Chỉ mấy câu Ngụy Thịnh đã phủ sạch sẽ quan hệ của mình ra ngoài, mang trách
nhiệm đổ sạch lên người của đám phản đồ mà hắn nói.
Đột nhiên Ngụy Thịnh kích linh, vẻ mặt sùng bái nhìn qua Nhạc Trọng, kích động
nhìn qua Nhạc Trọng và thề thuần phục:
– Đúng rồi, Nhạc Trọng ngài chính là Nhạc Trọng thủ lĩnh, thủ lĩnh của khựa?
Quá tốt, tôi đã nghe nhiều về nhân vật truyền kỳ như ngài rồi, thật sự là vinh
hạnh cả đời của Ngụy Thịnh tôi, tôi nguyện ý mang theo hai trăm tên bộ hạ gia
nhập vào ngài, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh, toàn tâm toàn ý ra sức nghe lệnh
của ngài, xin ngài thu chúng tôi.
Nhạc Trọng nghe vậy thì lâm vào trầm tư, nếu như Ngụy Thịnh nói là thật thì
Ngụy Thịnh đúng là không có trách nhiệm quá lớn, hơn nữa Ngụy Thịnh suất lĩnh
chính là hơn hai trăm tinh binh, thêm chút dạy dỗ là một thế lực không kém.
Nhìn thấy Ngụy Thịnh dễ dàng chuyển đổi thân phận của mình, sắp đầu nhập Nhạc
Trọng thì đám người sống sót vốn còn muốn nói cái gì đó thì câm lặng không nói
nên lời, thủ đoạn của Ngụy Thịnh hết sức lợi hại, những người sống sót này
không muốn mạo hiểm tính mạng của mình đắc tội Ngụy Thịnh.
Đúng lúc này thiếu nữ được Nhạc Trọng cứu một mạng lập tức giãy ra khỏi ôm ấp
của mẹ nàng, nàng lao tới trước người của Nhạc Trọng và nói:
– Nhạc Trọng thủ lĩnh, ngài không nên thu lưu kẻ xấu xa, người chết trong tay
của hắn quá nhiều, xua đuổi mọi người cũng là do hắn hạ lệnh, hắn và bộ hạ của
hắn đều là kẻ xấu xa nhát, hành hạ người trong căn cứ dưới đất chết đi không
biết bao nhiêu mà nói, hắn là kẻ xấu xa ghê tởm.
Ngụy Thịnh lập tức bị dọa đổ mồ hôi lạnh, nói:
– Không, Nhạc Trọng thủ lĩnh, ngài không nên tin con bé này, đây chẳng qua là
lời phiến diện, chúng tôi tuyệt đối không có giết người, ngài nhất định phải
tin tưởng chúng tôi.
Nhạc Trọng cũng không có quan tâm đi cãi lại Ngụy Thịnh cái gì, hắn nhìn chằm
chằm vào thiếu nữ kia và nói:
– Cô là dị năng giả trời sinh sao? Năng lực của cô là gì?
Thực lực của Nhạc Trọng lúc này gần như bán thần, chiến lực ngập trời đồng
thời cũng có dị năng, hắn có thể mơ hồ cảm ứng được trên người của thiếu nữ
này có được dị năng chi lực cực kỳ thưa thớt, loại dị năng chi lực này quá
hiếm, hắn chưa nhìn thấy bao nhiêu loại cả.
Sau khi thế giới bắt đầu biến dị, trên địa cầu biến hóa thật lớn, rất nhiều
nhân loại thiên tư hơn người không có dựa vào trang bị hệ thống thần cũng đã
tiến hóa cực mạnh, những người này chính là người tiến hóa dị năng giả.
Rất nhiều dị năng giả có năng lực thập phần hiếm lạ, cho dù là Nhạc Trọng cũng
có khát vọng đạt được
Tỷ như Phỉ Hi Ni Á có được năng lực đọc tâm người khác, cho dù chiến lực không
cao nhưng là một trong những năng lực khiến Nhạc Trọng muốn đạt được nhất. Nếu
như hắn có thể nắm giữ năng lực này, như vậy hắn có thể đoán được bộ hạ thiện
ác trung gian, đề bạt bổ nhiệm bộ hạ cũng không cần phải cẩn thận thật nhiều,
sợ đề bạt một tên phản phúc hoặc là kẻ cùng hung cực ác.
Người thiếu nữ kia bị ánh mắt Nhạc Trọng quét qua thì trong nội tâm rung động
mạnh mẽ, không dám đối mặt với hắn, nói:
– Tôi là Cao Hà, tôi là dị năng giả. Dị năng của tôi tên là Tầm Bảo Thuật,
tôi thường xuyên có cảm giác một ít tồn tại kỳ lạ đang kêu gọi tôi, những tồn
tại đó chính là bảo vật. Nhưng mà tôi không có tận mắt nhìn thấy bảo vật, cũng
không biết năng lực của tôi là thật hay giả.
Tuy Cao Hà là dị năng giả, nhưng mà nàng chỉ là dị năng giả phụ trợ, cho dù
cảm giác được phương hướng và bảo vật tồn tại nhưng mà với năng lực của nàng
mà đi tìm bảo vật chính là tìm chết. Nàng cũng là nữ hài thông minh, vẫn dấu
kín lực lượng của nàng, thẳng đến khi Nhạc Trọng nhìn thấy thì nàng mới bại lộ
dị năng của mình.
Ngụy Thịnh nghe được Cao Hà có năng lực như vậy thì trong nội tâm lập tức xuất
hiện lửa giận vô danh, tức giận nói thầm:
– Tầm Bảo Thuật, đáng giận! Đồ đê tiện đáng chết này có được năng lực như vậy
mà không nói cho tao nghe. Nếu như tao sớm biết nó có được năng lực như thế,
tao bây giờ tiến hóa còn mạnh hơn cả Nhạc Trọng nhiều lắm. Đáng giận! Đồ đê
tiện đáng chết.
– Tốt!
Nhạc Trọng nhìn qua Cao Hà và trong mắt hiện ra nét mừng rỡ, không nghĩ nói
hắn tiện tay cứu giúp một người lại có được hồi báo như thế.
Tầm Bảo Thuật đối với những người khác mà nói là gân gà. Bởi vì những nơi có
bảo vật tồn tại thì đại bộ phận đều có biến dị thú vô cùng cường hoành thủ hộ,
bọn họ dù biết có bảo vật cũng không dám đi tới đó thu hoạch.
Thế nhưng mà Nhạc Trọng thì khác biệt, dùng thực lực thần chiến sĩ bát giai
của hắn thì trừ một ít cường giả cửu giai có thể diệt sát hắn ra, rất nhiều
hiểm cảnh hắn có thể giẫm như di trên đất bằng. Lấy bảo vật dễ như trở bàn
tay.
Nhạc Trọng thoả mãn cười cười, nhìn qua rất nhiều người sống sót chung quanh
và cười nói:
– Rất tốt, tôi hỏi mọi người, những lời Cao Hà nói bọn người Ngụy Thịnh phạm
những tội lỗi kia có thật hay không?
Bọn người Ngụy Thịnh nghe được Nhạc Trọng đặt nặng câu hỏi này thì sắc mặt mỗi
người đại biến, đang lúc bọn họ muốn phản ứng thì một đạo thiên địa nguyên khí
cường hoành bao phủ thân thể của bọn họ, ép bọn họ nằm rạp trên mặt đất, miệng
lớn thở phì phò, không thể động đậy.
Một nam tử trung niên đầu vai rách nát, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, gầy còn
da bọc xương và gương mặt đầy râu. Hắn đi lên quỳ trước mặt Nhạc Trọng, khóc
lớn:
– Đại nhân, bọn Ngụy Thịnh này đều là cặn bã, con của tôi bị bọn chúng đoạt
đi. Bị chúng dùa bỡn tới chết, cầu xin đại nhân tiêu diệt bọn chúng!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, nhìn qua những người chung quanh, nói:
– Tôi biết rõ, nếu như anh nói là thật thì tôi sẽ làm chủ. Còn gì nữa không?
– Đại nhân, cháu gái của tôi bị chúng đùa bỡn tới chết. Đám này là một lúc
súc sinh, cháu của tôi nó mới mười một tuổi thôi. Đại nhân, van cầu ngài làm
chủ cho tôi! ! Giết bọn chúng đi, giết đám chó chết súc sinh này đi!
“…”
Nhìn thấy Nhạc Trọng đáp ứng làm chủ cho bọn họ, những người sống sót này
không nhịn được nữa, nhao nhao đứng ra, lớn tiếng lên án tội ác của bọn người
Ngụy Thịnh.
Ngụy Thịnh và đám phần tử vũ trang nghe được nhiều người lên án, thoáng cái
sắc mặt xám như tro tàn, bọn chúng ở căn cứ dưới đất làm rất nhiều chuyện tàn
ác, vô số nam nữ chết trong tay của bọn chúng. Quá khứ những người sống sót
này bị bọn chúng ức hiếp không dám nói cái gì, hiện tại có Nhạc Trọng làm chỗ
dựa, những người sống sót này oán hận bộc phát đứng ra tố cáo.
Nghe được vô số người sống sót lên án thì Nhạc Trọng khẽ chau mày quát:
– Ngừng!
Nhạc Trọng quát lên như lôi đình thì những ngươi sống sót kia chấn động, trong
nháy mắt những người sống sót này bị giọng của Nhạc Trọng chấn nhiếp, đình chỉ
nói chuyện, trở nên an tĩnh lại.
– Hiện tại tôi căn cứ lên án của mọi người, phán Ngụy Thịnh và đám bộ hạ của
hắn tử hình!