Hai mẹ con trong phòng cảm thấy lạnh run cả người, con cự nhân này tươi cười
với gương mặt vặn vẹo, thò tay qua bắt lấy hai mẹ con này.
Phanh! Phanh! Phanh!
Bỗng nhiên lúc này truyền ra tiếng súng nổ dày đặc, vô số viên đạn bắn thẳng
vào đầu của tên cự nhân này. Đầu của tên cự nhân bị bắn ra cả trăm vết đạn.
Con cự nhân cao bốn mét này nhìn lại. Đã nhìn thấy một nam tử khôi ngô tay cầm
đao hợp kim chém một đạo lên đầu của nó, trực tiếp chém đứt đầu của nó và máu
đen văng khắp nơi.
Nam tử trung niên dáng người cao ráo này nhìn qua hai mẹ con này và hỏi thăm.
– Các người không có việc gì chớ?
Người mẹ không ngừng khóc lóc cảm tạ Uy Mạn.
– Không có việc gì! Uy Mạn. Đa tạ anh cứu chúng tôi. Cám ơn! ! Cám ơn!
Giọng của Uy Mạn trầm xuống:
– Hai người mau chạy đi. Những cự nhân kia chúng tôi không phải đối thủ. Chỉ
có thể tranh thủ chút thời gian cho các người chạy trối chết mà thôi.
Uy Mạn chính là đệ nhất cường giả trong trấn Ngả Đức Ni Á, tuy hắn có thể dễ
dàng chém giết cự nhân bốn mét, thế nhưng trong trấn Ngả Đức Ni Á này có vô số
cự nhân mạnh mẽ, những cự nhân cao mười mét hắn không có năng lực diệt sát.
Càng không cần nói những cự nhân cao hơn năm mươi mét kia.
Những cự nhân cao hơn năm mươi mét, mỗi một con đều có thể phá hủy toàn bộ
trấn Ngả Đức Ni Á này.
Nghe được Uy Mạn nói vậy thì hai mẹ con từ trong gian phòng chạy ra ngoài, bỏ
chạy ra khỏi trấn.
Đúng lúc này ở bên khác có tiếng kêu cứu vang lên:
– Cứu mạng! ! Uy Mạn, cứu mạng! !
Uy Mạn vừa quay đầu đã nhìn thấy cách đó không xa có một cự nhân thân cao tới
ba mươi mét, tên cự nhân này diện mục dữ tợn đang cầm lấy bạn thân của hắn đưa
vào mồm.
Mười mấy người hộ vệ không ngừng dùng súng trường bắn thẳng vào cự nhân này,
các viên đạn bắn vào thân thể của tên cự nhân nhưng không thể xuyên thủng cơ
bắp.
Tên cự nhân cao ba mươi mét này cầm bạn thân của Uy Mạn bỏ vào trong miệng và
răng rắc một tiếng, miệng lớn của nó nhai nuốt, máu tươi văng khắp nơi, cảnh
tượng cực kỳ hung tàn.
Các chiến sĩ chung quanh tên cự nhân ba mươi thước nhìn thấy cảnh này mỗi
người bị họa biến sắc, thân thể run rẩy.
Vài chiến sĩ nhân loại quay người đi, vứt bỏ vũ khí, điên cuồng bỏ chạy ra xa,
bọn họ bị cảnh tượng hung tàn này dọa phá lá gan.
Trong mắt Uy Mạn hiện ra thần sắc tuyệt vọng và tức giận, mang theo cao thủ
bên người hóa thành lưu quang phóng thẳng về phía cự nhân ba mươi mét kia.
– Không muốn, A Nhĩ Thái!
Bên cạnh Uy Mạn có hai mươi cao thủ cùng xông lên theo hắn.
Lúc này tên cự nhân ba mươi mét tươi cười dữ tợn nghiêng đầu nhìn qua, đi
nhanh về phía Uy Mạn như bay. Thực lực của cự nhân ba mươi mét rất khủng bố,
nó dùng toàn lực có tốc độ gấp sấu lần vận tốc âm thanh.
Cơ hồ trong nháy mắt con cự nhân ba mươi mét này quỷ mị xuất hiện trước mặt Uy
Mạn, thò tay trực tiếp bắt lấy Uy Mạn vào trong tay phải của mình.
Răng rắc một tiếng tên cự nhân dùng lực, nó bóp thân thể Uy Mạn vang lên âm
thanh gãy xương thanh thúy.
– Buông Uy Mạn ra!
Cao thủ nhân loại bên cạnh Uy Mạn phóng qua phía tên cự nhân cao ba mươi mét
này, đồng thời lớn tiếng gào thét.
Con cự nhân ba mươi mét nhìn qua nhân loại xông qua thì cười cười tàn nhẫn,
duỗi tay trái ra không ngừng đập qua, trực tiếp đập bay những cao thủ nhân
loại như con sâu cái kiến kia, đánh bọn họ văng vào vách tường và hóa thành
bãi thịt vụn.
Nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn, mười tên cao thủ nhân loại không ngừng run
rẩy, không có cách nào tiếp cận cự nhân ba mươi mét kia.
Trước mặt tên cự nhân này thì những cao thủ như bọn họ chỉ là con sâu cái
kiến, không chịu nổi một kích.
Sau khi tên cự nhân này đập bay đám cường giả nhân loại xong, nhìn qua Uy Mạn
cười dữ tợn, mở cái miệng dính máu tanh hôi cắn Uy Mạn.
Uy Mạn nhìn qua cái miệng lớn dính máu của tên cự nhân ba mươi mét này thì
trong mắt hiện ra tuyệt vọng và sợ hãi, hắn chưa từng có cảm giác cách tử vong
gần như vậy.
Vào lúc cự nhân sắp thôn phệ Uy Mạn thì một đạo hào quang từ phương xa bắn vào
đầu của tên cự nhân ba mươi mét này, bắn đầu lâu của tên cự nhân cao ba mươi
mét này thành bãi thit nhão.
Tên cự nhân vừa chết, Uy Mạn từ trong tay cảu nó rơi xuống, hắn nhìn qua vị
trí tia sáng xuất hiện.
– Uy Mạn đại thúc, ngài không sao chớ?
Thời điểm trong mắt Uy Mạn kinh ngạc thì hai nữ hài mặc áo giáp cường hóa, cầm
trong tay pháo hạt binh sĩ giống như chiến binh tương lai đi tới.
Uy Mạn nhìn thấy hai nữ hài hết sức quen thuộ, có chút không thể tin hỏi:
– Ái Toa, Tây Khiết, là hai cô sao?
Với tư cách đệ nhất cường của trấn Ngả Đức Ni Á thì Uy Mạn cũng từng dạy bảo
qua Ái Toa, hắn hết sức quen thuộc Ái Toa. Hắn thập phần rõ ràng Ái Toa trước
đây tuyệt đối không có được trang bị giống như chiến sĩ tương lai này.
Ái Toa có chút tự hào nói:
– Là tôi!
Uy Mạn hiếu kỳ hỏi:
– Ái Toa, trang bị của hai người là thế nào? Những trang bị này nhìn qua
không giống trang bị trong trấn Ngả Đức Ni Á nha!
Mười tên cao thủ nhân loại bên cạnh Uy Mạn thân thể đang run rẩy, không cách
nào nhúc nhích được cũng hiện ra thàn sắc đố kỵ, hâm mộ nhìn qua trang bị trên
người Ái Toa cùng Tây Khiết. Bọn họ cũng nhìn ra trang bị này bất phàm.
Ái Toa cùng Tây Khiết trước kia chỉ là thợ săm tam giai mà thôi, nhưng mà sau
khi có được trang bị này có thể một kích miểu sát cự nhân ba mươi mét, uy lực
của trang bị mạnh mẽ có thể nghĩ.
– Những trang bị này Nhạc Trọng cho chúng tôi.
Ái Toa nhanh chóng quay lại trả lời, chợt nhướng mày trực tiếp hỏi:
– Uy Mạn đại thúc, chúng tôi còn phải đi săn giết cự nhân. Những cự nhân thấp
hơn mười mét giao cho các người.
Uy Mạn nhanh chóng đáp ứng:
– Tốt, cô cứ yên tâm, cự nhân thấp hơn mười mét giao cho chúng tôi
Cự nhân thấp hơn mười mét thì đoàn người Uy Mạn có nắm chắc diệt sát được.
Thời điểm Ái Toa quay đầu chuẩn bị rời khỏi thì Uy Mạn đột nhiên lên tiếng
hỏi:
– Ái Toa, Nhạc Trọng là người nào?
Uy Mạn nói tới Nhạc Trọng có thể tiện tay xuất ra trang bị khoa học kỹ thuật
cao này thì hắn hiện ra một tia kiêng kỵ. Vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện
cường giả lai lịch không rõ ràng ở đây, tự nhiên làm cho hắn đưa ra nhiều
phỏng đoán.
Ái Toa nhíu mày, bỗng nhiên nàng chỉ qua cự nhân cao bảy mươi mét bên kia và
nói:
– Uy Mạn đại thúc, chính ngài nhìn đi, đó chính là Nhạc Trọng.
Uy Mạn chỉ qua hướng tên cự nhân bảy mươi mét đám cao thủ cũng nhìn qua, bọn
họ nhìn thấy Nhạc Trọng chân đạp hư không, trong một chớp mắt đã xuất hiện
trên đầu của tên cự nhân, một quyền đánh xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu lâu của cự nhân bảy mươi mét này nổ tung, máu
tươi văng khắp nơi.
– Thật mạnh! ! Đây là nhân loại sao?
– Quái vật, hắn là quái vật sao? Hắn chỉ dùng một quyền là có thể đánh chết
tên cự nhân cao bảy mươi mét!