Thần Ma Hệ Thống – Chương 16: Tranh chấp – Botruyen

Thần Ma Hệ Thống - Chương 16: Tranh chấp

Xe trường học vội vả, chiếc xe đâm nát không biết bao nhiêu con tang thi cản
đường.

– Không có đạt được cường hóa. Mượn nhờ phương tiện giao thông không cách nào
đạt được cường hóa? Xem ra cần phải hiểu rõ về quy tắc cường hóa mới được.

Nhạc Trọng nhìn qua đám tang thi bị đâm ngã kia, thậm chí có một con bị cán
nát đầu không đứng dậy được, tuy nhiên không có một đoàn linh quang màu trắng
từ trong tang thi bay ra ngoài, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ trong lòng.

Vốn Nhạc Trọng còn có suy nghĩ lấy phương tiện giao thông nghiền giết tang
thi, tỷ như Hãn Mã, xe lu là những xe hạng nặng có khả năng nghiền giết dễ
dàng, hiện tại xem ra khả năng này không được rồi.

Chiếc xe trường học nhanh chóng chạy tới siêu thị nhỏ.

– Trần Dao em chờ ở đây, tùy thời chuẩn bị khởi động ô tô. Vương Phương, Thái
Hiểu hai người các em đi xuống vận chuyển vật tư. Kỷ Thanh Vũ và anh phụ trách
cảnh giới.

Nhạc Trọng nhanh chóng an bài công việc, sau đó nhanh chóng từ trên xe nhảy
xuống đất.

Kỷ Thanh Vũ cũng thập phần tiêu sái nhảy xuống.

Vương Phương, Thái Hiểu hai nữ liếc nhau,cũng từ trong xe trường học chạy vào
trong siêu thị.

– Nhạc Trọng! Siêu thị bị ngăn chặn.

Vương Phương cùng Thái Hiểu trước khi đi vào siêu thị nhỏ thì phát hiện cửa ra
vào siêu thị đã bị người ta dùng vật cản ngăn lại rồi.

– Bạch Cốt, phá hư nơi này!

Nhạc Trọng nhìn qua siêu thị nhỏ trước mặt, chợt một ngón tay cái chỉ vào một
góc tường của siêu thị nhỏ và ra lệnh.

Bạch Cốt huy động búa lớn, một búa bổ vào một góc siêu thị.

Tiếng vang loảng xoảng vang lên thật lớn, vô số bột thủy tinh vỡ ra xuất hiện
cái động to.

Chung quanh siêu thị nhỏ này làm bằng thủy tinh, căn bản không cách nào ngăn
cản lực lượng quá mạnh phá hư, bởi vậy Nhạc Trọng mới không có lựa chọn cố thủ
nơi này chờ viện binh.

Bạch Cốt huy động búa lớn chém ra vài cái, tường thủy tinh chung quanh siêu
thị nhỏ vỡ nát, cảnh bên trong siêu thị bạo lộ ra ngoài.

– Nhạc Trọng, là anh sao?

Đúng lúc này từ trong siêu thị vang lên âm thanh vui vẻ của Trần Cương, không
lâu Trần Cương, Tôn Vũ, Vương Song ba người đều đi tới.

– Kỷ Thanh Vũ! Xin chào, tôi tên là Tôn Vũ, là sinh viên năm ba hệ quản lý.

Tôn Vũ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ xuất hiện thì con mắt sáng ngời, nhanh chóng bước
lên giới thiệu mình cho Kỷ Thanh Vũ nghe.

Kỷ Thanh Vũ nhìn qua Tôn Vũ, thản nhiên nói:

– Xin Chào!

Trần Cương lúc này đi tới bên người Nhạc Trọng và nhìn qua xe trường học, thập
phần nhiệt tình cảm thán nói:

– Nhạc Trọng, anh đúng là vô cùng lợi hại, vậy mà thật sự lấy xe tới nơi
này. Lần này chúng ta có nắm chắc chạy ra khỏi đây rất nhiều rồi.

Nhạc Trọng không để ý đến Trần Cương, mà bước về phía Vương Phương cùng Thái
Hiểu hai người trầm giọng ra lệnh:

– Đi chuyển vật tư, ưu tiên đồ ăn và nước uống!

Vương Phương cùng Thái Hiểu hai người nhanh chóng tiến vào trong siêu thị bắt
đầu vận chuyển vật tư.

Tôn Vũ nhìn thấy Nhạc Trọng ra lệnh cho Vương Phương, Thái Hiểu thì tiến lên
một bước, chỉ trích nói:

– Nhạc Trọng, anh đúng là không có chút phong độ thân sĩ nào! Loại việc nặng
này tại sao lại sai bảo nữ sinh đi làm chứ. Anh thân là nam sinh chẳng lẽ
không động một chút đi chuyển vật tư được sao? Hiện tại anh lại cho nữ sinh đi
làm việc nặng thế này, bản thân mình thì nghỉ ngơi, anh không biết như vậy là
không có phong độ à?

Vương Phương, Thái Hiểu hai người chợt dừng bước lại, nhìn qua Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn qua Vương Phương, Thái Hiểu và nhàn nhạt nói ra.

– Đây là chuyện của tiểu đội chúng tôi, anh là người ngoài lập tức câm miệng
cho tôi. Nếu các cô cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các người hiện tại có
thể rời đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản. Vương Phương, Thái Hiểu, nếu các cô
cảm thấy tôi nói không thích hợp thì các cô ở lại chỗ này, ở chỗ này với ba
người bọn họ sẽ tốt hơn đấy. Tôi tuyệt đối không ngăn các cô.

Thái Hiểu khinh miệt nhìn Tôn Vũ nói:

– Tôn Vũ anh câm miệng đi. Nhạc Trọng vì cứu chúng tôi mà đi ra ngoài, không
biết giết bao nhiêu tang thi. Anh ấy đã vô cùng mệt mỏi. Chúng tối không
dám chính diện giao đấu với tang thi, làm làm công tác hậu cần vẫn có thể. Nếu
anh có bổn sự thì đi ra giết tang thi đi.

Nói xong Thái Hiểu bước nhanh vào trong siêu thị vận chuyển vật tư.

Vương Phương cũng mỉa mai nhìn qua Tôn Vũ, đi nhanh vào trong siêu thị, trong
mắt của nàng thì Tôn Vũ trên thế giới này xem ra nếu không có chuyển biến thì
sớm muộn gì cũng biến thành tang thi mà thôi.

Sắc mặt Trần Cương trắng nhợt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:

– Nhạc Trọng, ý của anh là không mang theo chúng tôi rời đi sao?

Nhạc Trọng nhìn Trần Cương, lãnh đạm nói ra:

– Đương nhiên, lúc trước tôi hỏi các anh có nguyện ý cùng tôi đi lấy xe
trường học hay là ở lại nơi này chờ cứu viện. Không phải các người ngồi ở đây
chờ cứu viện hay sao? Như vậy các người cứ chậm rãi mà chờ đi. Tôi nghĩ chính
phủ sẽ phái người đi cứu viện người sống sót đấy. Xe nhỏ này của tôi không có
cách nào mang theo quá nhiều người được.

Không muốn góp phần, không muốn mạo hiểm lại muốn chia sẻ thành quả thắng lợi
của người khác, người như vậy Nhạc Trọng ghét nhất. Đặc biệt là Tôn Vũ, đây là
hài tử bị làm hư, trong thế giới hiện tại không có đường sống.

Sắc mặt Tôn Vũ trắng bệch, lớn tiếng hét lên:

– Tại sao lại có người ích kỷ như thế này. Hiện tại chúng ta không phải nên
đồng tâm hiệp lực sao? Tao muốn lên xe thì mày có thể làm được gì? Xe trường
học cũng không phải của mày, đây là tài vật công cộng của trường học.

Nói xong Tôn Vũ lại chạy tới chiếc xe.

Nhạc Trọng cũng nhanh chóng theo sau, hung hăng bạt tay lên mặt của Tôn Vũ,
đem Tôn Vũ đánh té xuống đất.

Nhạc Trọng chán ghét nhìn Tôn Vũ liếc, trầm giọng quát:

– Xe trường học này không chỉ có một chiếc, bọn mày muốn xe trường học thì đi
mà cướp lấy trong miệng của tang thi đi. Chiếc xe trường học này tao đoạt được
trong miệng của tang thi đấy, bọn mày không ra một phần sức lực nào cả. Xe này
tao không cho chúng mày lên, cút đi!

Nương theo lời nói của Nhạc Trọng chính là một cây búa trắng hếu của tang thi
nện xuống trước mặt của Tôn Vũ, cuong phong mạnh mẽ làm sắc mặt Tôn Vũ tái
nhợt.

Nhìn xem qua Bạch Cốt bên người Nhạc Trọng, Trần Cương, Vương song, Tôn Vũ
ba người cũng không dám nói thêm cái gì.

Thế giới hiện giờ đã biến đổi, điện thoại của cục cảnh sát không gọi được nữa,
bọn họ không cách nào nhận được trợ giúp.

– Kỷ Thanh Vũ, cô xem chừng bọn này. Tôi đi xung phong liều chết một hồi. Bảo
các nàng chuyển nhanh lên, chúng ta không có bao nhiêu thời gian.

Nhạc Trọng nhìn qua ba người Trần Cương, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ nói ra.

Lúc này đã có từng đám tang thi đang đi ra khỏi trường học tới đây, tang thi
trong trường học bị âm thanh động cơ xe hấp dẫn tới chỗ này, lung la lung lay
đi tới đây.

Kỷ Thanh Vũ vung cây gậy tân thủ trước mặt của ba người Trần Cương và nhìn qua
Nhạc Trọng nói ra:

– Nơi này giao cho tôi, anh đi đi.

Nói xong Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt hai người chợt lao về phía tang thi.

Sau khi tiến vào bầy tang thi, Nhạc Trọng giống như mảnh hổ, Phảng Chế Đường
Đao trong tay mang theo hàn quang lạnh lẽo chém đầu của tang thi, chém từng
tang thi ngã xuống.

Bạch Cốt huy động búa lớn, nó thu hoạch mạng của tang thi như thái rau, như
vào chỗ không người.

Từng đoàn từng đoàn linh quang màu trắng không ngừng tiến vào thân thể của
Nhạc Trọng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.