Đi theo bên người Nhạc Trọng cho nên những nữ bộc này tiếp xúc không ít đồ
vật, các nàng đều biết rõ khựa bây giờ mới thành lập, hơn nữa cấu trúc trật tự
mới, đại bộ phận pháp luật đã bắt đầu khôi phục, mọi chuyện nhìn qua rất mỹ
hảo. Thế nhưng mà trên thực tế trong khựa vẫn có rất nhiều vấn đề tồn tại.
Lãnh thổ khựa rất lớn, gặp phải nhiều thế lực mạnh mẽ như biến dị thú, Dị
Hình, tang thi, hải tộc uy hiếp. Trong tình huống như vậy cường giả tự nhiên
thập phần được hoan nghênh.
Trong phòng ngủ biệt thự, khóe miệng Nhạc Trọng nhuếch lên, mỉm cười.
– Ồ? Lúc này xem ra có kinh hỉ rồi!
Nhạc Trọng bước nhanh tới phía trước, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa,
sau một khắc đã xuất hiện cách đó mười mét. Loại bổn sự Súc Địa Thành Thốn với
Nhạc Trọng mà nói đơn giản như ăn cơm uống nước .
Mấy hô hấp qua đi Nhạc Trọng đã đi tới phòng ngủ chính, lúc này trong phòng
tắm có tiếng nước chảy và tiếng nữ tử đang vui đùa.
– Các bảo bối, anh tới đây!
Nhạc Trọng nghe được những giọng nữ quen thuộc, trong nội tâm có chút rung
động, hắn tiến lên mở cửa phòng tắm ra.
Kéo cánh cửa phòng tắm ra thì Nhạc Trọng có chút ngẩn ngơ, chỉ thấy bên trong
phòng tắm khác có thân thể Trần Dao trắng như ngọc, thân thể mềm mại kiều diễm
đang cọ rửa thân thể xinh đẹp khiến người ta động tâm.
Trong phòng tắm lớn có Kỷ Thanh Vũ, Trương Tĩnh Xảo, Trương Tĩnh Vi hai tỷ
muội và đám Quách Vũ xinh đẹp như tiểu thiếu nữ nhà bên, Lộ Văn xinh đẹp mê
người và tiểu thiên tài Diêu Diêu.
Trong phòng tắm có nhiều thiếu nữ xinh đẹp như vậy, Nhạc Trọng cũng biết các
nàng rất có cảm tình với nhau, hơn nữa hình thành tiểu đoàn thể.
Từ khi nữ nhân bên cạnh Nhạc Trọng càng ngày càng nhiều thì các nữ nhân cũng
căn cứ vào quan hệ, địa vực, thế giới mà phân chia thành tiểu đoàn thể.
– Ah! !
Trần Dao vừa nhìn thấy Nhạc Trọng đột nhiên xông vào phòng tắm thì không nhịn
không hét to lên, khí huyết dâng lên, thân thể của nàng đột nhiên đỏ hồng,
luống cuống tay chân che các bộ vị yếu hại lại, là ngượng và xấu hổ cúi đầu.
Bên cạnh chính là Kỷ Thanh Vũ đang cọ rửa thân thể của mình, nhìn thấy bộ dáng
của Trần Dao như vậy thì thở dài trong lòng:
– Xem ra tiểu NGọc cũng rơi vào tay giặc rồi.
Kỷ Thanh Vũ thập phần tinh tường hảo hữu khuê mật của mình, nếu như Trần Dao
chán ghét Nhạc Trọng thì chỉ sợ sẽ tiến lên tát vào mặt của Nhạc Trọng, bằng
không thì trực tiếp lao ra khỏi phòng tắm chứ không phải đứng ở đó thẹn thùng
vô hạn.
Nhìn thấy Nhạc Trọng cùng Trần Dao ngây ngốc tại chỗ, Trương Tĩnh Xảo e thiên
hạ bất loạn tìm thấy thú vị, thoáng cái nhảy ra khỏi bồn tắm, sôi nổi đi tới
bên người của Trần Dao, vươn tay ôm lấy Trần Dao và vứt mị nhãn về phía Nhạc
Trọng, lè lưỡi kiều mỵ liếm lên cổ của Trần Dao một cái, giống như tiểu hồ ly
mê hoặc nam nhân:
– Chủ nhân, tôi cho ngài biết, Trần Dao tỷ tỷ vô cùng thích ngài đấy. Hiện
tại vừa vặn ở chỗ này cưa đổ nàng đi, biến thành nữ nhân của ngài. Hì hì, tôi
tới trợ hứng cho hai người.
Trần Dao vừa thẹn vừa vội giãy dụa, nói:
– Nào có, tôi nào có! ! Thả tôi ra, Tĩnh Xảo, mau buông tôi ra, bằng không
thì tôi giận đấy.
Các nữ nhân bên cạnh Nhạc Trọng đều phục dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, bọn
họ đều từ người bình thường tấn chức lên cường giả tam giai. Tuy các nàng đều
là cao thủ tam giai tứ giai, nhưng khi đối mặt với cường giả nhị giai có kinh
nghiêm thực chiến thì các nàng phải chết không thể nghi ngờ.
Trương Tĩnh Xảo mặc dù có chút sức nhưng mà so với Trần Dao lại không cùng cấp
bậc, nếu như Trần Dao cố tình thì nàng dễ dàng thoát ra khỏi ôm ấp. Hiện tại
tuy Trần Dao nhìn qua đang dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng lại không có chút
khí lực nào, hoàn toàn không dùng sức.
Nhạc Trọng cũng hiểu ra, hắn nhìn qua Trần Dao đang giãy dụa trong ngực của
Trương Tĩnh Xảo với bộ dáng mê người, trong mắt hiện ra thần sắc nóng rực.
Năm đó trong đại học Vân Hoa, Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ chính là hai đại hoa
hậu giảng đường của đại học Vân Hoa, là nữ thần được vô số nam nhân xem như
người tình trong mộng. Nhạc Trọng lúc trước gia cảnh bình thường, cũng chỉ là
người không tiền không thế, song phương căn bản không cùng cấp bậc, cũng không
có bất kỳ liên hệ nào. Nhưng mà bây giờ Trần Dao hắn chỉ cần vung tay là tới.
Nhạc Trọng không do dự, hắn bước lên ôm lấy Trần Dao, sau đó không để ý nàng
kháng cự yếu ớt, trực tiếp ôm lấy nàng mang tới giường lớn.
Sau một hồi chống cự vô lực, Trần Dao mở to đôi mắt xinh đẹp có chút chờ mong,
lại có chút sợ hãi, giống như con mèo nhỏ đang khiếp đảm, cẩn thận hỏi:
– Nhạc Trọng, anh thích em không?
Tuy Trần Dao đã thích Nhạc Trọng, nguyện ý giao thân thể cho hắn, nhưng mà sự
đáo lâm đầu nàng vẫn sợ hãi.
Nhạc Trọng tươi cười ôn nhu với Trần Dao, cúi đầu hôn lên môi của nàng:
– Đương nhiên là anh thích em rồi. Không cần lo lắng, tất cả giao cho anh là
được.
Trong một đêm này Nhạc Trọng thỏa thích nhấm nháp phong tình của Trần Dao xinh
đẹp. Tiến hóa thành thần chiến sĩ tứ giai, tố chất thân thể của Trần Dao trở
nên vô cùng cường hoành, tuy vừa phá trinh nhưng vẫn có sức nghênh tiếp Nhạc
Trọng, giúp Nhạc Trọng hưởng thụ vô cùng.
Bên cạnh còn có thiếu nữ Trương Tĩnh Xảo xinh đẹp vô cùng phản nghịch và Lộ
Văn cùng lên, hai nàng càng trợ hứng cho Nhạc Trọng. Các nàng vô cùng lớn mật,
bịp bợm chồng chất, càng khêến Nhạc Trọng hưởng hết diễm phúc.
Nhạc Trọng quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, không ngừng mạo hiểm và chém
giết, mọi người khó gặp mặt nhau, một khi có cơ hội thân mật thì song phương
vô cùng quý thời gian này.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng thì Lưu Mị Nhi phong tình vạn chủng,
xinh đẹp hơn người chợt đẩy cửa vào, lo lắng nói:
– Chủ nhân, không tốt, Ma Đô bên kia đột nhiên bị hải tộc xâm lấn, hiện tại
đã đánh vào trong vòng thành phố của Ma Đô rồi.
Lưu Mị Nhi vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy Trần Dao, Lộ Văn giống như con mèo
nhỏ nằm rúc trong ngực của Nhạc Trọng, Trương Tĩnh Xảo, Trương Tĩnh Vi hai chị
em ôm cánh tay của Nhạc Trọng, thân thể tuyết trắng da thịt bóng loáng khiến
người ta cảm thấy kích thích.
Lưu Mị Nhi nhìn thấy một màn này thì gương mặt của nàng đỏ bừng lên, trong nội
tâm có chút rung động.
Nghe được lời của Lưu Mị Nhi thì Nhạc Trọng mở to mắt, tinh quang trong mắt
của hắn sáng ngời, cẩn thận kéo chân ngọc gác lên người a, sau đó lại hôn nhẹ
lên mặt của các thiếu nữ, lúc này mới thay quần áo rời đi.
Vào lúc Nhạc Trọng rời đi không lâu thì Trần Dao cũng mở mắt ra, khóe miệng
hơi nhuếch lên, lộ ra nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Nhạc Trọng rất nhanh đi tới trung tâm chỉ huy, nhìn qua Trì Dương hỏi:
– Xảy ra chuyện gì? Trì Dương?
Nhạc Trọng không có mặt thì Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ là hai cự đầu chủ trì đại
cục.
Trì Dương vẻ mặt ngưng trọng chỉ vào màn hình.
– Anh xem đi!
Trong màn hình kia biến dị thú thủy hệ vô cùng vô tận từ trong biển cả lao lên
bờ, không ngừng tiến thẳng vào Ma Đô.