Lâm Kỳ cùng Viên Doanh đều sợ hãi nhìn qua cửa sổ, chần chờ một chút vẫn không
dám nhảy ra ngoài.
Mà đầu L1 cắn mấy khối huyết nhục trên người của Trần Anh xuống, chợt đứng
lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ.
Nhìn qua cái miệng đầy máu của L1, trong nội tâm Trương Lệ ba nữ lạnh như
băng, trong nội tâm tràn ngập tuyệt vọng.
Đúng lúc này Nhạc Trọng rốt cục xuất hiện trước ký túc xá thân hình của hắn
liên tục chớp động, giống như báo săn mồi liên tục xông tới gần L1, một đao
nhanh như thiểm điện chém tới cổ của L1.
Tốc độ của Nhạc Trọng lúc này hơn xa L1, đầu L1 kia căn bản không kịp phản ứng
đã bị chém bay đầu ngay tại chỗ.
Một kích của Nhạc Trọng chém giết thân ảnh L1 hiện ra trong mắt ba nữ Viên
Doanh.
Giờ khắc này trên người của Nhạc Trọng còn dính máu tươi trong mắt ba nữ lại
vô cùng đáng yêu.
– Theo tôi rời đi!
Nhạc Trọng nhìn qua ba nữ và trầm giọng nói ra.
Nhặt sinh tồn tệ và ba cái hộp báu màu trắng lên, cơ hồ không có dừng lại một
chút nào, Nhạc Trọng nhanh chóng lao ra bên ngoài. Hắn còn muốn tiếp tục tìm
kiếm người sống sót trong ký túc xá nữ sinh này, dù sao hắn từng nói qua sẽ
quay lại cứu giúp các nàng.
Ba nữ Viên Doanh vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi theo sau lưng Nhạc Trọng ra
ngoài. Viên Doanh vốn còn muốn nói cái gì, nhưng mà Nhạc Trọng căn bản không
cho nàng cơ hội nói ra.