Theo tiếng ca của Hải Mị thì từng đạo ấn ký kỳ diệu hiện ra trong hải vực này,
những biến dị thú hung thần ác sát, muốn đại sát một hồi thì hung lệ trong mắt
biến mất, chúng giãy dụa thân thể do dự một hồi, cuối cùng nhất đình chỉ xúc
động, thoải mái nhàn nhã bơi qua bên này..
Hải tộc nhân ngư hoàng tộc có dị năng thiên phú, chính là lợi dụng tiếng ca
thao túng biến dị thú. Hải Mị chính là hoàng nữ thành thục trong hải tộc, thực
lực cường hoành, địa vị tôn quý cao thượng, nàng toàn lực hát thì biến dị thú
lục giai cũng có thể cam tâm tình nguyện nghe theo nàng, đi theo nàng chiến
đấu tới chết.
Đương nhiên muốn lợi dụng tiếng ca thu phục nhiều biến dị thú làm bộ hạ là quá
khó khăn, nhưng mà lợi dụng tiếng ca để biến dị thú không sinh ra địch ý thì
nó quá dễ dàng.
Nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng hóa giải công kích của đám biến dị thú. Bọn nười
Lai Vi nhanh chóng bơi ra sau lưng Nhạc Trọng.
Lúc này biển cả khác với biển cả ngày trước, nguy hiểm trùng trùng điệp
điệp, Lai Vi năm người chính là cường giả trên lục địa. Nếu như là trên đất
bằng, dù gặp được biến dị thú ngũ giai, lục giai thì bọn họ vẫn có thể trốn
được, thế nhưng mà trên biển một khi gặp một đám biến dị thú thì bọn họ chỉ có
đường chết mà thôi.
Một đoàn người nhanh chóng yên lặng bơi thẳng xuống biển.
Trên đường đi Nhạc Trọng nhìn thấy nhiều cảnh tượng khiến người ta sợ hãi. Ở
khu vực đáy biển tam giác Bermuda này có vô số biến dị thú, những biến dị thú
tam giai, tứ giai thân dài hơn mười mét, hơn trăm mét tùy ý có thể nhìn thấy.
Rất nhiều biến dị thú tam giai, tứ giai ở trước tận thế còn không có hiện
nguyê hình. Những hải xà thân dài hơn sáu mươi mét, hơn trăm mét thì cả đàn cả
lũ, rậm rạp chằng chịt giống như châu chấu, chuồn chuồn di động trong biển.
Trên đất bằng một con biến dị thú tứ giai dài hơn trăm mét đã có thể xưng bá
một phương, nhưng mà sâu trong biển thì biến dị thú tứ giai có thể dễ dàng
nhìn thấy được, chúng còn là tiểu binh. Số lượng của chúng dùng mười vạn mà
tính toán, tùy ý có thể thấy được, cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Cho dù mạnh như Nhạc Trọng, nếu như bị đám biến dị thú này vây công, nếu không
cẩn thận cũng bởi vì hao hết thể lực mà chết.
Sâu trong biển cả, bản lĩnh của Nhạc Trọng bị suy yếu bảy thành, chỉ có phát
động lĩnh vực thần ma mới có thể khôi phục chiến lực đỉnh phong. Nhưng mà lĩnh
vực thần ma tiêu hao quá lớn, một khi phát động, nhất là khi quyết chiến, nếu
không thắng được ngay thì hắn có khả năng chết hoặc bị bắt làm tù binh.
Đoàn người Nhạc Trọng cẩn thận từng chút một xuyên qua đàn biến dị thú ở đây.
Không ngừng tiềm hành xuống đáy biển.
Không biết quá bao lâu, Nhạc Trọng lúc này đã tiến vào điểm cuối của đáy biển.
Sâu trong biển cả không có một tia ánh sáng, giống như thế giới hắc ám bao phủ
hoàn toàn. Nhưng mà Nhạc Trọng có thần ma chi nhãn, cho dù là ánh sáng hay
bóng tối cũng không che giấu ánh mắt của hắn được, hắn có thể nhìn rõ ràng
tình huống trong đáy biển.
Nhạc Trọng nhìn vào sâu trong biển cả, trong nội tâm lập tức cảm thấy lạnh cả
người.
Chỉ thấy ở khu vực sâu nhất của tam giác Bermuda có một dãi núi khổng lồ dài
hơn một cây số. Nhưng mà Nhạc Trọng nhìn kỹ thì phát hiện dãy núi này chính là
biến dị thú khổng lồ có thực lực ngũ giai, lục giai.
Trong nơi sâu nhát của tam giác Bermuda này số lượng cự thú hơn vạn con. Nói
cho đúng thì sâu tron tam giác Bermuda có hơn vạn con biến dị thú ngũ giai.
Thực lực như vậy đã vô địch trên biển.
Nếu hơn vạn con biến dị thú ngũ giai này mà phát động xâm chiếm lục địa thì
đây là lực lượng khủng khiếp. Mà ở trong biển mà hơn vạn con biến dị thú ngũ
giai chính là tồn tại vô địch. Nhạc Trọng cũng phải đề cao cảnh giác mới được.
Bọn người Lai Vi nhìn thấy sâu trong biển chính là hơ vạn con biến dị thú ngũ
giai, trong lòng cũng hít khí lạng, sắc mặt trở nên khó coi.
Bọn người Lai Vi mặc dù không có thần ma chi nhãn như Nhạc Trọng thần, thế
nhưng mà trong giáp bọc thép của bọn họ có ra đa quét hình, bọn họ có thể nhìn
thấy sâu trong biển cả có hơn vạn con biến dị thú ngũ giai, trong biển rộng
thì một hai con biến dị thú ngũ giai cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Nhạc Trọng nhìn chung quanh một hồi, nhìn qua Lai Vi nói:
– Lai Vi tiểu thư, vị trí cụ thể hiện tại có thể nói được chưa?
Tuy Nhạc Trọng có chuẩn bị hậu chiêu, nếu như có thể biết vị trí cụ thể càng
nắm chắc nhiều hơn.
Lai Vi khẽ gật đầu, từ trong lòng móc ra một cái hộp ngọc, lấy ra một bản đồ
cỗ màu đen làm bằng chất liệu không biết tên.
Tấm bản đồ cổ vừa hiện ra thì nó giãy dụa ra khỏi tay của Lai Vi, bay lượn lên
giữa không trung và không vội không chậm bơi qua phương xa.
Nhìn tấm bản đồ cổ màu đen không ngừng du động, song phương liếc nhau, yên
lặng bơi theo sau bản đồ cổ màu đen này, bơi theo nó ra xa.
Thân thể của Nhạc Trọng vô cùng nhỏ bé, đối với những biến dị thú ngũ giai thì
hắn chỉ là con sâu cái kiến, cả đám đều ngủ say bất động giống như chết.
Nhưng mà bọn người Nhạc Trọng cùng Lai Vi đều biết rõ ràng, những biến dị thú
ngũ giai này không động thì tôi, một khi động thì lôi đình biến sắc, không có
bao nhiêu người có thể ngăn cản.
Bơi theo sau bản đồ cổ mấy chục hải lý, ở trong biển cả tăm tối vĩnh hằng này
đột nhiên xuất hiện ánh sáng, trong ánh sáng này có một vòng bảo hộ trong
suốt, ở trong vòng bảo hộ trong suốt này có mấy chục trang bị vô cùng thần dị
nằm trên đài cao, ở chung quanh là nhiều bảo rương, cắm vô số binh khí, một
cái rương mở hiện ra vô số tinh hạch biến dị thú, thoạt nhìn là bảo khố tuyệt
thế.
Nhìn thấy vòng bảo hộ tron suốt này, hai mắt Lôi Mông sáng ngời, trên bọc thép
của bọn họ có khí lưu hiện ra, bọn họ như đạn pháo lao thẳng tới bảo tàng
tuyệt thế trước mặt.
Nhạc Trọng nhìn qua đột nhiên xuất hiện bảo khố, trong mắt của hắn hiện ra nét
nghi hoặc, nhưng mà bảo khố này đúng là làm cho hắn động tâm đấy, hắn nhìn qua
mười cái gương trong đài cao, thậm chí trong thấy mười viên tinh hạch biến dị
thú cửu giai, bảo vật như vậy hắn không bỏ qua.s
Đúng lúc này Nhạc Trọng cảm thấy sau lưng có giọng nói của Phỉ Hi Ni Á vang
lên.
– Nhạc Trọng ca ca, không nên đi qua, đó là một bẩy rập! ! Chỗ đó rất nguy
hiểm, em có thể cảm ứng được có tồn tại không hảo tâm muốn giết chúng ta đấy.
Nhạc Trọng nghe vậy ánh mắt ngưng tụ, nhìn qua hào quang có bảo khố vô tận kia
và nói với Cao Hà:
– Cao Hà, dùng năng lực của cô cảm ứng một chút, bên kia có phải có rất nhiều
bảo vật không?
Cao Hà nhắm mắt lại, mắt phượng nhíu lại, chợt nhanh chóng có chút không xác
định, nói:
– Bên kia xác thực có bảo vật, nhưng mà chỉ có một kiện, hơn nữa không phải ở
trong hào quang này, mà là phía sau hào quang.
Nhạc Trọng làm ra phán đoán, giọng của hắn hóa thành tuyến quán chú vào tai
bọn người Lai Vi:
– Lai Vi, các người quay về, đó là bẫy rập.