Nhạc Trọng nhìn những thôn dân quỳ sụp lạy cầu khẩn, thoáng nhăn mày, nhìn An
Ny thản nhiên nói:
– Giết hết bọn hắn đi, chỉ lưu sáu người sống, tên huân tước cùng tên hắc bào
bên cạnh hắn lưu lại!
– Ân!
An Ny thản nhiên đáp một câu, tay ngọc vung lên, một mảnh sợi tơ trong suốt
hướng nhóm bộ hạ của Y Phúc Tư vọt tới.
Chỉ trong tích tắc đại bộ phận chiến sĩ bên người Y Phúc Tư đều vỡ thành vô số
khối thịt vụn, máu tươi văng khắp nơi, cực kỳ thê thảm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Y Phúc Tư, hắn cùng nam tử hắc bào bên cạnh cùng
bốn tên lính đều bị sợi tơ trói buộc lôi kéo cút tới trước người Nhạc Trọng.
– Cái gì? Đã chết?
– Nàng làm cái gì?
– Nàng giết chết binh lính của Y Phúc Tư, còn bắt lấy hắn…
– Thật là đáng sợ!
– …
Nhìn An Ny chỉ nháy mắt đã miểu sát đại bộ phận hộ vệ của Y Phúc Tư, trong
lòng các thôn dân tràn ngập kinh hãi.
Y Phúc Tư là một gã quý tộc trong Giao Thú thành, địa vị vô cùng tôn quý, là
một đại nhân vật. Một khi hắn bị chút tổn thương, cả thôn sẽ bị Giao Thú thành
phái ra đại quân tinh nhuệ trực tiếp san bằng.
So sánh với Giao Thú thành, thôn nhỏ này căn bản không chịu nổi một kích.
Trong mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu thôn nhỏ bởi vì đắc tội quý tộc
Giao Thú thành mà bị giết hại, cả thôn đều bị đốt thành tro tàn.
Vừa nghĩ tới An Ny dám sát hại hộ vệ một gã quý tộc, trong lòng thôn dân dâng
lên sợ hãi vô tận đồng thời không biết nên làm thế nào mới đúng.
Trong lúc sợi tơ lôi kéo, hắc bào của tên hắc bào nhân bị xốc lên, bên dưới
hắc bào là một quái vật có đầu hung tàn dữ tợn như giao long, hình người, toàn
thân bao phủ lân giáp màu xám, mặc một bộ quần áo mỏng.
Quái vật có đầu giao long dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp lớn tiếng gầm rú:
– Buông, dân đen nhân loại đáng chết, ngươi có biết ta là ai không? Ta là quý
tộc Hôi Giao nhất tộc cao quý, đám nhân loại thấp hèn các ngươi nếu dám tổn
thương ta, Hôi Giao bộ tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Các ngươi đắc tội ta tương lai nhất định sẽ bị rút gân lột da, bỏ vào nồi nấu!
Y Phúc Tư vừa giãy dụa vừa lớn tiếng gào rú:
– Vị này là Tang Phúc Đức đại nhân, quý tộc Hôi Giao bộ tộc thuộc Thánh tộc,
là Thánh tộc chân chính. Nếu các ngươi dám thương tổn hắn, cả thôn đều phải
thừa nhận lửa giận của Thánh tộc, kết quả của các ngươi sẽ bị nhận hết tra tấn
mà chết. Hiện tại lập tức thả chúng ta, sau đó dâng lên huyết thực, còn có cơ
hội làm ổn định lửa giận của Tang Phúc Đức đại nhân!
– Cái gì? Thánh tộc?
– Không ngờ là quý tộc Thánh tộc!
– Xong rồi, chúng ta đã đắc tội quý tộc Thánh tộc, lần này chết chắc rồi!
– …
Từng thôn dân nghe được tên của Thánh tộc, sắc mặt đại biến, trong mắt tràn
ngập vẻ tuyệt vọng.
Ba Lỗ lại quỳ sụp xuống trước người An Ny, cuống quýt dập đầu đến chảy máu,
tận lực cầu xin nói:
– An Ny, van xin cô thả Tang Phúc Đức đại nhân. Hắn là thành viên của Thánh
tộc, nếu chúng ta thương tổn hắn, cho dù chết cũng phải rơi nhập địa ngục,
vĩnh viễn không được siêu sinh. Hơn nữa nếu thương tổn hắn Thánh tộc cũng sẽ
không bỏ qua cho chúng tôi, bọn hắn nhất định sẽ bắt hết toàn bộ mọi người nấu
chín ăn thịt!
– Thả hắn đi…
– An Ny, mau thả Thánh tộc đại nhân…
– …
Từng thôn dân không ngừng cầu xin An Ny. Bọn hắn đều vô cùng sợ hãi đắc tội
quý tộc Thánh tộc, điều này cũng mang ý nghĩa cả thôn sẽ bị Thánh tộc san
bằng.
Nhìn cả thôn quỳ xuống cầu xin, vẻ mặt An Ny không chút cảm xúc, chỉ nhìn Nhạc
Trọng hỏi:
– Thế nào? Cần giết sạch bọn hắn không?
Tính khí An Ny lạnh lùng, đổi lời khác mà nói là ý chí sắt đá. Ngoại trừ người
nàng để ý tới, cho dù bao nhiêu người khác có chết cũng không nàng cau mày
chút nào.
Trên thực tế đại bộ phận thánh tử thánh nữ trong Thần Thánh Thiên Quốc đều là
người như vậy, chỉ có như vậy mới có thể từ trong cạnh tranh tàn khốc đi bước
một trổ hết tài năng trở thành bá chủ một phương.
Nếu vì những người không quan hệ cầu xin mà thay đổi chủ ý, hoặc là bị uy
hiếp, không biết An Ny đã phải chết qua bao nhiêu lần.
Nghe được câu nói băng sương tàn khốc của An Ny, trong lòng thôn dân phát
lạnh, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Nhạc Trọng, nam nhân nhìn qua như tê liệt
kia lại có thể quyết định sinh mạng toàn bộ thôn dân nơi này.
Ba Lỗ quỳ gối trước mặt Nhạc Trọng tận lực cầu xin:
– Nhạc Trọng, van cầu anh thả hai vị đại nhân đi. Tôi đại biểu toàn thôn dân
cầu xin anh…
Tang Phúc Đức điên cuồng giãy dụa, vô cùng hung ác uy hiếp nói:
– Buông, sau đó đem mười đứa con nít cho ta ăn, ta có thể khoan dung tội lỗi
của các ngươi. Nếu không đám nhân loại thấp hèn các ngươi dám tổn thương ta
như thế, ta tuyệt đối sẽ cho Thánh tộc phái đại quân đem toàn bộ các ngươi bắt
lấy ném vào nồi làm thịt!
Nhạc Trọng nhướng mày ra lệnh:
– Đánh ngất xỉu bọn hắn!
An Ny bắn ra ngón tay, từng đạo nguyên khí đạn oanh thẳng lên đầu sáu người Y
Phúc Tư, nháy mắt đánh bọn hắn hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Trọng vung tay lên, từng Khôi Lỗi Phù dung nhập vào người Y Phúc Tư bọn
hắn.
Nhạc Trọng ra lệnh:
– Cởi dây trói!
An Ny vung tay, những sợi tơ liền biến mất không thấy bóng dáng.
Tang Phúc Đức vừa tỉnh lại lại giống như một con chó săn bò tới trước người
Nhạc Trọng cung kính nói:
– Tang Phúc Đức gặp qua chủ nhân, trước đó tiện nô mạo phạm chủ nhân, tội ác
tày trời, xin chủ nhân tha tội!
Y Phúc Tư tỉnh lại bò tới trước người Nhạc Trọng, dập đầu nói:
– Tiện nô Y Phúc Tư gặp qua chủ nhân, tiện nô tự biết mình phạm tội chết, xin
chủ nhân trừng phạt!
Toàn bộ thôn dân nhìn thấy một màn này trong mắt tràn ngập kinh hãi, bọn hắn
không cách nào tưởng tượng được hai người vốn cao cao tại thượng, ngang ngược
càn rỡ tới cực điểm, cho dù đã bị bắt giữ vẫn kêu gào hiện tại giống như chó
săn quỳ sụp trước mặt Nhạc Trọng, quả thật làm người không sao tin tưởng nổi.
– Làm sao lại như vậy? Hắn rốt cục là ai? Lại có thể làm cho hai gã quý tộc
cao cao tại thượng quỳ gối trước mặt hắn xin tha tội!
Thiếu niên Ngả Đạt nhìn hai người Y Phúc Tư quỳ trước mặt Nhạc Trọng, trong
mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ cùng kinh hãi. Ở trước mặt hai người kia hắn cũng
chỉ là một kẻ nhỏ yếu, chỉ có thể quỳ dưới đất, còn không dám ngẩng đầu nhìn
thẳng Y Phúc Tư. Nhưng hiện tại Y Phúc Tư lại bái lạy Nhạc Trọng mà hắn đã
khinh thường, chênh lệch giữa đôi bên quả thật chẳng khác gì lạch trời, hắn
hứa hẹn cấp hạnh phúc cho An Ny quả thật chỉ là một chuyện cười.
Thiếu niên đầu tiên cầu ái với An Ny nhìn Nhạc Trọng, hai tay siết chặt, sắc
mặt tái nhợt, có chút không cam lòng thầm nghĩ:
– Ánh mắt của An Ny tỷ quả nhiên lợi hại, ta thật sự kém hơn Nhạc Trọng!
Lam Lam từ trong phòng nhỏ nhìn qua cửa sổ thấy hai người kia quỳ gối trước
mặt Nhạc Trọng, trong lòng cực kỳ rung động: